Thành Thời Gian

Chương 14



Đi ra tới bên ngoài nhà hàng, tôi liền nhận được điện thoại của Thẩm Khâm Ngôn, cậu ta gặp phải vài bài tương đối khó, gọi điện thoại đến thỉnh giáo tôi. Đây là cách mà tôi và Thẩm Khâm Ngôn thường dùng, năng lực tự học của cậu ta trước mắt tương đối không tồi, bình thường đều là gặp mặt giải quyết những bài khó, thừa lại thì gọi điện thoại trả lời. Tôi vừa đi vừa trả lời mấy bài không khó nhằn lắm, đại khái nói đến nội dung đặc biệt, Cố Trì Quân quay đầu lại, nhìn tôi mấy lần.

Vì lý do tôi nghe điện thoại, đi chậm sau anh mấy bước. Thân ảnh thon dài của anh đã đi đến cửa, thuận tay đưa chìa khóa xe cho nhân viên lấy xe, lúc này một ánh sáng trắng lóe lên, một chiếc xe xé gió đi tới đỗ bên ngoài nhà hàng.

Tôi ngây ra, vội vàng thấp giọng, vội vội vàng vàng nói với Thẩm Khâm Ngôn, “Xin lỗi, tôi có việc gấp, lát nữa gọi lại cho cậu sau.”

Cậu ta “A” một tiếng, “Được rồi.”

Chiếc xe đó quá nổi bật, tôi nghĩ không nhận ra là không thể. Tôi vô thức tìm nơi có thể trốn được, nhanh chóng trốn vào bóng tối sau cửa lớn, giống như trộm mà kiên định trốn sau cửa không đi ra ngoài, làm cho hai nhân viên phục vụ sau quầy nhìn tôi chằm chằm, tôi gấp đến loạn chân, nhanh chóng làm động tác “Suỵt” với bọn họ. Tôi nghĩ dáng vẻ này của tôi thật có lỗi với đẳng cấp của nhà hàng này.

May mà bọn họ không có ý định gọi tôi ra, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, dựa vào khe hở của cửa nhìn ra ngoài, quả nhiên không ngoài dự liệu nhìn thấy Lâm Tấn Tu phong độ ngời ngời bước xuống xe, và một cô gái trẻ bước xuống từ bên cửa xe bên kia, tôi cũng quen, là học tỷ Tiêu Phi của tôi. Ở trong trường, trong công việc Tiêu Phi là cánh tay phải đắc lực của Lâm Tấn Tu, hai người cùng đi ăn một bữa cũng không lấy gì làm kì lạ.

Tôi hơi hơi nhíu mày, nép người vào sau cửa.

Nhân viên giữ xe lái xe của Lâm Tấn Tu đi, anh ta và Tiêu Phi sánh vai trên bậc thềm, vừa may gặp Cố Trì Quân đang đợi xe ở cửa lớn. Ngay lập tức tôi kinh ngạc nhìn thấy, Cố Trì Quân và Lâm Tấn Tu không phải là lướt qua nhau mà đi, sau khi chào hỏi ngắn ngủi, hai người ngay tức khắc nói chuyện với nhau—tôi nép sau khe cửa nghĩ, bọn họ quen nhau?

Cách một khoảng nên tôi không nghe rõ nội dung bọn họ nói chuyện, chỉ nghe loáng thoáng, Lâm Tấn Tu giới thiệu Tiêu Phi với Cố Trì Quân. Trong thời gian ấy anh có quay đầu lại một lần, tôi biết anh đại khái là đang tìm tung tích của tôi, nhưng tôi tuyệt đối không muốn lúc này cùng với Lâm Tấn Tu tạo thành cái gọi là oan gia ngõ hẹp, nghiến răng từ chối xuất hiện.

Cuộc trò chuyện của ba người duy trì khoảng ba phút, nếu là những lời hàn huyên thì dường như có chút dài dòng. Tôi nghĩ lại, với bối cảnh gia đình của Lâm Tấn Tu, quen với vài người nổi tiếng hoàn toàn không có gì là lạ hết.

Nhịn không được mà đắc ý: may mà mình anh mình thần vũ trốn được.

Khó khăn lắm mới nhìn thấy Lâm Tấn Tu và Tiêu Phi lên lầu, sau khi thân ảnh khuất sau góc rẽ, lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm, vô cùng cẩn thận từ sau cửa ló ra ngoài, làm như không có chuyện gì mà vẫy vẫy Cố Trì Quân.

“Cháu vừa mới đi nhà vệ sinh, Cố tiên sinh, khiến chú đợi lâu rồi.”

“Không có gì” Cố Trì Quân mở cửa xe mời tôi lên xe, “Chú cũng vừa mới cùng người quen nói chuyện vài câu.”

Tôi cố tình cười nói, “Là bạn chú ạ?”

“Cũng không phải,” Anh không nói rõ, “Đi thôi, chú đưa cháu về.”

Cố Trì Quân có một căn hộ trong thành phố, mỗi lần đánh bóng và ăn cơm cùng anh xong thì đều đã quá chín thậm chí mười giờ tối—thời gian bữa tối của chúng tôi đặc biệt đặc biệt dài, một bữa ăn dường như hoàn toàn nói chuyện mà trải qua, tôi kể với anh những điều mắt thấy tai nghe khi cùng bố ở bên ngoài ngày trước, kể về bạn học, thầy cô giáo trong trường, thậm chí còn nhắc tới nội dung luận văn tôi đang tiến hành làm—vì nói chuyện tới quá muộn, từ trung tâm thành phố trở về khách sạn Hải Cảnh lại quá mất thời gian, anh liền dứt khoát ở lại trong thành phố.

Tôi kỳ thực cũng không muốn anh đưa tôi về, nhưng anh kiên quyết làm theo ý mình, tôi cũng cảm ơn anh y như trước đây.

“Cố tiên sinh, cảm ơn chú.”

Anh vốn dĩ đã muốn đi mở cửa xe, nghe thấy những lời này đột nhiên dừng lại động tác. Anh đứng dưới cây mộc đồng trong đình viện, Cố Trì Quân ban đầu không nói chuyện, dùng đôi mắt phượng đẹp đẽ nhất trên thế giới nhìn tôi, gọi cả tên lẫn họ của tôi. Tôi nhìn thấy sao hỏa của dải thiên hà rơi trong mắt anh, có chút bừng tỉnh.

“Hứa Chân,” Giọng nói của anh ôn nhuận như vậy, “Chú luôn cảm thấy cháu quá xa cách, sau này gọi tên chú là được rồi.”

“A?”

“Tên hoặc là họ, tùy cháu gọi.”

Đợi đến phản ứng được anh nói cái gì, tôi cười sợ hãi, nhanh chóng xua tay.

“Không, không. Cháu sao có thể gọi tên chú, cháu không thể gọi tên chú.”

“Tại sao?” Anh cười cười.

Căng thẳng có thể ép con người nghĩ ra cách ứng phó, tôi hơi thở gấp, lại nói “Chú lớn hơn cháu không ít tuổi, lại là bạn của mẹ, nói ra thì cũng coi như trưởng bối của cháu. Cháu gọi chú một tiếng chú cũng không quá đáng mà, trực tiếp gọi tên chú, cái này quá không phù hợp quy cách rồi.”

Mặc dù chúng tôi bây giờ rất thân thiết, nhưng nói những lời này vẫn không quá thỏa đáng. Quả nhiên, tôi nhìn thấy ý cười trong mắt Cố Trì Quân trong nháy mắt bị thay thế, cảm xúc đó tuyệt đối không phải vui vẻ gì.

“Hứa Chân, cháu đang nhắc nhở vấn đề tuổi tác của chú thực sự không chút khách khí,” Khóe miệng anh nhếch lên, tựa tiếu phi tiếu, mang theo cảm xúc không thể suy xét, “Chú quả thực đã là một ông chú già rồi.”

Nửa năm trước anh mới qua sinh nhật ba mươi mốt tuổi, độ tuổi sung mãn nhất của người đàn ông. Tuy khí chất của và phong độ của anh, một chàng thanh niên hơn hai mươi tuổi tuyệt đối khó có thể có đầy đủ được, nhưng bề ngoài của anh vẫn trẻ trung, đầu mày cuối mắt dường như không có nếp nhăn, tùy tiện cười một cái có thể mê hoặc chết một con phố toàn là các cô gái và đại bộ phận đàn ông. Tôi đề cao bối phận của anh, hình dung giống như một ông già, anh nhất định sẽ không vui vẻ gì.

“…Ấy, Cố tiên sinh, cháu không phải là ý đó…”

Ánh mắt của anh giống như đại dương, nhìn không ra cảm xúc gì, những cũng không cưỡng cầu nữa.

“Đương nhiên, chú thì không cần gọi nữa. Những cái khác, tùy em.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm

Rốt cuộc là anh vô cùng độ lượng, bị tôi hình dung như vậy, vẫn không mất đi sự ung dung.

Trên đường về chúng tôi nói chuyện không nhiều, chuyện lái xe đối với anh mà nói vẫn không thành thục lên chút nào, xe đi chậm chạp như rùa bò. Trong đầu tôi cũng không ngừng nhắc đi nhắc lại “Lần đầu tiên tôi lái xe năm mười ba tuổi, tốc độ còn nhanh hơn cả anh” “Không biết là so với xe đạp thì ai thắng ai thua nữa” “Có thể lái chiếc xe có vận tốc cao nhất là 300 km/h đi bằng tốc độ 30 km/h cũng là một tài năng hiếm thấy á ”, những lời phá đám tương tự như vậy, đợi đến khi những lời này sắp bị nhiệt độ cơ thể tôi nấu chín, nhảy ra khỏi miệng tôi, tôi cuối cùng cũng nhìn thấy cổng trường ở đằng xa.

Ngay tức khắc thật sự là thở phào nhẹ nhõm.

Tôi túm lấy túi xách, cười nói cảm ơn với anh rồi mới xuống xe.

Cố Trì Quân gật đầu ra hiệu với tôi, nói “Đi từ từ” như những lần trước.

Trong trường học người đến người đi, đây mới là thế giới quen thuộc của tôi. Tôi hít sâu một hơi, đứng trong cổng trường quay đầu lại, xe của Cố Trì Quân lại một lần nữa tiến vào trong dòng xe cộ như nước.

Tôi rảo bước tiến về kí túc xá, nói không chừng, trong khoảng thời gian này, tôi tiếp xúc với Cố Trì Quân quá nhiều, quan hệ quá thân mật, thân mật đến có chút khoảng cách mơ hồ mất rồi.

Về đến kí túc xá, tôi gọi điện thoại cho Thẩm Khâm Ngôn, muốn tiếp tục giải thích cho cậu ta chủ đề trước khi cúp điện thoại.

Nhưng rất lâu không có người nhấc máy, tôi cũng không gọi tiếp nữa. Tôi cùng cậu ta chí ít một tuần có bốn ngày có thể gặp nhau, không cần vội. Ngày hôm sau lúc đến Menlo, mới từ chỗ Thư Băng biết được cậu ta bị cúm, sốt và ho, xin nghỉ ở nhà. Không giống với những ngành nghề khác, làm ở nhà hàng nhất định không thể mang bệnh mà làm việc được.

Lúc gọi điện thoại cho cậu ta, phát hiện bệnh của cậu ta dường như không nhẹ, lúc nói chuyện giọng nói còn mang giọng mũi rất nặng, trong một hai phút nói chuyện với tôi cậu ta ho ít nhất năm lần, còn bị biến giọng nữa. Hỏi đến cậu ta đã uống thuốc chưa, cậu ta cũng chỉ trả lời ba phải “Uống một chút rồi.”

“Đưa địa chỉ nhà cậu cho tôi, mai đến lượt tôi nghỉ, tan học thì đến thăm cậu.”

Cậu ta nhanh chóng nói: “Không cần đâu, cảm nhẹ ấy mà, một hai ngày sẽ khỏi thôi mà.”

Con trai hai mươi tuổi trẻ tuổi khỏe mạnh, cực thích tỏ rõ sức mạnh, có thể nhấc được hai lăm cân thì nói thành năm mươi cân, chỉ có thể ăn hai bát lại nói thành bốn bát, bị ốm cũng giả vờ không sao, cậu ta chắc chắc cũng không ngoại lệ. Tôi không tranh luận với cậu ta, trực tiếp lôi ra đòn sát thủ: “Nếu mà cậu không cho tôi địa chỉ, tôi trực tiếp đi hỏi quản lý.”

“Hứa Chân, cô--” Thẩm Khâm Ngôn bị những lời này của tôi chặn cho không còn gì để nói, cuối cùng dùng giọng nói khàn khàn nói ra địa chỉ, sau đó lại thêm một câu:

“Khi nào cô đến thì gọi điện thoại cho tôi, tôi ra đón cô.”

Cả buổi sáng ngày thứ sáu đều có tiết, tôi ăn đơn giản bữa trưa, dựa vào địa chỉ, lên tàu điện ngầm đi đến khu Thẩm Khâm Ngôn ở.

Là một trong những thành phố kinh tế phát triển nhất thế giới, cả thành phố Tĩnh Hải được phủ kín bởi những toàn nhà chọc trời tua tủa như đinh, nhưng vẫn còn tồn tại những toàn nhà cũ đối lập, mà những tòa nhà thấp ấy, chen chúc nhau giống như bắp ngô đầy đặn, nhìn từ xa, vừa thịnh vượng vừa tươi tốt.

Tôi vào siêu thị gần đó mua một túi trái cây, rồi gọi điện thoại cho Thẩm Khâm Ngôn. Mười phút sau tôi đứng trước cửa siêu thị, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Thẩm Khâm Ngôn chạy tới.

“Không cần chạy vội thế đấy, tôi đợi một lúc cũng không sao mà.”

Cậu ta lắc đầu, “Tôi sợ cô đợi lâu”

“Dẫn đường đi.”

Tôi đi theo bước chân của cậu ta, đi vào một toàn nhà bốn tầng ở gần đó, sau đó lên tầng ba. Toàn nhà này một tầng có hai hộ gia đình, người ở cũng không nhiều, thỉnh thoảng nghe thấy có tiếng người nói to; cửa của một hộ lầu hai không đóng, tôi vô tình nhìn vào trong phòng, phát hiện phòng rộng hơn so với tôi tưởng tượng nhiều. Thu nhập của Thẩm Khâm Ngôn đại khái tôi cũng biết, tiền tips của cậu ta từ trước đến nay đều nhiều hơn người khác, nhưng một mình ở một căn hộ có hai phòng vẫn là không có khả năng.

Tôi thuận miệng hỏi: “Phòng này nhìn có vẻ rất rộng, cậu thuê cùng người khác à?”

“Cũng không gọi là thuê chung, là chủ nhà và người thuê, người khác là chủ của căn phòng,” Giọng nói của cậu ta vừa thấp vừa khàn, “Vì thế tôi không muốn cô đến.”

Tôi đứng lại, “Thế tôi sẽ thêm phiền phức cho cậu à?”

“Không đâu, tôi nói với chủ nhà rồi. Đến nơi rồi.”

Tôi mới phát hiện, cánh cửa vẫn khép hờ. Cậu ta đẩy cửa bước vào, đi kèm theo đó là giọng nói “Khâm Ngôn, về rồi à”, một cô gái trẻ tầm hai mươi bốn hai mươi lắm tuổi đi từ trong bếp ra ngoài, mang theo hương thơm của đồ ăn.

Thẩm Khâm Ngôn giới thiệu chúng tôi: “Lý An Ninh, chủ nhà của tôi; Hứa Chân, bạn em.”

Chủ nhà của cậu ta lại là con gái, đây là điều nằm ngoài dự liệu của tôi. Tôi lập tức mỉm cười chào hỏi: “Lý tiểu thư, chào chị, đột nhiên đến nhà, làm phiền mọi người rồi.”

Chị ta liếc tôi một cái, quay mặt nhìn Thẩm Khâm Ngôn, “Ngồi tự nhiên đi, đã đến nơi rồi thì cô nghỉ ngơi một chút đi.”

Thẩm Khâm Ngôn gật đầu.

Lý An Ninh không cao, cực kỳ gầy, nhìn có vẻ nhỏ nhắn xinh xắn; khuôn mặt chị ta bình thường, nhưng da rất trắng, là một cô gái rất dễ khiến người khác nảy sinh hảo cảm. Chỉ là, ánh mắt như kim của chị ta dừng trên người tôi, lúc nói chuyện cũng lạnh nhạt, khiến người khác không phân biệt rõ cảm xúc. Nhưng mà không có cảm xúc cũng là một loại cảm xúc, không chút nghi ngờ, chủ của căn phòng này hiển nhiên không hề hoan nghênh chuyến viếng thăm của tôi. Một khi ý thức được điểm này, sự khó xử cứ vậy mà xuất hiện.

Nhập gia tùy tục, tôi đã đứng trong căn phòng này, cũng chỉ đành giả vờ không nhận ra, đặt túi trái cây trong tay xuống, cười nói với hai người: “Hóa ra còn có chị chủ, thế thì tốt quá rồi.”

Thẩm Khâm Ngôn không biết phải làm sao nhìn túi trái cây: “Khiến cô tốn kém rồi.”

“Cậu bận tâm đến ví tiền của tôi làm gì? Chỗ tiền này tôi vẫn còn mà. Đúng rồi, hôm qua cậu nói có bài không hiểu, đưa tôi xem thế nào.”

Cậu ta đồng ý một tiếng, đang định đi vào phòng, bị Lý An Ninh gọi lại.

“Sắp ăn cơm rồi còn lấy sách làm gì thế? Em quên sao lại ốm như thế rồi à?”

“Sao thế?” Tôi không hiểu.

Lý An Ninh rõ ràng không vui: “Bình thường công việc của nó đã rất nhiều rồi, buổi tối về nhà lại còn phải đọc sách, làm bài tập cô giao cho đến tận ba giờ sáng, gần đây thời tiết thay đổi thất thường, nó làm sao mà không ốm cho được?”

Chẳng trách thái độ của chị ta với tôi không tốt, chị ta giống như chị gái thương em trai trong nhà, bảo vệ đến cực điểm.

Tôi hiểu điều kỳ lạ trong đấy, gật đầu nói: “Để làm được một việc, cần phải bỏ ra một chút trả giá.”

Thần sắc của Lý An Ninh tương đối không vui, “Nó thi hay không thi đại học cũng không có gì quan trọng cả”

Tôi đang muốn phản bác, Thẩm Khâm Ngôn cắt đứt chúng tôi, “Chị An Ninh, nhà bếp.”

“Đúng rồi,” Tôi thuận theo thang đi xuống, “Em cũng quên mất, hai người ăn cơm đi.”

Lý An Ninh hạ ánh mắt, nói câu “Mười phút nữa ăn cơm” rồi đi vào trong bếp.

Chị ta vừa vào bếp tôi liền mỉm cười, thích thú nhìn Thẩm Khâm Ngôn, vẻ mặt của cậu ta cũng khó xử, hạ thấp giọng: “Chị An Ninh…đối với ý nghĩ của tôi không cho là đúng.”

“Ý kiến của người khác cũng không quan trọng, chỉ cần bản thân cậu giữ được chủ ý,” Tôi nói, “Đưa tôi đi xem phòng cậu đi.”

“Ừ”

Đúng như cậu ta nói, cũng không rộng lắm, trang trí mặc dù có vẻ cũ nhưng thấy thoải mái; Một vấn đề duy nhất đó là, căn phòng này để bốn năm cái thùng giấy, khiến căn phòng vốn dĩ không rộng lại càng hẹp đi. Tôi nhìn qua một cái, trên hộp vẫn còn nhãn mác của công ty chuyển nhà.

“Chỗ ở trước kia của tôi một tháng trước biến thành tòa nhà nguy hiểm, tôi nhất thời tìm không được chỗ ở, chị An Ninh liền nói nhà của chị ấy còn một phòng trống, chị ấy có thể để phòng trống cho tôi thuê, ” Cậu ta giải thích.

“Con người Lý tiểu thư không tồi.” Tôi nói.

Cậu ta gật gật đầu, giọng nói có chút giống than thở, “Là thế này, chỉ là--” Sau đó im lặng.

Không mở hộp, đương nhiên là chuẩn bị sẵn sàng dự định chuyển đi bất cứ lúc nào. Đây là chuyện giữa cậu ta và Lý An Ninh, tôi cũng không có lập trường có thể phát biểu ý kiến. Cười cười, chuyển dời ánh mắt, ánh mắt nhìn đến hộp đàn gỗ hình bầu dục màu đen nằm trên đỉnh thùng, bất giác ngẩn người:

“Đây là…”

“Ghi-ta điện.”

“Của cậu?”

“…ừ.”

Tôi vui vẻ: “Cậu biết chơi ghi-ta à?”

Thẩm Khâm Ngôn cắn cắn môi, “Biết một chút.”

Cậu ta ít lời, nhưng tính cách trầm ổn, lại khiêm tốn, nói biết một chút không chừng trình độ cũng không tồi, tôi lập tức cảm khái: “Ừ, lúc nào có thể nghe thử thì tốt quá. ”

Thẩm Khâm Ngôn nghiêng đầu nhìn tôi, giọng nói thấp một chút, “Chơi không hay, nhưng nếu cô thực sự muốn nghe, đừng cười chê đấy.”

Tôi khí phách hào hùng giơ tay vỗ vai cậu ta, “Đương nhiên sẽ không cười đâu, nhưng mà tôi nhớ rồi đấy nhá”

Phòng khách và phòng ăn liền một chỗ, tôi ngồi trong phòng khách, nhìn Lý An Ninh mang ra hai món ăn một món canh, khả năng nấu nướng của chị ta tương đối không tồi, thực sự là đầy đủ cả sắc lẫn hương. Thẩm Khâm Ngôn muốn giúp bày bát đĩa, bị chị ra đuổi ra, “Bình thường cũng không cần cậu giúp, bây giờ mới giúp cái gì, cậu cũng bệnh rồi, ngồi xuống đi.”

Nhìn vào thực sự giống chị gái dạy bảo em trai, tôi nghiêng đầu cười trộm.

Thẩm Khâm Ngôn hơi có chút khó xử, nghĩ một lát rồi mới hỏi tôi: “Cô đã ăn chưa? Cùng ăn với chúng tôi đi.”

“Ăn rồi” Tôi nói dối mặt không biến sắc tim không đập.

“Thật à?” Cậu ta nhìn tôi.

“Là hai người ăn muộn quá mà.”

“Chị An Ninh tan làm buổi trưa về nhà nấu cơm, vì thế thời gian tương đối muộn.”

Tôi không ngạc nhiên mà gật đầu. Áo khoác và túi của chị ta vứt tùy ý trên sô-pha, mang theo dấu hiệu vội vàng.

“Thế thì thật vất vả,” Tôi cảm khái nhìn Lý An Ninh, “Có chủ nhà tốt như vậy, thật có phúc.”

Lý An Ninh bày biện bát đũa, “Con trai trẻ tuổi đều tùy tiện, chẳng để ý cái gì, cũng không biết chăm sóc bản thân, tôi không chăm sóc thì làm sao được. ”

Người khác có lẽ không biết chăm sóc bản thân, nhưng Thẩm Khâm Ngôn tuyệt đối không thuộc loại đó. Trên thế giới này quan hệ giữa chủ nhà và người thuê nhà không chừng có trăm nghìn loại, nhưng không thể tránh được hai chữ lợi ích; Nhưng hai người trước mặt tôi đây, quan hệ thực sự khó nói, đặc biệt Thẩm Khâm Ngôn lại là một chàng trai trẻ vô cùng đẹp trai.

Người ta sắp sửa chuẩn bị ăn cơm, tôi bên cạnh nhìn mà không ăn, cục diện này có chút hoang đường, tôi dứt khoát ra về, không cần thiết khiến bản thân phải đi vào cục diện khó xử.

Thẩm Khâm Ngôn có chút ngạc nhiên, “Cô vừa đến sao đã lại đi rồi?”

“Tôi chỉ là đến thăm cậu, mà cậu lại không sao là được rồi.”

Cậu ta còn muốn đứng dậy tiễn tôi, tôi lắc lắc đầu, ấn cậu ta xuống ghế, gật đầu với Lý An Ninh, nói mấy câu tạm biệt rồi rời đi. Vẻ mặt của chị ta lạnh nhạt, hoàn toàn không có ý giữ lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện