Thanh Bình Nhạc (Đam Mỹ)

Chương 90: Kết thúc - 2



Điều này rõ ràng không hợp với lẽ thường, mà khả năng lớn nhất chính là Chương Trọng Lễ đang chia rẽ ly gián. Lý Ý Lan cực kỳ muốn tin vào suy đoán này, hắn tự dặn lòng rằng cho dù có ẩn tình gì thì cũng phải đích thân đi hỏi Tri Tân – người sớm chiều ở chung với mình, chứ không phải tin vào lời lẽ phiến diện của tên nghi phạm mới gặp lần đầu này.

Sau khi quyết định chủ ý, Lý Ý Lan ổn định lại tinh thần và hô hấp, lấy khăn lau sạch máu trên miệng mũi, sau đó quắc mắt nói: “Ăn nói vớ vẩn, bọn ta đã điều tra rõ rồi, thủ phụ quả thực không hề biết chuyện Hoàng Tuyền Sinh cấu kết với các ngươi.”

“Mà nói thái hậu là đồng bọn của các ngươi thì đúng là vừa tự mình hại mình, vừa khiến người ta thấy quá hoang đường, bởi vì ta thực sự không hiểu thái hậu làm vậy thì được lợi gì cho mình chứ?”

“Còn về Tri Tân đại sư bên cạnh ta, Phật môn chí bảo duy nhất trên thế gian hiện đang được y mặc trên người, nếu y không phải Tri Tân, vậy ngươi nói xem y là ai?”

Chương Trọng Lễ nhếch miệng cười khinh khỉnh: “Hừ, chẳng có chuyện Phùng Khôn không hề biết gì đâu, Hoàng Tuyền Sinh cam nguyện chết vì lão, sao có thể phản bội lão ta được?”

“Hoàng Tuyền Sinh cấu kết gây án với bọn ta chính là do thủ phụ đại nhân bày mưu đặt kế, bởi vì Lưu Trường Minh và Nghiêm Hải là phe cánh của Liễu Tài Cẩn, hai kẻ này rơi xuống bùn thì họ Liễu cũng bị bắn bùn bẩn hết người. Đối với Phùng đảng của lão thì việc này lợi quá còn gì.”

“Còn mụ tiện nhân Liễu thị kia, nếu ngươi nghĩ mụ là cừu non mặc cho người ta bắt nạt thì sai quá sai rồi đấy.”

“Ta cho ngươi biết nhé, quỷ gõ cửa đúng là do bọn ta làm, nhưng miếng thịt run rẩy trên đ ĩa thì không phải. Bọn ta còn chưa kịp ngồi vững thì Liễu thị đã vừa ăn cướp vừa la làng, diễn tròn vở “chân giò biết nhảy”, lợi dụng vụ này để diệt trừ toàn bộ cung nữ thái giám trong Tiên Cư điện một lượt, chỉ để lại tâm phúc lâu năm của mụ.”

“Mụ phối hợp chặt chẽ như thế, vậy ngươi nghĩ ta nói mụ là đồng bọn thì có sai không?”

“Cuối cùng là tên đại sư giả, bằng hữu của ngươi. Tạm thời ta vẫn chưa điều tra được y là ai, nhưng việc y không phải Tri Tân đại sư thì ta có thể lấy tính mạng ra thề.”

Đến cả thân phận của Tri Tân còn không nói ra được, Lý Ý Lan càng không chịu tin gã, hắn lạnh lùng nói: “Tính mạng của ngươi còn đang khó bảo toàn đấy, tự giữ lại mà dùng đi.”

Chương Trọng Lễ chỉ bật cười quái dị chứ không đáp lại. Gã đã đạt được mục đích, đó là kéo hết tất cả những kẻ gã muốn vào cuộc, còn sự thật ra sao tự có trời đất chứng giám, nói chung những kẻ không trong sạch đều không thể thoát khỏi liên can.

Lúc này cấm vệ quân đã tới áp giải gã, Chương Trọng Lễ thả hỏa khí và mồi lửa ra, ngoan ngoãn để bị dẫn đi.

Lý Ý Lan canh cánh nôn nao như ngồi trên đống lửa, hắn lấy cớ không khỏe để cáo từ Tiền Lý, sau đó nhờ Bạch Kiến Quân mượn một con ngựa chở mình chạy thẳng đến hành quán.

Tri Tân vẫn chưa về, lòng hắn càng lúc càng bất an, bèn bảo Bạch Kiến Quân chuyển hướng đi đến Ngọ Môn, hắn chờ tới chờ lui, cuối cùng chờ được một tin tức chấn động như sét giữa trời quang.

Tri Tân là một trong những chủ mưu của bạch cốt án, đã bị hoàng thượng tống vào thiên lao.

Lý Ý Lan rốt cuộc không gắng gượng nổi nữa, hai mắt hắn tối sầm lại, ngã ra hôn mê bất tỉnh, đến khi hắn tỉnh lại thì đã là một ngày sau.

Lúc ở trong ngục Tri Tân đã khai báo hết với Tiền Lý, mà Trương Triều và Ký Thanh cũng mang theo khẩu cung của Viên Ninh tới kinh thành, đến đây bạch cốt án rốt cuộc cũng sáng tỏ, chỉ cần bắt nốt nhóm của Lưu Kiều đang chạy trốn ngoài kia là vụ án có thể hạ màn.

Quan phủ dán bố cáo thông báo khắp nơi, chứng minh triều đình hoàn toàn có năng lực phá án đúng hạn, dân chúng lại được phen bàn tán xôn xao.

Gần chạng vạng ngày hai mươi hai, Lý Ý Lan ngồi dậy trên giường trước ánh mắt lo lắng của Ký Thanh, cạnh bên cửa sổ phòng ngủ, hoàng hôn Giang Lăng rực rỡ hệt như lần đầu tiên hắn cùng Tri Tân rời khỏi đại lao Nhiêu Lâm. Song thị lực hắn lúc này đã mờ đi nhiều, chỉ thấy màu sắc đại khái chứ không nhìn rõ hình thù đám mây.

Lý Ý Lan khó chịu đến nỗi chẳng muốn nói câu nào, cũng chẳng dám hỏi Tri Tân đã khai báo ra sao, hắn cứ ngồi bất động, không ăn cũng chẳng uống, giống như thể hòa thượng niết bàn.

Nhắc đến hòa thượng, Ký Thanh lại bất giác nhớ tới Tri…… Không, bây giờ phải gọi là Hứa Biệt Thời mới đúng. Tuy chân tướng khiến Ký Thanh rất đỗi bàng hoàng, song dù sao cậu cũng chưa từng hôn mê nên vẫn biết nhiều hơn Lý Ý Lan. Cậu và Trương Triều, Vương Kính Nguyên từng không ít lần cảm thán rằng trời xanh đất rộng, cớ sao lại như vậy. Song cậu cũng chẳng dám hó hé gì với Lý Ý Lan, bởi vì Lục ca và đại sư quá thân thiết, nói nhiều một câu thôi cũng sẽ đâm vào tim hắn.

Ký Thanh túc trực bên cạnh Lý Ý Lan cả buổi, thấy Lục ca cứ thẫn thờ như kẻ si ngốc làm cậu còn khó chịu hơn cả chính hắn, cậu đang định lên tiếng an ủi thì chợt nghe hắn cất giọng khàn khàn: “Tri Tân thì sao? Y…… không bị đánh đập trong thiên lao chứ?”

Mũi Ký Thanh cay cay, cảm thấy cả Lục ca lẫn vị kia đều quá khổ, cậu sụt sùi nói: “Không đâu, ngài ấy thông minh lắm mà.”

“Ngài ấy bị trúng tên xuyên ngực nên liền bảo với Tiền lão rằng, mười hai năm trước khi được cứu về từ trước quỷ môn quan, ngài ấy đã biết một ngày nào đó mình sẽ phải chết cho nên muốn tự nắm giữ sinh mệnh trong tay mình, ngài ấy bảo đại phu nhét một viên thuốc độc bọc sáp vào trong vết thương, do đó không thể chịu đòn được, mong ngục tốt đại ca chiếu cố.”

“Cho nên khi bị hỏi về thủ đoạn gây án, ngài ấy chỉ nói bốn câu ngắn ngủi rồi đuổi người đi nhưng cũng chẳng ai làm gì được ngài ấy, đúng là lợi hại.”

Về bốn vụ án đầu tiên, Tri Tân tích chữ như vàng, chỉ nói thiên thần bắt quỷ, lá cây che mắt, chỉ xám kéo tơ và răng nhai xương quỷ, ngoài ra không chịu nói thêm một câu nào, rõ ràng là đang bao che cho ai đó. Tuy nhiên hoàng thượng có lòng chiếu cố, không muốn tra tấn y, thế nên y vẫn lành lặn không bị tổn hại gì.

Chuyện “Mười hai năm trước” khiến Lý Ý Lan thoáng xao động, hắn hoàn hồn lại, hỏi cậu về thân phận thực sự của Tri Tân.

Ký Thanh là người lắm lời, chỉ hỏi một câu thôi cậu liền trả lời toàn bộ từ đầu chí cuối, có điều khi gọi đến tên Tri Tân cậu liền dừng lại, mà nói là Hứa Biệt Thời lại cũng lấn cấn, Lý Ý Lan nghe không vô, bèn bảo cậu cứ gọi là Tri Tân.

Thế là Ký Thanh cứ dùng tên Tri Tân để thuật lại cho hắn về vụ án, sau khi nghe xong,  Lý Ý Lan mỏi mệt nhắm mắt lại, khóe mắt đỏ hoe, mãi hồi lâu chẳng mở mắt ra.

Tri Tân không phải nội gián của Chương Trọng Lễ, Lý Ý Lan tin tưởng điều này bởi vì chính Tri Tân đã nói như vậy, song hắn vẫn trào dâng một nỗi bi phẫn khó lý giải. Ban đầu là bi phẫn vì Tri Tân tiếp cận mình với mục đích riêng, sau đó nghĩ tới nghĩ lui hồi lâu, lại biến thành thương xót Tri Tân có quá khứ thảm thương mà tương lai lại cũng tuyệt vọng.

Hắn quả thực không thể nào tưởng tượng được, khi Tri Tân mang quyết tâm sẽ bại lộ và chịu chết để tiếp cận mình, trong lòng y đã nghĩ gì.

Không biết có phải vì đại nạn sắp tới hay không mà người Lý Ý Lan cứ rệu rã vô lực, hắn uống mấy bát chè liền rồi mới xuống giường, hạ quyết tâm đi đến thiên lao một chuyến.

Thân phận quan chủ thẩm cho phép hắn thông hành không trở ngại, hắn và ngục tốt đứng ở nơi sâu trong nhà lao, xuyên qua lớp chấn song, thấy được gương mặt mà hắn ngày đêm mong nhớ.

Mới một ngày không gặp mà thân phận của hai người đột nhiên từ hòa hợp chuyển thành đối lập, thế nhưng khi thấy y, cảm giác của Lý Ý Lan vẫn hệt như cũ, bởi vì bất kể là Tri Tân hay là Hứa Biệt Thời, ánh mắt y vẫn luôn hiền hoà điềm tĩnh như vậy. Hắn bảo ngục tốt mở cửa, rồi khom người bước vào phòng giam.

Mặc dù có chuyện giấu diếm hắn, song Tri Tân chưa từng làm hại hắn nên trong lòng y không có quá nhiều hổ thẹn. Y ngồi xếp bằng trên giường, ngước mặt lên cười bảo với Lý Ý Lan: “Vẫn sẵn lòng nói chuyện với ta chứ?”

Tay chân Lý Ý Lan như tự có ý thức, đầu óc rõ ràng không nghĩ được gì nhưng cơ thể vẫn vô thức đi tới gần y.

Nghe Tri Tân hỏi mà hắn ngẩn ra, trong tim lẫn trong miệng đều đắng chát, hắn gật đầu, lại sợ không nói lời nào thì vô tâm quá, bèn trả lời là “Sẵn lòng”.

Bấy giờ Tri Tân mới vỗ vỗ ván giường bên cạnh, ý bảo hắn lại đây ngồi, vừa vỗ vừa nói: “Vậy thì tốt rồi, kỳ thực ta biết ngươi là người rộng lượng, sẽ không vì chuyện này mà tuyệt giao với ta, nhưng ta vẫn muốn nói một tiếng xin lỗi với ngươi.”

Lý Ý Lan đáp “Ừm”, đợi mãi chẳng thấy Tri Tân mở lời, hắn cũng tỏ vẻ không sao, chỉ hỏi: “Xin lỗi, sau đó thì sao?”

Tri Tân nói không đầu không đuôi: “Sau đó sẽ chờ.”

Lý Ý Lan ngơ ngác: “Chờ cái gì?”

Tri Tân cười bảo: “Chờ ngươi nói không trách ta, hoặc là nổi trận lôi đình.”

Lý Ý Lan vốn rất trầm lắng, nhưng thấy y tỏ ra không hề gì, hắn mới dần mở lòng, tâm trạng như trời tạnh sau mưa. Hắn đặt tay lên ngực tự vấn lòng mình, rồi đáp: “Có trách ngươi một chút, nhưng cũng không muốn nổi giận với ngươi.”

Tri Tân vừa nghe liền biết đây là lời từ tận đáy lòng hắn, y chớp chớp mắt, nói vô cùng thành khẩn: “Vậy ta cho ngươi mắng vài câu nhé, nếu có uất ức thì phải giải phóng kịp thời, cứ dồn nén sẽ gây hại tới sức khoẻ lắm.”

“Không mắng ngươi.” Lý Ý Lan lập tức phản bác, “Không đành lòng, cũng không nỡ.”

Mắt Tri Tân rơm rớm nước, trước khi gặp gỡ người này, y vẫn cảm thấy mình tu hành đến nơi đến chốn, có thể khống chế được sướng vui đau buồn, nhưng duy chỉ có người này, chỉ bằng đôi ba câu là có thể làm xáo động cõi lòng y.

Y nhấc tay ra, tỏ vẻ “Tuỳ ngươi”: “Vậy ngươi nói đi, ngươi muốn ta phải làm gì bây giờ?”

Hiếm khi Lý Ý Lan dám đánh bạo vươn mu bàn tay chạm lên gò má y, nói một cách trịnh trọng: “Ta muốn ngươi rời khỏi nơi này, bình an suôn sẻ, sống lâu trăm tuổi, ngươi làm được không?”

Sự bình tĩnh của Tri Tân rốt cuộc bị phá vỡ, y nheo mắt mím môi như thể đang nén nước mắt, rồi nghiêng người ôm lấy Lý Ý Lan.

“Ta không làm được, ta đã gặp hoàng thượng, hoàng thượng không muốn sửa lại án sai cho bất cứ ai hết. Lần này ta chắc chắn phải chết, cho nên sống lâu trăm tuổi, xin dành lại cho ngươi vậy.”

Tim Lý Ý Lan như bị dao cắt, thậm chí nảy sinh cả ý định cướp ngục, nhưng rồi lại nghĩ bản thân mình cũng chẳng sống được mấy ngày nữa, chờ một chút cũng được vậy.

Tri Tân không biết trong lòng hắn đang trải qua sinh ly tử biệt, cơ thể Lý Ý Lan ấm áp làm y cứ ôm mãi không buông, một lúc sau y bỗng thốt ra một câu sát phong cảnh: “Chờ đến ngày hành hình, ngươi có thể tiễn ta một đoạn được không?”

Lý Ý Lan dùng áo choàng bao bọc lấy y, dịu dàng đáp: “Được, đến lúc ấy phải xin ngươi phá giới một lần, uống một chén rượu mạnh nhất kinh thành nhé.”

Tri Tân mỉm cười đồng ý, thầm nói ta đã phá giới từ lâu rồi.

Ngày hôm sau sau khi rời khỏi thiên lao, Lý Ý Lan đến Ngọ Môn cầu kiến hoàng thượng, Cao Canh có vẻ đã biết ý đồ của hắn nên từ chối không muốn gặp mặt. Sự từ chối này khiến Lý Ý Lan cảm nhận được Tri Tân đã đến bước đường cùng, thế là mấy ngày sau phần lớn thời gian hắn đều ở trong phòng giam với Tri Tân, cứ như bản thân cũng là phạm nhân nguy hiểm vậy.

Sau đó hắn mới biết, tên tự của Hứa Biệt Thời cũng là Tri Tân, y đúng là tăng nhân của Từ Bi tự, sư phụ chính là Tri Tân đại sư. Từ Bi tự cũng thực sự bị mất một quyển《Mộc Phi Thạch Đàm Lục》.

Tính mạng của y là do đại phu Tôn Kiều ở Ngọ Châu cứu, vị đại phu y định giới thiệu cho lão thần y cũng chính là Tôn Kiều, đáng tiếc y phải nuốt lời rồi. Vì cũng chẳng mặn mà sống tiếp nữa, Lý Ý Lan liền giúp người làm việc vui, bảo rằng sẽ giới thiệu hai người họ thay y.

Dạo gần đây, thị lực của hắn ngày càng kém, sau chạng vạng là thường mờ hết hai mắt, không thấy rõ được con người hay sự vật.

Sắp tới cuối năm, vì chuyện mập mờ dính tới Viên Kỳ Liên mà văn võ cả triều và thái hậu đều cực lực khẩn cầu hoàng thượng chấm dứt bản án cũ trước Tết Nguyên Tiêu. Nhóm khâm phạm Nhiêu Lâm được áp giải vào ngày Tết Ông Táo, thời điểm xử trảm những nghi phạm chủ chốt của bạch cốt án được ấn định là vào ngày hai mươi lăm.

Thoáng chốc đã sắp tới lúc biệt ly, ngày hai mươi lăm, Lý Ý Lan thay một bộ y phục đỏ thẫm hiếm thấy, cùng nhóm Ký Thanh và Giang Thu Bình đi tới cổng chợ, chờ sẵn ở trước cửa hàng Nhất Oản Cư.

Đây là nơi xe chở phạm nhân buộc phải đi qua khi tới chợ, xưa nay tù nhân bị áp giải tới đây thì có thể xin ông chủ một chén rượu uống cho gia tăng dũng khí. Rượu này nổi tiếng là rất mạnh, trai tráng cao tám thước uống một chén thôi cũng đủ gục, cho nên mới có tên là Nhất Oản Cư (Một chén là ngừng).

Tri Tân bị xếp vào chiếc xe chở phạm nhân thứ ba, có lẽ vì dân chúng tiếc thương cho bọn họ, hoặc cũng có lẽ vì y may mắn, cho nên khi đi tới đây trên người y không bị dính uế vật gì.

Y bước xuống xe, tuy tay chân bị xiềng xích song nụ cười vẫn nở trên môi. Y ngắm nhìn Lý Ý Lan ăn mặc như tân lang, cảm thấy hắn mặc đồ màu sắc cũng rất đẹp, đồng thời cũng vì đây là lần cuối cùng, cho nên y cứ nhìn chăm chú không chớp mắt, mãi một lúc mới chầm chậm đi tới trước mặt người kia.

Để giữ bảng hiệu, Nhất Oản Cư có quy định chỉ tặng một chén rượu miễn phí, Lý Ý Lan đành tự mang theo một vò, sau đó mượn ông chủ một cái chén không, rót đầy rượu rồi cụng chén với Tri Tân ở trước mặt mọi người. Người khác và Tri Tân không biết rằng, đây có thể xem như chén rượu mừng của hắn trong kiếp này.

Tri Tân ngửa đầu uống cạn, chén rượu mạnh danh bất hư truyền khiến y suýt nữa ch ảy nước mắt, men rượu bắt đầu xộc lên, kéo y trở về làm Hứa Biệt ngang tàng chốn Sùng Bình rất lâu về trước.

Y thẳng tay vứt chén đi như thể đã say khướt, sau đó bỗng dưng ôm chầm lấy Lý Ý Lan giữa thanh thiên bạch nhật, đặt lên môi người ấy một nụ hôn, rồi chẳng chờ mọi người kịp hoàn hồn, y đã quay lưng bước đi, chỉ vọng lại tiếng xiềng xích leng keng và tiếng cười ha ha.

“Chặt đầu là việc thống khổ, uống rượu là việc sảng khoái, uống rượu trước khi chặt đầu, chính là việc thống khoái, ha ha ha ha, thống khoái!” [1]

Nhiều năm về sau, mọi người vẫn nhớ rõ, vào năm An Định thứ mười một, ở cổng chợ có một tên hòa thượng điên, không chỉ sàm sỡ đàn ông mà còn hát vang vui vẻ đi chịu chết.

Mà lúc này, bị hôn xong, Lý Ý Lan nhấp môi dưới, cái hiểu cái không. Hắn cảm nhận rõ ràng rằng tiếng cười và giọng nói của Tri Tân là đang gửi tới mình, y sắp phải chết rồi, thế mà vẫn không quên an ủi hắn.

Lý Ý Lan buồn vui lẫn lộn, hai mắt hắn bỗng nhiên tối sầm lại vào khoảnh khắc Tri Tân bị đưa đi hành hình nên đã bỏ lỡ ác mộng đời này của mình, vừa là may mắn mà cũng là bất hạnh.

Trước khi bóng tối phủ kín hai mắt, hình như hắn trông thấy Đỗ Thị Nhàn đang đau buồn đứng trong đám đông.

Lý Ý Lan không hay biết rằng người này nhận được thỉnh cầu tha thiết của hảo hữu chí giao, đã không quản ngại ngàn dặm xa xôi để mời vị đại phu kỳ lạ ở Ngọ Châu đến để tìm kiếm một chút hi vọng sống cho hắn.

✿Tác giả có lời muốn nói:

[1] Mượn dùng câu nói của Kim Thánh Thán trước lúc bị hành hình: Chặt đầu là việc thống khổ, uống rượu là việc sảng khoái, uống rượu trước khi chặt đầu, thống khoái! Thống khoái!

Chính văn tới đây là kết thúc, cảm ơn các thiếu nữ xinh đẹp đã bầu bạn cùng tôi suốt chặng đường vừa qua, nghỉ ngơi mấy ngày rồi trở lại viết tiếp phiên ngoại, chào nhé ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện