Tháng Sáu Trời Xanh Lam
Chương 36
Tình yêu của chúng ta
Đã trôi qua sẽ không bao giờ trở lại
Mãi cho đến hiện tại
Em vẫn âm thầm đợi chờ
Tình yêu của chúng ta
Em hiểu
Đã biến thành gánh nặng cho anh
Chỉ có điều mãi mãi
Em không thể buông lơi
Chút ấm áp cuối cùng
Mà anh trao
…
Khi tiếng chuông bài hát Tình yêu của chúng ta trong máy điện thoại vang lên, Vi Lam đang nấu mì ăn liền cho mình để ăn.
Ngay từ sáng sớm Thiên Lãng đã ra khỏi nhà.
Anh không cần cô dìu nữa, mặc dù vẫn hơi tập tễnh, nhưng chỉ ảnh hưởng đến hình ảnh đẹp trai của anh, không ảnh hưởng đến việc tự đi lại.
Vi Lam nhìn nước trong nồi sôi sùng sục, khói trắng bốc lên, trước mắt mờ đi.
Mì ăn liền dai như quảng cáo, chỉ có điều gói nước sốt lại ít quá. Những thứ xuất hiện trong quảng cáo đều dùng biện pháp tu từ “khoa trương” để miêu tả. Nước gội đầu bình thường, tóc gội ra mềm mượt như dải lụa, cho dù là loại tóc nào, lược đều chải được chải suôn từ chân tóc đến ngọn tóc. Và thế là, các mĩ nữ trong ti vi, người nào cũng được sở hữu mái tóc suôn mượt như suối, nhưng trong thực tế những người dùng loại dầu gội đầu này, tóc vẫn khô và chẻ ngọn, như bụi cỏ rối.
Ăn mì một mình, không cảm thấy ngon. Vi Lam ra sức dốc bột ớt vào bát, mới ăn được một miếng, đã sặc chảy nước mắt.
Cô vừa lau nước mắt vừa nghe điện thoại: “A lô?”
“Anh đây”. Giọng nói trầm ấm của Thẩm Hạo Thiên, “Vi Lam, hiện tại em vẫn ổn chứ?”
Đương nhiên là không ổn. Nhưng Vi Lam không muốn nói, chỉ thở dài.
“Gặp rắc rối à?” Giọng Thẩm Hạo Thiên tỏ ra thấu hiểu, “anh ấy vẫn không nhớ ra được gì à?”
“Anh bảo… mất trí, thực sự sẽ làm thay đổi tất cả mọi chuyện của một người ư? Bao gồm những thứ mà anh đã từng vô cùng gắn bó, chung tình?”
Vi Lam nhớ đến tối hôm qua, như thường lệ cô đọc 24 lá thư đó, đã đến lá thư cuối cùng, nhưng Thiên Lãng vẫn không hề động lòng.
Thư đọc xong rồi, cô lại tung ra “độc chiêu”, mở bản nhạc đàn violon Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài của Du Lệ Nã cho anh nghe.
Hai người lặng lẽ nghe. Một bản nhạc violon da diết với nhiều đoạn khác nhau: học chung, chia tay, chống lại cuộc hôn nhân do cha mẹ sắp đặt, biến thành bươm bướm…
Mặc dù đã nghe vô số lần, nhưng bản nhạc buồn ai oán này, vẫn gợi cảm giác đau đớn trong lòng Vi Lam.
Và đến phần Hóa thành bươm bướm, giai điệu kinh điển này đột nhiên im bặt.
Cô vội ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thiên Lãng đang đứng bên máy hát, lạnh lùng cười và nói: “So với sinh mạng, tình yêu chẳng đáng gì. Vì cái gọi là tình yêu mà Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài đã từ bỏ sinh mạng của mình, vừa ngu xuẩn vừa nực cười. Chính vì thế đây chỉ có thể là một truyền thuyết dân gian, mãi mãi sẽ không thể trở thành hiện thực”.
“Tuy nhiên, đây là bản nhạc mà anh thích nhất trong quá khứ!”
“Em cũng biết cái gọi là quá khứ ư?” Thiên Lãng nhìn cô bằng ánh mắt mỉa mai, “Hạ Vi Lam, quá khứ đã vĩnh viễn trở thành quá khứ. Em đừng có mong tìm lại!”
“Vi Lam, anh đã nói anh không phải là chuyên gia trong lĩnh vực này, không thể đưa ra lời kiến nghị gì hữu ích cho em. Tuy nhiên, phục hồi trí nhớ không đơn giản như vậy đâu, em phải cho đối phương chút thời gian, cũng không nên ép mình quá căng như vậy”.
“Em chỉ cảm thấy mệt mỏi thôi”. Vi Lam yếu đuối nói, “em sợ em sẽ không kiên trì được, em muốn bỏ cuộc rồi”.
“Nếu thực sự là mệt thì em hãy đến bên anh, bờ vai của anh có thể cho em mượn để tựa”.
“Thế thì tốt, mấy hôm nữa em sẽ đến Thâm Quyến thăm anh”. Cô lấy lại tinh thần, “ở ngôi nhà này đã một năm rồi, em muốn đi đâu đó cho khuây khỏa”.
“Em mà đến Thâm Quyến, anh sẽ không cho em về nữa đâu!”
Vi Lam biết anh đang đùa, bèn nói: “Em còn đang mong như thế mà còn không được ấy. Em hối hận lâu rồi, dám bỏ lỡ cơ hội được yêu bác sĩ tâm lý!”
Thẩm Hạo Thiên cười lớn, nụ cười rất thoải mái: “Đến giờ em mới biết điểm tốt của anh à?”
“Em đã biết từ xưa, cũng thừa nhận anh có sức hút lớn đối với em. Nhưng cho dù là như vậy, vẫn không thể thay đổi được thực tế em không yêu anh”.
“Anh hiểu được điều đó, nên mới lựa chọn ra đi. Vi Lam, anh chưa bao giờ trách em cả”.
Vi Lam cũng cười: “Thẩm Hạo Thiên, anh là người bạn tri kỷ của em”.
Một người phụ nữ ngoài người tình ra, cũng có thể có bạn khác giới. Chỉ làm bạn, không có tình yêu.
Sau khi nói chuyện với Thẩm Hạo Thiên, tâm trạng Vi Lam cảm thấy rất vui.
Cô cúp máy xuống, đang chuẩn bị ăn nốt chỗ mì ăn liền trong bát, một giọng nói cất lên sau lưng cô: “tri kỷ gì vậy, hồng nhan tri kỷ hay lam nhan tri kỷ?”
Vi Lam quay đầu lại, nhìn thấy Thiên Lãng đang tựa người vào cửa phòng ăn.
Ánh nắng bên ngoài chói mắt. Cô không nhìn rõ mặt anh, chỉ nhìn thấy một bóng đen cao lớn, bất giác nheo mắt lại, để hình bóng anh dần dần hiện rõ trong mắt mình.
“Anh về từ lúc nào vậy, lại nghe trộm cuộc nói chuyện điện thoại của em?”
“Anh không nghe trộm, chỉ có điều em cười to quá, đứng xa vài dặm vẫn nghe thấy”.
“Làm gì mà khoa trương như vậy?” Vi Lam gắp một miếng mì lớn đưa vào miệng.
“Em lại ăn mì tôm?” Thiên Lãng dừng lại, bước về phía cô, “anh đã nói bao nhiêu lần, những thứ này chẳng bổ béo gì”.
Cô vụt ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào lông mày anh, mắt anh, đôi môi lạnh lùng cao ngạo của anh.
“Thật à? Sao em không nhớ là anh đã từng nói câu này nhỉ?”
“Sao lại không nhớ? Ngày đầu tiên em chuyển đến hoa viên Hải Cảnh anh đã…” Anh bất ngờ im bặt, trừng mắt nhìn Vi Lam, sắc mặt rất khó coi.
Cô cười rất ranh mãnh, khóe mép hơi nhếch lên.
“Anh đã sao? Tại sao anh không nói tiếp nữa?”
Thiên Lãng hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn ra ngoài cửa, ánh nắng đầu hạ đã chói chang lắm rồi.
Vi Lam không vặn hỏi nữa, cô yên lặng ăn hết bát mì, bưng bát đũa ra bếp.
Lúc đi qua chỗ Thiên Lãng, im lặng một hồi lâu, anh mới đột ngột mở miệng: “Vừa nãy anh đến bệnh viện để chụp phim”.
“Tình hình thế nào rồi?” Theo bản năng cô đứng ngay lại.
“Khớp đầu gối phải của anh bị gãy đã liền lại hẳn rồi, có thể đi lại như người bình thường được rồi. Đáng lẽ ít nhất phải cần đến ba năm, không ngờ hai năm đã liền hẳn. Các bác sĩ đều nói, đây là một kỳ tích”.
“Vậy thì, chúc mừng anh”.
Vi Lam đi qua chỗ anh, đặt bát đũa vào chậu rửa, vặn vòi nước.
“Cũng phải chúc mừng em, Hạ Vi Lam, cuối cùng em đã được tự do rồi!”
“Ý anh là gì?” Vi Lam vặn mạnh vòi nước, người tựa sát vào chậu rửa.
“Không phải em vẫn mong chờ ngày này đó sao? Điều này anh có thể hiểu, không ai muốn ngồi tù cả”.
“Thế thì phải xem rốt cục cái gì đã khóa chặt em”.
Vi Lam đổ nước rửa bát ra, rồi lại mở vòi nước, tạo ra một đám bọt trắng xóa.
Thiên Lãng bước vào bếp, nhẹ nhàng lại gần, áp sát vào lưng cô.
“Đừng quên rằng, em đã từng hứa với anh, suốt đời sẽ ở bên anh. Em đã kết án tù chung thân cho chính mình!”
Bàn tay cô khoắng trong bồn rửa, nhưng, bát trơn như vậy, không thể cầm được.
Hơi thở của anh phả vào cổ cô, lông tơ khẽ động đậy, cảm giác âm ấm ươn ướt đó khiến cô ngạt thở.
“Tối hôm đó, không phải em hỏi anh có cần em nữa không? Bây giờ anh đang cần em!”
Bát rơi “choang” một tiếng vào chậu rửa, nứt thành một rãnh nứt.
Anh đứng sau ôm chặt eo cô, cúi đầu hôn nhẹ lên phía sau gáy trắng ngần của cô.
“Thiên Lãng!” Cô cất lời một cách rất khó khăn, “em không thích anh… như thế này…”
“Em thích anh hôn em ở đâu? Ở đây, ở đây, hay ở đây?” Từ làn eo của cô, bàn tay anh bắt đầu dịch chuyển lên phía trên, cúc áo trước ngực cô được cởi ra từng chiếc một.
Trong không gian chật hẹp, hơi nóng hầm hập, dường như có thể cháy bùng lên thành đám lửa bất cứ lúc nào.
Vi Lan không dám thở mạnh, để mặc anh ôm mình trong lòng.
Cô có thể cảm nhận được cơ bắp của anh, trơn nhẵn rắn chắc, như sắt trong lò rèn; Cô có thể cảm nhận được sự phấn khích của anh, đang hung hăng lấn át cơ thể mềm mại của cô.
Đôi môi nóng bỏng của anh lướt xuống dưới, nhiệt tình và tham lam tấn công cô. Nụ hôn của anh rất bối rối, không nhẹ nhàng, chỉ biết đòi hỏi cô.
Trái tim Vi Lam đập thình thịch, hơi thở gấp gáp, dường như đang đắm chìm trong một giấc mơ hỗn loạn, hoàn toàn không theo sự điều khiển của mình.
Chỉ có điều không biết, giấc mơ như thế này, rốt cục có nên tỉnh hay không?
“Trai đơn gái độc sống với nhau trong cùng một ngôi nhà mà không xảy ra chuyện gì, đây cũng được coi là kỳ tích chứ?”
Thiên Lãng nói bằng giọng mờ ám, tay che lên bộ ngực mềm mại, tròn trịa của cô, vuốt ve mân mê.
Vi Lam không kìm nổi liền thở hổn hển, hai má như đang bốc cháy. Cô rên rỉ một cách yếu đuối, một tay túm chặt tay anh.
“Thiên Lãng, em không muốn chúng ta chỉ quyến rũ nhau về mặt thể xác, em nghĩ…”
“Em nghĩ quá nhiều rồi”. Giọng Thiên Lãng tư lự, “điều mà anh có thể cho, cũng chỉ có cái này!”
“Tần Thiên Lãng, anh quá đáng quá!” Cô lạnh lùng nói, “anh muốn giữ em ở bên anh, muốn chiếm lấy em, nhưng lại không chịu yêu em!”
“Chúc mừng em đã trả lời đúng!” Anh nói với vẻ đùa cợt, đôi môi lướt đi trên vai cô, đám râu mới mọc dưới cằm làm đau làn da mềm mại của cô.
Bất chấp tất cả, Vi Lam ra sức giãy giụa, quay đầu lại, hậm hực nhìn chằm chằm vào anh.
“Anh coi em là gì, tình nhân? Búp bê? Hay là công cụ để anh trả thù?”
Đôi môi cô run rẩy, đầu mũi đỏ lên, đôi mắt chớp chớp.
Thiên Lãng cau mày, có phải cô khóc hay không?”
Dưới quầng sáng rất rõ, đôi mắt màu hạt dẻ của anh dưới cặp lông mày rậm nhìn cô chăm chú.
Anh phát hiện ra, nước mắt ngân ngấn trong mắt cô.
“Hạ Vi Lam, những điều hiện tại anh làm, không phải là những cái em đã từng làm đối với anh? Chỉ có điều là anh muốn trả em gấp đôi mà thôi!”
Trái tim Vi Lam chìm xuống đáy. Có lẽ thực sự giống như trong lời bài hát
Tình yêu của chúng ta
Đã trôi qua không bao giờ trở lại
…
Đừng hỏi anh có còn yêu em hay không nữa
Hiện giờ anh muốn có bầu trời tự do
Mãi mãi rời ra thế giới bị trói chặt này
Không còn cô đơn nữa.
Vi Lam lại mở vòi nước ra, xả đám bọt trên tay đi.
“Được, em trả tự do cho anh, xin anh cũng trả tự do cho em đi!”
Lúc nói câu này, cô cảm thấy nhẹ nhàng như sau khi bị giam cầm hồi lâu cuối cùng đã được giải thoát, giọng run rẩy.
Thiên Lãng nhìn theo bóng cô đi xa.
Không hề nhúc nhích.
Hai bàn tay đặt sát ở hai bên đùi, từ từ nắm chặt thành nắm đấm.
Đã trôi qua sẽ không bao giờ trở lại
Mãi cho đến hiện tại
Em vẫn âm thầm đợi chờ
Tình yêu của chúng ta
Em hiểu
Đã biến thành gánh nặng cho anh
Chỉ có điều mãi mãi
Em không thể buông lơi
Chút ấm áp cuối cùng
Mà anh trao
…
Khi tiếng chuông bài hát Tình yêu của chúng ta trong máy điện thoại vang lên, Vi Lam đang nấu mì ăn liền cho mình để ăn.
Ngay từ sáng sớm Thiên Lãng đã ra khỏi nhà.
Anh không cần cô dìu nữa, mặc dù vẫn hơi tập tễnh, nhưng chỉ ảnh hưởng đến hình ảnh đẹp trai của anh, không ảnh hưởng đến việc tự đi lại.
Vi Lam nhìn nước trong nồi sôi sùng sục, khói trắng bốc lên, trước mắt mờ đi.
Mì ăn liền dai như quảng cáo, chỉ có điều gói nước sốt lại ít quá. Những thứ xuất hiện trong quảng cáo đều dùng biện pháp tu từ “khoa trương” để miêu tả. Nước gội đầu bình thường, tóc gội ra mềm mượt như dải lụa, cho dù là loại tóc nào, lược đều chải được chải suôn từ chân tóc đến ngọn tóc. Và thế là, các mĩ nữ trong ti vi, người nào cũng được sở hữu mái tóc suôn mượt như suối, nhưng trong thực tế những người dùng loại dầu gội đầu này, tóc vẫn khô và chẻ ngọn, như bụi cỏ rối.
Ăn mì một mình, không cảm thấy ngon. Vi Lam ra sức dốc bột ớt vào bát, mới ăn được một miếng, đã sặc chảy nước mắt.
Cô vừa lau nước mắt vừa nghe điện thoại: “A lô?”
“Anh đây”. Giọng nói trầm ấm của Thẩm Hạo Thiên, “Vi Lam, hiện tại em vẫn ổn chứ?”
Đương nhiên là không ổn. Nhưng Vi Lam không muốn nói, chỉ thở dài.
“Gặp rắc rối à?” Giọng Thẩm Hạo Thiên tỏ ra thấu hiểu, “anh ấy vẫn không nhớ ra được gì à?”
“Anh bảo… mất trí, thực sự sẽ làm thay đổi tất cả mọi chuyện của một người ư? Bao gồm những thứ mà anh đã từng vô cùng gắn bó, chung tình?”
Vi Lam nhớ đến tối hôm qua, như thường lệ cô đọc 24 lá thư đó, đã đến lá thư cuối cùng, nhưng Thiên Lãng vẫn không hề động lòng.
Thư đọc xong rồi, cô lại tung ra “độc chiêu”, mở bản nhạc đàn violon Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài của Du Lệ Nã cho anh nghe.
Hai người lặng lẽ nghe. Một bản nhạc violon da diết với nhiều đoạn khác nhau: học chung, chia tay, chống lại cuộc hôn nhân do cha mẹ sắp đặt, biến thành bươm bướm…
Mặc dù đã nghe vô số lần, nhưng bản nhạc buồn ai oán này, vẫn gợi cảm giác đau đớn trong lòng Vi Lam.
Và đến phần Hóa thành bươm bướm, giai điệu kinh điển này đột nhiên im bặt.
Cô vội ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thiên Lãng đang đứng bên máy hát, lạnh lùng cười và nói: “So với sinh mạng, tình yêu chẳng đáng gì. Vì cái gọi là tình yêu mà Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài đã từ bỏ sinh mạng của mình, vừa ngu xuẩn vừa nực cười. Chính vì thế đây chỉ có thể là một truyền thuyết dân gian, mãi mãi sẽ không thể trở thành hiện thực”.
“Tuy nhiên, đây là bản nhạc mà anh thích nhất trong quá khứ!”
“Em cũng biết cái gọi là quá khứ ư?” Thiên Lãng nhìn cô bằng ánh mắt mỉa mai, “Hạ Vi Lam, quá khứ đã vĩnh viễn trở thành quá khứ. Em đừng có mong tìm lại!”
“Vi Lam, anh đã nói anh không phải là chuyên gia trong lĩnh vực này, không thể đưa ra lời kiến nghị gì hữu ích cho em. Tuy nhiên, phục hồi trí nhớ không đơn giản như vậy đâu, em phải cho đối phương chút thời gian, cũng không nên ép mình quá căng như vậy”.
“Em chỉ cảm thấy mệt mỏi thôi”. Vi Lam yếu đuối nói, “em sợ em sẽ không kiên trì được, em muốn bỏ cuộc rồi”.
“Nếu thực sự là mệt thì em hãy đến bên anh, bờ vai của anh có thể cho em mượn để tựa”.
“Thế thì tốt, mấy hôm nữa em sẽ đến Thâm Quyến thăm anh”. Cô lấy lại tinh thần, “ở ngôi nhà này đã một năm rồi, em muốn đi đâu đó cho khuây khỏa”.
“Em mà đến Thâm Quyến, anh sẽ không cho em về nữa đâu!”
Vi Lam biết anh đang đùa, bèn nói: “Em còn đang mong như thế mà còn không được ấy. Em hối hận lâu rồi, dám bỏ lỡ cơ hội được yêu bác sĩ tâm lý!”
Thẩm Hạo Thiên cười lớn, nụ cười rất thoải mái: “Đến giờ em mới biết điểm tốt của anh à?”
“Em đã biết từ xưa, cũng thừa nhận anh có sức hút lớn đối với em. Nhưng cho dù là như vậy, vẫn không thể thay đổi được thực tế em không yêu anh”.
“Anh hiểu được điều đó, nên mới lựa chọn ra đi. Vi Lam, anh chưa bao giờ trách em cả”.
Vi Lam cũng cười: “Thẩm Hạo Thiên, anh là người bạn tri kỷ của em”.
Một người phụ nữ ngoài người tình ra, cũng có thể có bạn khác giới. Chỉ làm bạn, không có tình yêu.
Sau khi nói chuyện với Thẩm Hạo Thiên, tâm trạng Vi Lam cảm thấy rất vui.
Cô cúp máy xuống, đang chuẩn bị ăn nốt chỗ mì ăn liền trong bát, một giọng nói cất lên sau lưng cô: “tri kỷ gì vậy, hồng nhan tri kỷ hay lam nhan tri kỷ?”
Vi Lam quay đầu lại, nhìn thấy Thiên Lãng đang tựa người vào cửa phòng ăn.
Ánh nắng bên ngoài chói mắt. Cô không nhìn rõ mặt anh, chỉ nhìn thấy một bóng đen cao lớn, bất giác nheo mắt lại, để hình bóng anh dần dần hiện rõ trong mắt mình.
“Anh về từ lúc nào vậy, lại nghe trộm cuộc nói chuyện điện thoại của em?”
“Anh không nghe trộm, chỉ có điều em cười to quá, đứng xa vài dặm vẫn nghe thấy”.
“Làm gì mà khoa trương như vậy?” Vi Lam gắp một miếng mì lớn đưa vào miệng.
“Em lại ăn mì tôm?” Thiên Lãng dừng lại, bước về phía cô, “anh đã nói bao nhiêu lần, những thứ này chẳng bổ béo gì”.
Cô vụt ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào lông mày anh, mắt anh, đôi môi lạnh lùng cao ngạo của anh.
“Thật à? Sao em không nhớ là anh đã từng nói câu này nhỉ?”
“Sao lại không nhớ? Ngày đầu tiên em chuyển đến hoa viên Hải Cảnh anh đã…” Anh bất ngờ im bặt, trừng mắt nhìn Vi Lam, sắc mặt rất khó coi.
Cô cười rất ranh mãnh, khóe mép hơi nhếch lên.
“Anh đã sao? Tại sao anh không nói tiếp nữa?”
Thiên Lãng hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn ra ngoài cửa, ánh nắng đầu hạ đã chói chang lắm rồi.
Vi Lam không vặn hỏi nữa, cô yên lặng ăn hết bát mì, bưng bát đũa ra bếp.
Lúc đi qua chỗ Thiên Lãng, im lặng một hồi lâu, anh mới đột ngột mở miệng: “Vừa nãy anh đến bệnh viện để chụp phim”.
“Tình hình thế nào rồi?” Theo bản năng cô đứng ngay lại.
“Khớp đầu gối phải của anh bị gãy đã liền lại hẳn rồi, có thể đi lại như người bình thường được rồi. Đáng lẽ ít nhất phải cần đến ba năm, không ngờ hai năm đã liền hẳn. Các bác sĩ đều nói, đây là một kỳ tích”.
“Vậy thì, chúc mừng anh”.
Vi Lam đi qua chỗ anh, đặt bát đũa vào chậu rửa, vặn vòi nước.
“Cũng phải chúc mừng em, Hạ Vi Lam, cuối cùng em đã được tự do rồi!”
“Ý anh là gì?” Vi Lam vặn mạnh vòi nước, người tựa sát vào chậu rửa.
“Không phải em vẫn mong chờ ngày này đó sao? Điều này anh có thể hiểu, không ai muốn ngồi tù cả”.
“Thế thì phải xem rốt cục cái gì đã khóa chặt em”.
Vi Lam đổ nước rửa bát ra, rồi lại mở vòi nước, tạo ra một đám bọt trắng xóa.
Thiên Lãng bước vào bếp, nhẹ nhàng lại gần, áp sát vào lưng cô.
“Đừng quên rằng, em đã từng hứa với anh, suốt đời sẽ ở bên anh. Em đã kết án tù chung thân cho chính mình!”
Bàn tay cô khoắng trong bồn rửa, nhưng, bát trơn như vậy, không thể cầm được.
Hơi thở của anh phả vào cổ cô, lông tơ khẽ động đậy, cảm giác âm ấm ươn ướt đó khiến cô ngạt thở.
“Tối hôm đó, không phải em hỏi anh có cần em nữa không? Bây giờ anh đang cần em!”
Bát rơi “choang” một tiếng vào chậu rửa, nứt thành một rãnh nứt.
Anh đứng sau ôm chặt eo cô, cúi đầu hôn nhẹ lên phía sau gáy trắng ngần của cô.
“Thiên Lãng!” Cô cất lời một cách rất khó khăn, “em không thích anh… như thế này…”
“Em thích anh hôn em ở đâu? Ở đây, ở đây, hay ở đây?” Từ làn eo của cô, bàn tay anh bắt đầu dịch chuyển lên phía trên, cúc áo trước ngực cô được cởi ra từng chiếc một.
Trong không gian chật hẹp, hơi nóng hầm hập, dường như có thể cháy bùng lên thành đám lửa bất cứ lúc nào.
Vi Lan không dám thở mạnh, để mặc anh ôm mình trong lòng.
Cô có thể cảm nhận được cơ bắp của anh, trơn nhẵn rắn chắc, như sắt trong lò rèn; Cô có thể cảm nhận được sự phấn khích của anh, đang hung hăng lấn át cơ thể mềm mại của cô.
Đôi môi nóng bỏng của anh lướt xuống dưới, nhiệt tình và tham lam tấn công cô. Nụ hôn của anh rất bối rối, không nhẹ nhàng, chỉ biết đòi hỏi cô.
Trái tim Vi Lam đập thình thịch, hơi thở gấp gáp, dường như đang đắm chìm trong một giấc mơ hỗn loạn, hoàn toàn không theo sự điều khiển của mình.
Chỉ có điều không biết, giấc mơ như thế này, rốt cục có nên tỉnh hay không?
“Trai đơn gái độc sống với nhau trong cùng một ngôi nhà mà không xảy ra chuyện gì, đây cũng được coi là kỳ tích chứ?”
Thiên Lãng nói bằng giọng mờ ám, tay che lên bộ ngực mềm mại, tròn trịa của cô, vuốt ve mân mê.
Vi Lam không kìm nổi liền thở hổn hển, hai má như đang bốc cháy. Cô rên rỉ một cách yếu đuối, một tay túm chặt tay anh.
“Thiên Lãng, em không muốn chúng ta chỉ quyến rũ nhau về mặt thể xác, em nghĩ…”
“Em nghĩ quá nhiều rồi”. Giọng Thiên Lãng tư lự, “điều mà anh có thể cho, cũng chỉ có cái này!”
“Tần Thiên Lãng, anh quá đáng quá!” Cô lạnh lùng nói, “anh muốn giữ em ở bên anh, muốn chiếm lấy em, nhưng lại không chịu yêu em!”
“Chúc mừng em đã trả lời đúng!” Anh nói với vẻ đùa cợt, đôi môi lướt đi trên vai cô, đám râu mới mọc dưới cằm làm đau làn da mềm mại của cô.
Bất chấp tất cả, Vi Lam ra sức giãy giụa, quay đầu lại, hậm hực nhìn chằm chằm vào anh.
“Anh coi em là gì, tình nhân? Búp bê? Hay là công cụ để anh trả thù?”
Đôi môi cô run rẩy, đầu mũi đỏ lên, đôi mắt chớp chớp.
Thiên Lãng cau mày, có phải cô khóc hay không?”
Dưới quầng sáng rất rõ, đôi mắt màu hạt dẻ của anh dưới cặp lông mày rậm nhìn cô chăm chú.
Anh phát hiện ra, nước mắt ngân ngấn trong mắt cô.
“Hạ Vi Lam, những điều hiện tại anh làm, không phải là những cái em đã từng làm đối với anh? Chỉ có điều là anh muốn trả em gấp đôi mà thôi!”
Trái tim Vi Lam chìm xuống đáy. Có lẽ thực sự giống như trong lời bài hát
Tình yêu của chúng ta
Đã trôi qua không bao giờ trở lại
…
Đừng hỏi anh có còn yêu em hay không nữa
Hiện giờ anh muốn có bầu trời tự do
Mãi mãi rời ra thế giới bị trói chặt này
Không còn cô đơn nữa.
Vi Lam lại mở vòi nước ra, xả đám bọt trên tay đi.
“Được, em trả tự do cho anh, xin anh cũng trả tự do cho em đi!”
Lúc nói câu này, cô cảm thấy nhẹ nhàng như sau khi bị giam cầm hồi lâu cuối cùng đã được giải thoát, giọng run rẩy.
Thiên Lãng nhìn theo bóng cô đi xa.
Không hề nhúc nhích.
Hai bàn tay đặt sát ở hai bên đùi, từ từ nắm chặt thành nắm đấm.
Bình luận truyện