Thanh Dương Khê Ca

Chương 15: Gặp lại người quen



Trên Chân Vị Lâu, Bành Thục Yến đang xem sổ sách, gã sai vặt Phương Nhi đột nhiên nói: “Công tử, người xem, đôi phu thê lần trước bán dây xích tay kia lại tới nữa, thật nhiều người đến mua đấy.”

Bành Thục Yến theo cửa sổ nhìn xuống, quả thật nhìn thấy một đám người vây quanh ở đó, nàng kia cười mỉm mỉm nói cái gì đó, nam tử còn lại cầm một cái rổ, hơi hơi cúi đầu, bộ dáng dè dặt cẩn thận.

“Công tử, người xem sổ sách lâu như vậy, cũng nên nghỉ ngơi. Nếu không, chúng ta đi ra ngoài dạo?”

Bành Thục Yến cười gom sổ sách lại nói: “Ngươi muốn đi xem cứ việc nói thẳng, không cần lấy ta làm cớ.”

Phương Nhi vội vàng lôi kéo Bành Thục Yến xuống lầu: “Công tử nhanh chút, dây xích tay của các nàng bán đều đẹp mắt đấy, đợi lát nữa bị người ta mua hết rồi, lần trước ta liền thích cái quạt treo nhưng không cướp được, bị người khác mua.”

Bành Thục Yến tùy ý để Phương Nhi kéo đến chỗ quán nhỏ kia, ngay cả cái bàn đều không có, quán nhỏ trực tiếp bày đầy đủ loại dây xích tay cùng vật trang sức trên mặt đất, nhìn ra được đều thật tinh xảo xinh đẹp. Bảy tám nam tử kia ngồi xổm chọn lựa, Phương Nhi cũng sớm đi qua chen vào chọn.

“Công tử, ngươi xem này, thật đẹp!” Phương Nhi cầm lấy một vật trang sức hình song ngư cho Bành Thục Yến, quả thật rất đặc biệt.

“Còn có cái này, công tử, ngươi xem, cái này cũng xinh đẹp, là chữ hỷ đấy!” Phương Nhi cầm lên một vật trang sức đan thành chữ hỷ, yêu thích không buông tay. Bành Thục Yến nhận đến xem, hỏi Diệp Khê: “Cái này có thể lại làm lớn một chút hay không?” demcodon-lequydon

Diệp Khê cấp tốc mà nhìn Bành Thục Yến liếc mắt một cái, rụt lui về phía Tiêu Dực, không trả lời, biến thành Bành Thục Yến sửng sốt: 'ra vẻ, thái độ của hắn không ác liệt chứ?' Đang vội vàng tiếp đón những người khác Tiêu Dực lập tức trở lại đây: “Khê Nhi, làm sao vậy?”

Diệp Khê nhỏ giọng trả lời: “Vị công tử này hỏi có thể đan lớn một chút hay không?”

“Có thể đan, có thể đan.” Tiêu Dực lập tức cười hỏi: “Công tử muốn bao nhiêu?”

Bành Thục Yến đem cây quạt tròn của mình ra hỏi: “Có thể lớn bằng cây quạt như vậy hay không?”

Tiêu Dực gật đầu: “Có thể, khoảng một tay lớn đều có thể đan ra.”

“Thực sự? Vậy giúp ta đan bằng một tay lớn, khi nào thì có thể đan xong?”

“Công tử nếu muốn chúng ta sẽ nhanh chóng đan ra, chẳng qua đan lớn phải dùng nhiều sợi tơ, hơn nữa càng thử thách tay nghề, cho nên giá sẽ cao một chút.”

“Bao nhiêu tiền?”

“Hai xâu tiền một cái.”

“Hai xâu tiền?” Phương Nhi kêu to: “Ngươi muốn lừa tiền công tử nhà ta hả?”

Tiêu Dực không nói lời nào, chỉ mỉm cười nhìn Bành Thục Yến. Bành Thục Yến nhíu mày: “Hai xâu tiền là hai trăm đồng tiền, sợi tơ phí tổn cũng mất không bao nhiêu đó chứ? Ngươi đưa ra giá cắt cổ rồi đó.”

Trong lòng Tiêu Dực cười thầm, trên mặt lại vẫn là một mặt nho nhã vô hại: “Trước không nói sợi tơ phí tổn, vậy phí tổn tay nghề đâu? Thứ này phải làm to ra vừa phải tinh xảo cũng không phải là một chuyện dễ dàng. Công tử nếu là cảm thấy cao, trước làm một cái đến cho công tử nhìn xem. Công tử nếu là cảm thấy đáng thì mua, như thế nào?”

Giống như với hắn không có gì tổn thất, Bành Thục Yến đồng ý: “Sau khi làm xong đưa đến Chân Vị Lâu, nói là đưa chữ hỷ đến trong thành.”

Tiêu Dực đồng ý, chủ tớ Bành Thục Yến ở lại chọn mua chút dây xích tay, trang sức treo mới đi.

Thời điểm thu dọn vào, không ai vây quanh sạp Diệp Khê mới hỏi: “Thê chủ, thật sự có thể đan lớn như vậy sao?”

“Có thể chứ, bất quá Khê Nhi phải giúp ta cùng nhau đan.”

Diệp Khê không chút do dự gật đầu: “Ta sẽ giúp thê chủ.”

Tiêu Dực lôi kéo hắn đi, một bên truyền bá sự tin tưởng cho hắn cùng nhau cố gắng: “Chúng ta cùng nhau cố gắng, sẽ sống càng ngày càng tốt.”

Diệp Khê ngẩng đầu nhìn nàng cười: “Ta muốn cùng cố gắng với thê chủ. Thê chủ, bây giờ chúng ta đi mua sợi tơ hả?”

“Bây giờ đi, mua thịt trước.” Vừa vặn đi đến trước hàng thịt, Tiêu Dực lôi kéo Diệp Khê đứng một chỗ, chủ quán kia đã ra tiếp đón: “Muội tử, đến đây nè, hôm nay để lại thịt xương cho ngươi đấy, ngươi xem.” Chủ quán kia nhấc lên một miếng sườn nhỏ cho Tiêu Dực xem, cảm thấy người mua rất là thích miếng này, tuy rằng nàng mỗi ngày mua cũng không nhiều. Xương rất khó bán, hình như toàn bộ mọi người đến mua thịt đều sẽ không lấy xương -- đắt tiền như vậy, xương lại không có thể ăn -- cho nên gặp Tiêu Dực đồng ý mua xương, chủ quán thậm chí đồng ý giảm cho nàng vài đồng tiền, còn giảm đi xương phải lóc thịt phiền toái.

Tiêu Dực gật gật đầu: “Giúp ta chặt nhỏ một chút.”

Diệp Khê giật nhẹ góc áo của Tiêu Dực: “Thê chủ......” Muốn nói lại thôi.

“Tiểu Khê Nhi muốn nói cái gì?”

Diệp Khê lại nhìn nhìn nàng, thấy nàng một mặt hiền lành mới nhỏ giọng nói: “Chúng ta đã ăn thịt mấy ngày....” Mặt sau còn không có nói là: 'ăn nhiều sẽ nghiện, không cần lại tiêu tiền vào việc này.'

Tâm tư nhỏ này của Diệp Khê, Tiêu Dực như thế nào lại không rõ, thịt tuy rằng quý, nhưng thân thể Tiểu Khê Nhi quan trọng hơn nha. Tiêu Dực cúi đầu tới gần lỗ tai của hắn thấp giọng nói: “Ta muốn dưỡng thân mình của Khê Nhi thật tốt, dưỡng tốt mới có cục cưng đấy.”

Diệp Khê vừa nghe là vì muốn có cục cưng mới ăn thịt liền không có ý kiến, thủ cung sa trên cánh tay hắn vẫn còn, có thể thấy được thân mình của hắn chưa đủ tốt, cho nên hắn phải nghe thê chủ nói, mỗi ngày đều ăn no, cũng không làm cho chính mình mệt mỏi, hắn muốn dưỡng thân thể tốt chờ cục cưng đến.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Khê thêm một mảnh kiên định, Tiêu Dực nhìn vừa buồn cười lại đau lòng, tiểu phu lang này của cô, thế nào lại đơn giản dễ lừa như vậy.

Tiêu Dực và Diệp Khê hai người ngồi đan cả buổi trưa mới đem chữ hỷ thật to kia đan xong.

* * *

Ngày hôm sau ăn qua bữa sáng, Tiêu Dực liền mang theo Diệp Khê tiến đến nơi hẹn. Diệp Khê vốn là muốn ở nhà biên dây xích tay, bởi vì không phải đi bán nên không cần có người giữ tiền, nhưng là Tiêu Dực cực kỳ tội nghiệp nói: “Ta một người không có bạn.” Tình huống như vậy, Diệp Khê vẫn là ngoan ngoãn đi theo thê chủ tốt của hắn, kỳ thực Tiêu Dực cũng chỉ là muốn cho hắn đi nhiều tiếp xúc với người mà thôi.

Chân Vị Lâu là tửu lâu nổi danh trong thành Đông Sơn, Tiêu Dực đã ở đối diện nó bày ra bán vài lần. Bởi vậy đi Chân Vị Lâu là ngựa quen đường cũ. Đến Chân Vị Lâu vừa nói lý do đến, chưởng quầy liền đưa các nàng vào một phòng chờ.

Diệp Khê ngồi kề bên Tiêu Dực, đôi mắt càng không ngừng xem bài trí bàn ghế hoa cỏ trong phòng. Tiêu Dực sờ sờ gáy của hắn, Diệp Khê nhích lại gần Tiêu Dực, nhỏ giọng nói: “Thê chủ, nơi này thật đẹp.”

Tiêu Dực cười nói: “Chờ chúng ta có tiền, làm cho Khê Nhi gian phòng lớn, đến lúc đó Khê Nhi cũng đem trong nhà bố trí xinh xắn đẹp đẽ, được không?” Đầu nhỏ của Diệp Khê liền đến trên tay Tiêu Dực cọ xát, cùng với tiếng cười ha ha. Tiêu Dực cũng cười, Tiểu Khê Nhi của cô đã bắt đầu biết làm nũng, sẽ không tự giác mà thân mật với cô.

Thời điểm Bành Thục Yến đi đến, xuyên qua khe cửa không đóng chặt vừa khéo thấy một màn như vậy. Trong nháy mắt, trong lòng không thể nói rõ là cảm giác gì, nữ tử kia không tính là lời ngon tiếng ngọt không biết vì sao liền cho hắn một loại cảm giác thật trầm ổn, làm cho trong lòng hắn rõ ràng có chút hâm mộ cái nam tử gầy gầy nho nhỏ kia.

“Công tử, người làm sao vậy?”

Câu hỏi của chưởng quầy đem Bành Thục Yến hồi phục lại tinh thần, Bành Thục Yến lắc đầu: 'chính mình làm sao vậy, hắn quen biết nữ tử có tài cao học rộng, có bản lĩnh, gia thế lại tốt cũng không ít, với gia thế của hắn, ngày sau thê chủ của hắn định cũng là người giữa cao quý, hắn thế nào liền nhìn hâm mộ cái tiểu phu lang nhà dân thường này.'

Bành Thục Yến đẩy cửa vào nhà, Tiêu Dực trong phòng thấy người tới vội vàng đứng dậy chào hỏi: “Công tử.”

“Nghe chưởng quầy nói các ngươi đã đan xong chữ hỷ rồi mang lại đây?”

“Đúng vậy.” Tiêu Dực lấy chữ hỷ trong bao vải ra: “Công tử mời xem.”

“A!” Tuy rằng đã có chuẩn bị tâm lý mới nhìn chữ hỷ kia, Bành Thục Yến vẫn là không tự giác mà kinhh ngạc ra tiếng, khung chữ hỷ đỏ thẫm, sợi tơ hồng giống nhau đan thành hình thoi khung nhỏ. Bành Thục Yến sờ sờ khung đan, bên trong dùng vật cứng chống. Khung đan đan kết hoa văn Trung Quốc, khung phía dưới còn treo một bông, rất là xinh đẹp.

“Cái này, chữ hỷ này cũng thật là xinh đẹp, thật xinh đẹp!” Chưởng quầy khen ngợi liên tục, lại nói: “Hai tháng sau là hôn lễ của tiểu thư, nếu là có chữ hỷ này, thật đúng là thêm không khí vui mừng, công tử là muốn đem cái này đưa cho tiểu thư?”

Bành Thục Yến gật đầu: “Vốn là nghĩ như vậy.”

Phương Nhi cũng vui vẻ nói: “Công tử, tiểu thư nếu nhìn thấy chữ hỷ lớn như vậy, không biết sẽ cao hứng bao nhiêu đây!”

Chưởng quầy lại nói: “Cửa lớn treo hai cái, trong nhà các nơi phải treo một ít, vừa xinh đẹp lại có mặt mũi, quan trọng nhất là có thể thêm không khí vui mừng, người nhà xem tâm tình đều vui vẻ.”

Bành Thục Yến nói: “Đúng là vậy, không nghĩ tới đến cửa hiệu ở Đông Sơn lần này còn có thể thu hoạch cái này, thật sự là thình lình bất ngờ.”

“Công tử, vẫn là ta phát hiện trước đấy!” Phương Nhi vội vàng tranh công.

Bành Thục Yến cười nói: “Đúng đúng đúng, là công lao của ngươi, lát nữa sẽ thưởng tiền cho ngươi.”

Thốt ra lời này, khóe miệng Phương Nhi lập tức kéo dãn đến lỗ tai, chưởng quầy còn lại than thở: “Vốn nên là ta phát hiện nên đưa đi lên, lại bị công tử đoạt trước, chờ thời điểm đại hôn của tiểu thư, không biết còn cái gì tốt để ta đưa lên không nữa!” Bành Thục Yến và Phương Nhi nghe xong lời này đều cười rộ lên.

Cười xong, Bành Thục Yến mới nói với Tiêu Dực: “Không biết tiểu thư họ gì?”

Tiêu Dực một hồi yên lặng không lên tiếng lúc này mới trả lời: “Đừng gọi họ Tiêu gì đó, gọi Tiêu Dực đi.”

Bành Thục Yến nhìn Diệp Khê: “Đây là phu lang của Tiêu tiểu thư đan sao?”

Tiêu Dực sờ sờ gáy của Diệp Khê, ánh mắt nhìn hắn mềm mại yêu thương: “Là phu thê chúng ta cùng nhau đan.” Diệp Khê nhìn Tiêu Dực nhấp hé miệng.

Bành Thục Yến lại nói: “Không nghĩ tới các ngươi thật có thể đan ra cái lớn như vậy, ta còn muốn thêm vài cái nữa.”

Tiêu Dực mỉm cười trả lời: “Nói như vậy công tử cảm thấy chữ này vẫn là giá hai trăm đồng tiền một cái? Công tử muốn mấy cái?”

“Hai trăm đồng tiền? Giá cao thế?” Chưởng quầy biểu cảm một mặt không ủng hộ, cao thấp đánh giá Tiêu Dực một phen, nói: “Tiêu tiểu thư, ngươi không phải là cho rằng chỉ có ngươi mới biết đan?”

Tiêu Dực vẫn cười nói: “Ta sẽ không ép mua ép bán, ngươi cũng có thể tìm người khác đan.”

Chưởng quầy bị nghẹn lại, bắt đầu một lần nữa đánh giá Tiêu Dực. Bành Thục Yến nâng tay vẫy vẫy, cũng cười nói: “Theo lý thuyết, mua nhiều sẽ có ưu đãi.”

“Đây là tất nhiên, công tử mua nhiều chúng ta sẽ đưa quà tặng.”

“Quà tặng gì?”

“Quà tặng là bí mật, đến lúc đó công tử sẽ biết.”

Bành Thục Yến cười cười: “Tốt lắm, ngươi đan cho ta sáu mươi sáu cái, mất bao nhiêu ngày?” demcodon-lequydon

Phương Nhi ở một bên kêu lên: “Công tử, thế nào lại muốn nhiều như vậy?”

“Lục lục đại thuận, là chữ số may mắn. Không biết phu thê Tiêu tiểu thư muốn bao nhiêu ngày mới có thể đan xong?”

“Khoảng chừng hai mươi ngày, chúng ta sẽ làm thật nhanh chóng.”

“Được, các ngươi đan xong liền đến nơi này lấy tiền. Triệu chưởng quầy, nếu ta không ở đây, ngươi liền nhận rồi thay ta trả tiền cho Tiêu tiểu thư.”

“Dạ, công tử yên tâm, ta nhất định thay ngài nhận.”

“Như vậy còn một cái này.” Tiêu Dực chỉ chỉ hàng mẫu kia trên bàn: “Công tử là hiện tại trả tiền hay là ta mang về trước đến lúc đó cùng đưa lại đây?”

Chưởng quầy lại đen mặt: “Tiêu tiểu thư là sợ công tử nhà ta lại quỵt nợ ngươi?”

Tiêu Dực cười lắc đầu: “Công tử tất nhiên là sẽ không quỵt nợ, ta bất quá là hỏi một chút ý tứ của công tử.”

Bành Thục Yến nhìn chưởng quỹ liếc mắt một cái, chưởng quầy lập tức không lên tiếng đứng một bên, Bành Thục Yến nói: “Tiêu tiểu thư nói đúng, như vậy đi, tiền này ta giao trước, một cái này ta lấy cũng không làm được gì, mời Tiêu tiểu thư mang về trước, đến lúc đó cùng đưa tới.”

“Được.” Tiêu Dực đứng dậy đem chữ thu dọn xong, đợi Bành Thục Yến đưa hai xâu tiền, lập tức lôi kéo Diệp Khê đứng dậy cáo từ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện