Thanh Hành Đăng
Chương 6: Câu chuyện thứ sáu: Dạ Nguyệt
Biên tập: B3
Tác giả có lời muốn nói: Một câu chuyện nhỏ ấm áp (= =|)
Lời của Bê Ba: đừng tin… (= =|)
***
Vài ngày gần đây trong huyện Saitama xảy ra mấy vụ giết người quỷ dị.
Số người chết đã lên tới bốn người, tất cả đều do nghẹt thở mà chết. Hơn nữa trên thi thể lại không hề có vết thương nào. Phương thức gây án của thủ phạm hết sức lão luyện, hiện trường không lưu lại bất cứ dấu vết gì. Vì thế khiến cảnh sát phá án vô cùng khó khăn.
Những vụ giết người lạ lùng này đã gây ra một chút hoảng sợ trong huyện.
***
Bảy giờ, từ lịch chiếu phim hoạt hình chuyển sang phát bản tin buổi chiều, Hoshino Hina cầm điều khiển từ xa tắt tivi đi. Mở âm nhạc lên.
Bởi vì với cô ấy có những điều không thể thay thế được.
Hôm nay là sinh nhật mười bốn tuổi của cô, gia đình đã cho phép cô tổ chức một bữa tiệc nhỏ.
Hina thổi tắt cây nến trên bánh sinh nhật, nhắm mắt lại trong tiếng chúc mừng của mọi người trong nhà.
Điều ước sinh nhật năm nay của cô vẫn giống điều ước của những năm trước. Bởi vì luôn không thể thực hiện được thế nên điều ước này vẫn không thay đổi.
Nếu như không có gì ngoài ý muốn, thì cứ để vậy, tiếp tục dung túng thôi.
“Tôi muốn bay.” Hina nói thầm trong lòng.
Đây là ước mơ đã có từ khi nhỏ của Hina, mặc dù sớm biết là không thể nào thực hiện, nhưng làm người ai cũng sẽ có chút cố chấp, biết rõ ước mơ không thể thành sự thật, nhưng phải ước như vậy mới thú vị.
Sau bữa tiệc sinh nhật, Hina quay trở về phòng ngủ.
Đêm nay, mặt trăng bị đám mây che khuất.
Trên bầu trời mây, phản chiếu ánh sáng của thành phố, mãi mãi là một màu tím nhàn nhạt.
“Haizzz, hôm nay lại không được nhìn thấy ánh trăng rồi.” Hina nhỏ giọng phàn nàn, thở dài.
Đêm hè oi bức vô cùng.
Nhà Hina ở tầng bảy, cho nên với thời tiết như thế này thì toàn mở cửa sổ ra mà ngủ.
Gió mát lạnh giữa đêm, là lúc ngủ ngon nhất khi vào hè.
Hina đang ngủ.
Chợt một trận gió nhẹ lướt qua khiến cô tỉnh giấc.
Hina nghe được tiếng động, ngẩng đầu lên, cố gắng mở đôi mắt ra nhìn.
Cô nhìn thấy một người bay từ ngoài cửa sổ vào. Đúng vậy, chính xác là bay vào.
Đó là một thiếu niên có mái tóc bạch kim. Vẻ mặt cậu ta rất thích thú, toàn thân nhuốm hương vị của gió trời, mát lạnh và thanh khiết.
Đối với sự kinh ngạc của Hina cậu ta chỉ cười một tiếng, lộ ra hai chiếc răng nanh đáng yêu, khiến cho khuôn mặt vui vẻ của cậu ta trở nên rực rỡ vô cùng.
Vẻ ngoài của cậu ta rất tuấn tú.
Hina dụi mắt một cái, chắc chắn rằng mình không phải đang nằm mơ.
Không hiểu sao, đối với người xa lạ đột nhiên xông vào này, cô lại chẳng hề sợ hãi, trái lại có chút muốn lại gần.
Chẳng hề báo trước, đột nhiên cậu ta nói với Hina: “Cô muốn bay sao?”
Những lời này giống như một mũi tên sắc bén, đâm thẳng vào lòng Hina, khiến cho cô cảm thấy vô cùng xúc động.
“Có thể không…?” Hina hơi hoảng sợ, hoàn toàn không nghĩ đến sẽ có kiểu mời mọc như thế này.
“Tất nhiên.” Đôi mắt to vui vẻ của thiếu niên cong thành vầng trăng lưỡi liềm.
Như có quỷ thần sai khiến, Hina đưa tay cho người thiếu niên.
“Không, không phải như vậy. Tôi phải biến hình một chút, cô đừng sợ nhé.” Thiếu niên thấy Hina đồng ý, hết sức vui vẻ. Thân hình cậu ta co rút lại, đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi.
Hina đang tìm kiếm, đột nhiên nghe thấy một giọng nói phát ra từ dưới mặt đất.
“Tôi ở chỗ này nè, nhìn xuống đi.”
Hina cúi đầu, nhìn thấy dưới đất có một mảnh vải bông màu trắng.
“Tới đây nào, không phải sợ.”
Hina nửa tin nửa ngờ đi chân trần bước lên trên, sự kích động trong lòng đã áp chế lòng nghi ngờ.
“Cất cánh!” Miếng vải bông bỗng chở Hina bay lên trời, Hina vui sướng hét lên, gắt gao nắm chặt lấy miếng vải.
Bọn họ bay lên rất nhanh.
Hương vị gió của đêm hè lướt qua bên tai, bọn họ nhanh chóng đi qua những đám mây màu lam trên bầu trời.
Hina giơ một bàn tay lên, giơ thật cao, sau khi những đám mây lướt qua kẽ ngón tay, đầu ngón tay chỉ còn lưu lại cảm giác lạnh lẽo.
Hoá ra đêm nay không phải là không có trăng sáng, mà chỉ là bị mây đen che mất mà thôi.
Một đạo lý đơn giản như vậy, thế nhưng dường như bây giờ Hina mới hiểu ra…
Đây chỉ là chuyện xảy ra trong tích tắc, Hina đang ở trong bóng đêm đột nhiên bị một mảnh sáng ngời làm chói đến chảy cả nước mắt, sau khi vượt qua đám mây đen, cuối cùng cũng thấy được trăng sáng.
Mặt trăng đã xuất hiện trước mắt cô hết sức đột ngột.
Vào thời khắc kia cảm động và thoả mãn đều hoá thành thuỷ triều, trong trái tim có điều gì đó mềm mại chảy ra, nhập vào trong máu, lan toả khắp tứ chi, khiến cơ thể tràn đầy, chẳng hiểu sao hốc mắt có chút cay.
Miếng vải bông bên dưới không có dừng lại, nó vẫn mang Hina bay qua những đám mây vừa dày vừa nặng.
Tầng mây dưới ánh trăng, được ánh trăng chiếu sáng như nước.
Tựa như một mảnh ánh sáng rực rỡ không ngừng chảy cuồn cuộn.
Bất tri bất giác, Hina chảy nước mắt.
“Cô đang hy vọng.. thời gian ngừng lại sao?” Giọng nói thiếu niên cất lên.
Tiếng nói vang vọng giữa bầu trời mây, như có như không trở nên kỳ ảo.
“Đúng vậy, tôi hy vọng như thế.”
“Cô đang hy vọng.. vĩnh viễn được ở lại thời khắc này, không cần tới tương lai nữa đúng không?”
“Đúng vậy, tôi hy vọng như thế.” Hina nhìn những kỳ tích phía dưới chân mình, si ngốc đáp.
“Tôi sẽ thoả mãn ước vọng của cô.”
Vải bông nói xong, cẩn thận gói Hina lại, giống như là đang bọc một món bảo vật trân quý nhất.
Như vậy, bạn, muốn bay sao?
***
Truyền thuyết:
Một Phản Mộc Miên
Một Phản Mộc Miên chính là một phản (đơn vị chiều dài = 36 thước), có hình dáng là một miếng vải bông, nó nhẹ nhàng bay tới từ trên không trung, quấn vào cổ người ta, khiến người ta nghẹt thở mà chết. Là một con yêu quái khá đáng sợ, dùng dao chém không thể rách, nhưng dùng tương đen nhuộm vào răng, có thể cắn được nó ra.
Tác giả có lời muốn nói: Một câu chuyện nhỏ ấm áp (= =|)
Lời của Bê Ba: đừng tin… (= =|)
***
Vài ngày gần đây trong huyện Saitama xảy ra mấy vụ giết người quỷ dị.
Số người chết đã lên tới bốn người, tất cả đều do nghẹt thở mà chết. Hơn nữa trên thi thể lại không hề có vết thương nào. Phương thức gây án của thủ phạm hết sức lão luyện, hiện trường không lưu lại bất cứ dấu vết gì. Vì thế khiến cảnh sát phá án vô cùng khó khăn.
Những vụ giết người lạ lùng này đã gây ra một chút hoảng sợ trong huyện.
***
Bảy giờ, từ lịch chiếu phim hoạt hình chuyển sang phát bản tin buổi chiều, Hoshino Hina cầm điều khiển từ xa tắt tivi đi. Mở âm nhạc lên.
Bởi vì với cô ấy có những điều không thể thay thế được.
Hôm nay là sinh nhật mười bốn tuổi của cô, gia đình đã cho phép cô tổ chức một bữa tiệc nhỏ.
Hina thổi tắt cây nến trên bánh sinh nhật, nhắm mắt lại trong tiếng chúc mừng của mọi người trong nhà.
Điều ước sinh nhật năm nay của cô vẫn giống điều ước của những năm trước. Bởi vì luôn không thể thực hiện được thế nên điều ước này vẫn không thay đổi.
Nếu như không có gì ngoài ý muốn, thì cứ để vậy, tiếp tục dung túng thôi.
“Tôi muốn bay.” Hina nói thầm trong lòng.
Đây là ước mơ đã có từ khi nhỏ của Hina, mặc dù sớm biết là không thể nào thực hiện, nhưng làm người ai cũng sẽ có chút cố chấp, biết rõ ước mơ không thể thành sự thật, nhưng phải ước như vậy mới thú vị.
Sau bữa tiệc sinh nhật, Hina quay trở về phòng ngủ.
Đêm nay, mặt trăng bị đám mây che khuất.
Trên bầu trời mây, phản chiếu ánh sáng của thành phố, mãi mãi là một màu tím nhàn nhạt.
“Haizzz, hôm nay lại không được nhìn thấy ánh trăng rồi.” Hina nhỏ giọng phàn nàn, thở dài.
Đêm hè oi bức vô cùng.
Nhà Hina ở tầng bảy, cho nên với thời tiết như thế này thì toàn mở cửa sổ ra mà ngủ.
Gió mát lạnh giữa đêm, là lúc ngủ ngon nhất khi vào hè.
Hina đang ngủ.
Chợt một trận gió nhẹ lướt qua khiến cô tỉnh giấc.
Hina nghe được tiếng động, ngẩng đầu lên, cố gắng mở đôi mắt ra nhìn.
Cô nhìn thấy một người bay từ ngoài cửa sổ vào. Đúng vậy, chính xác là bay vào.
Đó là một thiếu niên có mái tóc bạch kim. Vẻ mặt cậu ta rất thích thú, toàn thân nhuốm hương vị của gió trời, mát lạnh và thanh khiết.
Đối với sự kinh ngạc của Hina cậu ta chỉ cười một tiếng, lộ ra hai chiếc răng nanh đáng yêu, khiến cho khuôn mặt vui vẻ của cậu ta trở nên rực rỡ vô cùng.
Vẻ ngoài của cậu ta rất tuấn tú.
Hina dụi mắt một cái, chắc chắn rằng mình không phải đang nằm mơ.
Không hiểu sao, đối với người xa lạ đột nhiên xông vào này, cô lại chẳng hề sợ hãi, trái lại có chút muốn lại gần.
Chẳng hề báo trước, đột nhiên cậu ta nói với Hina: “Cô muốn bay sao?”
Những lời này giống như một mũi tên sắc bén, đâm thẳng vào lòng Hina, khiến cho cô cảm thấy vô cùng xúc động.
“Có thể không…?” Hina hơi hoảng sợ, hoàn toàn không nghĩ đến sẽ có kiểu mời mọc như thế này.
“Tất nhiên.” Đôi mắt to vui vẻ của thiếu niên cong thành vầng trăng lưỡi liềm.
Như có quỷ thần sai khiến, Hina đưa tay cho người thiếu niên.
“Không, không phải như vậy. Tôi phải biến hình một chút, cô đừng sợ nhé.” Thiếu niên thấy Hina đồng ý, hết sức vui vẻ. Thân hình cậu ta co rút lại, đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi.
Hina đang tìm kiếm, đột nhiên nghe thấy một giọng nói phát ra từ dưới mặt đất.
“Tôi ở chỗ này nè, nhìn xuống đi.”
Hina cúi đầu, nhìn thấy dưới đất có một mảnh vải bông màu trắng.
“Tới đây nào, không phải sợ.”
Hina nửa tin nửa ngờ đi chân trần bước lên trên, sự kích động trong lòng đã áp chế lòng nghi ngờ.
“Cất cánh!” Miếng vải bông bỗng chở Hina bay lên trời, Hina vui sướng hét lên, gắt gao nắm chặt lấy miếng vải.
Bọn họ bay lên rất nhanh.
Hương vị gió của đêm hè lướt qua bên tai, bọn họ nhanh chóng đi qua những đám mây màu lam trên bầu trời.
Hina giơ một bàn tay lên, giơ thật cao, sau khi những đám mây lướt qua kẽ ngón tay, đầu ngón tay chỉ còn lưu lại cảm giác lạnh lẽo.
Hoá ra đêm nay không phải là không có trăng sáng, mà chỉ là bị mây đen che mất mà thôi.
Một đạo lý đơn giản như vậy, thế nhưng dường như bây giờ Hina mới hiểu ra…
Đây chỉ là chuyện xảy ra trong tích tắc, Hina đang ở trong bóng đêm đột nhiên bị một mảnh sáng ngời làm chói đến chảy cả nước mắt, sau khi vượt qua đám mây đen, cuối cùng cũng thấy được trăng sáng.
Mặt trăng đã xuất hiện trước mắt cô hết sức đột ngột.
Vào thời khắc kia cảm động và thoả mãn đều hoá thành thuỷ triều, trong trái tim có điều gì đó mềm mại chảy ra, nhập vào trong máu, lan toả khắp tứ chi, khiến cơ thể tràn đầy, chẳng hiểu sao hốc mắt có chút cay.
Miếng vải bông bên dưới không có dừng lại, nó vẫn mang Hina bay qua những đám mây vừa dày vừa nặng.
Tầng mây dưới ánh trăng, được ánh trăng chiếu sáng như nước.
Tựa như một mảnh ánh sáng rực rỡ không ngừng chảy cuồn cuộn.
Bất tri bất giác, Hina chảy nước mắt.
“Cô đang hy vọng.. thời gian ngừng lại sao?” Giọng nói thiếu niên cất lên.
Tiếng nói vang vọng giữa bầu trời mây, như có như không trở nên kỳ ảo.
“Đúng vậy, tôi hy vọng như thế.”
“Cô đang hy vọng.. vĩnh viễn được ở lại thời khắc này, không cần tới tương lai nữa đúng không?”
“Đúng vậy, tôi hy vọng như thế.” Hina nhìn những kỳ tích phía dưới chân mình, si ngốc đáp.
“Tôi sẽ thoả mãn ước vọng của cô.”
Vải bông nói xong, cẩn thận gói Hina lại, giống như là đang bọc một món bảo vật trân quý nhất.
Như vậy, bạn, muốn bay sao?
***
Truyền thuyết:
Một Phản Mộc Miên
Một Phản Mộc Miên chính là một phản (đơn vị chiều dài = 36 thước), có hình dáng là một miếng vải bông, nó nhẹ nhàng bay tới từ trên không trung, quấn vào cổ người ta, khiến người ta nghẹt thở mà chết. Là một con yêu quái khá đáng sợ, dùng dao chém không thể rách, nhưng dùng tương đen nhuộm vào răng, có thể cắn được nó ra.
Bình luận truyện