Thanh Phong Ôm Lấy Hải Đường
Chương 18
Hạ Lan phu nhân đối với ta rất chu đáo, bà biết ta đói liền cho người mang tới thức ăn cùng hoa quả. Ta ăn ngay không chút e dè, sau khi ăn xong lại bị dẫn tới một căn lều nhỏ.
Nét mặt Ni Mã thâm độc, lên tiếng nói: “Ngươi tạm thời ở chỗ này. Ta sẽ trông coi ngươi cẩn thận, đừng có mà nghĩ tới việc chạy trốn.”
Trong lòng thầm nghĩ, nơi đây không phải là địa bàn của mình, cho dù có trốn cũng là chạy vào thảo nguyên không một bóng người, vạn nhất gặp phải sói, đó đúng là tự tìm đường chết. Có người ngốc mới đi chạy trốn.
Một tiểu cô nương có gương mặt tròn tròn đi tới giúp ta trải đệm chăn. Sau đó Ni Mã lấy từ trong người ra một cái xích, một đầu xích vào tay ta, đầu còn lại xích vào cây cột giữa lều.
Ta không hề quan tâm. Xiềng xích đơn giản như vậy, ta chỉ cần dùng một cây trâm là có thể tháo ra được. Ta để nàng xích lại, chẳng qua chỉ là làm ra vẻ.
Sau khi Ni Mã ra ngoài thì không trở vào nữa. Bên ngoài trời dần u tối, nhà nhà đều đang bắt đầu chuẩn bị bữa ăn. Ta nằm trên giường buồn chán đến chết, nghĩ thầm không biết bọn người Phong Tranh lúc này thế nào. Còn có Hạ Hà cùng những binh lính hộ tống ta phá vỡ vòng vây, thật không biết bọn họ có bị đám cường đạo kia bắt được hay không.
Vừa nãy khi nghe thấy lời nói của Mạc Tang, thì hình như hắn và đám cường đạo bắt người hôm qua cũng không phải là đồng bọn với nhau, nhưng lại nhận biết chúng. Bên trong chuyện này ắt hẳn còn có quan hệ gì đó, hiện tại ta cũng không nắm chắc.
Bắc Lương nhìn vào thì phồn vinh ổn định, không ngờ trong thảo nguyên lại tồn tại nhiều thế lực như vậy, ngay cả công chúa tới hòa thân cũng dám cướp. Cha ta lại còn hy vọng ta thay ông trộm quốc bảo nữa chứ, ta còn sống mà giữ cái mạng này để nhìn thấy hoàng đế Bắc Lương đốt nhang cao* là may rồi.
(Nguyên văn Hán Việt là: thiêu cao hương *cái nì nhìn hình là hiểu ah, cây nhanh cao bằng người í*)
Tiểu Kim ngửi một vòng khắp nơi trong lều, rồi nhảy đến bên cạnh gối của ta, cuộn tròn, rất nhanh liền ngáy o o. Ta nằm một bên miên man suy nghĩ, mắt cũng chậm rãi nhắm lại.
Gần hai ngày một đêm nay ta không được nghỉ ngơi bao nhiêu, bây giờ ăn uống đầy đủ, lại nằm trên một tấm thảm êm ái sạch sẽ thế này, liền nhanh chóng thả lỏng, rơi vào giấc ngủ.
Ta cảm giác mình ngủ rất sâu, giống như chỉ vừa nhắm mắt lại đã bị đánh thức.
Mở mắt ra, liền thấy Tiểu Kim đang cắn tóc ta, kêu lên meo meo. Vừa ngồi dậy, Ni Mã đã vén rèm đi vào. Thì ra bên ngoài, trời đã sáng rõ.
Ni Mã kéo ta lại, tháo xích còng tay ra, “Phu nhân muốn gặp ngươi. Nếu ngươi dám nói với người về chuyện bị ta xích, khi quay trở lại đây ta sẽ cho ngươi nếm mùi đau khổ.”
Cô nương này thật là, muốn uy hiếp người khác nhưng lại không thể nói được lời hung ác nào, ta vốn không hề sợ nàng.
Ni Mã thúc giục ta nhanh đi gặp Hạ Lan phu nhân. Lúc gặp phu nhân thì người đã mặc quần áo chỉnh tề, đang dùng điểm tâm sáng. Trên chiếc bàn thấp trước mặt bày ra một bình trà sữa nóng và ít bánh ngọt, còn có một đĩa to đựng cá nướng.
“Công chúa dậy rồi à?” Phu nhân vừa thấy, liền tủm tỉm cười vẫy ta lại, “Con cá này vừa bắt được trong hồ sáng nay, là đặc sản ở chỗ chúng ta, chỉ cần ướp qua chút muối rồi đem nướng là đã ăn rất ngon. Bữa cơm tối hôm qua của công chúa quá đơn giản, điểm tâm hôm nay người phải ăn nhiều một chút.”
Vừa ngửi được mùi thức ăn ngon, bụng ta cũng đã bắt đầu sôi lên ùng ục, “Phu nhân, ngài thật sự là một người tốt.”
Hạ Lan phu nhân vuốt tóc ta một cách trìu mến, nói: “Nếu ta không chăm sóc ngươi, thì còn ai có thể chăm sóc ngươi đây?”
Ta vừa nghe vậy, trong lòng lại có một cảm giác nói không nên lời, vừa thấy ấm áp lại vừa chua xót.
Ăn cơm xong, phu nhân liền nói với ta:”Thường ngày, công chúa thích làm những gì?”
Ta cố gắng nhớ lại những chuyện Gia Nguyệt thích làm lúc bình thường, muốn nói là đánh đàn, nhưng lại sợ bà thật sự mang ra một cây đàn muốn ta đánh, nên đành phải nói: “Lúc còn ở nhà ta cũng không đặc biệt thích làm chuyện gì, sau khi tới thảo nguyên thì có học được cưỡi ngựa.”
Phu nhân liền cười nói: “Nếu đã như vậy, chúng ta đi ra ngoài cưỡi ngựa một chút.”
Bà vừa nói xong, Ni Mã lập tức xen vào: “Phu nhân, trước khi rời thôn đại nhân đã có lệnh, không thể để cho nàng đi ra ngoài.”
Hạ Lan phu nhân liền nói: “Ta dẫn nàng đi, thì có thể xảy ra chuyện gì được? Nàng chỉ là một cô gái, các ngươi lo lắng cái gì?”
Sau đó bà lại quay sang nói với ta: “Công chúa cũng đừng sốt ruột. Ta nghĩ bên trong chuyện này nhất định có hiểu lầm. Chờ Mạc Tang trở về, ta sẽ kêu hắn nói rõ ràng với người.”
Thật ra trong lòng ta cũng chẳng quan tâm đến chuyện đó. Dù sao thì ta cũng có phải là công chúa thật đâu, không cần vội vàng kết hôn với hoàng đế Bắc Lương. Hơn nữa Phong Tranh đã nói sẽ tới tìm ta. Tên này chỉ có điểm này là tốt, nói được thì làm được, tuy không biết hắn dùng cách gì để tìm ra ta, nhưng trong lòng cũng cảm thấy yên tâm, tin tưởng đến cùng là hắn sẽ đến cứu ta.
Ăn điểm tâm xong, phu nhân liền mang ta ra khỏi lều. Người hầu dắt tới hai con ngựa ôn hòa dễ bảo, bọn ta đều nhanh chóng ngồi lên lưng ngựa.
Phu nhân nói: “Nơi chúng ta đang ở chính là trung tâm của thảo nguyên Tát Bố Đan, cảnh sắc nơi đây là đẹp nhất. Để ta dẫn người đi xem một chút.”
Ta nghe như vậy liền cảm thấy hứng thú, quất ngựa đuổi theo bà. Ni Mã sợ ta chạy mất, cũng cưỡi ngựa theo sau.
Mùa xuân trên thảo nguyên đang dần sống dậy từ giữa ngày đông rét lạnh, màu xanh non dần thay thế cho úa vàng. Gió xuân nhẹ nhàng thổi tới mang theo không khí ấm áp, trên bãi cỏ trải dài dưới ánh mắt trời đang nở rộ những bông hoa trắng bé xíu, từ xa nhìn lại trông như những viên trân châu lấp lánh rơi đầy mặt đất.
Ánh mặt trời đầu xuân chiếu rọi lên người một cảm giác ấm áp. Mặt hồ phản chiếu ánh nắng, một cơn gió thổi qua làm cả hồ lăn tăn gợn sóng.
“Hồ này tên là Bạch Đầu Hải.” Phu nhân nói, “Người trên thảo nguyên chưa từng được nhìn thấy biển, một vùng hồ lớn như vậy cũng là rất hiếm. Hồ này chính là hồ nước lớn nhất ở thảo nguyên, bộ tộc của ta quanh năm sinh sống bên hồ, đánh bắt cá, nuôi thả gia súc, cũng trồng thêm chút rau củ trái cây.”
Ta lên tiếng hỏi: “Phu nhân, đây là đâu? Chúng ta còn ở Bắc Lương sao?”
Ni Mã ho hai tiếng, nhưng Hạ Lan phu nhân cũng không hề để ý đến nàng.
“Hiện tại nơi này nằm ở phía tây Bắc Lương, đây đều thuộc sở hữu của các tù trưởng đứng đầu bộ lạc. Mảnh đất chúng ta đang đứng thuộc về bộ lạc Phú Tra Nhĩ.”
Ta hơi lắc đầu, ý nói chưa từng nghe qua.
Bà cười cười, “Chỉ là một bộ lạc nhỏ mà thôi.”
Kiểu nói khách sáo khiêm tốn này, lúc còn nhỏ khi đi theo cha, ta đã từng nghe các quan lại quyền quý nói nhiều lắm. Càng nói là nhỏ, thật ra lại không nhỏ chút nào. Bộ lạc Phú Tra Nhĩ này có thể được xem như một tiểu vương quốc.
Ta cùng Hạ Lan phu nhân vừa đi dạo quanh hồ vừa trò chuyện, phần lớn thời gian là nghe bà nói việc nhà. Bà nói khi còn trẻ bị bắt đến thảo nguyên, gả cho đại hãn Phú Tra Nhĩ, sau đó sinh hạ Mạc Tang. Sau đó bà còn nói con trai mình thông minh hơn người, anh tuấn mạnh mẽ ra sao.
Trong mắt người mẹ này, con trai của bà không có cái gì là không hoàn mỹ. Còn ta thì chẳng thể phát hiện ra trên người của tên người gấu thô bạo ấy có chỗ nào là tốt đẹp.
Trong lúc chúng ta vừa đi tới trước, trên đầu bỗng truyền đến tiếng chim kêu.
Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một con Hải Đông Thanh *ưng miền Bắc*, con chim ưng đang bay lượn ngay phía trên chúng ta.
Phu nhân liền hỏi: “Mắt của ta không tốt lắm, đó có phải là Thanh Vũ của Mạc Tang không?”
Ni Mã nheo mắt nhìn một chút, bỗng nhiên sắc mặt liền biến đổi, hô to một tiếng không tốt, nhanh chóng đoạt lấy cung tên của tên thị vệ đứng bên cạnh, rồi nhắm bắn về phía con Hải Đông Thanh kia.
Nhưng con chim ưng này cũng rất thông minh, vừa nhận thấy bên dưới mặt đất có điều bất thường, liền lập tức chao nghiêng cánh, vì thế mà may mắn tránh thoát được mũi tên kia, sau đó kêu lên một tiếng thật dài, rồi bay về hướng đông.
Chuyện xảy ra quá nhanh, ta còn chưa hiểu rõ. Bỗng nhiên, trong lòng ngực khẽ động, Tiểu Kim cố sức chui ra ngoài, nhảy lên mặt đất. Nó nhìn ta một cái, sau đó luồn vào trong bụi cỏ. Một lần nữa nhìn về bóng dáng màu vàng ấy, thì nó đã cách xa chúng ta hơn một trượng.
“Tiểu Kim, mau trở về!” Ta không thể hiểu, cứ luôn miệng gọi.
Ni Mã xông đến, kéo cung lần thứ hai, đem mũi tên nhắm về phía Tiểu Kim ở phía xa.
“Dừng tay!” Ta kinh hãi, bổ nhào tới, xô nàng ngã lên mặt đất.
Mũi tên bắn xiên ra ngoài, cắm ngay trên bãi cỏ bên cạnh chân Hạ Lan phu nhân. Thị nữ bên người bà kêu lên hoảng sợ, vội vàng kéo bà rời khỏi.
Ni Mã hung hăng đẩy ta ra, ngồi dậy thở hổn hển. Lúc này trên bãi cỏ đã không còn trông thấy bóng dáng của Tiểu Kim. Một con mèo nhỏ như vậy, lại còn là giống “Phục Hổ”, trốn vào thảo nguyên rộng lớn, muốn tìm thấy thì đúng là mò kim đáy biển.
Phu nhân giương giọng hỏi: “Hai người các ngươi không sao chứ? Chuyện vừa rồi là sao?”
“Ta cũng không biết.” Ta quay đầu nhìn Ni Mã, “Phu nhân đang hỏi ngươi kìa!”
Hai mắt Ni Mã như bốc hỏa, “Đều là chuyện tốt do ngươi làm ra!”
“Sao lại liên quan tới ta?” Ta vô tội nói, “Đang yên đang lành, ngươi vừa muốn giết chim vừa muốn giết mèo, thật là bạo lực mà. Sao ta có thể để mặc cho ngươi giết con mèo của ta?”
“A!” Ni Mã hung tợn nói, “Công chúa đang giả ngây với ta có phải không? Con chim ưng lúc nãy chính là đến tìm ngươi. Hiện tại nó đã tìm được ngươi, ngay đến con mèo của ngươi liền đi theo trở về báo tin. Ngươi vui vẻ lắm phải không?”
Ta dĩ nhiên là cao hứng rồi, nên cười nói với nàng: “A! Vậy sao? Thật đúng là nên vui mừng!”
Ni Mã tức giận muốn bổ nhào về phía ta.
Phu nhân liền hét lên: “Ni Mã, không được vô lễ với công chúa!”
“Đúng nha!” Ta vội vàng đứng lên, chạy đến phía sau lung phu nhân ẩn núp.
Ni Mã tức giận nói với Hạ Lan phu nhân: “Phu nhân, e là chuyện công chúa ở chỗ chúng ta hiện đã bại lộ. Chỉ sợ là không bao lâu nữa sẽ có người tìm tới cửa!”
Phu nhân nhìn ta. Ta liền làm ra dáng vẻ vừa bàng hoàng vừa đáng thương nhìn bà.
Phu nhân không khỏi than thở một tiếng: “Đều là chuyện đã định trước. Nếu Mạc Tang sớm mang công chúa trở về, thì làm gì dẫn đến những phiền phức như vậy? Aizz, con cái lớn rồi thì không nghe lời mẫu thân nữa, ta có nói hắn cũng không nghe. Nhưng ngươi không được vô lễ với công chúa. Việc này là do chúng ta sai trước.”
Ni Mã còn muốn nói gì, nhưng bỗng nhiên dừng lại. Sau một lúc, ta cũng nhận ra có tiếng động. Mặt đất đang ầm ầm rung lên, có vẻ như đang có một đội quân lớn đang hướng về phía chúng ta.
Ta vừa mừng vừa sợ. Năng lực làm việc của Phong Tranh thật là quá cao đi, mới phút trước vừa phát hiện ra ta, phút sau đã đem đại quân tiến đến?
Một thị nữ bỗng giương tay chỉ về nơi ấy, “Phu nhân, người nhìn xem!”
Chúng ta đều nhìn qua, chỉ thấy vô số người ngựa xuất hiện trên sườn núi trước mặt, cờ bay phất phới, phô trương thanh thế. Những người này đều mặc trang phục của thảo nguyên, dĩ nhiên không phải là binh lính dưới trướng Phong Tranh. Ta không khỏi liền cảm thấy thất vọng.
Hai mắt Ni Mã sáng ngời, đắc ý nói với ta: “Là vương kỳ, đại hãn đã tới.”
“Cái gì?” Cái gì mà đại hãn?
Phu nhân nói: “Chính là đại hãn của tộc Phú Tra Nhĩ chúng ta. Có thể Mạc Tang đã đem tin tức tìm được ngươi truyền tới đại hãn, cho nên người mới đích thân tới đây.”
Ta không hề có một chút cảm kích. Ban đầu, việc bắt công chúa vốn là chủ ý của đại hãn, hiện tại ông ta tới đây xem ta, thật giống với thời gian ở đạo quán trước đây, khi mua một con heo mới, ta và sư phụ đều phải đến xem, chẳng qua là để kiểm tra hàng.
Cút! Ta đang tự so sánh mình với heo à?
Đại hãn đến đây, chúng ta cũng không thể tiếp tục đi dạo. Phu nhân vội vàng đưa ta quay về lều, để ta chải đầu thay y phục.
Vừa chỉnh đốn xong, liền có một người từ bên ngoài sải bước đi vào lều, vừa vào liền hỏi: “A Mụ, chuyện con chim ban nãy là thế nào vậy?”
Phu nhân vừa đuổi đám người hầu không còn phận sự ra khỏi lều, vừa nói: “Không biết ở đâu bay tới một con chim ưng. Ni Mã muốn bắn nó, nhưng lại để nó bay mất. Chuyện đó con nên hỏi lại Ni Mã cho rõ ràng.”
Người nọ có vẻ lo lắng, “Người vừa mang công chúa đi ra ngoài?”
“Đúng vậy.” Phu nhân vẫn trả lời như cũ, “Không khí bên ngoài tốt như vậy, nàng lại là khách quý của chúng ta, cứ ở mãi trong phòng rất buồn chán.”
“Người…” Làm con cũng không thể trách móc mẫu thân, chỉ có thể thở dài một hơi.
Ta nhìn sang. Giọng nói của người này có chút quen tai, nhưng lại chưa từng thấy qua hắn.
Nam nhân có mái tóc đen tuyền, buột sơ sau đầu, làn da màu đồng, ngũ quan rõ ràng, mày kiếm mắt ưng, dưới chiếc mũi cao là một đôi môi mỏng. Mẹ ta từng nói nam nhân mà có đôi môi mỏng thì thường bạc tình, cha ta chính là một ví dụ điển hình. Ta nghĩ tướng mạo của cha ta so với người này có vẻ còn trung hậu thành thật hơn.
Lúc này, nam nhân cũng dời tầm mắt đến gần. Khi hắn vừa nhìn sang, ta mới chú ý tới cặp mắt xanh như nước hồ của hắn, trong ngực thình thịch một tiếng. Không thể nào?
Nét mặt Ni Mã thâm độc, lên tiếng nói: “Ngươi tạm thời ở chỗ này. Ta sẽ trông coi ngươi cẩn thận, đừng có mà nghĩ tới việc chạy trốn.”
Trong lòng thầm nghĩ, nơi đây không phải là địa bàn của mình, cho dù có trốn cũng là chạy vào thảo nguyên không một bóng người, vạn nhất gặp phải sói, đó đúng là tự tìm đường chết. Có người ngốc mới đi chạy trốn.
Một tiểu cô nương có gương mặt tròn tròn đi tới giúp ta trải đệm chăn. Sau đó Ni Mã lấy từ trong người ra một cái xích, một đầu xích vào tay ta, đầu còn lại xích vào cây cột giữa lều.
Ta không hề quan tâm. Xiềng xích đơn giản như vậy, ta chỉ cần dùng một cây trâm là có thể tháo ra được. Ta để nàng xích lại, chẳng qua chỉ là làm ra vẻ.
Sau khi Ni Mã ra ngoài thì không trở vào nữa. Bên ngoài trời dần u tối, nhà nhà đều đang bắt đầu chuẩn bị bữa ăn. Ta nằm trên giường buồn chán đến chết, nghĩ thầm không biết bọn người Phong Tranh lúc này thế nào. Còn có Hạ Hà cùng những binh lính hộ tống ta phá vỡ vòng vây, thật không biết bọn họ có bị đám cường đạo kia bắt được hay không.
Vừa nãy khi nghe thấy lời nói của Mạc Tang, thì hình như hắn và đám cường đạo bắt người hôm qua cũng không phải là đồng bọn với nhau, nhưng lại nhận biết chúng. Bên trong chuyện này ắt hẳn còn có quan hệ gì đó, hiện tại ta cũng không nắm chắc.
Bắc Lương nhìn vào thì phồn vinh ổn định, không ngờ trong thảo nguyên lại tồn tại nhiều thế lực như vậy, ngay cả công chúa tới hòa thân cũng dám cướp. Cha ta lại còn hy vọng ta thay ông trộm quốc bảo nữa chứ, ta còn sống mà giữ cái mạng này để nhìn thấy hoàng đế Bắc Lương đốt nhang cao* là may rồi.
(Nguyên văn Hán Việt là: thiêu cao hương *cái nì nhìn hình là hiểu ah, cây nhanh cao bằng người í*)
Tiểu Kim ngửi một vòng khắp nơi trong lều, rồi nhảy đến bên cạnh gối của ta, cuộn tròn, rất nhanh liền ngáy o o. Ta nằm một bên miên man suy nghĩ, mắt cũng chậm rãi nhắm lại.
Gần hai ngày một đêm nay ta không được nghỉ ngơi bao nhiêu, bây giờ ăn uống đầy đủ, lại nằm trên một tấm thảm êm ái sạch sẽ thế này, liền nhanh chóng thả lỏng, rơi vào giấc ngủ.
Ta cảm giác mình ngủ rất sâu, giống như chỉ vừa nhắm mắt lại đã bị đánh thức.
Mở mắt ra, liền thấy Tiểu Kim đang cắn tóc ta, kêu lên meo meo. Vừa ngồi dậy, Ni Mã đã vén rèm đi vào. Thì ra bên ngoài, trời đã sáng rõ.
Ni Mã kéo ta lại, tháo xích còng tay ra, “Phu nhân muốn gặp ngươi. Nếu ngươi dám nói với người về chuyện bị ta xích, khi quay trở lại đây ta sẽ cho ngươi nếm mùi đau khổ.”
Cô nương này thật là, muốn uy hiếp người khác nhưng lại không thể nói được lời hung ác nào, ta vốn không hề sợ nàng.
Ni Mã thúc giục ta nhanh đi gặp Hạ Lan phu nhân. Lúc gặp phu nhân thì người đã mặc quần áo chỉnh tề, đang dùng điểm tâm sáng. Trên chiếc bàn thấp trước mặt bày ra một bình trà sữa nóng và ít bánh ngọt, còn có một đĩa to đựng cá nướng.
“Công chúa dậy rồi à?” Phu nhân vừa thấy, liền tủm tỉm cười vẫy ta lại, “Con cá này vừa bắt được trong hồ sáng nay, là đặc sản ở chỗ chúng ta, chỉ cần ướp qua chút muối rồi đem nướng là đã ăn rất ngon. Bữa cơm tối hôm qua của công chúa quá đơn giản, điểm tâm hôm nay người phải ăn nhiều một chút.”
Vừa ngửi được mùi thức ăn ngon, bụng ta cũng đã bắt đầu sôi lên ùng ục, “Phu nhân, ngài thật sự là một người tốt.”
Hạ Lan phu nhân vuốt tóc ta một cách trìu mến, nói: “Nếu ta không chăm sóc ngươi, thì còn ai có thể chăm sóc ngươi đây?”
Ta vừa nghe vậy, trong lòng lại có một cảm giác nói không nên lời, vừa thấy ấm áp lại vừa chua xót.
Ăn cơm xong, phu nhân liền nói với ta:”Thường ngày, công chúa thích làm những gì?”
Ta cố gắng nhớ lại những chuyện Gia Nguyệt thích làm lúc bình thường, muốn nói là đánh đàn, nhưng lại sợ bà thật sự mang ra một cây đàn muốn ta đánh, nên đành phải nói: “Lúc còn ở nhà ta cũng không đặc biệt thích làm chuyện gì, sau khi tới thảo nguyên thì có học được cưỡi ngựa.”
Phu nhân liền cười nói: “Nếu đã như vậy, chúng ta đi ra ngoài cưỡi ngựa một chút.”
Bà vừa nói xong, Ni Mã lập tức xen vào: “Phu nhân, trước khi rời thôn đại nhân đã có lệnh, không thể để cho nàng đi ra ngoài.”
Hạ Lan phu nhân liền nói: “Ta dẫn nàng đi, thì có thể xảy ra chuyện gì được? Nàng chỉ là một cô gái, các ngươi lo lắng cái gì?”
Sau đó bà lại quay sang nói với ta: “Công chúa cũng đừng sốt ruột. Ta nghĩ bên trong chuyện này nhất định có hiểu lầm. Chờ Mạc Tang trở về, ta sẽ kêu hắn nói rõ ràng với người.”
Thật ra trong lòng ta cũng chẳng quan tâm đến chuyện đó. Dù sao thì ta cũng có phải là công chúa thật đâu, không cần vội vàng kết hôn với hoàng đế Bắc Lương. Hơn nữa Phong Tranh đã nói sẽ tới tìm ta. Tên này chỉ có điểm này là tốt, nói được thì làm được, tuy không biết hắn dùng cách gì để tìm ra ta, nhưng trong lòng cũng cảm thấy yên tâm, tin tưởng đến cùng là hắn sẽ đến cứu ta.
Ăn điểm tâm xong, phu nhân liền mang ta ra khỏi lều. Người hầu dắt tới hai con ngựa ôn hòa dễ bảo, bọn ta đều nhanh chóng ngồi lên lưng ngựa.
Phu nhân nói: “Nơi chúng ta đang ở chính là trung tâm của thảo nguyên Tát Bố Đan, cảnh sắc nơi đây là đẹp nhất. Để ta dẫn người đi xem một chút.”
Ta nghe như vậy liền cảm thấy hứng thú, quất ngựa đuổi theo bà. Ni Mã sợ ta chạy mất, cũng cưỡi ngựa theo sau.
Mùa xuân trên thảo nguyên đang dần sống dậy từ giữa ngày đông rét lạnh, màu xanh non dần thay thế cho úa vàng. Gió xuân nhẹ nhàng thổi tới mang theo không khí ấm áp, trên bãi cỏ trải dài dưới ánh mắt trời đang nở rộ những bông hoa trắng bé xíu, từ xa nhìn lại trông như những viên trân châu lấp lánh rơi đầy mặt đất.
Ánh mặt trời đầu xuân chiếu rọi lên người một cảm giác ấm áp. Mặt hồ phản chiếu ánh nắng, một cơn gió thổi qua làm cả hồ lăn tăn gợn sóng.
“Hồ này tên là Bạch Đầu Hải.” Phu nhân nói, “Người trên thảo nguyên chưa từng được nhìn thấy biển, một vùng hồ lớn như vậy cũng là rất hiếm. Hồ này chính là hồ nước lớn nhất ở thảo nguyên, bộ tộc của ta quanh năm sinh sống bên hồ, đánh bắt cá, nuôi thả gia súc, cũng trồng thêm chút rau củ trái cây.”
Ta lên tiếng hỏi: “Phu nhân, đây là đâu? Chúng ta còn ở Bắc Lương sao?”
Ni Mã ho hai tiếng, nhưng Hạ Lan phu nhân cũng không hề để ý đến nàng.
“Hiện tại nơi này nằm ở phía tây Bắc Lương, đây đều thuộc sở hữu của các tù trưởng đứng đầu bộ lạc. Mảnh đất chúng ta đang đứng thuộc về bộ lạc Phú Tra Nhĩ.”
Ta hơi lắc đầu, ý nói chưa từng nghe qua.
Bà cười cười, “Chỉ là một bộ lạc nhỏ mà thôi.”
Kiểu nói khách sáo khiêm tốn này, lúc còn nhỏ khi đi theo cha, ta đã từng nghe các quan lại quyền quý nói nhiều lắm. Càng nói là nhỏ, thật ra lại không nhỏ chút nào. Bộ lạc Phú Tra Nhĩ này có thể được xem như một tiểu vương quốc.
Ta cùng Hạ Lan phu nhân vừa đi dạo quanh hồ vừa trò chuyện, phần lớn thời gian là nghe bà nói việc nhà. Bà nói khi còn trẻ bị bắt đến thảo nguyên, gả cho đại hãn Phú Tra Nhĩ, sau đó sinh hạ Mạc Tang. Sau đó bà còn nói con trai mình thông minh hơn người, anh tuấn mạnh mẽ ra sao.
Trong mắt người mẹ này, con trai của bà không có cái gì là không hoàn mỹ. Còn ta thì chẳng thể phát hiện ra trên người của tên người gấu thô bạo ấy có chỗ nào là tốt đẹp.
Trong lúc chúng ta vừa đi tới trước, trên đầu bỗng truyền đến tiếng chim kêu.
Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một con Hải Đông Thanh *ưng miền Bắc*, con chim ưng đang bay lượn ngay phía trên chúng ta.
Phu nhân liền hỏi: “Mắt của ta không tốt lắm, đó có phải là Thanh Vũ của Mạc Tang không?”
Ni Mã nheo mắt nhìn một chút, bỗng nhiên sắc mặt liền biến đổi, hô to một tiếng không tốt, nhanh chóng đoạt lấy cung tên của tên thị vệ đứng bên cạnh, rồi nhắm bắn về phía con Hải Đông Thanh kia.
Nhưng con chim ưng này cũng rất thông minh, vừa nhận thấy bên dưới mặt đất có điều bất thường, liền lập tức chao nghiêng cánh, vì thế mà may mắn tránh thoát được mũi tên kia, sau đó kêu lên một tiếng thật dài, rồi bay về hướng đông.
Chuyện xảy ra quá nhanh, ta còn chưa hiểu rõ. Bỗng nhiên, trong lòng ngực khẽ động, Tiểu Kim cố sức chui ra ngoài, nhảy lên mặt đất. Nó nhìn ta một cái, sau đó luồn vào trong bụi cỏ. Một lần nữa nhìn về bóng dáng màu vàng ấy, thì nó đã cách xa chúng ta hơn một trượng.
“Tiểu Kim, mau trở về!” Ta không thể hiểu, cứ luôn miệng gọi.
Ni Mã xông đến, kéo cung lần thứ hai, đem mũi tên nhắm về phía Tiểu Kim ở phía xa.
“Dừng tay!” Ta kinh hãi, bổ nhào tới, xô nàng ngã lên mặt đất.
Mũi tên bắn xiên ra ngoài, cắm ngay trên bãi cỏ bên cạnh chân Hạ Lan phu nhân. Thị nữ bên người bà kêu lên hoảng sợ, vội vàng kéo bà rời khỏi.
Ni Mã hung hăng đẩy ta ra, ngồi dậy thở hổn hển. Lúc này trên bãi cỏ đã không còn trông thấy bóng dáng của Tiểu Kim. Một con mèo nhỏ như vậy, lại còn là giống “Phục Hổ”, trốn vào thảo nguyên rộng lớn, muốn tìm thấy thì đúng là mò kim đáy biển.
Phu nhân giương giọng hỏi: “Hai người các ngươi không sao chứ? Chuyện vừa rồi là sao?”
“Ta cũng không biết.” Ta quay đầu nhìn Ni Mã, “Phu nhân đang hỏi ngươi kìa!”
Hai mắt Ni Mã như bốc hỏa, “Đều là chuyện tốt do ngươi làm ra!”
“Sao lại liên quan tới ta?” Ta vô tội nói, “Đang yên đang lành, ngươi vừa muốn giết chim vừa muốn giết mèo, thật là bạo lực mà. Sao ta có thể để mặc cho ngươi giết con mèo của ta?”
“A!” Ni Mã hung tợn nói, “Công chúa đang giả ngây với ta có phải không? Con chim ưng lúc nãy chính là đến tìm ngươi. Hiện tại nó đã tìm được ngươi, ngay đến con mèo của ngươi liền đi theo trở về báo tin. Ngươi vui vẻ lắm phải không?”
Ta dĩ nhiên là cao hứng rồi, nên cười nói với nàng: “A! Vậy sao? Thật đúng là nên vui mừng!”
Ni Mã tức giận muốn bổ nhào về phía ta.
Phu nhân liền hét lên: “Ni Mã, không được vô lễ với công chúa!”
“Đúng nha!” Ta vội vàng đứng lên, chạy đến phía sau lung phu nhân ẩn núp.
Ni Mã tức giận nói với Hạ Lan phu nhân: “Phu nhân, e là chuyện công chúa ở chỗ chúng ta hiện đã bại lộ. Chỉ sợ là không bao lâu nữa sẽ có người tìm tới cửa!”
Phu nhân nhìn ta. Ta liền làm ra dáng vẻ vừa bàng hoàng vừa đáng thương nhìn bà.
Phu nhân không khỏi than thở một tiếng: “Đều là chuyện đã định trước. Nếu Mạc Tang sớm mang công chúa trở về, thì làm gì dẫn đến những phiền phức như vậy? Aizz, con cái lớn rồi thì không nghe lời mẫu thân nữa, ta có nói hắn cũng không nghe. Nhưng ngươi không được vô lễ với công chúa. Việc này là do chúng ta sai trước.”
Ni Mã còn muốn nói gì, nhưng bỗng nhiên dừng lại. Sau một lúc, ta cũng nhận ra có tiếng động. Mặt đất đang ầm ầm rung lên, có vẻ như đang có một đội quân lớn đang hướng về phía chúng ta.
Ta vừa mừng vừa sợ. Năng lực làm việc của Phong Tranh thật là quá cao đi, mới phút trước vừa phát hiện ra ta, phút sau đã đem đại quân tiến đến?
Một thị nữ bỗng giương tay chỉ về nơi ấy, “Phu nhân, người nhìn xem!”
Chúng ta đều nhìn qua, chỉ thấy vô số người ngựa xuất hiện trên sườn núi trước mặt, cờ bay phất phới, phô trương thanh thế. Những người này đều mặc trang phục của thảo nguyên, dĩ nhiên không phải là binh lính dưới trướng Phong Tranh. Ta không khỏi liền cảm thấy thất vọng.
Hai mắt Ni Mã sáng ngời, đắc ý nói với ta: “Là vương kỳ, đại hãn đã tới.”
“Cái gì?” Cái gì mà đại hãn?
Phu nhân nói: “Chính là đại hãn của tộc Phú Tra Nhĩ chúng ta. Có thể Mạc Tang đã đem tin tức tìm được ngươi truyền tới đại hãn, cho nên người mới đích thân tới đây.”
Ta không hề có một chút cảm kích. Ban đầu, việc bắt công chúa vốn là chủ ý của đại hãn, hiện tại ông ta tới đây xem ta, thật giống với thời gian ở đạo quán trước đây, khi mua một con heo mới, ta và sư phụ đều phải đến xem, chẳng qua là để kiểm tra hàng.
Cút! Ta đang tự so sánh mình với heo à?
Đại hãn đến đây, chúng ta cũng không thể tiếp tục đi dạo. Phu nhân vội vàng đưa ta quay về lều, để ta chải đầu thay y phục.
Vừa chỉnh đốn xong, liền có một người từ bên ngoài sải bước đi vào lều, vừa vào liền hỏi: “A Mụ, chuyện con chim ban nãy là thế nào vậy?”
Phu nhân vừa đuổi đám người hầu không còn phận sự ra khỏi lều, vừa nói: “Không biết ở đâu bay tới một con chim ưng. Ni Mã muốn bắn nó, nhưng lại để nó bay mất. Chuyện đó con nên hỏi lại Ni Mã cho rõ ràng.”
Người nọ có vẻ lo lắng, “Người vừa mang công chúa đi ra ngoài?”
“Đúng vậy.” Phu nhân vẫn trả lời như cũ, “Không khí bên ngoài tốt như vậy, nàng lại là khách quý của chúng ta, cứ ở mãi trong phòng rất buồn chán.”
“Người…” Làm con cũng không thể trách móc mẫu thân, chỉ có thể thở dài một hơi.
Ta nhìn sang. Giọng nói của người này có chút quen tai, nhưng lại chưa từng thấy qua hắn.
Nam nhân có mái tóc đen tuyền, buột sơ sau đầu, làn da màu đồng, ngũ quan rõ ràng, mày kiếm mắt ưng, dưới chiếc mũi cao là một đôi môi mỏng. Mẹ ta từng nói nam nhân mà có đôi môi mỏng thì thường bạc tình, cha ta chính là một ví dụ điển hình. Ta nghĩ tướng mạo của cha ta so với người này có vẻ còn trung hậu thành thật hơn.
Lúc này, nam nhân cũng dời tầm mắt đến gần. Khi hắn vừa nhìn sang, ta mới chú ý tới cặp mắt xanh như nước hồ của hắn, trong ngực thình thịch một tiếng. Không thể nào?
Bình luận truyện