Thanh Mai Không Lấy Trúc Mã (1802)
Quyển 4 - Chương 27: Vợ chồng cậu Hai trở về nhà
Thấy chồng trở về với nét mặt khác lạ, Tằm lo lắng hỏi, "mình lại gây ra chuyện gì khiến Đỗ tri huyện phật lòng à?". Tưởng ngồi xuống ghế đá nói mình vừa gặp cô Quyên, cô ấy níu níu kéo kéo không cho về. Nghe âm thanh thở phào nhẹ nhõm của Tưởng, Tằm lặng im một chốc rồi bảo:
"Em đoán việc sẽ như thế. Rõ ràng cô ấy vẫn một lòng với mình."
Tưởng hiểu vợ lại nghĩ gì, mới giải thích:
"Cô Quyên đã có hôn phu rồi, đó là con trai quan tri phủ, nên giữa ta và cô ấy tuyệt đối không thể có gì được đâu."
Tằm hỏi "Thật sao?" rồi thấy chồng gật đầu liên tục, mới tỏ ra an tâm đôi chút. Tưởng cười nhẹ, thấy thích chuyện vợ làm dáng vẻ ghen tuông thế này. Cậu ân cần hỏi, "buổi sáng mình ở nhà làm gì?". Tằm đáp, "em ra chợ phiên mua vài thứ". Tự dưng nhớ đến cậu ấm ăn cháo mà không có tiền trả, cô liền kể lại cho chồng nghe. Nghe xong, Tưởng nhíu mày nhăn trán:
"Người đó gọi mình là tiên nữ sao?"
"Người đó còn nói em giống hệt tiên nữ ở trong tranh vẽ, thật là trẻ con."
Trong khi Tằm tỏ ra buồn cười thì Tưởng lại đâm ra trầm tư. Bỗng nhiên lòng có chút khó chịu, bồn chồn. Từ sau đám cưới, Tằm ngày càng đẹp hơn, nét đẹp mặn mà đằm thắm rất khác với khi còn là con gái. Nay Tằm vừa bước chân ra cửa đã có một chàng trai để ý, đến nỗi gọi bằng hai từ tiên nữ. Là chồng, Tưởng làm sao không lo.
"Lần sau có đi ra ngoài, mình bảo chị Hỷ hoặc thằng Ngãi theo cùng."
Tằm khó hiểu trước lời căn dặn của Tưởng, tại sao? Đối diện, Tưởng bảo vu vơ, "mấy chuyện nặng nhọc đó cứ để cho người làm, và quan trọng là họ sẽ bảo vệ mình khỏi những kẻ háo sắc". Tằm chợt hiểu cậu đang ám chỉ chuyện trong chợ phiên. Cô cười cười, "để mình yên tâm nên em sẽ nghe theo".
***
Hôm sau, Tưởng đang ở ngoài đồng xem tình hình tưới tiêu thế nào thì tên người làm ở Đỗ phủ chạy đến báo, "cô Quyên mời Triệu xã trưởng đến gặp mặt". Tưởng hỏi hắn có chuyện gì? Hắn lắc đầu đáp không biết. Cậu không muốn thường xuyên gặp Quyên, để tránh phiền phức. Trước là vì Tằm, sau còn vì Kiên. Nhưng từ chối khéo ra lại không hay, sau cùng cậu đành đi theo hắn.
Đỗ tri huyện không có nhà, lúc Tưởng bước vào phòng chính chỉ thấy mỗi Quyên đang ngồi đọc sách. Đang chán chường vì mấy bài thơ rối nùi, cô mừng rỡ vì thấy Tưởng xuất hiện, liền gấp sách lại. Tưởng đi vào vấn đề chính:
"Chẳng hay cô Quyên gọi tôi đến có chuyện gì?"
"Ngươi làm gì khách khí vậy? Phải có chuyện thì mới được gọi à? Ta buồn chán quá nên gọi ngươi đến hàn huyên một chút."
"Sao cô không gọi cậu Kiên, hôn phu của mình đến?"
"Hôn phu cái gì, tên ấy chẳng qua là bám theo ta chứ ta nào có thích. Mà hắn chỉ bịa chuyện thôi, cha ta và Trịnh tri phủ vốn quen thân từ lâu nên Kiên cứ khăng khăng cả hai sẽ được cưới gả."
"Tôi thấy cậu Kiên có tình cảm với cô Quyên. Khó tìm được người thương mình thật lòng thật dạ, cô nên quý trọng."
"Giống như ngươi và Tằm à?"
Tưởng không đáp lời, bởi nhận ra giọng Quyên nửa như mỉa mai nửa lại trách cứ. Cậu không ngờ sau ngần ấy năm, Quyên vẫn giữ mối tình thơ dại ngày bé. Nhưng nói đi cũng nên nói lại, chẳng phải chính cậu cũng từng ôm mãi mối tình thầm lặng dành cho Tằm đấy sao? Hơn ai hết, Tưởng hiểu rõ thứ tình cảm không được đền đáp đó, nên đối với Quyên cậu lại thêm khó xử.
Tưởng im lặng càng làm Quyên khó chịu, cứ muốn bướng bỉnh đến cùng:
"Ta là con gái tri huyện, ngươi chỉ là xã trưởng tạm thời, lý nào không nghe lời ta sao? Ngươi không sợ quyền uy của Đỗ phủ à?"
Chẳng muốn phải day dưa thêm trước lời dọa dẫm ấu trĩ thế, Tưởng liền cúi chào, Quyên bặm môi vì thái độ khinh thường ấy, tên Triệu Tưởng vẫn cao ngạo như xưa. Tức thì cô đứng dậy, hét lên với đám lính canh ở trước cửa phòng:
"Mau giữ Triệu Tưởng lại cho ta!"
Tức thì, Tưởng bị hai tên lính ở cửa giữ chặt hai vai. Cậu quay đầu nhìn nghiêng rồi nhanh như cắt nắm lấy hai bàn tay đó, xoay nhẹ người đồng thời vật mạnh cả hai ngã xuống đất. Chiêu thức ra đòn của Tưởng nhanh như chớp, đến lúc Quyên chưa hết kinh ngạc là đã thấy hai tên lính ngã sõng soài ra đất.
Phủi áo, Tưởng nhanh chóng đứng thẳng dậy, nhìn Quyên mà rằng:
"Triệu Tưởng này, tay có thể không chạm đến trời nhưng tuyệt nhiên không bao giờ để tay bò lê dưới đất. Đành thất lễ, tôi xin phép cáo từ."
Tưởng đường hoàng rời khỏi Đỗ phủ, Quyên giận đến nỗi đập mạnh tay xuống bàn. Ngồi phịch xuống ghế, cô vừa tức vừa thấy ấm ức. Vì sao lúc nào ngươi cũng chống đối ta? Trước đã vậy, giờ cũng vậy. Cô gục mặt lên bàn, khóc rấm rứt.
Kiên đứng bên ngoài cửa phòng nãy giờ, cũng chứng kiến cảnh Tưởng quật ngã hai tên lính canh. Cậu thở mạnh một phát: "Hắn đúng là đáng ghét!".
***
Đang ngồi thêu thì Tằm chợt thấy buồn nôn, liền đưa tay vuốt ngực. Bên cạnh, Hỷ trông thế liền hỏi, "mợ khó chịu ở đâu ư?". Tằm lắc đầu bảo không sao, nhưng kỳ thực người đúng là không khỏe. Dạo gần đây, Tằm hay mệt lại có chút khó chịu, chốc chốc còn buồn nôn, ăn cũng chẳng thấy ngon miệng. Chẳng rõ có mắc bệnh gì không, Tằm chưa dám nói cho mọi người nghe vì sợ họ lo lắng.
Tằm đứng dậy, vừa hay Ngãi từ đâu chạy đến sốt sắng thưa:
"Mợ ơi, cậu... cậu về rồi ạ!"
Hỷ hỏi thay Tằm: "Cậu Tưởng về nhà thôi mà làm gì hớt hải thế?"
Ngãi lắc đầu, cố nói cho rõ:
"Không... không phải cậu Tưởng... mà là cậu Liêm đó mợ...!"
Tằm hết sức kinh ngạc. Đúng lúc, hai bóng người bước vào. Tằm lập tức nhận ra gương mặt quen thuộc của Liêm, và bên cạnh còn có Ái.
Tưởng vừa về đến nhà đã được Ngãi báo tin Liêm và Ái đột ngột trở về sau nhiều ngày mất tích. Cậu bất ngờ lẫn vui mừng, liền chạy đến phòng chính, nơi mọi người đang họp mặt. Liêm với Ái quỳ trước các mẹ, cầu xin được thứ tha cho lỗi lầm ngày trước. Bà Hai, bà Tư chẳng nói gì riêng bà Ba cứ khóc lên khóc xuống đồng thời vung tay đánh vào người Liêm, trách cứ. Liêm cúi đầu, miệng chỉ nói con xin lỗi rất nhiều lần. Bên cạnh, Ái tỏ vẻ sợ sệt. Tưởng sải bước lại gần chỗ mọi người, cất tiếng gọi anh.
Liêm liền quay qua, bất ngờ khi nhìn thấy Tưởng. Đứa em trai này hai năm trước đột nhiên rời nhà lên kinh thành học, ngày chia ly chẳng chịu cho cậu đến đưa tiễn. Nay trùng phùng như vậy thật khiến người ta quá đỗi ngạc nhiên. Liêm đứng dậy, quan sát chàng trai đôi mươi đang mang nỗi vui mừng ở ngay trước mặt.
"Tưởng! Em đã về nhà rồi sao?"
Tưởng gật đầu và siết chặt tay Liêm:
"Lúc anh bỏ nhà đi là em từ kinh thành liền trở về đây. Anh đã đi đâu, làm gì?"
Liêm buồn bã nói: "Khi ấy anh không còn lựa chọn nên đã làm thế. Anh biết mình có lỗi với cả nhà, nhất là với cha. Nay anh cùng Ái quay về, trước là để chịu tội với cha và sau là có một việc quan trọng khiến anh không thể tiếp tục lưu lạc bên ngoài."
"Là chuyện gì vậy anh?"
"Anh muốn Ái được làm con dâu nhà họ Triệu." Liêm đáp.
Tức thì bà Ba tức giận, "tuyệt đối mẹ không chấp nhận ả đào hát ấy là con dâu!". Liêm quay qua nhìn mẹ, nét mặt lẫn giọng nói đều mang vẻ van nài:
"Mẹ, xem như con cầu xin mẹ. Chúng con đã nên nghĩa vợ chồng, Ái còn mang trong bụng đứa con của con... Mẹ đành lòng từ bỏ cháu ruột của mình ư?"
Mọi người thêm lần nữa bất ngờ. Bà Ba thì đứng bất động, người đàn bà quỳ gối kia đã mang giọt máu của Liêm, bà phải làm sao đây? Chấp nhận thì không thể, mà từ bỏ thì chẳng đặng. Trước tình hình ấy, Tằm nhẹ nhàng khuyên nhủ bà:
"Mẹ Ba, dù tốt dù xấu, anh Liêm cũng là con trai mẹ. Bây giờ anh ấy chịu quay về xem như tổ tiên phù hộ. Nay, chị Ái lại mang cốt nhục của nhà họ Triệu, thôi thì mẹ hãy chấp nhận chị ấy vì đứa trẻ trong bụng."
"Tằm nói đúng đó ạ, dù gì chuyện cũng đã xảy ra rồi, đứa trẻ ấy là máu mủ của nhà ta. Mẹ cứ cho vợ chồng anh được ở lại, có danh có phận cũng tốt hơn."
Nghe Tưởng nói chí lý lại thêm việc Ái đã có thai nên hai bà còn lại cùng khuyên bà Ba, "thôi thì tha thứ cho các con, thiết nghĩ cha của chúng cũng muốn thế". Nhắm mắt để lòng bình tâm lại, bà Ba nói khẽ với Liêm, "con hãy đến gặp cha mà tạ tội đi". Rồi bà nhìn qua Ái vẫn đang quỳ, lãnh đạm nói:
"Cô là nhờ đứa con trong bụng mà được bước chân vào nhà họ Triệu, nên nhớ rõ phải biết giữ thân giữ phận chớ có làm điều gì trái khoáy!"
Ái rụt rè gật đầu. Bà Hai bảo Tưởng đưa Liêm đi gặp cha, còn Tằm thì đưa Ái về phòng nghỉ ngơi. Lúc mọi người rời đi, Tằm nhẹ nhàng đỡ Ái đứng dậy. Khi cùng Tằm quay bước, cô đào hát đó chậm rãi đưa mắt nhìn về phía cánh cửa của gian phòng kề bên nơi mà ba bà vừa đi vào, ánh mắt sợ sệt vừa rồi bỗng dưng biến mất thay vào đấy là điều gì đó rất thỏa lòng.
Liêm quỳ xuống bên giường Triệu xã trưởng, run run cầm lấy bàn tay cứng đơ ấy. Cậu không ngờ cha vì mình mà thành ra thế này, cậu đúng là đứa con bất hiếu. Mắt nhòe lệ, cậu gọi cha. Triệu xã trưởng lờ mờ mở mắt, chẳng rõ có trông thấy con trai lớn trở về không mà đôi môi lại mấp máy, hệt muốn nói gì đấy. Nhưng rốt cuộc vẫn không thể nên lời. Trông thế, Liêm càng đau đớn gấp bội chỉ biết gục mặt xuống tay cha mà khóc. Bên cạnh, Tưởng cũng nén nỗi đau xót vào trong lòng.
"Em đoán việc sẽ như thế. Rõ ràng cô ấy vẫn một lòng với mình."
Tưởng hiểu vợ lại nghĩ gì, mới giải thích:
"Cô Quyên đã có hôn phu rồi, đó là con trai quan tri phủ, nên giữa ta và cô ấy tuyệt đối không thể có gì được đâu."
Tằm hỏi "Thật sao?" rồi thấy chồng gật đầu liên tục, mới tỏ ra an tâm đôi chút. Tưởng cười nhẹ, thấy thích chuyện vợ làm dáng vẻ ghen tuông thế này. Cậu ân cần hỏi, "buổi sáng mình ở nhà làm gì?". Tằm đáp, "em ra chợ phiên mua vài thứ". Tự dưng nhớ đến cậu ấm ăn cháo mà không có tiền trả, cô liền kể lại cho chồng nghe. Nghe xong, Tưởng nhíu mày nhăn trán:
"Người đó gọi mình là tiên nữ sao?"
"Người đó còn nói em giống hệt tiên nữ ở trong tranh vẽ, thật là trẻ con."
Trong khi Tằm tỏ ra buồn cười thì Tưởng lại đâm ra trầm tư. Bỗng nhiên lòng có chút khó chịu, bồn chồn. Từ sau đám cưới, Tằm ngày càng đẹp hơn, nét đẹp mặn mà đằm thắm rất khác với khi còn là con gái. Nay Tằm vừa bước chân ra cửa đã có một chàng trai để ý, đến nỗi gọi bằng hai từ tiên nữ. Là chồng, Tưởng làm sao không lo.
"Lần sau có đi ra ngoài, mình bảo chị Hỷ hoặc thằng Ngãi theo cùng."
Tằm khó hiểu trước lời căn dặn của Tưởng, tại sao? Đối diện, Tưởng bảo vu vơ, "mấy chuyện nặng nhọc đó cứ để cho người làm, và quan trọng là họ sẽ bảo vệ mình khỏi những kẻ háo sắc". Tằm chợt hiểu cậu đang ám chỉ chuyện trong chợ phiên. Cô cười cười, "để mình yên tâm nên em sẽ nghe theo".
***
Hôm sau, Tưởng đang ở ngoài đồng xem tình hình tưới tiêu thế nào thì tên người làm ở Đỗ phủ chạy đến báo, "cô Quyên mời Triệu xã trưởng đến gặp mặt". Tưởng hỏi hắn có chuyện gì? Hắn lắc đầu đáp không biết. Cậu không muốn thường xuyên gặp Quyên, để tránh phiền phức. Trước là vì Tằm, sau còn vì Kiên. Nhưng từ chối khéo ra lại không hay, sau cùng cậu đành đi theo hắn.
Đỗ tri huyện không có nhà, lúc Tưởng bước vào phòng chính chỉ thấy mỗi Quyên đang ngồi đọc sách. Đang chán chường vì mấy bài thơ rối nùi, cô mừng rỡ vì thấy Tưởng xuất hiện, liền gấp sách lại. Tưởng đi vào vấn đề chính:
"Chẳng hay cô Quyên gọi tôi đến có chuyện gì?"
"Ngươi làm gì khách khí vậy? Phải có chuyện thì mới được gọi à? Ta buồn chán quá nên gọi ngươi đến hàn huyên một chút."
"Sao cô không gọi cậu Kiên, hôn phu của mình đến?"
"Hôn phu cái gì, tên ấy chẳng qua là bám theo ta chứ ta nào có thích. Mà hắn chỉ bịa chuyện thôi, cha ta và Trịnh tri phủ vốn quen thân từ lâu nên Kiên cứ khăng khăng cả hai sẽ được cưới gả."
"Tôi thấy cậu Kiên có tình cảm với cô Quyên. Khó tìm được người thương mình thật lòng thật dạ, cô nên quý trọng."
"Giống như ngươi và Tằm à?"
Tưởng không đáp lời, bởi nhận ra giọng Quyên nửa như mỉa mai nửa lại trách cứ. Cậu không ngờ sau ngần ấy năm, Quyên vẫn giữ mối tình thơ dại ngày bé. Nhưng nói đi cũng nên nói lại, chẳng phải chính cậu cũng từng ôm mãi mối tình thầm lặng dành cho Tằm đấy sao? Hơn ai hết, Tưởng hiểu rõ thứ tình cảm không được đền đáp đó, nên đối với Quyên cậu lại thêm khó xử.
Tưởng im lặng càng làm Quyên khó chịu, cứ muốn bướng bỉnh đến cùng:
"Ta là con gái tri huyện, ngươi chỉ là xã trưởng tạm thời, lý nào không nghe lời ta sao? Ngươi không sợ quyền uy của Đỗ phủ à?"
Chẳng muốn phải day dưa thêm trước lời dọa dẫm ấu trĩ thế, Tưởng liền cúi chào, Quyên bặm môi vì thái độ khinh thường ấy, tên Triệu Tưởng vẫn cao ngạo như xưa. Tức thì cô đứng dậy, hét lên với đám lính canh ở trước cửa phòng:
"Mau giữ Triệu Tưởng lại cho ta!"
Tức thì, Tưởng bị hai tên lính ở cửa giữ chặt hai vai. Cậu quay đầu nhìn nghiêng rồi nhanh như cắt nắm lấy hai bàn tay đó, xoay nhẹ người đồng thời vật mạnh cả hai ngã xuống đất. Chiêu thức ra đòn của Tưởng nhanh như chớp, đến lúc Quyên chưa hết kinh ngạc là đã thấy hai tên lính ngã sõng soài ra đất.
Phủi áo, Tưởng nhanh chóng đứng thẳng dậy, nhìn Quyên mà rằng:
"Triệu Tưởng này, tay có thể không chạm đến trời nhưng tuyệt nhiên không bao giờ để tay bò lê dưới đất. Đành thất lễ, tôi xin phép cáo từ."
Tưởng đường hoàng rời khỏi Đỗ phủ, Quyên giận đến nỗi đập mạnh tay xuống bàn. Ngồi phịch xuống ghế, cô vừa tức vừa thấy ấm ức. Vì sao lúc nào ngươi cũng chống đối ta? Trước đã vậy, giờ cũng vậy. Cô gục mặt lên bàn, khóc rấm rứt.
Kiên đứng bên ngoài cửa phòng nãy giờ, cũng chứng kiến cảnh Tưởng quật ngã hai tên lính canh. Cậu thở mạnh một phát: "Hắn đúng là đáng ghét!".
***
Đang ngồi thêu thì Tằm chợt thấy buồn nôn, liền đưa tay vuốt ngực. Bên cạnh, Hỷ trông thế liền hỏi, "mợ khó chịu ở đâu ư?". Tằm lắc đầu bảo không sao, nhưng kỳ thực người đúng là không khỏe. Dạo gần đây, Tằm hay mệt lại có chút khó chịu, chốc chốc còn buồn nôn, ăn cũng chẳng thấy ngon miệng. Chẳng rõ có mắc bệnh gì không, Tằm chưa dám nói cho mọi người nghe vì sợ họ lo lắng.
Tằm đứng dậy, vừa hay Ngãi từ đâu chạy đến sốt sắng thưa:
"Mợ ơi, cậu... cậu về rồi ạ!"
Hỷ hỏi thay Tằm: "Cậu Tưởng về nhà thôi mà làm gì hớt hải thế?"
Ngãi lắc đầu, cố nói cho rõ:
"Không... không phải cậu Tưởng... mà là cậu Liêm đó mợ...!"
Tằm hết sức kinh ngạc. Đúng lúc, hai bóng người bước vào. Tằm lập tức nhận ra gương mặt quen thuộc của Liêm, và bên cạnh còn có Ái.
Tưởng vừa về đến nhà đã được Ngãi báo tin Liêm và Ái đột ngột trở về sau nhiều ngày mất tích. Cậu bất ngờ lẫn vui mừng, liền chạy đến phòng chính, nơi mọi người đang họp mặt. Liêm với Ái quỳ trước các mẹ, cầu xin được thứ tha cho lỗi lầm ngày trước. Bà Hai, bà Tư chẳng nói gì riêng bà Ba cứ khóc lên khóc xuống đồng thời vung tay đánh vào người Liêm, trách cứ. Liêm cúi đầu, miệng chỉ nói con xin lỗi rất nhiều lần. Bên cạnh, Ái tỏ vẻ sợ sệt. Tưởng sải bước lại gần chỗ mọi người, cất tiếng gọi anh.
Liêm liền quay qua, bất ngờ khi nhìn thấy Tưởng. Đứa em trai này hai năm trước đột nhiên rời nhà lên kinh thành học, ngày chia ly chẳng chịu cho cậu đến đưa tiễn. Nay trùng phùng như vậy thật khiến người ta quá đỗi ngạc nhiên. Liêm đứng dậy, quan sát chàng trai đôi mươi đang mang nỗi vui mừng ở ngay trước mặt.
"Tưởng! Em đã về nhà rồi sao?"
Tưởng gật đầu và siết chặt tay Liêm:
"Lúc anh bỏ nhà đi là em từ kinh thành liền trở về đây. Anh đã đi đâu, làm gì?"
Liêm buồn bã nói: "Khi ấy anh không còn lựa chọn nên đã làm thế. Anh biết mình có lỗi với cả nhà, nhất là với cha. Nay anh cùng Ái quay về, trước là để chịu tội với cha và sau là có một việc quan trọng khiến anh không thể tiếp tục lưu lạc bên ngoài."
"Là chuyện gì vậy anh?"
"Anh muốn Ái được làm con dâu nhà họ Triệu." Liêm đáp.
Tức thì bà Ba tức giận, "tuyệt đối mẹ không chấp nhận ả đào hát ấy là con dâu!". Liêm quay qua nhìn mẹ, nét mặt lẫn giọng nói đều mang vẻ van nài:
"Mẹ, xem như con cầu xin mẹ. Chúng con đã nên nghĩa vợ chồng, Ái còn mang trong bụng đứa con của con... Mẹ đành lòng từ bỏ cháu ruột của mình ư?"
Mọi người thêm lần nữa bất ngờ. Bà Ba thì đứng bất động, người đàn bà quỳ gối kia đã mang giọt máu của Liêm, bà phải làm sao đây? Chấp nhận thì không thể, mà từ bỏ thì chẳng đặng. Trước tình hình ấy, Tằm nhẹ nhàng khuyên nhủ bà:
"Mẹ Ba, dù tốt dù xấu, anh Liêm cũng là con trai mẹ. Bây giờ anh ấy chịu quay về xem như tổ tiên phù hộ. Nay, chị Ái lại mang cốt nhục của nhà họ Triệu, thôi thì mẹ hãy chấp nhận chị ấy vì đứa trẻ trong bụng."
"Tằm nói đúng đó ạ, dù gì chuyện cũng đã xảy ra rồi, đứa trẻ ấy là máu mủ của nhà ta. Mẹ cứ cho vợ chồng anh được ở lại, có danh có phận cũng tốt hơn."
Nghe Tưởng nói chí lý lại thêm việc Ái đã có thai nên hai bà còn lại cùng khuyên bà Ba, "thôi thì tha thứ cho các con, thiết nghĩ cha của chúng cũng muốn thế". Nhắm mắt để lòng bình tâm lại, bà Ba nói khẽ với Liêm, "con hãy đến gặp cha mà tạ tội đi". Rồi bà nhìn qua Ái vẫn đang quỳ, lãnh đạm nói:
"Cô là nhờ đứa con trong bụng mà được bước chân vào nhà họ Triệu, nên nhớ rõ phải biết giữ thân giữ phận chớ có làm điều gì trái khoáy!"
Ái rụt rè gật đầu. Bà Hai bảo Tưởng đưa Liêm đi gặp cha, còn Tằm thì đưa Ái về phòng nghỉ ngơi. Lúc mọi người rời đi, Tằm nhẹ nhàng đỡ Ái đứng dậy. Khi cùng Tằm quay bước, cô đào hát đó chậm rãi đưa mắt nhìn về phía cánh cửa của gian phòng kề bên nơi mà ba bà vừa đi vào, ánh mắt sợ sệt vừa rồi bỗng dưng biến mất thay vào đấy là điều gì đó rất thỏa lòng.
Liêm quỳ xuống bên giường Triệu xã trưởng, run run cầm lấy bàn tay cứng đơ ấy. Cậu không ngờ cha vì mình mà thành ra thế này, cậu đúng là đứa con bất hiếu. Mắt nhòe lệ, cậu gọi cha. Triệu xã trưởng lờ mờ mở mắt, chẳng rõ có trông thấy con trai lớn trở về không mà đôi môi lại mấp máy, hệt muốn nói gì đấy. Nhưng rốt cuộc vẫn không thể nên lời. Trông thế, Liêm càng đau đớn gấp bội chỉ biết gục mặt xuống tay cha mà khóc. Bên cạnh, Tưởng cũng nén nỗi đau xót vào trong lòng.
Bình luận truyện