Quyển 1 - Chương 17: Ngũ Thông
Nghe con gái gọi tên Thẩm Luyện, Trần thị vô cùng kinh nhạc.
Thẩm Nhược Hi khẽ gọi một tiếng, thấy Thẩm Luyện xuyên qua vách tường không chút trở ngại nào, nàng lộ vẻ ngạc nhiên không ngớt.
Trần thị sờ sờ trán Thẩm Nhược Hi, vẫn còn hơi nóng, bảo rằng: "Lúc này con đừng nghĩ gì nữa, trước tiên hãy nghỉ ngơi thật tốt đi đã."
Thẩm Nhược Hi thấp giọng nói: "Mẫu thân, lúc nãy hình như con nhìn thấy Thẩm Luyện."
"Con bé này, con vẫn còn hơi sốt, Thẩm Luyện vẫn đang bị nhốt ở phòng đông bên kia kìa, không thể ra ngoài, huống hồ đã trễ thế này rồi." Trần thị chỉ nói là tinh thần lúc này của con gái không ổn định mới nhìn lầm như vậy.
Trong lúc Trần thị đi nấu chút cháo cho Thẩm Nhược Hi, Thẩm Luyện đã bay về nơi ở của mình.
Nhìn thấy thân thể mình bình yên nằm trên giường, hô hấp hơi yếu, hắn liền bổ nhào nhập xác.
Thẩm Luyện từ từ mở mắt ra, chỉ cảm thấy tâm lực mệt mỏi vô cùng, có cảm giác muốn hôn mê ngay lập tức.
Cố gắng mở mắt ra, cảm nhận từng trận uể oải trên cơ thể, biết được sự khác biệt giữa lúc này và trước khi ly thể giúp cho hắn có cái nhìn khách quan hơn về thần hồn xuất khiếu.
Sau đó Thẩm Luyện mới nghe theo tiếng gọi thân thể, đắp chăn ngủ say sưa, không quan tưởng gì nữa.
Một đêm không mộng mị, chớp mắt đã đến bình minh.
Thẩm Luyện mở cửa phòng ra, mặt trời đã lên tới đỉnh đầu rồi, hắn đã rất lâu không thức dậy muộn như vậy, chỉ cảm thấy cả người có một luồng tinh lực dùng mãi không hết.
Sau khi hắn mở cửa ra, thì có nha hoàn phát hiện, bưng nước nóng tới để Thẩm Luyện rửa mặt.
Dùng khăn lông ấm lau lau một chút, nha hoàn ở bên cạnh nhìn Thẩm Luyện, chỉ cảm thấy tiểu lang quân này càng ngày càng có tiên khí, đứng ở nơi đó, mặt như quan ngọc, tóc đen xõa ra, trông y như một vị tiểu thần tiên vậy.
Nha hoàn bất giác đỏ mặt, nếu sau này Thẩm Luyện cưới vợ sinh con, không vứt bỏ các nàng thì tốt quá.
Thật sự tuy Thẩm Luyện đối xử với mọi người không mấy thân thiết, nhưng chưa bao giờ nóng giận, thanh nhã hờ hững, có thể nhìn gần, cũng có thể nhìn xa.
Giống như mặt trời mùa đông, sẽ không làm tổn thương người khác, lại cao cao tại thượng khiến cho mọi người sinh lòng kính trọng.
Thẩm Luyện không để ý đến tâm tư nhỏ của nha hoàn, chỉ cảm thấy thế giới này tốt đẹp hơn, có một loại mùi vị nhìn trời không phải trời, nhìn nước không phải nước…
Nhìn một cảnh, đáng yêu,
Ngắm một vật, dễ gần…
Bây giờ dù hắn không cần thần hồn xuất khiếu cũng có thể tản ra hồn lực của mình để tăng cường cảm tri trên diện rộng.
Chỉ tiếc đối với phương pháp dùng hồn lực hại người chế địch, hắn vẫn không có manh mối, cũng không dám tự tiện xuất khiếu hấp thụ ánh trăng ánh sao, thiên địa dị lực, tránh cho xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
"Diệt Thần Kiếm" của người áo xanh là thứ hắn nhất định phải có được, chỉ như thế mới có thể phát huy ưu thế lớn nhất của hắn.
*****
Ở phủ Thanh Châu nhà có tiền tài quyền thế là Thẩm gia, nhưng thành Thanh Châu thì tuyệt đối không chỉ Thẩm gia mới có tiền.
Thẩm gia sở hữu nhiều cửa hàng khế đất ở thành Thanh Châu, thậm chí rất nhiều trạch viện rộng lớn có người ở cũng được mua từ tay Thẩm gia, những ngành nghề làm ăn kiếm tiền hoặc là Thẩm gia đang làm, hoặc có phần nhỏ Thẩm gia nhúng tay vào.
Nhưng có một nghề, tuy rằng được lãi kếch sù, nhưng trước giờ Thẩm gia tuyệt không nhúng tay, đó là cầm đồ!
Ở Thanh Châu Thành bất kể ngươi làm gì, nếu muốn cầm đồ thì chỉ có thể đi đến cửa hiệu của Từ gia.
Ngoại trừ hiệu cầm đồ của Từ gia ra, toàn bộ phủ Thanh Châu không tìm ra nhà thứ hai làm cái nghề này.
Bất kỳ ngành nghề nào, một khi thành độc môn sẽ bị lũng đoạn, lũng đoạn đồng nghĩa với thu lợi kếch sù.
Dù Từ gia không có núi vàng biển bạc như Thẩm gia nhưng cũng không thể xem thường nó được.
Quan trọng hơn nữa là, Thẩm gia chắc chắn sẽ không làm khó dễ Từ gia, bởi vì cả hai nhà là thân gia.
Cậu cả Thẩm Thanh Thạch của Thẩm Luyện cưới con gái Từ gia, cũng chính là người mợ Từ thị không quá thân thiết với Thẩm Luyện kia.
Từ gia tuy làm giàu sớm hơn Thẩm gia, nhưng không có được nhân vật tinh mắt như Thẩm lão gia, thế nên bị Thẩm gia vượt qua.
Cũng may lúc còn sống Từ lão gia rất tinh mắt, trợ giúp Thẩm lão gia không ít việc, lại còn hứa hẹn chuyện hôn nhân với Thẩm lão gia tử.
Khiến cho mọi người tiếc hận chính là… sau khi Từ lão gia định ra chuyện hôn nhân, liền cưỡi hạc tây du.
Còn chưa kịp nhìn thấy Từ thị gả vào Thẩm gia, cũng không ngờ tới Thẩm lão gia trước kia nhờ hắn nâng đỡ nay đã thành đại thụ che trời ở phủ Thanh Châu.
Từ thị không sinh con được cũng có nguyên nhân của nó, đó là bởi sau khi Từ lão gia chết, anh cả của Từ thị là Từ Hoằng bị ma quỷ ám, cung phụng Tà Thần, tưởng rằng nó có thể mang đến tài vận cho Từ gia.
Tà Thần này cũng có chút danh tiếng, chính là Ngũ Thông Thần, nó là Tài Thần, càng thiên về Tà Thần.
Ngũ Thông Thần thích nhất là giao hợp với thê tử người khác, sau khi Từ gia cung phụng Ngũ Thông Thần, Từ thị chưa xuất giá đã phải gánh chịu sự hủy hoại của cả năm vị Tà Thần, có lẽ thể chất nàng không tốt, nên mới không thể sinh con đẻ cái được.
Vào lúc này ở nội viện Từ gia, tuy là ban ngày nhưng trong căn phòng của chủ mẫu Diêm thị thỉnh thoảng lại phát ra tiếng rên rỉ, tiếng rên đó pha lẫn đau đớn và hoang mang.
Sau một lúc tiếng thở dốc yếu dần, gần như không còn nghe được nữa, mới có một người thanh niên trẻ tuổi bước ra khỏi phòng, tay cầm bảo kiếm, dáng vẻ uy phong.
Nếu như có Thẩm Luyện ở đây hẳn sẽ nhận ra người này, chính là hình dáng của kẻ đã lẻn vào giấc mơ của Thẩm Nhược Hi.
Từ Hoằng chờ thanh niên trẻ đi rồi mới dám đi vào bằng một cánh cửa khác, trông thấy thê tử Diêm thị đang nằm thoi thóp trên giường, hắn hổ thẹn vô cùng, lại thở phào nhẹ nhõm.
Tà ma kia phát tiết xong rồi chắc ít nhất mười ngày nửa tháng sẽ không gây hại cho thế gian, thậm chí một năm nửa năm cũng không chừng.
Lại nói không phải Từ Hoằng không tìm được thiếu nữ trẻ nào để cung phụng cho tà ma dâm loạn này, chẳng qua cái tên đó cứ thích phụ nữ xinh đẹp hoặc con gái chưa lấy chồng trong nhà hắn.
Kể từ sau khi muội muội hắn xuất giá, Từ Hoằng đã cưới vào rất nhiều thê tử xinh đẹp.
Diêm thị là trẻ tuổi nhất trong số đó, hắn rất thương tiếc, lại không dám chống lại tên Ngũ Thông Thần này.
Có lẽ là sắc đẹp của Diêm thị hợp ý với tên ác ma kia, nên sau mỗi lần hủy hoại nàng đều sẽ lưu lại một khoảng thời gian cho Diêm thị có cơ hội tu dưỡng.
Mắt thấy Diêm thị yếu ớt nằm trên giường, thân thể trắng nõn như ngọc, nhiều nơi còn có vết bầm xanh.
Từ Hoằng vừa xấu hổ, vừa bốc lên tà hỏa, không để ý Diêm thị vừa mới trải qua một trận hoan lạc, cứ thế mà ưỡn thương tiến vào.
Mãi đến khi Diêm thị hôn mê, bất tỉnh nhân sự hắn mới ngừng lại.
Diêm thị tỉnh lại rồi, quả thật xấu hổ muốn chết, oán hận nhìn chằm chằm Từ Hoằng khiến cho Từ Hoằng càng hổ thẹn.
Từ Hoằng rên rỉ thở dài, ấy vậy mà lại khóc lên, dùng sức tát vài bạt tay lên mặt mình thật mạnh.
Diêm thị rốt cuộc không nỡ buông phú quý của Từ gia, lại thêm tính nhẹ dạ, đành phải nhẹ khuyên: "Lão gia, người đừng làm vậy."
Lúc này Từ Hoằng mới ngừng tay lại.
"Chẳng phải hơn nửa năm không tới rồi, sao hôm nay lại đột nhiên tới."
"Chàng đã quên muội muội ngoan của chàng rồi sao, dụ dỗ tiểu thư của Thẩm gia đi chơi, rồi lừa nàng tới dâm miếu tế bái, để cho hắn nhìn thấy mới sinh ra thị phi…" Giọng nói của Diêm thị tuy vẫn còn mệt mỏi, vẫn cố nói đại khái mọi chuyện.
"Chẳng lẽ hắn có ý đồ với Thẩm Nhược Hi, sau đó bị ăn thiệt thòi." Tròng mắt Từ Hoằng hơi động.
Hắn bị nghiệp chướng do mình tạo ra hãm hại quá thê thảm.
Ngũ Thông Thần làm bậy ở Từ gia, đó là chuyện xấu trong nhà, Từ Hoằng tuyệt không cho phép truyền ra ngoài, Thẩm gia cũng sẽ không chủ động tìm hiểu bí mật sui gia, cho nên nhiều năm qua không ai phát hiện.
Cho dù người ngoài nghe thấy, thì có mấy ai dám mách lại cho Thẩm lão thái gia, Thẩm Thanh Thạch và Thẩm Thanh Sơn để tự tìm phiền phức cơ chứ…
Bình luận truyện