Thanh Hoa Trấn
Chương 27
Tần Xán phát hiện, kỳ thật trong lòng Nhan Tam cũng có thiện ác đúng sai, nhưng điều kiện tiên quyết là chính hắn phải nhận thức được điều đó là không đúng, là sai, thì hắn sẽ giống như người bình thường có phản ứng chốt dạ.
Không nghĩ tới Nhan Tam cư nhiên còn có một mặt này, Tần Xán nghĩ, đây thật sự là cơ hội tốt ngàn năm một thưở, không thừa dịp này hảo hảo chê cười hắn, chờ nữa thì không biết đến khi nào.
“Ta có nên lên núi nói với Đại ca, Nhị ca ngươi một tiếng hay không, Tam đệ của họ càng ngày càng có tiền đồ, ở trên núi có thể đánh có thể thưởng, xuống chân núi còn thể trộm có thể… A!” Tần Xán che mặt lùi về sau một bước.
“Câm miệng!” Nhan Tam lắc lắc bàn tay của hắn, vẻ mặt khó chịu xoay người rời đi.
Tần Xán không chỉ đau bụng, bây giờ còn đau mặt, rồi mới nhớ Sầm Hi từng nói qua một câu.
“Ngươi biết rõ Nhan Tam là hổ, ngươi còn thích đi đạp đuôi hắn.”
Hắn cảm thấy lời này cũng thiệt không sai, chỉ có thể nói chính mình quá tiện, vừa thấy bộ dáng kinh ngạc của Nhan Tam thì đã nhịn không được bay bay, quên mất số phận khi đạp đuôi lão hổ.
Tần Xán cầm ly đem vào phòng, nhắc nhở chính mình: Nhớ kỹ, sau này không được đi đạp đuôi lão hổ… Không đúng, là được đi đạp đuôi Nhan Tam… Cũng không đúng, Nhan Tam không mọc đuôi…
Ngăn tủ phía trên đã không thể bỏ lại, một mặt là trộm muốn lấy cũng không quá khó, còn về mặt khác, Nhan Tam cư nhiên còn không hết hi vọng, vài lần còn đụng hắn ở trong phòng, có một lần vừa lúc Tần Xán vừa tắm rửa xong từ dục dũng đi ra, lúc ấy hai người ngốc lăng chết sững, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng Nhan Tam đem ấm trà trên bàn quét về phía Tần Xán, chạy trốn mất.
Tần Xán hiểm hiểm tiếp được ấm trà, rồi mới suy nghĩ, mọi người đều là nam nhân, ta còn không ngại bị ngươi nhìn thấy, lại nói, khối thân này toàn thân cao thấp từ đầu sợi tóc đến bàn chân đều bị ta xem hết từng xíu, bất quá đó là trước đây mình cùng Sầm Hi hay tắm cùng.
Nhan Tam vốn thích những thứ vàng bạc châu báu, nhìn thấy Tần Xán thần thần bí bí thì cho rằng vật trong hộp kia rất đáng giá, rồi mới từ chỗ A Đại nghe được đó là hồ điệp bôi Vân Trung Nhạn muốn lấy, thế là lập tức cho tên đó trở thành hứng thú của mình.
Nếu chính hắn có ý định thu liễm hành vi cường đạo, như vậy dĩ nhiên là không thể giống như trước đây thoải mái cướp đồ từ trong tay Tần Xán, bằng không giống như tự tát vào mặt mình, thế là bèn sửa lại từ cướp thành trộm. Bất quá ở trong mắt Nhan Tam, cái này không gọi là trộm, mà là lấy, hắn nhìn thấy thích cho nên cứ lấy đi.
Tần Xán thật muốn nói cho hắn, hắn căn bản không cần làm như thế, hồ điệp bôi thật sự không nằm trong tay mình, hơn nữa cái chén này chỉ có mấy văn tiền, nếu hắn thích, quay đầu mua mười, hai mươi cái cho hắn chơi đều được.
Thế nhưng không thể nói, trên đời này không có tường nào không lọt gió, hơn nữa Nhan Tam đối với hồ điệp bôi giả này rất cố chấp, vô hình trung càng làm người ta tin tưởng, hồ điệp bôi trong tay Tần Xán mới là thật.
Thế là Tần Xán vừa phải phòng Vân Trung Nhạn, lại vừa phải phòng Nhan Tam, vắt hết đầu óc suy nghĩ xem có cơ quan nào có thể bày thiên la địa võng trong phòng, cuối cùng hắn đem thư phòng ra thử, đem hộp gỗ đựng hồ điệp bôi giả đặt trên cái ghế cao, tiếp theo chung quanh bốn phía treo rất nhiều dây chuông hồng. ( tia lazer made by Tần Xán)
Cái gọi là rút dây động rừng, chỉ cần một sợi dây chuông bị kéo vang, thì những sợi dây khác cũng sẽ vang theo, trừ phi Vân Trung Nhạn có bản lãnh thông thiên triệt địa, nếu không thì cứ chờ làm cá trong chậu đi!
Mà làm xong hết những cái này, ngày hôm sau chính là ngày mười lăm tháng sáu.
Ban đêm, một mạt mây đen gần như che hết ánh trăng như ngọc.
Nhan Tam thấp lưng rón rén đi đến trước phòng Tần Xán, mãi đến khi đứng trước thư phòng, huyện thái gia ngủ ở hậu viện, không, hiện tại phải kêu là cẩu quan, nghe được tiếng vang liền ngẩng đầu lên.
“Ngao ô?”
“Hư –“ Nhan Tam đem ngón trỏ đặt lên môi làm động tác chớ có lên tiếng, cẩu quan thấy là người quen, nên liền ngoan ngoãn tiếp tục nằm xuống.
Nhan Tam nhìn cái khóa cài cửa bằng đồng, rồi mới lấy một cây châm từ trong đai lưng, luồn vào trong ổ khóa vặn vặn hai cái, sau khi một tiếng xành xạch vang lên, khóa liền mở ra.
Khóe môi Nhan Tam vểnh cong, sau khi cẩn thận đem khóa đồng để xuống đất thì dùng ngón tay đẩy cửa.
Bản lề phát ra một tiếng vang rất nhỏ, mây đen che trăng trên bầu trời cũng đã dời ra, ánh trăng hạ xuống, vẩy đầy ngân sương.
Mượn ánh sáng nhìn qua khe cửa, từng dây tơ hồng xuất hiện trước mắt, trên tơ hồng còn treo thêm chuông nhỏ, ánh trăng rơi lên tạo thành một hình cung di động, đợi đến khi mọi thứ đều lọt vào trong mắt, Nhan Tam có chút không thể tin vào hai mắt mình.
Bên trong thư phòng toàn bộ đều văng hồng tuyến như tơ nhện, vắt ngang giao nhau lần lượt thay đổi, không lưu bất cứ không gian nào cho người ta đi qua.
Nhan Tam nhướn mi, “Chẳng lẽ con khỉ ngốc này là nhện tinh biến thành?”
Bất quá cho dù là vậy cũng không làm khó được hắn.
Nhan Tam đi vào thư phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, thế là bên trong tối xuống, chỉ có cửa sổ nơi đó điểm chút ánh sáng chiếu qua.
Nhan Tam giơ tay nắm cái chuông gần nhất, đường nhìn theo dây hồng trên chuông lia mắt, sau đó từ sau đai lưng rút ra một thanh chủy thủ, vung tay chém xuống, hồng tuyến đứt đoạn, thế nhưng chuông nhỏ nằm trong tay hắn lại không vang lên bất cứ tiếng gì.
Nhan Tam đem chuông đặt xuống đất, đi lên phía trước, trước mặt lần này nhiều thêm vài dây hồng tuyến chồng lên nhau, chuông treo ở những chỗ nối liền, cắt đứt một dây thì chuông bạc ở những sợi dây khác sẽ vang lên.
Nhan Tam nhìn nhìn, giơ tay cắt xuống, đem mấy sợi dây cắt hết một lần.
Chỉ thấy mấy cái lục lạc lả tả rơi xuống mặt đất, sau khi Nhan Tam vươn tay tiếp lấy một cái, thắt lưng khom về phía sau, đem hai cái chuông khác nắm vào trong tay, khóe mắt thoáng nhìn một cái nơi mình không với tới, thế là duỗi chân ra, chuông kia vững vàng dừng trên bàn chân hắn.
Nhan Tam đem lục lạc trong tay đặt xuống đất, rồi mới lấy cái còn lại trên chân cầm xuống, sau khi cứ như vậy một bên cắt dây thừng, một bên tiếp lục lạc, lối đi vốn bị tơ hồng ngăn trở nay từng dây từng dây bị cắt đứt, vô lực rủ xuống, mà mặt đất nơi Nhan Tam đi qua, bày một hàng lục lạc nho nhỏ.
Mắt thấy cách hộp gỗ còn một bước thì đột nhiên cái ghế chân cao sáng lên một mạt, tiếp theo từ sau lưng ghế trưng ra một bản mặt người, bên trong sáng rõ, lè lưỡi, trắng mắt nhìn ngược lên trên, trên mặt nháy ra quang ảnh.
Trái tim Nhan Tam bị dọa cho nhảy dựng, theo bản năng vung tay ném chủy thủy vào mặt tên kia, liền lập tức nghe ‘oa’ một tiếng hét thảm, tên kia nhảy dựng lên né về bên cạnh, thế nhưng chân lại bị hồng tuyến mắc phải, cả đoàn hắc ảnh bổ nhào về phía trước ghế.
Hộp gỗ bên trên cũng ngã nhào xuống đất, Nhan Tam tay mắt lanh lẹ tiếp được hộp gỗ, một tay một chưởng đánh bay cái ghế, nhưng lại không thoát được ‘ám khí’ thứ ba, hắc ảnh ‘a a a a’ kêu lên rồi ngã xuống… đem Nhan Tam nặng nề đè xuống đất.
Không nghĩ tới Nhan Tam cư nhiên còn có một mặt này, Tần Xán nghĩ, đây thật sự là cơ hội tốt ngàn năm một thưở, không thừa dịp này hảo hảo chê cười hắn, chờ nữa thì không biết đến khi nào.
“Ta có nên lên núi nói với Đại ca, Nhị ca ngươi một tiếng hay không, Tam đệ của họ càng ngày càng có tiền đồ, ở trên núi có thể đánh có thể thưởng, xuống chân núi còn thể trộm có thể… A!” Tần Xán che mặt lùi về sau một bước.
“Câm miệng!” Nhan Tam lắc lắc bàn tay của hắn, vẻ mặt khó chịu xoay người rời đi.
Tần Xán không chỉ đau bụng, bây giờ còn đau mặt, rồi mới nhớ Sầm Hi từng nói qua một câu.
“Ngươi biết rõ Nhan Tam là hổ, ngươi còn thích đi đạp đuôi hắn.”
Hắn cảm thấy lời này cũng thiệt không sai, chỉ có thể nói chính mình quá tiện, vừa thấy bộ dáng kinh ngạc của Nhan Tam thì đã nhịn không được bay bay, quên mất số phận khi đạp đuôi lão hổ.
Tần Xán cầm ly đem vào phòng, nhắc nhở chính mình: Nhớ kỹ, sau này không được đi đạp đuôi lão hổ… Không đúng, là được đi đạp đuôi Nhan Tam… Cũng không đúng, Nhan Tam không mọc đuôi…
Ngăn tủ phía trên đã không thể bỏ lại, một mặt là trộm muốn lấy cũng không quá khó, còn về mặt khác, Nhan Tam cư nhiên còn không hết hi vọng, vài lần còn đụng hắn ở trong phòng, có một lần vừa lúc Tần Xán vừa tắm rửa xong từ dục dũng đi ra, lúc ấy hai người ngốc lăng chết sững, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng Nhan Tam đem ấm trà trên bàn quét về phía Tần Xán, chạy trốn mất.
Tần Xán hiểm hiểm tiếp được ấm trà, rồi mới suy nghĩ, mọi người đều là nam nhân, ta còn không ngại bị ngươi nhìn thấy, lại nói, khối thân này toàn thân cao thấp từ đầu sợi tóc đến bàn chân đều bị ta xem hết từng xíu, bất quá đó là trước đây mình cùng Sầm Hi hay tắm cùng.
Nhan Tam vốn thích những thứ vàng bạc châu báu, nhìn thấy Tần Xán thần thần bí bí thì cho rằng vật trong hộp kia rất đáng giá, rồi mới từ chỗ A Đại nghe được đó là hồ điệp bôi Vân Trung Nhạn muốn lấy, thế là lập tức cho tên đó trở thành hứng thú của mình.
Nếu chính hắn có ý định thu liễm hành vi cường đạo, như vậy dĩ nhiên là không thể giống như trước đây thoải mái cướp đồ từ trong tay Tần Xán, bằng không giống như tự tát vào mặt mình, thế là bèn sửa lại từ cướp thành trộm. Bất quá ở trong mắt Nhan Tam, cái này không gọi là trộm, mà là lấy, hắn nhìn thấy thích cho nên cứ lấy đi.
Tần Xán thật muốn nói cho hắn, hắn căn bản không cần làm như thế, hồ điệp bôi thật sự không nằm trong tay mình, hơn nữa cái chén này chỉ có mấy văn tiền, nếu hắn thích, quay đầu mua mười, hai mươi cái cho hắn chơi đều được.
Thế nhưng không thể nói, trên đời này không có tường nào không lọt gió, hơn nữa Nhan Tam đối với hồ điệp bôi giả này rất cố chấp, vô hình trung càng làm người ta tin tưởng, hồ điệp bôi trong tay Tần Xán mới là thật.
Thế là Tần Xán vừa phải phòng Vân Trung Nhạn, lại vừa phải phòng Nhan Tam, vắt hết đầu óc suy nghĩ xem có cơ quan nào có thể bày thiên la địa võng trong phòng, cuối cùng hắn đem thư phòng ra thử, đem hộp gỗ đựng hồ điệp bôi giả đặt trên cái ghế cao, tiếp theo chung quanh bốn phía treo rất nhiều dây chuông hồng. ( tia lazer made by Tần Xán)
Cái gọi là rút dây động rừng, chỉ cần một sợi dây chuông bị kéo vang, thì những sợi dây khác cũng sẽ vang theo, trừ phi Vân Trung Nhạn có bản lãnh thông thiên triệt địa, nếu không thì cứ chờ làm cá trong chậu đi!
Mà làm xong hết những cái này, ngày hôm sau chính là ngày mười lăm tháng sáu.
Ban đêm, một mạt mây đen gần như che hết ánh trăng như ngọc.
Nhan Tam thấp lưng rón rén đi đến trước phòng Tần Xán, mãi đến khi đứng trước thư phòng, huyện thái gia ngủ ở hậu viện, không, hiện tại phải kêu là cẩu quan, nghe được tiếng vang liền ngẩng đầu lên.
“Ngao ô?”
“Hư –“ Nhan Tam đem ngón trỏ đặt lên môi làm động tác chớ có lên tiếng, cẩu quan thấy là người quen, nên liền ngoan ngoãn tiếp tục nằm xuống.
Nhan Tam nhìn cái khóa cài cửa bằng đồng, rồi mới lấy một cây châm từ trong đai lưng, luồn vào trong ổ khóa vặn vặn hai cái, sau khi một tiếng xành xạch vang lên, khóa liền mở ra.
Khóe môi Nhan Tam vểnh cong, sau khi cẩn thận đem khóa đồng để xuống đất thì dùng ngón tay đẩy cửa.
Bản lề phát ra một tiếng vang rất nhỏ, mây đen che trăng trên bầu trời cũng đã dời ra, ánh trăng hạ xuống, vẩy đầy ngân sương.
Mượn ánh sáng nhìn qua khe cửa, từng dây tơ hồng xuất hiện trước mắt, trên tơ hồng còn treo thêm chuông nhỏ, ánh trăng rơi lên tạo thành một hình cung di động, đợi đến khi mọi thứ đều lọt vào trong mắt, Nhan Tam có chút không thể tin vào hai mắt mình.
Bên trong thư phòng toàn bộ đều văng hồng tuyến như tơ nhện, vắt ngang giao nhau lần lượt thay đổi, không lưu bất cứ không gian nào cho người ta đi qua.
Nhan Tam nhướn mi, “Chẳng lẽ con khỉ ngốc này là nhện tinh biến thành?”
Bất quá cho dù là vậy cũng không làm khó được hắn.
Nhan Tam đi vào thư phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, thế là bên trong tối xuống, chỉ có cửa sổ nơi đó điểm chút ánh sáng chiếu qua.
Nhan Tam giơ tay nắm cái chuông gần nhất, đường nhìn theo dây hồng trên chuông lia mắt, sau đó từ sau đai lưng rút ra một thanh chủy thủ, vung tay chém xuống, hồng tuyến đứt đoạn, thế nhưng chuông nhỏ nằm trong tay hắn lại không vang lên bất cứ tiếng gì.
Nhan Tam đem chuông đặt xuống đất, đi lên phía trước, trước mặt lần này nhiều thêm vài dây hồng tuyến chồng lên nhau, chuông treo ở những chỗ nối liền, cắt đứt một dây thì chuông bạc ở những sợi dây khác sẽ vang lên.
Nhan Tam nhìn nhìn, giơ tay cắt xuống, đem mấy sợi dây cắt hết một lần.
Chỉ thấy mấy cái lục lạc lả tả rơi xuống mặt đất, sau khi Nhan Tam vươn tay tiếp lấy một cái, thắt lưng khom về phía sau, đem hai cái chuông khác nắm vào trong tay, khóe mắt thoáng nhìn một cái nơi mình không với tới, thế là duỗi chân ra, chuông kia vững vàng dừng trên bàn chân hắn.
Nhan Tam đem lục lạc trong tay đặt xuống đất, rồi mới lấy cái còn lại trên chân cầm xuống, sau khi cứ như vậy một bên cắt dây thừng, một bên tiếp lục lạc, lối đi vốn bị tơ hồng ngăn trở nay từng dây từng dây bị cắt đứt, vô lực rủ xuống, mà mặt đất nơi Nhan Tam đi qua, bày một hàng lục lạc nho nhỏ.
Mắt thấy cách hộp gỗ còn một bước thì đột nhiên cái ghế chân cao sáng lên một mạt, tiếp theo từ sau lưng ghế trưng ra một bản mặt người, bên trong sáng rõ, lè lưỡi, trắng mắt nhìn ngược lên trên, trên mặt nháy ra quang ảnh.
Trái tim Nhan Tam bị dọa cho nhảy dựng, theo bản năng vung tay ném chủy thủy vào mặt tên kia, liền lập tức nghe ‘oa’ một tiếng hét thảm, tên kia nhảy dựng lên né về bên cạnh, thế nhưng chân lại bị hồng tuyến mắc phải, cả đoàn hắc ảnh bổ nhào về phía trước ghế.
Hộp gỗ bên trên cũng ngã nhào xuống đất, Nhan Tam tay mắt lanh lẹ tiếp được hộp gỗ, một tay một chưởng đánh bay cái ghế, nhưng lại không thoát được ‘ám khí’ thứ ba, hắc ảnh ‘a a a a’ kêu lên rồi ngã xuống… đem Nhan Tam nặng nề đè xuống đất.
Bình luận truyện