Thần Y Trở Lại

Chương 307



Chương 307

Cuối cùng Ngô Bình cũng không nén nổi cơn giận nữa. Anh hờ hững nói: “Nếu không vì cô Vệ giới thiệu, tôi tuyệt đối sẽ không đến đây”. Dứt lời, anh quay lưng đi thẳng.

Vệ Thanh Ảnh kinh ngạc, vội vã đuổi theo, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi anh Ngô, tôi không ngờ chuyện lại thành ra thế này”.

“Không sao”, Ngô Bình nhẹ giọng đáp, “Giữa bác sĩ và bệnh nhân cũng cần sự tin cậy và duyên phận, không thể ép buộc”.

Vệ Thanh Ảnh chần chừ một hồi mới lên tiếng: “Anh Ngô này, tôi muốn cầu xin anh một chuyện”.

Ngô Bình đứng lại, vừa nhìn Vệ Thanh Ảnh vừa nói: “Cô Vệ nặng lời quá rồi, cô cứ nói đi”.

Vệ Thanh Ảnh trả lời: “Thật ra ở khách sạn vẫn còn một người nữa. Một năm trước, cô ấy còn là sao nữ tuyến đầu trong nước, thậm chí còn bước vào giới điện ảnh quốc tế. Bộ phim cuối cùng mà cô ấy đóng vào năm ngoái còn có doanh thu toàn cầu đạt sáu phẩy chín tỷ, giúp công ty phim ảnh thu về hơn hai tỷ”.

Nghe Vệ Thanh Ảnh nói xong, Ngô Bình lập tức nghĩ đến một người. Ấy là một nghệ sĩ nữ vừa xinh đẹp vừa mang phong cách hoang dã, Trần Lăng Sương.

Trần Lăng Sương từng là vận động viên thể dục dụng cụ nên thể chất rất tốt. Nhờ gương mặt cực kỳ xinh đẹp và thân hình nóng bỏng, cô ấy đã nhanh chóng nổi tiếng trên mạng sau một lần tham gia thi đấu.

Công ty Hoa Ảnh Thiên Kinh lập tức ký hợp đồng với Trần Lăng Sương, và “đo ni đóng giày” cho cô ấy vai diễn trong phim điện ảnh đầu tay – “Nữ sát thủ”. Phim vừa ra mắt đã nổi tiếng vô cùng, doanh thu toàn quốc dễ dàng vượt qua con số một tỷ.

Kể từ đó, Trần Lăng Sương đã chính thức dấn thân vào con đường điện ảnh, trở thành nữ nghệ sĩ tuyến một và có được một lượng lớn người hâm mộ.

Tuy nhiên, khi đang quay một cảnh phóng xe rất nguy hiểm vào năm ngoái, cô ấy đã gặp sự cố và chấn thương xương sống thắt lưng, dẫn đến việc mất cảm giác từ phần thắt lưng trở xuống.

Người hâm mộ vô cùng đau buồn trước cú ngã của nữ siêu sao này. Dù y học hiện đại cách mấy cũng không thể chữa lành cho Trần Lăng Sương, chỉ giúp cô lấy lại phần nào cảm giác, miễn cưỡng có thể đi lại bằng nạng.

“Là Trần Lăng Sương đúng không?”, Ngô Bình hỏi.

Vệ Thanh Ảnh gật đầu: “Anh Ngô à, chấn thương của cô ấy có thể chữa khỏi không?”

Hồi ở trong nhà giam, Ngô Bình cũng có dạo rất thích Trần Lăng Sương. Anh nói: “Đưa tôi đi xem thử”.

Đến một căn phòng ở tầng hai khách sạn, Vệ Thanh Ảnh mở cửa ra, nhìn thấy một cô gái đang ngồi trên xe lăn và quay lưng với bọn họ. Cô ấy đang ngắm cảnh ngoài cửa sổ.

Nghe tiếng động, cô ấy bèn cất lời: “Thanh Ảnh này, mình muốn ra ngoài ngắm cảnh”.

Cô ấy dùng hai tay đẩy xe lăn để quay xe lại. Gương mặt vẫn rất đỗi xinh đẹp, nhưng hơi tái, khác xa với hình tượng trên màn bạc.

Nhác thấy Ngô Bình, cô ấy bèn cười hỏi: “Anh đẹp trai này là ai thế, Thanh Ảnh?”

Vệ Thanh Ảnh vội đáp: “Lăng Sương à, đây là bác sĩ Ngô”.

Trần Lăng Sương chìa tay về phía Ngô Bình: “Chào anh”.

Ngô Bình bước đến gần, vừa khom người bắt tay với đối phương vừa nói: “Tôi là Ngô Bình, rất thích phim của cô”.

Trần Lăng Sương cười hỏi: “Chứ không thích tôi à?”

Ngô Bình đáp: “Tất nhiên là thích cô hơn rồi”.

Vệ Thanh Ảnh hít một hơi sâu: “Anh Ngô à, chấn thương của Lăng Sương có chữa khỏi được không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện