Thanh Sắc Kiêm Bị
Chương 26: Ktv
Quan Tuệ bật cười, Khang Vĩnh Nguyên thì khó chịu, chỉ chỉ phía sau, muốn bảo cô gái nọ đi nhanh lên. Nào ngờ Quan Tuệ lại dừng bước, xoay người hô to: "Tiết Mặc, có người tặng hoa cho cậu kìa!"
Bấy giờ, tập thể những người đang ở trong đại sảnh lầu 7 đều quay đầu lại nhìn Tiết Mặc, Tịch Hàm "A" lên một tiếng, nhanh chóng đón cô gái nọ tới đây.
"Xin hỏi ngài là Tiết Mặc tiên sinh phải không? Tôi là nhân viên giao hoa của shop hoa tươi Côi Lệ, mời ngài ký nhận bó hoa này!" Cô gái nhìn thấy mục tiêu, chạy ngay tới trước mặt Tiết Mặc, một tay đưa hoa, một tay giơ giấy chứng nhận của mình ra, như sợ đối phương hiểu lầm thân phận của mình.
"Cám...Cám ơn!" Tiết Mặc nhìn bốn phía, cúi đầu giấu đi gương mặt đỏ ửng, ôm hoa vào lòng. Sau đó, cậu nhanh chóng lấy tấm thiệp ra, vẻ mặt thoáng kích động, cho ngay vào túi quần.
Tịch Hàm thấy thế, trêu ghẹo: "Tôi cứ nghĩ chẳng biết sao cậu lại từ chối tôi, thì ra là hoa đã có chủ nha, hôm nào rảnh dẫn bạn gái tới ra mắt mọi người đi, cá tính lắm, tôi ở đây lâu lắm rồi, mà đây là lần đầu tiên thấy có người tặng hoa hồng đen vào ngày lễ Tình Nhân đấy!"
"Đúng đó, đúng đó!" Quan Tuệ cũng góp vui: "Một bó to như vậy, theo giá cả thị trường của hôm nay, chí ít cũng tiêu tốn mười giờ lương của cậu!"
Thấy mọi người vừa tò mò lại vừa trêu chọc, mặt Tiết Mặc lại càng đỏ hơn. Thật ra dù không nhìn thiệp gởi tới, cậu cũng có thể đoán ra người tặng là ai, cũng chính vì như vậy, mới càng không được tự nhiên. T ê n Ma đầ u n à y c ũ ng qu á khoa tr ươ ng r ồ i, l ạ i c ò n d á m t ặ ng tr ắ ng tr ợ n ở c ô ng ty? Ch ẳ ng l ẽ anh ta s ợ thi ê n h ạ kh ô ng lo ạ n?
"Ai da, không ngờ là tới giờ mà mọi người vẫn chưa về, tôi làm chủ, mọi người cùng nhau đi KTV giải trí một chút, thấy thế nào?" Thấy Quan Tuệ còn chưa có ý ra về, Tịch Hàm lập tức đề nghị ngay.
Khang Vĩnh Nguyên đang lo thời gian tiếp xúc với Quan Tuệ không nhiều, nghe Tịch Hàm lên tiếng, anh ta lập tức trưng ra cái vẻ ủng hộ trăm phần trăm, "Chị Tịch Hàm, tôi đi theo một trăm phần trăm, ha ha!"
Thế là tầm mắt của mọi người đã chuyển từ Tiết Mặc sang Quan Tuệ, chỉ thấy y nhìn hoa hồng, mặt hơi khó xử một chút, sau một hồi do dự, y nói: "Một khi đã như vậy, tôi cũng không thể không nể mặt Tịch Hàm, mọi người đều là người giang hồ, vậy lễ Tình Nhân cứ ở cùng nhau đi!"
"A ha ha ha, vậy còn không đi mau!" Tịch Hàm kéo Quan Tuệ cùng Tiết Mặc, vui vẻ đi nhanh về phía thang máy.
Tiết Mặc vốn định từ chối, nhưng giờ lại không tiện làm Tịch Hàm mất hứng, cậu ngẫm ngẫm, thấy thi thoảng đi chơi với đồng nghiệp cũng tốt, thành ra cậu quyết định dẹp bỏ nguyên tắc bé ngoan, làm tên nghịch ngợm đi đêm không về nhà.
Đi tới trước cửa thang máy, những người đứng đợi cũng nhiều hơn bình thường mấy lần. Coi ra, hôm nay những tên xúi quẩy của mấy ngành khác cũng không ít, dù sao thì vào ngày lễ Tình Nhân, lễ Giáng Sinh...chính là ngày vất vả, đau khổ nhất của ngành giải trí truyền thông.
Trong đám người, Tiết Mặc ôm cả bó hoa hồng đen lại càng thêm chói mắt, khiến mọi người nhìn chăm chăm, lại càng có nhiều cô gái quẳng ánh mắt hâm mộ hoặc ghen tị tới. Cũng hết cách rồi, cậu chỉ có thể cố mà giấu bó hoa ra phía sau, tránh né mấy ánh mắt khủng bố ấy.
"Hoa đẹp quá nha, tặng tôi à?" Có người dạt đám đông ra, không xem ai ra gì chạy tới bên cạnh Tiết Mặc, đẩy nhẹ cậu một cái, lại còn đưa mặt ra phía trước ngửi ngửi hương hoa.
Nghe tiếng, Tiết Mặc thầm kinh sợ, là Ninh Tâm. Sau buổi tiệc hôm đó, cậu luôn cố tránh không tiếp xúc với cô nàng, vị công chúa này cậu không dám mó vào, bỏ chạy là thượng sách. Nào ngờ hôm nay lại gặp ở đây, aizz, là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi.
"Đây là..." Tiết Mặc vừa định lên tiếng, chợt nghe Tịch Hàm đứng cạnh bên châm chọc, "Ai da, cô bé à, mấy ngày không gặp, mặt cưng ngày một dày hơn!"
"Cô..." Ninh Tâm giận dữ, trừng Tịch Hàm, "Tôi đang nói chuyện với Tiết Mặc, mắc gì tới cô chứ?" Không cam lòng, trước mặt người phụ nữ này, cô tuyệt không thể yếu thế.
"Ninh Tâm," Thấy tình hình không tốt, Tiết Mặc lập tức nói chen vào, "Hoa này là do fans của tôi gởi tới, nếu như cô thích, thì lấy đi!" Dứt lời, cậu đưa hoa tới trước mặt đối phương, ngăn hai người đang khắc khẩu lại.
"Tôi chỉ đùa chút thôi, ai thèm chứ!" Ninh Tâm trừng mắt đẩy Tiết Mặc ra, tức giận bỏ chạy.
Nhìn theo bóng lưng của đối phương, vẻ mặt của Tiết Mặc thật vô tội, cô gái này đúng là khó hiểu nha, làm thế nào cũng không được. Tịch Hàm ở một bên cười âm hiểm hai tiếng, thấy thang máy tới, vội kéo mọi người chen vào trong.
Trong thang máy, Khang Vĩnh Nguyên vỗ vỗ vai Tiết Mặc, cảm khái: "Không ngờ là nhân duyên của cậu lại tốt như vậy!"
Nữ vương Tịch Hàm chọn địa điểm, tất nhiên phải là hạng nhất. Lên xe, nơi mọi người tới vốn là một khu giải trí nổi tiếng nhất vùng, Tịch Hàm sải bước đi đầu, sau đó lấy tấm thẻ trong ví tiền ra ném cho gã quản lý đang cúi đầu đứng một bên.
Trợ lý công tác cộng thêm bảy người, Nữ vương căn dặn phải chọn một gian siêu hào hoa nhất, còn không đợi mọi người tiến vào trạng thái, cô đã trưng ra chất giọng oai hùng.
Chất giọng là phương tiện kiếm cơm của diễn viên lồng tiếng, cho nên đa số đều ca hát không tệ, bởi vậy dù Tịch Hàm có rống thế nào cũng chưa tới nỗi độc hại lỗ tai mọi người. Cô hát một hơi ba ca khúc, ngay khi mọi người ồn ào giành mic thì Quan Tuệ đã cùng song ca với cô một khúc trữ tình.
Thả hồn theo nhạc, Tiết Mặc ở một bên mỉm cười, thấy mọi người không ai để ý tới mình, cậu mới len lén lấy tấm thiệp ra, xem xong, lén nở nụ cười.
N ó i t ô i l à á c ma sao? T ì nh c ả m ch â n th à nh v ớ i á c ma, Nh â m L ẫ m đú ng l à c ũ ng c ó khi ế u h à i h ướ c l ắ m! Trên tấm thiệp in hoa hồng đen có ghi một câu: Khi ê u chi ế n (Em l à á c ma m à t ô i c ó đượ c), s ự ấ m á p ch â n th à nh. Tiết Mặc thấy lòng mình ấm hẳn, có lẽ, đây là bồi thường cho chuyện ở văn phòng lần đó? Nhìn chữ Lẫm như rồng bay phượng múa trên thiệp, cậu lại bắt đầu suy nghĩ miên man.
Khang Vĩnh Nguyên vừa hát xong nửa bài, trong tiếng trầm trồ khen ngợi của mọi người, anh ta lập tức quẳng chủ đề lên người từ lúc bước vào tới giờ vẫn luôn im lặng, "Nè, Tiết Mặc, hát một bài đi!" Gọi một tiếng khiêu khích, anh ta cũng không tin là Tiết Mặc hát tốt hơn mình, thường những kẻ bước vào KTV mà im lặng thì đại đa số đều hát rất tệ.
"Tôi đi toilet trước cái đã!" Tiết Mặc thấy thế, kiếm cớ chuồn ra ngoài. Nhìn mặt Khang Vĩnh Nguyên, nếu cậu mà hát tiếp ca khúc đó, hôm nay nhất định anh ta sẽ ghi thù, cậu cũng không muốn vì mấy chuyện vặt vãnh này mà tự rước phiền cho mình, súng bắn chim đầu đàn, nên giấu chút nghề vẫn tốt hơn.
Thấy Tiết Mặc bước ra, phục vụ ngoài cửa lập tức đi tới hỏi ngay. Cậu định hỏi vị trí WC, nào ngờ đối phương lại đưa cậu tới chỗ, coi bộ sở dĩ phí thu ở đây cao thế cũng là có nguyên do.
Đú ng l à oan gia ng õ h ẹ p! Thế giới cũng nhỏ thật, nhìn một nam một nữ ôm nhau đi tới trước mặt mình, Tiết Mặc thầm cảm thán, chẳng lẽ đây là ngày xấu hổ nhất của cậu sao?
Vừa mới hôn gã đàn ông đang ôm mình một cái, Tuyết Dung vừa quay đầu qua đã trông thấy Tiết Mặc, tức thì, động tác của cô như đọng lại. Ngay khi hai người định xem như chỉ gặp gỡ thoáng qua thì gã đàn ông bên cạnh cô đã lên tiếng.
"Ây dà, xem là ai đây, không phải chú em Tiết Mặc sao?" Gã đàn ông uống nhiều đến mặt đỏ bừng đã đưa tay ngăn đường Tiết Mặc lại.
Là vị tiền bối ở công ty Ưu Thanh năm đó - Lưu Thiền.
Tiết Mặc mím môi, cố nở nụ cười, "Đã lâu không gặp, tiền bối!"
"Nghe nói cậu đã vào Nhâm thị rồi à? Nhóc con, làm khá lắm!" Lưu Thiền vẫn giữ cái vẻ đại gia, phất phất tay với Tiết Mặc, ý bảo cậu có thể đi rồi. Sau đó, gã ta làm như không có ai, cúi đầu nói với Tuyết Dung đang ôm trong lòng, "Năm đó nhờ tôi cho cậu ta cơ hội, bằng không cậu ta được như hôm nay sao..."
Tuyết Dung cười cười, khẽ gật đầu, luôn miệng nịnh hót.
Đi sát qua bên người, Tiết Mặc thản nhiên hừ khẽ một tiếng, rồi nở nụ cười như trẻ ngoan đi vào toilet.
Rửa mặt, cậu lấy lại tinh thần, cười khổ nhớ lại tình cảnh vừa rồi, đúng là kinh điển thật! Xem ra, Tuyết Dung là định đi tới triệt để con đường bán mình cầu vinh rồi, aizz, tiếc là tầm mắt của cô ta cũng quá thấp, theo cậu thấy thì Lưu Thiền vốn không có gì để cô ta lợi dụng, phỏng chừng, bị chơi cũng là chơi chùa thôi.
N ỗ l ự c, c ố g ắ ng h ế t m ì nh m à đ i ch ẳ ng l ẽ kh ó t ớ i v ậ y sao? Nghĩ tới đó, cậu lại kìm lòng không được, lấy tấm thiệp ra xem, nhìn đóa hồng đen và dòng chữ trên ấy, cậu bỗng thấy ấm áp, thư thái vô cùng.
Trở lại phòng, Tiết Mặc vừa đẩy cửa ra đã nghe Quan Tuệ hát một bài tình ca - Giống như sự dịu dàng của em. Đến cuối cùng, y còn hô lên là tặng bài ca ấy cho nhà chế tác xinh đẹp Tịch Hàm.
Không ngờ Tịch Hàm lại cười to, nhận lấy, còn không ngớt lời khen hay. Thấy Tiết Mặc quay lại, tiền bối vừa hát xong lập tức giao mic tới tay cậu, nói một câu đầy thâm ý, "Những lúc nên biểu hiện thì phải biểu hiện!"
Nhạc vang lên, Tiết Mặc cầm mic, dùng chất giọng trẻ con siêu cấp vô địch - làm mọi người rớt vỡ kính mắt - hát bài nhạc thiếu nhi -- Trư, lỗ mũi mi có hai cái lỗ...Ngay sau đó, lại thay đổi, hát một khúc quân hành - chất giọng hùng hồn, khiến mọi người phải trợn mắt há mồm. Đến cuối cùng, cậu dùng chất giọng hoàng tử kết thúc bằng một khúc tình ca, khiến mọi người bỏ xác.
"A a a a! Đúng là chất giọng hữu danh hữu thực nha!" Tịch Hàm ôm Tiết Mặc, dùng hai khối thịt trước ngực mình làm mặt đối phương biến mình.
Quan Tuệ đang uống ngụm bia lập tức phun ra, kinh sợ nhìn Tịch Hàm nhiệt tình cho người ta ăn đậu hủ.
Tiết Mặc hoàn toàn vô tội, cậu đen mặt, cố giãy ra ngoài.
Khang Vĩnh Nguyên thì cực kỳ hâm mộ, nước miếng tuôn rơi.
Mấy trợ lý khác thì đơ người.
Dám coi thường chất giọng của mình, hừ hừ, nhớ năm đó, nếu không phải do cậu quyết tâm làm diễn viên lồng tiếng, thì cậu đã sớm bị kéo tới mặt trận ca sĩ lặn hụp rồi, sao còn bị người ta tiền bối tới tiền bối lui ức hiếp chứ. Thật hiếm khi Tiết Mặc được đắc chí một phen, cậu mỉm cười, nhìn mọi người bội phục, bái mình sát đất.
Cả đám quậy một hơi tới gần ba giờ, mới dần dần cảm nhận được cái mệt khi thức đêm. Bình thường, Tiết Mặc đều là một đứa trẻ ngoan lên giường ngủ đúng giờ, hiện tại cậu đã mệt tới nổi sắp phải lấy cây tăm chống mí mắt. Ngoài hai người quá dư thừa tinh lực là Tịch Hàm và Khang Vĩnh Nguyên ra, đại đa số mọi người đều đã rơi vào trạng thái phơi thây.
Quan Tuệ đã sớm không để ý tới hình tượng tiền bối gì nữa, một mình y chiếm gần nửa cái sô pha. Ngủ một hồi, thấy còn chưa tan, y chịu không nổi nữa, làm người đầu tiên giơ cờ trắng đầu hàng.
Sáng hôm sau không có lịch làm việc, nhưng Tiết Mặc gật gù một hồi, thấy có người tháo chạy, thế là cậu cũng bật dậy, ôm đùi theo đuôi. Nên về nhà ngủ bù một chút mới được, cậu cũng không muốn đến chiều phải vác cái giọng khàn khàn tới phòng thu âm đâu.
Dưới con mắt khinh bỉ của Tịch Hàm, cậu bám sát Quan Tuệ đi ra cửa, chưa đi được mấy bước, chợt có tiếng chuông điện thoại vang lên. Theo phản xạ có điều kiện, cậu bắt máy, lập tức bị luồng áp suất ở đầu bên kia làm lạnh cóng.
Bấy giờ, tập thể những người đang ở trong đại sảnh lầu 7 đều quay đầu lại nhìn Tiết Mặc, Tịch Hàm "A" lên một tiếng, nhanh chóng đón cô gái nọ tới đây.
"Xin hỏi ngài là Tiết Mặc tiên sinh phải không? Tôi là nhân viên giao hoa của shop hoa tươi Côi Lệ, mời ngài ký nhận bó hoa này!" Cô gái nhìn thấy mục tiêu, chạy ngay tới trước mặt Tiết Mặc, một tay đưa hoa, một tay giơ giấy chứng nhận của mình ra, như sợ đối phương hiểu lầm thân phận của mình.
"Cám...Cám ơn!" Tiết Mặc nhìn bốn phía, cúi đầu giấu đi gương mặt đỏ ửng, ôm hoa vào lòng. Sau đó, cậu nhanh chóng lấy tấm thiệp ra, vẻ mặt thoáng kích động, cho ngay vào túi quần.
Tịch Hàm thấy thế, trêu ghẹo: "Tôi cứ nghĩ chẳng biết sao cậu lại từ chối tôi, thì ra là hoa đã có chủ nha, hôm nào rảnh dẫn bạn gái tới ra mắt mọi người đi, cá tính lắm, tôi ở đây lâu lắm rồi, mà đây là lần đầu tiên thấy có người tặng hoa hồng đen vào ngày lễ Tình Nhân đấy!"
"Đúng đó, đúng đó!" Quan Tuệ cũng góp vui: "Một bó to như vậy, theo giá cả thị trường của hôm nay, chí ít cũng tiêu tốn mười giờ lương của cậu!"
Thấy mọi người vừa tò mò lại vừa trêu chọc, mặt Tiết Mặc lại càng đỏ hơn. Thật ra dù không nhìn thiệp gởi tới, cậu cũng có thể đoán ra người tặng là ai, cũng chính vì như vậy, mới càng không được tự nhiên. T ê n Ma đầ u n à y c ũ ng qu á khoa tr ươ ng r ồ i, l ạ i c ò n d á m t ặ ng tr ắ ng tr ợ n ở c ô ng ty? Ch ẳ ng l ẽ anh ta s ợ thi ê n h ạ kh ô ng lo ạ n?
"Ai da, không ngờ là tới giờ mà mọi người vẫn chưa về, tôi làm chủ, mọi người cùng nhau đi KTV giải trí một chút, thấy thế nào?" Thấy Quan Tuệ còn chưa có ý ra về, Tịch Hàm lập tức đề nghị ngay.
Khang Vĩnh Nguyên đang lo thời gian tiếp xúc với Quan Tuệ không nhiều, nghe Tịch Hàm lên tiếng, anh ta lập tức trưng ra cái vẻ ủng hộ trăm phần trăm, "Chị Tịch Hàm, tôi đi theo một trăm phần trăm, ha ha!"
Thế là tầm mắt của mọi người đã chuyển từ Tiết Mặc sang Quan Tuệ, chỉ thấy y nhìn hoa hồng, mặt hơi khó xử một chút, sau một hồi do dự, y nói: "Một khi đã như vậy, tôi cũng không thể không nể mặt Tịch Hàm, mọi người đều là người giang hồ, vậy lễ Tình Nhân cứ ở cùng nhau đi!"
"A ha ha ha, vậy còn không đi mau!" Tịch Hàm kéo Quan Tuệ cùng Tiết Mặc, vui vẻ đi nhanh về phía thang máy.
Tiết Mặc vốn định từ chối, nhưng giờ lại không tiện làm Tịch Hàm mất hứng, cậu ngẫm ngẫm, thấy thi thoảng đi chơi với đồng nghiệp cũng tốt, thành ra cậu quyết định dẹp bỏ nguyên tắc bé ngoan, làm tên nghịch ngợm đi đêm không về nhà.
Đi tới trước cửa thang máy, những người đứng đợi cũng nhiều hơn bình thường mấy lần. Coi ra, hôm nay những tên xúi quẩy của mấy ngành khác cũng không ít, dù sao thì vào ngày lễ Tình Nhân, lễ Giáng Sinh...chính là ngày vất vả, đau khổ nhất của ngành giải trí truyền thông.
Trong đám người, Tiết Mặc ôm cả bó hoa hồng đen lại càng thêm chói mắt, khiến mọi người nhìn chăm chăm, lại càng có nhiều cô gái quẳng ánh mắt hâm mộ hoặc ghen tị tới. Cũng hết cách rồi, cậu chỉ có thể cố mà giấu bó hoa ra phía sau, tránh né mấy ánh mắt khủng bố ấy.
"Hoa đẹp quá nha, tặng tôi à?" Có người dạt đám đông ra, không xem ai ra gì chạy tới bên cạnh Tiết Mặc, đẩy nhẹ cậu một cái, lại còn đưa mặt ra phía trước ngửi ngửi hương hoa.
Nghe tiếng, Tiết Mặc thầm kinh sợ, là Ninh Tâm. Sau buổi tiệc hôm đó, cậu luôn cố tránh không tiếp xúc với cô nàng, vị công chúa này cậu không dám mó vào, bỏ chạy là thượng sách. Nào ngờ hôm nay lại gặp ở đây, aizz, là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi.
"Đây là..." Tiết Mặc vừa định lên tiếng, chợt nghe Tịch Hàm đứng cạnh bên châm chọc, "Ai da, cô bé à, mấy ngày không gặp, mặt cưng ngày một dày hơn!"
"Cô..." Ninh Tâm giận dữ, trừng Tịch Hàm, "Tôi đang nói chuyện với Tiết Mặc, mắc gì tới cô chứ?" Không cam lòng, trước mặt người phụ nữ này, cô tuyệt không thể yếu thế.
"Ninh Tâm," Thấy tình hình không tốt, Tiết Mặc lập tức nói chen vào, "Hoa này là do fans của tôi gởi tới, nếu như cô thích, thì lấy đi!" Dứt lời, cậu đưa hoa tới trước mặt đối phương, ngăn hai người đang khắc khẩu lại.
"Tôi chỉ đùa chút thôi, ai thèm chứ!" Ninh Tâm trừng mắt đẩy Tiết Mặc ra, tức giận bỏ chạy.
Nhìn theo bóng lưng của đối phương, vẻ mặt của Tiết Mặc thật vô tội, cô gái này đúng là khó hiểu nha, làm thế nào cũng không được. Tịch Hàm ở một bên cười âm hiểm hai tiếng, thấy thang máy tới, vội kéo mọi người chen vào trong.
Trong thang máy, Khang Vĩnh Nguyên vỗ vỗ vai Tiết Mặc, cảm khái: "Không ngờ là nhân duyên của cậu lại tốt như vậy!"
Nữ vương Tịch Hàm chọn địa điểm, tất nhiên phải là hạng nhất. Lên xe, nơi mọi người tới vốn là một khu giải trí nổi tiếng nhất vùng, Tịch Hàm sải bước đi đầu, sau đó lấy tấm thẻ trong ví tiền ra ném cho gã quản lý đang cúi đầu đứng một bên.
Trợ lý công tác cộng thêm bảy người, Nữ vương căn dặn phải chọn một gian siêu hào hoa nhất, còn không đợi mọi người tiến vào trạng thái, cô đã trưng ra chất giọng oai hùng.
Chất giọng là phương tiện kiếm cơm của diễn viên lồng tiếng, cho nên đa số đều ca hát không tệ, bởi vậy dù Tịch Hàm có rống thế nào cũng chưa tới nỗi độc hại lỗ tai mọi người. Cô hát một hơi ba ca khúc, ngay khi mọi người ồn ào giành mic thì Quan Tuệ đã cùng song ca với cô một khúc trữ tình.
Thả hồn theo nhạc, Tiết Mặc ở một bên mỉm cười, thấy mọi người không ai để ý tới mình, cậu mới len lén lấy tấm thiệp ra, xem xong, lén nở nụ cười.
N ó i t ô i l à á c ma sao? T ì nh c ả m ch â n th à nh v ớ i á c ma, Nh â m L ẫ m đú ng l à c ũ ng c ó khi ế u h à i h ướ c l ắ m! Trên tấm thiệp in hoa hồng đen có ghi một câu: Khi ê u chi ế n (Em l à á c ma m à t ô i c ó đượ c), s ự ấ m á p ch â n th à nh. Tiết Mặc thấy lòng mình ấm hẳn, có lẽ, đây là bồi thường cho chuyện ở văn phòng lần đó? Nhìn chữ Lẫm như rồng bay phượng múa trên thiệp, cậu lại bắt đầu suy nghĩ miên man.
Khang Vĩnh Nguyên vừa hát xong nửa bài, trong tiếng trầm trồ khen ngợi của mọi người, anh ta lập tức quẳng chủ đề lên người từ lúc bước vào tới giờ vẫn luôn im lặng, "Nè, Tiết Mặc, hát một bài đi!" Gọi một tiếng khiêu khích, anh ta cũng không tin là Tiết Mặc hát tốt hơn mình, thường những kẻ bước vào KTV mà im lặng thì đại đa số đều hát rất tệ.
"Tôi đi toilet trước cái đã!" Tiết Mặc thấy thế, kiếm cớ chuồn ra ngoài. Nhìn mặt Khang Vĩnh Nguyên, nếu cậu mà hát tiếp ca khúc đó, hôm nay nhất định anh ta sẽ ghi thù, cậu cũng không muốn vì mấy chuyện vặt vãnh này mà tự rước phiền cho mình, súng bắn chim đầu đàn, nên giấu chút nghề vẫn tốt hơn.
Thấy Tiết Mặc bước ra, phục vụ ngoài cửa lập tức đi tới hỏi ngay. Cậu định hỏi vị trí WC, nào ngờ đối phương lại đưa cậu tới chỗ, coi bộ sở dĩ phí thu ở đây cao thế cũng là có nguyên do.
Đú ng l à oan gia ng õ h ẹ p! Thế giới cũng nhỏ thật, nhìn một nam một nữ ôm nhau đi tới trước mặt mình, Tiết Mặc thầm cảm thán, chẳng lẽ đây là ngày xấu hổ nhất của cậu sao?
Vừa mới hôn gã đàn ông đang ôm mình một cái, Tuyết Dung vừa quay đầu qua đã trông thấy Tiết Mặc, tức thì, động tác của cô như đọng lại. Ngay khi hai người định xem như chỉ gặp gỡ thoáng qua thì gã đàn ông bên cạnh cô đã lên tiếng.
"Ây dà, xem là ai đây, không phải chú em Tiết Mặc sao?" Gã đàn ông uống nhiều đến mặt đỏ bừng đã đưa tay ngăn đường Tiết Mặc lại.
Là vị tiền bối ở công ty Ưu Thanh năm đó - Lưu Thiền.
Tiết Mặc mím môi, cố nở nụ cười, "Đã lâu không gặp, tiền bối!"
"Nghe nói cậu đã vào Nhâm thị rồi à? Nhóc con, làm khá lắm!" Lưu Thiền vẫn giữ cái vẻ đại gia, phất phất tay với Tiết Mặc, ý bảo cậu có thể đi rồi. Sau đó, gã ta làm như không có ai, cúi đầu nói với Tuyết Dung đang ôm trong lòng, "Năm đó nhờ tôi cho cậu ta cơ hội, bằng không cậu ta được như hôm nay sao..."
Tuyết Dung cười cười, khẽ gật đầu, luôn miệng nịnh hót.
Đi sát qua bên người, Tiết Mặc thản nhiên hừ khẽ một tiếng, rồi nở nụ cười như trẻ ngoan đi vào toilet.
Rửa mặt, cậu lấy lại tinh thần, cười khổ nhớ lại tình cảnh vừa rồi, đúng là kinh điển thật! Xem ra, Tuyết Dung là định đi tới triệt để con đường bán mình cầu vinh rồi, aizz, tiếc là tầm mắt của cô ta cũng quá thấp, theo cậu thấy thì Lưu Thiền vốn không có gì để cô ta lợi dụng, phỏng chừng, bị chơi cũng là chơi chùa thôi.
N ỗ l ự c, c ố g ắ ng h ế t m ì nh m à đ i ch ẳ ng l ẽ kh ó t ớ i v ậ y sao? Nghĩ tới đó, cậu lại kìm lòng không được, lấy tấm thiệp ra xem, nhìn đóa hồng đen và dòng chữ trên ấy, cậu bỗng thấy ấm áp, thư thái vô cùng.
Trở lại phòng, Tiết Mặc vừa đẩy cửa ra đã nghe Quan Tuệ hát một bài tình ca - Giống như sự dịu dàng của em. Đến cuối cùng, y còn hô lên là tặng bài ca ấy cho nhà chế tác xinh đẹp Tịch Hàm.
Không ngờ Tịch Hàm lại cười to, nhận lấy, còn không ngớt lời khen hay. Thấy Tiết Mặc quay lại, tiền bối vừa hát xong lập tức giao mic tới tay cậu, nói một câu đầy thâm ý, "Những lúc nên biểu hiện thì phải biểu hiện!"
Nhạc vang lên, Tiết Mặc cầm mic, dùng chất giọng trẻ con siêu cấp vô địch - làm mọi người rớt vỡ kính mắt - hát bài nhạc thiếu nhi -- Trư, lỗ mũi mi có hai cái lỗ...Ngay sau đó, lại thay đổi, hát một khúc quân hành - chất giọng hùng hồn, khiến mọi người phải trợn mắt há mồm. Đến cuối cùng, cậu dùng chất giọng hoàng tử kết thúc bằng một khúc tình ca, khiến mọi người bỏ xác.
"A a a a! Đúng là chất giọng hữu danh hữu thực nha!" Tịch Hàm ôm Tiết Mặc, dùng hai khối thịt trước ngực mình làm mặt đối phương biến mình.
Quan Tuệ đang uống ngụm bia lập tức phun ra, kinh sợ nhìn Tịch Hàm nhiệt tình cho người ta ăn đậu hủ.
Tiết Mặc hoàn toàn vô tội, cậu đen mặt, cố giãy ra ngoài.
Khang Vĩnh Nguyên thì cực kỳ hâm mộ, nước miếng tuôn rơi.
Mấy trợ lý khác thì đơ người.
Dám coi thường chất giọng của mình, hừ hừ, nhớ năm đó, nếu không phải do cậu quyết tâm làm diễn viên lồng tiếng, thì cậu đã sớm bị kéo tới mặt trận ca sĩ lặn hụp rồi, sao còn bị người ta tiền bối tới tiền bối lui ức hiếp chứ. Thật hiếm khi Tiết Mặc được đắc chí một phen, cậu mỉm cười, nhìn mọi người bội phục, bái mình sát đất.
Cả đám quậy một hơi tới gần ba giờ, mới dần dần cảm nhận được cái mệt khi thức đêm. Bình thường, Tiết Mặc đều là một đứa trẻ ngoan lên giường ngủ đúng giờ, hiện tại cậu đã mệt tới nổi sắp phải lấy cây tăm chống mí mắt. Ngoài hai người quá dư thừa tinh lực là Tịch Hàm và Khang Vĩnh Nguyên ra, đại đa số mọi người đều đã rơi vào trạng thái phơi thây.
Quan Tuệ đã sớm không để ý tới hình tượng tiền bối gì nữa, một mình y chiếm gần nửa cái sô pha. Ngủ một hồi, thấy còn chưa tan, y chịu không nổi nữa, làm người đầu tiên giơ cờ trắng đầu hàng.
Sáng hôm sau không có lịch làm việc, nhưng Tiết Mặc gật gù một hồi, thấy có người tháo chạy, thế là cậu cũng bật dậy, ôm đùi theo đuôi. Nên về nhà ngủ bù một chút mới được, cậu cũng không muốn đến chiều phải vác cái giọng khàn khàn tới phòng thu âm đâu.
Dưới con mắt khinh bỉ của Tịch Hàm, cậu bám sát Quan Tuệ đi ra cửa, chưa đi được mấy bước, chợt có tiếng chuông điện thoại vang lên. Theo phản xạ có điều kiện, cậu bắt máy, lập tức bị luồng áp suất ở đầu bên kia làm lạnh cóng.
Bình luận truyện