Thanh Sơn Khán Ngã Ứng Như Thị
Quyển 3 - Chương 64
Không biết có phải chú nhập mộng phát huy tác dụng hay không.
Rốt cuộc thì Đàn Chương cũng không kéo hắn xuống nước nữa, nhưng con giao to như vậy nặng tận mấy trăm cân, Kê Thanh Bách nâng nó từ trong hồ nước lên trên cũng suýt mất nửa cái mạng. Đến khi lôi được nó lên bờ, Mộng Thần cảm thấy hắn chẳng phải thần tiên gì hết, cảm giác chẳng khác nào chết rồi.
Dùng thịt mãnh báo làm mồi nhử cũng vô dụng, Kê Thanh Bách thừa dịp đêm tối vác nhanh một con giao to vảy bạc xuống núi.
Cũng may thời đại này yêu vật linh quái hoành hành, trời vừa tối là nhà nhà kín cổng kín cửa, không ai trông thấy Kê Thanh Bách ôm một yêu vật chạy tới chạy lui.
Trong phòng chỉ có một cái giường, Kê Thanh Bách đặt Đàn Chương lên giường. Ngân giao vốn hiếm có, vì thân mình sáng quá nên ngay cả ánh đèn dầu trong phòng cũng ảm đạm hơn không ít.
Kê Thanh Bách nhìn đầu đuôi của nó một lúc lâu, cái bớt hồng liên màu máu này quá bắt mắt, giống như hồng liên nở trên nền tuyết trắng xóa, cực kỳ đáng yêu.
Hắn nhìn lâu thì hơi mê mẩn, sau lại phải nghĩ cách giúp Đàn Chương biến thành hình người.
Kê Thanh Bách nhớ tới lắc Vong Xuyên Bạch Triêu đưa hắn trước khi xuống, không biết nó có tác dụng hay không. Hắn nhắm mắt niệm quyết, lắc Vong Xuyên xuất hiện trong lòng bàn tay.
Ngân giao bị bắt nhập mộng sẽ không tỉnh lại trong thời gian ngắn, Kê Thanh Bách thử đeo lắc cho nó mấy lần, nhưng dù có đeo ở đâu thì nó cũng sẽ rơi xuống.
Sau cùng hắn hơi tuyệt vọng, nghĩ tới cơ duyên biến thành rồng của y, chỉ có thể tự an ủi bản thân là thời cơ chưa đến.
Sáng sớm A Tiều lại tới tìm Kê Thanh Bách lên núi, chỉ là lúc này lại bị chặn lại ở cửa.
“Hôm nay ta không rảnh.” Kê Thanh Bách phải chờ tới khi Đàn Chương tỉnh lại: “Có thể nhờ A Tiều huynh giúp ta săn một con mãnh báo không?”
A Tiều đương nhiên đồng ý, vui vẻ rời khỏi.
Kê Thanh Bách lại trở về phòng, không thấy ngân giao trên giường đâu.
Hắn giật mình sợ hãi, khí lạnh chạy dọc sống lưng, còn chưa quay đầu lại đã bị cái đuôi rắn to đùng quấn lấy cổ từ phía sau.
Kê Thanh Bách: “……”
Dù cho Đàn Chương đã mở linh thức thì y cũng không phân được thiện ác. Nó không biết Kê Thanh Bách mang nó về đây có ý gì, nhưng nó rất mất hứng.
Kê Thanh Bách không dám hành động thiếu suy nghĩ, hắn biết nó nghe hiểu tiếng người, nên vỗ nhẹ lên đuôi nó như an ủi, dẫn dắt từng bước: “Ta dạy ngươi biến thành rồng, được không?”
Cái đuôi của Đàn Chương không thả lỏng, nhưng hình như cũng không định siết chết Kê Thanh Bách. Nó vươn cái đầu giao tới trước mặt hắn, thè lưỡi ra nhìn hắn chằm chằm.
Kê Thanh Bách cố gắng khiến bản thân trở nên ôn hòa dễ gần hơn, hắn mỉm cười nói: “Thuật biến hình không khó học, ngươi buông ta ra trước.”
Đàn Chương không buông hắn ra, ngân giao như một cái thảm dài, vòng một vòng quanh vai hắn, cái đuôi gần như rủ xuống mặt đất.
Nó dùng sừng rồng chọc Kê Thanh Bách, Kê Thanh Bách chỉ có thể treo nó trên người đi về phía trước.
Kê Thanh Bách đau đầu nói: “Ngươi xuống khỏi người ta.”
Ngân giao kêu lên như nổi giận, nó đột nhiên nâng đuôi rắn vỗ nhẹ lên mặt Kê Thanh Bách.
“…..” Kê Thanh Bách bị đánh mà đần cả người.
Hình như Đàn Chương hết giận rồi, y lười nhác quấn quanh nửa người trên của Kê Thanh Bách, không cử động nữa.
Theo lý thì linh thú có ý thức độc lập đều có thể nói chuyện, nhưng Đàn Chương không chịu mở miệng, Kê Thanh bách cũng không thể ép y. Sau cùng hắn muốn dạy y thuật biến hình cũng không biết nên bắt đầu dạy từ đâu.
Nhưng ngoài biến thành rồng ra Đàn Chương còn phải chịu thiên kiếp, thông đại năng, thành phật. Ba bước này, Kê Thanh Bách nhìn ngân giao trước mặt mà cảm thấy hắn như đang nằm mơ vậy.
Nhưng chữa ngựa chết như ngựa sống, chuyện đầu tiên Kê Thanh Bách nghĩ tới là niệm kinh cho Đàn Chương nghe.
Vạn năm ở Phật Cảnh, không phải Đàn Chương cũng miệt mài niệm kinh cho hắn nghe đấy thôi? Có khi giảng kinh nhiều rồi con ngân giao này đột nhiên thông suốt, hiểu được cơ duyên, lập tức thành phật thì sao?!
Kê Thanh Bách nghĩ thì tốt đẹp, nhưng mà Đàn Chương không phối hợp lắm.
Không biết có phải là y trả thù hắn trước đây không chịu nghe giảng kinh hay không, Kê Thanh Bách niệm kinh rõ khổ cực, ngân giao quấn trên người hắn ngủ không biết trời đất.
Kê Thanh Bách chỉ có thể nắm sừng rồng của nó để gọi nó tỉnh lại, tận tình khuyên nhủ: “Ngươi phải nghe lời.”
Đàn Chương lại tức tối dùng đuôi rắn quất hắn.
Lần này Kê Thanh Bách tránh được, nhưng trong lòng hắn lại bùng lên lửa giận, nắm sừng rồng muốn đánh nó.
Đàn Chương nào phải quả hồng mềm dễ bóp, nó nhanh chóng cuốn mạnh đuôi lại, chỉ trong nháy mắt hai người lao vào đánh nhau.
Có lẽ là Kê Thanh Bách tức tới mức quên mất sự thật hắn là thần tiên, đánh nhau với một con giao giống như trẻ con gào khóc om sòm vậy. Từ trên giường tới nóc nhà, ngân giao đuôi to sức lớn quất một cái, bàn ghế vỡ nát. Kê Thanh Bách cưỡi trên người nó ấn đầu nó xuống, lại bị hất ngã xuống đất.
Một người một yêu gây ra tiếng động quá lớn, lúc A Tiều vác mãnh báo trở về nghe thấy tiếng động mà sợ hết hồn. Hắn ta đứng trước cổng nhà hô to: “Kê Ngọc, xảy ra chuyện gì thế?!”
Cuối cùng thì Kê Thanh Bách cũng hồi phục lại tinh thần, hắn không kịp lo pháp thuật có làm Đàn Chương bị thương hay không, Thanh Mộng Băng Lăng lập tức xuất hiện, xông tới quấn quanh ngân giao giữ nó trong góc tường.
Hắn lảo đảo, quần áo xốc xếch ra mở cửa cho A Tiều, đồng thời chặn ở cửa không cho hắn ta vào nhà, cười lấy lòng: “Ngươi trở về rồi à?”
A Tiều thấy hắn quần áo rách chỗ này xước chỗ kia thì rất sợ hãi: “Ta săn mãnh báo về cho ngươi… có khách à?”
Kê Thanh Bách há miệng, còn chưa lên tiếng thì nghe thấy tiếng tường nứt truyền tới từ sau lưng.
Không biết Đàn Chương đã biến thành dáng vẻ con người từ khi nào, y trần truồng dẫm lên mặt đất, trên người còn quấn Thanh Mộng Băng Lăng của Kê Thanh Bách. Hai mắt lạnh băng như gỗ đàn hương đen, nhìn về phía Kê Thanh Bách bình tĩnh nói.
“Ngươi qua đây.” Y cắn răng, đột nhiên cười lên: “Ta muốn làm chết ngươi.”
Kê Thanh Bách: “……”
A Tiều hoàn toàn không đoán được quan hệ của hai nam nhân có lai lịch không rõ ràng này. Huyệt thái dương của Kê Thanh Bách giật giật nhói đau, hắn không muốn để người phàm không liên quan bị cuốn vào chuyện này, nhưng lúc này không giải thích thì không được.
“Y là… một người bạn phương xa của ta.” Kê Thanh Bách nhắm mắt bịa chuyện, nhận xác mãnh báo trong tay A Tiều, muốn nhanh chóng đuổi người đi.
A Tiều nửa tin nửa ngờ nhìn hắn.
Đàn Chương bĩu môi, cười nhạo nói: “Ai là bạn ngươi, là muốn làm…!!!”
Thanh Mộng Băng Lăng bịt miệng y lại.
Kê Thanh Bách mỉm cười ngại ngùng, hắn đẩy A Tiều ra khỏi phòng, lật tay khóa cửa lại. Vừa quay đầu lại đã huơ huơ thịt mãnh báo trước mặt Đàn Chương.
Đàn Chương: “?”
Kê Thanh Bách ngoài cười trong không cười hỏi: “Có muốn ăn không?”
Đàn Chương nhìn chằm chằm chỗ thịt, rõ ràng là mãnh báo vừa mới chết, máu tươi còn đang nhỏ giọt xuống đất. Tuy là vẻ mặt còn tỏ vẻ nhịn được, nhưng đoạn lụa bịt miệng Đàn Chương đã bị nước miếng nhỏ ra của y làm ướt.
Kê Thanh Bách mỉm cười hài lòng, hắn cởi bỏ thuật bịt miệng của Thanh Mộng Băng Lăng, xé một miếng thịt mãnh báo đưa tới bên miệng y, nói giọng như dỗ trẻ con: “Chỉ cần ngươi chịu khó tu luyện, nhanh chóng biến thành rồng, ta bảo đảm ngày nào ngươi cũng được ăn.”
Thần tiên không biết nấu cơm, đương nhiên là Kê Thanh Bách cũng không biết. Bản thân hắn cũng không cần ăn đồ ăn của người phàm, nên hắn chỉ xé thịt đút cho Đàn Chương ăn.
Hẳn là y học thuật biến hình chưa tới nơi tới chốn, tuy là đã biến thành người nhưng không lâu sau đó nửa người dưới lại biến về thân rắn. Lúc y ăn vui vẻ đuôi rắn còn rung lên, màu sắc của cái bớt hồng liên màu máu cũng trở nên bắt mắt hơn.
Kê Thanh Bách vẻ mặt phức tạp nhìn y ăn ngấu nghiến đồng bào của bản thân, trong lòng lại nghĩ tuyệt đối không được biến về dáng vẻ heo vòi, chứ với cái tính này của Đàn Chương, nhất định có thể một ngụm nuốt trọn hắn.
“Ngươi bỏ thứ này đi.” Đàn Chương ăn no rồi lại bắt đầu gây sự vô cớ: “Không phải muốn ta tu luyện sao?”
Trong lòng Kê Thanh Bách phức tạp không thôi. Hắn lại nghĩ tới rốt cuộc lúc Phật Tôn chịu thiên kiếp, thông đại năng đã gặp phải chuyện gì, mà người sống cả vạn năm trong Phật Cảnh, lạnh lùng trắc ẩn kia khi xưa lại là cái tính tình này?!
“Chúng ta không gấp.” Kê Thanh Bách bình tĩnh mở quyển kinh ra, ngồi xếp bằng trước mặt Đàn Chương. Hắn hiền lành rũ mắt, mỉm cười dịu dàng: “Ngươi lại nghe ta giảng kinh, được không?”
Đàn Chương: “……”
Rốt cuộc thì Đàn Chương cũng không kéo hắn xuống nước nữa, nhưng con giao to như vậy nặng tận mấy trăm cân, Kê Thanh Bách nâng nó từ trong hồ nước lên trên cũng suýt mất nửa cái mạng. Đến khi lôi được nó lên bờ, Mộng Thần cảm thấy hắn chẳng phải thần tiên gì hết, cảm giác chẳng khác nào chết rồi.
Dùng thịt mãnh báo làm mồi nhử cũng vô dụng, Kê Thanh Bách thừa dịp đêm tối vác nhanh một con giao to vảy bạc xuống núi.
Cũng may thời đại này yêu vật linh quái hoành hành, trời vừa tối là nhà nhà kín cổng kín cửa, không ai trông thấy Kê Thanh Bách ôm một yêu vật chạy tới chạy lui.
Trong phòng chỉ có một cái giường, Kê Thanh Bách đặt Đàn Chương lên giường. Ngân giao vốn hiếm có, vì thân mình sáng quá nên ngay cả ánh đèn dầu trong phòng cũng ảm đạm hơn không ít.
Kê Thanh Bách nhìn đầu đuôi của nó một lúc lâu, cái bớt hồng liên màu máu này quá bắt mắt, giống như hồng liên nở trên nền tuyết trắng xóa, cực kỳ đáng yêu.
Hắn nhìn lâu thì hơi mê mẩn, sau lại phải nghĩ cách giúp Đàn Chương biến thành hình người.
Kê Thanh Bách nhớ tới lắc Vong Xuyên Bạch Triêu đưa hắn trước khi xuống, không biết nó có tác dụng hay không. Hắn nhắm mắt niệm quyết, lắc Vong Xuyên xuất hiện trong lòng bàn tay.
Ngân giao bị bắt nhập mộng sẽ không tỉnh lại trong thời gian ngắn, Kê Thanh Bách thử đeo lắc cho nó mấy lần, nhưng dù có đeo ở đâu thì nó cũng sẽ rơi xuống.
Sau cùng hắn hơi tuyệt vọng, nghĩ tới cơ duyên biến thành rồng của y, chỉ có thể tự an ủi bản thân là thời cơ chưa đến.
Sáng sớm A Tiều lại tới tìm Kê Thanh Bách lên núi, chỉ là lúc này lại bị chặn lại ở cửa.
“Hôm nay ta không rảnh.” Kê Thanh Bách phải chờ tới khi Đàn Chương tỉnh lại: “Có thể nhờ A Tiều huynh giúp ta săn một con mãnh báo không?”
A Tiều đương nhiên đồng ý, vui vẻ rời khỏi.
Kê Thanh Bách lại trở về phòng, không thấy ngân giao trên giường đâu.
Hắn giật mình sợ hãi, khí lạnh chạy dọc sống lưng, còn chưa quay đầu lại đã bị cái đuôi rắn to đùng quấn lấy cổ từ phía sau.
Kê Thanh Bách: “……”
Dù cho Đàn Chương đã mở linh thức thì y cũng không phân được thiện ác. Nó không biết Kê Thanh Bách mang nó về đây có ý gì, nhưng nó rất mất hứng.
Kê Thanh Bách không dám hành động thiếu suy nghĩ, hắn biết nó nghe hiểu tiếng người, nên vỗ nhẹ lên đuôi nó như an ủi, dẫn dắt từng bước: “Ta dạy ngươi biến thành rồng, được không?”
Cái đuôi của Đàn Chương không thả lỏng, nhưng hình như cũng không định siết chết Kê Thanh Bách. Nó vươn cái đầu giao tới trước mặt hắn, thè lưỡi ra nhìn hắn chằm chằm.
Kê Thanh Bách cố gắng khiến bản thân trở nên ôn hòa dễ gần hơn, hắn mỉm cười nói: “Thuật biến hình không khó học, ngươi buông ta ra trước.”
Đàn Chương không buông hắn ra, ngân giao như một cái thảm dài, vòng một vòng quanh vai hắn, cái đuôi gần như rủ xuống mặt đất.
Nó dùng sừng rồng chọc Kê Thanh Bách, Kê Thanh Bách chỉ có thể treo nó trên người đi về phía trước.
Kê Thanh Bách đau đầu nói: “Ngươi xuống khỏi người ta.”
Ngân giao kêu lên như nổi giận, nó đột nhiên nâng đuôi rắn vỗ nhẹ lên mặt Kê Thanh Bách.
“…..” Kê Thanh Bách bị đánh mà đần cả người.
Hình như Đàn Chương hết giận rồi, y lười nhác quấn quanh nửa người trên của Kê Thanh Bách, không cử động nữa.
Theo lý thì linh thú có ý thức độc lập đều có thể nói chuyện, nhưng Đàn Chương không chịu mở miệng, Kê Thanh bách cũng không thể ép y. Sau cùng hắn muốn dạy y thuật biến hình cũng không biết nên bắt đầu dạy từ đâu.
Nhưng ngoài biến thành rồng ra Đàn Chương còn phải chịu thiên kiếp, thông đại năng, thành phật. Ba bước này, Kê Thanh Bách nhìn ngân giao trước mặt mà cảm thấy hắn như đang nằm mơ vậy.
Nhưng chữa ngựa chết như ngựa sống, chuyện đầu tiên Kê Thanh Bách nghĩ tới là niệm kinh cho Đàn Chương nghe.
Vạn năm ở Phật Cảnh, không phải Đàn Chương cũng miệt mài niệm kinh cho hắn nghe đấy thôi? Có khi giảng kinh nhiều rồi con ngân giao này đột nhiên thông suốt, hiểu được cơ duyên, lập tức thành phật thì sao?!
Kê Thanh Bách nghĩ thì tốt đẹp, nhưng mà Đàn Chương không phối hợp lắm.
Không biết có phải là y trả thù hắn trước đây không chịu nghe giảng kinh hay không, Kê Thanh Bách niệm kinh rõ khổ cực, ngân giao quấn trên người hắn ngủ không biết trời đất.
Kê Thanh Bách chỉ có thể nắm sừng rồng của nó để gọi nó tỉnh lại, tận tình khuyên nhủ: “Ngươi phải nghe lời.”
Đàn Chương lại tức tối dùng đuôi rắn quất hắn.
Lần này Kê Thanh Bách tránh được, nhưng trong lòng hắn lại bùng lên lửa giận, nắm sừng rồng muốn đánh nó.
Đàn Chương nào phải quả hồng mềm dễ bóp, nó nhanh chóng cuốn mạnh đuôi lại, chỉ trong nháy mắt hai người lao vào đánh nhau.
Có lẽ là Kê Thanh Bách tức tới mức quên mất sự thật hắn là thần tiên, đánh nhau với một con giao giống như trẻ con gào khóc om sòm vậy. Từ trên giường tới nóc nhà, ngân giao đuôi to sức lớn quất một cái, bàn ghế vỡ nát. Kê Thanh Bách cưỡi trên người nó ấn đầu nó xuống, lại bị hất ngã xuống đất.
Một người một yêu gây ra tiếng động quá lớn, lúc A Tiều vác mãnh báo trở về nghe thấy tiếng động mà sợ hết hồn. Hắn ta đứng trước cổng nhà hô to: “Kê Ngọc, xảy ra chuyện gì thế?!”
Cuối cùng thì Kê Thanh Bách cũng hồi phục lại tinh thần, hắn không kịp lo pháp thuật có làm Đàn Chương bị thương hay không, Thanh Mộng Băng Lăng lập tức xuất hiện, xông tới quấn quanh ngân giao giữ nó trong góc tường.
Hắn lảo đảo, quần áo xốc xếch ra mở cửa cho A Tiều, đồng thời chặn ở cửa không cho hắn ta vào nhà, cười lấy lòng: “Ngươi trở về rồi à?”
A Tiều thấy hắn quần áo rách chỗ này xước chỗ kia thì rất sợ hãi: “Ta săn mãnh báo về cho ngươi… có khách à?”
Kê Thanh Bách há miệng, còn chưa lên tiếng thì nghe thấy tiếng tường nứt truyền tới từ sau lưng.
Không biết Đàn Chương đã biến thành dáng vẻ con người từ khi nào, y trần truồng dẫm lên mặt đất, trên người còn quấn Thanh Mộng Băng Lăng của Kê Thanh Bách. Hai mắt lạnh băng như gỗ đàn hương đen, nhìn về phía Kê Thanh Bách bình tĩnh nói.
“Ngươi qua đây.” Y cắn răng, đột nhiên cười lên: “Ta muốn làm chết ngươi.”
Kê Thanh Bách: “……”
A Tiều hoàn toàn không đoán được quan hệ của hai nam nhân có lai lịch không rõ ràng này. Huyệt thái dương của Kê Thanh Bách giật giật nhói đau, hắn không muốn để người phàm không liên quan bị cuốn vào chuyện này, nhưng lúc này không giải thích thì không được.
“Y là… một người bạn phương xa của ta.” Kê Thanh Bách nhắm mắt bịa chuyện, nhận xác mãnh báo trong tay A Tiều, muốn nhanh chóng đuổi người đi.
A Tiều nửa tin nửa ngờ nhìn hắn.
Đàn Chương bĩu môi, cười nhạo nói: “Ai là bạn ngươi, là muốn làm…!!!”
Thanh Mộng Băng Lăng bịt miệng y lại.
Kê Thanh Bách mỉm cười ngại ngùng, hắn đẩy A Tiều ra khỏi phòng, lật tay khóa cửa lại. Vừa quay đầu lại đã huơ huơ thịt mãnh báo trước mặt Đàn Chương.
Đàn Chương: “?”
Kê Thanh Bách ngoài cười trong không cười hỏi: “Có muốn ăn không?”
Đàn Chương nhìn chằm chằm chỗ thịt, rõ ràng là mãnh báo vừa mới chết, máu tươi còn đang nhỏ giọt xuống đất. Tuy là vẻ mặt còn tỏ vẻ nhịn được, nhưng đoạn lụa bịt miệng Đàn Chương đã bị nước miếng nhỏ ra của y làm ướt.
Kê Thanh Bách mỉm cười hài lòng, hắn cởi bỏ thuật bịt miệng của Thanh Mộng Băng Lăng, xé một miếng thịt mãnh báo đưa tới bên miệng y, nói giọng như dỗ trẻ con: “Chỉ cần ngươi chịu khó tu luyện, nhanh chóng biến thành rồng, ta bảo đảm ngày nào ngươi cũng được ăn.”
Thần tiên không biết nấu cơm, đương nhiên là Kê Thanh Bách cũng không biết. Bản thân hắn cũng không cần ăn đồ ăn của người phàm, nên hắn chỉ xé thịt đút cho Đàn Chương ăn.
Hẳn là y học thuật biến hình chưa tới nơi tới chốn, tuy là đã biến thành người nhưng không lâu sau đó nửa người dưới lại biến về thân rắn. Lúc y ăn vui vẻ đuôi rắn còn rung lên, màu sắc của cái bớt hồng liên màu máu cũng trở nên bắt mắt hơn.
Kê Thanh Bách vẻ mặt phức tạp nhìn y ăn ngấu nghiến đồng bào của bản thân, trong lòng lại nghĩ tuyệt đối không được biến về dáng vẻ heo vòi, chứ với cái tính này của Đàn Chương, nhất định có thể một ngụm nuốt trọn hắn.
“Ngươi bỏ thứ này đi.” Đàn Chương ăn no rồi lại bắt đầu gây sự vô cớ: “Không phải muốn ta tu luyện sao?”
Trong lòng Kê Thanh Bách phức tạp không thôi. Hắn lại nghĩ tới rốt cuộc lúc Phật Tôn chịu thiên kiếp, thông đại năng đã gặp phải chuyện gì, mà người sống cả vạn năm trong Phật Cảnh, lạnh lùng trắc ẩn kia khi xưa lại là cái tính tình này?!
“Chúng ta không gấp.” Kê Thanh Bách bình tĩnh mở quyển kinh ra, ngồi xếp bằng trước mặt Đàn Chương. Hắn hiền lành rũ mắt, mỉm cười dịu dàng: “Ngươi lại nghe ta giảng kinh, được không?”
Đàn Chương: “……”
Bình luận truyện