Thanh Sơn Khán Ngã Ứng Như Thị

Quyển 3 - Chương 71



Gần đây Bạch Triêu lao lực quá độ, nên lúc mượn rượu giải sầu không khỏi kéo theo Hổ tiên Nam Sư nghe hắn ta trút bầu tâm sự.

Nam Sư vẫn còn buồn vì chuyện Mộng Mô thượng thần chết, hai người ngồi trong Thần Cảnh Nhất Tuyến Thiên uống rượu, cả hai đều khóc sướt mướt.

“Trước đó hắn còn nói bao nghỉ hưu ở Phật Cảnh sẽ đưa ta tới Đông Hải ngâm mình.” Nam Sư vừa uống rượu vừa thút thít nói, hắn ta nhìn Bạch Triêu, lẩm bẩm: “Chừa cho ta ít đậu phộng…”

Bạch Triêu liếc hắn ta: “Ngươi đang nằm mơ đấy à? Nghỉ hưu? Vị trên kia có chết cũng không buông tha Kê Ngọc.”

Nam Sư trừng mắt nhìn: “Nhưng không phải Kê Thanh Bách chết rồi sao?”

Bạch Triêu thở dài: “Chết cái đếch gì! Nguyên hồn bấc đèn không thiếu cái nào, thậm chí giờ còn có cả lắc Vong Xuyên của Phật Tôn tẩm bổ. Ta đã để nó vào trong Hồng Liên Mệnh Bàn rồi, chỉ chờ tinh hoa trời đất lại thai nghén ra một nguyên thân, đến lúc đó chúng ta lại có một Mộng Mô thượng thần Kê Thanh Bách hoàn chỉnh.”

Nam Sư há miệng, vẻ mặt vô cùng kinh hãi: “Thế chẳng phải ta khóc uổng sao!?”

“Ai bảo ngươi khóc?” Bạch Triêu buồn bực phất tay: “Sao Phật Tôn có thể để hắn xảy ra chuyện? Rốt cuộc ngươi có biết, mỗi lần ngươi tới Phật Cảnh ta đều lo ngươi sẽ bị tôn thượng đập phát biến về hổ trắng không!”

“???” Nam Sư khó hiểu: “Ta chẳng dễ gì mới tu luyện thành thần, sao đột nhiên lại biến về linh thú chứ!”

Bạch Triêu cũng lười giải thích thêm. Hắn ta nghĩ lại, trước đó thấy Đàn Chương tự tách hồn phách ra khỏi cơ thể đã cảm thấy quá lạ lùng rồi. Trước đây Phật Tôn chỉ ngang hàng với Vô Lượng, có thể kiềm chế cân bằng lẫn nhau. Nay y lịch kiếp trở về, pháp ấn của y đã không còn là thứ Vô Lượng có thể áp chế. Kê Thanh Bách mà còn không trở về, thì đó không còn là vấn đề Vô Lượng có mất cân bằng hay không, mà là một khi Phật Tôn không vui, thẳng tay hủy luôn lục giới này cũng có khả năng lắm.

Đương nhiên là Nam Sư cũng phát hiện tình hình hiện nay đã khác xưa, nhưng bọn họ không dám nói, cũng không dám hỏi!

Dù sao bây giờ lục giới thái bình, tạm thời cũng không thấy Vô lượng Phật có khuynh hướng muốn hủy diệt trời đất, nhưng Bạch Triêu nôn nóng thật sự!

Nam Sư chỉ có thể an ủi hắn ta: “Loại chuyện này phải xem duyên phận, có nôn nóng cũng vô dụng.”

Bạch Triêu không còn luyến tiếc gì trên đời, ánh mắt nhìn hắn ta như nhìn người chết: “Ngươi biết kiếp cuối cùng của Phật Tôn là kiếp gì không?”

Nam Sư chớp mắt hỏi: “Kiếp gì?”

Bạch Triêu thở dài: “Kiếp Sinh – kiếp khó nhất trong vạn khổ. Chỉ cần là vật sống, lúc mới ra đời đều như một tờ giấy trắng, không hề có bất cứ suy nghĩ xằng bậy hay kiếp trước gì. Ngươi còn nhớ chuyện trước khi ngươi phi thăng không?”

Nam Sư lắc đầu: “Đương nhiên không nhớ, lúc phi thăng là lúc chấm dứt duyên trần. Dù là Kim Diễm Sí Phượng thì vào luân hồi cũng phải tuân theo quy tắc!”

Bạch Triêu gật đầu, thản nhiên nói: “Thế mới nói, Vô Lượng có quy tắc của nó. Người phàm phải uống canh Mạnh Bà, thần tiên phải quên chuyện kiếp trước, nhưng hiện giờ có người không muốn tuân theo quy tắc nữa.”

“Lần này Phật Tôn lịch kiếp, đời cuối cùng là ‘Sinh’. Y vốn có thể ngồi ngang hàng với Vô Lượng, lắc Vong Xuyên kiềm giữ linh đài không nảy sinh suy nghĩ xằng bậy, không bị cái ác trong Vô Lượng cắn trả, cũng không bị Hồng Liên Mệnh Bàn trói buộc. Nhưng ai mà ngờ được một ngày kia lắc Vong Xuyên không kiềm giữ được nữa. Y nảy sinh suy nghĩ xằng bậy, đương nhiên Vô Lượng phải phạt y.”

Bạch Triêu thở dài, cảm thán: “Phật Tôn của chúng ta, vì ‘Suy nghĩ xằng bậy’ này, đấu trí đấu dũng với cả vô lượng.”

Nam Sư hừ hừ, phàn nàn: “Phật Tôn cũng thật là, đã là Vô Lượng rồi còn nảy sinh suy nghĩ xằng bậy gì chứ… Làm phật không tốt sao?”

Bạch Triêu uống rượu, không nói gì. Sinh linh vật sống thực sự thú vị, khi làm người phàm thì tu tiên để phi thăng, sống lâu trăm tuổi. Đến khi đã thành công thành tiên rồi lại muốn có vạn năm tu vi, pháp ấn vô biên. Nam Sư không hiểu, vì sao Phật Tôn đã có cả chúng sinh vô lượng lại còn nảy sinh “Suy nghĩ xằng bậy”.

Nhưng suy nghĩ xằng bậy rốt cuộc là thứ gì?

Ở Thần Cảnh Nhất Tuyến Thiên, thần tiên có thể nhìn thấy trăm năm ở nhân gian. Bạch Triêu cúi đầu nhìn, thấy nhân gian đầu đường cuối ngõ, thái bình phồn hoa. Nam Sư cũng nhìn theo hắn ta, cười nói: “Người phàm có chuyện vui, đúng là náo nhiệt thật.”

Bạch Triêu gật đầu, hắn ta nhớ tới lần Kê Thanh Bách lịch kiếp nghìn năm trước. Khi đó nhân gian không thái bình, nhưng hắn lại sống rất thoải mái. Thần tiên lịch kiếp vốn phải chịu khổ, mấy ngày đó trên Phật Cảnh, trông Đàn Chương gần như không có thay đổi gì, thực ra không phải.

“Hẳn là bắt đầu từ khi đó y đã hận Vô Lượng này.” Bạch Triêu lẩm bẩm.

Nam Sư không nghe rõ, hỏi: “Cái gì?”

Bạch Triêu híp mắt uống rượu, ngẫm nghĩ một lát rồi cười nói: “Phật Tôn cũng chẳng dễ dàng gì. Hẳn là trước đó y đã ngồi trên đài sen liều mạng tranh đấu với Vô Lượng trăm triệu lần rồi. Lần này rốt cuộc cũng thắng.”

Nam Sư không hiểu, chủ yếu vẫn không nghĩ thông: “Kê Thanh Bách không giống thần tiên bình thường thì thôi, Phật Tôn cũng thế, không muốn làm phật, ngươi nói xem bọn họ muốn gì chứ? Sợ cô đơn à?”

Bạch Triêu liếc hắn ta, lạnh lùng nói: “Lúc Kê Ngọc làm thượng thần, trên trời dưới đất gây họa khắp nơi, không phải ngươi cũng theo sau mông hắn vui muốn chết à? Nếu không phải Phật Tôn giữ hắn ở Phật Cảnh, thì mỗi một chuyện thất đức hắn làm đều có công của ngươi!”

Nam Sư: “……”

Bạch Triêu lại uống một ngụm rượu, đột nhiên cười nói: “Suy nghĩ xằng bậy này sinh cũng không oan uổng gì.”

Nam Sư ăn trộm đậu phộng của hạc tiên, suýt bị nghẹn ở cổ họng, sặc một lúc lâu mới khó hiểu hỏi: “Cái gì không oan uổng?”

Bạch Triêu không nói câu nào, hắn ta giành lại đậu phộng bắn trán Nam Sư, sau đó lại cúi đầu nhìn cảnh thái bình phồn hoa trong Nhất Tuyết Thiên Lý, trong lòng nghĩ so với người phàm, thần tiên sống cô đơn hơn thật.

Uống xong rượu, Bạch Triêu muốn trở về dưới Hồng Liên Mệnh Bàn nhìn xem lắc Vong Xuyên buộc bấc đèn ra sao rồi. Ai ngờ vừa tới đã phát hiện Phật Tôn đã đứng sẵn ở đó.

Bây giờ Đàn Chương không cần đeo lắc Vong Xuyên, tuy bề ngoài vẫn giống trước đây, không dính hạt bụi, từ bi vô tình, nhưng Bạch Triêu luôn cảm thấy không quen lắm.

Ví dụ như bây giờ.

Phật Tôn chủ động hỏi hắn ta: “Uống rượu?”

Nếu là trước kia Đàn Chương sẽ không nói chuyện với hắn ta thật, hoặc nên nói là mấy trăm năm cũng không gặp mặt một lần.

Quan hệ quá gần với cấp trên thật sự rất áp lực, Bạch Triêu quy củ dập đầu, thành thật nói: “Uống mấy ly với Bạch Hổ tiên.”

“Nam Sư à.” Hình như Đàn Chương cười nhẹ, lạnh nhạt nói: “Lâu rồi hắn ta không tới.”

Bạch Triêu: “……” Hắn thầm nghĩ, Kê Thanh Bách không có mặt, Nam Sư tới làm cái đếch gì! Hơn nữa lúc trước Nam Sư chăm tới hơn vài lần đã bị ngài lén động tay chân bắt xuống quản chuyện ở nhân gian, nay ngài còn nói vậy cũng giả dối quá rồi đó!?

Phật Tôn bỗng nhiên liếc hắn ta, nói: “Kê Thanh Bách thích vật sống, sau này hắn ta có thể đến thường xuyên.”

Bạch Triêu: “……” Hắn ta quên mất hiện giờ pháp ấn của Đàn Chương đã cao hơn cả Vô Lượng, vạn vật trước mắt y đều lộ rõ diện mạo thật, có giấu cũng không giấu được.

Nghe y nói đi kìa, Kê Thanh Bách là Kê Thanh Bách, nhưng người khác chỉ là vật sống mà thôi.

Bạch Triêu không dám phỉ nhổ trong lòng nữa, hắn ta lặng lẽ ra nhìn Hồng Liên Mệnh Bàn. Ngó cái không thấy lắc Vong Xuyên đâu hắn ta còn không dám chắc lắm, nhanh chóng dụi mắt nhìn lại lần hai.

“?!” Bạch Triêu điên rồi, chẳng quản lễ phép, hô lên sợ gần chết: “Lắc Vong Xuyên đâu!?”

Phật Tôn lại rất bình tĩnh, y bắt đầu bấm quyết, tính hồi lâu thì ung dung nói: “Hẳn là đã tìm được chỗ đầu thai.”

Bạch Triêu mờ mịt không hiểu, trong lòng nghĩ ngài đã trâu bò vậy rồi, sao có thể không tính ra được!?

Đàn Chương chắp tay sau lưng, nhìn Hồng Liên Mệnh Bàn. Y bỗng dưng nhướn mày cười, bình tĩnh nói: “Vô Lượng không làm được chuyện khác, nhưng lừa ta giấu người còn rất thông minh.”

Bạch Triêu: “……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện