Thanh Bình Nhạc (Đam Mỹ)
Chương 63: Thử quân lệnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giang Thu Bình giúp Tri Tân tìm giấy tờ xong thì vội vã đi đến nhà lao. Lúc y đến Ngô Kim vừa mới thu xếp ba kẻ kia xong, nhốt riêng từng kẻ một, đeo gồng xiềng và nhét nhựa bạch đào vào răng.
Bởi bốn gã đàn ông trước đó đều là loại cứng đầu cứng cổ nên lần này Giang Thu Bình quyết định sẽ bắt đầu từ phòng giam của nữ nhân kia trước.
Ngục tốt tay chân lanh lẹ, mau chóng dẫn chuyển ả vào phòng tra tấn để trói lại, Giang Thu Bình và Ngô Kim đi phía sau, lúc đi ngang qua phòng giam của thương buôn quạt, y chú ý thấy ả ta có ngoái đầu lại.
Trong ngục vốn tối tăm, nhưng trước vách tường chỗ ả ngoái đầu lại có một chiếc đèn dầu nên ánh đèn từ phía đối diện hắt lên người ả, đập vào mắt Giang Thu Bình là một gương mặt cực kỳ khuất nhục và ẩn nhẫn.
Giang Thu Bình ngẩn người, lòng bỗng nhiên bộn bề cảm xúc. Điều tra tới hôm nay, y đã biết lời kêu oan ghi trên những bộ xương về cơ bản đều là thật, những người này vừa là thủ phạm của bạch cốt án, cũng vừa là người bị hại trong vụ án này. Giang Thu Bình vừa căm ghét lại vừa cảm thông cho ả, thậm chí vết thương đang đau âm ỉ trên lưng còn khiến y hơi sợ hãi.
Tuy nhiên quan điểm rõ rệt của y về lương dân hàm oan, tham quan hoành hành lại trở nên mơ hồ sau loạt sự kiện người thợ mộc bỏ mạng, đại sư bị tấn công, nhà vợ người thợ mộc bị lục lọi và chính y bị thương.
Những kẻ này gánh trên lưng mạng người, đã sa đoạ đến nông nỗi chẳng khác gì lũ quan viên kia. Giang Thu Bình cụp mắt, tự dặn lòng rằng ả ta không hề vô tội, chớ động lòng trắc ẩn với ả.
Chỉ chốc lát sau y và Ngô Kim đã an vị trong phòng tra tấn, hình danh sư gia của nha môn li3m đầu bút, vén tay áo, chuẩn bị sẵn sàng ghi chép.
Giang Thu Bình vẫn hỏi mấy câu theo lệ cũ, tên họ là gì, là người ở đâu, tham dự vào việc nào trong bạch cốt án, thành thật khai báo thì mới được xử lý nhẹ nhàng. Ả ta bày ra vẻ mặt mỉa mai, mới đầu còn mắt điếc tai ngơ, nhưng nghe đến câu cuối cùng thì mới cố ổn định lại hô hấp rối loạn, khinh bỉ chửi Giang Thu Bình là đồ chó săn triều đình.
Hành vi coi rẻ vương pháp thế này, theo lệ thì đáng ra phải chịu đòn. Nhưng lũ thích khách này bất kể là nam hay nữ cũng đều như thể cùng một mẹ sinh ra, không la ó cũng chẳng xin tha mà nhất quyết cắn răng gắng gượng chống đỡ. Có lúc không kiềm chế được, tiếng r3n rỉ bật ra khỏi miệng, hơi thở gấp gáp nghe như rắn độc đang thè lưỡi.
Ngục tốt giội nước lạnh xối trôi lớp son phấn diêm dúa dày cộp của ả, khiến ả ta nom rõ là tàn tạ. Giang Thu Bình bấy giờ mới phát hiện, thì ra nữ thích khách này cố tình tô son điểm phấn cho bản thân trông già đi, chứ thực tế ả mới chưa quá đôi mươi, ở cái tuổi mà phụ nữ bình thường đang giúp chồng dạy con, thế nhưng ả lại đi giết người phóng hỏa, đã vậy còn hoàn toàn không có một chút hối hận nào.
E rằng trong lòng ả, bọn họ – lũ cẩu quan chẳng thèm truy tra án sai mà cứ cắn riết chúng không buông – mới là bên sai.
Giang Thu Bình không phí lời với ả nữa mà vỗ vỗ Ngô Kim, đứng dậy liếc ả một cái rồi bảo ngục tốt: “Nghi phạm này giao cho các ngươi đấy, thẩm tra cho kỹ vào, nếu ả vẫn không chịu mở miệng thì ta sẽ hỏi tội các ngươi.”
Lần đầu tiên nghe nhóm của đề hình quan nói ra lời lẽ giận chó đánh mèo ngang ngược thế này, ngục tốt ngẩn ra không dám phản bác, ngay sau đó lại thấy Giang Thu Bình chỉ vào mình và huynh đệ, tiếp tục dặn dò: “Gần đây trong ngục nhiều nghi phạm quá, không đủ phòng tra tấn để dùng. Ngươi, cả ngươi nữa, mang tên phạm nhân ở phòng giam chữ “Thần” đến đây, thẩm tra chung một thể luôn.”
Hai tháng nay Nhiêu Lâm cấm thành, tuần tra vô cùng chuyên cần, thành ra đám du côn vô lại rất an phận thủ thường, tổng cộng chỉ có mấy tên thích khách kia bị bắt vào đây, một nửa trong đó là do Bạch Kiến Quân giúp tóm được. Phòng tra tấn lại càng trống trải hơn, hoàn toàn không có chuyện “không đủ để dùng”.
Ngô Kim lơ ngơ chẳng hiểu tại sao Giang Thu Bình phải đổi trắng thay đen, hắn đang định hỏi thì liền bị Giang Thu Bình kéo ra ngoài.
Mãi đến khi rời khỏi phòng giam một đoạn, Giang Thu Bình mới thả hắn ra, không đợi Ngô Kim hỏi y đã chủ động giải thích: “Ta biết ngươi muốn hỏi gì, ta nói như thế là vì có vẻ ả rất để ý tên bán quạt. Đây là trực giác của ta thôi, nếu ngươi muốn chứng cứ thì ta không có đâu.”
“Mà nếu ả thực sự chú ý kẻ này, vậy thì gia tăng hình phạt cho tên bán quạt kia nhất định sẽ hiệu quả hơn là phạt ả.”
Ngô Kim quả nhiên không ý kiến gì nữa, song lông mày thì nhăn chặt, rất không tán thành với cách làm này.
Chính bản thân Giang Thu Bình cũng thấy chỉ có hạng vô sỉ mới dùng thủ đoạn này làm đàn bà con gái thoái chí, tuy nhiên sau một hồi xoắn xuýt, y vô thức nhớ tới tẩu tử của Lý Ý Lan.
Vương Cẩm Quan mang đến cho y cảm giác giống như cơn gió mạnh nơi hoang dã, vừa lặng yên vừa thông thấu, biết phá án biết bắt giặc, ngoài văn vở ra thì bản thân y so với nàng cũng chẳng có chỗ nào hơn người. Nếu chính mình có nhiều chỗ không bằng nữ tử thì cũng chẳng cần xấu hổ làm gì, mọi người ngang tài ngang sức, mỗi người một bản lĩnh riêng.
Chỉ sau chốc lát Giang Thu Bình đã tự thuyết phục được chính mình, y lắc đầu, rảo bước tới phòng nghị sự mặc kệ Ngô Kim có còn đang cau mày hay không. Bởi lẽ tính toán thời gian thì trong mấy nhóm ra ngoài đã có người trở về rồi.
Y đoán không sai, ngoại trừ Tri Tân vội vã trở về, lúc này Ký Thanh và Vương Kính Nguyên cũng dẫn theo một ông lão quay lại, Lý Ý Lan đang hỏi chuyện ông lão trong đại sảnh.
Giang Thu Bình chưa vào cửa liền nghe thấy ông già nọ sợ hãi kêu oan, vẻ mặt và lời nói của lão có vẻ thực sự không hay biết gì. Lý Ý Lan trấn an lão rồi gọi một nha dịch tới, sai dẫn vị thúc bá này đến căn nhà nơi bọn thích khách ẩn thân.
Trong nhà có vách ngầm hay tường âm thì người ngoài không biết rõ được, Lý Ý Lan mời ông lão qua đây để xem có giúp được gì cho Trương Triều hay không.
Ký Thanh đi một chuyến phí công, liền tặc lưỡi không cam lòng, làm ổ trên ghế bành cắn mớ hạt dưa tiện đường mua về.
Lý Ý Lan đã phái người đưa chủ xưởng đá về đây, tranh thủ phút rảnh rỗi, hắn bèn thuật lại phát hiện của Tri Tân cho Giang Thu Bình. Giang Thu Bình vui mừng khôn xiết, hận không thể thờ phụng Tri Tân luôn.
Sử Viêm đo kích thước giường cho Lý Ý Lan xong, vì lát nữa còn phải đối chất với chủ xưởng đá nên bị giữ lại không được rời đi, bèn tìm một chỗ xa khuất trong đại sảnh để đứng chờ.
Mọi người chờ thêm một khắc rưỡi nữa mới trông thấy Trương Triều vội vã chạy vào.
Bởi vì Bạch Kiến Quân ra tay đúng lúc một trong ba kẻ này ra ngoài kiếm đồ ăn, ba tên bị ông ta bắt ngay tại trận, hoàn toàn không kịp che giấu hay tiêu hủy gì cả, sau đó Bạch Kiến Quân lại sai người canh phòng nghiêm ngặt, trong phòng chứa củi ngoại trừ song cửa sổ và cột bị đập nát ra thì toàn bộ đồ đạc còn lại vẫn giữ nguyên hiện trạng khi bọn thích khách nhảy ra động thủ.
Nhờ hai bên kết hợp nên Trương Triều có thu hoạch trong phòng chứa củi này. Hắn tìm được một tấm lệnh bài kỳ lạ từ trong đống rơm rạ mà bọn thích khách dùng để ngủ tạm, lệnh bài có hình nụ hoa sen, quanh thân khắc chi chít hoa văn uốn khúc, chất liệu nhìn giống đồng thau nhưng rõ ràng cầm đầm tay hơn đồng thau.
Mới đầu nhìn hoa văn uốn khúc kia Trương Triều còn không có cảm giác gì, song lúc lật lệnh bài lại, trông thấy hình khắc lõm ở mặt dưới, sắc mặt hắn tức khắc thay đổi. Chỗ lõm vào cũng khắc đầy hoa văn uốn khúc, nhưng chúng nối liền ngang dọc, tạo ra một nửa của hai chữ mà người ngoài nghề không thể nhìn ra được: Phụng Thiên.
Niên hiệu của Võ đế Cao Càn là Phụng Thiên, phần đầu của “Phụng thiên thừa vận” cũng là Phụng Thiên, dân gian tránh phạm húy bề trên nên tuyệt đối không dám lén lút làm ra vật này, hơn nữa không phải ai cũng có thể thành công bắt chước công nghệ và dụng cụ này được.
