Thần Y Quý Nữ: Cưng Chiều Thất Hoàng Phi
Chương 530: Động chân động tay
Edit + Beta: Mặc Phương
"Ngoại tổ phụ, ngũ độc quả này có công hiệu gì?"
Quý Như Yên có chút thắc mắc, không biết đây là quả gì.
Mặc dù nói nàng lưu lạc giang hồ cũng vài chục năm, nhưng đối với các loại bảo vật thì quả thật là không hề có chút kiến thức nào.
Nếu không phải có Tử Trúc trưởng lão cho xem bản đồ da trâu, nàng cũng tuyệt đối không biết kia rốt cuộc là cái quái gì.
Lão tướng quân Hứa Tử Minh sờ soạng một cái râu mép của mình, lúc này mới trầm ngâm nói "Ngũ độc quả là thánh quả của Thiên Độc Quốc. Nghe nói ăn ngũ độc quả, toàn thân sẽ sinh ra khả năng chống lại các loại độc, cũng sẽ trở nên bách độc bất xâm. Nhưng bách độc bất xâm chỉ có tác dụng trong thời gian năm năm. Cũng vì lẽ đó mà quả này có tên là ngũ độc."
Thời hạn năm năm, bách độc bất xâm?
Nếu có được một gốc cây ngũ độc quả thì chỉ cần nhổ nó lên đem về nhà trồng, chẳng phải có thể bảo vệ được người thân bên cạnh sẽ không bị đầu độc sao?
Quý Như Yên vừa nghĩ đến đây, trong thâm tâm bỗng trở nên thích thú.
"Ngoại tổ phụ, trừ ngũ độc quả thì còn loại quả nào khác nữa không?"
"Cổ Thú sơn mạch đa phần nhiều thứ hiếm và lạ, cụ thể thế nào thì ta cũng chưa từng chú ý qua. Hơn nữa nhiều năm như vậy, chưa đi qua một lần nào, thật sự không biết nơi này còn có cái gì."
Lão tướng quân Hứa Tử Minh cười khổ, tiếp tục xuất phát đến Cổ Thú sơn mạch, kỳ thật trong lòng ông cũng chán ghét chiến trường đen tối.
Thế hệ con cháu nối dõi nam thì chết trong vô vọng vì phạm tội, nữ bị cấm trong thâm cung, cả Trấn Quốc phủ tướng quân chỉ có chính mình.
Nếu không có Lạc Thuấn thần là cháu ngoại, ông đã sớm không thể chịu nổi mà đi đầu thai.
May mắn, Lạc Thuấn Thần đã trưởng thành, hiện giờ cũng có thê tử.
Ông luôn cho rằng Lạc Thuấn Thần là đứa bé thập phần hiếu thảo. Lại không nghĩ lần này đi Cổ Thú sơn mạch, đứa nhỏ này cùng Quý Như Yên một mực khăng khăng đòi đi theo ông.
Phải biết rằng, Lạc Thuấn Thần chưa từng đi đến Cổ Thú sơn mạch, cho dù đi ngang qua cũng không có.
Đơn giản là Lạc Thuấn Thần "thân thể yếu nhiều bệnh" vì thế mà cũng tránh được những người mang mưu đồ bất chính sát hại.
Năm nay đến Cổ Thú sơn mạch săn bắn, nói không chừng sẽ khiến cho những người đó trong lòng liền có ý nghĩ khác.
Lạc Thuấn Thần nhìn ra được suy nghĩ của lão tướng quân Hứa Tử Minh, ở bên cạnh nhẹ giọng an ủi "Ngoại tổ phụ, người đừng như vậy. Ta cùng với Như Yên đi theo người, thật ra vì Như Yên cảm thấy Bò Cạp độc thành thật buồn chán, hơn nữa Độc Hiết thành núi non thiệt sự cũng không bằng Cổ Thú sơn mạch. Thuấn Thần trước kia luôn nghe người khác nói, Cổ Thú sơn mạch, vào mùa đông khí hậu rất khác thường, cả Thiên Độc quốc tuyết bay tán loạn. Đâu như bây giờ đang ở mùa hạ thời tiết oi bức, dễ để đi, đây quả thật là cơ hội hiếm có, người không thấy như vậy rất tốt sao?"
Quý Như Yên nhìn lướt qua lão tướng quân Hứa Tử Minh, cười hắc hắc "Ta không thích nhất chính là mùa đông. Mùa hạ thật tốt a, ít nhất mùa đông sẽ sẽ bị không thể động tay động chân."
"Động tay động chân?"
Lão tướng quân Hứa Tử Minh ánh mắt tối lại rơi vào Lạc Thuấn Thần cùng Như Yên bên cạnh, nhìn chăm chú Quý Như Yên không nói gì đã chết.
Đáng giận!
Nàng căn bản không phải ý tứ này, chính cái tên Lạc Thuấn Thần kia lại có thể không thay nàng giải thích một chút!
Lạc Thuấn Thần chính là cười cười, sau đó đổi đề tài, "Ngoại tổ phụ, chúng ta ở dưới chân Cổ Thú sơn mạch, có phải hay không đã tới nơi?"
Lão tướng quân Hứa Tử Minh gật gật đầu "Đúng vậy! Ở nơi này Hoàng Thượng còn xây cho ta Tòa Hành cung, để khi tới Cổ Thú núi non săn bắn, tối đến có nơi ở lại. Vì thế săn bắn cũng mất thời gian hai tháng."
Hành cung?
Quý Như Yên chớp chớp hai mắt, nói như vậy, bọn họ cuối cùng cũng không cần ăn ngủ, dã ngoại ở núi hoang, nói như vậy coi như là một tin tốt.
"Ngoại tổ phụ, ngũ độc quả này có công hiệu gì?"
Quý Như Yên có chút thắc mắc, không biết đây là quả gì.
Mặc dù nói nàng lưu lạc giang hồ cũng vài chục năm, nhưng đối với các loại bảo vật thì quả thật là không hề có chút kiến thức nào.
Nếu không phải có Tử Trúc trưởng lão cho xem bản đồ da trâu, nàng cũng tuyệt đối không biết kia rốt cuộc là cái quái gì.
Lão tướng quân Hứa Tử Minh sờ soạng một cái râu mép của mình, lúc này mới trầm ngâm nói "Ngũ độc quả là thánh quả của Thiên Độc Quốc. Nghe nói ăn ngũ độc quả, toàn thân sẽ sinh ra khả năng chống lại các loại độc, cũng sẽ trở nên bách độc bất xâm. Nhưng bách độc bất xâm chỉ có tác dụng trong thời gian năm năm. Cũng vì lẽ đó mà quả này có tên là ngũ độc."
Thời hạn năm năm, bách độc bất xâm?
Nếu có được một gốc cây ngũ độc quả thì chỉ cần nhổ nó lên đem về nhà trồng, chẳng phải có thể bảo vệ được người thân bên cạnh sẽ không bị đầu độc sao?
Quý Như Yên vừa nghĩ đến đây, trong thâm tâm bỗng trở nên thích thú.
"Ngoại tổ phụ, trừ ngũ độc quả thì còn loại quả nào khác nữa không?"
"Cổ Thú sơn mạch đa phần nhiều thứ hiếm và lạ, cụ thể thế nào thì ta cũng chưa từng chú ý qua. Hơn nữa nhiều năm như vậy, chưa đi qua một lần nào, thật sự không biết nơi này còn có cái gì."
Lão tướng quân Hứa Tử Minh cười khổ, tiếp tục xuất phát đến Cổ Thú sơn mạch, kỳ thật trong lòng ông cũng chán ghét chiến trường đen tối.
Thế hệ con cháu nối dõi nam thì chết trong vô vọng vì phạm tội, nữ bị cấm trong thâm cung, cả Trấn Quốc phủ tướng quân chỉ có chính mình.
Nếu không có Lạc Thuấn thần là cháu ngoại, ông đã sớm không thể chịu nổi mà đi đầu thai.
May mắn, Lạc Thuấn Thần đã trưởng thành, hiện giờ cũng có thê tử.
Ông luôn cho rằng Lạc Thuấn Thần là đứa bé thập phần hiếu thảo. Lại không nghĩ lần này đi Cổ Thú sơn mạch, đứa nhỏ này cùng Quý Như Yên một mực khăng khăng đòi đi theo ông.
Phải biết rằng, Lạc Thuấn Thần chưa từng đi đến Cổ Thú sơn mạch, cho dù đi ngang qua cũng không có.
Đơn giản là Lạc Thuấn Thần "thân thể yếu nhiều bệnh" vì thế mà cũng tránh được những người mang mưu đồ bất chính sát hại.
Năm nay đến Cổ Thú sơn mạch săn bắn, nói không chừng sẽ khiến cho những người đó trong lòng liền có ý nghĩ khác.
Lạc Thuấn Thần nhìn ra được suy nghĩ của lão tướng quân Hứa Tử Minh, ở bên cạnh nhẹ giọng an ủi "Ngoại tổ phụ, người đừng như vậy. Ta cùng với Như Yên đi theo người, thật ra vì Như Yên cảm thấy Bò Cạp độc thành thật buồn chán, hơn nữa Độc Hiết thành núi non thiệt sự cũng không bằng Cổ Thú sơn mạch. Thuấn Thần trước kia luôn nghe người khác nói, Cổ Thú sơn mạch, vào mùa đông khí hậu rất khác thường, cả Thiên Độc quốc tuyết bay tán loạn. Đâu như bây giờ đang ở mùa hạ thời tiết oi bức, dễ để đi, đây quả thật là cơ hội hiếm có, người không thấy như vậy rất tốt sao?"
Quý Như Yên nhìn lướt qua lão tướng quân Hứa Tử Minh, cười hắc hắc "Ta không thích nhất chính là mùa đông. Mùa hạ thật tốt a, ít nhất mùa đông sẽ sẽ bị không thể động tay động chân."
"Động tay động chân?"
Lão tướng quân Hứa Tử Minh ánh mắt tối lại rơi vào Lạc Thuấn Thần cùng Như Yên bên cạnh, nhìn chăm chú Quý Như Yên không nói gì đã chết.
Đáng giận!
Nàng căn bản không phải ý tứ này, chính cái tên Lạc Thuấn Thần kia lại có thể không thay nàng giải thích một chút!
Lạc Thuấn Thần chính là cười cười, sau đó đổi đề tài, "Ngoại tổ phụ, chúng ta ở dưới chân Cổ Thú sơn mạch, có phải hay không đã tới nơi?"
Lão tướng quân Hứa Tử Minh gật gật đầu "Đúng vậy! Ở nơi này Hoàng Thượng còn xây cho ta Tòa Hành cung, để khi tới Cổ Thú núi non săn bắn, tối đến có nơi ở lại. Vì thế săn bắn cũng mất thời gian hai tháng."
Hành cung?
Quý Như Yên chớp chớp hai mắt, nói như vậy, bọn họ cuối cùng cũng không cần ăn ngủ, dã ngoại ở núi hoang, nói như vậy coi như là một tin tốt.
Bình luận truyện