Thần Y Trở Lại

Chương 1102



Chương 1102

Sau bữa tối, Ngô Bình lại đến trụ sở để dặn dò một số điều, sau đó anh chào tạm biệt Đường Băng Vân, mai anh sẽ tham dự lễ cưới của Cương Tử.

Diệp Huyền cũng định đi, vì vậy hai người lên cùng một chiếc máy bay và cùng nhau trở về huyện Minh Dương. Khi anh rời đi, anh mang theo Lý Huyền Bá. Giữ anh ta bên mình là để hướng dẫn anh ta tập luyện bất cứ lúc nào.

Sau khi máy bay hạ cánh, cả ba lái xe về nhà cũ.

Đã mười một giờ đêm, người nhà đều đã đi ngủ. Anh đưa Diệp Huyền và Lý Huyền Bá lên lầu, sau đó gọi dì giúp việc đến để sắp xếp phòng cho họ.

Tuy nhiên, Diệp Huyền và Lý Huyền Bá không có thời gian để ngủ, Ngô Bình đã yêu cầu họ tập luyện trên tầng cao nhất với Tạ Phi.

Năng khiếu của cả ba đều rất đáng kinh ngạc, Lý Huyền Bá mạnh hơn một chút, Ngô Bình tập trung bồi dưỡng anh ta.

Anh hướng dẫn Diệp Huyền tiếp tục tập luyện đoàn thể thuật. Đến mười hai giờ, anh gọi cho Mễ Kiến và bảo anh ta chuẩn bị các món ăn.

Lúc này quán ăn đã nghỉ từ lâu, nhưng Mễ Kiến cũng rất nhiệt tình nên đã gọi ngay cho hầu bàn và làm một bữa tiệc thịnh soạn. Theo yêu cầu của Ngô Bình, anh ta đã nấu tất cả các món ăn thịnh soạn, như chân giò, sườn hầm, cá kho, đầu sư tử, v.v.

Anh ta chuẩn bị bàn ăn này để Lý Huyền Bá có thể ăn nhiều hơn, phát triển nhanh hơn.

Mười hai giờ rưỡi, bốn người đến quán ăn của Mễ Kiến. Lúc này đèn trong quán sáng choang, mọi người nấu nướng tất bật, mùi thức ăn thoang thoảng.

Mễ Kiến tươi cười chào đón và nói: “Bình à, chú chưa ăn tối à?”

Ngô Bình: “Em mang theo một cái máy diệt mồi”, anh chỉ vào Lý Huyền Bá đang gãi đầu cười ngô nghê.

Thấy Lý Huyền Bá cao lớn và dũng mãnh, Mễ Kiến khen: “Đúng là một chàng trai cao lớn!”

Trong bữa ăn, Ngô Bình cũng bảo Mễ Kiến ngồi cùng. Anh ta mang theo vài chai rượu, vừa uống vừa nói chuyện phiếm.

“Anh Mễ, mấy ngày nay anh có nghe người khác nói về em không?”, anh cười hỏi.

Mễ Kiến cười nói, “Không chỉ là nói thôi đâu. Bây giờ mọi người ai cũng bàn tán xôn xao về chú đấy Tiểu Bình”.

Ngô Bình rất có hứng thú, hỏi: “Nói như thế nào, nói ra em nghe”.

Mễ Kiến nói: “Mọi người nói chú ra bên ngoài kiếm được nhiều tiền, thế lực trải cả hai giới hắc bạch, không ai dám đối đầu. Họ còn nói chủ tịch huyện và thị trưởng đều là bạn của chú, ngay cả ở tỉnh chú cũng có chống lưng. Có người nói rằng chú là một cao thủ võ lâm, đánh bất khả chiến bại trong sáu tỉnh phía Nam”.

Nghe vậy, Ngô Bình bật cười: “Bàn tán hơi cường điệu rồi”.

Mễ Kiến chớp mắt, nói, “Tiểu Bình, những tin đồn này có phải là sự thật không?”, anh ta thực sự rất tò mò.

Ngô Bình: “Đúng khoảng 30%. Em làm vậy là vì muốn nổi tiếng, để người dân địa phương không dám khiêu khích em. Điều này đỡ phiền phức nhiều lắm”.

Mễ Kiến gật đầu: “Đúng vậy. Hiện tại đừng nói là huyện Minh Dương, ngay cả thành phố Vân Đỉnh cũng không ai dám khiêu khích chú đâu”.

Ngô Bình cười ha hả và nói: “Nào, uống!”

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện