Thanh Âm Này Dành Riêng Em

Chương 2



Edit: Rose
Cuộc sống của Chân Tích cũng khá quy luật, có đôi khi giao đơn hàng về trễ, nhưng ngày hôm sau vẫn đúng giờ ra ngoài chạy bộ. Sau này, khi có cửa hàng riêng, thời gian cũng sẽ khá dư dả, không cần phải chạy xe điện khắp nơi, phần lớn đơn đặt hàng khách đến đều mua trực tiếp ở tiệm.

Thời tiết đầu thu rất mát mẻ. Cô đổi quần áo, đeo tai nghe đi ra ngoài, đến công viên gần đó, bắt đầu chạy dọc theo ven đường.

Xung quanh đều là người tập thể dục buổi sáng, có chút ồn ào, nhưng làm cho người ta cảm thấy tràn đầy sinh lực. Đầu thu, cây còn chưa vàng lá, công viên ngập tràn một màu xanh tươi tốt.

Bên cạnh đó là những ông bà cụ tập Thái Cực Quyền, cũng theo tiết tấu âm nhạc tập thể dục buổi sáng.

Chân Tích chạy bộ cũng thích nghe nhạc, trong tai nghe phát ra, là… kịch truyền thanh.

Chân Tích là thanh khống đã nhiều năm, từ khi học trung học mãi cho đến hiện tại, vẫn luôn thủy chung với một thanh âm.

Mộ Dật.

Nhưng tin tức ở trên mạng liên quan đến anh rất ít.

Chân Tích tạo một tài khoản làm bánh ngọt, từ đại học đến bây giờ tốt nghiệp đã hai năm, cũng tích lũy được một ít fan Weibo. Mà trên Weibo của cô, ngoại trừ về sản phẩm mới trong cửa tiệm của cô, còn lại đều là về Mộ Dật.

Mộ Dật vừa ra mắt sản phẩm mới, đề tài tìm hiểu đại thần Mộ Dật,…

Cho nên những người thích đồ ngọt của Chân Tích, có lẽ cũng biết cô là fan trung thành của Mộ Dật, thậm chí có chút tò mò, còn thường sang xem Weibo của Mộ Dật.

Tiếp đó bản thân Chân Tích, ngoại trừ công việc, cũng chỉ nghe kịch truyền thanh của Mộ Dật, còn tham gia vào một diễn đàn về Mộ Dật.

Mộ Dật này, trừ khi phát hành sản phẩm mới, thần long kiến thủ bất kiến vĩ*. Tin tức trên mạng có liên quan đến anh rất ít, ảnh chụp cũng chỉ là bóng dáng mơ mơ hồ hồ.

*Thần long kiến thủ bất kiến vĩ: ngạn ngữ, ý chỉ những người hành tung bí mật, hay những người bí ẩn khó nắm bắt.

Nhưng anh ấy là huyền thoại trong giới CV. Trong giới CV, người ta diễn kịch bằng âm thanh, còn Mộ Dật diễn bằng khí chất lão luyện của mình.

Có thể nói, ở trong giới này, anh như đã khai sáng cả một thời đại. Ngay cả người không quan tâm lắm đến giới này, nghe được tên Mộ Dật, cũng sẽ trả lời một tiếng:

“Mộ Dật à… Tôi biết anh ấy.”

Giọng của Mộ Dật trong trẻo nhưng lạnh lùng, rất dễ nhận ra, Chân Tích không thể diễn tả bằng lời nói, chỉ là cô cảm thấy, mỗi lần nghe được giọng nói của Mộ Dật, trong lòng tựa như có dòng điện chạy qua, cả người tê dại.

Tựa như ăn một món tráng miệng thật ngon, sẽ làm ra một sản phẩm mới thật tuyệt vời.

Anh giúp cô vượt qua một quãng thời gian vô cùng khó khăn, nên rất có ý nghĩa đối với cô.

Nghe nói, ID của Mộ Dật hình như ở Thương Thành.

Chân Tích lắc đầu, đi vào phía sau cửa hàng tùy ý xối nước tắm rửa, dự định xế chiều hôm nay phải tìm Lý Như đi xem nhà ở, sống ở đây rất bất tiện.

Sau khi Chân Tích đến Thương Thành, công khai tuyển dụng ở trên Weibo, để việc buôn bán trong cửa hàng thuận tiện hơn, cô tuyển thêm hai nhân viên cho tiệm bánh. Cả hai đều phải có kinh nghiệm làm bánh, ngoài việc làm những loại bánh trước đây, trong cửa tiệm cũng bắt đầu làm thử một số loại bánh thông thường và món tráng miệng.

Qua một thời gian ngắn, tiệm bánh sẽ chính thức mở cửa, cô cố gắng chuyển ra ngoài trước khi khai trương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện