Thanh Sơn Lục Thủy
Chương 15
Lăng Xông trong tay bưng một nồi nhỏ, sau khi bước vào phòng liền nhìn thấy ba ánh mắt đều tập trung về phía mình lập tức sững sờ: “Ơ, sư huynh cũng ở đây a.”
Trong mắt Đồng Bôi có chút giận dữ: “Người bệnh cần không gian yên tĩnh, ngươi hô to gọi nhỏ làm gì?”
Lăng Xông không thèm để ý bước thẳng đến bên giường, đem cái nồi để xuống trên mặt ghế đầu giường nói: “Ta đem canh gà hầm cho Nhạc huynh, nhân lúc còn nóng mau uống đi.”
Quân Ly đang nằm không thể động đậy, tất cả cảm tình chỉ có thể biểu hiện trong mắt, hắn mỉm cười nói: “Đa tạ Lăng thiếu hiệp.”
Lăng Xông liền khoát tay chặn lại: “Không cần khách sáo.”
Khi hắn cảm giác được ánh mắt nhìn mình chăm chú của Đồng Bôi cũng không chút khách khí đáp lại.
Đồng Bôi vẻ mặt vẫn như cũ phụng phịu hỏi: “Ai cần ngươi đa sự?”
Lăng Xông nhếch cao cằm nói: “Đại sư huynh được phép đến quan tâm khách nhân, vì sao sư đệ ta lại không thể tới thăm bằng hữu?”
Nguyễn Lương Ngọc nghe thấy nội tâm liền buồn bực, bọn họ mặc dù từng kề vai chiến đấu nhưng từ khi nào đã trở thành bằng hữu?
Trong mắt Đồng Bôi hiện lên vài tia tâm tình, ngữ khí có hơi chút hòa hoãn: “Không phải sư thúc phạt ngươi chép môn quy sao?”
Lăng Xông nghe hắn nhắc đến chuyện này lại càng thêm tức giận, lạnh mặt nói: “Đúng vậy, nhờ ơn sư huynh mật báo. Ta chép ba ngày cuối cùng đã đại công cáo thành, cho nên đến tận bây giờ mới có thời gian đến thăm Nhạc huynh.”
Đồng Bôi bình tĩnh nhìn hắn trong chốc lát, đại khái là không còn lời nào để nói.
Nguyễn Lương Ngọc sờ sờ mũi, xoay người đi nghiên cứu canh gà: “Lăng thiếu hiệp đã có lòng đến thăm còn cố ý hầm canh gà... Ôi chao, hương vị thật thơm, A Ly ngươi ngồi lên nếm một chút đi.”
Quân Ly đang rất đau đầu chóng mặt, không muốn mở miệng nói chuyện, thế nhưng đám người này cứ đứng đó không có ý định rời đi, hắn đành bất đắc dĩ nói: “Ta không đói bụng, đợi lát nữa hãy ăn...”
Nguyễn Lương Ngọc dùng muỗng khuấy khuấy canh gà, “Đợi lát nữa canh sẽ nguội mất.”
Quân Ly chậm rãi khép mắt: “Chi bằng ngươi cứ dùng trước đi.”
“Ta sao có thể không biết xấu hổ đến vậy a, là Lăng thiếu hiệp cố ý hầm cho ngươi.”
Lăng Xông ôm bả vai tỏ vẻ không sao cả: “Ai ăn cũng như nhau cả, ngươi nếu đói thì cứ dùng đi, lát nữa ta sẽ hầm một nồi nữa.”
“Ai nha.” Nguyễn Lương Ngọc lập tức đứng dậy cười đến xuân hoa xán lạn, “Không ngờ Lăng thiếu hiệp còn có tài nghệ này.”
Nói đến đây, Lăng Xông không khỏi lộ ra vẻ đắc ý: “Trù nghệ của ta tại Duyên Châu không đứng nhất cũng đứng nhì, ngay cả ở nhà ta, ngày lễ ngày Tết cũng gọi cho ta về làm bếp trưởng. Chỉ hầm canh gà không đáng là gì, chờ hôm nào Nhạc huynh thương thế tốt lên, ta sẽ đãi các ngươi một bữa thịnh soạn.”
Hai mắt Nguyễn Lương Ngọc tức khắc phát sáng, vỗ tay một cái thật to nói: “Thế thì tốt quá, ta đây sẽ chờ được ăn, đến lúc đó Lăng thiếu hiệp đừng nuốt lời.”
“Đó là đương nhiên, Lăng Xông ta nói lời sẽ giữ lấy lời.”
Đồng Bôi nãy giờ vẫn im lặng đứng một bên đột nhiên ho khan lên tiếng: “Nếu đã không còn chuyện gì, ta xin cáo lui trước.”
Nguyễn Lương Ngọc chắp tay nói: “Đồng thiếu hiệp bề bộn nhiều việc, mọi chuyện ở đây cứ để ta tự lo liệu là được.”
Đồng Bôi liền xoay người đi ra cửa.
Nguyễn Lương Ngọc thấp giọng nói với Lăng Xông: “Sư huynh của ngươi khi nói chuyện hay hành sự thật đúng là đâu ra đấy.”
Lăng Xông liếc qua phía cửa đáp lại: “Chỉ là giả đứng đắn thôi.”
Nguyễn Lương Ngọc cười cười từ chối cho ý kiến, hắn không nên đa sự can dự vào tranh cãi nội bộ môn phái người khác. Xoay người, hắn định nói vài câu với Quân Ly, không ngờ đối phương chẳng biết từ lúc nào đã tiến vào mộng đẹp.
.:.
Mười ngày sau, vết thương của Quân Ly gần như khỏi hẳn. Trong khoảng thời gian đó hắn lại đi bái phỏng thượng Quan chưởng môn, hai người mật đàm thật lâu, đến khi bước ra thần sắc của Quân Ly càng thêm ngưng trọng. Ngoài ra hắn còn mượn phòng luyện đan của Khuynh Vân môn, cả ngày giam mình bên trong chẳng biết đang làm trò gì.
Nguyễn Lương Ngọc lãnh nhãn nhìn hắn một mình bận rộn thật lâu, biết rõ hắn là đang muốn chui đầu vào ngõ cụt. Không nên nhìn tên này bình thường giản dị mà lầm, kỳ thật tính tình hắn rất quật cường, lần này bị bắt đại khái đã bị đả kích nặng. Hắn không nói, Nguyễn Lương Ngọc đương nhiên sẽ không quấn lấy làm phiền, tự y cũng có biện pháp của mình.
Hai ngày sau, Khuynh Vân môn môn chưởng tự mình lựa chọn vài tên đệ tử xuất sắc xuất môn hộ tống Quân y xuống núi chu toàn.
“Làm gì gấp gáp như vậy, thương thế của ngươi vẫn chưa lành hẳn, có chịu được xe ngựa xóc nảy không?” Nguyễn Lương Ngọc sau khi nghe nói việc này thì rất không đồng ý.
Quân Ly vừa thu thập hành lý vừa nói: “Không cần lo lắng cho ta, ta đã có chủ trương, yên tâm đi.” Huống hồ, cũng không còn nhiều thời gian nữa.
“Vậy ngươi chuẩn bị đi nơi nào?”
“Đồng Dương, Tiểu Trương trang.”
Nguyễn Lương Ngọc nhướng mày: “Đến đó làm gì?”
“Tiểu Trương trang có một gang sư, am hiểu thiết nghệ trong thiên hạ, đến hỏi hắn nói không chừng sẽ tìm được manh mối về Đồ Long văn ấn.”
Nguyễn Lương Ngọc gật gật đầu: “Đây là thượng Quan chưởng môn nói với ngươi?”
Quân Ly cúi thấp đầu: “Ta cũng đã hỏi chưởng môn có quan hệ thế nào với Đồ Long văn ấn, y nói năm đó Hàn Thông cùng gang sư có giao hảo rất tốt, còn từng ủy thác hắn chế tạo vài binh khí bằng thiết cho mình.” (còn ai nhớ người này hông, là sư huynh của sư phụ của Tiểu Ly của chúng ta đó a)
Nguyễn Lương Ngọc lại gật gật đầu: “Ngươi định mang theo nhiều người như vậy đến Đồng Dương trước?”
“Cũng không phải, tuy nói càng nhiều người càng an toàn, nhưng sẽ tạo sự chú ý lớn, ta chỉ định dùng bọn họ để che dấu tai mắt người trong giang hồ.” Quân Ly từ trong lòng lấy ra một tờ giấy, trên mặt là lộ tuyến đồ được vẽ một cách mất trật tự, hắn chỉ vào một con đường trong đó nói: “Từ Khuynh Vân môn xuất phát về hướng đông, đi dọc theo con đường nhỏ cách Vận Đạo huyện, nơi này núi non trùng diệp đường nhỏ nhiều khúc chiết, đệ tử Khuynh Vân môn sẽ tiếp tục đi thẳng về hướng Đồng Dương, còn ta sẽ vào núi đến Ngưu Đầu trại một chuyến.”
Bản đồ này mặc dù thô ráp lộn xộn, nhưng cũng thập phần kỹ càng, có điều đối với một lộ si như hắn quả thật rất không dễ dàng.
Nguyễn Lương Ngọc nhìn từ trên xuống dưới một lần rồi hỏi: “Đây là kế giương đông kích tây, không tồi. Bất quá còn ta và Vũ Văn Tuấn thì sao, ngươi định bố trí ta và hắn thế nào?”
Quân Ly ánh mắt đầy thâm ý nhìn hắn một cái nói: “Tiểu Ngọc, tuy nói đây là kế hoạch do ta tự mình quyết định, nhưng ta tuyệt không có ý giấu diếm ngươi. Hai chúng ta cùng nhau lớn lên, tính ta như thế nào hẳn ngươi là người hiểu rõ nhất, chỉ lần này thôi, ngươi có thể để ta làm theo ý mình, cho dù có thất bại ta cũng... Không một câu oán hận.”
Nguyễn Lương Ngọc vỗ bờ vai của hắn: “Ta vẫn chưa nói gì mà, mặc dù ngươi muốn tự thân vận động, nhưng đã gọi là huynh đệ thì ta sẽ không nhắm mắt làm ngơ khi thấy ngươi gặp nạn, cứ nói đi, ta đây có thể giúp gì cho ngươi.”
Quân Ly cũng nâng lên một cánh tay vỗ lên vai Nguyễn Lương Ngọc, còn tranh thủ sờ a sờ vài cái: “Có những lời này của ngươi, ta làm gì cũng thấy an tâm. Thanh Y giáo lần này nhất định sẽ bố trí rất nhiều tai mắt theo dõi chúng ta, ngươi thay ta mang theo người tận lực phân tán sự chú ý của chúng, đừng để chúng biết ta đến Ngưu Đầu trại là được.”
Nguyễn Lương Ngọc cười: “Ngươi quả nhiên là rất che chở cho người điên kia.”
Quân Ly đột nhiên nghĩ đến đôi mắt sáng ngời của kẻ điên, cũng không ý thức được cười rộ lên: “Ta cùng y cũng coi như hữu duyên, ta không muốn y vì ta bị kéo vào chuyện này.”
“Bản thân y mang trên người Đồ Long văn ấn nên không thể nói là không liên quan đến y, ngươi không cần vì thế lo lắng quá mức.”
“Ta hiểu...”
Sau đó Nguyễn Lương Ngọc gọi Vũ Văn Tuấn đến, ba người cùng nhau thảo luận kế hoạch thật kỹ càng, thẳng đến tận khuya mới ai về phòng nấy nghỉ ngơi.
Tối hôm sau, cổng lớn của Khuynh Vân môn trong bóng đêm chậm rãi mở ra, một đoàn gồm chín người điều khiển ngựa nương theo ánh trăng lặng lẽ hạ sơn..
Khuynh Vân môn vốn đã lựa chọn năm đệ tử võ nghệ cao cường cùng đồng hành, nhưng khi Lăng Xông biết được việc này liền kiên trì muốn đi theo. Năm nay hắn vừa qua sinh thần thứ mười tám, đã già đầu như vậy còn đứng trước mặt các trưởng bối trong môn mà giở giọng nài nỉ, khiến cho vài vị sư thúc khóc không được mà cười cũng không xong, chẳng ai muốn để hắn đi. Lăng Xông là người luôn khiến ngưới khác thấy đau đầu, bằng không cậu hắn cũng sẽ không ngàn dặm xa xôi đem hắn đuổi tới núi Vân Sơn để thụ giáo. Cuối cùng Hoàn Tâm trưởng lão khi bị quấn đến đau đầu mới đồng ý cho hắn cùng mọi người xuống núi.
Vận Đạo huyện mấy ngày nay liên tiếp có mưa to, sơn đạo trải qua một trận mưa trở nên trơn ướt lầy lội, không cẩn thận sẽ khiến người ngã ngựa đổ, thương hành vận hàng tuyệt đối sẽ không lựa chọn con đường này mà đi. Bọn sơn tặc thấy sinh ý thất mùa, liền phong tỏa cửa chính, mở kho trữ hàng và lương thực đã kiếm được mỗi ngày tụ tập cơm no rượu say hoan hoan hỉ hỉ.
Cho nên khi được thủ vệ báo rằng ngoài cửa có Nhạc công tử cầu kiến thì Tiểu Hổ đang ngậm móng heo nhất thời sững sờ, sau khi kịp phản ứng liền vội vàng phái người mở cửa nghênh đón.
Bầu trời vẫn còn mưa lác đác, Quân Ly đứng trên một khối đá xanh lớn che dù giấy trên đầu, bên vai của hắn có một con chim tựa ưng phi ưng đang đứng thẳng. Khi Tiểu Hổ chạy đến thì nhìn thấy một người một chim yên tĩnh đứng lặng trong mưa, thân hình phiêu dật thần thái an tường.
“Nhạc công tử!” Tiểu Hổ ba bước thành hai bước phóng ra cửa trại, hoan hoan hỉ hỉ kêu lên: “Ngươi đi lần này đi sao lại đến những mười ngày? Sớm biết hôm nay ngươi sẽ đến, ta nhất định mở cửa nghênh đón.”
Quân Ly bước khỏi tảng đá, khẽ cười nói: “Bởi vì có chút chuyện xảy ra nên hành trình trễ hơn so với dự định ban đầu.”
Tiểu Hổ sau khi đưa hắn vào bên trong liền hỏi: “Mọi chuyện vẫn ổn chứ?”
“Coi như bình an.”
“Vậy là tốt rồi.” Tiểu Hổ xoay người nhìn thấy một điểu vẫn còn đang đậu trên vai Quân Ly thì híp mắt nói: “Tiểu gia hỏa này cũng tới? Lần trước không cẩn thận làm nó bị thương, thật sự là không chú ý gì cả.”
Quân Ly lấy tay gãi gãi điểu cổ nói: “Không sao, đã tốt hơn rồi. Vật nuôi này khả năng nhận biết đường đi so với ta cao hơn, không có nó ta sẽ không tìm được cửa chính của sơn trại.”
Hai người sóng vai đi vào trại lớn nhất, từ trong nội đường vang lên tiếng người ầm ĩ, bọn họ ngồi bu lại một chỗ cùng nhau ăn thịt uống rượu, rất náo nhiệt. Quân Ly phóng nhãn nhìn quét một vòng khắp sảnh, không thấy Vu Tang, hắn liền im lặng tiếp tục đi theo Tiểu Hổ đến bên trong.
Bên trong chỉ là một sảnh nhỏ, so với phía trước yên tĩnh hơn, mơ hồ còn tiếng kịch nam lả lướt truyền đến.
“Đại ca ngại phía trước ồn ào, nên đến nơi này nghe hát kịch, Nhạc công tử, thỉnh.” Tiểu Hổ vừa nói vừa đẩy ra cửa phòng.
Quân Ly đứng ở cửa ra vào, lồng ngực đột nhiên dâng lên chút cảm giác khẩn trương, hắn ra vẻ trấn định nói: “Không thấy đi ra, chắc không phải đã nghe đến mê mẩn rồi chứ.”
Hắn vừa nói vừa đi vào trong, dưới chân giẫm phải một tấm thảm dày, cả người giống như bay vào phòng.
Trong phòng bàn ghế đã được kê sát góc tường, chính giữa có hai người vận thanh y, bên cạnh là một lão nhân ngồi kéo nhị hồ. Trên ghế dựa phía trước có một nam tử vận y phục đỏ thẫm gọn gàng đang ngồi. Y nghiêng thân thoải mái tựa lưng vào ghế, mái tóc buông thả trước kia nay đã quy củ buộc ở sau ót, lộ ra cái trán nộn nộn. Nhìn thấy hai người vừa tiến vào, y liền đứng dậy nhìn thẳng bọn họ, đôi mắt xanh minh mẫn, ánh mắt sáng như đuốc.
Quân Ly nhìn hắn nở ra một nụ cười, nội tâm thầm nghĩ: Ôi chao, kẻ điên thật là có tinh thần, xem ra bệnh tình đã khỏi hẳn.
Trong mắt Đồng Bôi có chút giận dữ: “Người bệnh cần không gian yên tĩnh, ngươi hô to gọi nhỏ làm gì?”
Lăng Xông không thèm để ý bước thẳng đến bên giường, đem cái nồi để xuống trên mặt ghế đầu giường nói: “Ta đem canh gà hầm cho Nhạc huynh, nhân lúc còn nóng mau uống đi.”
Quân Ly đang nằm không thể động đậy, tất cả cảm tình chỉ có thể biểu hiện trong mắt, hắn mỉm cười nói: “Đa tạ Lăng thiếu hiệp.”
Lăng Xông liền khoát tay chặn lại: “Không cần khách sáo.”
Khi hắn cảm giác được ánh mắt nhìn mình chăm chú của Đồng Bôi cũng không chút khách khí đáp lại.
Đồng Bôi vẻ mặt vẫn như cũ phụng phịu hỏi: “Ai cần ngươi đa sự?”
Lăng Xông nhếch cao cằm nói: “Đại sư huynh được phép đến quan tâm khách nhân, vì sao sư đệ ta lại không thể tới thăm bằng hữu?”
Nguyễn Lương Ngọc nghe thấy nội tâm liền buồn bực, bọn họ mặc dù từng kề vai chiến đấu nhưng từ khi nào đã trở thành bằng hữu?
Trong mắt Đồng Bôi hiện lên vài tia tâm tình, ngữ khí có hơi chút hòa hoãn: “Không phải sư thúc phạt ngươi chép môn quy sao?”
Lăng Xông nghe hắn nhắc đến chuyện này lại càng thêm tức giận, lạnh mặt nói: “Đúng vậy, nhờ ơn sư huynh mật báo. Ta chép ba ngày cuối cùng đã đại công cáo thành, cho nên đến tận bây giờ mới có thời gian đến thăm Nhạc huynh.”
Đồng Bôi bình tĩnh nhìn hắn trong chốc lát, đại khái là không còn lời nào để nói.
Nguyễn Lương Ngọc sờ sờ mũi, xoay người đi nghiên cứu canh gà: “Lăng thiếu hiệp đã có lòng đến thăm còn cố ý hầm canh gà... Ôi chao, hương vị thật thơm, A Ly ngươi ngồi lên nếm một chút đi.”
Quân Ly đang rất đau đầu chóng mặt, không muốn mở miệng nói chuyện, thế nhưng đám người này cứ đứng đó không có ý định rời đi, hắn đành bất đắc dĩ nói: “Ta không đói bụng, đợi lát nữa hãy ăn...”
Nguyễn Lương Ngọc dùng muỗng khuấy khuấy canh gà, “Đợi lát nữa canh sẽ nguội mất.”
Quân Ly chậm rãi khép mắt: “Chi bằng ngươi cứ dùng trước đi.”
“Ta sao có thể không biết xấu hổ đến vậy a, là Lăng thiếu hiệp cố ý hầm cho ngươi.”
Lăng Xông ôm bả vai tỏ vẻ không sao cả: “Ai ăn cũng như nhau cả, ngươi nếu đói thì cứ dùng đi, lát nữa ta sẽ hầm một nồi nữa.”
“Ai nha.” Nguyễn Lương Ngọc lập tức đứng dậy cười đến xuân hoa xán lạn, “Không ngờ Lăng thiếu hiệp còn có tài nghệ này.”
Nói đến đây, Lăng Xông không khỏi lộ ra vẻ đắc ý: “Trù nghệ của ta tại Duyên Châu không đứng nhất cũng đứng nhì, ngay cả ở nhà ta, ngày lễ ngày Tết cũng gọi cho ta về làm bếp trưởng. Chỉ hầm canh gà không đáng là gì, chờ hôm nào Nhạc huynh thương thế tốt lên, ta sẽ đãi các ngươi một bữa thịnh soạn.”
Hai mắt Nguyễn Lương Ngọc tức khắc phát sáng, vỗ tay một cái thật to nói: “Thế thì tốt quá, ta đây sẽ chờ được ăn, đến lúc đó Lăng thiếu hiệp đừng nuốt lời.”
“Đó là đương nhiên, Lăng Xông ta nói lời sẽ giữ lấy lời.”
Đồng Bôi nãy giờ vẫn im lặng đứng một bên đột nhiên ho khan lên tiếng: “Nếu đã không còn chuyện gì, ta xin cáo lui trước.”
Nguyễn Lương Ngọc chắp tay nói: “Đồng thiếu hiệp bề bộn nhiều việc, mọi chuyện ở đây cứ để ta tự lo liệu là được.”
Đồng Bôi liền xoay người đi ra cửa.
Nguyễn Lương Ngọc thấp giọng nói với Lăng Xông: “Sư huynh của ngươi khi nói chuyện hay hành sự thật đúng là đâu ra đấy.”
Lăng Xông liếc qua phía cửa đáp lại: “Chỉ là giả đứng đắn thôi.”
Nguyễn Lương Ngọc cười cười từ chối cho ý kiến, hắn không nên đa sự can dự vào tranh cãi nội bộ môn phái người khác. Xoay người, hắn định nói vài câu với Quân Ly, không ngờ đối phương chẳng biết từ lúc nào đã tiến vào mộng đẹp.
.:.
Mười ngày sau, vết thương của Quân Ly gần như khỏi hẳn. Trong khoảng thời gian đó hắn lại đi bái phỏng thượng Quan chưởng môn, hai người mật đàm thật lâu, đến khi bước ra thần sắc của Quân Ly càng thêm ngưng trọng. Ngoài ra hắn còn mượn phòng luyện đan của Khuynh Vân môn, cả ngày giam mình bên trong chẳng biết đang làm trò gì.
Nguyễn Lương Ngọc lãnh nhãn nhìn hắn một mình bận rộn thật lâu, biết rõ hắn là đang muốn chui đầu vào ngõ cụt. Không nên nhìn tên này bình thường giản dị mà lầm, kỳ thật tính tình hắn rất quật cường, lần này bị bắt đại khái đã bị đả kích nặng. Hắn không nói, Nguyễn Lương Ngọc đương nhiên sẽ không quấn lấy làm phiền, tự y cũng có biện pháp của mình.
Hai ngày sau, Khuynh Vân môn môn chưởng tự mình lựa chọn vài tên đệ tử xuất sắc xuất môn hộ tống Quân y xuống núi chu toàn.
“Làm gì gấp gáp như vậy, thương thế của ngươi vẫn chưa lành hẳn, có chịu được xe ngựa xóc nảy không?” Nguyễn Lương Ngọc sau khi nghe nói việc này thì rất không đồng ý.
Quân Ly vừa thu thập hành lý vừa nói: “Không cần lo lắng cho ta, ta đã có chủ trương, yên tâm đi.” Huống hồ, cũng không còn nhiều thời gian nữa.
“Vậy ngươi chuẩn bị đi nơi nào?”
“Đồng Dương, Tiểu Trương trang.”
Nguyễn Lương Ngọc nhướng mày: “Đến đó làm gì?”
“Tiểu Trương trang có một gang sư, am hiểu thiết nghệ trong thiên hạ, đến hỏi hắn nói không chừng sẽ tìm được manh mối về Đồ Long văn ấn.”
Nguyễn Lương Ngọc gật gật đầu: “Đây là thượng Quan chưởng môn nói với ngươi?”
Quân Ly cúi thấp đầu: “Ta cũng đã hỏi chưởng môn có quan hệ thế nào với Đồ Long văn ấn, y nói năm đó Hàn Thông cùng gang sư có giao hảo rất tốt, còn từng ủy thác hắn chế tạo vài binh khí bằng thiết cho mình.” (còn ai nhớ người này hông, là sư huynh của sư phụ của Tiểu Ly của chúng ta đó a)
Nguyễn Lương Ngọc lại gật gật đầu: “Ngươi định mang theo nhiều người như vậy đến Đồng Dương trước?”
“Cũng không phải, tuy nói càng nhiều người càng an toàn, nhưng sẽ tạo sự chú ý lớn, ta chỉ định dùng bọn họ để che dấu tai mắt người trong giang hồ.” Quân Ly từ trong lòng lấy ra một tờ giấy, trên mặt là lộ tuyến đồ được vẽ một cách mất trật tự, hắn chỉ vào một con đường trong đó nói: “Từ Khuynh Vân môn xuất phát về hướng đông, đi dọc theo con đường nhỏ cách Vận Đạo huyện, nơi này núi non trùng diệp đường nhỏ nhiều khúc chiết, đệ tử Khuynh Vân môn sẽ tiếp tục đi thẳng về hướng Đồng Dương, còn ta sẽ vào núi đến Ngưu Đầu trại một chuyến.”
Bản đồ này mặc dù thô ráp lộn xộn, nhưng cũng thập phần kỹ càng, có điều đối với một lộ si như hắn quả thật rất không dễ dàng.
Nguyễn Lương Ngọc nhìn từ trên xuống dưới một lần rồi hỏi: “Đây là kế giương đông kích tây, không tồi. Bất quá còn ta và Vũ Văn Tuấn thì sao, ngươi định bố trí ta và hắn thế nào?”
Quân Ly ánh mắt đầy thâm ý nhìn hắn một cái nói: “Tiểu Ngọc, tuy nói đây là kế hoạch do ta tự mình quyết định, nhưng ta tuyệt không có ý giấu diếm ngươi. Hai chúng ta cùng nhau lớn lên, tính ta như thế nào hẳn ngươi là người hiểu rõ nhất, chỉ lần này thôi, ngươi có thể để ta làm theo ý mình, cho dù có thất bại ta cũng... Không một câu oán hận.”
Nguyễn Lương Ngọc vỗ bờ vai của hắn: “Ta vẫn chưa nói gì mà, mặc dù ngươi muốn tự thân vận động, nhưng đã gọi là huynh đệ thì ta sẽ không nhắm mắt làm ngơ khi thấy ngươi gặp nạn, cứ nói đi, ta đây có thể giúp gì cho ngươi.”
Quân Ly cũng nâng lên một cánh tay vỗ lên vai Nguyễn Lương Ngọc, còn tranh thủ sờ a sờ vài cái: “Có những lời này của ngươi, ta làm gì cũng thấy an tâm. Thanh Y giáo lần này nhất định sẽ bố trí rất nhiều tai mắt theo dõi chúng ta, ngươi thay ta mang theo người tận lực phân tán sự chú ý của chúng, đừng để chúng biết ta đến Ngưu Đầu trại là được.”
Nguyễn Lương Ngọc cười: “Ngươi quả nhiên là rất che chở cho người điên kia.”
Quân Ly đột nhiên nghĩ đến đôi mắt sáng ngời của kẻ điên, cũng không ý thức được cười rộ lên: “Ta cùng y cũng coi như hữu duyên, ta không muốn y vì ta bị kéo vào chuyện này.”
“Bản thân y mang trên người Đồ Long văn ấn nên không thể nói là không liên quan đến y, ngươi không cần vì thế lo lắng quá mức.”
“Ta hiểu...”
Sau đó Nguyễn Lương Ngọc gọi Vũ Văn Tuấn đến, ba người cùng nhau thảo luận kế hoạch thật kỹ càng, thẳng đến tận khuya mới ai về phòng nấy nghỉ ngơi.
Tối hôm sau, cổng lớn của Khuynh Vân môn trong bóng đêm chậm rãi mở ra, một đoàn gồm chín người điều khiển ngựa nương theo ánh trăng lặng lẽ hạ sơn..
Khuynh Vân môn vốn đã lựa chọn năm đệ tử võ nghệ cao cường cùng đồng hành, nhưng khi Lăng Xông biết được việc này liền kiên trì muốn đi theo. Năm nay hắn vừa qua sinh thần thứ mười tám, đã già đầu như vậy còn đứng trước mặt các trưởng bối trong môn mà giở giọng nài nỉ, khiến cho vài vị sư thúc khóc không được mà cười cũng không xong, chẳng ai muốn để hắn đi. Lăng Xông là người luôn khiến ngưới khác thấy đau đầu, bằng không cậu hắn cũng sẽ không ngàn dặm xa xôi đem hắn đuổi tới núi Vân Sơn để thụ giáo. Cuối cùng Hoàn Tâm trưởng lão khi bị quấn đến đau đầu mới đồng ý cho hắn cùng mọi người xuống núi.
Vận Đạo huyện mấy ngày nay liên tiếp có mưa to, sơn đạo trải qua một trận mưa trở nên trơn ướt lầy lội, không cẩn thận sẽ khiến người ngã ngựa đổ, thương hành vận hàng tuyệt đối sẽ không lựa chọn con đường này mà đi. Bọn sơn tặc thấy sinh ý thất mùa, liền phong tỏa cửa chính, mở kho trữ hàng và lương thực đã kiếm được mỗi ngày tụ tập cơm no rượu say hoan hoan hỉ hỉ.
Cho nên khi được thủ vệ báo rằng ngoài cửa có Nhạc công tử cầu kiến thì Tiểu Hổ đang ngậm móng heo nhất thời sững sờ, sau khi kịp phản ứng liền vội vàng phái người mở cửa nghênh đón.
Bầu trời vẫn còn mưa lác đác, Quân Ly đứng trên một khối đá xanh lớn che dù giấy trên đầu, bên vai của hắn có một con chim tựa ưng phi ưng đang đứng thẳng. Khi Tiểu Hổ chạy đến thì nhìn thấy một người một chim yên tĩnh đứng lặng trong mưa, thân hình phiêu dật thần thái an tường.
“Nhạc công tử!” Tiểu Hổ ba bước thành hai bước phóng ra cửa trại, hoan hoan hỉ hỉ kêu lên: “Ngươi đi lần này đi sao lại đến những mười ngày? Sớm biết hôm nay ngươi sẽ đến, ta nhất định mở cửa nghênh đón.”
Quân Ly bước khỏi tảng đá, khẽ cười nói: “Bởi vì có chút chuyện xảy ra nên hành trình trễ hơn so với dự định ban đầu.”
Tiểu Hổ sau khi đưa hắn vào bên trong liền hỏi: “Mọi chuyện vẫn ổn chứ?”
“Coi như bình an.”
“Vậy là tốt rồi.” Tiểu Hổ xoay người nhìn thấy một điểu vẫn còn đang đậu trên vai Quân Ly thì híp mắt nói: “Tiểu gia hỏa này cũng tới? Lần trước không cẩn thận làm nó bị thương, thật sự là không chú ý gì cả.”
Quân Ly lấy tay gãi gãi điểu cổ nói: “Không sao, đã tốt hơn rồi. Vật nuôi này khả năng nhận biết đường đi so với ta cao hơn, không có nó ta sẽ không tìm được cửa chính của sơn trại.”
Hai người sóng vai đi vào trại lớn nhất, từ trong nội đường vang lên tiếng người ầm ĩ, bọn họ ngồi bu lại một chỗ cùng nhau ăn thịt uống rượu, rất náo nhiệt. Quân Ly phóng nhãn nhìn quét một vòng khắp sảnh, không thấy Vu Tang, hắn liền im lặng tiếp tục đi theo Tiểu Hổ đến bên trong.
Bên trong chỉ là một sảnh nhỏ, so với phía trước yên tĩnh hơn, mơ hồ còn tiếng kịch nam lả lướt truyền đến.
“Đại ca ngại phía trước ồn ào, nên đến nơi này nghe hát kịch, Nhạc công tử, thỉnh.” Tiểu Hổ vừa nói vừa đẩy ra cửa phòng.
Quân Ly đứng ở cửa ra vào, lồng ngực đột nhiên dâng lên chút cảm giác khẩn trương, hắn ra vẻ trấn định nói: “Không thấy đi ra, chắc không phải đã nghe đến mê mẩn rồi chứ.”
Hắn vừa nói vừa đi vào trong, dưới chân giẫm phải một tấm thảm dày, cả người giống như bay vào phòng.
Trong phòng bàn ghế đã được kê sát góc tường, chính giữa có hai người vận thanh y, bên cạnh là một lão nhân ngồi kéo nhị hồ. Trên ghế dựa phía trước có một nam tử vận y phục đỏ thẫm gọn gàng đang ngồi. Y nghiêng thân thoải mái tựa lưng vào ghế, mái tóc buông thả trước kia nay đã quy củ buộc ở sau ót, lộ ra cái trán nộn nộn. Nhìn thấy hai người vừa tiến vào, y liền đứng dậy nhìn thẳng bọn họ, đôi mắt xanh minh mẫn, ánh mắt sáng như đuốc.
Quân Ly nhìn hắn nở ra một nụ cười, nội tâm thầm nghĩ: Ôi chao, kẻ điên thật là có tinh thần, xem ra bệnh tình đã khỏi hẳn.
Bình luận truyện