Chương 12: Chương 12
Đỗ Nhược Ngu tính số tiền Sư Diệc Quang cho anh, lại thở dài một tiếng.
Nhận tiền của người, thay người tiêu tai, với tư cách là một thư ký có đạo đức nghề nghiệp, đã đến lúc thể hiện khả năng diễn xuất phi thường của mình.
Sư Duệ đến công ty rồi trực tiếp đi đến văn phòng, đúng lúc mọi người đang suy đoán chủ tịch hôm nay dự định làm gì thì Đỗ Nhược Ngu được mời tới.
Anh chỉnh lại quần áo rồi bước vào phòng chủ tịch.
Sư Duệ đã qua tuổi trung niên (45-65), hai thái dương muối tiêu, dung mạo đoan chính, vẻ mặt nghiêm nghị, giữa hai lông mày có dấu vết cau mày lâu ngày, thậm chí còn ít cười hơn Sư Diệc Quang.
Đỗ Nhược Ngu hoài nghi Sư Diệc Quang về sau già rồi đại khái chính là dáng vẻ này.
Sư Duệ để anh ngồi xuống ghế sopha tiếp khách rồi mình cũng đi qua, lúc ông ngồi xuống đối diện Đỗ Nhược Ngu lại dùng tay che mũi, ho khan một tiếng.
Đỗ Nhược Ngu: “…… Chủ tịch bị cảm sao?”
Trên người anh rốt cuộc có mùi gì, tại sao mỗi người đều ngửi thấy như bí mật vậy?
Sau khi Sư Duệ ngồi xuống nhìn Đỗ Nhược Ngu, nói: “Không có gì, chắc cảm lạnh.
” Ông hiển nhiên không muốn nói cái này, tiếp tục nói, “Công việc gần đây tốt không?”
Đỗ Nhược Ngu mỉm cười: “Cảm ơn chủ tịch quan tâm, công tác khá tốt, công ty tốt sự nghiệp của con mới tốt, mà hoạt động của công ty thế nào, ngài hẳn là biết rõ nhất.
”
Sư Duệ thâm trầm nhìn Đỗ Nhược Ngu một cái, bình tĩnh nói: “Bác vẫn luôn cảm thấy thư ký Đỗ thực thông minh, hiện tại xem quả nhiên như thế.
”
Đỗ Nhược Ngu nói: “Đó là nhờ Sư tổng bồi dưỡng tốt.
”
Sư Duệ nói: “Vốn dĩ khi Diệc Quang nhắc tới muốn kết hôn, bác với mẹ nó đều cảm thấy rất đột ngột, nhưng khi nó nhắc tới con chúng tôi hiểu được.
”
Tới, quả nhiên nhắc tới việc tư, chủ tịch chính là tới khảo sát sinh hoạt chồng chồng bọn họ
Đỗ Nhược Ngu rụt rè đẩy mắt kính, có vẻ hơi ngượng ngùng, nói: “Kỳ thật đối với việc hôn nhân này con cũng có rất nhiều băn khoăn, nhưng Sư tổng nói rất nhiều điều với con, cuối cùng đã củng cố lòng tin của con.
”
…… hơi ghê tởm bản thân rồi đó.
Sư Duệ gật đầu, lại nói: “Cho nên, hai đứa kết hôn hấp tấp như vậy, hiện tại đã quen chưa?”
Đỗ Nhược Ngu đáp: “Con với Sư tổng ngày thường đã sớm chiều ở chung, cho nên sau khi kết hôn cũng đã quen.
”
Hiển nhiên Sư Duệ không hài lòng với câu trả lời này, ông nói: “Bác là người từng trải, nên bác biết hôn nhân vẫn rất khác biệt, con không cần phải lo lắng.
Nếu bất mãn với Sư Diệc Quang, con có thể nói trực tiếp với bác.
”
Đỗ Nhược Ngu kêu khổ không ngừng, chủ tịch thật không dễ lừa gạt.
Anh hơi cúi đầu, nghĩ nghĩ nói: “Kỳ thật là hơi không quen……” Anh nói, một bộ muốn nói lại thôi, trên mặt dần dần đỏ ửng, “Sư tổng anh ấy…… Rất dính người.
”
Thực xin lỗi, Sư tổng, để anh OOC.
Sư Duệ đột nhiên lộ ra vẻ mặt kỳ quái.
Tân hôn của người ta, đúng là lúc đường mật ngọt ngào, một trưởng bối như ông cưỡng bách dò hỏi sinh hoạt phu thê của họ là thế nào.
Sư Duệ lại ho khan một tiếng, nói: “Như vậy thì bác an tâm rồi.
”
Trong nháy mắt lướt qua xấu hổ, tiếp tục bình tĩnh nói: “Thật ra lúc đầu bác nghĩ tốt hơn hết là con nên nghỉ việc làm thư ký.
”
Đỗ Nhược Ngu nghe vậy sửng sốt.
Sư Duệ nói: “Nhưng Diệc Quang kiên quyết phản đối việc này, hơn nữa nó còn nói vì sự nghiệp của hai người, không được công bố chuyện kết hôn ở công ty.
” tướng mạo Sư Duệ rất nghiêm khắc, chuyên chú mà nhìn một người làm người ta áp lực cực kì lớn, ông nói, “Vậy nên lúc đầu bác tưởng nó kết hôn không phải tìm người yêu mà là trợ lý giúp đỡ trong sự nghiệp.
Nhưng bây giờ nhìn con như thế này, bác không còn nghi ngờ nữa.
”
Đỗ Nhược Ngu âm thầm kinh hãi, Sư Duệ nghi ngờ việc họ kết hôn, cảm thấy quan hệ giữa họ có điểm đáng nghi.
Đỗ Nhược Ngu lấy lại bình tĩnh, cười cười nói: “Đổi vai cũng đúng là cần thời gian, nhưng Sư tổng rất tốt với con.
”
Sư Duệ hòa hoãn thần sắc, cuối cùng nói: “Vậy là tốt rồi, con bận gì thì làm đi, lúc ra ngoài gọi trợ lý của bác vào, bác muốn xem tình hình kinh doanh gần đây của công ty.
”
“Vâng, chủ tịch.
” Đỗ Nhược Ngu đứng dậy, chuẩn bị cẩn thận rời đi.
Ai ngờ Sư Duệ đột nhiên lại nói một câu: “Sư Diệc Quang không có nói cho con.
”
Ông nói bằng giọng điệu mơ hồ, Đỗ Nhược Ngu nhất thời không phân biệt được là câu khẳng định hay câu hỏi, vô thức hỏi: “Gì ạ?”
Sư Duệ nói: “Không có việc gì.
”
Đỗ Nhược Ngu ra khỏi phòng chủ tịch trên mặt bất động thanh sắc, trong lòng sông cuộn biển gầm.
May mắn kỹ thuật diễn của anh kinh người, nếu không anh chắc chắn sẽ không thể lừa được ông ấy.
Nhưng Sư Duệ cùng Sư Diệc Quang rốt cuộc sao lại thế này? Còn Sư Diệc Quang phải nói cho anh cái gì?
Đỗ Nhược Ngu không rõ.
Nhưng một điều có thể chắc chắn, trải qua trận oanh tạc của Sư thái thái cùng Sư Duệ thay phiên, anh đã bắt đầu nhớ Sư Diệc Quang đi công tác.
***
Kỳ thật Đỗ Nhược Ngu biết hành trình của Sư Diệc Quang, khi nào anh ta trở về, Đỗ Nhược Ngu cũng biết.
Chỉ là Đỗ Nhược Ngu không ngờ rằng mình sẽ nhớ tới tổng giám đốc…
Cầu tổng giám đốc mau trở lại đi, chủ tịch nếu lại đến một lần nữa thì anh điên mất.
Đỗ Nhược Ngu ban đêm vẫn trở về biệt thự của Sư Diệc Quang, phòng thuê trước kia của anh nhỏ, một người ở cũng không sao, hiện tại tòa nhà này lớn như vậy, tùy tiện nói một lời còn có hồi âm, kỳ thật rất tịch mịch.
Anh rất bội phục Sư Diệc Quang chỉ luôn ở một mình.
Sau khi Đỗ Nhược Ngu trở về liền vào phòng mình, giết thời gian trước khi đi ngủ.
Đỗ Nhược Ngu cuối cúng cũng cho Đỗ Dĩnh Dĩnh ra khỏi sổ đen, cô không nhắc lại việc viết truyện, mà gửi cho Đỗ Nhược Ngu rất nhiều video ngắn của Hô Hô.
Hô Hô đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào cameras, Đỗ Dĩnh Dĩnh dùng ngón tay trêu chọc nó như trong video người nổi tiếng trên mạng, cái đầu to của nó cũng lắc lư theo, trông thật ngốc nghếch đáng yêu.
Đỗ Nhược Ngu nhìn mèo nhà mình trong video, chỉ có thể xem không thể ôm vào trong ngực sờ, thở ngắn than dài.
Thực ra nuôi mèo ở đây cũng không tệ, nhà rộng như vậy, có đủ chỗ.
Nhưng Sư Diệc Quang chắc chắn sẽ không đồng ý, Sư Diệc Quang quan hệ với động vật kém bao nhiêu, Đỗ Nhược Ngu xem như đã được lĩnh giáo rồi, hơn nữa Sư tổng có ý thức lãnh thổ mạnh mẽ, chắc chắn sẽ không cho động vật khác vào ở.
Đỗ Nhược Ngu tựa người vào đầu giường mệt mỏi nhìn điện thoại, lúc đã muộn, anh chuẩn bị đi ngủ, điện thoại vang lên âm thanh thông báo.
Sư Diệc Quang đã kết nối hệ thống an ninh thông minh của ngôi nhà này với điện thoại của Đỗ Nhược Ngu, Đỗ Nhược Ngu cũng có thể nhận được lời nhắc nhở khi có người ghé thăm
Đỗ Nhược Ngu nhìn kỹ điện thoại, không phải có người tới thăm, mà là người nọ trực tiếp vào được.
Anh đột ngột nhảy ra khỏi giường.
Ngoài anh ra, người duy nhất có thể vượt qua hệ thống an ninh và vào nhà chính là chủ nhân của ngôi nhà này.
Sư tổng đã trở lại, Đỗ Nhược Ngu trong lòng vui mừng khôn xiết, không phải còn chưa tới ngày về sao?
Anh chạy vội xuống lầu, quả nhiên vừa lúc gặp được Sư Diệc Quang từ bên ngoài đi vào.
Sư Diệc Quang vắt áo khoác qua một cánh tay, tay kia kéo đường viền cổ áo, vẫn không biểu cảm gì, nhưng dưới mắt có chút mệt mỏi.
Kể từ khi Sư Diệc Quang bước vào nhà nơi này lập tức có nhân khí, Đỗ Nhược Ngu cảm thấy nhiệt độ xung quanh dường như tăng lên vài độ, căn nhà cũng trở nên ấm áp hơn.
“Sư tổng, sao anh về trước vậy.
”
Đỗ Nhược Ngu bước tới giúp Sư Diệc Quang lấy quần áo, Sư Diệc Quang tự nhiên đem áo khoác ném cho anh, nói: “Không thể về sớm sao.
”
“Có thể, quá có thể.
” Đỗ Nhược Ngu háo hức nhìn anh ta.
Sư Diệc Quang dừng lại, cẩn thận đánh giá Đỗ Nhược Ngu, nheo mắt lại hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?” chân chó thế này.
Đỗ Nhược Ngu chần chờ một chút, nói: “Chủ tịch đặc biệt tới tìm tôi.
”
Sư Diệc Quang cười lạnh một tiếng, nói: “Tôi biết, cho nên mới về sớm.
”
Đỗ Nhược Ngu sửng sốt.
Sư Diệc Quang nói: “Sau này tôi sẽ treo cậu ở lưng quần, lúc nào cũng mang theo bên mình, để không ai dắt mũi.
”
“?”Đỗ Nhược Ngu khó hiểu nhìn anh ta.
Anh bị ai dắt mũi? Sư Duệ rõ ràng là nhằm vào Sư Diệc Quang.
Sư Diệc Quang không muốn nói về chuyện này, anh mệt mỏi sau chuyến bay nên nói: “Tôi đi tắm.
”
Đỗ Nhược Ngu ôm áo khoác, do dự một chút, ngập ngừng hỏi: “Sư tổng, ngài có muốn ăn gì không? Tôi có thể làm bữa khuya cho ngài.
”
Đỗ Nhược Ngu biết Sư Diệc Quang cực kỳ bắt bẻ, tuy rằng Nhật Bản gần, nhưng tính thời gian chắc đã ăn trên máy bay, đồ ăn trên máy bay thì chắc không ngon.
“Không được.
” Sư Diệc Quang phủ quyết, sau đó liền đi tắm rửa.
Đỗ Nhược Ngu nhún vai, anh cất áo khoác Sư Diệc Quang xong lại ngây dại.
Anh nên về phòng nào…… Là phòng mình hay phòng Sư Diệc Quang?
Đỗ Nhược Ngu bồi hồi nửa ngày, cuối cùng vẫn vào phòng mình.
Anh đừng tự mình đa tình, nói không chừng Sư tổng không cần ngủ với anh nữa.
Ai ngờ một lát sau, Sư Diệc Quang chủ động gõ cửa phòng anh.
Sư Diệc Quang mới vừa tắm rửa xong, mặc áo tắm dài, tóc còn ướt, ngọn tóc nhỏ giọt bọt nước trực tiếp trượt xuống cổ vào cổ áo tắm, mơ hồ còn có thể thấy bộ ngực rắn chắn.
Đỗ Nhược Ngu chống lại sự thôi thúc muốn lau tóc cho Sư Diệc Quang, dời mắt đi.
Vốn nghĩ anh ta tới kêu anh qua phòng ngủ chính, ai ngờ Sư Diệc Quang xoa eo, một bộ đương nhiên, hỏi: “Cậu nói còn có bữa ăn khuya mà.
”
Hả? Đỗ Nhược Ngu mê mang ngẩng đầu, vừa rồi là ai nói không ăn? Anh nâng mắt kính, nói: “Tôi có thể đi làm ngay.
”
Sư Diệc Quang lạnh mặt “Ừm” một tiếng, ánh mắt lập loè, che giấu chột dạ, tiếp tục đúng lý hợp tình mà bồi thêm một câu: “Tôi muốn ăn thịt.
”
------oOo------
Bình luận truyện