Thẳng Nam Biến Dựng Phu (Hi! Đừng Chạy)

Chương 37



Edit + Beta: Vịt

Trương Mạo hơi nhíu nhíu mày, cầm nắp bút máy trong tay, nhìn một đống văn kiện xét duyệt trước mặt chỉ cảm thấy đầu óc nóng lên mắt ê ẩm cái gì cũng xem không vào.

Bút máy ném một cái, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Tống Tân Nghiệp ngồi suốt ở trên ghế salon thảnh thơi lật tạp chí giải trí, liếc nhìn đồng hồ trên tay, xem thời gian.

"Tân Nghiệp, cậu không có ý định ăn cơm trưa?" Hắn đã sớm phát hiện Tống Tân Nghiệp gần đây hành động khác thường, nhất là lúc ở chung một mình với hắn. Thỉnh thoảng sẽ nhìn chăm chú hai mắt mình, người trước kia chưa tới lúc bắt đầu kết toán tiền tuyệt đối sẽ không chủ động xuất hiện ở phòng làm việc của mình, đợt này ngày nào cũng làm ổ ở phòng làm việc của mình.

Nếu như đuổi hắn đi...... Cũng không phải chuyện như vậy.

Mình nói thế nào cũng coi như học trưởng của hắn, còn là bạn của anh hắn. Người ta tới phòng làm việc của mình ngồi ngoan ngoãn không nói chuyện, còn làm xong hết công việc của mình sau đó mới đến.

Không đuổi hắn đi...... Trương Mạo thở dài, không đuổi hắn đi, khi đó thỉnh thoảng liếc trộm dáng vẻ người ta một cái thật sự là có chút làm cho người ta tiếp nhận không nổi. Luôn cảm thấy thật giống như là con chó lông vàng nhà mình nuôi đang làm nũng, còn là làm nũng yên lặng.

Tống Tân Nghiệp kỳ thực đã sớm đói trong dạ dày trào nước chua, nhưng hắn vẫn làm bộ bình tĩnh lắc lắc đầu, một bộ biểu tình tôi không đói, "Không đói, buổi sáng ăn nhiều."

Trương Mạo gật gật đầu, chống bàn làm việc đẩy ghế về sau đứng lên, cầm điện thoại đi về phía cửa phòng làm việc.

Đi phải gọi là tiêu sái tự nhiên, ngay cả nhìn cũng không nhìn Tống Tân Nghiệp một cái.

Tống Tân Nghiệp ngồi trên ghế salon chớp mắt, tới lúc hắn mở cửa phòng làm việc ra, mới kịp phản ứng há mồm gọi hắn, "Anh đi đâu?"

Người này làm gì đột nhiên liền đi, vừa nãy mình nói cái gì?

Trương Mạo quay đầu nhìn hắn, nhún nhún vai chỉ chỉ cổ tay, "Nhanh chút, thời gian cơm trưa đã qua, tôi đói, muốn ăn cơm, cậu đã không đói vậy cậu tiếp tục lật tạp chí đi, bái bai, lúc ra ngoài nhớ khóa cửa giùm tôi, tôi cầm chìa khóa."

Nói dứt lời ra khỏi phòng làm việc, gật đầu một cái với thư ký Tô Tô ra hiệu hắn đi ra ngoài ăn cơm, sau đó trực tiếp đi về phía thang máy.

Tống Tân Nghiệp sửng sốt, vội vàng đứng lên đuổi theo ra, "Tô Tô khóa cửa, tôi đi ăn cơm với Trương tổng." Mấy bước lớn đi ra ngoài, một bước chặn cửa thang máy đang muốn khép lại, sau đó xông vào, "Tôi cũng chưa ăn cơm, sao anh không đợi tôi cùng ăn."

Bộ dáng tạc mao kia đâu còn dáng vẻ bình tĩnh lúc nãy.

Trương Mạo nhấn xuống nút đóng cửa, cầm điện thoại xem tin tức một chút, trả lời mấy cái hữu dụng, ngay cả đầu cũng không ngẩng, "Cậu không phải nói không đói bụng sao."

Tống Tân Nghiệp thật muốn cào da đầu tru lên mình buổi sáng căn bản là chưa ăn cơm, mình vẫn chính là chờ Trương Mạo tới mở miệng mời cùng đi ăn trưa, nhưng thằng cha này, thằng cha này cư nhiên biểu tình gì cũng không có, ngay cả hỏi cũng không hỏi một câu đã tự mình đi ăn!

"Vậy anh cũng không thể không gọi tôi cùng đi a!"

"À, vậy cậu muốn ăn cơm sao? Phòng ăn hẳn là vẫn có cơm." Trương Mạo ngáp, híp mắt đi ra thang máy, trực tiếp đi về phía phòng ăn dưới công ty. Hắn không phải là rất thích ăn ở phòng ăn, nhưng đôi lúc quá mệt mỏi hắn cũng không thích đi xa, tùy tiện ăn chút là được.

"Sao lại ăn ở phòng ăn, tôi không thích ăn ở phòng ăn." Trong miệng ghét bỏ, dưới chân lại đi theo Trương Mạo cùng nhau đi về phía phòng ăn, Tống Tân Nghiệp là một chàng công tử thích hưởng thụ, nhà ăn công ty chưa bao giờ ăn chỉ ăn đồ ăn ngoài của khách sạn cao cấp, chuyện này ở trong công ty ai cũng biết.

Tới cửa sổ nhìn một vòng, bởi vì đã qua thời gian ăn cơm trưa, trong phòng ăn căn bản không có người nào, có cũng bất quá chính là mấy người trong công ty làm thêm giờ đuổi kịp nhiệm vụ mới đến ăn cơm, nhìn thấy Trương Mạo tới đây còn chào hỏi.

"Thịt kho cà, dưa chua xào." Chỉ chỉ bốn món ăn duy nhất còn lại đựng trong khay thức ăn khác nhau, Trương Mạo ra hiệu đầu bếp bán cơm cho hắn hai phần kia.

"Cậu không thích ăn ở phòng ăn thì ra ngoài ăn, tôi nhớ cậu không phải thường xuyên tới quán cà phê đối diện ăn pizza sao." Nhận lấy đĩa thức ăn, hắn lại cầm hai cái bánh bao, tìm bàn gần đó ngồi xuống ăn cơm.

"Ăn chán rồi." Tống Tân Nghiệp dẩu miệng, liếc nhìn miếng thịt trơn tuột và trứng xào cà chua trong đĩa ăn, ghét bỏ dùng đũa kéo tới kéo lui. Không trách được miếng thịt này không ai lấy, bên trong thoạt nhìn đều là thịt, kỳ thực toàn là bột.

Phun ra hai cục bột chiên vàng vàng trước mặt, hắn bĩu môi, "Đi ra ngoài ăn đi? Tôi mời."

Trương Mạo thẳng vai, hướng trong miệng nhét một miếng cà mềm sụt. Nhai nhai mặt không đổi sắc nuốt xuống miếng cà có chút cháy, hắn vén mí mắt nhìn nhìn Tống Tân Nghiệp, thấy hắn toét miệng lộ ra 8 cái răng trắng, dáng vẻ thật là tiện khí 10 phần.

"Không cần, tôi cảm thấy cái này rất ngon." Không phải nói cơm phòng ăn ăn ngon hợp khẩu vị, hắn chỉ là không thích lãng phí.

Hắn không phải đại thiếu gia có xuất thân, lúc ấy đi học cầm học bổng sống, làm mấy công việc toàn thời gian kiếm chút tiền, trong nhà đem tất cả đề dành đều lấy ra mở công ty cho hắn, dù gì hiện tại công ty cũng có khuôn có dạng, thói quen này của hắn cũng không đổi bao nhiêu.

Tống Tân Nghiệp nhíu nhíu mày, gắp miếng trứng gà cà chua nhét vào trong miệng, vừa nhai một cái, liền nghe thấy rắc một tiếng, phun ra nhìn, một vỏ trứng thật lớn.

Mặt đều tái rồi, bộp một cái ném đũa tới trên bàn, đứng lên cầm đĩa thức ăn liền đi tới trước thùng rác đổ, sau đó ném cái đĩa vào bồn bên cạnh.

"Đầu bếp, các người nếu tiếp tục nấu cơm lừa gạt như vậy, cẩn thận không phát tiền lương!" Hướng về phía sau bếp rống giận, Tống Tân Nghiệp tức muốn chết.

"Cậu rống cái gì mà rống, ăn phải vỏ trứng nói rõ trứng gà không phải nhân tạo, phòng ăn chúng ta coi như sạch sẽ, ăn bên ngoài chuột gián không tệ." Trương Mạo nói, một bên sắc mặt không đổi từ trong khay ăn trên món cà xào lấy ra một sợi lò xo xoắn tí quấn ở bên trên đặt qua một bên, tiếp tục ăn.

Sắc mặt Tống Tân Nghiệp xanh chuyển trắng, cảm giác buồn nôn từng đợt từ trong dạ dày dâng trào.

"Đi đi đi, tôi mời anh ăn cơm, đi mau." Cầm cánh tay Trương Mạo một tay kéo hắn lên liền lôi ra ngoài.

Cái phòng ăn rách nát này sau này không tới nữa!

Trương Mạo ngược lại không phản kháng, mặc dù hắn không quá để ý thức ăn có ăn ngon hay không, bất quá có ăn ngon ai không thích.

Đi tới một nửa, còn chưa tới cửa lớn công ty, điện thoại di động của Trương Mạo liền vang lên, hắn rút tay vẫn luôn bị Tống Tân Nghiệp kéo về, từ trong túi quần lấy điện thoại ra nhận.

Động tác tự nhiên không có một chút biểu tình biến hóa, Tống Tân Nghiệp chẹp chẹp miệng, cảm giác trong lòng bàn tay trống rỗng, biểu tình còn rất đáng tiếc.

Tay Trương Mạo sờ trơn mượt, mặc dù thô ráp khớp xương lớn hơn tay mấy nữ nhân hắn bình thường kéo, nhưng lúc nắm lại có xúc cảm dị thường, làm cho trái tim hắn thăng nhanh tốc độ nhảy lên.

"Ừm, tôi lập tức trở lại." Trương Mạo cúp điện thoại, nhấn thang máy.

Tống Tân Nghiệp lúc này mới lấy lại tinh thần, không hiểu ra sao nhìn nút ấn tầng 13, hắn quay đầu nhìn về phía Trương Mạo, "Không phải đi ăn cơm?"

"Không đi, Hàn Mạc đã tới, hai bọn tôi phải đối chiếu tất cả bản thiết kế và video tài liệu, tự cậu đi đi." Cửa thang máy mở ra, Trương Mạo khoát khoát tay với hắn đi ra ngoài, dẫn tới Tống Tân Nghiệp trợn tròn mắt.

Tình huống gì vậy? Mình bị cự tuyệt? Mình cứ như vậy bị hắn vứt bỏ? Cơm trưa đâu? Không ăn?

Tống Tân Nghiệp buồn bực không chỗ phát tiết, hắn không có biện pháp đi quấy rầy công việc của Trương Mạo, không phải hắn không muốn, mà là hắn biết tính tình của Hàn Mạc và Trương Mạo, bình thường làm ầm ĩ thế nào cũng không sao cả, nghiêm túc làm việc dám ở một bên quấy rối......

Thôi vậy, hắn cũng không muốn bị Hàn Mạc lại nện ghế.

Hàn Mạc ngồi ở trên ghế sa lon, trên bàn trước mặt toàn là các loại túi văn kiện, còn có mấy cuốn băng ghi hình.

"Em xem mấy bản quảng cáo và video kia của bọn họ rồi, cũng không tệ lắm, có vài chỗ chi tiết sửa chút là không có vấn đề, chỉ là cái này," Nghe thấy tiếng cửa phòng làm việc mở ra, Hàn Mạc quay đầu nhìn về phía Trương Mạo, quơ quơ cặp văn kiện trên tay, cậu bĩu môi, "Em luôn cảm thấy hình như chỗ nào thiếu cái gì đó."

Cậu là người ở trên công việc theo đuổi sự hoàn mỹ, thiết kế của mình không thể có một tí nào để cho người ta bới ra sai lầm, cậu muốn thiết tưởng hoàn thiện, bằng không cậu không có cách nào giao ra tác phẩm.

"Hửm?" Trương Mạo sáp tới cầm lấy cặp văn kiện trong tay cậu ngồi ở một bên lật lật, hơi cau lông mày.

Là một kiến trúc 4 tầng trong bất động sản, Hàn Mạc ban đầu đặt ra là xây nơi này thành trung tâm giải trí, chỉ bất quá luôn cảm thấy có chút không quá lý tưởng.

Cậu cũng nghĩ tới đi hỏi Thiệu Văn Phong, nhưng nam nhân kia luôn nói chỉ cần bản thân cậu cảm thấy tốt là được, có vài thứ không thể tùy tiện tham dự, cho nên...... Đây chính là nguyên nhân chân chính Hàn Mạc gần đây không cần gặp Thiệu Văn Phong.

Mỗi lần đều xài chiêu bài hỗ trợ, kết quả việc gì cũng không thể giúp còn cho cậu thêm phiền! Càng nghĩ càng buồn bực, Hàn Mạc khó chịu giơ tay lên gãi gãi đầu, nhìn về phía Trương Mạo, "Có ý tưởng gì không?"

Trương Mạo thẳng vai, nhìn thiết kế bất động sản, cau mày, "Diện tích lớn như vậy không có siêu thị kiểu lớn, nhìn thế nào cũng cảm thấy không đúng lắm."

Bóng đèn nhỏ trong đầu Hàn Mạc TINH một cái phát sáng!

Đúng vậy, không trách được luôn cảm thấy chỗ nào đó không đúng, quên mất siêu thị cỡ lớn.

Chẹp chẹp miệng, đưa tay cầm văn kiện qua lật lật, dùng bút ở phía trên một lần nữa vẽ phác thảo mấy cái, ngẩng ngẩng cằm, "Hoàn mỹ."

"Ừm, là rất tốt, mày cư nhiên còn có thể thiết kế loại bản kiết trúc bất động sản cỡ lớn, ở chỗ này của anh ngốc thật là đại tài tiểu dụng." Lời này nói không có chút ý tứ nào ghen tỵ xem thường, Trương Mạo chỉ là đang biểu đạt một loại công nhận của mình đối với năng lực của cậu.

"Em cũng cảm thấy như vậy, Thiệu Văn Phong đã sớm nói để cho em chuyển công tác tới công ty anh ta, bất quá không có hứng thú." Hàn Mạc bĩu môi, cậu thích chỗ Trương Mạo, tự do tự tại không ai trói buộc cậu cái này không được cái kia không được.

Trương Mạo khẽ cười một tiếng, giơ tay lên đè trán, "Gần đây mệt chết đi được, anh muốn nghỉ ngơi dài hạn." Mặc dù nói là công ty của mình, nhưng có đôi khi tinh thần căng thẳng quá lợi hại hắn cũng hối hận làm công ty lớn như vậy.

"Vậy đổi công ty dưới danh nghĩa em, anh có thể triệt để nghỉ phép." Hàn Mạc trợn mắt trắng với hắn, đứng dậy đi rót ly cà phê, "Tống nhị tới phòng làm việc của anh?"

Cậu vừa nãy nhìn thấy trên bàn có tạp chí giải trí cơ bản, là loại ngực lớn Tống Tân Nghiệp thích.

"Ừa, mấy hôm nay không có chuyện gì liền chạy tới chỗ anh, không biết nghĩ gì." Trương Mạo duỗi lưng mỏi, ngửa đầu dựa vào ghế sa lon ngáp, mệt mỏi nhắm mắt lại.

Hàn Mạc chớp mắt, khóe miệng mang theo ý cười trêu chọc, "Có phải coi trọng anh hay không? Hôm đó hai người còn hôn miệng đấy!"

"......" Trương Mạo trong lòng hừ một tiếng, hai bọn anh còn ở trên một cái giường mà ngủ đấy! "Mày gọi điện thoại cho Tân Kế không? Anh hôm trước gọi điện thoại cho nó, nghe giọng nó hình như gặp phải phiền toái gì đấy."

"Anh ấy có thể có phiền toái gì, em đều cho anh ấy danh thiếp của bạn em rồi, bạn học kia của em rất lịch sự." Hàn Mạc nhấp ngụm cà phê, khơi mi, "Em đi sửa bản thiết kế, ngày mai tới công ty RS nộp bản thảo."

Trương Mạo gật gật đầu, đối với Tống Tân Kế có phải gặp phải chuyện phiền phức gì hay không hắn không có ý nghĩ gì, người ba mươi tuổi làm sao cũng có thể tự mình xử lý chuyện.

Mà Hàn Mạc, càng đối với loại thuyết pháp Tống Tân Kế gặp phải phiền toái khịt mũi coi thường, ra bên ngoài dựa vào bạn bè, bạn học của cậu sẽ không đứng ngoài nhìn, đáng tiếc cậu không biết, phiền toái của Tống Tân Kế chính là tên bạn học kia của cậu tạo ra......

Tống Tân Kế nhìn nam nhân trước mặt, hừ không thể lập tức bay về nước bóp chết Hàn Mạc.

Y rốt cuộc làm chuyện thương thiên hại lý gì ông trời muốn để cho anh quen biết Hàn Mạc, quen biết Hàn Mạc cũng coi như thôi, tại sao nam nhân tên là Tần Thụy này còn là bạn học của Hàn Mạc? Y thực sự có loại kích động muốn đụng đầu chết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện