Thanh Liên Phượng Dẫn

Chương 30: Trọng thương mới khỏi



"Mộng Vân Ảnh, ngươi quay trở lại ngay!"

Mộng Vân Ảnh nghe vậy thân hình chỉ hơi khựng lại một chút nhưng cũng không dừng lại, ta thấy nàng chỉ còn cách Thao Thiết không tới một trượng, rốt cuộc rủa thầm một tiếng thực hiện chút tiên thuật vọt tới ngăn trước người Mộng Vân Ảnh.

Ta nghiêng đầu, xốc cổ áo Mộng Vân Ảnh lên, giận dữ hét : "Ngươi điên rồi sao? Ngươi cho là mình tài giỏi đến đâu ? Ngươi chán sống rồi ư ?"

Mộng Vân Ảnh cúi đầu không đáp, mặc cho ta trách mắng. Ta thấy nàng như thế lại nghĩ mình không nên nghiêm nghị quá, đang định xoay người lại đối phó với Thao Thiết thì lại thấy Mộng Vân Ảnh nhìn chằm chằm sau lưng ta, khóe miệng giương lên thành một nụ cười quỷ dị.

Ta cau mày không hiểu nhìn nàng, đến khi trên lưng truyền đến một trận đau đớn đến tê tâm liệt phế ta rốt cuộc mới hiểu nụ cười đó hàm nghĩa gì. Ta cố nén đau, buộc mình tĩnh tâm lại. Mắt thấy Thao Thiết này lại muốn tấn công lần nữa, ta vội vàng bắt quyết tạo kết giới, nhưng không hiểu sao kết giới mới dựng lên lại tiêu tán như bọt nước. Lòng ta cả kinh, tiếp tục thi chú hóa lửa, hóa gió, tình hình vẫn như vậy.

Mắt thấy một chân Thao Thiết lại bổ tới, ta bất đắc dĩ nhắm chặt hai mắt. Không nghĩ được hôm nay trời muốn diệt ta, bổn tiên trước khi chết đã trộm gà không được còn mất nắm gạo. Chỉ sợ sau này đám người nhàm chán trên trời trong lúc trà dư tửu hậu lại mang chuyện này ra làm chuyện cười. Ta chỉ nghe Thao Thiết gầm lên giận dữ, trên lưng lại nhói lên, trước mắt bổn tiên bỗng tối sầm, vô cùng hoa lệ ngã xuống.

Bổn tiên từ nhỏ đến lớn chưa từng ngất xỉu, không biết sau khi hôn mê tỉnh dậy sẽ như thế nào. Chỉ nhìn cảnh tượng trước mắt liền biết là mình đang ở trên chín tầng thiên đình.

Cách đó không xa, một cô gái đang ngồi ở dưới tàng cây chải tóc, có vẻ chuyên chú. Ta quỷ quỷ túy túy đi tới sau lưng nàng, đợi đến gần, liền chợt nhảy một cái đến trước mặt nàng, hô to một tiếng: "Nhị tỷ!"

Cô gái như bị giật mình, lược nắm trong tay cũng rơi xuống đất. Nhị tỷ chỉ vào mũi ta chớp chớp mắt : "Phượng Dẫn?"

Ta vui vẻ gật gật đầu, đặt mông ngồi xuống bên cạnh nàng: "Tỷ tỷ thật hăng hái a, trang điểm như thế, chẳng lẽ là đi gặp Nhị Lang thần?"

Nhị tỷ hung hăng dí lên trán ta, chỉ có điều thái độ vẫn đầy nghi ngờ : "Không phải ngươi đang đi lịch kiếp ở phàm trần sao ? Sao còn chưa lịch hết kiếp số đã trở lại thiên đình rồi ? " Nhị tỷ cau mày, khổ sở suy nghĩ một hồi chợt vỗ lên bả vai ta, cặp mắt sáng lên nói : "Ta nói. . . . . . Phượng Dẫn ngươi không phải là chết rồi chứ? Khi Thần Tiên lịch kiếp chết đi, liền có thể trở lại Tiên giới, chỉ có điều sẽ bị trừ cấp bậc. . . . . . Chậc chậc, chẳng lẽ. . . . . ."

Ta hắc hắc cười khan hai tiếng, thoáng cách xa nhị tỷ một chút. Chết hay chưa ta cũng không biết, chỉ có điều nếu biết ta cũng không thể thừa nhận.

Nhị tỷ nhặt lược trên đất lên, tiếp tục chải mái tóc dài : "có điều ta nghĩ ngươi cũng không giống như đã chết vì ấn ký tiên giai vẫn còn đó."

Ta nghe thế mạnh mẽ gật đầu, ta cũng cảm thấy như thế, dù gì ta cũng là một thần tiên, sao có thể tùy tiện bị Thao Thiết một chưởng giết chết được đây?

Nhị tỷ nhìn ta chằm chằm nhìn nửa buổi, chợt dừng động tác trên tay, nói với ta "Phượng Dẫn, bây giờ nhất đinh là tiên hồn của người đang rời khỏi thân thể. Nhanh trở về đi, để lâu thì ngươi thật sự chầu trời rồi "

"À?" Tiên Hồn rời thân thể? Ta ngây ngốc nhìn chằm chằm vào Nhị tỷ, lại thấy Nhị tỷ chợt đẩy ta một cái. Ta chỉ cảm thấy trên lưng đau nhói một trận, mở mắt ra lần nữa đã thấy gương mặt đầy râu của Vân Liên hiện ra.

Vân Liên thấy ta tỉnh lại, mệt mỏi trên mặt cũng biến mất hoàn toàn, trong mắt ngoài sự kích động còn có chút tâm tình mà ta không hiểu được. Ta còn chưa kịp nói gì, Vân Liên đã kéo ta vào ngực, nhẹ nhàng tựa vào bên cổ ta nhỏ giọng nghẹn ngào. Ta nhất thời không biết nên nói gì, không thể làm gì khác hơn là mặc hắn dựa vào, nước mắt làm cổ áo ta ướt nhẹp. Trong trí nhớ của ta, trừ lần cũng ta náo loạn uốn éo kia, Vân Liên cũng không bao giờ khóc trước mặt ta nữa. Ta nghe âm thanh nghẹn ngào nhẹ nhàng của hắn, nội tâm khẽ động, bất tri bất giác đưa tay ôm lại hắn.

Vân Liên ngẩn ra, chợt ngừng khóc, thoáng dịch ra một chút, trong âm thanh có chút khàn khàn: "Sư phụ, cuối cùng người cũng tỉnh. . . . . ."

Ta nhìn như vậy Vân Liên, trong lòng tràn đầy không đành lòng. Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của hắn, người hình như cũng gầy đi nhiều, chắc hẳn trong mấy ngày ta bị thương ngất xỉu, hắn đã chịu không ít đau khổ. Ta duỗi ngón tay nhẹ nhàng chạm vào chiếc cằm đầy râu của Vân Liên, trong lòng thiên ngôn vạn ngữ nhưng cũng không biết nên nói gì cho tốt.

Trong lòng bổn tiên như một mớ bòng bong, suy đi tính lại kỹ càng một chút, mới nói với Vân Liên câu đầu tiên sau khi tỉnh dậy.

"Vân Liên. . . . . . Trước tiên cạo sạch râu đi đã. . . . . ."

Tiểu Địa Tiên ngồi ở mép giường, bất đắc dĩ run rẩy một chút. Quả thật trên trời một ngày dưới đất đã một năm. Tiên hồn của ta bay tới thiên đình gặp Nhị tỷ chưa tới một nén nhang mà Tiểu Địa Tiên nói ta đã hôn mê ba ngày. Nghĩ mình hại đại tiên bị thương, Tiểu Địa Tiên cảm thấy vô cùng hổ thẹn nên từ đầu đến cuối cũng không dám nhìn thẳng vào ta. Ta cẩn thận chạm nhẹ vào lưng, không khỏi hít hà một phen, không ngờ từ trước đến nay sống an nhàn sung sướng hôm nay lại phải chịu đau đớn da thịt như thế…

"Tiểu Địa Tiên, sau khi bổn tiên bất tỉnh, Thao Thiết thì sao?"

Tiểu Địa Tiên nghe ta hỏi, vẻ mặt chợt kích động đáp: "Đại tiên không biết, sau khi ngài ngất đi, đồ đệ Vân Liên của ngài vội vàng chạy tới bảo vệ ngài. Tiểu tiên cũng không biết rõ chuyện gì xảy ra nhưng tóm lại sau khi Thao Thiết thấy Vân Liên liền hét lên một tiếng quỳ xuống khoanh tay chịu trói. Sau đó Vân Liên dùng Dây trói tiên của ngài thu phục Thao Thiết, hôm qua tiểu tiên đã đem nó về Thiên Đình "

Ta"Ừ" một tiếng, nhíu mày nhìn hắn, râu ria Tiểu Địa Tiên run rẩy, vội vàng nói tiếp: "Dĩ nhiên, tiểu tiên đã bẩm báo với Tiên Quân bên trên, nói là đại tiên ngài tự tay chế phục Thao Thiết"

Ta rất là hài lòng gật đầu một cái, tiểu tử Địa Tiên này cũng rất thức thời, cũng không uổng công bổn tiên chịu tổn thương da thịt. Ta khoát tay áo, Tiểu Địa Tiên rất thức thời lui ra ngoài, trong phòng lập tức trở nên an tĩnh hơn rất nhiều.

Ta ngồi an tĩnh, Lai Tiễn vẫn nằm ngủ ở chân giường ta. Mọi thứ giường như vẫn như cũng nhưng cũng như đã thay đổi.

Ta ngơ ngác nhỉn chằm chằm bàn tay mình, vì sao khi Thao Thiết tấn công ta không thể thực hiện được một chút tiên thuật nào ? Nghiêm túc nghĩ lại, đây cũng không phải là lần đầu tiên, mặc dù không để ý nhưng từ sau lần sau rượu kia, tiên thuật của ta cũng không còn nhạy bén nữa. Theo lý thuyết, ta đã đến cấp bậc thần tiên, khi hạ phàm lịch kiếp tiên thuật cũng không bị mất đi. Lần này do vậy mà ta suýt nữa mất mạng nhưng vẫn chưa tìm ra nguyên nhân vì sao thì quả thật ta là một thần tiên hồ đồ. Về phần Thao thiết… mặc dù ta không chính mắt nhìn thấy, chỉ nghe Tiểu Địa Tiên miêu tả, nhưng Thao Thiết này một mực cung kính đổi với Vân Liên. Thao Thiết từ nhỏ đã là thú cưỡi của Ngọc Đế, trừ phi là người trong hoàng tộc, còn thần tiên bình thường thì nó đều không xem vào mắt. Bây giờ Vân Liên cũng chỉ là một người phàm bình thường, mặc dù có thiên tư hơn người nhưng Thao Thiết cũng không thể xưng thần với hắn. Còn có Mộng Vân Ảnh, vì sao nàng phải cố ý …

Ai, ta đỡ trán, nhiều vấn đề như vậy càng nghĩ càng phiền toái… Nhớ năm xưa trên trời, làm gì có nhiều vấn đề lung tung lộn xộn cần ta phải vất vả như vậy chứ, mỗi ngày cùng lắm là buồn chán đi kiếm chuyện quấy rối mà thôi… Ta phiền não phồng má, đúng lúc liếc thấy Lai Tiễn đang ngủ say ở chân giường liền hung tợn xách nó lên xoay một vòng trên không trung. Bổn tiên bệnh nặng mới tỉnh cũng không thèm bày tỏ một chút, cả ngày chỉ biết ngủ, không hiểu sao hồ ly lười này lại có thể tu thành hồ yêu được…

Lai Tiễn quơ móng vuốt, ra sức giãy giụa trên tay ta, ta nhìn bộ dáng của nó liền phì cười, chợt thấy Vân Liên bưng một chén thuốc khẽ đẩy cửa bước vào. Chẳng hiểu sao nội tâm ta lại chợt động, bổn tiên suýt chút nữa bị nghẹn chết do cười.

Vân Liên đặt chén thuốc lên bàn, ngồi xuống cạnh ta kiên nhẫn giúp ta vuốt lưng. Đầu ngón tay của hắn mang theo chút ấm áp, mơn trớn lưng ta, khiến ta mặt đỏ đến tận cổ. Ta ngượng ngùng nghiêng nghiêng nhìn tới trước, giả bộ vô tình tránh sự đụng chạm của hắn. Tay phải của Vân Liên hơi ngừng lại trên không một chút, rồi lại cực kỳ tự nhiên bưng chén thuốc trên bàn đến trước mặt ta.

Ta cầm chén, cẩn thận đánh giá Vân Liên. Vừa rồi hắn thật sự đã ra ngoài cạo sạch râu, trở lại làm một nam tử phong thần tuấn lãng như thường ngày. Không biết sao thấy Vân Liên như vậy trong lòng ta lại có chút kinh hoảng, nhất thời không dám nhìn vào mắt hắn, chỉ bối rối quay đầu đi, đặt chén thuốc vào lại trong tay hắn "Ta không cần uống thuốc, ta là Thần Tiên, vết thương nhỏ này chỉ cần hai ngày là khỏi."

Vân Liên không nói gì, chỉ lại đưa chén thuốc đến trước mặt ta. Ta quệt mồm, xoay mặt đi lại không cẩn thận đụng phải chén thuốc, nước thuốc sóng sánh chảy một chút xuống áo trắng của ta. Mặt Vân Liên không chút thay đổi, để chén thuốc sang một bên, cầm vạt áo xanh lau sạch vết bẩn trên tà áo trắng của ta, rất cẩn thận.

Ta sững sờ nhìn Vân Liên, chợt cầm tay hắn lên, quát: "Đủ rồi!"

Vân Liên cũng không nói gì, chỉ nhìn thẳng vào ta, trong đôi con ngươi tràn đầy ưu thương. Sự ác độc của ta hung hăng xẹp xuống, chỉ cẩn thận nói : "Vân Liên. . . . . . Cần gì ngươi phải như thế? Thà ngươi mắng ta còn hơn. . . . . ."

Vân Liên chợt rút tay ra khỏi tay ta, ôm ta vào ngực thật chặt, ghì mạnh như thể muốn ta hòa vào hắn "Ta không hận sư phụ, ta hận chính mình đã không bảo vệ tốt cho người. . . . . ."

"Vân Liên. . . . . ."

Ta nhất thời không biết nên an ủi hắn như thế nào, đành phải vùi đầu vào ngực Vân Liên, sâu kín thở dài. Nhưng không nghĩ đến, chớp mắt tiếp theo, Vân Liên lại chợt nâng đầu ta lên, không nói gì chỉ ngậm lấy đôi môi ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện