Chương 4
Sắc mặt Tam vương gia khẽ thay đổi, hắn cũng lười đứng lại, nổi giận đùng đùng rời đi
Tần Lam Nguyệt nhắm mắt lại, ngửa lên trời thở ra một hơi.
Hơi thở ngưng kết thành sương trắng, tan biến trong không trung.
Nàng nhìn thị vệ mang gậy đến, biết rõ, ba mươi gậy này nàng trốn không được
Trốn không được, vậy thì đối mặt thôi.
Nàng đi nhanh đến, nằm úp sấp xuống.
Bọn thị vệ dùng lực rất lớn, từng gậy rơi xuống trên người nàng da tróc thịt bong.
Tay nàng bấm vào trong thịt, cắn chặt răng, nam tử hán khỏe mạnh chưa chắc đã chịu được ba mươi gậy, nàng lại không rên một tiếng
Đợi đánh xong ba mươi gậy, nàng đã sắp lâm vào hôn mê, hơi thở mong manh.
Bọn thị vệ hai mặt nhìn nhau
“Làm sao bây giờ? Nàng giống như là sắp tắt thở, hay là chúng ta mời đại phu đến xem cho nàng đi?” Một thị vệ nói
“Vừa rồi không phải vương gia đã nói là không cho mời thái y sao?” Người thị vệ nói: “Nữ nhân này dùng thủ đoạn bất chính lên làm vương phi của chúng ta, vương gia vô cùng chán ghét, có lẽ là muốn nhân cơ hội này đánh chết nàng, như vậy cũng tốt, người như nàng sao có thể xứng đôi với vương gia chúng ta? Đừng nhiều chuyện, mau trở về phục mệnh thôi.”
Lời nói của hai thị vệ đứt quản lọt vào tai Tần Lam Nguyệt, như là tiếng gì đó từ một không gian vô cùng xa xôi truyền đến.
Trước mắt biến thành màu đen, cảm giác sắp chết đánh úp lại, nàng muốn cử động một ngón tay đều khó khăn.
Ý thức đang dần mơ hồ, thân thể cũng dần mất trọng lượng, linh hồn giống như lơ lửng trên không trung, không có cảm giác chân thật.
“Điều đó không có khả năng, không có khả năng.” Trong đầu, đang có một âm thanh than khóc: “Hán cảm thấy ta ghê tởm, không có khả năng, trước kia hắn nói với ta những lời nói đó, kia, đều là lời nói dối sao? Đều là đánh gạt ta sao?”
“Ngươi cũng thật ngốc.” Sâu trong ý thức, Tần Lam Nguyệt nhìn thấy mình đang ngồi khóc, đưa tay đặt lên trên đầu nàng: “Chuyện giữa ngươi và Tần Tuyết Nguyệt, Tam vương gia đều biết hết, thậm chí mọi chuyện có thể đều là do hắn sắp đặt, người từ đầu đến cuối không hay biết gì chỉ có ngươi mà thôi.”
“Ta không tin, ta không tin, sao tất cả mọi chuyện đều có thể là giả được chứ?”
“Ngươi đã nhìn rõ bộ mặt thật của đôi tra nam tiện nữ đó mà vẫn một mực cố chấp không buông sao?” Tần Lam Nguyệt tức giận: “Nhân gian rộng lớn, ngươi sao phải vì một cành hoa thúi mà tra tấn chính mình.Ta cảm thấy mình sắp sống được, trả thân thể lại cho ngươi, cố gắng sống cho thật tốt, đừng nghĩ không thông nữa.”
“Không, là ta không sống được, ta liều mạng không chịu rời đi chính là vì không cam lòng, bây giờ đã lấy được đáp án, biết được sự thật, đã không còn gì để lưu luyến nữa rồi.
Ta phải đi rồi nhưng ngươi vẫn còn cứu được cho nên ngươi nhất định phải sống sót, giúp ta trừng trị bọn họ, cầu xin ngươi.”
Âm thanh kia càng ngày càng yếu, nói xong lời cuối cùng một sợi linh hồn được rót vào linh hồn của Tần Lam Nguyệt.
Sau khi sợi linh hồn này rót vào, nàng bỗng nhiên tỉnh táo lại
Đau đớn không chịu nổi, mồ hôi lạnh đầm đìa, là cảm giác chân thật trước nay chưa từng có
Vừa rồi, giống như là một giấc mộng
Trong mộng, nguyên chủ đem sợi linh hồn cuối cùng rút ra khỏi thân thể này rót vào linh hồn nàng nên nàng mới có thể hoàn toàn chiếm cứ được khối thân thể này.
Âm thanh vẫn luôn líu ríu trong đầu cũng hoàn toàn biến mất.
Nội tâm tĩnh lặng, đầu óc thanh tỉnh, có một cảm giác chết đi rồi sống lại
Ngón tay Tần Lam Nguyệt nắm lấy áo gối, hơi nhắm mắt nói: “Yên tâm đi, tất cả những gì mà ngươi đã chịu, ta sẽ giúp ngươi đòi lại gấp trăm gấp mười lần.”
Tuy là nói như vậy, nhưng tình huống bây giờ của nàng cũng rất không ổn
Trong hồ nước ngâm lâu như vậy lại bị đánh thêm ba mươi gậy, đầu choáng mắt hoa, trên trán nóng bừng, sốt cao lại đau đớn đúng là họa vô đơn chí.
Nàng kế thừa tất cả y bác của ông nội lại có thể dùng làm gì chứ?
Không có thuốc hạ sốt, giảm đau giảm nhiệt, ở nơi quỷ quái như thế này chỉ sợ là phải chết thêm một lần nữa thôi.
Ý nghĩ này vừa nhảy lên trong đầu, nàng cảm thấy có chút bi thương, khi ông nội chết nàng không kịp trở về, thật vất vả về đến nhà lại bị người áo đen bắt đi, thừa chết thiếu sống mới chiếm được khối thân thể này nhưng chưa gì lại muốn chết thêm lần nữa sao.
Thật đúng là quá xui xẻo rồi.
Tần Lam Nguyệt ghé vào trên giường, cảm giác đau đớn không ngừng đánh úp lại, một ba một ba, vô cùng đau đớn khó chịu
Nàng nhớ tới ông nội đã ly thế, nhớ tới cha mẹ đã vô cớ mất đi, thế gian chỉ còn lại nàng lẻ loi cô độc, khi cảm giác dâng lên, nàng chôn sâu đầu vào trong khủy tay, cái trán để lên trên ngón tay.
Không tự giác, một giọt nước mắt chảy xuống, lăn qua mu bàn tay chảy dài xuống ngón tay có đeo nhẫn của nàng, chiếc nhẫn nóng lên phát ra ánh sáng rực rỡ.
Trong ánh hào quang, nàng giống như nhìn thấy được một nhà y dược rất lớn.
Tòa nhà kia là bệnh viện do một người giàu có được ông nội cứu mạng xây cho ông, ông nội là viện trưởng ở đó, bên trong có đầy đủ dược phẩm, thiết bị tiên tiến, từ nhỏ nàng vẫn luôn ở bên trong chơi đùa nên vô cùng quen thuộc
“Ta trở về rồi sao?” Tần Lam Nguyệt sửng sốt, lập tức phát hiện ra chỗ không đúng.
Tòa nhà y dược này mới tinh, nhưng lại không có ai, không khí vô cùng trầm lặng như là một cái xác không có linh hồn.
Lúc nàng còn đang định tìm hiểu thêm thì ánh sáng cũng đã biến mất, tòa nhà y dược cũng biến mất.
“Thì ra là ảo giác.” Nàng cười khổ một tiếng, nghiêng đầu nhìn thấy bên giường xuất hiện gì đó thì sợ đến thiếu chút nữa hét lên
Băng y tế, thuốc trắng Vân Nam, dung dịch oxy già.
Những loại thuốc tuyệt đối không thế xuất hiện ở thời đại này lại đang nằm trong tay nàng.
Nàng gỡ nhẫn xuống, nhìn hết một vòng cũng không có phát hiện chỗ bất thường nào.
Nhưng băng y tế cùng thuốc trắng Vân Nam thật sự xuất hiện, xuất hiện cùng với ảo ảnh về tòa nhà y dược lớn kia
Vô cùng quỷ dị!
Băng y tế là lọai có khả năng kháng viêm kèm theo thuốc, tác dụng chậm rãi, tác dụng phụ rất nhỏ, hiệu quả giảm đau tốt lại có tác dụng thời gian dài, còn có thể giúp hạ sốt.
Thuốc trắng Vân Nam là để dùng bôi bên ngoài, rất tốt đối với vết thương ngoài da.
Hai loại thuốc này đối với nàng mà nói chính là cọng rơm cứu mạng
Tần Lam Nguyệt không kịp nghĩ nhiều, xé băng ý tế, khó khăn tiêu độc cho miệng vết thương lại đem thuốc trắng Vân Nam rắc lên miệng vết thương, cảm giác đau đớn chậm rãi mất đi, nàng nặng nề ngủ mất.
Lượng thuốc đủ dùng trong năm ngày.
Trong năm ngày này, nàng nghĩ đủ mọi biện pháp để có thể nhìn thấy lại tòa nhà y dược kia nhưng đều thất bại.
Chiếc nhẫn cũng không có phản ứng gì.
Tất cả mọi chuyện giống như chỉ là ảo giác của nàng.
Mãi cho đến năm ngày sau.
Chiếc nhẫn thật lâu không có phản ứng lại bắt đầu nóng lên, tòa nhà y dược kia rốt cuộc lại xuất hiện ở trước mắt.
Ngay sau đó, trong tay nàng xuất hiện một hộp át-xpi-rin.
Át-xpi-rin và băng y tế đều là thuốc kháng viêm, nhưng chỗ không giống nhau đó là át-xpi-rin có thể phòng ngừa hình thành tắc động mạch, nàng nằm trên giường lâu như vậy, miệng vết thương đã kết vảy, khôi phục rất tốt.
Nhưng nằm lâu trên giường máu không lưu thông được, rất dễ dẫn đến tắc động mạch, át-xpi-rin này tới thật là đúng lúc.
Tần Lam Nguyệt vuốt ve chiếc nhẫn cảm khái trăm ngàn lần.
Chiếc nhẫn này là ông nội tặng cho nàng làm quà sinh nhật, còn nói là ông tự làm dựa theo nỗi nhớ mong cha mẹ cô của hai ông cháu, vì nàng làm ra một tâm bùa bảo hộ.
Nàng vẫn luôn đeo nó như bảo bối, khi bị người áo đen bắt cóc cướp đi, người áo đen có kiểm tra qua nhưng không có phát hiện gì.
Nàng nhớ rất rõ trên tay nguyên chủ không có nhẫn gì cả, hình như nhẫn này xuất hiện lúc, nàng sắp chết nguyên chủ rót sợi linh hồn của mình vào người nàng thì phải.
Nhẫn không chỉ xuất hiện mà còn xảy ra cả chuyện thần kỳ nữa
Lúc nhẫn nóng lên, tòa nhà y dược sẽ xuất hiện sẽ xuất hiện, số thuốc này chính là xuất hiện từ đó, chiếc nhẫn này giữ vai trò môi giới liên kết nàng với tòa nhà y dược đó.
Khó có thể tin lại không thể không tin
Tần Lam Nguyệt đang đắm chìm trong tự hỏi, lúc này ngoài cửa có tiếng bước chân từ xa vọng lại cùng với tiếng ho khan đè nén đầy khó chịu.
Bình luận truyện