Thánh Đường

Chương 334: Một năm kia, đã từng từ trên cao nhìn xuống



Dương Hỉ từ trên cao nhìn xuống Dương Khanh Tư trầm mặc bất đắc dĩ lắc đầu, “Ta thật sự nghĩ không thông, Vương Mãnh kia có cái gì tốt, đại nguyên giới là cái địa phương nào, ngươi chắc cũng biết, đó là đi thì không thể về được, coi như là tông chủ cấp bậc cũng không gì hơn cái này. Mà ta thì sao, thân là minh chủ tương lai của bát đại bảo, tồn tại trên vạn người.”

Dương Khanh Tư hai mắt nhắm lại, Dương Hỉ thật cũng không khó xử, mỉm cười, “Bá mẫu đã mệt thì nghỉ ngơi trong chốc lát, ta muốn ngày mai ngươi có thể nhìn thấy nữ nhi của ngươi.”

Dương Hỉ rất nhạt, bởi vì cường giả đều rất lạnh nhạt, giống như hết thảy đều ở trong lòng bàn tay.

Dương Hỉ nhẹ nhàng đóng cửa lại, chờ đợi thời khắc tuyệt vời tới, hiện tại hắn càng ngày càng cảm nhận được lợi ích của quyền lực cùng địa vị, ngay cả Long Khánh, đã từng đại ca, thấy hắn cũng phải quy củ kêu lên một tiếng thiếu bảo chủ, mà không phải là cái gì nhị đệ nhị đệ nữa.

Dương Hỉ một mặt là ưa thích Dương Dĩnh mỹ mạo, một phương diện khác cũng là muốn triệt để củng cố địa vị của mình ở Thiên Tâm bảo, cho nên mới phải chấp nhất như vậy.

Tại cửa ra vào, Thu Tiểu Loan đang chờ, thấy Dương Hỉ đi ra vội vàng đi tới, “Sư huynh.”

Dương Hỉ nhìn thoáng qua Thu Tiểu Loan, lại đánh giá chung quanh một chút, kéo tay Thu Tiểu Loan, “Đi theo ta.”

Thu Tiểu Loan có chút quằn quại, “Sư huynh, ta có lời muốn nói với ngươi.”

Dương Hỉ không chút phân trần kéo một phát, đẩy nàng tới một lầu các không người, trực tiếp kéo Thu Tiểu Loan đi vào, ấn ngã vào trên tường, bắt đầu bới ra quần áo của Thu Tiểu Loan.

“Sư huynh, không được như vậy, chúng ta không thể tiếp tục nữa rồi!” Thu Tiểu Loan mạnh mẽ đẩy Dương Hỉ ra.

Dương Hỉ nhàn nhạt nhìn thoáng qua Thu Tiểu Loan, “Tiểu bảo bối, ngươi muốn phản kháng ta sao?”

Thu Tiểu Loan cắn cắn bờ môi, “Ngươi đã nhìn trúng chính là Dương Dĩnh, làm sao còn cần tới ta nữa.”

Lúc trước náo loạn thọ yến, Dương Hỉ tuy rằng chịu nhục, nhưng địa vị của hắn cũng không có thay đổi, dưới tình huống không có Dương Dĩnh, không ít người đều muốn tranh đoạt Thu Tiểu Loan, kết quả vẫn bị hắn ở gần chiếm được xuống.

Thu Tiểu Loan cho rằng Dương Hỉ sẽ chết tâm, dù sao nàng là người của Thiên Tâm bảo, hơn nữa Thiên Tâm lão tổ uy vọng, ở chỗ này tiền đồ vô lượng, nếu là có thể cùng Dương Hỉ kết hợp, cũng là một việc tốt, hơn nữa nàng tự cho rằng bản thân mình cũng không kém.

“Tiểu bảo bối của ta, Dương Dĩnh tự nhiên là muốn, ngươi nha, cũng là người của ta, chỉ có điều một sáng một tối mà thôi.”

“Không, sư huynh, ta không muốn như vậy, chúng ta cứ như vậy chặt đứt đi!” Thu Tiểu Loan dầu gì cũng là xuất thân danh môn, cho dù hiện tại y nguyên cũng có thể tìm được người không tệ, huống chi Tưởng Hổ vẫn một mực cuồng si.

Dương Hỉ dùng sức ấn mạnh Thu Tiểu Loan trên vách tường, nhe răng cười nói, “Như thế nào ngươi còn muốn lấy tiểu tử Tưởng Hổ kia ư, đã làm người của ta, hoặc là tử, hoặc là chỉ có thể bị ta làm!”

