Thần Y Quý Nữ: Cưng Chiều Thất Hoàng Phi
Chương 679: Gia chủ Giang gia 2
Edit: haquynh1812
Bận rộn một canh giờ, Quý Như Yên mới xử lý hết vết đao trên người Giang Thành Tứ.
Tổng cộng có sáu vết đao, nhiều vết sâu vào tận xương.
Nhất là vết đao trên ngực kia, cực kỳ nguy hiểm, chỉ cần lệch thêm một chút, Giang Giang có thể tới gặp Diêm Vương trình diện.
A Côn nhận băng gạc từ tay Quý Như Yên, thành thạo băng bó cho Giang Thành Tứ, có thể nhận ra, hứn đã làm rất nhiều lần.
“A Côn, có thể nói cho ta, thiếu gia nhà ngươi sao lại bị thương không?”
Cả người A Côn run lên, muốn nói lại thôi, cuối cùng đành im lặng.
Chuyện của Giang gia không thể nói với người ngoài.
Quý Như Yên khẽ thở dài, lấy một bình thuốc từ trong ngực ra.
“Viên thuốc này có thể trợ giúp Giang Giang sớm khôi phục, mỗi ngày cho hắn uống một viên, nếu có gì cần hỗ trợ thì tới phủ quốc sư tìm ta, ta đi trước.”
Dứt lời, Quý Như Yên sải bước rời khỏi Nhất Phẩm lâu.
Không để ý tới hai cô nương đang ở trên tầng cao nhất kia, nàng tin Hoa Hoành Phóng sẽ đưa hai người về phủ an toàn.
Hai ngày nay nàng không tới phủ Túc Thân vương, chắc Túc Thân vương cũng đau tới thảm.
Quả nhiên, không ngoài dự đoán.
Từ ngoài sân viện của Túc Thân vương đã nghe thấy tiếng ông ta gầm rú: “Đồ lang băm nhà các ngươi, cút, cút hết cho bổn vương.”
Quý Như Yên nghe thấy vậy, tâm trạng cực kỳ sung sướng.
Thấy vài thái y từ trong viện đi ra, nàng cười hắc hắc nghênh ngang đi vào.
Túc Thân vương vừa thấy nàng tới liền lẳng lặng lườm nàng: “Nha đầu, ngươi tới đây làm gì?”
“Túc vương thúc thúc, dĩ nhiên là cháu dâu tới thăm ngài.”
Quý Như Yên ngoài cười nhưng trong không cười.
Nàng đúng là tới thăm ông ta, xương cốt trên người bị đánh gãy, nếu không có độc môn thủ pháp của nàng, không thể lành lặn như ban đầu.
Tuy rằng gãy xương không phải bệnh nặng, nhưng có thể đau chết người.
Hai ngày vừa rồi, rõ ràng Túc Thân vương đã bị hành hạ, mắt sưng vù như hai con gấu trúc.
“Ngươi có lòng tốt như vậy sao?”
Túc Thân vương ra vẻ không tin.
Quý Như Yên thở dài: “Túc vương thúc, ngài đánh biểu ca của ta, ta đánh ngài, ân oán này có thể xóa bỏ được chưa?”
Túc Thân vương trầm mặc không nói gì.
“Ta sẽ chữa khỏi tay chân cho ngài, nhưng ta có một thỉnh cầu. Ngài cũng biết sau trăm ngày đại hôn, ta sẽ theo thất điện hạ tới Đan Nhân Mai. Tới lúc đó ngài không muốn gả quận chúa Nhã Linh cho biểu ca ta cũng không phản đối, chỉ xin thúc thúc che chở phủ Phượng Thiên giúp ta, được chứ?”
Giọng điệu của Quý Như Yên rất chân thành.
Thúc Thân vương lỗ mãng đánh Phượng Từ Ân, trong lòng cũng có chút áy náy, bây giờ Quý Như Yên cho ông ta bậc thang để xuống, sao ông ta lại không nhận.
Tự nhiên cũng gật đầu, dù có chút không cam lòng.
Nhưng ông có thể làm gì?
Đánh thì không lại Quý Như Yên, huống chi sau này ông muốn tìm Quý Như Yên gây sự, Hiên đế cũng không để ông tùy ý làm bừa.
Thần bảo hộ, sao có thể để ông trêu chọc.
Quý Như Yên thấy ông đã đồng ý, trực tiếp cầm bàn tay ông bắt đầu nắn bóp.
Tiếng hét như giết heo truyền ra ngoài, khiến đám thái y ở tận sân sau sởn da gà.
Mà ngay cả Quý Như Yên cũng không ngờ, Túc vương thúc đạt tới cảnh giới tầng thứ tư võ suất nhiều năm như vậy, cư nhiên trên da dẻ xuất hiện vầng sáng.
Vừa nhìn ánh hào quang này, Quý Như Yên nhanh chóng buống Túc vương thúc ra, có thể chạy bao xa liền chạy bấy nhiêu.
Bận rộn một canh giờ, Quý Như Yên mới xử lý hết vết đao trên người Giang Thành Tứ.
Tổng cộng có sáu vết đao, nhiều vết sâu vào tận xương.
Nhất là vết đao trên ngực kia, cực kỳ nguy hiểm, chỉ cần lệch thêm một chút, Giang Giang có thể tới gặp Diêm Vương trình diện.
A Côn nhận băng gạc từ tay Quý Như Yên, thành thạo băng bó cho Giang Thành Tứ, có thể nhận ra, hứn đã làm rất nhiều lần.
“A Côn, có thể nói cho ta, thiếu gia nhà ngươi sao lại bị thương không?”
Cả người A Côn run lên, muốn nói lại thôi, cuối cùng đành im lặng.
Chuyện của Giang gia không thể nói với người ngoài.
Quý Như Yên khẽ thở dài, lấy một bình thuốc từ trong ngực ra.
“Viên thuốc này có thể trợ giúp Giang Giang sớm khôi phục, mỗi ngày cho hắn uống một viên, nếu có gì cần hỗ trợ thì tới phủ quốc sư tìm ta, ta đi trước.”
Dứt lời, Quý Như Yên sải bước rời khỏi Nhất Phẩm lâu.
Không để ý tới hai cô nương đang ở trên tầng cao nhất kia, nàng tin Hoa Hoành Phóng sẽ đưa hai người về phủ an toàn.
Hai ngày nay nàng không tới phủ Túc Thân vương, chắc Túc Thân vương cũng đau tới thảm.
Quả nhiên, không ngoài dự đoán.
Từ ngoài sân viện của Túc Thân vương đã nghe thấy tiếng ông ta gầm rú: “Đồ lang băm nhà các ngươi, cút, cút hết cho bổn vương.”
Quý Như Yên nghe thấy vậy, tâm trạng cực kỳ sung sướng.
Thấy vài thái y từ trong viện đi ra, nàng cười hắc hắc nghênh ngang đi vào.
Túc Thân vương vừa thấy nàng tới liền lẳng lặng lườm nàng: “Nha đầu, ngươi tới đây làm gì?”
“Túc vương thúc thúc, dĩ nhiên là cháu dâu tới thăm ngài.”
Quý Như Yên ngoài cười nhưng trong không cười.
Nàng đúng là tới thăm ông ta, xương cốt trên người bị đánh gãy, nếu không có độc môn thủ pháp của nàng, không thể lành lặn như ban đầu.
Tuy rằng gãy xương không phải bệnh nặng, nhưng có thể đau chết người.
Hai ngày vừa rồi, rõ ràng Túc Thân vương đã bị hành hạ, mắt sưng vù như hai con gấu trúc.
“Ngươi có lòng tốt như vậy sao?”
Túc Thân vương ra vẻ không tin.
Quý Như Yên thở dài: “Túc vương thúc, ngài đánh biểu ca của ta, ta đánh ngài, ân oán này có thể xóa bỏ được chưa?”
Túc Thân vương trầm mặc không nói gì.
“Ta sẽ chữa khỏi tay chân cho ngài, nhưng ta có một thỉnh cầu. Ngài cũng biết sau trăm ngày đại hôn, ta sẽ theo thất điện hạ tới Đan Nhân Mai. Tới lúc đó ngài không muốn gả quận chúa Nhã Linh cho biểu ca ta cũng không phản đối, chỉ xin thúc thúc che chở phủ Phượng Thiên giúp ta, được chứ?”
Giọng điệu của Quý Như Yên rất chân thành.
Thúc Thân vương lỗ mãng đánh Phượng Từ Ân, trong lòng cũng có chút áy náy, bây giờ Quý Như Yên cho ông ta bậc thang để xuống, sao ông ta lại không nhận.
Tự nhiên cũng gật đầu, dù có chút không cam lòng.
Nhưng ông có thể làm gì?
Đánh thì không lại Quý Như Yên, huống chi sau này ông muốn tìm Quý Như Yên gây sự, Hiên đế cũng không để ông tùy ý làm bừa.
Thần bảo hộ, sao có thể để ông trêu chọc.
Quý Như Yên thấy ông đã đồng ý, trực tiếp cầm bàn tay ông bắt đầu nắn bóp.
Tiếng hét như giết heo truyền ra ngoài, khiến đám thái y ở tận sân sau sởn da gà.
Mà ngay cả Quý Như Yên cũng không ngờ, Túc vương thúc đạt tới cảnh giới tầng thứ tư võ suất nhiều năm như vậy, cư nhiên trên da dẻ xuất hiện vầng sáng.
Vừa nhìn ánh hào quang này, Quý Như Yên nhanh chóng buống Túc vương thúc ra, có thể chạy bao xa liền chạy bấy nhiêu.
Bình luận truyện