Thanh Kiếm Của Quỷ
Chương 181: Ngoài Dự Đoán
Bị thanh kiếm kề cổ mà Trúc Chi vẫn không hề lộ tia hoảng sợ nào. Lục Trung cắn răng chờ đợi, nhưng đáp lại hắn chỉ có sự thờ ơ của Trúc Chi. Cô nhắm mắt buông xuôi, mặc cho Lục Trung muốn làm gì thì làm.
Cuối cùng, Lục Trung đành chịu thua. Hắn ném thanh kiếm sang một bên, lầm lủi bước về phía cuối giường, khoanh tay, trừng mắt ngó Trúc Chi đăm đăm.
Trúc Chi bật cười. Cô ngồi xuống mép giường nghiêng đầu nhìn sang Lục Trung. Cô thấy hắn đang rất giận, ánh mắt vẫn chưa dịu đi một phần nào. Cô đành nói:
“Chuyện đó có gì lạ đâu. Tôi đang nói đến mẹ ruột của tôi cơ. Anh không thông minh như tôi vẫn tưởng nhỉ?”
“Cô.”, Lục Trung xoay mặt đi hướng khác, cố giấu đôi mắt tóe lửa của mình đi.
Trúc Chi bật cười nói tiếp:
“Anh nghĩ vì sao Ngọc Tự lại bắt tôi hả? Vì thân thể này được ghép trái tim của tôi, trái tim của tiểu vương. Linh hồn của tôi được buộc chặt với trái tim ấy nên nó mới nằm trong thân xác này. Nói tóm lại, tôi chính là tiểu vương mà các ngươi đang tìm. Người mẹ nuôi kia chỉ là một người bình thường, người mẹ ruột của tôi thì chết rồi. Anh có tìm cũng không tìm được đâu.”
“Cô tiết lộ thông tin quan trọng như vậy cho tôi biết, không sợ tôi nói lại cho chủ nhân sao?”
Trúc Chi nhúng vai, thờ ơ trả lời:
“Đằng nào ông ta chẳng biết. Đằng nào tôi cũng phải chết trong tay mấy người. Anh chỉ kéo dài được mấy khắc thôi. Lão sẽ nhanh đến đây giết tôi.”, Trúc Chi đổi sang nói giọng quan tâm vô cùng trìu mến, “Nếu lão biết được anh không báo lại cho lão biết chuyện tôi đã tỉnh, anh sẽ bị lão trừng phạt. Tôi muốn chết nhanh một chút, không muốn mấy người chơi cái trò vờn mồi, làm tôi đau tim hơn thôi.”
Lục Trung bối rối khi bắt gặp ánh mắt ngấn lệ của Trúc Chi. Trình diễn xuất của cô đã nâng thêm một tầng mới. Không ngờ cô giả vờ giống như thật. Bấy nhiêu chưa đủ khơi dậy lòng trất ẩn của Lục Trung. Hắn dù có một chút lay động, nhưng hắn quyết không phản bội chủ nhân của mình, nhất là vì một ả đàn bà.
“Tại sao anh lại muốn biết về bài hát đó? Không lẽ cô nương mà anh thích hay hát bài ấy sao?”
Lục Trung đanh mặt lại. Trúc Chi phát hiện có một chút thay đổi trong đôi mắt của hắn khi cô đề cập đến “vị cô nương mà anh thích”, ánh mắt kia không chứa chút cảm tình nào. Lẽ nào Trúc Chi đoán sai ư? Bài hát đó không phải của cô gái mà hắn thích?
Mặc dù rất tò mò về bài hát kia, lại không cách nào khiến Lục Trung buông bỏ tự tôn của một người nhất nhất trung thành với chủ. Hắn quyết định bỏ mặc cô, rồi lạnh lùng rời đi.
Trúc Chi thầm rủa cái tên Lục Trung này ba phải. Lúc thì muốn giữ tánh mạng của cô, lúc lại lạnh lùng đối với cô. Cô lắc đầu ngao ngán, thu cả hai chân lên giường.
Nhất Uy đã tỉnh lại từ nảy đến giờ và đã kịp nghe cô diễn trò. Cậu phải ráng nhịn lắm mới không cười thành tiếng. Nhất Uy còn lạ gì tài nói dóc của cô. Cô làm gì lại “muốn chết nhanh một chút cho khỏi phải đau tim” như lời cô nói.
Nhất Uy nhả chuỗi hạt màu lam ra, cố trườn tới gần Trúc Chi một chút. Chiếc giường bé tí nên chỉ cần cậu nhích hai lần đã tới gần Trúc Chi, đến nổi cùi chỏ của cậu vô tình đụng trúng bắp đùi của Trúc Chi.
Nhất Uy rút tay lại rất nhanh, cậu cố gắng ngồi dậy. Cậu hỏi cô:
“Chị có ý đồ gì vậy hả?”
“Em tỉnh rồi ư?”, Trúc Chi mừng rỡ quay sang. Cô dìu Nhất Uy ngồi dậy. Nhất Uy cười đáp:
“Tỉnh rồi.”
Nhất Uy nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Trúc Chi, cậu nhìn lên cái cổ vẫn còn in hằn vết dao khứa mà Lục Trung để lại, thoáng đau lòng. Lần đầu tiên, cậu có ý định muốn ôm lấy cô cho riêng mình. Không nghĩ đến Thanh Lâm, không quan tâm tình cảm của cô hướng về phía Huyết Yêu, chỉ nghĩ đến khao khát trong cậu lúc này thôi.
Trúc Chi ghì chặt bàn tay của cậu trong bàn tay của mình. Cô cố truyền vào bàn tay kia một chút hơi ấm, một chút quan tâm của cô. Cô nói:
“Lúc nảy chị sợ hết hồn. Chút nữa tưởng mất em rồi.”
Nhất Uy suy đoán:
“Chị đã nhìn thấy cái chết của em ư?”
Trúc Chi gật đầu:
“Phải rồi. Chị thấy cái xác của em bên trong lăng mộ và nhận ra đó chỉ là giả. Sau đó thấy được em suýt chết. Chị đã dụ Lục Trung đưa chị vào nhà xí. Tiếp đến chị dịch chuyển tới chổ của em.”
“Chị thông minh lắm. Em đã hy vọng có người nhận ra cái xác ấy do đích thân em biến thành.”
“Em đã sử dụng được thần lực rồi ư?”
“Đúng vậy.”, Nhất Uy cười, “Thầy đã chỉ cho em trước khi thực hiện kế hoạch giữa em, thầy và Vô Âm.”
Trúc Chi hơi giận hờn:
“Mấy người không thèm nói cho tôi nghe luôn chớ gì? Mấy người đâu thèm nghĩ tôi mà thấy cái xác ấy tôi đã đau lòng thế nào.”
“Được rồi.”, Nhất Uy tựa đầu lên vai Trúc Chi nũng nịu, “Chẳng phải em đã không sao rồi ư? Chúng ta đâu còn cách nào khác là phải đánh lừa Ngọc Tự.”
Nhất Uy kể cho Trúc Chi biết kế hoạch nho nhỏ của họ mới khiến cô bình tâm trở lại. Cậu nói với Trúc Chi cậu còn có một nhiệm vụ khác quan trọng hơn rất nhiều. Nhưng vì cậu tham lam muốn nhận thêm thần lực của Kim Quy nên mới bị thương nằm đây với cô. Cậu phải rời đi trước khi kế hoạch kia đổ sông đổ bể.
Trúc Chi nghe Nhất Uy gọi cha ruột bằng tên cũng không cảm thấy lạ. Trước đây, Nhất Uy chưa lần nào gọi Kim Quy là cha. Cô hiểu lý do đằng sau ấy là gì, Nhất Uy chỉ muốn người cha mà cậu yêu thương là Nhất Đằng mà thôi. Cậu không muốn có thêm bất cứ người cha nào khác cả. Điều đó khiến Trúc Chi cảm thấy cậu là một người tốt bụng, không hiểu sao trái tim của cô bắt đầu đập loạn lên. Cô buông bàn tay của Nhất Uy ra, lúc này mới nhận ra hai người ngồi rất gần nhau, nếu người ngoài nhìn vào còn tưởng giữa họ có mờ ám (Nhất Uy cảm thấy hơi hụt hẫng khi rời xa bàn tay ấy).
Trúc Chi gặng hỏi mãi Nhất Uy mới chịu khai ra cái bí mật trong kế hoạch giữa cậu và Huyết Yêu, cái nhiệm vụ quan trong mà hắn giao cho cậu. Cậu thì thầm vào tai Trúc Chi rất lâu rất lâu. Cô thật sự choáng ngợp khi nghe xong cái kế hoạch không tưởng kia. Quả nhiên là Huyết Yêu, hắn thật sự vô cùng nguy hiểm nếu có người dám động chạm đến hắn. Trúc Chi lôi đóa hắc phù dung ra, dùng sức mạnh của nó, cô cùng Nhất Uy cố gắng dịch chuyển cậu rời khỏi nơi này.
Nhất Uy vừa rời đi không lâu, Ngọc Tự và Lục Trung đã xuất hiện ngay trong phòng. Trúc Chi lấy bình tĩnh nằm trên giường, đôi mắt cô nhìn thẳng vào đôi mắt Ngọc Tự không hề để lộ tia sợ hãi nào.
Ngọc Tự tặc lưỡi nói:
“Các khâu đã chuẩn bị xong, chỉ thiếu một thứ. Nào đến lúc phải dâng trái tim kia cho ta rồi.”
Trúc Chi gượng ngồi dậy:
“Ông làm nhanh giùm đi. Tôi chán ghét phải đợi thêm rồi. Có điều nếu trái tim này không phải là thứ ông cần như ông tưởng, tôi hy vọng ông không quá thất vọng.”
Ngọc Tự không thích người khác đoán ý đồ của mình, không thích người khác tỏ vẻ hiểu biết trước mặt mình, càng không thích cái giọng điệu “ta đây biết ông lầm rồi” của Trúc Chi. Lão nhếch mày không lo lắng gì cả:
“Có một cách biết chính xác ngươi có phải sở hữu trái tim của tiểu vương hay không.”
Trúc Chi cũng tò mò điều lão vừa nói. Lão lôi cô đứng dậy rồi biến mất. Lục Trung không được phép đi theo sau lão. Hai người xuất hiện trong mật thất chứa thanh kiếm của lão. Lão dõng dạc nói:
“Nếu ngươi mang trái tim của tiểu quỷ thì ngươi cầm được thanh kiếm kia mà không bị thiêu chết. Nào, tự tay ngươi hãy cầm lấy nó trước mặt ta.”
Lần này, Trúc Chi có cơ hội nhìn kỹ thanh kiếm hơn lúc vừa mới đến đây. Kiếm khí của thanh kiếm quả nhiên rất nồng, nó khiến sóng mũi của cô cay cay, nó cũng khiến cho đôi bàn tay của cô run lên đầy phấn khích. Rất có thể nó đang nhận ra chủ nhân thật sự của nó đang đứng ở đây.
Trúc Chi hít sâu vào một hơi. Cô nhanh chóng nghĩ ra kế sách làm sao cầm thanh kiếm kia mà không khiến lão nghi ngờ thêm. Cô biết chắc mình cầm nó mà không bị bất cứ điều gì cả.
Ngọc Tự cũng hồi hộp quan sát. Trúc Chi đang tiến rất gần thanh Hắc Ma. Thanh kiếm rung lắc dữ dội khi cảm nhận được quỷ khí từ người của cô. Cô cắn răng đưa tay chạm vào Hắc Ma. Nhưng bàn tay cô chưa kịp chạm đến Hắc Ma đã bị kiếm khí của nó đẩy bay ra hướng ngược lại. Cả người Trúc Chi đập vào tường, ngất xỉu.
Ngọc Tự bàng hoàng nhìn Trúc Chi nằm bên dưới. Không thể nào, ngay cả tiểu vương cũng không chạm được vào thanh kiếm. Chuyện này rõ ràng khiến lão càng hồ nghi cái chuyện tào lao, như ăn trái tim của tiểu vương sẽ sở hữu được thanh kiếm mà Lục Trung nói trước đó. May mà lão cho cô thử chạm vào thanh kiếm trước. Nếu để đến lúc lão ăn trái tim kia xong rồi chạm mới biết không phải quá muộn sao. Có khi sức mạnh của thanh kiếm đánh quật lão tám thước chứ chẳng chơi.
Ngọc Tự gọi Lục Trung đến ném cho hắn một ánh mắt giết người. Lục Trung co ro sợ hãi, hắn vừa nhìn thấy Trúc Chi nằm phía bên kia, miệng cô đầy máu. Hắn không đoán được tình hình, chỉ biết cô vẫn chưa chết.
Ngọc Tự nói bằng một giọng như lão đang cố gắng không phát tiết lên đầu Lục Trung:
“Con bé đó không chạm vào thanh kiếm được. Ngươi phải nói cho ta biết lý do, Lục Trung.”
Lục Trung bình tĩnh đáp:
“Thưa chủ nhân, rất có thể do cô ấy không phải tiểu ma vương. Và chúng ta bị Lôi Trí lừa.”
“Nhưng cả hắn cũng không chạm vào thanh kiếm.”
“Hắn rất xảo quyệt. Có thể hắn đã dùng mánh khóe nào đó.”
“Hắn đâu rồi?”
“Thuộc hạ đã nhốt hắn lại rồi.”
Ngọc Tự chấp hai tay sau lưng. Lão đi đi lại lại tự suy diễn cho chính mình nghe hơn là cho Lục Trung nhge:
“Cũng có thể con bé này đang dùng mánh khóe. Người của Huyết Yêu luôn luôn nghĩ cho mình kế hoạch B. Ta không thể tin chúng hoàn toàn. Không phải chúng ta đang giữ một người quan trọng với nó hay sao?”
Ngọc Tự bắt Lục Trung cột Trúc Chi vào cây cột cao chót vót, cô vẫn còn hôn me chưa tỉnh. Sau đó lão lại lặn mất tiêu. Lục Trung bắt đắt dĩ làm theo, thân thể cô mềm nhũng trong tay hắn. Hắn thấy cô rất gầy, rất giống như một người mắc bệnh lâu năm chưa khỏi. Không thể nào cô lại mang trong mình thân thế hiển hách như tiểu ma vương được.
Ngọc Tự trở lại mật thất, bên cạnh lão có thêm một người nữa. Lão vui vẻ lấy một cái ghế đưa cho Lục Trung cùng mình xem kịch hay. Lão biết linh hồn bên trong hai bích hoa sen kia là giả, ngay khi Lôi Trí nói cô bé này mang trái tim của Quỷ. Chỉ có hậu duệ của Quỷ vương mới có Vọng Âm. Không lẽ Quỷ vương cùng một lúc sinh hạ hai đứa con gái?
Ngọc Tự đã suy nghĩ rất kỹ mới lôi linh hồn bên trong bích hoa sen kia ra. Quả nhiên, Huyết Yêu bằng cách nào đó đã đọc được ý đồ của lão. Hắn đã đi trước một bước cướp lấy linh hồn kia.
Ngọc Tự đã tự hỏi ai là người có khả năng trộm bích hoa sen trong tay của lão. Chỉ có một người có khả năng: Tuấn Tú. Trong khi lão đang bận rộn bên kia căn phòng đã để bích hoa sen không có người canh giữ. Nó đã lấy trộm bích hoa sen từ lúc đó.
Lão còn nghĩ một phương án khác: Tuấn Tú ngay từ đầu đã giả vờ phối hợp với lão. Thực chất đã ngấm ngầm báo cáo việc hồi sinh Ngân Chi cho Huyết Yêu biết từ trước. Thế nên hắn mới biết được ý đồ của lão và cứu lấy linh hồn của Trúc Chi.
Huyết Yêu đã có được linh hồn con bé đó và đặt nó vào thân xác này. Như vậy mới hợp lý, như vậy linh hồn của cô bé sở hữu Vọng Âm và thân xác có được trái tim của Quỷ vương mới hợp nhất. Vậy thì tại sao nó chạm vào thanh kiếm đã bị thanh kiếm đẩy ra?
Tuấn Tú mặt mày hoảng sợ nhìn thấy Trúc Chi bị cột tại nơi đó. Anh chạy đến chạm tay lên cánh tay của cô muốn chắc xem cô vẫn còn sống.
“May quá.”, Tuấn Tú nói thầm.
Trúc Chi cuối cùng cũng tỉnh lại, cô thấy Tuấn Tú đứng đó. Anh bị thương toàn thân, quần áo rách tả tơi, máu khô lại từ lâu, trên mặt có một vết sẹo dài xuống cổ. Cô đau lòng liếc sang Ngọc Tự, nghiến răng nhớ lại chính cô đã từng phát lời thề sẽ băm vằm lão ra thành từng mãnh.
Ngọc tự thoáng thấy con ngươi của Trúc Chi biến thành màu đỏ rực. Lão đã nhìn thấy đôi mắt đó ở đâu rồi. Dường như đôi mắt muốn giết chết lão mà lão đã từng nhìn thấy nhiều lần trên nạn nhân của mình. Cô cũng chỉ là một trong những người bất lực muốn giết lão mà thôi.
Trúc Chi im lặng đánh giá tình hình. Tuấn Tú đã bị tra tấn. Tại sao lão lại tra tấn anh? Lão muốn biết điều gì từ anh ư? Không phải lão nên cảm ơn anh khi anh là người giúp lão hồi sinh Ngân Chi hay sao. Lão già độc ác đó, cơn giận của Trúc Chi dâng lên đỉnh điểm.
Trúc Chi lạnh lùng nói với Ngọc Tự:
“Bản thân vô năng lại đi tra tấn một người không có khả năng đánh trả mình. Ngọc Tự, lão khiến ta bất ngờ quá đấy.”
Cuối cùng, Lục Trung đành chịu thua. Hắn ném thanh kiếm sang một bên, lầm lủi bước về phía cuối giường, khoanh tay, trừng mắt ngó Trúc Chi đăm đăm.
Trúc Chi bật cười. Cô ngồi xuống mép giường nghiêng đầu nhìn sang Lục Trung. Cô thấy hắn đang rất giận, ánh mắt vẫn chưa dịu đi một phần nào. Cô đành nói:
“Chuyện đó có gì lạ đâu. Tôi đang nói đến mẹ ruột của tôi cơ. Anh không thông minh như tôi vẫn tưởng nhỉ?”
“Cô.”, Lục Trung xoay mặt đi hướng khác, cố giấu đôi mắt tóe lửa của mình đi.
Trúc Chi bật cười nói tiếp:
“Anh nghĩ vì sao Ngọc Tự lại bắt tôi hả? Vì thân thể này được ghép trái tim của tôi, trái tim của tiểu vương. Linh hồn của tôi được buộc chặt với trái tim ấy nên nó mới nằm trong thân xác này. Nói tóm lại, tôi chính là tiểu vương mà các ngươi đang tìm. Người mẹ nuôi kia chỉ là một người bình thường, người mẹ ruột của tôi thì chết rồi. Anh có tìm cũng không tìm được đâu.”
“Cô tiết lộ thông tin quan trọng như vậy cho tôi biết, không sợ tôi nói lại cho chủ nhân sao?”
Trúc Chi nhúng vai, thờ ơ trả lời:
“Đằng nào ông ta chẳng biết. Đằng nào tôi cũng phải chết trong tay mấy người. Anh chỉ kéo dài được mấy khắc thôi. Lão sẽ nhanh đến đây giết tôi.”, Trúc Chi đổi sang nói giọng quan tâm vô cùng trìu mến, “Nếu lão biết được anh không báo lại cho lão biết chuyện tôi đã tỉnh, anh sẽ bị lão trừng phạt. Tôi muốn chết nhanh một chút, không muốn mấy người chơi cái trò vờn mồi, làm tôi đau tim hơn thôi.”
Lục Trung bối rối khi bắt gặp ánh mắt ngấn lệ của Trúc Chi. Trình diễn xuất của cô đã nâng thêm một tầng mới. Không ngờ cô giả vờ giống như thật. Bấy nhiêu chưa đủ khơi dậy lòng trất ẩn của Lục Trung. Hắn dù có một chút lay động, nhưng hắn quyết không phản bội chủ nhân của mình, nhất là vì một ả đàn bà.
“Tại sao anh lại muốn biết về bài hát đó? Không lẽ cô nương mà anh thích hay hát bài ấy sao?”
Lục Trung đanh mặt lại. Trúc Chi phát hiện có một chút thay đổi trong đôi mắt của hắn khi cô đề cập đến “vị cô nương mà anh thích”, ánh mắt kia không chứa chút cảm tình nào. Lẽ nào Trúc Chi đoán sai ư? Bài hát đó không phải của cô gái mà hắn thích?
Mặc dù rất tò mò về bài hát kia, lại không cách nào khiến Lục Trung buông bỏ tự tôn của một người nhất nhất trung thành với chủ. Hắn quyết định bỏ mặc cô, rồi lạnh lùng rời đi.
Trúc Chi thầm rủa cái tên Lục Trung này ba phải. Lúc thì muốn giữ tánh mạng của cô, lúc lại lạnh lùng đối với cô. Cô lắc đầu ngao ngán, thu cả hai chân lên giường.
Nhất Uy đã tỉnh lại từ nảy đến giờ và đã kịp nghe cô diễn trò. Cậu phải ráng nhịn lắm mới không cười thành tiếng. Nhất Uy còn lạ gì tài nói dóc của cô. Cô làm gì lại “muốn chết nhanh một chút cho khỏi phải đau tim” như lời cô nói.
Nhất Uy nhả chuỗi hạt màu lam ra, cố trườn tới gần Trúc Chi một chút. Chiếc giường bé tí nên chỉ cần cậu nhích hai lần đã tới gần Trúc Chi, đến nổi cùi chỏ của cậu vô tình đụng trúng bắp đùi của Trúc Chi.
Nhất Uy rút tay lại rất nhanh, cậu cố gắng ngồi dậy. Cậu hỏi cô:
“Chị có ý đồ gì vậy hả?”
“Em tỉnh rồi ư?”, Trúc Chi mừng rỡ quay sang. Cô dìu Nhất Uy ngồi dậy. Nhất Uy cười đáp:
“Tỉnh rồi.”
Nhất Uy nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Trúc Chi, cậu nhìn lên cái cổ vẫn còn in hằn vết dao khứa mà Lục Trung để lại, thoáng đau lòng. Lần đầu tiên, cậu có ý định muốn ôm lấy cô cho riêng mình. Không nghĩ đến Thanh Lâm, không quan tâm tình cảm của cô hướng về phía Huyết Yêu, chỉ nghĩ đến khao khát trong cậu lúc này thôi.
Trúc Chi ghì chặt bàn tay của cậu trong bàn tay của mình. Cô cố truyền vào bàn tay kia một chút hơi ấm, một chút quan tâm của cô. Cô nói:
“Lúc nảy chị sợ hết hồn. Chút nữa tưởng mất em rồi.”
Nhất Uy suy đoán:
“Chị đã nhìn thấy cái chết của em ư?”
Trúc Chi gật đầu:
“Phải rồi. Chị thấy cái xác của em bên trong lăng mộ và nhận ra đó chỉ là giả. Sau đó thấy được em suýt chết. Chị đã dụ Lục Trung đưa chị vào nhà xí. Tiếp đến chị dịch chuyển tới chổ của em.”
“Chị thông minh lắm. Em đã hy vọng có người nhận ra cái xác ấy do đích thân em biến thành.”
“Em đã sử dụng được thần lực rồi ư?”
“Đúng vậy.”, Nhất Uy cười, “Thầy đã chỉ cho em trước khi thực hiện kế hoạch giữa em, thầy và Vô Âm.”
Trúc Chi hơi giận hờn:
“Mấy người không thèm nói cho tôi nghe luôn chớ gì? Mấy người đâu thèm nghĩ tôi mà thấy cái xác ấy tôi đã đau lòng thế nào.”
“Được rồi.”, Nhất Uy tựa đầu lên vai Trúc Chi nũng nịu, “Chẳng phải em đã không sao rồi ư? Chúng ta đâu còn cách nào khác là phải đánh lừa Ngọc Tự.”
Nhất Uy kể cho Trúc Chi biết kế hoạch nho nhỏ của họ mới khiến cô bình tâm trở lại. Cậu nói với Trúc Chi cậu còn có một nhiệm vụ khác quan trọng hơn rất nhiều. Nhưng vì cậu tham lam muốn nhận thêm thần lực của Kim Quy nên mới bị thương nằm đây với cô. Cậu phải rời đi trước khi kế hoạch kia đổ sông đổ bể.
Trúc Chi nghe Nhất Uy gọi cha ruột bằng tên cũng không cảm thấy lạ. Trước đây, Nhất Uy chưa lần nào gọi Kim Quy là cha. Cô hiểu lý do đằng sau ấy là gì, Nhất Uy chỉ muốn người cha mà cậu yêu thương là Nhất Đằng mà thôi. Cậu không muốn có thêm bất cứ người cha nào khác cả. Điều đó khiến Trúc Chi cảm thấy cậu là một người tốt bụng, không hiểu sao trái tim của cô bắt đầu đập loạn lên. Cô buông bàn tay của Nhất Uy ra, lúc này mới nhận ra hai người ngồi rất gần nhau, nếu người ngoài nhìn vào còn tưởng giữa họ có mờ ám (Nhất Uy cảm thấy hơi hụt hẫng khi rời xa bàn tay ấy).
Trúc Chi gặng hỏi mãi Nhất Uy mới chịu khai ra cái bí mật trong kế hoạch giữa cậu và Huyết Yêu, cái nhiệm vụ quan trong mà hắn giao cho cậu. Cậu thì thầm vào tai Trúc Chi rất lâu rất lâu. Cô thật sự choáng ngợp khi nghe xong cái kế hoạch không tưởng kia. Quả nhiên là Huyết Yêu, hắn thật sự vô cùng nguy hiểm nếu có người dám động chạm đến hắn. Trúc Chi lôi đóa hắc phù dung ra, dùng sức mạnh của nó, cô cùng Nhất Uy cố gắng dịch chuyển cậu rời khỏi nơi này.
Nhất Uy vừa rời đi không lâu, Ngọc Tự và Lục Trung đã xuất hiện ngay trong phòng. Trúc Chi lấy bình tĩnh nằm trên giường, đôi mắt cô nhìn thẳng vào đôi mắt Ngọc Tự không hề để lộ tia sợ hãi nào.
Ngọc Tự tặc lưỡi nói:
“Các khâu đã chuẩn bị xong, chỉ thiếu một thứ. Nào đến lúc phải dâng trái tim kia cho ta rồi.”
Trúc Chi gượng ngồi dậy:
“Ông làm nhanh giùm đi. Tôi chán ghét phải đợi thêm rồi. Có điều nếu trái tim này không phải là thứ ông cần như ông tưởng, tôi hy vọng ông không quá thất vọng.”
Ngọc Tự không thích người khác đoán ý đồ của mình, không thích người khác tỏ vẻ hiểu biết trước mặt mình, càng không thích cái giọng điệu “ta đây biết ông lầm rồi” của Trúc Chi. Lão nhếch mày không lo lắng gì cả:
“Có một cách biết chính xác ngươi có phải sở hữu trái tim của tiểu vương hay không.”
Trúc Chi cũng tò mò điều lão vừa nói. Lão lôi cô đứng dậy rồi biến mất. Lục Trung không được phép đi theo sau lão. Hai người xuất hiện trong mật thất chứa thanh kiếm của lão. Lão dõng dạc nói:
“Nếu ngươi mang trái tim của tiểu quỷ thì ngươi cầm được thanh kiếm kia mà không bị thiêu chết. Nào, tự tay ngươi hãy cầm lấy nó trước mặt ta.”
Lần này, Trúc Chi có cơ hội nhìn kỹ thanh kiếm hơn lúc vừa mới đến đây. Kiếm khí của thanh kiếm quả nhiên rất nồng, nó khiến sóng mũi của cô cay cay, nó cũng khiến cho đôi bàn tay của cô run lên đầy phấn khích. Rất có thể nó đang nhận ra chủ nhân thật sự của nó đang đứng ở đây.
Trúc Chi hít sâu vào một hơi. Cô nhanh chóng nghĩ ra kế sách làm sao cầm thanh kiếm kia mà không khiến lão nghi ngờ thêm. Cô biết chắc mình cầm nó mà không bị bất cứ điều gì cả.
Ngọc Tự cũng hồi hộp quan sát. Trúc Chi đang tiến rất gần thanh Hắc Ma. Thanh kiếm rung lắc dữ dội khi cảm nhận được quỷ khí từ người của cô. Cô cắn răng đưa tay chạm vào Hắc Ma. Nhưng bàn tay cô chưa kịp chạm đến Hắc Ma đã bị kiếm khí của nó đẩy bay ra hướng ngược lại. Cả người Trúc Chi đập vào tường, ngất xỉu.
Ngọc Tự bàng hoàng nhìn Trúc Chi nằm bên dưới. Không thể nào, ngay cả tiểu vương cũng không chạm được vào thanh kiếm. Chuyện này rõ ràng khiến lão càng hồ nghi cái chuyện tào lao, như ăn trái tim của tiểu vương sẽ sở hữu được thanh kiếm mà Lục Trung nói trước đó. May mà lão cho cô thử chạm vào thanh kiếm trước. Nếu để đến lúc lão ăn trái tim kia xong rồi chạm mới biết không phải quá muộn sao. Có khi sức mạnh của thanh kiếm đánh quật lão tám thước chứ chẳng chơi.
Ngọc Tự gọi Lục Trung đến ném cho hắn một ánh mắt giết người. Lục Trung co ro sợ hãi, hắn vừa nhìn thấy Trúc Chi nằm phía bên kia, miệng cô đầy máu. Hắn không đoán được tình hình, chỉ biết cô vẫn chưa chết.
Ngọc Tự nói bằng một giọng như lão đang cố gắng không phát tiết lên đầu Lục Trung:
“Con bé đó không chạm vào thanh kiếm được. Ngươi phải nói cho ta biết lý do, Lục Trung.”
Lục Trung bình tĩnh đáp:
“Thưa chủ nhân, rất có thể do cô ấy không phải tiểu ma vương. Và chúng ta bị Lôi Trí lừa.”
“Nhưng cả hắn cũng không chạm vào thanh kiếm.”
“Hắn rất xảo quyệt. Có thể hắn đã dùng mánh khóe nào đó.”
“Hắn đâu rồi?”
“Thuộc hạ đã nhốt hắn lại rồi.”
Ngọc Tự chấp hai tay sau lưng. Lão đi đi lại lại tự suy diễn cho chính mình nghe hơn là cho Lục Trung nhge:
“Cũng có thể con bé này đang dùng mánh khóe. Người của Huyết Yêu luôn luôn nghĩ cho mình kế hoạch B. Ta không thể tin chúng hoàn toàn. Không phải chúng ta đang giữ một người quan trọng với nó hay sao?”
Ngọc Tự bắt Lục Trung cột Trúc Chi vào cây cột cao chót vót, cô vẫn còn hôn me chưa tỉnh. Sau đó lão lại lặn mất tiêu. Lục Trung bắt đắt dĩ làm theo, thân thể cô mềm nhũng trong tay hắn. Hắn thấy cô rất gầy, rất giống như một người mắc bệnh lâu năm chưa khỏi. Không thể nào cô lại mang trong mình thân thế hiển hách như tiểu ma vương được.
Ngọc Tự trở lại mật thất, bên cạnh lão có thêm một người nữa. Lão vui vẻ lấy một cái ghế đưa cho Lục Trung cùng mình xem kịch hay. Lão biết linh hồn bên trong hai bích hoa sen kia là giả, ngay khi Lôi Trí nói cô bé này mang trái tim của Quỷ. Chỉ có hậu duệ của Quỷ vương mới có Vọng Âm. Không lẽ Quỷ vương cùng một lúc sinh hạ hai đứa con gái?
Ngọc Tự đã suy nghĩ rất kỹ mới lôi linh hồn bên trong bích hoa sen kia ra. Quả nhiên, Huyết Yêu bằng cách nào đó đã đọc được ý đồ của lão. Hắn đã đi trước một bước cướp lấy linh hồn kia.
Ngọc Tự đã tự hỏi ai là người có khả năng trộm bích hoa sen trong tay của lão. Chỉ có một người có khả năng: Tuấn Tú. Trong khi lão đang bận rộn bên kia căn phòng đã để bích hoa sen không có người canh giữ. Nó đã lấy trộm bích hoa sen từ lúc đó.
Lão còn nghĩ một phương án khác: Tuấn Tú ngay từ đầu đã giả vờ phối hợp với lão. Thực chất đã ngấm ngầm báo cáo việc hồi sinh Ngân Chi cho Huyết Yêu biết từ trước. Thế nên hắn mới biết được ý đồ của lão và cứu lấy linh hồn của Trúc Chi.
Huyết Yêu đã có được linh hồn con bé đó và đặt nó vào thân xác này. Như vậy mới hợp lý, như vậy linh hồn của cô bé sở hữu Vọng Âm và thân xác có được trái tim của Quỷ vương mới hợp nhất. Vậy thì tại sao nó chạm vào thanh kiếm đã bị thanh kiếm đẩy ra?
Tuấn Tú mặt mày hoảng sợ nhìn thấy Trúc Chi bị cột tại nơi đó. Anh chạy đến chạm tay lên cánh tay của cô muốn chắc xem cô vẫn còn sống.
“May quá.”, Tuấn Tú nói thầm.
Trúc Chi cuối cùng cũng tỉnh lại, cô thấy Tuấn Tú đứng đó. Anh bị thương toàn thân, quần áo rách tả tơi, máu khô lại từ lâu, trên mặt có một vết sẹo dài xuống cổ. Cô đau lòng liếc sang Ngọc Tự, nghiến răng nhớ lại chính cô đã từng phát lời thề sẽ băm vằm lão ra thành từng mãnh.
Ngọc tự thoáng thấy con ngươi của Trúc Chi biến thành màu đỏ rực. Lão đã nhìn thấy đôi mắt đó ở đâu rồi. Dường như đôi mắt muốn giết chết lão mà lão đã từng nhìn thấy nhiều lần trên nạn nhân của mình. Cô cũng chỉ là một trong những người bất lực muốn giết lão mà thôi.
Trúc Chi im lặng đánh giá tình hình. Tuấn Tú đã bị tra tấn. Tại sao lão lại tra tấn anh? Lão muốn biết điều gì từ anh ư? Không phải lão nên cảm ơn anh khi anh là người giúp lão hồi sinh Ngân Chi hay sao. Lão già độc ác đó, cơn giận của Trúc Chi dâng lên đỉnh điểm.
Trúc Chi lạnh lùng nói với Ngọc Tự:
“Bản thân vô năng lại đi tra tấn một người không có khả năng đánh trả mình. Ngọc Tự, lão khiến ta bất ngờ quá đấy.”
Bình luận truyện