Thần Y Quý Nữ: Cưng Chiều Thất Hoàng Phi
Chương 561: Tuổi lục tuần
Edit: Mạn Nguyệt
"Được, ta đi tìm mấy con hổ lại đây!" Con hổ, là con hổ sao?
Tích Tiểu Mộng bận việc đi ra ngoài, lúc này Quý Như Yên mới nhìn lão tướng quân Hứa Tử Minh, giọng điệu hơi nhàn nhạt, "Ngoại tổ phụ, người thương hại Vạn Đức Hầu sao?"
"Không phải. Ngoại tổ phụ chỉ lo lắng cho Thuấn Thần, trong lòng đứa nhỏ này day dứt khó chịu, ta cũng biết, ta ngăn cản hắn giết Vạn Đức Hầu cũng là muốn tốt cho hắn." Lão tướng quân Hứa Tử Minh nặng nề thở dài một tiếng.
Cửa sơn động tối tăm mờ mịt, Lạc Thuấn Thần lộ ra dáng người, hắn nặng nề quỳ xuống trước mặt lão tướng quân, "Ngoại tổ phụ, Thuấn Thần sai rồi! Xin ngoại tổ phụ trách phạt!"
"Đứa nhỏ ngốc nghếch. Con không sai, người sai là ngoại tổ phụ! Ngoại tổ phụ vô năng, không có cách nào giết chết kẻ thù, ta chỉ biết trơ mắt nhìn kẻ thù đứng trước mặt vì phải lo lắng cho Băng phi còn ở trong cung."
Lão tướng quân Hứa Tử Minh vừa nhắc tới Băng Phi thì nước mắt tuôn đầy mặt.
Trong lòng ông oan ức cùng thống khổ nhưng chưa mở miệng than vãn với người nào. Nếu nói ông với Hiên đế không có oán hận, điều đó là không có khả năng.
Có điều ông phải vì đại cục, vì Thiên Độc quốc mà nuốt xuống sự oán hận này; quan trọng hơn là vì an nguy của Băng Phi, còn có địa vị của Thuấn Thần. Người khác đều có tri kỉ để thấu hiểu nhưng ông chỉ có một mình, chỉ biết chống đỡ một mình.
Người đến tuổi lục tuần, lẽ ra khi đến năm mới thì con cháu đã tề tựu quanh gối, và hưởng thụ niềm hạnh phúc gia đình. Mà một trấn quốc tướng quân như ông, cho dù là lúc nào cũng vắng vẻ, thiếu niềm vui.
Đặc biệt là khi Lạc Thuấn Thần mười tuổi liền xuất ngoại chu du, ông là tướng quân nên chẳng dám đi đâu.
Ông sợ hãi nhìn lại phủ của mình, khi muốn quay lại cũng chẳng có ai chờ đợi mình cả.
"Ngoại tổ phụ, Thuấn Thần cân nhắc thiếu sót, may có ngoại tổ phụ một mực khuyên can mới khiến cho Thuấn Thần không phạm sai lầm lớn, bằng không lại gây lại gây rắc rối cho mẫu phi, cho dù lúc ấy Thuấn Thần có hối hận cũng đã muộn! Ngoại tổ phụ, ngài yên tâm, Thuấn Thần đáp ứng ngài, sau này sẽ không hành sự lỗ mãng, sẽ cân nhắc kĩ khi làm! Con sẽ bảo vệ cho ngài và mẫu phi thật tốt."
Lạc Thuấn Thần ôm ông, trên dung nhan tuấn mỹ lộ ra vẻ hối hận, bất giác mắt phượng lăn xuống một giọt nước mắt.
Quý Như Yên đứng ở một bên cười nhợt nhạt. Nàng là vợ hắn, nàng cố ý hỏi ra như vậy là vì muốn hắn cùng với ngoại tổ phụ tiêu tan mọi nghi ngờ.
Cách làm của ngoại tổ phụ không sai, bây giờ không thể giết Vạn Đức Hầu, chỉ có như thế mới giải quyết được nhiều vấn đề.
Mắt thấy hai người đã xóa bỏ mọi hiềm nghi, lúc này Quý Như Yên mới lên tiếng, "Ngoại tổ phụ, Thuấn Thần, trước tiên chúng ta nên nhanh tay bố trí lại nơi đây, che đậy đi dấu vết, miễn cho người khác nghi ngờ. Đêm nay còn phải tìm một nơi dừng chân để ngoại tổ phụ nghỉ ngơi cho tốt."
"Đúng, nhanh làm thôi, làm xong lại nói tiếp!" Lão tướng quân Hứa Tử Minh vỗ vỗ Lạc Thuấn Thần vai, khích lệ nói.
Lạc Thuấn Thần gật gật đầu, "Được! Vậy ta đi bắt mấy con hổ."
"Cẩn trọng một chút." Lão tướng quân Hứa Tử Minh dặn dò.
"Con hiểu rồi. Như Yên, nàng bồi chuyện với ngoại tổ phụ thay ta."
Lạc Thuấn Thần khẽ mỉm cười nhìn Quý Như Yên, trong mắt hắn mang theo một chút thỉnh cầu.
"Ừm!" Quý Như Yên cười yếu ớt, ý của hắn, nàng hiểu. Võ công của nàng rất cao, đưng nhiên có thể bảo vệ cho ngoại tổ phụ, làm ông không lo lắng.
Tiểu gia hỏa ở bên vai nàng bỗng nhiên kéo tóc của nàng, "Ô ô!" Chủ nhân! Chung quanh đây có một chỗ có thể nghỉ ngơi đó.
"Được, ta đi tìm mấy con hổ lại đây!" Con hổ, là con hổ sao?
Tích Tiểu Mộng bận việc đi ra ngoài, lúc này Quý Như Yên mới nhìn lão tướng quân Hứa Tử Minh, giọng điệu hơi nhàn nhạt, "Ngoại tổ phụ, người thương hại Vạn Đức Hầu sao?"
"Không phải. Ngoại tổ phụ chỉ lo lắng cho Thuấn Thần, trong lòng đứa nhỏ này day dứt khó chịu, ta cũng biết, ta ngăn cản hắn giết Vạn Đức Hầu cũng là muốn tốt cho hắn." Lão tướng quân Hứa Tử Minh nặng nề thở dài một tiếng.
Cửa sơn động tối tăm mờ mịt, Lạc Thuấn Thần lộ ra dáng người, hắn nặng nề quỳ xuống trước mặt lão tướng quân, "Ngoại tổ phụ, Thuấn Thần sai rồi! Xin ngoại tổ phụ trách phạt!"
"Đứa nhỏ ngốc nghếch. Con không sai, người sai là ngoại tổ phụ! Ngoại tổ phụ vô năng, không có cách nào giết chết kẻ thù, ta chỉ biết trơ mắt nhìn kẻ thù đứng trước mặt vì phải lo lắng cho Băng phi còn ở trong cung."
Lão tướng quân Hứa Tử Minh vừa nhắc tới Băng Phi thì nước mắt tuôn đầy mặt.
Trong lòng ông oan ức cùng thống khổ nhưng chưa mở miệng than vãn với người nào. Nếu nói ông với Hiên đế không có oán hận, điều đó là không có khả năng.
Có điều ông phải vì đại cục, vì Thiên Độc quốc mà nuốt xuống sự oán hận này; quan trọng hơn là vì an nguy của Băng Phi, còn có địa vị của Thuấn Thần. Người khác đều có tri kỉ để thấu hiểu nhưng ông chỉ có một mình, chỉ biết chống đỡ một mình.
Người đến tuổi lục tuần, lẽ ra khi đến năm mới thì con cháu đã tề tựu quanh gối, và hưởng thụ niềm hạnh phúc gia đình. Mà một trấn quốc tướng quân như ông, cho dù là lúc nào cũng vắng vẻ, thiếu niềm vui.
Đặc biệt là khi Lạc Thuấn Thần mười tuổi liền xuất ngoại chu du, ông là tướng quân nên chẳng dám đi đâu.
Ông sợ hãi nhìn lại phủ của mình, khi muốn quay lại cũng chẳng có ai chờ đợi mình cả.
"Ngoại tổ phụ, Thuấn Thần cân nhắc thiếu sót, may có ngoại tổ phụ một mực khuyên can mới khiến cho Thuấn Thần không phạm sai lầm lớn, bằng không lại gây lại gây rắc rối cho mẫu phi, cho dù lúc ấy Thuấn Thần có hối hận cũng đã muộn! Ngoại tổ phụ, ngài yên tâm, Thuấn Thần đáp ứng ngài, sau này sẽ không hành sự lỗ mãng, sẽ cân nhắc kĩ khi làm! Con sẽ bảo vệ cho ngài và mẫu phi thật tốt."
Lạc Thuấn Thần ôm ông, trên dung nhan tuấn mỹ lộ ra vẻ hối hận, bất giác mắt phượng lăn xuống một giọt nước mắt.
Quý Như Yên đứng ở một bên cười nhợt nhạt. Nàng là vợ hắn, nàng cố ý hỏi ra như vậy là vì muốn hắn cùng với ngoại tổ phụ tiêu tan mọi nghi ngờ.
Cách làm của ngoại tổ phụ không sai, bây giờ không thể giết Vạn Đức Hầu, chỉ có như thế mới giải quyết được nhiều vấn đề.
Mắt thấy hai người đã xóa bỏ mọi hiềm nghi, lúc này Quý Như Yên mới lên tiếng, "Ngoại tổ phụ, Thuấn Thần, trước tiên chúng ta nên nhanh tay bố trí lại nơi đây, che đậy đi dấu vết, miễn cho người khác nghi ngờ. Đêm nay còn phải tìm một nơi dừng chân để ngoại tổ phụ nghỉ ngơi cho tốt."
"Đúng, nhanh làm thôi, làm xong lại nói tiếp!" Lão tướng quân Hứa Tử Minh vỗ vỗ Lạc Thuấn Thần vai, khích lệ nói.
Lạc Thuấn Thần gật gật đầu, "Được! Vậy ta đi bắt mấy con hổ."
"Cẩn trọng một chút." Lão tướng quân Hứa Tử Minh dặn dò.
"Con hiểu rồi. Như Yên, nàng bồi chuyện với ngoại tổ phụ thay ta."
Lạc Thuấn Thần khẽ mỉm cười nhìn Quý Như Yên, trong mắt hắn mang theo một chút thỉnh cầu.
"Ừm!" Quý Như Yên cười yếu ớt, ý của hắn, nàng hiểu. Võ công của nàng rất cao, đưng nhiên có thể bảo vệ cho ngoại tổ phụ, làm ông không lo lắng.
Tiểu gia hỏa ở bên vai nàng bỗng nhiên kéo tóc của nàng, "Ô ô!" Chủ nhân! Chung quanh đây có một chỗ có thể nghỉ ngơi đó.
Bình luận truyện