Chương 30: Chương 30
Dường như chưa từng trải qua khoảnh khắc căng thẳng đến vậy.
Căng thẳng đến mức thở gấp, trái tim như bị mắc kẹt trong cổ họng, trong tâm trí Diệp Thư Từ đều là thiếu niên anh tuấn ưu tú.
Thiếu niên tốt nhất trần đời, nên mãi kiêu ngạo, vĩnh viễn được mọi người ngưỡng mộ, thay vì phải phá hủy sự kiêu ngạo ấy.
Giám thị cau mày: "Sắp đến giờ phát bài rồi, học sinh này, hiện giờ không được ra ngoài."
Diệp Thư Từ gần như bật khóc: "Thầy ơi, em thực sự rất vội, chỉ hai phút thôi, em sẽ quay lại được không ạ?"
"Không thể coi thường kỷ luật phòng thi." Giáo viên chỉ vào hướng dẫn thi được in trên phiếu dự thi: "Nó được ghi trên phiếu dự thi của em, không được rời khỏi phòng thi khi thời gian không còn đến 15 phút."
Diệp Thư Từ cắn chặt răng nói: "Xin lỗi ạ."
Cô gần như chạy ra khỏi phòng thi.
Mọi người khó hiểu nhìn cô, ai cũng không hiểu tại sao cô gái này điên cuồng như vậy, nhưng Diệp Thư Từ lại cảm thấy mình thật tự do.
Tự do như gió.
Cô đã xem qua phiếu dự thi của Thẩm Tứ, biết cậu ở tầng năm, nhưng cô ở tầng hai, Diệp Thư Từ không nghĩ nhiều, chạy một mạch lên, vì dùng quá nhiều sức, một lúc sau Diệp Thư Từ đã mệt đến mức thở gấp.
Diệp Thư Từ nhớ tới rất nhiều giữa cô và Thẩm Tứ.
Đầu óc cô như bị điện giật, cô nhớ rõ từng lời Thẩm Tứ nói với mình, từng biểu cảm, từng động tác của thiếu niên đều rõ ràng như thế, rõ đến mức khiến cô đau lòng.
Cô không đành lòng để cậu mất đi cơ hội lần này.
Cuối cùng thì Diệp Thư Từ đã chạy đến phòng thi của Thẩm Tứ.
Giám thị đang lần lượt kiểm tra hành vi gian lận, kiểm tra từng cặp hồ sơ và mặt bàn.
Rất nhanh sẽ đến Thẩm Tứ.
Thẩm Tứ ngồi ở giữa lớp, mặc áo sơ mi sạch sẽ, dáng người cao gầy, bờ vai thẳng tắp, sườn mặt tuấn tú, đẹp đến mức khó chấp nhận được.
Một thiếu niên tốt như vậy, Thẩm Tứ.
Hơi thở của Diệp Thư Từ ngưng trệ, sợ sẽ xảy ra chuyện bản thân không thể chấp nhận được, đứng ở cửa trực tiếp gọi: "Thẩm Tứ, có thể cho tôi mượn ly nước của cậu không?"
Cô không dám nhiều lời, dù sao cũng chỉ là suy đoán của cô, nếu Trần Thanh Nhuận thật sự không làm gì thì sao? Lúc đó cô nên giải thích thế nào với Thẩm Tứ.
Thẩm Tứ ngạc nhiên nhìn cô.
Trần Thanh Nhuận cũng ở phòng thi này, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn qua, ánh mắt cậu ta sâu thẳm, tròng kính phản chiếu mọi thứ.
Khiến Diệp Thư Từ nghĩ đến con rắn độc đang uốn éo.
Các bạn học trong phòng thi đều đang nhỏ giọng thảo luận.
"Này, nữ sinh này bị sao vậy? Không phải người cùng phòng thi với chúng ta, sắp phát bài rồi còn dám chạy ra."
"Quan hệ không bình thường đâu, tự nhiên tìm nam sinh mượn ly nước."
Mấy chục ánh mắt đồng loạt nhìn về phía cô, mặt Diệp Thư Từ đỏ bừng, nhưng cô vẫn đứng ở cửa, nắm chặt tay thành quyền, mím môi, vẫn không rời đi.
Thẩm Tứ đứng lên.
Giám thị nhíu mày, dường như không đồng ý với hành động của cậu, nhưng Thẩm Tứ lại nhìn sang chỗ khác, căn bản không để ý đến ánh mắt của những người xung quanh, cầm ly nước đi ra ngoài.
"Có chuyện gì sao?" Thiếu niên nhỏ giọng hỏi.
Diệp Thư Từ lắc đầu nói: "Tôi hơi khát."
Cô không biết giải thích thế nào với Thẩm Tứ, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt khó hiểu của Thẩm Tứ, cầm ly nước chạy đi.
Diệp Thư Từ trực tiếp chạy vào nhà vệ sinh, mở ly nước ra, trong đó chỉ có nước đun sôi, cô ngửi thử, không phát hiện điều gì bất thường.
Bên ngoài ly có một cái nắp, Diệp Thư Từ cau mày mở nắp cốc ra, quả nhiên phát hiện bên trong có một tờ giấy nhỏ, được in công thức Vật Lý.
May là kịp, ngăn chặn được bị kịch xảy ra.
Nhưng cô thì sao? Cô nên làm thế nào đây?
Trước khi tiếng chuông bắt đầu cuộc thi chính thức vang lên, lúc này Diệp Thư Từ mới sợ hãi.
Cuộc thi quan trọng với Thẩm Tứ, chẳng lẽ không quan trọng với cô sao?
Nhiều ngày đêm khổ luyện, cô tốn bao nhiêu sức lực mới thuyết phục được Đường Tiếu, hiện giờ đối với việc cô tham gia thi Đường Tiếu cũng ôm hy vọng rất lớn, nếu thực sự không được thi, cô đối mặt với mẹ mình thế nào đây?
Cô không làm Thẩm Tứ thất vọng, nhưng lại có lỗi với bản thân mình.
Diệp Thư Từ lại chạy với tốc độ chạy 100 mét, vừa rồi chạy vì người khác, lần này là vì bản thân.
Cô lao tới phòng thi, gõ cửa, phiếu trả lời và đề thi đã phát xong, học sinh đang đợi đến giờ vào thi.
Diệp Thư Từ nhắm mắt lại, cúi đầu, giọng điệu nghiêm túc lại chân thành: "Thưa thầy, em vào được không ạ?"
Vẻ ngoài cô nàng ngoan ngoãn, mái tóc được chải chuốt tỉ mỉ, sạch sẽ xinh đẹp, huống chi có thể đến đây thi, nhất định phải là một học sinh giỏi.
Giám thị nhìn đồng hồ, ngữ khí không vui nói: "Vừa rồi tôi đã nói với em, ra khỏi phòng thi phải tự chịu hậu quả."
Lồng ngực Diệp Thư Từ "Ầm" một tiếng, vội vàng cầu xin: "Xin lỗi thầy nhiều ạ, vừa rồi em thấy không khỏe, xin lỗi thầy nhiều, cho em vào thi được được không ạ?"
Giọng nói cô dễ nghe, thái độ nhận lỗi lại khiêm tốn, giám thị cũng không làm khó, cho cô vào.
*
"Thi thế nào?" Về đến nhà, Đường Tiếu không đợi nổi hỏi cô.
Người Diệp Thư Từ khẽ run, không nói gì.
"Thi không tốt sao?" Nụ cười của Đường Tiếu đông cứng, nhìn vẻ mặt con gái, đại khái đã hiểu được tình hình.
Diệp Thư Từ gật đầu.
Đề thi lần này này không giống với những đề trước, câu hỏi đầu khiến Diệp Thư Từ bối rối, nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận một lúc, cuối cùng cũng giải ra.
Có lẽ là vì quá hồi hộp, mà dường như đầu óc Diệp Thư Từ phản ứng chậm chạp, đối với những câu hỏi khó cô phải suy nghĩ một hồi lâu.
Cô đã luyện không ít các dạng đề, nhờ ghi chú của Thẩm Tứ, nhưng dường như tâm trạng Diệp Thư Từ không thể bình tĩnh lại, lặp lại những suy nghĩ tích cực, nhưng cuối cùng, vẫn còn hai câu hỏi lớn chưa làm xong.
Hai câu hỏi lớn đều bỏ trống, kết quả của cuộc thi lần này có thể tưởng tượng được.
Giữa hai người là sự im lặng bao trùm, Đường Tiếu thở dài: "Tiểu Từ, mẹ biết trong khoảng thời gian này con đã rất cố gắng, cũng biết con thích vật lý, nhưng giống như mẹ đã nói, có nhiều chuyện không phải con muốn là có thể làm tốt được, con phải chấp nhận kết quả thôi."
"Dù sao con cũng vất vả rồi, nên mẹ sẽ không nhiều lời nữa."
Diệp Thư Từ ôm Đường Tiếu, như khi còn nhỏ, rúc vào lòng mẹ, cô lặng lẽ khóc, đột nhiên cảm thấy rất có lỗi với mẹ mình.
Đêm nay, Đường Tiếu cho cô ra ngoài giải sầu, cô hẹn Phương Du Nhiên, hai người cùng nhau đến công viên ngồi một lúc.
"Tiểu Từ, cậu thật dũng cảm."
Diệp Thư Từ sửng sốt: "Mình vốn nghĩ cậu sẽ mắng mình vì không biết rõ chuyện nào quan trọng hơn chứ?"
"Sao lại vậy?" Nụ cười của Phương Du Nhiên gần như thông suốt: "Mình hiểu suy nghĩ của cậu nhất, thích một người, tự nhiên sẽ muốn cậu ấy trở nên tốt đẹp, chỉ cần nhìn cậu ấy tốt hơn, sẽ thỏa mãn hơn bất cứ điều gì."
"Đúng rồi.
" Phương Du Nhiên hỏi: "Cậu đứng ở cửa phòng thi gọi Thẩm Tứ, cậu ấy ra liền sao?"
Diệp Thư Từ khó hiểu: "Đương nhiên."
Phương Du Nhiên xoa cằm cười: "Tiểu Từ, cậu nghĩ xem, quy định ở phòng thi là cậu không thể tùy ý đi lại trong 15 phút trước khi thi, nếu gặp phải giáo viên nghiêm khắc, sẽ cho thẳng 0 điểm đấy, nhưng Thẩm Tứ lại lập tức ra ngoài ngay."
Diệp Thư Từ nhớ đến bóng dáng thiếu niên sải bước thật nhanh về phía cô, thực sự không hề có nửa phần do dự.
Dưới ánh mắt khó hiểu của mọi người, Thẩm Tứ dứt khoác đi về phía cô.
Nếu giám thị không cho Thẩm Tứ ra ngoài thì sao? Nếu Thẩm Tứ không được phép thi sau khi cậu ra ngoài thì sao?
Thẩm Tứ chưa bao giờ do dự, như cô vậy.
Như mây đen bao phủ trước mắt, giờ phút này, xé tan màn đêm để thấy ánh nắng, khóe môi Diệp Thư Từ nở nụ cười.
"Du Nhiên." Một giọng nam quan tâm truyền đến, là Văn Khiêm, Diệp Thư Từ chào anh ta: "Chào đàn anh."
Văn Khiêm cởi áo khoác, cau mày, khoác áo lên người Phương Du Nhiên, giọng điệu vừa lo lắng vừa vội vàng: "Du Nhiên, em vừa mới khỏe lại thôi, quên mất thời gian vừa rồi tiêm thuốc và uống thuốc cực khổ thế nào rồi sao? Em nghe lời chút đi, được không?"
Diệp Thư Từ hơi ngượng ngùng: "Đàn anh, đừng trách Du Nhiên, là em gọi Du Nhiên ra."
Phương Du Nhiên bĩu môi nhìn Văn Khiêm, bộ dáng như làm nũng hất tay anh chàng ra: "Em muốn hẹn hò với Tiểu Từ một chút không được sao? Văn Khiêm, nếu anh nhỏ mọn như vậy, em không để ý đến anh nữa đâu."
Văn Khiêm giữ vai Phương Du Nhiên, dịu dàng lại bất lực chạm vào mái tóc dài của cô nàng, nói tạm biệt Diệp Thư Từ.
Trong công viên có rất nhiều người, phần lớn là người trung niên và người cao tuổi, có cụ già uống trà đánh cờ, cũng có không ít vũ công, có người tập thể dục, còn có trẻ con nhảy nhót xung quanh, Diệp Thư Từ rất ngưỡng mộ sức sống của họ.
Thời tiết tháng ba, tháng tư là khoảng thời gian thoải mái nhất, Diệp Thư Từ ngồi một lúc, chuẩn bị rời đi, đột nhiên thấy bóng dáng Trần Thanh Nhuận.
Trần Thanh Nhuận đi đến trước mặt cô, cười: "Nhất định cậu có lời muốn nói với tôi nhỉ."
Cho dù Trần Thanh Nhuận không xuất hiện ở đây, cô cũng muốn gặp và hỏi cậu ta, rất nhiều chuyện đều cần câu trả lời.
Diệp Thư Từ lười khách sáo với với cậu ta, nói thẳng: "Tôi đã thấy mánh khóe nhỏ của cậu, Trần Thanh Nhuận, cậu thực sự rất đê tiện."
Trần Thanh Nhuận cười, dường như không hề xấu hổ với hành động của mình: "Vậy cậu muốn làm gì đây?"
Cô nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định: "Tôi muốn báo cảnh sát."
"Hành vi của cậu đã phạm pháp rồi, tôi muốn để cảnh sát xử lý."
"Vậy đi thôi." Trần Thanh Nhuận cười thờ ơ: "Diệp Thư Từ, cậu mạo hiểm như vậy để ngăn chặn chuyện này, thích Thẩm Tứ đến vậy à?"
Phải, cô rất thích Thẩm Tứ.
Nhưng cô không muốn thừa nhận điều đó trước mặt loại người này, mím chặt môi: "Tôi không bao giờ quen nhìn những thủ đoạn hèn hạ, cậu muốn thắng cũng được, nhưng ít nhất cũng phải thắng thật quang minh chính đại."
"Diệp Thư Từ, chẳng phải cậu thích vị trí thứ nhất sao?" Trong mắt Trần Thanh Nhuận hiện lên sự cuồng loạn: "Nếu tôi đứng nhất, người đứng cạnh cậu là tôi phải không?"
"Dù là ai, cũng không phải cậu." Diệp Thư Từ chậm rãi cười, cô đã sớm nhìn thấu Trần Thanh Nhuận, nên cũng không khách khí với cậu ta, nhẹ giọng nói: "Hành vi của cậu thật sự rất xứng với thân phận của cậu."
Như một con mèo bị giẫm phải đuôi, Trần Thanh Nhuận cau mày, thở gấp.
"Cậu cho rằng tôi là con ngoài giá thú sao? Nhưng cậu có biết, mẹ tôi là người đầu tiên gặp ba tôi, bà ấy không danh không phận, nuôi tôi lớn trong ngần ấy năm, bà đã làm sai chuyện gì chứ? Thẩm Tứ mới không xứng, cậu ta cướp đi cuộc đời của tôi."
"Diệp Thư Từ, cậu căn bản không hiểu những người như chúng tôi làm thế nào để tồn tại, cậu cũng không xứng với tình cảm của tôi."Thiếu niên nắm chặt tay, ngữ khí rất kích động.
Giọng điệu Trần Thanh Nhuận ngày càng nóng nảy, vẻ mặt cậu ta hoàn toàn sụp đổ, qua vài giây, đột nhiên cười trào phúng.
"Diệp Thư Từ, Thẩm Tứ sẽ không bao giờ thích cậu." Thiếu niên cười lạnh: "Cậu biết không? Tôi đã nói trước mặt cậu ta rằng cậu thừa nhận cậu không thích cậu ta, nhưng vẻ mặt cậu ta không hề thay đổi."
Trái tim Diệp Thư Từ run lên: "Cậu nói khi nào?"
Đôi mắt Trần Thanh Nhuận đỏ hoe: "Không lâu trước đây."
*
Diệp Thư Từ tự nhủ, lời Trần Thanh Nhuận nói không thể tin, cậu ta là một con rắn độc, thấy người nào cắn người đó, đã mất đi tâm trí.
Nhưng cô lại cảm thấy, Trần Thanh Nhuận không cần nói dối cô về việc này - Thẩm Tứ dường như thực sự không có tình cảm nào khác với cô ấy.
Cô rối rắm mãi, cuộn xoắn lại thành một cuộn chỉ rối tung, tháo không ra, càng ngày càng loạn, Diệp Thư Từ nằm trên chiếc giường nhỏ của mình, mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay lặp đi lặp lại trong đầu cô.
Hành vi của Trần Thanh Nhuận là sai trái, nhưng dù sao cũng không gây ra ảnh hưởng nào quá lớn, báo cảnh sát có thể không hiệu quả, hơn nữa camera trong phòng thi cũng bị hỏng, việc cô ra mặt và buộc tội cậu ta không hoàn toàn hiệu quả.
Hơn nữa, mối quan hệ giữa Trần Thanh Nhuận và Thẩm Tứ phức tạp như vậy, người phía sau liệu có đồng ý để cô xử lý vấn đề như vậy không?
Ngày mai cô phải hỏi ý kiến của Thẩm Tứ mới được.
Nhưng cô vẫn không hối hận vì những gì mình đã làm hôm nay, Diệp Thư Từ bước đến bàn học, mở cuốn nhật ký ra.
2014.3.28
Hôm nay tôi đã làm một chuyện lớn, hóa ra tôi cũng rất dũng cảm.
Thiếu niên của tôi, có lẽ giữa chúng ta không có duyên phận, nhưng tôi vẫn mong cậu mãi tỏa sáng.
23/08/2023 - 2614 từ.
Bình luận truyện