Chương 10
“Ngày đó không phải tôi thực sự tức giận với cậu ấy, chỉ là lời nói ra có hơi cáu kỉnh một chút thôi”.
Kiều Tử Tích mím môi gật đầu. “Tôi hẹn cậu ta ra giúp cậu, cậu tự nói với cậu ta”.
Kiều Tử Tích hỏi Hạ Minh Hiên vì sao lại chia tay, Hạ Minh Hiên nói là chính cô ta nói trước, nói cái gì mà không cùng cô ta đi dạo phố thì làm người yêu làm gì, không bằng chia tay cho rồi.
Giữa người yêu với nhau sẽ có lúc rất nhạy cảm, gặp một chút việc nhỏ sẽ nghi ngờ lẫn nhau, có phải không còn thích nữa rồi không, có phải chán ghét rồi không, có phải đã sớm nghĩ đến việc chia tay rồi hay không…. Nghi ngờ ngày càng nặng rồi sẽ biến thành sự thực.
Hạ Minh Hiên không đi con xe đạp kia của hắn nữa, mỗi ngày cùng Kiều Tử Tích chen chúc trên xe buýt, miệng thì thao thao bất tuyệt về một trò chơi mới nào đó, thân thể kề cận, chỉ cần nghiêng đi một chút là có thể chạm đến ngực đối phương.
Kiều Tử Tích đối với game vẫn luôn dửng dưng, thỉnh thoảng có chơi nhưng không mê mẩn. “Sắp thi rồi, ôn cái gì chưa?”
Hạ Minh Hiên sờ mũi. “Vẫn chưa….”
Biết ngay mà.
Học kỳ 1 của lớp 11 kết thúc, Hứa Diệp Ly vẫn chưa giải thích rõ ràng với Hạ Minh Hiên. Hai người gặp mặt cũng không nói chuyện, chỉ trầm mặc đi qua nhau.
Kỳ nghỉ đông vốn dĩ được một tháng lại bị sở giáo dục đưa ra một đề xướng, hiệu trưởng lại yêu cầu, giáo viên phải giảm đi một nửa, không ít không nhiều nghỉ đông chỉ còn lại mười bốn ngày.
Ngày học cuối cùng trước kỳ nghỉ đông, máy photo trong trường đều có trục trặc, giáo viên vẫn chưa photo bài tập cho học sinh, lúc này người nào người nấy gấp như kiến bò trong chảo.
Mà trong lớp học, tiếng hoan hô so với sấm còn vang dội hơn.
Vài vị lão sư cùng nhau trao đổi một lát, máy photo hỏng rồi cũng không phải không còn biện pháp khác.
“Các em lấy sách bài tập ra”. Trên bục giảng, lão sư tủm tỉm cười giơ ra một quyển sách.
Dưới bục giảng một trận âm thanh ai oán cùng với tiếng tìm sách.
“Trong kỳ nghỉ đông các em làm tất cả các đề luyện từ trang 24 đến trang 72, bài nào quá khó có thể bỏ qua, sau khi trở lại trường sẽ kiểm tra”.
Nhân sinh khắp nơi tràn ngập kinh hỉ.
Mùng 8 tháng giêng năm 2010, học sinh ôm theo mấy dây pháo trở lại trường. Ngoài cổng vẫn dán một câu đối mới tinh: Căng căng nghiệp nghiệp dục đào lý, cần cần khẩn khẩn tố viên đinh.
Hạ Minh Hiên mang theo một đôi mắt gấu mèo, ngáp dài nói. “Không phải là cây nến à, sao lại biến thành người làm vườn rồi?” (viên đinh: người làm vườn).
Ngày đầu tiên đi học, không chỉ Hạ Minh Hiên mà còn thiên thiên vạn vạn người khác, buổi sáng năm tiết thì ngủ hết bốn tiết, còn một tiết cuối cùng là tự học.
Chủ nhiệm mặc một cái áo khoác lông màu đen, đứng trên bục giảng nói. “Được nghỉ hai tuần, thời tiết lại lạnh, lúc ở nhà chưa ngủ đến mười một giờ là sẽ không chịu dậy. Đột nhiên phải đi học, đồng hồ sinh học chưa kịp thích nghi, cái này tôi có thể hiểu, cũng có thể không truy cứu, nhưng ngày mai tôi mà còn nhìn thấy một đống người nằm ngủ như xác chết thế kia thì, hừ, cả lớp cùng đứng học cho tôi”.
Chỉ xa nhau mười ngày, bộ dáng người nào người nấy vẫn như cũ, có thay đổi thì cũng chẳng thấm vào đâu.
Nhưng Diệp Tiểu Dao thì là ngoại lệ. Cô gái tóc ngắn thường mặc đồng phục rộng thùng thình, hiện giờ lại mang theo mái tóc đen dài thẳng, mặc chiếc áo khoác lông màu đỏ, quần đen bó chân, trên cổ quàng một chiếc khăn màu trắng.
Diệp Tiểu Dao vỗ vai Kiều Tử Tích, ngượng ngùng hỏi. “Cậu thấy tôi để tóc dài thế nào?”
Kiều Tử Tích gật đầu. “Được lắm”. Sau đó, không nói gì thêm.
“Vậy…. tôi mặc quần áo thế này có phải kỳ quái lắm không?”
“Không đâu”.
Diệp Tiểu Dao cắn môi cười, ngón tay vân vê khăn quàng cổ. “Kỳ thật đều là tại mẹ tôi ấy, bà ấy nói con gái lớn rồi phải biết ăn mặc làm đẹp cho mình, đừng có lúc nào cũng như con trai”. Nếu không thì chẳng ma nào thích, câu này Diệp Tiểu Dao không nói ra.
Học tập luôn mang theo đầy rẫy những nhiệm vụ gian khổ, bài tập nghỉ đông đa số mọi người vẫn làm, còn lại số ít thì dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ mấy đứa học giỏi mượn bài tập ‘tham khảo’ một chút, còn giơ tay thề thốt sẽ không chép y xì, lão sư dù có hoả nhãn kim tinh cũng sẽ không nhận ra.
Sau đó, một đám vùi đầu vào chép bài bị gọi lên văn phòng.
Lý do là, vở bài tập quá sạch sẽ, ngoại trừ đáp án thì chẳng có dấu vết nào khác, vừa nhìn đã biết là đi chép.
Lão sư còn bày ra một quyển vở khác, quả nhiên, quá khác nhau. Mặt trên có dấu vết đã đọc đề, còn có bài làm nháp, lão sư giáo huấn cho mấy đứa chép bài một trận, nói, có khi vở sạch sẽ cũng chưa phải là chuyện tốt.
Thời tiết vẫn còn rất lạnh, Hạ Minh Hiên ngày ngày cùng Kiều Tử Tích chen chúc trên xe buýt. Trên xe chỉ còn lại một chỗ, Kiều Tử Tích ngồi xuống.
Hạ Minh Hiên ôm bụng. “Tử Tích, tôi đau bụng”.
Kiều Tử Tích vứt cho hắn một ánh mắt ‘liên quan gì đến tôi’, rồi tiếp tục quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.
Hạ Minh Hiên đau đến gập người, một tay nắm tay vịn trên xe, sắp chết rồi?
“Bạn học, không sao chứ?” Nam sinh bên cạnh hỏi.
Hạ Minh Hiên liếc liếc sườn mặt Kiều Tử Tích, nói với vị bạn học tốt bụng kia. “Không sao”.
“Tôi thấy cậu có vẻ khó chịu, ngồi chỗ của tôi đi”. Thật là một đứa nhỏ biết kính già yêu trẻ.
Vừa định đứng lên, Hạ Minh Hiên đã phất phất tay nói không cần, sau đó rất tự giác ngồi lên đùi Kiều Tử Tích. “Không sao đâu, huynh đệ của tôi nói để tôi ngồi lên đùi cậu ta là được rồi”.
Tên da mặt dày này vĩnh viễn không biết hai chữ liêm sỉ viết như thế nào. Trên xe buýt, một nam sinh ngồi trên đùi một nam sinh khác, tuy rằng đây là thời đại mà đồng tính luyến ái đã phổ biến, nhưng làm sao có thể không có ánh mắt chán ghét?
Kiều Tử Tích dùng ánh mắt cực độ khinh bỉ nhìn hắn. “Bạn học, không chết đấy chứ?”
Người nào đó tiếp tục ôm bụng. “Hơi đau tí thôi, qua một lát nữa chắc là khỏi. Nếu không chúng ta đổi chỗ, cậu ngồi lên đùi tôi đi”.
Kiều Tử Tích không nói lời nào, nghiêng mặt nhìn cảnh vật trôi vụt qua ngoài cửa sổ. Hàng cây bên đường vĩnh viễn là bộ dáng kia, thu không rụng lá, xuân không nảy mầm. Miền nam chỉ có hai mùa – xuân và hạ.
Trầm mặc một lát, Hạ Minh Hiên nói. “Nha đầu Diệp Tiểu Dao kia đúng là thay đổi một trăm tám mươi độ”.
“Người ta vốn đã xinh đẹp rồi”. Kiều Tử Tích dùng ngữ khí cực độ bình thản nói.
“Cậu sẽ không đối với người ta nảy sinh ý đồ đấy chứ?” Ngữ khí vừa mang theo nghiền ngẫm, vừa như đang dò xét.
Kiều Tử Tích liếc hắn. “Cậu nghĩ nhiều rồi”.
Hạ Minh Hiên cười cười, bụng hết đau rồi?
“Nha đầu kia cũng có duyên với cậu quá nhỉ, đổi chỗ ba lần mà vẫn ngồi sau cậu”.
Kiều Tử Tích nhớ tới, Diệp Tiểu Dao từng nói, có một loại duyên phận gọi là định mệnh.
Chỉ là, đối tượng mà cô gái ấy nói đến là Hạ Hà và Mạch Lạc Lạc.
Bến xe buýt ở đối diện cổng trường, có lẽ hôm nay đã muộn, không phải giờ cao điểm tan học cho nên người cũng ít đi nhiều.
Một nữ sinh bị hai tên tóc vàng dựng đứng như con nhím chặn lại, bên tai còn đeo một cái khuyên đinh nhọn, vừa nhìn đã biết ngay là thành phần bất lương của xã hội, một tay còn không an phận mà sờ lên mặt cô gái.
Nhả một hơi khói thuốc lên gương mặt non mịn của cô gái, một tên trong số đó nói. “Thế nào, em gái, theo ca đi chơi một chuyến, cho cưng đã nghiền luôn”.
Cô gái có gương mặt khá xinh đẹp hơi lùi lại, trong thanh âm mang theo vài phần sợ hãi run rẩy. “Tránh ra! Mấy người muốn làm gì?!”
“Này, buông cô ấy ra!” Những lời này là của Kiều Tử Tích.
Cảnh tượng anh hùng cứu mỹ nhân luôn luôn xảy ra như vậy. Anh hùng xuất hiện, cùng đám lưu manh xích mích, hai bên đánh nhau, tranh tài cao thấp.
Bình luận truyện