Trương Triều ngạc nhiên quan sát lệnh bài trong tay, nghĩ thầm không nhờ mình lại thấy được lệnh bài chuyên dụng đã mất tích nhiều năm trước ở huyện thành nhỏ này.
Lý Ý Lan vừa cầm lệnh bài lên liền nhận thấy một xúc cảm quen thuộc, hắn vân vê bề mặt lệnh bài mấy lần, đăm chiêu lấy cán thương Giải Nhung ra khỏi hông, đưa cho Tri Tân nói: “Ngươi xem này, có phải hai món đồ này làm từ cùng một loại sắt không?”
Tri Tân nâng hai tay lên, chớp mắt với hắn.
Cái chớp mắt ấy làm cõi lòng Lý Ý Lan xao động, ánh nhìn của hắn lưu luyến trên đôi mắt sáng ngời ấy một thoáng, sau đó hắn quay sang an ủi Trương Triều, khenTrương Triều hôm nay ngập mắn ngập tràn hệt như Tri Tân vậy.
Trương Triều đang chồng chất tâm sự mà nghe câu ấy đúng là dở khóc dở cười. Xem Lý Ý Lan phản ứng tỉnh bơ thế kia là Trương Triều biết người này nhất định không biết sự đặc biệt của tấm lệnh bài, nên hắn không để ý nữa mà vội hỏi: “Đại nhân biết đây là vật gì ư?”
Lý Ý Lan nhìn vẻ mặt Trương Triều là biết có gì đó khác thường rồi, song vẫn thành thật lắc đầu: “Không biết, chỉ cảm thấy chất liệu đúc nên nó rất giống cán thương của ta.”
Tri Tân cúi đầu quan sát hồi lâu, đúng lúc đằng hắng một tiếng để nhắc nhở, y khẽ ngắt lời hắn: “Ta cảm thấy không phải rất giống mà vốn dĩ là cùng một loại huyền thiết, mọi người cùng xem đi.”
Nói rồi, y đưa hai món đồ cho Trương Triều, Trương Triều so sánh một lúc, cảm thấy đúng là giống thật, liền chuyển sang cho Giang Thu Bình. Giang Thu Bình quan sát mấy lượt, sau đó lại theo lễ phép tiếp tục đưa cho Bạch Kiến Quân.
Bạch Kiến Quân điềm nhiên nhận lấy, ông ta chẳng mấy để tâm tới tấm lệnh bài kia mà vuốt v e cán thương Giải Nhung rồi liếc Lý Ý Lan với ánh mắt quái lạ, sau đó tiếp tục chuyển đồ theo vòng tròn, nói: “Cây gậy sắt này trông quen quen.”
Trên giang hồ có bảng xếp hạng thì đương nhiên cũng có người vẽ tuyển tập binh khí, bản thảo thần binh lợi khí được cất giữ ở Bất Lưu đường của Bắc Đẩu sơn trang, cao thủ hạng xoàng không thể tiến vào được. Bởi thế mà có kẻ chuyên bán mấy thoại bản ẩu tả trong dân gian, lấy cớ là để cho người giang hồ dựa vào binh khí mà nhận ra cao thủ, tránh trường hợp vì kiến thức hạn hẹp mà đắc tội người không nên đắc tội, song thực tế là để kiếm chác.
Bạch Kiến Quân đương nhiên không thuộc nhóm này, ông ta có thể tùy ý ra vào Bất Lưu đường, năm nào cũng tới một hai chuyến, do đó tuy không đến mức thuộc nằm lòng tất cả người và vật nổi tiếng trong bảng xếp hạng này nhưng vẫn có một chút ấn tượng.
Chẳng hạn như vết lửa thiêu trên thân của chiếc thương kỳ quái xếp hạng thứ sáu giống y hệt nhị khúc côn mà ông ta đang cầm trong tay, ngay cả vị trí hình hoa sen trang trí cũng tương đồng, cho nên đây chắc chắn là Giải Nhung thương, không sai đi đâu được.
Sau khi chuyển đồ vật cho người khác, Trương Triều định giải thích cho Lý Ý Lan lệnh bài kia là vật gì, không ngờ Bạch Kiến Quân lại lên tiếng trước, chuyển dời sự chú ý của Lý Ý Lan.
Nghe câu nói của Bạch Kiến Quân, Lý Ý Lan toan trả lời thì lại bị Ký Thanh cắt ngang. Ký Thanh vừa không biết danh tính thật của Bạch Nhất, vừa chẳng có nhiều lòng kính nể, cậu phun ra hai mảnh hạt dưa, xen miệng vào: “Gậy sắt gì chứ, đó là thương của Lục ca nhà ta.”
Bạch Kiến Quân cụp mắt, lập tức vỡ lẽ, Giải Nhung là thương của Hồ gì đó, lại vừa thuộc về Lý Ý Lan, nói đơn giản thì hai cái tên này là của cùng một người.
Việc này cũng chẳng có gì khó hiểu, chính ông ta cũng đang dùng hai cái tên đấy thôi. Bạch Kiến Quân bình tĩnh tiếp nhận sự thật này, càng nhìn Lý Ý Lan càng cảm thấy đáng tiếc.
Hồ Hành Cửu tuy không phải cao thủ hàng đầu, nhưng cây thương và thế thương kỳ quái lại khiến người ta mong mỏi được thỉnh giáo và mở mang tầm mắt, nếu không phải Lý Ý Lan đang bệnh nặng thì hôm nay Bạch Kiến Quân nhất định phải xin hắn chỉ giáo một phen. Có điều duyên phận không đủ, chỉ có thể trao đổi vài câu cho đã nghiền.
Bạch Kiến Quân gật đầu với Ký Thanh, sau đó nghiêm túc nói với Lý Ý Lan là “Thất kính, thất kính”.
Lý Ý Lan nhủ thầm kẻ thất kính phải là ta mới đúng. Từ trước hắn đã nghi ngờ sứ giả đưa tin này có quyền lực quá lớn, cho dù gặp phải chuyện gì cũng tự ra quyết định chứ chẳng bao giờ nói mấy câu kiểu như “Ta trở về bẩm báo cấp trên rồi sẽ cho ngươi câu trả lời sau”. Do đó hôm qua lúc phái nha dịch đến hiệu may mời người, Lý Ý Lan hết sức chú ý, dặn nha dịch phải nói là mời “Bạch Kiến Quân tiền bối”.
Nha dịch kia gặp may, đi đến đúng lúc Bạch Kiến Quân vắng mặt, nữ đường sứ ở hiệu may còn tưởng chưởng giáo đã bại lộ từ lâu, hoàn toàn không phản bác nha dịch rằng chỗ mình không có Bạch Kiến Quân nào cả mà chỉ có một Bạch Nhất thôi.
Lúc nha dịch quay về bẩm báo, Lý Ý Lan liền biết vị sứ giả ở ngay trước mắt bọn họ mỗi ngày thực chất chính là người đứng đầu Khoái Tai môn.
Bạch Kiến Quân che giấu thân phận hẳn là có lý do riêng, Lý Ý Lan nhìn thấu song không vạch trần, chỉ âm thầm nhắc nhở bản thân phải dùng lễ nghĩa đàng hoàng của vãn bối để đối đãi với người này.
Hắn ôm quyền với Bạch Kiến Quân, đoạn quay đầu nhìn Trương Triều: “Hồi nãy ngươi vừa nói lệnh bài kia là cái gì, ngươi nói tiếp đi.”
Trương Triều: “Đây là một tấm……”
Giang Thu Bình chợt biến sắc, ngẩng đầu lên tiếp lời Trương Triều: “Thử quân lệnh! Đây là lệnh bài đặc biệt mà năm xưa Võ đế ngự ban cho Viên Kỳ Liên.”
Ký Thanh hỏi điều mà nhiều người đang hoang mang: “Cái gì lệnh cơ? Nghe có vẻ ghê gớm vậy.”
Giang Thu Bình nhìn sang Trương Triều, bảo: “Ta chỉ mới nghe nói chứ cũng không rõ lắm, nếu ngươi biết thì ngươi nói đi.”
Trương Triều khẽ gật đầu, hướng mắt về phía mọi người, cất giọng ôn tồn: “Có một loại câu đối gọi là thử quân liên, tức là một cây trúc chặt thành hai nửa, trên mỗi nửa mảnh trúc đều viết một câu đối, mang ý nghĩa trên dưới tương thông, khó chia khó tách, chính là ngang vai ngang vế.”
(Thử quân liên: câu đối viết trên hai nửa cây trúc)
“Năm Phụng Thiên thứ mười hai, quân ta đánh bại Lộ Tô, Võ đế lệnh cho Quân Khí giám chế tạo một cặp lệnh bài đặc biệt, đích thân đặt bút đỏ phê là “Thử quân lệnh”. Trong đó một nửa ban cho công thần Viên Kỳ Liên, cho phép ông ta tùy ý ra vào cung đình, cắt đất phong ấp cho ông ta với đẳng cấp thân vương, ngoài ra trong thời chiến, lệnh bài này còn được hưởng quyền lực chỉ đứng sau hổ phù, có thể ra lệnh cho tam quân, điều binh khiển tướng.”
Ngô Kim thầm tặc lưỡi, nghĩ bụng làm thế khác nào trực tiếp phong tước cho một tên Cửu Thiên Tuế đứng trên vạn người. (Cửu Thiên Tuế là từ để gọi những quyền thần sở hữu quyền lực to lớn, bởi ngày xưa hoàng đế được kính xưng là “vạn tuế” (10000 tuổi), thì “Cửu Thiên Tuế” (9000 tuổi) chỉ cách vạn tuế có 100 tuổi, ý nói vị thế cận kề Thiên tử.)
“Năm đó quần thần ra sức can gián, cho rằng Võ đế đang làm ảnh hưởng đến nền móng quốc gia, lời qua tiếng lại suốt mấy ngày trời mới khuyên được Võ đế từ bỏ ý định, chỉ để lại cho Viên Kỳ Liên đặc quyền tùy ý vào cung vì lý do công việc.”
“Những chỉ trích xoay quanh quyền lực của tấm lệnh bài này khiến nó bị bàn tán xôn xao ở kinh sư, nhưng cuối cùng nó lại thành một tấm lệnh bài thông hành chẳng quan trọng gì, các quan lại ở kinh thành liền xem nó như trò cười rồi mặc kệ, quan chức nhiều nơi cũng không biết việc này, bách tính lại càng không hề nghe tới.”
Nói đoạn, Trương Triều băn khoăn liếc Giang Thu Bình một cái, không rõ y làm sao mà biết được.
Tuy nhiên không cần phải nhắc đến vấn đề nhỏ nhặt này trước mặt mọi người, Trương Triều gác lại thắc mắc này, nói: “Vào thời điểm Bình Nhạc án xảy ra, lệnh bài này hẳn đã bị Tông Nhân phủ tịch thu rồi mới phải, sao bây giờ nó lại xuất hiện ở đây?”
Giang Thu Bình giúp Tri Tân tìm giấy tờ xong thì vội vã đi đến nhà lao. Lúc y đến Ngô Kim vừa mới thu xếp ba kẻ kia xong, nhốt riêng từng kẻ một, đeo gồng xiềng và nhét nhựa bạch đào vào răng.
Bởi bốn gã đàn ông trước đó đều là loại cứng đầu cứng cổ nên lần này Giang Thu Bình quyết định sẽ bắt đầu từ phòng giam của nữ nhân kia trước.
Ngục tốt tay chân lanh lẹ, mau chóng dẫn chuyển ả vào phòng tra tấn để trói lại, Giang Thu Bình và Ngô Kim đi phía sau, lúc đi ngang qua phòng giam của thương buôn quạt, y chú ý thấy ả ta có ngoái đầu lại.
Trong ngục vốn tối tăm, nhưng trước vách tường chỗ ả ngoái đầu lại có một chiếc đèn dầu nên ánh đèn từ phía đối diện hắt lên người ả, đập vào mắt Giang Thu Bình là một gương mặt cực kỳ khuất nhục và ẩn nhẫn.
Giang Thu Bình ngẩn người, lòng bỗng nhiên bộn bề cảm xúc. Điều tra tới hôm nay, y đã biết lời kêu oan ghi trên những bộ xương về cơ bản đều là thật, những người này vừa là thủ phạm của bạch cốt án, cũng vừa là người bị hại trong vụ án này. Giang Thu Bình vừa căm ghét lại vừa cảm thông cho ả, thậm chí vết thương đang đau âm ỉ trên lưng còn khiến y hơi sợ hãi.
Tuy nhiên quan điểm rõ rệt của y về lương dân hàm oan, tham quan hoành hành lại trở nên mơ hồ sau loạt sự kiện người thợ mộc bỏ mạng, đại sư bị tấn công, nhà vợ người thợ mộc bị lục lọi và chính y bị thương.
Những kẻ này gánh trên lưng mạng người, đã sa đoạ đến nông nỗi chẳng khác gì lũ quan viên kia. Giang Thu Bình cụp mắt, tự dặn lòng rằng ả ta không hề vô tội, chớ động lòng trắc ẩn với ả.
Chỉ chốc lát sau y và Ngô Kim đã an vị trong phòng tra tấn, hình danh sư gia của nha môn li3m đầu bút, vén tay áo, chuẩn bị sẵn sàng ghi chép.
Giang Thu Bình vẫn hỏi mấy câu theo lệ cũ, tên họ là gì, là người ở đâu, tham dự vào việc nào trong bạch cốt án, thành thật khai báo thì mới được xử lý nhẹ nhàng. Ả ta bày ra vẻ mặt mỉa mai, mới đầu còn mắt điếc tai ngơ, nhưng nghe đến câu cuối cùng thì mới cố ổn định lại hô hấp rối loạn, khinh bỉ chửi Giang Thu Bình là đồ chó săn triều đình.
Hành vi coi rẻ vương pháp thế này, theo lệ thì đáng ra phải chịu đòn. Nhưng lũ thích khách này bất kể là nam hay nữ cũng đều như thể cùng một mẹ sinh ra, không la ó cũng chẳng xin tha mà nhất quyết cắn răng gắng gượng chống đỡ. Có lúc không kiềm chế được, tiếng r3n rỉ bật ra khỏi miệng, hơi thở gấp gáp nghe như rắn độc đang thè lưỡi.
Ngục tốt giội nước lạnh xối trôi lớp son phấn diêm dúa dày cộp của ả, khiến ả ta nom rõ là tàn tạ. Giang Thu Bình bấy giờ mới phát hiện, thì ra nữ thích khách này cố tình tô son điểm phấn cho bản thân trông già đi, chứ thực tế ả mới chưa quá đôi mươi, ở cái tuổi mà phụ nữ bình thường đang giúp chồng dạy con, thế nhưng ả lại đi giết người phóng hỏa, đã vậy còn hoàn toàn không có một chút hối hận nào.
E rằng trong lòng ả, bọn họ – lũ cẩu quan chẳng thèm truy tra án sai mà cứ cắn riết chúng không buông – mới là bên sai.
Giang Thu Bình không phí lời với ả nữa mà vỗ vỗ Ngô Kim, đứng dậy liếc ả một cái rồi bảo ngục tốt: “Nghi phạm này giao cho các ngươi đấy, thẩm tra cho kỹ vào, nếu ả vẫn không chịu mở miệng thì ta sẽ hỏi tội các ngươi.”
Lần đầu tiên nghe nhóm của đề hình quan nói ra lời lẽ giận chó đánh mèo ngang ngược thế này, ngục tốt ngẩn ra không dám phản bác, ngay sau đó lại thấy Giang Thu Bình chỉ vào mình và huynh đệ, tiếp tục dặn dò: “Gần đây trong ngục nhiều nghi phạm quá, không đủ phòng tra tấn để dùng. Ngươi, cả ngươi nữa, mang tên phạm nhân ở phòng giam chữ “Thần” đến đây, thẩm tra chung một thể luôn.”
Hai tháng nay Nhiêu Lâm cấm thành, tuần tra vô cùng chuyên cần, thành ra đám du côn vô lại rất an phận thủ thường, tổng cộng chỉ có mấy tên thích khách kia bị bắt vào đây, một nửa trong đó là do Bạch Kiến Quân giúp tóm được. Phòng tra tấn lại càng trống trải hơn, hoàn toàn không có chuyện “không đủ để dùng”.
Ngô Kim lơ ngơ chẳng hiểu tại sao Giang Thu Bình phải đổi trắng thay đen, hắn đang định hỏi thì liền bị Giang Thu Bình kéo ra ngoài.
Mãi đến khi rời khỏi phòng giam một đoạn, Giang Thu Bình mới thả hắn ra, không đợi Ngô Kim hỏi y đã chủ động giải thích: “Ta biết ngươi muốn hỏi gì, ta nói như thế là vì có vẻ ả rất để ý tên bán quạt. Đây là trực giác của ta thôi, nếu ngươi muốn chứng cứ thì ta không có đâu.”
“Mà nếu ả thực sự chú ý kẻ này, vậy thì gia tăng hình phạt cho tên bán quạt kia nhất định sẽ hiệu quả hơn là phạt ả.”
Ngô Kim quả nhiên không ý kiến gì nữa, song lông mày thì nhăn chặt, rất không tán thành với cách làm này.
Chính bản thân Giang Thu Bình cũng thấy chỉ có hạng vô sỉ mới dùng thủ đoạn này làm đàn bà con gái thoái chí, tuy nhiên sau một hồi xoắn xuýt, y vô thức nhớ tới tẩu tử của Lý Ý Lan.
Vương Cẩm Quan mang đến cho y cảm giác giống như cơn gió mạnh nơi hoang dã, vừa lặng yên vừa thông thấu, biết phá án biết bắt giặc, ngoài văn vở ra thì bản thân y so với nàng cũng chẳng có chỗ nào hơn người. Nếu chính mình có nhiều chỗ không bằng nữ tử thì cũng chẳng cần xấu hổ làm gì, mọi người ngang tài ngang sức, mỗi người một bản lĩnh riêng.
Chỉ sau chốc lát Giang Thu Bình đã tự thuyết phục được chính mình, y lắc đầu, rảo bước tới phòng nghị sự mặc kệ Ngô Kim có còn đang cau mày hay không. Bởi lẽ tính toán thời gian thì trong mấy nhóm ra ngoài đã có người trở về rồi.
Y đoán không sai, ngoại trừ Tri Tân vội vã trở về, lúc này Ký Thanh và Vương Kính Nguyên cũng dẫn theo một ông lão quay lại, Lý Ý Lan đang hỏi chuyện ông lão trong đại sảnh.
Giang Thu Bình chưa vào cửa liền nghe thấy ông già nọ sợ hãi kêu oan, vẻ mặt và lời nói của lão có vẻ thực sự không hay biết gì. Lý Ý Lan trấn an lão rồi gọi một nha dịch tới, sai dẫn vị thúc bá này đến căn nhà nơi bọn thích khách ẩn thân.
Trong nhà có vách ngầm hay tường âm thì người ngoài không biết rõ được, Lý Ý Lan mời ông lão qua đây để xem có giúp được gì cho Trương Triều hay không.
Ký Thanh đi một chuyến phí công, liền tặc lưỡi không cam lòng, làm ổ trên ghế bành cắn mớ hạt dưa tiện đường mua về.
Lý Ý Lan đã phái người đưa chủ xưởng đá về đây, tranh thủ phút rảnh rỗi, hắn bèn thuật lại phát hiện của Tri Tân cho Giang Thu Bình. Giang Thu Bình vui mừng khôn xiết, hận không thể thờ phụng Tri Tân luôn.
Sử Viêm đo kích thước giường cho Lý Ý Lan xong, vì lát nữa còn phải đối chất với chủ xưởng đá nên bị giữ lại không được rời đi, bèn tìm một chỗ xa khuất trong đại sảnh để đứng chờ.
Mọi người chờ thêm một khắc rưỡi nữa mới trông thấy Trương Triều vội vã chạy vào.
Bởi vì Bạch Kiến Quân ra tay đúng lúc một trong ba kẻ này ra ngoài kiếm đồ ăn, ba tên bị ông ta bắt ngay tại trận, hoàn toàn không kịp che giấu hay tiêu hủy gì cả, sau đó Bạch Kiến Quân lại sai người canh phòng nghiêm ngặt, trong phòng chứa củi ngoại trừ song cửa sổ và cột bị đập nát ra thì toàn bộ đồ đạc còn lại vẫn giữ nguyên hiện trạng khi bọn thích khách nhảy ra động thủ.
Nhờ hai bên kết hợp nên Trương Triều có thu hoạch trong phòng chứa củi này. Hắn tìm được một tấm lệnh bài kỳ lạ từ trong đống rơm rạ mà bọn thích khách dùng để ngủ tạm, lệnh bài có hình nụ hoa sen, quanh thân khắc chi chít hoa văn uốn khúc, chất liệu nhìn giống đồng thau nhưng rõ ràng cầm đầm tay hơn đồng thau.
Mới đầu nhìn hoa văn uốn khúc kia Trương Triều còn không có cảm giác gì, song lúc lật lệnh bài lại, trông thấy hình khắc lõm ở mặt dưới, sắc mặt hắn tức khắc thay đổi. Chỗ lõm vào cũng khắc đầy hoa văn uốn khúc, nhưng chúng nối liền ngang dọc, tạo ra một nửa của hai chữ mà người ngoài nghề không thể nhìn ra được: Phụng Thiên.
Niên hiệu của Võ đế Cao Càn là Phụng Thiên, phần đầu của “Phụng thiên thừa vận” cũng là Phụng Thiên, dân gian tránh phạm húy bề trên nên tuyệt đối không dám lén lút làm ra vật này, hơn nữa không phải ai cũng có thể thành công bắt chước công nghệ và dụng cụ này được.
Trương Triều ngạc nhiên quan sát lệnh bài trong tay, nghĩ thầm không nhờ mình lại thấy được lệnh bài chuyên dụng đã mất tích nhiều năm trước ở huyện thành nhỏ này.
Lý Ý Lan vừa cầm lệnh bài lên liền nhận thấy một xúc cảm quen thuộc, hắn vân vê bề mặt lệnh bài mấy lần, đăm chiêu lấy cán thương Giải Nhung ra khỏi hông, đưa cho Tri Tân nói: “Ngươi xem này, có phải hai món đồ này làm từ cùng một loại sắt không?”
Tri Tân nâng hai tay lên, chớp mắt với hắn.
Cái chớp mắt ấy làm cõi lòng Lý Ý Lan xao động, ánh nhìn của hắn lưu luyến trên đôi mắt sáng ngời ấy một thoáng, sau đó hắn quay sang an ủi Trương Triều, khenTrương Triều hôm nay ngập mắn ngập tràn hệt như Tri Tân vậy.
Trương Triều đang chồng chất tâm sự mà nghe câu ấy đúng là dở khóc dở cười. Xem Lý Ý Lan phản ứng tỉnh bơ thế kia là Trương Triều biết người này nhất định không biết sự đặc biệt của tấm lệnh bài, nên hắn không để ý nữa mà vội hỏi: “Đại nhân biết đây là vật gì ư?”
Lý Ý Lan nhìn vẻ mặt Trương Triều là biết có gì đó khác thường rồi, song vẫn thành thật lắc đầu: “Không biết, chỉ cảm thấy chất liệu đúc nên nó rất giống cán thương của ta.”
Tri Tân cúi đầu quan sát hồi lâu, đúng lúc đằng hắng một tiếng để nhắc nhở, y khẽ ngắt lời hắn: “Ta cảm thấy không phải rất giống mà vốn dĩ là cùng một loại huyền thiết, mọi người cùng xem đi.”
Nói rồi, y đưa hai món đồ cho Trương Triều, Trương Triều so sánh một lúc, cảm thấy đúng là giống thật, liền chuyển sang cho Giang Thu Bình. Giang Thu Bình quan sát mấy lượt, sau đó lại theo lễ phép tiếp tục đưa cho Bạch Kiến Quân.
Bạch Kiến Quân điềm nhiên nhận lấy, ông ta chẳng mấy để tâm tới tấm lệnh bài kia mà vuốt v e cán thương Giải Nhung rồi liếc Lý Ý Lan với ánh mắt quái lạ, sau đó tiếp tục chuyển đồ theo vòng tròn, nói: “Cây gậy sắt này trông quen quen.”
Trên giang hồ có bảng xếp hạng thì đương nhiên cũng có người vẽ tuyển tập binh khí, bản thảo thần binh lợi khí được cất giữ ở Bất Lưu đường của Bắc Đẩu sơn trang, cao thủ hạng xoàng không thể tiến vào được. Bởi thế mà có kẻ chuyên bán mấy thoại bản ẩu tả trong dân gian, lấy cớ là để cho người giang hồ dựa vào binh khí mà nhận ra cao thủ, tránh trường hợp vì kiến thức hạn hẹp mà đắc tội người không nên đắc tội, song thực tế là để kiếm chác.
Bạch Kiến Quân đương nhiên không thuộc nhóm này, ông ta có thể tùy ý ra vào Bất Lưu đường, năm nào cũng tới một hai chuyến, do đó tuy không đến mức thuộc nằm lòng tất cả người và vật nổi tiếng trong bảng xếp hạng này nhưng vẫn có một chút ấn tượng.
Chẳng hạn như vết lửa thiêu trên thân của chiếc thương kỳ quái xếp hạng thứ sáu giống y hệt nhị khúc côn mà ông ta đang cầm trong tay, ngay cả vị trí hình hoa sen trang trí cũng tương đồng, cho nên đây chắc chắn là Giải Nhung thương, không sai đi đâu được.
Sau khi chuyển đồ vật cho người khác, Trương Triều định giải thích cho Lý Ý Lan lệnh bài kia là vật gì, không ngờ Bạch Kiến Quân lại lên tiếng trước, chuyển dời sự chú ý của Lý Ý Lan.
Nghe câu nói của Bạch Kiến Quân, Lý Ý Lan toan trả lời thì lại bị Ký Thanh cắt ngang. Ký Thanh vừa không biết danh tính thật của Bạch Nhất, vừa chẳng có nhiều lòng kính nể, cậu phun ra hai mảnh hạt dưa, xen miệng vào: “Gậy sắt gì chứ, đó là thương của Lục ca nhà ta.”
Bạch Kiến Quân cụp mắt, lập tức vỡ lẽ, Giải Nhung là thương của Hồ gì đó, lại vừa thuộc về Lý Ý Lan, nói đơn giản thì hai cái tên này là của cùng một người.
Việc này cũng chẳng có gì khó hiểu, chính ông ta cũng đang dùng hai cái tên đấy thôi. Bạch Kiến Quân bình tĩnh tiếp nhận sự thật này, càng nhìn Lý Ý Lan càng cảm thấy đáng tiếc.
Hồ Hành Cửu tuy không phải cao thủ hàng đầu, nhưng cây thương và thế thương kỳ quái lại khiến người ta mong mỏi được thỉnh giáo và mở mang tầm mắt, nếu không phải Lý Ý Lan đang bệnh nặng thì hôm nay Bạch Kiến Quân nhất định phải xin hắn chỉ giáo một phen. Có điều duyên phận không đủ, chỉ có thể trao đổi vài câu cho đã nghiền.
Bạch Kiến Quân gật đầu với Ký Thanh, sau đó nghiêm túc nói với Lý Ý Lan là “Thất kính, thất kính”.
Lý Ý Lan nhủ thầm kẻ thất kính phải là ta mới đúng. Từ trước hắn đã nghi ngờ sứ giả đưa tin này có quyền lực quá lớn, cho dù gặp phải chuyện gì cũng tự ra quyết định chứ chẳng bao giờ nói mấy câu kiểu như “Ta trở về bẩm báo cấp trên rồi sẽ cho ngươi câu trả lời sau”. Do đó hôm qua lúc phái nha dịch đến hiệu may mời người, Lý Ý Lan hết sức chú ý, dặn nha dịch phải nói là mời “Bạch Kiến Quân tiền bối”.
Nha dịch kia gặp may, đi đến đúng lúc Bạch Kiến Quân vắng mặt, nữ đường sứ ở hiệu may còn tưởng chưởng giáo đã bại lộ từ lâu, hoàn toàn không phản bác nha dịch rằng chỗ mình không có Bạch Kiến Quân nào cả mà chỉ có một Bạch Nhất thôi.
Lúc nha dịch quay về bẩm báo, Lý Ý Lan liền biết vị sứ giả ở ngay trước mắt bọn họ mỗi ngày thực chất chính là người đứng đầu Khoái Tai môn.
Bạch Kiến Quân che giấu thân phận hẳn là có lý do riêng, Lý Ý Lan nhìn thấu song không vạch trần, chỉ âm thầm nhắc nhở bản thân phải dùng lễ nghĩa đàng hoàng của vãn bối để đối đãi với người này.
Hắn ôm quyền với Bạch Kiến Quân, đoạn quay đầu nhìn Trương Triều: “Hồi nãy ngươi vừa nói lệnh bài kia là cái gì, ngươi nói tiếp đi.”
Trương Triều: “Đây là một tấm……”
Giang Thu Bình chợt biến sắc, ngẩng đầu lên tiếp lời Trương Triều: “Thử quân lệnh! Đây là lệnh bài đặc biệt mà năm xưa Võ đế ngự ban cho Viên Kỳ Liên.”
Ký Thanh hỏi điều mà nhiều người đang hoang mang: “Cái gì lệnh cơ? Nghe có vẻ ghê gớm vậy.”
Giang Thu Bình nhìn sang Trương Triều, bảo: “Ta chỉ mới nghe nói chứ cũng không rõ lắm, nếu ngươi biết thì ngươi nói đi.”
Trương Triều khẽ gật đầu, hướng mắt về phía mọi người, cất giọng ôn tồn: “Có một loại câu đối gọi là thử quân liên, tức là một cây trúc chặt thành hai nửa, trên mỗi nửa mảnh trúc đều viết một câu đối, mang ý nghĩa trên dưới tương thông, khó chia khó tách, chính là ngang vai ngang vế.”
(Thử quân liên: câu đối viết trên hai nửa cây trúc)
“Năm Phụng Thiên thứ mười hai, quân ta đánh bại Lộ Tô, Võ đế lệnh cho Quân Khí giám chế tạo một cặp lệnh bài đặc biệt, đích thân đặt bút đỏ phê là “Thử quân lệnh”. Trong đó một nửa ban cho công thần Viên Kỳ Liên, cho phép ông ta tùy ý ra vào cung đình, cắt đất phong ấp cho ông ta với đẳng cấp thân vương, ngoài ra trong thời chiến, lệnh bài này còn được hưởng quyền lực chỉ đứng sau hổ phù, có thể ra lệnh cho tam quân, điều binh khiển tướng.”
Ngô Kim thầm tặc lưỡi, nghĩ bụng làm thế khác nào trực tiếp phong tước cho một tên Cửu Thiên Tuế đứng trên vạn người. (Cửu Thiên Tuế là từ để gọi những quyền thần sở hữu quyền lực to lớn, bởi ngày xưa hoàng đế được kính xưng là “vạn tuế” (10000 tuổi), thì “Cửu Thiên Tuế” (9000 tuổi) chỉ cách vạn tuế có 100 tuổi, ý nói vị thế cận kề Thiên tử.)
“Năm đó quần thần ra sức can gián, cho rằng Võ đế đang làm ảnh hưởng đến nền móng quốc gia, lời qua tiếng lại suốt mấy ngày trời mới khuyên được Võ đế từ bỏ ý định, chỉ để lại cho Viên Kỳ Liên đặc quyền tùy ý vào cung vì lý do công việc.”
“Những chỉ trích xoay quanh quyền lực của tấm lệnh bài này khiến nó bị bàn tán xôn xao ở kinh sư, nhưng cuối cùng nó lại thành một tấm lệnh bài thông hành chẳng quan trọng gì, các quan lại ở kinh thành liền xem nó như trò cười rồi mặc kệ, quan chức nhiều nơi cũng không biết việc này, bách tính lại càng không hề nghe tới.”
Nói đoạn, Trương Triều băn khoăn liếc Giang Thu Bình một cái, không rõ y làm sao mà biết được.
Tuy nhiên không cần phải nhắc đến vấn đề nhỏ nhặt này trước mặt mọi người, Trương Triều gác lại thắc mắc này, nói: “Vào thời điểm Bình Nhạc án xảy ra, lệnh bài này hẳn đã bị Tông Nhân phủ tịch thu rồi mới phải, sao bây giờ nó lại xuất hiện ở đây?”
Bình luận truyện