Hắn nói xong, búng quần áo của Thu Tiểu Loan, vừa nghĩ tới ngày mai Dương Dĩnh sẽ đến, Dương Hỉ lại càng hưng phấn, hung hăng tiến vào thân thể Thu Tiểu Loan. Thu Tiểu Loan cố giãy dụa, Dương Hỉ hung hăng dùng bàn tay phiến tới, ấn ngã xuống đất, đổi tư thế, dường như càng hưng phấn!

Thu Tiểu Loan không dám gọi, bởi vì kêu lên, không may chỉ có thể là nàng, tại Thiên Tâm bảo, từ trên xuống dưới đều chỉ che chở Dương Hỉ, da thịt tuyết trắng cùng mặt đất hình thành tương phản chướng mắt, còn có nước mắt của Thu Tiểu Loan.

Mệnh là trời sinh, đường là mình chọn.

Triệu Quảng một người lẳng lặng “Bế môn suy nghĩ”, cảm giác được tiền đồ một mảnh hắc ám, hắn biết rõ Vương Mãnh xử lý xong việc tư, khẳng định sẽ đến phiên hắn, nhưng để cho tâm tư Triệu Quảng muốn đóng băng chính là thái độ của tổ sư.

Triệu Quảng một thời gian trước đã cảm thấy một chút, dường như Vương Mãnh tại đại nguyên giới y nguyên rất phong cách, đã muốn có thể ảnh hưởng đến lão tổ rồi, tuy nhiên không phải rất rõ ràng, nhưng đã muốn làm cho Triệu Quảng chú ý một chút. Nhưng mà Triệu Quảng đã không có đường quay về cho nên mới định tiền trảm hậu tấu trước khi đám tổ sư thay đổi.

Nhưng mà vẫn là thất bại trong gang tấc, Vương Mãnh vậy mà không thể tưởng tượng nổi giết trở về, mà Triệu Thiên Long thái độ cũng đã thay đổi mang tính quyết định, muốn hi sinh hắn!

Triệu Quảng không cam lòng, hắn quá không cam lòng rồi, đang tốt đẹp, Vương Mãnh tại sao phải trở về!

Nhất định phải có biện pháp thay đổi cục diện, chiêu thức luôn có!

Lượng tiểu phi quân tử vô độc bất trượng phu!

Tinh Minh phi hành thuyền, phi hành trận pháp quả thực ổn định, tốc độ cũng muốn nhanh hơn nhiều, trải qua một ngày một đêm phi hành, đã muốn tiến nhập vào khu vực của Thiên Tâm bảo.

Hiện tại Thiên Tâm bảo cũng xưa đâu bằng nay, rất rõ ràng, chung quanh trình độ phồn hoa đã tăng cường, thỉnh thoảng có phi hành thuyền xẹt qua, khi thấy Vương Mãnh phi hành thuyền cũng lộ ra kinh ngạc.

Tinh Minh phi hành thuyền tạo hình tương đối kỳ lạ, hơn nữa tiêu chí cũng rất đặc thù, ít nhất tại tứ phương tiểu thiên giới điên cuồng, người có thể nhận ra Tinh Minh lại ít càng thêm ít.

Bọn hắn chú ý cũng không phải bởi vì phi hành thuyền, mà là vì Dương Dĩnh, Dương Dĩnh mỹ lệ quả thực đã tới tình trạng gây ra tai họa rồi, lúc này giai nhân lo lắng mẫu thân, càng là có chút tổn thương nhưng càng làm cho lòng người sinh trìu mến.

Vương Mãnh nhẹ nhàng ôm Dương Dĩnh, tuy rằng rất muốn an ủi nàng một chút, nhưng mà nói nhiều hơn nữa, Dương Dĩnh vẫn không thể an tâm cho tới khi nhìn thấy Dương Tư Khanh bình yên vô sự được.

Tam Mao thì chính là ghé vào bên cạnh phi hành thuyền, đưa tay vuốt đám mây, hoàn toàn không có ưu sầu, chỉ là thỉnh thoảng tò mò nhìn Vương Mãnh cùng Dương Dĩnh.

Đột nhiên xuất hiện một kiếm tu chắn ở trước mặt phi hành thuyền của hai người.

“Hai người các ngươi là từ chỗ nào tới, đây đã là khu vực của Thiên Tâm bảo, hãy xưng tên ra!”

Vương Mãnh không nhịn được nở nụ cười, hiện tại Thiên Tâm bảo thực cực kỳ khủng khiếp rồi, vừa bước vào phạm vi cũng đã có người tìm tới cửa.

“Thánh đường Vương Mãnh, tìm Thiên Tâm lão tổ có chút việc.” Vương Mãnh nói ra.

Kiếm tu ánh mắt nhìn đến Dương Dĩnh, hiển nhiên lộ ra thần sắc si mê, Thiên Tâm bảo khuếch trương, thu không ít đệ tử mới, đại đa số là không biết Dương Dĩnh, cho dù trước kia bên trong Thiên Tâm bảo, có thể bái kiến Dương Dĩnh cũng là số ít.

“Tiểu tử, khẩu khí không nhỏ, Thiên Tâm lão tổ chính là minh chủ của bát đại bảo, hạng chó mèo như ngươi có thể tới gặp được sao, tốc tốc về đi, bảo thánh đường cho người có phân lượng tới đây.”

Kiếm tu tương đối kiêu căng, chủ yếu cũng là nhìn xem Vương Mãnh cùng Hồ Tĩnh, hai người tuổi còn rất trẻ.

“Ta là Dương Dĩnh, nói cho Dương Hỉ, ta tới rồi!” Dương Dĩnh nói ra.

Kiếm tu sững sờ, “Ngươi... là Dương Dĩnh?”

Vương Mãnh có chút không nhịn được, “Cùng người này nói nhảm nhiều như vậy làm gì, đi!”

Phi hành thuyền tiềm hành, kiếm tu không nghĩ tới Vương Mãnh cũng dám xông vào, tạo phản rồi, không nói hai lời, kiếm khí thẳng tắp oanh tới.

Vương Mãnh nhìn cũng không nhìn, kiếm khí còn chưa tới phi hành thuyền, phòng ngự pháp trận đã đẩy ra, loại trình độ kiếm khí này, có thể gây tổn thương một cái lông được sao?

Vương Mãnh mang theo Dương Dĩnh hướng phía Thiên Tâm bảo bay đi, lúc này sau lưng, kiếm tu Thiên Tâm Bảo kia đã hướng lên bầu trời phóng ra một đạo hồng quang, hào quang nổ tung, đây là tín hiệu cảnh báo, có địch nhân muốn công kích Thiên Tâm bảo.

Nhất thời đệ tử Thiên Tâm Bảo đều tụ tập lại, cả Thiên Tâm bảo đều ầm ầm.

Thiên Tâm lão tổ đang thưởng thức trà, đây là thói quen của hắn, lúc trước hắn can đảm lựa chọn hợp tác với Vạn Ma Giáo là một quyết định vô cùng chính xác, Thiên Tâm bảo hiện tại đã có địa vị rồi.

Mà hắn cũng nhận được đại lượng tài nguyên, tiến quân tông sư cấp bậc có hi vọng, quả nhiên là thuận buồm xuôi gió, lại nói, năm đó náo loạn như vậy, ngược lại trở thành một cơ hội không tệ.

Tuy nhiên không có gì hoàn mỹ, không có có thể đi vào Tinh Minh, nhưng Vạn Ma Giáo bị nhục, không thể không dựa vào bát đại bảo liên minh, ngược lại tăng cường quyền lực của hắn, chờ khi hắn tiến vào tông sư cảnh, trùng kích đại nguyên giới nói không chừng rất tốt.

“Bên ngoài như thế nào kêu loạn vậy.”

“Khởi bẩm lão tổ, có người tự tiện xông vào Thiên Tâm bảo.”

“Vội cái gì chút, một chút chuyện nhỏ nhi cũng có thể náo thành như vậy, đi, làm cho bên ngoài yên tĩnh một chút.”

“Vâng, lão tổ.”

Đệ tử phục thị vội vàng xông ra bên ngoài, đến tột cùng là người nào ăn tim gấu gan báo cũng dám đến Thiên Tâm bảo nháo sự.

Vương Mãnh ngự phi hành thuyền đã đi tới phía trên Thiên Tâm bảo rồi, mà đối diện với hắn là một loại kiếm tu đứng chỉnh tề, trường kiếm sáng loáng nhắm ngay bọn hắn.

Lúc này một tiếng thét dài, một người tuổi còn trẻ xuất hiện ở trước trận, con mắt nhìn chằm chằm vào Dương Dĩnh, “Dương sư muội, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ.”

“Long Hỉ, mẫu thân của ta đâu!”

“Dương sư muội, ta bây giờ là Dương Hỉ, mẹ của ngươi dĩ nhiên là là mẹ của ta, đang ở Thiên Tâm bảo rất tốt, hoan nghênh ngươi về nhà!”

Dương Hỉ có chút ngơ ngác nhìn qua Dương Dĩnh, ngày nhớ đêm mong, bỗng nhiên nhìn thấy không thể áp chế được vui sướng trong lòng, quả nhiên là không coi ai ra gì.

Vương Mãnh cũng bó tay rồi, người này đôi mắt như vậy thì lớn lên kiểu gì nhỉ, vậy mà không nhìn ra mình đang đứng ở đây.

“Long Hỉ, vài năm không thấy ngươi vẫn là không có tiến triển gì cả.” Vương Mãnh không thể không nhắc nhở người nào đó một chút.

Dương Hỉ hiện tại đúng là đại nhân vật, hôm nay cũng là gặp quỷ, không tin có người dám kêu tên của hắn, kỳ thật hắn bây giờ kiêng kị nhất là có người gọi hắn là Long Hỉ.

Vừa định phát tác, lại cảm thấy kiếm tu trước mặt có chút nhìn quen mắt, “Ngươi là...”

“Như thế nào, lúc này mới bao lâu, ngươi đã không nhớ rõ ta rồi, xem ra lần trước giáo huấn còn chưa đủ hả.” Vương Mãnh cười nói.

“Vương Mãnh, ngươi là Vương Mãnh!” Dương Hỉ trợn mắt há hốc mồm, hắn tại sao trở về được.

“Hiện tại cho ngươi hai lựa chọn, một là đưa Dương bá mẫu cung kính tống xuất đến, chịu nhận lỗi, về sau không bao giờ... đượcquấy rầy Dương Dĩnh nữa, hai là, để cho ta đưa tiễn ngươi ra đi.”

Vương Mãnh nói ra, kỳ thật hắn cũng biết nói cũng là vô ích, chỉ có điều làm cho Dương Dĩnh sống khá giả một chút.

Dương Hỉ nhe răng cười, “Vương Mãnh à, Vương Mãnh, ngươi cho rằng ngươi là ai, lên cho ta, giết chết hắn!”

Dương Hỉ vung tay lên, sau lưng kiếm tu đồng loạt xuất kiếm, rậm rạp chằng chịt kiếm khí băm hướng phi hành thuyền.

Rầm rầm rầm...

Vương Mãnh lắc đầu, phi hành thuyền tuôn ra một mảnh hào quang, loại lực công kích với trình độ này ngay cả phòng ngự trận của phi hành thuyền cũng không phá được.

Một đạo quang mang hiện lên, Đoạn Thiên Nhai chợt lóe lên, răng rắc một tiếng, mấy chục thanh trường kiếm bị một đạo huyền quang bẻ gãy toàn bộ.

Dương Hỉ trợn mắt há hốc mồm, vừa muốn chạy trốn lại phát hiện thân thể đã không nhúc nhích được, Vương Mãnh đã nắm lấy cổ Dương Hỉ.

“Tại sao ngươi vẫn không biết lượng sức mình như vậy chứ, dám đối nghịch với ta, Dương bá mẫu đâu rồi, ngoan ngoãn tống xuất ra đây tha cho ngươi khỏi chết!”

Những kiếm tu khác nhìn thấy Dương Hỉ bị bắt lấy, lập tức ám khí pháp khí gì cũng đều ném ra bên ngoài, Vương Mãnh vừa rồi đã hạ thủ lưu tình rồi, nhưng dường như đôi khi thật là người thiện bị người lấn.

Lại là một đạo hồ quang hiện lên, tiếng kêu thảm thiết một mảnh, “Ngườ nào dám giơ móng vuốt lên một lần nữa, cũng đừng nghĩ nhìn thấy mặt trời ngày mai!”

Vương Mãnh mang theo Dương Hỉ bước trên phi hành thuyền, “Bảo bọn họ mời Dương bá mẫu đi ra, nếu không, ngươi cũng biết.”

“Vương... Vương Mãnh, ngươi thật to gan, ta là...”

Ba~... Ba ba ba Ba~...

Vương Mãnh liên tục tát mạnh vào mặt Dương Hỉ, vừa nghĩ tới Dương Dĩnh chịu ủy khuất, Vương Mãnh tức giận đánh liên tục, Tam Mao cũng vọt lên, ý bảo chính mình phi thường ưa thích cái trò chơi này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện