Thần Y Quý Nữ: Cưng Chiều Thất Hoàng Phi

Chương 420: Vu thi thuật (1)



Từ trước đến giờ, Cốc Hoàng hậu vẫn khá coi trọng Lục hoàng tử Phù Nguyên Tấn, thậm chí vì hắn mà lôi kéo thế lực ở khắp nơi cũng chỉ vì muốn giúp nhi tử lên ngôi hoàng đế.

Như vậy bà ta làm sao có thể không biết con của mình có sở thích quái dị?

“Có người đến!”

Quý Như Yên vội vàng kéo Thế tử Phù Nhạc Thánh mai phục trên một cái cây to gần đó, đứng ở trên cây, hai huynh muội Quý Như Yên có thể quan sát tình hình phía xa.

Người bên ngoài không hề biết có người nấp trên cây. Nếu không phải nhờ gió thu rét lạnh thổi xoáy lên mũ của người đó thì Quý Như Yên khó có thể nhận ra đó là Cốc Hoàng hậu.

Người vừa đi ra, khoác áo choàng đen chính là Cốc Hoàng hậu. Cốc Hoàng hậu một mình đốt đèn lồng lên, lén lén lút lút đi vế phía cửa cung điện.

Vừa mới đến cửa cung, bà ta chỉ cần đưa một cái lệnh bài liền thuận lợi đi ra ngoài.

Quý Như Yên cùng Thế tử Phù Nhạc Thánh nhìn nhau một cái, sau đó liền bám theo sau.

Hai người thận trọng đuổi theo Cốc Hoàng hậu, đi thẳng đến một viện nhỏ đơn độc, Cốc Hoàng hậu cẩn thận nhìn chung quanh, thấy không có người, lúc này mới đẩy cửa chính của viện nhỏ, đi vào.

Thế tử Phù Nhạc Thánh nhìn viện nhỏ, trong lòng kinh hãi, kéo ống tay áo của Quý Như Yên:

"Như Yên, viện kia chính là viện mà Cốc Hoàng hậu xin Thánh Thượng bá bá ban cho Dung ma ma làm nơi an nghỉ. Đã trễ như vậy, Cốc Hoàng hậu tới đây làm gì?"

"Dung ma ma chưa chết, sao bà ta lại không đến?" Quý Như Yên cười gằn.

Không vào viện này thì nàng không điều tra được gì rồi.

Nàng lấy ra từ trong ngực hai viên thuốc, sau đó ném một viên cho Thế tử Phù Nhạc Thánh: "Thế tử ca ca, ăn nó đi."

"Đây là cái gì?"

“Hàm tu hoàn, giúp che giấu khí tức của chúng ta. Cho dù Dung ma ma là cao thủ Vu Cổ, chỉ cần ăn Hàm tu hoàn, đối phương cũng không phát hiện được sự hiện hữu của chúng ta. Cho nên chúng ta chỉ cần ẩn nấp thân hình của mình."

Viên thuốc này nàng đã nhờ sư huynh Sở Lam Thiên pha chế lúc ở Hồ Băng.

“Là đồ tốt, lúc quay về nhớ cho huynh một ít.” Thế tử Phù Nhạc Thánh nhân cơ hội xin xỏ.

Quý Như Yên tức giận lườm hắn một cái: "Trước tiên làm xong việc chính, sau khi đi vào, nhớ phải cẩn thận.”

"Biết."

Hai người đồng thời tiến vào viện nhỏ.

Vốn định đi vào, nhưng khi dựa gần tường, liền nghe thấy âm thanh ở bên trong: “Ma ma, chuyện Bổn cung nhờ ngươi, đã chuẩn bị xong chưa?”

"Nương nương chỉ cần đợi thêm hai ngày, khi trăng tròn, đại sự của nương nương tất thành!”

"Hai ngày? Bổn cung đợi không được nữa, Thánh thượng đã hạ chỉ để nhi tử của tiện nhân Tĩnh phi kia lên ngôi Thái tử! Ma ma, ngươi biết không? Bổn cung không cam lòng, không cam lòng cứ như vậy đem ngôi vị Hoàng đế tặng cho con trai của con tiện nhân kia! Nó không xứng!"

Giọng nói của Cốc Hoàng hậu vô cùng oán hận, ghen ghét.

Đêm nay trăng rất sáng, hai người khó chịu nấp sau bức tường nghe lén cuộc nói chuyện của người trong viện. Nếu bọn họ trèo lên tường thì rất dễ bị người bên trong phát hiện

“Ma ma” trong miệng Cốc Hoàng hậu có phải là Dung ma ma?

Quý Như Yên suy tư một chút, thân phận của ma ma này, nhất định phải điều tra thật kĩ.

Nàng lặng lẽ ngưng tụ nội lực, trực tiếp khoét một cái lỗ to trên bức tường dầy, tất cả mọi cử động, đều lặng yên không một tiếng động. Hai người trong viện không hề phát hiện có điều khác thường, tiếp tục trò chuyện.

Khắc sâu trong mắt Quý Như Yên, đối phương là một phụ nữ gầy yếu chỉ còn da bọc xương, mái tóc dài đen, hai gò má hóp vào.

Thân hình còn thấp hơn Cốc Hoàng hậu một cái đầu, là điển hình của người Nam Cương.

Toàn thân từ trên xuống dưới, thứ làm cho Quý Như Yên vừa mắt, cũng chỉ có hàm răng trắng noãn của bà ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện