Thang Tiêu

Chương 56



Thời tiết bắt đầu nóng bức, thành phố R có vị trí địa lý lệch về phía nam, nóng nhanh hơn. ánh mắt Viên Tiêu phát sáng nhìn mọi người mặc áo ngắn quần ngắn trên đường, trong lòng hồi hộp, mỗi ngày mặt mày hớn hở,trên mặt luôn có lúm đồng tiền, thỉnh thoảng ra ngoài đi bộ.

DDộng tác của Viên Địch rất nhanh, cho dù là chuyện vụn vặt trong hôn lễ, anh đều chuẩn bị thỏa đáng, huynh trưởng như cha, ai cũng không ngờ lạnh lẽo như Viên Địch sẽ vì Viên Tiêu làm được đến mức này. Trừ tìm phù dâu, phù rể có chút khó khăn, thì những chuyện còn lại Viên Địch đều làm thuận buồm xuôi gió, thật ra thì điều này cũng không thể trách Viên Địch, đều do cả Viên Tiêu và Thang Viên đều không có bạn thân, cho nên không biết nên tới chỗ nào tìm phù dâu phù rể. Cuối cùng vẫn là ba Thang giải vây cho Viên địch, từ nhà họ hàng xa tìm được mấy người, cuối cùng cũng giải quyết việc này.

Thiệp mời đã phát ra ngoài từ mấy ngày trước rồi, khách mời không nhiều, không ai không là tinh anh trong các ngành các nghề. đại sự cả đời chỉ có một lần, anh tuyệt đối không thể uất ức em trai của anh.

Chỉ là, thiệp mời từ đầu đến cuối không đưa đến Bạch gia, làm cha như Viên Chiến, ngay cả con trai kết hôn cũng không được mời. Chuyện lớn như vậy làm sao ông ta không biết? Viên Chiến nhốt mình trong phòng suốt hai ngày, cuối cùng thở dài một cái, đóng gói cẩn thận vòng ngọc tổ truyền. đời này của ông chỉ thiên vị đứa con thứ hai, mà thua cũng bởi đứa con này. Nhưng sai lầm của ông đã không thể nào bù đắp lại, chỉ có thể chúc con mình hạnh phúc, đừng dẫm vào vết xe đổ của mình.

Ngày cứơi gần tới , tâm trạng của Thang Viên càng ngày càng loạn, mặc dù cô không biểu lộ ra, nhưng Viên tiêu đã nhạy cảm nhận ra cô có chỗ không đúng. Thang Viên lẩn tránh công việc, trễ nãi nhiều ngày như vậy thế nào cũng cảm thấy ngượng ngùng, không bằng trực tiếp từ chức, sau khi cưới lại tìm việc lần nữa, dù sao cô có trình độ học vấn có kinh nghiệm làm việc, ở phương diện này nhất định không cần lo.

Sau khi từ chức, trong lòng Thang Viên cảm thấy trống trải, cả người giống như bay trên không trung, làm sao cũng không đạp được xuống mặt đất. Không phải bởi vì kết hôn, mà là trong lòng cảm thấy không thoải mái.

cảm xúc buồn bực ở trong lòng lâu dài không được phóng thích, người cũng mất bình tĩnh ngày xưa, Thang Viên ở trong nhà phiền não, đành phải mỗi ngày ra ngoài đi dạo phố một chút, hóa giải tâm tư phiền muộn. Đừng nói, phương pháp kia thật sự có tác dụng, mỗi ngày ra ngoài dạo quả thật làm cho tâm tình Thang Viên tốt rất nhiều, nhưng khẩu vị lại càng ngày càng không tốt, cái gì cũng không muốn ăn, nhất là món nhiều dầu mỡ .

Viên Tiêu cực kỳ lo lắng , lại không dám biểu lộ ra, lên mạng tra xét nửa ngày rút ra kết luận cuối cùng: Thang Viên bị bệnh sợ hãi trước hôn nhân! Như vậy sao được? Viên Tiêu nóng nảy, nếu Thang Viên thay đổi, tạm thời không muốn lấy chồng thì phải làm sao? Anh tuyệt đối không cho phép tình huống như thế xảy ra! Sau hồi lâu suy nghĩ, Viên Tiêu liên lạc với một bác sĩ tâm lý, hỏi thăm chữa bệnh sợ hãi trước khi kết hôn như thế nào, bác sĩ tâm lý yêu cầu dẫn Thang Viên tới phòng khám bệnh của mình, để cho anh ta tự mình khai thông cô, nhưng Viên tiêu không yên lòng, thế nào cũng không đồng ý. Cuối cùng bác sĩ tâm lý bất đắc dĩ, buộc lòng phải nói cho Viên Tiêu nên tận lực làm dịu đi tâm tình khẩn trương của cô dâu, tốt nhất là tìm cách dời đi lực chú ý của cô . Viên tiêu nhớ kỹ từng chút, cúp điện thoại, nâng cằm lên khổ cực suy nghĩ phương pháp để Thang Viên buông lỏng tinh thần.

Thang Viên vừa về nhà liền thấy Viên Tiêu đang nhíu chặt chân mày, trong lòng có chút nghi ngờ. Trong khoảng thời gian này anh ấy đều vui vẻ, hôm nay đã xảy ra chuyện gì? "Viên Tiêu, anh làm sao vậy?" Thang Viên để ba lô xuống, treo áo khoác lên, đi tới hỏi Viên Tiêu.

"Không có gì." Viên Tiêu lấy lại tinh thần, đưa tay ôm Thang Viên vào trong ngực, đặt cằm lên trên vai của cô, ho khan hai tiếng mới nói: "Cái gì kia, em còn nhớ lần trước Viên địch từng nói với chúng ta anh ấy có một bằng hữu vừa kết hôn không?"

"Nhớ." Thang Viên mặc dù nghi ngờ vẫn gật đầu một cái.

"Người nọ không phải mở một chi nhánh công ty ở nước Mĩ sao, từ đầu thành tích không tốt lắm, nhưng sau này em có biết thế nào không?" Viên tiêu cố ý dừng lại hỏi Thang Viên.

"Thế nào?" Thang Viên khẽ nghiêng đầu nhìn Viên tiêu.

"Kể từ sau khi kết hôn sự nghiệp thẳng tắp lên cao, bây giờ đã mở thêm 3 chi nhánh công ty rồi !" mắt to của Viên tiêu lóe sáng: "anh nghe nói có vài người sau khi kết hôn có thể mở vận! Thì ra là thật!"

Thang Viên khóe môi nở nhẹ: "ý của anh là?"

"Anh chính là kiểu người như thế, hơn nữa anh cảm thấy em cũng là kiểu người như vậy!" Viên Tiêu cầm tay Thang Viên, cúi đầu cọ xát trên bả vai Thang Viên mấy cái, nhìn như đang làm nũng, trên thực tế đã bắt đầu gầm thét trong lòng. đời này của anh chưa từng nói qua lời nói dối cấp thấp như vậy ! thông minh như Thang Viên khẳng định nghe ra ngay lập tức! A a a! Nhưng thời gian có hạn, anh không có nghiên cứu đối với phương diện này, chỉ có thể như vậy thôi!

"Anh đang lo lắng em không cần anh sao?" trong mắt Thang Viên có chút ý cười, lúc Viên tiêu đang xấu hổ muốn cong người thì kịp thời mở miệng: "Viên tiêu, không phải em không muốn kết hôn, chỉ là gần đây không hiểu sao tâm trạng không tốt, anh đừng lo lắng, không quan trọng. Hơn nữa, chỉ còn một tuần lễ là kết hôn, em còn có thể chạy mất hay sao?"

lần đầu tiên Thang Viên hơi trêu chọc anh, nhưng mà Viên Tiêu một chút ý tứ vui vẻ cũng không có, chỉ là vội vã cuống cuồng tiến tới trước mặt Thang Viên: "em nói thật sao?"

"ừ." Thang Viên gật đầu một cái: "Mấy ngày nữa sẽ tốt, thật đấy."

"Vậy ngày mai anh ra ngoài cùng em có được không?" ánh mắt Viên tiêu trông mong nhìn Thang Viên.

"Được." Thang Viên đồng ý mà không hề suy nghĩ.

Ngày hôm sau lúc Thang Viên đi ra ngoài , Viên tiêu đi theo bên cạnh giúp cô xách giỏ, mặc kệ vào cửa hiệu nào cũng đi cùng, một chút không kiên nhẫn cũng không có, đi tới trưa, hai người ăn cơm trưa ở bên ngoài, lúc đi ngang tiệm nước giải khát, Thang Viên đột nhiên muốn ăn kem ly, cô rất ít khi chủ động muốn cái gì, Viên tiêu vui mừng vào tiệm mua cho cô một ly kem vị Hương Thảo cực lớn , không ngờ mấy phút sau Thang Viên đã ăn xong, sau khi ăn xong còn chưa hết thèm, lại muốn thêm một ly. Viên Tiêu sợ dạ dày của cô không chịu nổi không chịu mua, hai người trực tiếp trở về nhà. hình như Thang Viên còn cố chấp ăn đồ ăn lạnh tiếp, chạy đến phòng bếp lấy rất nhiều viên đá, ngồi ở trên ghế sa lon vừa xem ti vi vừa nhai, cắn rột rột, Viên tiêu nghe đến da đầu tê dại, không nhịn được ăn hai miếng, cắn hai cái thì không chịu nổi, quá lạnh! Tuy nói bây giờ là mùa hè, nhưng nào có cách ăn đá như thế này.

Anh không để ý kháng nghị của Thang Viên, mang mấy viên đá còn dư lại cất vào trong tủ lạnh, không cho cô ăn nữa, nếu ăn đến bệnh thì làm sao có thể làm hôn lễ? Bọn họ lập tức sẽ kết hôn, sao có thể để cô dâu đang bệnh mặc áo cưới?

phòng ngừa Thang Viên lại làm ra chuyện gì "Không thích hợp", về sau mỗi ngày Thang Viên ra đường anh đều đi theo , đi theo liên tục ba ngày, sau đó Thang Viên dứt khoát không đi nữa. Không phải ghét anh đi theo, mà là tâm trạng vốn phiền muộn bị anh quấy nhiễu đến khá hơn nhiều, tiếp tục đi bộ là không cần thiết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện