Quyển 1 - Chương 38: Một báo trả một báo
"Trong thiên hạ người có thể khiến cho tại hạ cúi đầu chịu thua có rất nhiều, nói cách khác nếu như công tử muốn đối phó tại hạ, tại hạ cũng không phản kháng được." Bạch Ngọc Phi uống một ngụm rượu Lục Nghĩ, vị ngọt tan trong miệng, từng tia từng tia mùi hương quấn quanh đầu lưỡi.
Hắn lại cười bảo: "Hóa ra đây là rượu nếp, không biết là nấu bằng nước suối nào."
"Chỉ dùng nước suối bình thường trong núi mà thôi, không có gì quý giá, Bạch huynh chớ tránh né đề tài, là ai làm ngươi bị thương?" Thẩm Luyện không ngừng xoay tròn chén rượu, nhưng rượu không bị vẩy ra ngoài dù chỉ một giọt.
"Võ công của tại hạ không cao, dù đao pháp xem như tạm được, khinh công cũng có chút thiên tư giống như công tử đã nói, nhưng thật sự tại hạ cũng không có bao nhiêu tự đắc với cái danh 'Đạo thánh' này, dù sao thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân, kẻ vô danh trên đời thắng được ta nhiều vô số kể. Thế nhưng danh tiếng gieo họa vào thân, Danh Kiếm sơn trang bị mất Vong Trần Hương lại nói là do ta trộm, vì thế tại hạ bị kiếm nô của Danh Kiếm sơn trang liên tục truy sát từ Yến Châu đến Thanh Châu, sau đó Thiếu chủ nhân của Danh Kiếm sơn trang cũng đến, tại hạ thậm chí còn chưa kịp nhìn mặt hắn thì phải ném đao bỏ chạy, hơn nửa còn trúng ám khí độc môn của hắn, suýt nữa vong mệnh, nghĩ đến giang hồ đồn đãi công tử võ công cái thế, y thuật hơn người, ta lại đang ở Thanh Châu, nên chỉ đành chạy đến nơi này giữ mạng, hy vọng công tử cứu chữa."
"Bước vào giang hồ vốn là sống chết có số, ngươi chạy đến đây không sợ ta thấy chết không cứu sao." Thẩm Luyện chậm rãi nói.
"Đã cùng đường mạt lộ thì sao có thời gian nghĩ nhiều như vậy, may mà công tử cũng không phải hạng người này." Thật ra Bạch Ngọc Phi vẫn còn sợ hãi, tai nạn lần này quả thật là một lần đáng sợ trong đời.
Kỳ thật hắn cũng không chắc Thẩm Luyện sẽ cứu hắn hay không, dù sao người giang hồ đừng nói là thấy chết không cứu, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn cũng nhiều vô số kể.
"Một báo trả một báo, ta cứu ngươi, cái mạng này của ngươi từ nay thuộc về ta, ngươi có đồng ý không, nếu không muốn thì lúc này có thể đi, tất nhiên tiền mua mạng, sau này ngươi phải trả lại." Thẩm Luyện không phải người xấu, cũng sẽ không lạm phát lòng tốt, ban ân đừng quên báo đáp, trong mắt hắn đó cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.
Trên đời kẻ có chí công vô tư rốt cuộc vẫn rất ít, đa số là thi ân vọng báo, đó cũng hợp với số trời.
Bạch Ngọc Phi cười khổ nói: "Tại hạ độc lai độc vãng, công tử cảm thấy hữu dụng thì cứ lấy cái mạng này là được rồi."
"Vậy thì ngươi cứ ở lại đây làm người giúp việc, tiền công giống như những người khác, trông coi cơm nước ăn ở, không cần quản lý chuyện bán rượu, nhìn sức khỏe của ngươi hẳn là có thể làm chút việc nặng rồi, vậy ngày mai hãy bắt đầu làm việc."
"Tới bây giờ ta mới tin công tử thật sự là một ông chủ khách sạn đấy." Bạch Ngọc Phi bật cười lớn, hắn đến nông nỗi này nên sẽ không coi trọng tiền tài, càng sẽ không để ý có rượu ngon hay không, thứ thật sự làm hắn cảm thấy hứng thú chính là Thẩm Luyện.
Đợi đến khi Bạch Ngọc Phi ra ngoài rồi, Thẩm Luyện mới từ từ mở cửa sổ, đây là lầu cao nhất, có thể nhìn thấy núi xanh ngoài thành, núi xanh đã bạc đầu, ánh trăng sáng lại lên giữa trời, thấm thoát hắn đã đi đến thế giới này ba năm rồi.
Hắn cũng không lưu lại thủ đoạn gì trên người Bạch Ngọc Phi, cũng không phải tin tưởng Bạch Ngọc Phi là hiệp khách lời hứa nghìn vàng, mà hắn không quan tâm đối phương sẽ đổi ý hay không.
Trong cuộc đời, kẻ tới người đi nhiều như vậy, dù cho nhìn lầm mấy người cũng biết làm sao đây.
Ngược lại chuyện chọn lễ vật để tặng cho Tân Thập Tứ Nương mới thật sự làm khó hắn, nếu đối phương không phải con người, vậy ắt sẽ không để ý tục vật, gặp người phi thường tất phải có quà phi thường, bằng không làm sao tỏ lòng được.
******
Ánh trăng trải trên tuyết, con đường màu trắng ngần, sáng không kém ban ngày là bao.
Trên tuyết có một chiếc bóng thật dài, nhìn kỳ lại mới thấy rõ đó là một chiếc kiệu.
Kiệu kia màu xanh biếc, trước sau có hai người, đều mặc quần áo màu xanh, tuổi tác không lớn, nhưng khinh công thì cao siêu.
Phía trên tuyết kia có dấu chân, nông sâu đồng đều, mỗi lần kiệu phu bay vọt lên rồi đáp xuống đất đều xa năm sáu trượng.
Chưa tới một phút đã bay ra hơn mười dặm rồi.
Chiếc kiệu đột nhiên ngừng lại, ngừng dưới chân Già Lam Sơn, băng qua Già Lam Sơn chính là Thanh Châu Thành.
"Công tử, đây chính là Già Lam Sơn, nơi Lăng Xung Tiêu giết Dương Hiên, nơi này có một con đường lên núi, xuống núi cũng có một con đường. Vòng qua ngọn núi này thì phải đi một đoạn đường rất xa." Kiệu phu phía trước trậm giọng nói, giọng nói của hắn âm vang mạnh mẽ, tựa như sắt thép đập lên tảng đá.
Thân thể hắn cũng rất thẳng, trên eo mang theo một thanh kiếm thép. Chạy trong đêm tuyết rét lạnh này lại không rùng mình mảy may, kiệu phu phía sau cũng như vậy.
"Lăng Xung Tiêu nghe nói đã gần như nhập Đạo, sư đệ Dương Hiên của hắn cũng là cao thủ mạnh nhất trong giang hồ, ngay cả Thủy Tất Khả Hãn ở Mạn Bắc cũng dám đắc tội. Lăng Xung Tiêu có thể giết Dương Hiên, mà ta thì ngay cả Bạch Ngọc Phi cũng không giết được, xem ra muốn vượt qua hắn chỉ còn cách đợi sau khi vào Tiên môn, nhưng đến lúc đó có lẽ Lăng Xung Tiêu cũng không xứng để ta ra tay rồi."
Giọng nói trong kiệu hiển nhiên là nam tử, trong lời nói luôn có một sự cô quạnh sâu sắc.
"Tên Bạch Ngọc Phi kia võ công không cao, nhưng bù lại khinh công rất lợi hại, công tử không thể giết hắn không phải vì công tử không đủ mạnh, Lăng Xung Tiêu lúc bằng tuổi với công tử tất nhiên là kém xa công tử, huống chi công tử sớm muộn cũng bước lên đường trường sinh, sẽ vượt qua hắn không biết bao xa."
"Kiếm Thập Tam ngươi cũng biết nói chuyện nhỉ, Kiếm Thập Tứ ngươi cảm thấy Kiếm Thập Tam nói thế nào?" Người công tử kia lại hỏi, tất nhiên tên kiệu phu phía trước là Kiếm Thập Tam, phía sau là Kiếm Thập Tứ.
"Không biết." Hai chữ này giống như nặn ra từ trong đá, nói xong hai chữ này, hắn tựa như đã nói hết lời của cả ngày hôm nay, không chịu nói thêm dù chỉ một chữ.
"Kiếm Thập Tứ ơi Kiếm Thập Tứ, ngươi lúc nào cũng khó chịu như vậy, chẳng trách không lấy được vợ." Người trong kiệu cảm thấy trêu đùa hai tên hạ nhân này rất thú vị, vui vẻ thêm một chút.
"Công tử bây giờ chúng ta lên núi, ngày mai mới vào thành à?"
"Vậy thì nghỉ ngờ trên núi một đêm đi, ngày mai gặp Thanh Trúc Bang lấy vật kia lại, tiện đường giải quyết luôn Bạch Ngọc Phi."
"Thanh Trúc Bang trong Thanh Châu Thành cũng không có gì phải bận tâm, nhưng còn công tử Thẩm Luyện của Thẩm gia, có người nói hắn còn trẻ lại vô cùng lợi hại, võ công tuy được Dương Hiên truyền dạy nhưng đã vượt qua Dương Hiên rồi, công tử muốn đi gặp vị thiếu niên kỳ tài này một lần không?"
"Ta cũng từng nghe mọi người nói về hắn, tục truyền phong thần tú triệt, khiến cho những ai gặp hắn đều bội phục, nếu đến rồi há có thể không gặp một lần." Người trong kiệu cười khẽ một tiếng,
Sơn đạo kia rất trượt dốc, Kiếm Thập Tam và Kiếm Thập Tứ khiêng kiệu cứ như đi trên đắt bằng.
Cũng không lâu lắm liền thấy một ngôi chùa cổ, đó là Già Lam Tự.
Trên thềm đá phủ đầy những hạt tuyết trắng mịn, ánh trăng lung linh, khiến cho người ta cứ muốn ngắm nhìn mãi.
Bên trong mơ hồ có ánh đèn, đèn xanh như đậu, cổ miếu sâu thẳm.
"Hình như bên trong có người, tạm thời để cho Kiếm Thập Tam đi vào thăm dò một chút, Kiếm Thập Tứ ngươi ở lại đây."
Tên Kiếm Thập Tứ kia ừ một tiếng.
Kiếm Thập Tam đi dọc theo thềm đá phủ tuyết trắng, vào chùa cổ, bỗng nhìn thấy một cô gái xinh đẹp khoác khăn lụa hồng đi ra.
Chính là Tân Thập Tứ Nương.
"Các ngươi đến đây tá túc phải không, có thể ở hậu viện một đêm."
Kiếm Thập Tam đáp: "Đúng là đến tá túc, cảm tạ cô nương."
Hắn ngoài miệng đáp lễ, khóe mắt lại chú ý… Tân Thập Tứ Nương đi ra từ trong đại điện, nhưng ngay cả một dấu chân cũng không lưu lại.
Bình luận truyện