Thần Y Tiểu Vương Phi
Chương 95-2: Hoài nghi thân thế 2 (2)
Tiết Oánh nghiêm túc nói:
- Đinh đại ca của con lần này vì con mà suýt mất mạng, phạt con đích thân chăm sóc cậu ấy.
- Chỉ vậy sao?
- Nếu con muốn chà nhà xí hay quét phân ngựa thì mẹ cũng có thể nói giúp với quản sự!
Tiết Oánh sờ sờ cằm.
- Không cần không cần! Chuyện chăm sóc Đinh đại ca cứ giao cho con!
Hạng Hân Lạc liên tục đồng ý, tránh cho Tiết Oánh đổi ý.
- Nhớ, chuyện này không được nói cho phụ vương con biết, phụ vương con không dễ nói chuyện như mẹ đâu!
- Dạ, đa tạ mẫu phi!
Hạng Hân Lạc như đứa trẻ nhào vào lòng Tiết Oánh.
- Được rồi!
Tiết Oánh vỗ vỗ lưng nàng, ánh mắt quét đến phần vải bị rách sau lưng, nổi giận:
- Tên Ngụy Tử Phong này to gan lớn mật, dám động đến con, con yên tâm, uất ức lần này của con, mẫu phi và phụ vương chắc chắn sẽ thay con đòi lại công đạo!
- Đừng!
Hạng Hân Lạc kéo Tiết Oánh lại.
- Sao thế?
Hạng Nguyên Hoán chẳng biết từ lúc nào đã đứng ở ngoài cửa, chậm rãi chen vào một câu:
- Con nghe ngóng được một tin, vì con đoạt hôn thê của Phong Tử, hắn ta muốn trả thù con nên định cưới muội muội, nếu chuyện này đến tai Hoàng thượng, nói không chừng muội muội sẽ phải gả đến Cung thân vương phủ!
- Chuyện Lạc Lạc bị hắn ta ức hiếp, lẽ nào cứ cho qua như vậy?
Tiết Oánh nổi giận, nữ nhi bảo bối của mình suýt nữa bị làm nhục, bà không nuốt trôi cơn giận này.
- Tình huống trước mắt, chuyện của muội muội thật sự không thể phơi bày, hơn nữa còn phải nhịn, nếu không, cái mất đi chính là danh dự của muội muội.
- Nó là muội muội con, con bây giờ bảo nó nhịn? Các con nhịn được nhưng mẹ không nhịn được!
Tiết Oánh căm hận vỗ lên đầu giường.
- Con nói nhịn, là tạm thời không phơi bày ra ngoài, nhưng…….
Hạng Nguyên Hoán mỉm cười phun ra một câu:
- Người con phái đi tìm đã tìm được chỗ ẩn thân của hắn ta.
Tiết Oánh hiểu ý cười.
- Buổi tối mẹ với con cùng đi.
Dám động đến nữ nhi bảo bối của bà, bà tuyệt đối sẽ không tha cho hắn.
- Phụ vương canh cổng?
- Mẹ giải quyết ông ấy cho!
Tiết Oánh vỗ ngực cam đoan.
- Tốt, có lời này của mẫu phi, nhi tử yên tâm rồi, mẫu phi và muội muội cứ tiếp tục trò chuyện, con lui trước.
- Khoan đã!
Tiết Oánh cau mày nhìn chằm chằm nhi tử ruột của mình:
- Vừa rồi có phải con cố ý dẫn dắt mẹ không?
Hạng Nguyên Hoán chớp chớp mắt vô tội.
- Mẫu phi đại nhân minh giám, con nào dám? Con đều là vì suy nghĩ cho muội muội.
Nhi tử này của bà rất tinh ranh, từ khi bà vừa vào phòng khách, nó quở mắng Hạng Hân Lạc chính là cố ý diễn cho bà nhìn.
- Lần này coi như vì muội muội con, ta không so đo, bỏ qua cho con một lần!
Hạng Nguyên Hoán khom người chín mươi độ hành lễ.
- Đa tạ mẫu phi!
Hạng Nguyên Hoán đi rồi, Tiết Oánh và Hạng Hân Lạc nhìn nhau cười.
Đến tối, Tiết Oánh giấu Hạng Diên Thiệu, gạt ông đi ngủ sớm, đợi sau khi ông ngủ thì lặng lẽ ngồi dậy, tụ họp với Hạng Nguyên Hoán và Bạch Thiên Hoan theo thời gian đã hẹn, bọn họ đều mặc y phục dạ hành, yên lặng ra khỏi cổng sau vương phủ.
Rời khỏi vương phủ, ba bóng người chạy tới khách điếm đã định.
Đang ẩn náu trong một gian khách điếm bí mật, Ngụy Tử Phong ngủ rất say trên giường thì bị trói đi.
Không lâu sau, Ngụy Tử Phong bị quăng vào một con hẻm vắng vẻ.
- Các ngươi là ai? Các ngươi nên biết ta là thế tử gia Cung thân vương phủ, các ngươi nếu dám đụng đến một sợi lông của ta, sau khi về, ta nhất định sẽ băm thây các ngươi thành trăm mảnh!
Ngụy Tử Phong lớn giọng uy hiếp.
Không biết tại sao, tai hắn không nghe được bất kỳ âm thanh nào, trước mắt thì tối om om, không nhìn thấy bất kỳ ai.
Nhìn Ngụy Tử Phong tự mình lẩm bẩm va tới va lui, Tiết Oánh kinh ngạc.
- Hắn ta đang làm gì thế?
- Con vừa mới dùng châm châm vào huyệt vị hắn ta, khiến hắn ta mất đi thị giác và thính giác trong nửa canh giờ!
Bạch Thiên Hoan mỉm cười trả lời.
- Thật?
Tiết Oánh kinh ngạc nhìn Bạch Thiên Hoan:
- Lại có huyệt vị như thế à? Con học được từ đâu vậy?
- Ơ, là tình cờ phát hiện trong sách y cổ!
Nàng vội vàng lảng sang chuyện khác:
- Mẫu phi, chỉ trong thời gian nửa canh giờ, hắn ta sẽ nghe và thấy trở lại.
Tiết Oánh thành công bị dời đi sự chú ý.
- Vậy phải nắm chắc thời gian, tên súc sinh này dám đụng đến Lạc Lạc của ta!
Dứt lời, Tiết Oánh thụi một đấm vào bụng Ngụy Tử Phong.
Hạng Nguyên Hoán và Bạch Thiên Hoan nhìn nhau.
Không lâu sau, Ngụy Tử Phong bị ba người đánh gục trên đất kêu rên không dứt, Tiết Oánh, Hạng Nguyên Hoán và Bạch Thiên Hoan chuẩn bị rời đi.
Vừa xoay người, họ liền thấy một người ở phía sau.
Đó không phải ai khác mà là người lẽ ra đang ngủ say – Hạng Diên Thiệu.
- Lão gia, sao ông lại ở đây?
Tiết Oánh vì để che giấu tội, kéo Hạng Diên Thiệu trở về:
- Muộn thế này rồi, chúng ta nhanh về nhà thôi.
Hạng Diên Thiệu đâu dễ gạt như vậy, ông rút tay khỏi tay Tiết Oánh.
- Mọi người đang làm gì ở đây?
Giọng nói trầm ổn thô lỗ mà uy nghiêm khiến ba người có mặt đều giật mình tại chỗ.
- Không làm gì cả, chúng ta nên về nhà thôi.
Tiết Oánh cố gắng ngăn hai chân Hạng Diên Thiệu tiến về phía trước.
Hạng Diên Thiệu đẩy họ ra, sau đó thì thấy Ngụy Tử Phong trên mặt đất không ngớt kêu gào đau đớn.
Tưởng Hạng Diên Thiệu sẽ nổi giận vì hành động của họ, Tiết Oánh, Hạng Nguyên Hoán và Bạch Thiên Hoan lặng lẽ lùi về sau hai bước.
- Con dâu, hắn ta thật sự không nghe cũng không thấy?
Hạng Diên Thiệu nhàn nhạt hỏi.
- Dạ!
Bạch Thiên Hoan sững sờ đáp một chữ.
- Rất tốt!
Một tay Hạng Diên Thiệu xách cổ áo Ngụy Tử Phong lên, kéo hắn dậy, giơ tay nhắm chuẩn mặt hắn ta “bốp bốp” mấy bạt tai.
Cuối cùng, ông dùng một đấm thụi vào bụng Ngụy Tử Phong, thân thể hắn ta vì cú đấm ấy mà va vào tường thật mạnh, sau đó ngã xuống đất mềm oặt, không thốt được tiếng nào, hôn mê.
Ba người phía sau thầm nghĩ: cú đấm ấy nhất định rất đau, nghe được cả tiếng xương sườn gãy mà.
Hạng Diên Thiệu phủi tay, đi ngang qua trước mặt ba người như không có chuyện gì, lúc ngang qua, ông hờ hững buông một câu:
- Mọi người không phải định về nhà sao? Còn ngốc ở đó làm gì?
Ba người vội vàng theo sau ông.
Khi Hạng Hân Lạc biết người cả nhà chỉ thiếu mỗi nàng, ngay cả Hạng Diên Thiệu cũng chạy đi trừng trị Ngụy Tử Phong, lúc cả nhà dùng bữa nàng buồn bực suýt lật tung cả bàn ăn.
Sau bữa sáng, Hạng Nguyên Hoán thấy Bạch Thiên Hoan lục tới lục lui trên bàn trang điểm tìm đồ, hắn dựa người qua, ngồi ở một góc bàn trang điểm, từ trên cao nhìn xuống nàng.
- Nàng đang tìm gì vậy?
- Tìm một chiếc khăn tay của ta!
Bạch Thiên Hoan vừa tìm vừa trả lời.
- Tìm không được thì đừng tìm nữa, chỉ là một chiếc khăn tay thôi mà.
Hạng Nguyên Hoán đùa:
- Chỉ cần nàng nói muốn khăn tay, mẫu phi lập tức sẽ thu xếp cho nàng!
Vừa nói để Tiết Oánh thu xếp, Bạch Thiên Hoan lòng vẫn còn sợ hãi.
Hai tủ y phục lớn của nàng treo đầy y phục, vì để yên tâm, một số y phục còn bị chất trong nhà kho, nếu nàng nói muốn khăn tay, e là Tiết Oánh sẽ mua hết khăn tay trên cả con phố về.
- Không cần!
Nàng đen mặt cảnh cáo hắn:
- Chàng không được nói với mẫu phi, ta chỉ thấy kỳ lạ, tại sao lại đột nhiên không thấy nữa.
- Nàng mang nó theo lúc nào?
- Hôm qua lúc chữa trị cho Đinh tướng quân vẫn còn, sau đó thì không thấy nữa, ta đã tìm trong phòng khách rồi nhưng không có!
- Nàng nói là cái có thêu chữ “Hoan” phải không, lúc ấy ta lau mồ hôi cho nàng, sau đó thuận tay cất chỗ ta rồi!
- Ta tìm hơn nửa ngày trời, hóa ra ở chỗ của chàng!
- Nàng đợi, ta tìm cho nàng!
Hạng Nguyên Hoán đi lục lọi trong y phục của mình.
Nhưng, hắn lục hết một lượt vẫn không tìm được chiếc khăn tay kia.
- Sao? Không tìm được à?
Từ bên tủ y phục, Hạng Nguyên Hoán xoay người lại sắc mặt vô cùng nghiêm trọng.
- Hoan muội muội, sợ là rơi mất rồi!
- Rơi mất rồi?
Bạch Thiên Hoan nhún vai:
- Nếu mất thì mua cái khác là được, cần gì trưng vẻ mặt như vậy.
- Ta nói rơi mất là tối qua rơi mất!
Hạng Nguyên Hoán nhìn vào mắt Bạch Thiên Hoan, chỉ ra.
Tối qua?
Nàng bỗng phản ứng kịp, đôi mắt đen mở lớn.
- Ý chàng là? Tối qua...lúc đi tìm Ngụy Tử Phong?
Hạng Nguyên Hoán gật đầu.
- Tối qua lúc ta thay y phục dạ hành, thấy cái khăn kia liền mang theo, phòng khi nàng cần dùng, bây giờ mới nhớ ra, sau khi về, hình như nó đã biến mất rồi.
Hai người nhìn nhau, đều có dự cảm không lành.
Quan trọng nhất là cái khăn kia có thêu tên của Bạch Thiên Hoan, nếu bị người cứu Ngụy Tử Phong phát hiện sẽ rất dễ dàng đoán ra nàng đã tới.
Để tránh sợ bóng sợ gió, Hạng Nguyên Hoán ra ngoài tìm một vòng.
Nửa canh giờ sau, hắn mang về một tin tức.
- Một người bán hàng rong cho ta biết, khi người của Cung thân vương phủ cứu Ngụy Tử Phong đi lúc sáng sớm đã nhặt được một chiếc khăn.
- Đinh đại ca của con lần này vì con mà suýt mất mạng, phạt con đích thân chăm sóc cậu ấy.
- Chỉ vậy sao?
- Nếu con muốn chà nhà xí hay quét phân ngựa thì mẹ cũng có thể nói giúp với quản sự!
Tiết Oánh sờ sờ cằm.
- Không cần không cần! Chuyện chăm sóc Đinh đại ca cứ giao cho con!
Hạng Hân Lạc liên tục đồng ý, tránh cho Tiết Oánh đổi ý.
- Nhớ, chuyện này không được nói cho phụ vương con biết, phụ vương con không dễ nói chuyện như mẹ đâu!
- Dạ, đa tạ mẫu phi!
Hạng Hân Lạc như đứa trẻ nhào vào lòng Tiết Oánh.
- Được rồi!
Tiết Oánh vỗ vỗ lưng nàng, ánh mắt quét đến phần vải bị rách sau lưng, nổi giận:
- Tên Ngụy Tử Phong này to gan lớn mật, dám động đến con, con yên tâm, uất ức lần này của con, mẫu phi và phụ vương chắc chắn sẽ thay con đòi lại công đạo!
- Đừng!
Hạng Hân Lạc kéo Tiết Oánh lại.
- Sao thế?
Hạng Nguyên Hoán chẳng biết từ lúc nào đã đứng ở ngoài cửa, chậm rãi chen vào một câu:
- Con nghe ngóng được một tin, vì con đoạt hôn thê của Phong Tử, hắn ta muốn trả thù con nên định cưới muội muội, nếu chuyện này đến tai Hoàng thượng, nói không chừng muội muội sẽ phải gả đến Cung thân vương phủ!
- Chuyện Lạc Lạc bị hắn ta ức hiếp, lẽ nào cứ cho qua như vậy?
Tiết Oánh nổi giận, nữ nhi bảo bối của mình suýt nữa bị làm nhục, bà không nuốt trôi cơn giận này.
- Tình huống trước mắt, chuyện của muội muội thật sự không thể phơi bày, hơn nữa còn phải nhịn, nếu không, cái mất đi chính là danh dự của muội muội.
- Nó là muội muội con, con bây giờ bảo nó nhịn? Các con nhịn được nhưng mẹ không nhịn được!
Tiết Oánh căm hận vỗ lên đầu giường.
- Con nói nhịn, là tạm thời không phơi bày ra ngoài, nhưng…….
Hạng Nguyên Hoán mỉm cười phun ra một câu:
- Người con phái đi tìm đã tìm được chỗ ẩn thân của hắn ta.
Tiết Oánh hiểu ý cười.
- Buổi tối mẹ với con cùng đi.
Dám động đến nữ nhi bảo bối của bà, bà tuyệt đối sẽ không tha cho hắn.
- Phụ vương canh cổng?
- Mẹ giải quyết ông ấy cho!
Tiết Oánh vỗ ngực cam đoan.
- Tốt, có lời này của mẫu phi, nhi tử yên tâm rồi, mẫu phi và muội muội cứ tiếp tục trò chuyện, con lui trước.
- Khoan đã!
Tiết Oánh cau mày nhìn chằm chằm nhi tử ruột của mình:
- Vừa rồi có phải con cố ý dẫn dắt mẹ không?
Hạng Nguyên Hoán chớp chớp mắt vô tội.
- Mẫu phi đại nhân minh giám, con nào dám? Con đều là vì suy nghĩ cho muội muội.
Nhi tử này của bà rất tinh ranh, từ khi bà vừa vào phòng khách, nó quở mắng Hạng Hân Lạc chính là cố ý diễn cho bà nhìn.
- Lần này coi như vì muội muội con, ta không so đo, bỏ qua cho con một lần!
Hạng Nguyên Hoán khom người chín mươi độ hành lễ.
- Đa tạ mẫu phi!
Hạng Nguyên Hoán đi rồi, Tiết Oánh và Hạng Hân Lạc nhìn nhau cười.
Đến tối, Tiết Oánh giấu Hạng Diên Thiệu, gạt ông đi ngủ sớm, đợi sau khi ông ngủ thì lặng lẽ ngồi dậy, tụ họp với Hạng Nguyên Hoán và Bạch Thiên Hoan theo thời gian đã hẹn, bọn họ đều mặc y phục dạ hành, yên lặng ra khỏi cổng sau vương phủ.
Rời khỏi vương phủ, ba bóng người chạy tới khách điếm đã định.
Đang ẩn náu trong một gian khách điếm bí mật, Ngụy Tử Phong ngủ rất say trên giường thì bị trói đi.
Không lâu sau, Ngụy Tử Phong bị quăng vào một con hẻm vắng vẻ.
- Các ngươi là ai? Các ngươi nên biết ta là thế tử gia Cung thân vương phủ, các ngươi nếu dám đụng đến một sợi lông của ta, sau khi về, ta nhất định sẽ băm thây các ngươi thành trăm mảnh!
Ngụy Tử Phong lớn giọng uy hiếp.
Không biết tại sao, tai hắn không nghe được bất kỳ âm thanh nào, trước mắt thì tối om om, không nhìn thấy bất kỳ ai.
Nhìn Ngụy Tử Phong tự mình lẩm bẩm va tới va lui, Tiết Oánh kinh ngạc.
- Hắn ta đang làm gì thế?
- Con vừa mới dùng châm châm vào huyệt vị hắn ta, khiến hắn ta mất đi thị giác và thính giác trong nửa canh giờ!
Bạch Thiên Hoan mỉm cười trả lời.
- Thật?
Tiết Oánh kinh ngạc nhìn Bạch Thiên Hoan:
- Lại có huyệt vị như thế à? Con học được từ đâu vậy?
- Ơ, là tình cờ phát hiện trong sách y cổ!
Nàng vội vàng lảng sang chuyện khác:
- Mẫu phi, chỉ trong thời gian nửa canh giờ, hắn ta sẽ nghe và thấy trở lại.
Tiết Oánh thành công bị dời đi sự chú ý.
- Vậy phải nắm chắc thời gian, tên súc sinh này dám đụng đến Lạc Lạc của ta!
Dứt lời, Tiết Oánh thụi một đấm vào bụng Ngụy Tử Phong.
Hạng Nguyên Hoán và Bạch Thiên Hoan nhìn nhau.
Không lâu sau, Ngụy Tử Phong bị ba người đánh gục trên đất kêu rên không dứt, Tiết Oánh, Hạng Nguyên Hoán và Bạch Thiên Hoan chuẩn bị rời đi.
Vừa xoay người, họ liền thấy một người ở phía sau.
Đó không phải ai khác mà là người lẽ ra đang ngủ say – Hạng Diên Thiệu.
- Lão gia, sao ông lại ở đây?
Tiết Oánh vì để che giấu tội, kéo Hạng Diên Thiệu trở về:
- Muộn thế này rồi, chúng ta nhanh về nhà thôi.
Hạng Diên Thiệu đâu dễ gạt như vậy, ông rút tay khỏi tay Tiết Oánh.
- Mọi người đang làm gì ở đây?
Giọng nói trầm ổn thô lỗ mà uy nghiêm khiến ba người có mặt đều giật mình tại chỗ.
- Không làm gì cả, chúng ta nên về nhà thôi.
Tiết Oánh cố gắng ngăn hai chân Hạng Diên Thiệu tiến về phía trước.
Hạng Diên Thiệu đẩy họ ra, sau đó thì thấy Ngụy Tử Phong trên mặt đất không ngớt kêu gào đau đớn.
Tưởng Hạng Diên Thiệu sẽ nổi giận vì hành động của họ, Tiết Oánh, Hạng Nguyên Hoán và Bạch Thiên Hoan lặng lẽ lùi về sau hai bước.
- Con dâu, hắn ta thật sự không nghe cũng không thấy?
Hạng Diên Thiệu nhàn nhạt hỏi.
- Dạ!
Bạch Thiên Hoan sững sờ đáp một chữ.
- Rất tốt!
Một tay Hạng Diên Thiệu xách cổ áo Ngụy Tử Phong lên, kéo hắn dậy, giơ tay nhắm chuẩn mặt hắn ta “bốp bốp” mấy bạt tai.
Cuối cùng, ông dùng một đấm thụi vào bụng Ngụy Tử Phong, thân thể hắn ta vì cú đấm ấy mà va vào tường thật mạnh, sau đó ngã xuống đất mềm oặt, không thốt được tiếng nào, hôn mê.
Ba người phía sau thầm nghĩ: cú đấm ấy nhất định rất đau, nghe được cả tiếng xương sườn gãy mà.
Hạng Diên Thiệu phủi tay, đi ngang qua trước mặt ba người như không có chuyện gì, lúc ngang qua, ông hờ hững buông một câu:
- Mọi người không phải định về nhà sao? Còn ngốc ở đó làm gì?
Ba người vội vàng theo sau ông.
Khi Hạng Hân Lạc biết người cả nhà chỉ thiếu mỗi nàng, ngay cả Hạng Diên Thiệu cũng chạy đi trừng trị Ngụy Tử Phong, lúc cả nhà dùng bữa nàng buồn bực suýt lật tung cả bàn ăn.
Sau bữa sáng, Hạng Nguyên Hoán thấy Bạch Thiên Hoan lục tới lục lui trên bàn trang điểm tìm đồ, hắn dựa người qua, ngồi ở một góc bàn trang điểm, từ trên cao nhìn xuống nàng.
- Nàng đang tìm gì vậy?
- Tìm một chiếc khăn tay của ta!
Bạch Thiên Hoan vừa tìm vừa trả lời.
- Tìm không được thì đừng tìm nữa, chỉ là một chiếc khăn tay thôi mà.
Hạng Nguyên Hoán đùa:
- Chỉ cần nàng nói muốn khăn tay, mẫu phi lập tức sẽ thu xếp cho nàng!
Vừa nói để Tiết Oánh thu xếp, Bạch Thiên Hoan lòng vẫn còn sợ hãi.
Hai tủ y phục lớn của nàng treo đầy y phục, vì để yên tâm, một số y phục còn bị chất trong nhà kho, nếu nàng nói muốn khăn tay, e là Tiết Oánh sẽ mua hết khăn tay trên cả con phố về.
- Không cần!
Nàng đen mặt cảnh cáo hắn:
- Chàng không được nói với mẫu phi, ta chỉ thấy kỳ lạ, tại sao lại đột nhiên không thấy nữa.
- Nàng mang nó theo lúc nào?
- Hôm qua lúc chữa trị cho Đinh tướng quân vẫn còn, sau đó thì không thấy nữa, ta đã tìm trong phòng khách rồi nhưng không có!
- Nàng nói là cái có thêu chữ “Hoan” phải không, lúc ấy ta lau mồ hôi cho nàng, sau đó thuận tay cất chỗ ta rồi!
- Ta tìm hơn nửa ngày trời, hóa ra ở chỗ của chàng!
- Nàng đợi, ta tìm cho nàng!
Hạng Nguyên Hoán đi lục lọi trong y phục của mình.
Nhưng, hắn lục hết một lượt vẫn không tìm được chiếc khăn tay kia.
- Sao? Không tìm được à?
Từ bên tủ y phục, Hạng Nguyên Hoán xoay người lại sắc mặt vô cùng nghiêm trọng.
- Hoan muội muội, sợ là rơi mất rồi!
- Rơi mất rồi?
Bạch Thiên Hoan nhún vai:
- Nếu mất thì mua cái khác là được, cần gì trưng vẻ mặt như vậy.
- Ta nói rơi mất là tối qua rơi mất!
Hạng Nguyên Hoán nhìn vào mắt Bạch Thiên Hoan, chỉ ra.
Tối qua?
Nàng bỗng phản ứng kịp, đôi mắt đen mở lớn.
- Ý chàng là? Tối qua...lúc đi tìm Ngụy Tử Phong?
Hạng Nguyên Hoán gật đầu.
- Tối qua lúc ta thay y phục dạ hành, thấy cái khăn kia liền mang theo, phòng khi nàng cần dùng, bây giờ mới nhớ ra, sau khi về, hình như nó đã biến mất rồi.
Hai người nhìn nhau, đều có dự cảm không lành.
Quan trọng nhất là cái khăn kia có thêu tên của Bạch Thiên Hoan, nếu bị người cứu Ngụy Tử Phong phát hiện sẽ rất dễ dàng đoán ra nàng đã tới.
Để tránh sợ bóng sợ gió, Hạng Nguyên Hoán ra ngoài tìm một vòng.
Nửa canh giờ sau, hắn mang về một tin tức.
- Một người bán hàng rong cho ta biết, khi người của Cung thân vương phủ cứu Ngụy Tử Phong đi lúc sáng sớm đã nhặt được một chiếc khăn.
Bình luận truyện