Thanh Huyền - Kawalu

Chương 4



Editor: Polly Polly

Beta – reader: Kumiko

“Ta đã phái người đi thám thính, nhưng không ngờ hắn lại cùng tên tiểu tử thối Dinh Kiếm Viễn động thủ, khiến cho thiếu chủ hiểu lầm. Giờ thật không biết phải tính làm sao.” Cừu Hải Thiên vô cùng lo lắng, không ngừng đi qua đi lại.

“Cừu đường chủ không cần quá lo nghĩ, ta đã phái thân tín của ta là A Bân mang theo lá thư do chính tay ta viết, tin chắc đại ca xem qua sẽ hiểu thôi.” Huyền khuyên nhủ.

“Thiếu chủ có thể hiểu được thì tốt rồi. Ai, thật là đúng là đám súc sinh hành sự bất lực.” Cừu Hải Thiên tuy thở phào nhẹ nhõm, nhưng vãn còn chút tức giận: “Ta nhận được tin hồi báo, Vạn Nhất Hạc bọn họ cũng đã phái người đi tìm thiếu chủ. Đám người đó vốn chẳng tốt lành gì, chỉ mong thiếu chủ có thể trở về càng sớm càng tốt.”

“Đại ca biết được thành chủ lâm trọng bệnh nhất định sẽ lập tức trở về. Huống hồ, Vạn đường chủ bọn họ chắc chắn không thể tìm được đại ca nhanh như vậy đâu.”

“Ân.” Cừu Hải Thiên gật đầu đồng ý: “Ta sẽ cho người tiếp tục theo dõi, nếu có tin tức gì mới, sẽ đến báo lại cho cậu. Cậu hãy cố gắng chăm sóc thành chủ cho thật tốt.”

“Thanh Huyền còn một chuyện muốn nói.”

“Cậu nói đi.”

“Thanh Huyền thỉnh xin Cừu đường chủ phái thêm vài cao thủ, tăng cường bảo vệ thành chủ. Ta sợ Vạn Nhất Hạc bọn họ một khi biết đại ca sắp trở về sẽ tiên hạ thủ vi cường, hạ sát thành chủ. Ta e rằng toàn bộ hộ vệ ở đây đều do bọn họ sắp xếp.”

“Có lý lắm, là ta đã quá sơ suất. Ta trở về sẽ lập tức phái người đến đây.”

“Tạ ơn Cừu đường chủ.”

“Không cần đa lễ. Ta đi trước.”

“Cừu đường chủ đi thong thả.”



“Đã giao thư cho đại ca chưa?”

“Dạ rồi, nhị thiếu gia.” A Bân sau một chuyến đi dài đã trở về, dáng vẻ có vài phần mệt mỏi.

“Ngươi đã nói những gì?”

“Tất cả đều làm theo căn dặn của nhị thiếu gia.”

“Vậy đại ca có nói gì không?”

“Thiếu chủ nói nhị thiếu gia cần phải tự mình bảo trọng.”

“Ngươi cũng đã mệt rồi, lui về nghỉ ngơi đi.”

“Vâng.” A Bân đáp, nhưng vẫn chần chờ đứng đó: “Nhị thiếu gia……..”

“Lui xuống đi.” Huyền khẽ lườm hắn. A Bân không dám nói thêm tiếng nào nữa, lẳng lặng lui ra.



“Đại ca, tên tiểu tử mà Thanh Huyền phái đi đã trở về rồi.” Tần Kiêu len lén liếc nhìn Vạn Nhất Hạc.

Dưới ánh nến chập chờn, nhìn không ra Vạn Nhất Hạc đang nghĩ cái gì: “Có phái người theo dõi hắn không?”

“Tiểu tử đó tuy võ công thấp kém, nhưng lại giảo hoạt vô cùng. Người của ta giữa đường đã mất dấu hắn.”

“Đồ vô dụng.” Vạn Nhất Hạc ánh mắt âm lãnh, không rõ là hắn đang mắng ai. Tần Kiêu có chút không được tự nhiên, nhưng vẫn không nói gì.

“Có người báo lại gần đây Cừu Hải Thiên thường xuyên qua lại với Thanh Huyền, không biết là đang âm mưu chuyện gì.” Tần Kiêu chuyển đề tài.

“Cừu Hải Thiên trước giờ luôn xem thường tên nam sủng đó mà, sao giờ lại liên minh với y, nhưng xem ra cũng chẳng làm nên trò trống gì.”

“Đại ca, ngươi xem Cừu Hải Thiên……..”

“Cừu Hải Thiên chẳng qua chỉ là một tên thất phu lỗ mãng, không cần phải quá lo lắng, chỉ cần cho người giám sát hắn là được. Trái lại tên tiểu tử Trác Hàn lại là tâm phúc đại họa của chúng ta, vĩnh viễn không thể nhìn ra được tâm tư của hắn.”

“Trác Hàn tuy rằng tài giỏi, nhưng thế lực của Chu Tước Đường vốn không mạnh. Nếu cùng nhau tranh đấu, hắn căn bản không phải là đối thủ của đại ca.”

“Nhưng cẩn tắc vô ưu thì hơn.”

“Tiểu đệ đã rõ. Trời cũng đã khuya, đệ xin phép cáo từ.”

“Đi thong thả. Không tiễn.”

Tần Kiêu ôm quyền, xoay người rời khỏi. Vừa bước ra khỏi cửa, trên mặt hắn liền nở một nụ cười khó hiểu. Hắn tuy có dã tâm với chiếc ghế thành chủ, nhưng tự biết bản thân khó lòng thắng được Vạn Nhất Hạc. Vì thế nên tạm thời chưa thể đắc tội. Hắn âm thầm tính toán nếu có thể ngư ông đắc lợi là hay nhất, nếu Vạn Nhất Hạc lên làm thành chủ, hắn vốn không có gì bất lợi, mà nếu như thiếu chủ trở về cũng không thể nào uy hiêp được hắn.

“Tần đường chủ, nhị thiếu gia cho người báo thành chủ triệu kiến ngài.”

“Thành chủ yết kiến ta?” Tần Kiêu cả kinh. Hắn tuy biêt Úc Hành Vân vẫn còn ý thức, nhưng đột nhiên cho gọi hắn không khỏi có chút khả nghi, huống hồ bình thường Úc Hành Vân vốn luôn đề phòng hắn. Nhưng đã có lệnh truyền, không đi không được, nói không chừng sẽ đạt được cơ hội bất ngờ.

“Báo lại với hắn ta sẽ đến ngay.”

“Vâng.”

“Khoan đã.” Tần Kiêu có chút chần chờ: “Truyền ‘Xích Huyết Tứ Ưng’ tức khắc đến gặp ta.”

“Vâng.”



Xưa nay Úc Hành Vân đã đặt ra quy củ, một khi đã vào Cực Lạc Thành ngự uyển thì tuyệt không được phép mang theo tùy tùng. Bất qua hiện tại Úc Hành Vân đang bệnh nặng, cũng không thể chấp nhất nhiều như vậy. Có thêm vài người ở bên cạnh vẫn sẽ yên tâm hơn.

“Thành chủ, Tần Kiêu đã tới.”

Đợi một hồi, không thấy ai trả lời. Mà tên hạ nhân dẫn bọn hắn vào cũng không biết đã đi đâu.

Tần Kiêu trong lòng bắt đầu cảm thấy bất an.

“Các ngươi chờ ta ở đây.” Hắn quay đầu lại phân phó. Sau đó bước lên phía trước, tự mình đẩy cửa bước vào phòng.

Trong phòng không có ai, chỉ có một mình Úc Hành Vân đang nằm trên giường.

“Thành chủ……” Tần Kiêu tiến thêm vài bước đến bên cạnh giường, nhưng Úc Hành Vân vẫn không hề có chút phản ứng.

“Kẻ nào? Dám tự tiện xông vào ngự uyển!” Phía sau có tiếng người quát lớn.

Tần Kiêu cả kinh, chẳng lẽ đã trúng kế? Phía sau đã có tiếng binh khí giao tranh, hiển nhiên là đã động thủ.

“Dừng tay! Mau dừng tay lại cho ta!” Tần Kiêu chạy ra ngăn cản.

“Xích Huyết Tứ Ưng” vừa muốn dừng tay, lại bị đối phương không ngừng tập kích, lập tức nộ khí xung thiên. Bốn người bọn họ bản chất đều là kẻ khát máu, mặc dù bình thường vẫn tuân theo lệnh của Tần Kiêu mà hành sự, nhưng lúc này bị cơn thịnh nộ che mờ lý trí, lại tiếp tục xông lên giao chiến cùng đám người kia.

“Hiểu lầm! Tất cả chỉ là hiểu lầm! Mau dừng tay lại cho ta!” Tần Kiêu khẩn trương. Vừa ngước mắt lên, chỉ thấy một người đang đứng đối diện mình, chính là Thanh Huyền. Hắn vui vẻ nói: “Nhị thiếu gia, người giải thích với bọn họ đi, ta là phụng mệnh của thành chủ nên mới đến đây mà.”

“Thành chủ thần trí bất minh, Tần đường chủ, ngài nói như vậy là có ý gì?” Huyền lạnh lùng nói.

Tần Kiêu nghe nói chợt rùng mình, chuyện Úc Hành Vân thần trí còn minh mẫn là do tin mật báo, giờ nói ra, chẳng khác nào há miệng mắc quai.

“Thì ra là do ngươi câu kết cùng Cừu Thiên Hải, ý đồ gây rối!” Tần Kiêu giận dữ mắng, thầm hối hận vì lần này bản thân đã quá sơ ý.

“Cừu đường chủ đối với thành chủ nhất mực trung tâm. Nhưng xem ra Tần đường chủ nhà ngươi lại khác, kéo theo một đám thủ hạ xông vào biệt uyển, là có dụng ý gì?”

“Ngươi……..” Tần Kiêu hết đường chối cãi.

“Người đâu! Còn không bắt hắn cho ta!” Thanh Huyền lớn tiếng hạ lệnh. Lập tức thị vệ hai bên nhất tề xông lên.

Nhưng Tần Kiêu dù sao cũng là Huyền Vũ Đường đường chủ, võ công hiển nhiên không phải hạng xoàng. Hắn đánh một chưởng liền đánh lùi được mọi người, nhanh như cắt cướp lấy một thanh trường kiếm. Lập tức, hắn lao thẳng phòng của Úc Hành Vân, trường kiếm hướng thẳng vào lồng ngực của hắn, lớn tiếng uy hiếp: “Ai dám tiến lên, ta sẽ ấy mạng hắn.” Giờ khắc này hắn chỉ cầu được thoát thân, không còn thời gian để suy nghĩ nhiều.

Bọn thị vệ giữ cửa quả thật không dám tới gần.

“Lui xuống! Tất cả đều lui xuống cho ta!” Tần Kiêu quát.

“Tần đường chủ, ngài làm vậy chỉ khiến cho tình hình càng ngày càng rắc rối. Không bằng ngài…..” Huyền khuyên nhủ.

“Cút ngay cho ta! Ngươi tưởng mình là ai chú? Đợi xem đến lúc đó Cừu Hải Thiên sẽ đối xử với thứ hạ tiện nhà ngươi ra sao.” Tần Kiêu mắng.

“Tần Kiêu! Chịu chết đi!” Chợt có người hét lớn. Tần Kiêu chỉ kịp nhìn thấy chưởng phong đập vào mặt, không kịp ám sát Úc Hành Vân, hắn chỉ có thể lắc mình tránh né, giơ kiếm ra chống đỡ.

Cừu Hải Thiên ra tay chưởng đầu tiên thất bại, liền xuất thêm thêm một chưởng nữa. Tần Kiêu bị hắn bức ra khỏi phòng. Mắt hắn đảo nhanh, đã thấy “Xích Huyết Tứ Ưng” đã thơi phây dưới đất, tâm trạng nhất thời kinh khiếp. Lập tức bị Cừu Hải Thiên đánh một chưởng trúng ngay vai. Hắn thối lui vài bước, cố gắng nén lại dòng máu đang dâng lên trong cổ họng. Võ công của hắn vốn dĩ thấp hơn Cừu Hải Thiên vài phần, hiện giờ đúng là càng thêm bất lợi. Cừu Hải Thiên đánh trúng một chưởng thì càng thêm phần dũng mãnh, xuất chưởng liên hoàn, chưởng lực vô cùng mạnh mẽ, làm cho mọi người không ai dám đến gần. Huyền đứng trên thềm đá nhìn bọn họ, thần sắc chuyên chú.

Bỗng nhiên, Cừu Hải Thiên hét lớn một tiếng, một chưởng chí mạng đánh thẳng vào ngực của Tần Kiêu. Trường kiếm vuột khỏi tay, thân thể Tần Kiêu bay lên cao, rồi nặng nề rơi xuống đất, máu tươi không ngừng trào ra từ miệng.

“Ngươi…..” Hắn gượng người ngồi dậy, chỉ vào Cừu Hải Thiên, vẻ mặt tràn đầy oán hận.

“Tần Kiêu, ngươi to gan lớn mật dám cư nhiên ám sát thành chủ! Ngươi có chết vẫn không đền hết tội!” Cừu Hải Thiên mắng.

“Nhờ Cừu đường chủ ứng cứu kịp lúc, bằng không Thanh Huyền thật không biết phải tính sao.” Huyền đi lên phía trước, hướng Cừu Thiên Hải thi lễ tạ ơn.

“Nhị thiếu gia không cần khách sáo, bảo vệ thành chủ chính là bổn phận của lão phu.” Cừu Hải Thiên khiêm nhường nói.

Sau đó tức giận chỉ Tần Kiêu: “Uổng công thường ngày thành chủ đối với ngươi không bạc, vậy mà ngươi dám vong ân phụ nghĩa. Nếu không phải nhị thiếu gia cho người đến báo kịp lúc, chẳng phải dã tâm của ngươi đã thực hiện được rồi sao.”

Tần Kiêu trong lòng cả kinh, trừng mắt nhìn Huyền: “Ngươi……..” Thế nhưng nội lực bị nghịch đảo, khiến cho hắn không thể nói nên lời. Huyền lạnh lùng nhìn hắn. Bỗng nhiên Tần Kiêu cất tiếng cười vang.

“Ngươi cười cái gì?” Cừu Hải Thiên giận mắng.

Tần Kiêu không đáp, chỉ có tiếng cười vang lên không dứt, đôi mắt sung huyết nhìn chằm chằm Cừu Hải Thiên, giống như nhìn thấy cái gì đó rất thú vị. Chợt, tiếng cười tắt hẳn, Tần Kiêu ngửa mặt lên trời, bất động.

Có người tiến đến, kiểm tra hơi thở của hắn: “Hắn chết rồi.”

“Mang xuống dưới!” Cừu Hải Thiên phất phất tay.

“Cừu đường chủ vất vả rồi.” Huyền lần thứ hai hành lễ.

“Nhị thiếu gia, không cần đa lễ. Ta đi xung quanh tuần tra một chút, cậu vào chăm sóc cho thành chủ đi, xem xem ngài có bị kinh động không.”

“Thanh Huyền đã biết, đường chủ đi thong thả.”

Trong phòng, Úc Hành Vân yên tĩnh nằm đó, hệt như không có chuyện gì xảy ra.

“Ngươi đã giết Tần Kiêu?” Trác Hàn nhìn Huyền, y nãy giờ vẫn một mực im lặng.

“Với công phu mèo ba chân của ta, làm sao giết được Tần đường chủ? Là hắn y đồ tạo phản, mưu hại thành chủ, nên Cừu đường chủ bất đắc dĩ phải ra tay.” Huyền giải thích.

“Cừu Hải Thiên vốn không thể có tâm cơ này, đây vốn là mưu kế của ngươi.” Trác Hàn nhìn thằng vào Huyền.

“Ta chỉ không muốn Tần đường chủ chiếm thế thượng phong mà thôi.” Huyền liếc nhìn hướng khác: “Ngài không thể yêu cầu ta quá bị động được.”

Lời y nói không phải là không có lý, vốn dĩ cách phòng thủ tốt nhất chính là tấn công. Chỉ không ngờ là một thân bạch y kia không cần tốn chút công sức, vẫn có thể diệt trừ được cường địch.

“Ngươi vốn không hề bị động, bọn họ căn bản không ý thức được ngươi đáng sợ như thế nào.”

“Ta đáng sợ sao?” Huyền đạm đạm nhất tiêu: “ Ta chỉ là cầu sinh mà thôi.”

“Võ công của Tần Kiêu tuy không bằng Cừu Hải Thiên, nhưng ta không ngờ hắn lại bị Cừu Hải Thiên một chưởng đoạt mạng.” Sau một hồi im lặng, Trác Hàn lên tiếng.

“Tần Kiêu từ trước đến giờ chẳng phải là người can đảm, “Xích Huyết Tứ Ưng” vừa chết, sợ rằng hắn chưa kịp động thủ đã mất hết ý chí rồi.”

“Bước tiếp theo ngươi tính thế nào?”

Huyền bỗng nhiên nở nụ cười: “Ngươi đã hứa sẽ giúp ta mà.”

“Đường chủ, hiện tại người có dự định gì không?” Tâm phúc của Vạn Nhất Hạc, Hứa Kiên bị triệu gấp đến. Hắn cùng với các thuộc hạ thân tín khác, cùng nhau nghị sự cả ngày ở trong phòng.

“Tần Kiêu ngu ngốc này, làm hỏng cả hết đại sự của ta.” Vạn Nhất Hạc không ngừng đi qua đi lại trong sảnh đường. Đêm qua hắn đã biết tin Tần Kiêu dẫn người xông vào ngự uyển. Hiện tại đã đả thảo kinh xà, dù có mưu tính gì e là cũng khó lòng thực hiện được.

“Đường chủ, hay là tiên hạ thủ vi cường?” Bên cạnh có người kiến nghị.

Vạn Nhất Hạc trầm tư suy nghĩ, sự việc quá cấp bách, nhất thời khó lòng quyết định.

“Đường chủ, chớ nên nóng vội.” Hứa Kiên lên tiếng.

Vạn Nhất Hạc nhìn hắn một cái, ý kêu hắn tiếp tục.

“Chuyện của Tần đường chủ vừa mới xong, Cừu Hải Thiên nhất định sẽ tăng cường phòng vệ ở ngự uyển, nếu bây giờ chúng ta liều mạng đối đầu với hắn, e chỉ là chuốc họa vào thân. Thêm vào đó, thái độ của Trác Hàn hết sức mập mờ, nghe nói hắn thường xuyên qua lại thân mật với Thanh Huyền. Tuy Trác Hàn bản chất phong lưu, có thể chỉ là nhất thời hứng thú với tên nam kỹ kia, nhưng không loại trừ trường hợp hắn muốn ngư ông đắc lợi. Đó là chưa kể đến việc Thanh Huyền trên danh nghĩa vẫn là nghĩa tử của thành chủ. Nếu đến lúc đó y giả vờ thương tiếc thành chủ hay tệ hơn, y nói xấu ngài với thiếu chủ thì sẽ vô cùng bất lợi.” Hứa Kiên dừng một chút, nhìn thoáng qua Vạn Nhất Hạc.

“Tiếp đi.”

“Thuộc hạ cho rằng trước tiên chúng ta hãy án binh bất động chờ cho chuyện này phai nhạt, sau đó hãy tính đến bước tiếp theo.”

“Nhưng nếu Úc Khi Phong trở về thì sao?” Do thám của Vạn Nhất Hạc phái đi đến nay vẫn chưa có tin tức gì.

“Chúng ta chỉ cần cho người canh chừng các tuyến đường trở về Cực Lạc Thành, chỉ cần phát hiện ra tung tích của thiếu chủ thì………” Hứa Kiên đi đến bên cạnh  Vạn Nhất Hạc, âm thầm làm động tác cắt cổ.

Vạn Nhất Hạc nhìn hắn, âm trầm gật đầu. Đây chính la thân tín đắc lực nhất của hắn, hiện tại tình hình vô cùng căng thẳng, duy nhất chỉ có thể án binh bất động mà thôi, huống hồ Ký Viễn cũng sắp trở về rồi.

“Các người tạm thời không được hành động tùy tiện, coi như chưa từng phát sinh chuyện gì.” Hắn ra lệnh, sau đó cho tất cả lui ra, chỉ còn lưu lại một mình Hứa Kiên.

“Đường chủ còn có gì sai bảo?” Hứa Kiên bước lên hỏi.

Vạn Nhất Hạc chậm rãi ngồi xuống: “Ngươi cũng ngồi đi.”

“Tạ ơn đường chủ.”

Vạn Nhất Hạc thở dài một cái, cảm thấy có chút mệt mỏi, xem ra đúng là thời gian không buông tha ai.

“Đã có tin tức gì của Ký Viễn chưa?”

“Thuộc hạ đã cho người tăng cường tìm kiếm, tin chắc thiếu gia sẽ nhanh chóng trở về.”

Vạn Nhất Hạc không nói thêm nữa, hắn vẫn luôn tin tưởng vào năng lực của mình.

“Lão gia, canh đã mang đến.” Hữu thị nữ bước vào.

“Mang đi, ta không uống.” Vạn Nhất Hạc khó chịu nói. Thị nữ chần chừ định lui ra.

“Chờ một chút.” Hứa Kiên bước đến cản lại, cầm lấy chén canh, đi tới bên người Vạn Nhất Hạc: “Đường chủ, hãy còn nóng, ngài nên uống một chút. Trước khi thiếu gia trở về, ngài nhất định phải hảo hảo bảo trọng thân thể.”

Hứa Kiên nói cũng đúng, Ký Viễn xưa nay vẫn luôn là niềm tự hào của hắn. Kỳ thực, toàn bộ kế hoạch này, tuy đều là do dã tâm của hắn, nhưng nói cho cùng cũng là vì Ký Viễn. Nghĩ đến đây, Vạn Nhất Hạc liền bưng lấy chén canh, uống một hơi cạn sạch.

“Đường chủ, nếu không còn gì sai bảo, thuộc hạ xin phép cáo lui để ngài còn nghỉ ngơi.”

“Chuyện của Ký Viễn, ngươi phải gấp rút tiến hành cho ta.”

“Thuộc hạ đã rõ.”

Vạn Nhất Hạc thỏa mãn gật đầu: “Ngươi lui xuống đi.”

“Thuộc hạ cáo lui.”

Sáng hôm sau, Thanh Long Đường đường chủ đang ngủ say, không bệnh mà qua đời.

Vừa vào nội uyển, Trác Hàn trực tiếp đi đến phòng của Huyền, không ngờ lại bị A Bân cản lại.

“Trác đường chủ, xin chờ một chút.”

Trác Hàn kinh ngạc, nhưng vẫn im lặng đứng chờ.

Một lúc sau, cửa phòng vừa mở, đã thấy Hứa Kiên bước ra. Hắn nhìn Trác Hàn, liền nở một nụ cười khó hiểu, xoay người bước đi.

“Ngươi đến rồi à.” Huyền đứng trong phòng, tươi cười nhìn hắn.

Cửa phòng khép lại sau lưng. Trác Hàn nhìn Huyền, chợt cảm thấy y quá xa lạ. Tuy rằng đã biết rõ kế hoạch của y, thậm chí độc dược cũng là do hắn đưa cho y, nhưng không nghĩ là y lại hành động nhanh như vậy.

“Ngươi làm sao thuyết phục được hắn.” Hắn biết rõ tầm quan trọng của Hứa Kiên trước mặt Vạn Nhất Hạc.

Huyền không trả lời, chỉ đáp lại hắn bằng một nụ cười đắc ý.

“Lại dùng thân thể ngươi để trao đổi sao?” Trác Hàn ngữ điệu lạnh lùng nói. Vẻ mặt tươi cười của Hứa Kiên làm hắn cảm thấy đê tiện không gì sánh được.

Nụ cười của Huyền chợt đông cứng lại, y xoay người đi để che giấu: “So với ta, thì vị trí Thanh Long Đường đường chủ đối với hắn hấp dẫn hơn nhiều.”

Y quay đầu lại, vẫn là vẻ mặt tươi cười, nhưng lại mang theo chút mỉa mai: “Thân thể này không đáng giá như ngươi tưởng tượng đâu.”

Trác Hàn tức đến không nói được lời nào, quay người bỏ đi.

Nhìn cánh cửa nặng nề đóng lại, nụ cười trên môi Huyền chợt tắt. Dựa vào nộ khí trong đôi mắt lạnh lùng của Trác Hàn, y biết mình đã phản kích rất thành công. Hắn rốt cục cũng như những kẻ khác, đều cho là y hạ tiện sao? Y sẽ làm cho hắn phải hiểu rõ một điều, từ giờ về sau, sẽ không còn ai có thể khinh thường y được nữa. Thủy mâu u ám của Huyền lóe lên một tia hàn ý.

Lòng bàn tay đau quá. Y mở tay ra, lại thấy lòng bàn tay gần như bị móng tay bấu đến chảy máu.

Nếu đã khinh thường y, tại sao khi đó lại phải ôn nhu với y đến thế?



“Thân thể này không đáng giá như ngươi tưởng tượng đâu.” Nghe giống như một cuộc mua bán thua lỗ vậy. Sắc mặt của Trác Hàn tái mét. Nhưng bỗng nhiên y phát hiện ra cơn giận của bản thân là cực kỳ vô lý. Vốn chỉ là thuận mua vừa bán, không lẽ hắn đã động tâm sao? Không có khả năng này, dù cho y xinh đẹp đến đâu đi nữa cũng vẫn là một nam nhân. Tuy thỉnh thoảng có cùng nam đồng tương bồi, nhưng đó không phải là sở thích của hắn, chẳng qua chỉ là nhất thời muốn thay đổi khẩu vị. Tất cả chỉ là giao dịch, sau khi thanh toán sòng phẳng, hắn và y đâu còn quan hệ gì với nhau?

“Điều này có thật không?” Một khi là thật, thì bản thân sẽ lại rơi vào vạn kiếp bất phục. Đạo lý này hắn đã quá rõ ràng.



“Thanh Huyền, rốt cục là có chuyện gì?” Cừu Hái Thiên một tay đẩy A Bân đang đứng chắn ở cửa ra, xông thẳng vào phòng, lớn tiếng quát.

“Cừu đường chủ, có chuyện gì vậy?” Huyền ngồi bên giường của Úc Hành Vân liền quay người lại, vẻ mặt vô tội.

“Tại sao ngươi dám sai khiến Hứa Kiên hạ độc Vạn Nhất Hạc?” Ám sát Vạn Nhất Hạc là việc mà hắn không bao giờ đồng ý, vậy mà Thanh Huyền dám cư nhiên ra tay.

“Vạn đường chủ không bệnh mà mất, Cừu đường chủ, những lời ngài vừa nói là có ý gì?”

“Ngươi đừng nghĩ chuyện ngươi câu kết với Hứa Kiên thần không biết, quỷ không hay. Dám dùng những thủ đoạn như vậy, các ngươi đúng là vô sỉ.” Cừu Hải Thiên đỏ mặt vì giận mắng. Tuy rằng hắn cùng Vạn Nhất Hạc xưa nay bất hòa, nhưng vẫn luôn muốn cùng hắn giao đấu một trận, đường đường chính chính mà phân định thấp cao. Bây giờ rõ ràng là hắn không hề liên quan, nhưng tất cả tội lỗi đều đổ lên đầu của hắn, khiến cho hắn bị cả thiên hạ phỉ nhổ, mắng là kẻ tiểu nhân bỉ ổi. Trong khi đó, thủ phạm thật sự đã nhất mực không nhận, lại còn ra vẻ vô tội.

“Vô sỉ? ” Huyền lạnh lùng cười, “Cừu đường chủ, ngài nên nhớ rõ, hiện tại, tốt xấu gì ta cũng là Cực Lạc Thành thành chủ, ngài nói những lời này, không phải là phạm thượng sao?”

“Ngươi….” Cừu Hải Thiên tức đến sắp không nói nên lời, y dám cư nhiên ở trước mặt hắn mà nhận mình là thành chủ.

“Ngươi nghĩ mình là ai? Cái thứ nghiệt chủng ngay cả đến họ của mình cũng không biết! Ngươi dựa vào gương mặt dâm đãng này để mê hoặc thành chủ, hại ngài dở sống dở chết. Đúng là không chịu an phận mà. Ta chẳng qua vì nể mặt thành chủ mới gọi ngươi một tiếng ‘nhị tiếu gia’, ngươi cho rằng ngươi là thành chủ thật sao? Ngươi chẳng qua chỉ là cái thứ hạ tiện, ngay cả kỹ nữ cũng không bằng. Ta sống đên từng này tuổi, chưa bao giờ gặp chuyện nào đáng cười như vậy.”

Hắn ngửa mặt cười nhạt hai tiếng, nhanh như cắt, áp sát lại, tát cho Huyền hai bạt tay, trừng mắt lạnh lùng nói: “Vị trí này là của thiếu chủ! Ta nói cho ngươi biết, ngày nào ta còn sống trên đời, ngày đó ngươi đừng hòng vọng tưởng.”

Khóe miệng còn rỉ tơ máu của Huyền bỗng cười nhạt, âm lãnh nói: “Vậy nếu ngươi chết thì sao?”

“Ngươi…….” Cừu Thiên Hải cả kinh. Hắn linh cảm được người trước mặt bắt đầu tỏa ra sát khí. Vậy thì sao? Không lẽ hắn sợ y sao?

“Người đâu! Cừu Hải Thiên mưu đồ ám sát thành chủ, còn không mau bắt lấy!” Huyền bỗng nhiên hét lớn. Lập tức có người xông vào, tay mang theo binh khí, bao vây Cừu Hải Thiên, đi đầu là Hứa Kiên.

“Ngươi……Được lắm……..” Hai mắt của Cừu Hải Thiên đỏ lên. Hừ, y cho rằng chỉ có thế này mà bắt được hắn sao? Lập tức xoay người xuất thủ, xông thẳng lên phía trước, bắt lấy hai cái cổ tay. “Rắc rắc“ hai tiếng, đã thấy hai người kêu la thảm thiết, đau đớn nằm trên đất. Cừu Hải Thiên nhân lúc sơ xuất, phi thân ra khỏi phòng. Phía sau ố người đuổi theo, hắn cũng không thèm bỏ chạy, xoay người lại, tung một chưởng, liền hạ được hai người. Hiện nay trong Cực Lạc Thành này, còn ai là đối thủ của hắn nữa chứ? Tiện nhân ngu ngốc kia, dám si tâm vọng tưởng cho rằng có thể tiêu diệt được hắn sao? Giải quyêt đám vô dụng này xong, hắn sẽ không tha cho y.

Cừu Hải Thiên vốn là người có võ công thâm hậu nhất trong bốn vị đường chủ, nên chỉ trong một khắc, đã đánh cho bọn thị vệ thất điên bát đảo. Hứa Kiên cũng đã bị trúng một chưởng, không dám tùy tiện tiến lên.

Thanh Huyền đứng một bên, lạnh lùng nhìn hắn, trên mặt không hề có chút nào sợ hãi.

“Súc sinh! Nạp mạng!” Đột nhiên, Cừu Hải Thiên hét lớn một tiếng, phi thân về phía y.

Hàn quang chợt lóe, kiếm nhanh như gió được rút ra. So với kiếm quang thì ánh mắt của Huyền còn lạnh hơn gấp bội.

Cừu Hải Thiên trong lòng khẽ run, thân ảnh của Huyền như có như không, kiếm quang lạnh lẽo mang theo sát khí làm cho hắn không thể nào thở nổi. Tuy biết rằng y chính là sát thủ lợi hại nhất của Cực Lạc thành, nhưng không ngờ kiếm pháp của y lại đáng sợ như vậy. Hắn vẫn cho rằng trong Cực Lạc Thành này ngoại trừ Úc Hành Vân ra, chỉ có Vạn Nhất Hạc miễn cưỡng có thể coi như ngang tài với hắn. Thế nhưng vào lúc này, thanh kiếm trước mặt làm hắn phát lãnh, mà người cầm kiếm lại là kẻ hắn chưa từng để mắt tới.

Y đã từng thấy qua thân thủ của hắn, còn hắn thì chưa từng thấy được thân thủ của y. “Ngàn vạn lần không được phép coi thường đối thủ.” Điều này trước kia Úc Hành Vân đã từng dạy cho y. Hôm nay y sẽ dạy lại cho Cừu Hải Thiên.

“Dừng tay!” Vừa nhận được tin báo, Trác Hàn đã lập tức chạy đến. Nhưng hắn chỉ kịp nhìn thấy một đạo hàn quang xuyên qua yết hầu của Cừu Hải Thiên.

Kiếm đâm vào thân thể không hề thấy đau, mà chỉ có lạnh. Cừu Hải Thiên từ lâu đã không còn nhớ đến cảm giác này. Thế nhưng hiện tại, nhìn chỗ yết hầu bị kiếm đâm, hắn rốt cục cũng đã nhớ ra, thật khó tin, nhưng cảm giác lại rất thực.

Trường kiếm vừa rút ra, Huyền liền phi thân né sang một bên, tránh cho máu văng trúng y phục của mình. Một dòng máu đỏ tươi không ngừng phun trào, Cừu Hải Thiên ngửa mặt nhìn trời rồi ngã khuỵu xuống đất.

Trác Hàn không khỏi ngây ngẩn cả người, nhìn máu tươi chảy tràn trên mặt đất ai cũng phải giật mình.

“Tất cả nghe đây! Từ ngày hôm nay, ta chính là thành chủ của Cực Lạc Thành!” Huyền bước lên bậc thềm, trường kiếm giương cao, ánh mắt băng lãnh ngạo nghễ nhìn mọi người, bao gồm cả Trác Hàn: “Còn ai không phục, cứ bước ra đây!”

Y đã không còn là hài tử với ánh mắt bất lực khi xưa. Xé toang lớp ngụy trang yếu đuối, phục tùng, khí thế của y thực đáng sợ. Thi thể của Cừu Hải Thiên là cảnh cáo tốt nhất. Nghiệt chủng thì đã sao? Nam sủng thì đã sao? Còn ai dám không phục y?

Y trăm phương ngàn kế, khổ sở bố trí mọi chuyện quyết không phải vì Khi Phong. Những gì hắn đã không cần vì cớ gì y phải thay hắn tranh giành? Tất cả những việc này đều là vì bản thân y. Y cũng không biết bản thân y đang muốn cái gì, chỉ cần biết sẽ không bao giờ còn ai dám khinh thường y.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện