Thần Y Vương Phi Quá Kiều Mị

Chương 264





“Ai đang đập cửa đấy, nương ngươi chết rồi hay sao? Đá cái gì chứ?” Vương ma ma chửi ầm lên, cứ một chốc cây thước sắt trong tay bà ta lại đánh lên thân thể của hài tử gầy gò.
Nhũ mẫu cố gắng hết sức bảo vệ y, nhưng lại bị ma ma khác thô bạo kéo ra.
Hài tử bị dọa đến cuộn tròn người lại, đôi mắt ánh lên sự sợ hãi, khóc cũng không khóc nổi.
Bộ y phục mà y mặc vốn đã mỏng manh, sau khi chịu mấy đòn từ cái thước sắt, y phục rách tả tơi, lộ ra thân hình gầy gò trơ xương.
Trên tấm thân nhỏ bé ấy, chẳng chịt những vết đỏ.
“Đúng là mẫu thân của ta đã mất rồi.

Tần Lam Nguyệt đi tới giữa sân: “Bà ấy đã mất từ nhiều năm trước.


Đáng tiếc, mặt mũi hèn mọn ghê tởm như ngươi, thì khó có thể nhìn thấy người thanh cao linh thiêng như bà ấy”
Vương ma ma ở trong Hành cung hẻo lánh này lâu năm, đã rất lâu không được gặp một Vương tộc quý tộc nào, hoàn toàn không nhận ra Tần Lam Nguyệt, cũng không biết Đông Phương Lý.
Bà ta nhìn thấy họ chỉ ăn mặc đơn giản bình thường, trên đầu không cả mang nữ trang, chỉ nghĩ là bằng hữu của Ngọc nương: “Tiện nữ này là hài tử nhà ai, dám chạy đến đây giở thói ngang ngược, cũng không biết nghe ngóng xem đây là nơi nào.

Chu ma ma đứng ở cửa thì thông minh hơn một chút, dù bà ta không nhận ra Đông Phương Lý, nhưng vừa nhìn một cái là biết khí phách của hắn không hề bình thường, không dám kinh suất.
“Hai vị, hai người tới đây tìm ai?” Chu ma ma đi về phía trước, âm thầm kéo tay Vương ma ma.
“Chu tỷ, tỷ đừng có kéo ta.

Vương ma ma nói: “Dám đứng ở cung Thanh Thủy này làm loạn chính là coi thường chúng ta sao? Ở cung Thanh Thủy này, chúng ta chính là Thiên vương lão tử.
Bà ta thu lại cây thước sắt: “Chắc hai người là bằng hữu của Ngọc nương.

Chu tỷ tỷ, Ngọc nương đã không còn sử dụng được nữa, chi bằng để hai người này ở lại đi.
“Nữ nhân thì xinh đẹp, nam nhân thì mặt hoa da phấn, nghe nói không ít lão gia có sở thích kiểu thế, không chừng có thể giúp chúng ta kiếm bộn tiền.”
Bà ta quyết định rồi, nhìn Tần Lam Nguyệt từ đầu đến cuối một lượt: “ Hơi gầy, hơi bình thường một chút, nhưng cũng không vấn đề gì, dễ nhìn chút là được rồi.

Xem như các ngươi xui xẻo, đã bước vào cung Thanh Thủy, đâu thể để ngươi giương oai được, ngoan ngoãn giúp lão nương tiếp khách kiếm tiền” Tần Lam Nguyệt càng nghe bà ta nói càng cảm thấy kinh tởm, hùng hổ bước đến đánh bà ta một cái tát đầy thô bạo.

Vương bà tử không ngờ sẽ bị tát, mặt lập tức đỏ bừng, hùng hổ dữ tợn: “Tiện nhân, ta để ngươi ở lại đã là xem trọng người lắm rồi, ngươi lại còn dám tát ta.”
“Ta đánh chết ngươi.” Bà ta vung thước lên, hung hãng hưởng về người của Tần Lam Nguyệt.
Đông Phương Lý cau mày, sát khí giết người đã bùng lên.
“Tạm thời ngươi đừng động vào.” Tần Lam Nguyệt lạnh lùng nói: “Đối phó với loại người ghê tởm thế này, ta có trăm ngàn cách khiến bà ta sống không bằng chết”
Vào lúc cái thước của Vương bà tử vung xuống, Tần Lam Nguyệt đưa tay nắm lấy cổ tay bà ta.
Ngay sau đó, một cây kim bạc đâm thẳng vào huyệt đạo của bà ta.

Cảm giác đau đớn cực điểm ập tới, cổ tay của Vương bà tử tê dại, không cầm nổi cả cái thước.
Tần Lam Nguyệt nhân cơ hội cướp lấy cái thước, ước chừng một chút.
Cây thước rất nặng, đánh lên người sẽ đau vô cùng.
Vương bà tử lùi về phía sau hai bước, cơn đau ở cổ tay

Ian đến tứ chi, tựa như ngàn vạn mũi kim đâm vào cơ thể, đau đớn không nguôi.
“Đồ tiện nữ, ngươi làm gì vậy?” Bà ta gằn giọng: “Ngươi dám làm vậy với ta, hôm nay nhất định ta phải lột da ngươi.
“Ầm”
Tần Nguyệt Lam cầm lấy chiếc thước, hung hăng đánh lên đầu Vương bà tử: “Mồm miệng sạch sẽ chút đi.”
“Ngươi dám đánh ta, ta liều mạng với ngươi.” Vương bà tử sờ lên đỉnh đầu, cảm nhận được dòng chảy ấm nóng giữa mái tóc, điên cuồng lao về phía Tần Lam Nguyệt.
Tần Lam Nguyệt lùi về sau mấy bước, nhìn bà ta như người chết.
Khi Vương bà tử lao tới, mới phát hiện có gì đó khác thường.
Cả người bà ta không còn sức lực, đừng nói là đi về phía trước, thậm chí giơ cánh tay lên còn tổn sức.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện