Thanh Mai Chử Tửu (Mơ Xanh Nấu Rượu)

Chương 7



Nam nhân chính là tiện.

Câu nói này đặt ở trên người Tống Trí Văn khiến Thải Thải quỳ bái cư nhiên cũng áp dụng.

Tống Trí Văn trở về thành phố S, không tới quán của Thải Thải, nhưng kêu Thải Thải đi câu cá trên hồ, Thải Thải tới, ngồi trên du thuyền ở hồ, hắn không thích câu cá, chỉ ngồi xem Tống Trí Văn câu.

Nơi này là sản nghiệp tư nhân của Tống Trí Văn, mấy năm trước từ trong tay người khác mua được, sau khi mua ở giữa hồ trên đảo xây mấy toà nhà cổ kính, thời điểm y về S thành nghỉ ngơi, có lúc sẽ ở nơi này, mà đại đa số thời điểm, nơi này là dùng để đãi khách.

Thải Thải là khách quen của nơi này, lúc Tống Trí Văn không có ở đây, hắn thậm chí sẽ tự mình chạy tới chơi, đương nhiên, không thể mang bạn trai theo, hắn sợ làm Tống Trí Văn mất hứng.

Thải Thải cho là Tống Trí Văn bên người sẽ có ai đó, hoặc là đãi khách, hoặc là có bạn bè, không nghĩ tới y lẻ loi một mình, đúng là câu cá.

Thải Thải là người thích náo nhiệt, cho nên liền cảm thấy cứ như vậy phì phèo câu cá đặc biệt không có gì hay.

Tống Trí Văn câu lên một con cá Thải Thải không biết, Thải Thải mau chóng tới nịnh hót, đem cá xuống bỏ vào trong thùng, lúc này, Tống Trí Văn nói: “Sau đó cậu liền không liên lạc với Giang Sam, cậu xem cậu ấy ngày hôm nay có thời gian hay không?”

Tống Trí Văn là tể tướng trong bụng có thể chống thuyền, sau đó cũng không phải tức giận Giang Sam từ chối y, Giang Sam cũng không phải không việc làm, bởi vì công tác không thể đến hẹn, kia có thể hiểu, lại nói, Tống Trí Văn yêu thích người chăm chỉ làm việc. Nếu làm cho y bao dưỡng chỉ có thể ăn ngủ, chơi game, đi dạo phố, ngâm mình ở quầy rượu, y rất không thích. Thải Thải cũng từng giới thiệu qua người như thế cho y, mà phần nhiều ở chung một hai lần liền thay đổi.

Thải Thải nghe Tống Trí Văn, kinh ngạc há to miệng, sau đó đem cá trong tay ném một cái, nói: “Anh còn liên hệ cậu ta saoa?”

“Đúng. Cậu xem cậu ấy có tới hay không?” Tống Trí Văn nói rất rõ ràng, giống như là hỏi một bằng hữu rất bình thường.

“Ồ.” Thải Thải nghĩ thế nào cũng không hiểu Tống Trí Văn, bắt đầu gọi điện thoại cho Giang Sam.

Hắn ở trong lòng nghĩ, xem ra Tống Trí Văn cũng là một nam nhân bình thường, ham vui?

Hôm nay thứ bảy, Giang Sam sáng sớm đi xuống lầu chạy tập thể dục, liền mua một chút thức ăn, chuẩn bị buổi trưa làm món ngon, mà sau khi ăn sáng tự nhiên cảm thấy buồn ngủ quá, thế là liền bò lên giường mơ màng ngủ.

Điện thoại di động kêu lên, cậu tìm thấy trong tay nhìn một chút, Thải Thải gọi đến làm cho cậu sững sờ một chút, lập tức tiếp máy, Hái Thải nói: “Này, Tiểu Khả a.”

Giang Sam bất đắc dĩ đáp lại “Ưm… Hái tỷ, chào anh!”

Hái Thải nói: “Chúng tôi hôm nay ở Hồ Song Nguyệt câu cá, cậu có muốn tới chơi hay không a?”

Giang Sam chưa từng nghe qua cái tên Hồ Song Nguyệt này, nghĩ đến lần trước chọc Thải Thải nổi cáu, lần này không nên lại chọc hắn tức giận nữa, liền nói: “Tốt. Thế nhưng em không biết Hồ Song Nguyệt ở nơi nào?”

Hái Thải đáp: “Tại XX bên này, cậu gọi xe lại đây, sau đó tôi kêu tài xế qua đón cậu.”

Giang Sam nói: “Được. Em lập tức ra ngoài.”

Cúp điện thoại, Thải Thải liền cảm thấy tốt cười rộ lên, hắn thấy vui vẻ, mà nói thế nào nhỉ, kỳ thực cũng là người hơn ba mươi tuổi, nhân sinh từng trải dù thế nào cũng sẽ không ít.

Hắn đối Tống Trí Văn người vẫn bình tĩnh như cũ câu cá nói: “Tiều Khả cũng thật là, tôi gọi cậu ta đến, cậu ta liền tới ngay, cậu ấy cũng không sợ tôi bán đứng cậu ấy sao?”

Tống Trí Văn cũng cảm thấy Giang Sam tính cách quá thẳng thắn, quả thực cùng ngu đần có thể ngang bằng nhau.

Nhưng bọn họ không biết, như Giang Sam sẽ đem tiền gửi cho Thải Thải, đó là bởi vì cậu biết Thải Thải sẽ không âm thầm nuốt, lúc này cậu cũng là rõ ràng, Thải Thải không phải người xấu, hơn nữa, Thải Thải giao thiệp rộng, việc vui nhiều, cho dù là true chọc cũng sẽ không tìm chính mình, làm thế nào sẽ nói dối hẹn cậu câu cá chứ.

Cho nên Giang Sam căn bản không có suy nghĩ nhiều, không phải, lúc trước cậu lẽ nào lại đáp ứng tùy tiện một người, nói cho cậu hai mươi vạn đồng, bảo cậu đi phục vụ một nam nhân loại yêu cầu này.

Giang Sam gọi xe, tài xế cư nhiên biết Hồ Song Nguyệt ở nơi nào, nói: “Tôi có thể trực tiếp chở cậu đi Hồ Song Nguyệt, bất quá chỗ đó hẻo lánh, cậu phải cho ta ba trăm dồng tôi mới đi.”

Giang Sam nói rằng: “Nơi nào đắt như thế, nhiều nhất hai trăm, không được thì anh chở tôi đến giao lộ kia được rồi, xe bạn tôi sẽ đến đón.”

Tài xế hết cách, không thể làm gì khác hơn là nói: “Được rồi, vậy thì hai trăm.”

Giang Sam gọi điện thoại cho Thải Thải nói mình trực tiếp đến Hồ Song Nguyệt, kêu tài xế không cần đến, gọi điện thoại xong, tài xế taxi nói: “Cậu đi Hồ Song Nguyệt nghỉ phép sao? Vùng đó có mấy cái hồ, đều là biệt thự của người có tiền chính mình tự xây.”

Giang Sam cười cười nói: “Là bạn bè gọi đi câu cá.”

Tài xế thế là bắt đầu nói hoàn cảnh Hồ Song Nguyệt kia, tràn đầy cảm thán, bởi vì vùng đó mười năm trước vẫn là một mảnh khốn cùng hoang vu, hiện tại đã thành nơi xa hoa nhất địa phương .

Đến nơi rồi, Giang Sam phát hiện chỗ này thật là địa phương khiến người sản sinh cảm thán giữa giàu nghèo chênh lệch thật to lớn.

Một vùng đất này có không ít hồ nước liên kết với nhau, nhìn mặt nước tuy rằng không phải là hồ lớn rộng rãi, nhưng tuyệt đối không hẹp, dọc theo bên hồ là con đường rải sỏi cùng bến tàu, trồng trọt rất nhiều loại cây, nhìn xa xa một vài chỗ có đảo hoặc là bán đảo, mặt trên đều là cây xanh thấp thoáng phòng ốc.

Giang Sam nhấc theo đồ đi câu đứng ở bến tàu hạng sang không tới một phút, đã có người lái một chiếc thuyền nhỏ lại đây, nói với cậu: “Giang tiên sinh sao?”

Giang Sam gật gật đầu, cười nói: “Gọi tơi tiểu Giang là được.”

Đối phương cũng cười, nói: “Đến đây đi, ông chủ bảo tôi dẫn cậu lên thuyền của bọn họ.”

Giang Sam trước khi tới tắm rửa sạch sẽ, thay đổi sơ mi trắng ngắn tay cùng quần bò, đeo mũ lưỡi trai trên đầu, nhìn rất năng động.

Lên đại du thuyền, Giang Sam cho là sẽ có rất nhiều người, không nghĩ tới chỉ thấy Thải Thải cùng Tống Trí Văn.

Du thuyền dừng ở dưới bóng cây, Thải Thải nằm ở trên ghế ngủ gà ngủ gật, hơi híp mắt lại nhìn thấy Giang Sam đến, hắn liền giơ tay hướng cậu quơ quơ: “Hi, cậu đến rồi a. Cậu tới cùng ông chủ Tống câu cá đi, tôu thực sự không thích câu cá.”

Nhìn thấy Giang Sam chính mình nhấc theo đồ đi câu, hắn liền cảm thán một câu: “Xem ra các người sẽ có đề tài chung a.”

Giang Sam là vì tiếp khách hàng mà mua đồ đi câu, kỳ thực chính cậu không hẳn sẽ câu cá, bất quá, cậu tính tình trầm tĩnh, bảo cậu ngồi mấy tiếng bảo vệ cần câu, cậu cũng có thể.

Cậu hướng về Thải Thải chào hỏi, Thải Thải lại đuổi cậu đến trước mặt Tống Trí Văn, cậu liền cười đi qua, đối Tống Trí Văn mỉm cười hỏi thăm: “Tống tiên sinh, chào ngài.”

Lại xin lỗi: “Lần trước không có nhận lời, thực sự là xấu hổ.”

Tống Trí Văn ngẩng đầu liếc mắt nhìn Giang Sam một cái, tuy rằng nơi này là dưới bóng cây, mà tia sáng vẫn như cũ rất sáng ngời, điều này làm cho khuôn mặt Giang Sam đặc biệt có vẻ mềm mại mà trẻ tuổi, lại nói, cậu vốn cũng trẻ tuổi, nghĩ đến nhiều nhất là hai mươi lăm, hai mươi sáu.

Tống Trí Văn nhìn cậu cười, thậm chí có điểm hoảng hốt, bởi vì cảm thấy thật giống Đại Khả, nhưng cũng biết, cậu không phải Đại Khả, bởi vì ánh mắt hoàn toàn khác nhau.

Tống Trí Văn nói: “Không có chuyện gì. Không cần để trong lòng. Nơi này cá tương đối nhiều, lại râm mát, cậu tìm một chỗ ngồi chính mình câu đi.”

“Ừm, tốt.” Giang Sam đáp lời, chính mình liền bận rộn.

Cậu đi tìm mồi câu cá, liền bưng một cái cái ghế nhỏ, an vị đến một chỗ khác cạnh Tống Trí Văn câu cá.

Trên thuyền người hầu bưng nước trà cho cậu, Giang Sam mỉm cười đối người ta gật đầu nói cám ơn, sau đó liền hết sức chuyên chú câu cá.

Thải Thải đang ngủ, buổi sáng trên thuyền dưới bóng cây, ngoại trừ âm thanh gió thổi cây dương liễu chính là tiếng ve sầu kêu to, Tống Trí Văn cùng Giang Sam đều không nói gì.

Đến giờ ăn cơm trưa Giang Sam câu được tới bảy, tám con cá, so với Tống Trí Văn còn nhiều hơn chút, bởi vì Tống Trí Văn nhiều lúc gặp cá cắn mồi nhưng cũng không kéo cần câu.

Giang Sam nhìn thùng của mình một chút, hỏi Tống Trí Văn: “Tống tiên sinh, những con cá này có cần đổ về trong hồ hay không?”

Tống Trí Văn rất ôn hòa, nói: “Cậu muốn là được, cũng có thể mang về.”

Giang Sam “Ồ” một tiếng, cười đem những con cá nhỏ hơn một chút đều thả lại trong hồ, để lại một con lớn, nói: “Vậy em sẽ mang con này về vừa vặn có thể làm cá chép chua ngọt đây.”

Thải Thải tỉnh rồi, sang đây xem cá: “Con này chính là cá chép sao?”

Giang Sam nói cho hắn cá chép rất ngon, lại nhìn Tống Trí Văn đem hết thảy cá câu được đều đổ về trong hồ, cậu nghĩ, bình thường thời điểm Tống tiên sinh ở trên giường cùng cậu, ngược lại rất bất đồng.

Bữa trưa là về trên đảo ăn, Giang Sam xem kiến trúc trên đảo giống như là về thời điểm Giang Nam cuối thời minh, đầu thời Thanh, bên trong trang trí cũng rất cổ kính, không khỏi rất là cẩn thận từng li từng tí một, liền than thở đánh giá xung quanh.

Thải Thải nhìn cái dáng vẻ kia của cậu liền nói: “Cậu làm gì thế, cứ như kẻ trộm ấy.”

Giang Sam cũng không bởi vì vậy mà lúng túng, trái lại cười nói: “Em sợ đều là đồ cổ giá trị liên thành, em không cẩn thận đụng ngã làm hư, vậy coi như thật tội lỗi .”

Hái Thải đáp: “Cậu cho rằng ông chủ Tống trưng bày đồ giả sao, đây không phải là làm người khác chê cười.”

Nhìn Giang Sam trợn mắt lên hắn liền vừa cười vừa nói: “Bất quá rớt bể cũng không có sao, y mời cậu tới làm khách, lẽ nào sẽ bắt cậu bồi thường?”

Giang Sam vốn là tưởng Thải Thải kêu cậu tới, lúc này nghe hắn nói như vậy, thế mà là Tống tiên sinh mời, điều này xác thực làm cậu vốn là giữa hồ nổi lên sóng ngầm lại quăng thêm một tảng đá lớn.

Tuy rằng mùa hè S thành cũng không nóng bức lắm, mà ở giữa hồ trên đảo còn là địa phương hóng mát tốt , ngoại trừ gió phơ phất ở ngoài hồ, trên mặt nước tỏa bóng cây xanh, kiến trúc đều bị thấp thoáng dưới tàng cây, không có ánh nắng chiếu thẳng đến, lại càng mát mẻ.

Bữa trưa ăn rất đơn giản, chỉ có mấy món ăn sáng, hơn nữa không có thức ăn mặn, là ăn cháo, Thải Thải không hài lòng ăn, ăn xong liền nói phải về phòng ngủ trưa, kì thực là lén lút đi ăn đồ ăn vặt mang tới, Giang Sam vẫn tốt, cậu bình thường kiên trì nguyên tắc sáu, bảy phầnn no, trong ẩm thực trên không tham, cho nên như vậy cũng không cái gì.

Thải Thải đi, bên trong căn phòng khách nhỏ có hoa hồng, ghế tựa, cùng giường quý phi cũng chỉ còn sót lại Tống Trí Văn và Giang Sam, Tống Trí Văn hỏi: “Cần ngủ trưa một chút không?”

Ở đây ngồi lúng túng cũng rất vô vị, Giang Sam nói: “Vâng, làm phiền ngài rồi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện