Thần Y Quý Nữ: Cưng Chiều Thất Hoàng Phi

Chương 558: Không giết được



Edit + beta: haquynh1812

Đối mặt với nhiều người như vậy, tự nhiên cần dùng tới phương pháp đơn giản mà hiệu quả nhất!

Quý Như Yên rót nội lực vào song nhận Loan Nguyệt, song nhận rời khỏi tay nàng, lướt qua một vòng đám sát thủ, nhất thời trước cửa động có năm mươi vòi máu, mùi máu nồng nặc khiến người ta cảm thấy buồn nôn.

Năm mươi đầu người lăn lông lốc trên mặt đất, chết không nhắm mắt.

Quý Như Yên thu hồi Loan Nguyệt không nhiễm một tia máu, biểu hiện bất mãn: “Chà! Loan Nguyệt này chắc quay về phải bảo sư huynh sửa lại cho tốt, cảm giác không đủ sắc bén!”

Mặt khác ở phía bên kia, Vạn Đức hầu nhìn thấy Quý Như Yên giết người không chớp mắt, hơn nữa còn nở nụ cười quỷ dị, cảm giác nàng như một nữ ma đầu hút máu!

Hai chân mềm nhũn, té ngã trên mặt đất.

Đúng lúc này, kiếm của Lạc Thuấn Thần để ngay trên đỉnh đầu hắn chỉ cần một chiêu có thể cắt hết tóc của ông ta.

Sợi tóc trắng đen bay đầy trời hòa vào màn mưa, Vạn Đức đầu kinh hãi nhìn vài người đứng trước mặt.

Trong lòng khiếp sợ, vừa rồi ông nhìn lầm đúng không?

Vì sao cảm thấy thất hoàng phi như tu la tới từ địa ngục, giết người không chớp mắt.

Lạc Thuấn Thần muốn một kiếm xuyên qua người Vạn Đức hầu, để ông ta cảm nhận được sự đau đớn, ai ngờ đúng lúc này ông ta quỵ xuống.

Giống như một mô đất sụp xuống, đường kiếm sai lệch xẹt qua đầu ông ta.

Thấy bộ dáng của Vạn Đức hầu, Lạc Thuấn Thần vung Mặc kiếm lên muốn tiễn ông ta về chầu trời.

“Thuấn Thần!”

Lão tướng quân gọi hắn lại, không cho hắn làm bừa.

Quý Như Yên thu hồi, song nhận Loan Nguyệt đỡ lão tướng quân tới trước mặt Lạc Thuấn Thần.

Lão tướng quân nhìn Vạn Đức hầu, không nhịn được thở dài: “Lúc này, chưa thể giết hắn được!”

“Ông ngoại!”

Lạc Thuấn Thần nổi giận, nhưng vì lòng hiếu thảo với ông ngoại khiến hắn chịu cúi đầu, thu hồi Mặc kiếm, sải bước rời khỏi hang động ra ngoài phát tiết.

“Điện hạ!”

Mễ Nhĩ vội vàng chạy theo, đêm tối như vậy, điện hạ tùy tiện xông ra ngoài biết đâu sẽ gặp nguy hiểm.

Có người đi theo Lạc Thuấn Thần, Quý Như Yên cũng yên tâm. Thật ra nàng có thể hiểu được tâm trạng của hắn, nhẫn nhịn hơn hai mươi năm, kẻ địch nằm trong tay hắn lại không thể giết, cảm giác giày vò này không phải ai cũng có thể chịu được.

“Đứa nhỏ này, sao lại không nhịn được?”

Lão tướng quân thở dài, sao ông lại không muốn giết Vạn Đức hầu?

Năm đó hai đứa con trai của ông đều bị hắn ta hại chết, so với Thuấn Thần ông càng muốn giết Vạn Đức hầu, để an ủi vong hồn con trai cùng thê tử ở trên trời.

Tích Tiểu Mộng thu hồi nhuyễn kiếm: “Lão tướng quân, ngài đừng nóng giận. Điện hạ nhất thời không nghĩ ra, cũng không thể tránh được, bây giờ lão già này ở trong tay chúng ta thật phiền phức. Điện hạ biết võ, hoàng phi lợi hại đã bại lộ trước mặt hắn, nếu không giết hắn, chúng ta sẽ gặp phiền phức lớn hơn.”

Ý Tích Tiểu Mộng là giết Vạn Đức hầu chỉ phiền phức nhất thời, nếu không giết sẽ phiền cả đời.

Lão tướng quân gật đầu: “Lão phu cũng hiểu, chỉ là Vạn Đức hầu không thể chết trên tay chúng ta! Ngươi thật sự cho rằng, đêm nay hắn môt mình tới đột kích, sẽ không có ai biết hắn tới ám sát chúng ta! Nếu hắn thật sự chết ở đây, kẻ tiểu nhân đứng phía sau chắc chắn sẽ nói lão phu giết trụ cột nước nhà, bêu danh thiên cổ! Lão phu không sợ tiếng xấu, chỉ sợ liên lụy tới Băng phi trong thâm cung, còn có cả Thuấn Thần...”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện