Thành Thời Gian

Chương 60



Kỳ nghỉ cho dù đẹp đẽ thế nào thì vẫn phải trở về. Nhưng kỳ nghỉ hè vụng trộm này cũng thực sự quá đẹp đẽ, đủ để tôi mỹ mãn dài dài.

Ngày thứ ba sau khi về nước thì học kỳ mới bắt đầu, tôi trở về trường, dọn dẹp ký túc xá, tôi rất may mắn vì vẫn cùng phòng với Vi San, tránh lại phải thích ứng với người khác. Đứng trước cửa sổ ngắm nhìn cỏ cây trong vườn trường, có vẻ như không thay đổi, có vẻ như đã đổi thay, chẳng ai có thể nói rõ ràng được.

Tôi rời khỏi tòa nhà ký túc xá tới học viện tìm giáo sư, lấy thời khóa biểu và kế hoạch học kỳ mới, nhiệm vụ chủ yếu vẫn là lên lớp, chương trình học so với lúc học đại học thì ít hơn rất nhiều, nhưng tự nghiên cứu và luận văn lại chẳng thấy ít. Giáo sư Tiền đánh giá tôi “Khí sắc không tồi.” Tôi cười nói: “Vâng ạ, em đi nghỉ mát.” Chậm rãi từ phòng làm việc của giáo sư đi ra, sự gặng hỏi trong dự liệu đã bắt đầu, mẹ gọi điện thoại cho tôi, hẹn tôi gặp mặt. Đây chính là trốn được mùng một chứ chẳng trốn được hôm rằm, tôi thở dài đồng ý.

Tài xế của bà lái xe tới cổng trường đón tôi, bác lái xe trực tiếp đưa tôi đến cổng một trung tâm thương mại cao cấp. Hiển nhiên cho dù cửa hàng có cao cấp đến đâu thì đối với người nổi tiếng thì đều cung kính, mẹ tôi đón tôi ở trước cửa trung tâm thương mại, đi theo bà giống như đi vào phim trường. Bà hiển nhiên là khách quen, giám đốc trực tiếp đem hết tất cả quần áo của mùa này bày ra để tôi lựa chọn. Tôi chậm rãi xem xét, chú ý đến một người đàn ông mặc đồ vest đen cao lớn khôi ngô sau lưng mẹ không xa, ánh mắt vô cùng cảnh giác. Tôi cười một cái với anh ta coi như chào hỏi rồi lại nhìn mẹ.

“Vệ sĩ ạ?” Bà khẽ gật đầu.

Thân phận hiện nay của mẹ tôi thực sự khác biệt rồi, ra ngoài còn đem theo vệ sĩ. Sống trong một gia đình giàu có như nhà họ Lâm cũng thực sự không dễ dàng, nhưng nghĩ lại thì lại nghĩ tới Lâm Tấn Tu, cũng may, chưa thấy bên cạnh anh ta có vệ sĩ.

“Bây giờ mới mang theo người,” Mẹ tôi nói đơn giản, “Hơn một tháng trước, A Tu gặp phải tai nạn chắc con đã biết.”

“Vâng,” Tâm tình tôi trầm trọng, “Học trưởng anh ấy… không sao chứ ạ?”

“Đã hết bệnh xuất viện rồi.”

Lúc Lâm Tấn Dương gọi điện thoại cho tôi, tôi tưởng rằng đó là một tai nạn giao thông bình thường, sao ngữ khí của mẹ hiện tại lại không đúng như vậy?

“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì ạ?” Mẹ liếc tôi, “Trên xe có bom.”

Câu nói này giống như một quả bom bùng nổ làm tinh thần tôi mơ hồ, tôi rùng mình một cái, vô cùng sợ hãi, “Hả? Sao lại có thể có chuyện này? Tai nạn xe? Bom?”

“Thẳng bé may mắn,” Mẹ nói, “Trước khi bom nổ có chút chuyện nên xuống xe, nhưng bị luồng khí do bom nổ làm bị thương, lái xe không thể cứu được.”

“Hả…” Tình tiết thay đổi đột ngột khiến tôi trợn mắt há mồm, “Là ai làm?”

“Phạm nhân đã bị bắt rồi,” Mẹ tôi hiếm có nói nhiều, “Đại khái là tranh chấp làm ăn, đối phương không cam tâm phá sản nên dùng cách này để trả thù.”

“Đúng thật là thương trường như chiến trường.” Thật đáng sợ, chết rồi thì tiền có nhiều nữa thì có tác dụng gì? Chỉ khổ cực mẹ tôi, tuy nhiên nguyện vọng đã đạt được cũng không có gì đáng tiếc cả.

Nghe được tin tức có tính công phá như vậy, tâm trạng của tôi phức tạp đến mức khó nói nên lời, nào còn có tâm tình chọn quần áo chứ? Nhanh chóng nói không cần mua quần áo nữa, chúng ta đi thôi, nhưng mẹ lại không theo ý tôi, dẫn tôi đi quanh cửa hàng mấy vòng, mua từ đồ lót đến đồ phụ kiện, thay đổi hết cả tủ quần áo của tôi, rồi sai lái xe mang mười mấy cái túi vào trong xe, sau đó dẫn tôi lên một quán cà phê trên lầu uống trà chiều.

Ngồi xuống chưa bao lâu, cà phê đã được đem lên, mẹ dùng thìa khuấy khuấy cà phê, lúc này mới từ từ mở miệng. “Ở Thụy Sĩ vui vẻ chứ?”

Tôi gật đầu, “Tương đối vui ạ.”

“Đi những đâu và làm những gì?”

Tôi không tin bà không biết đường đi nước bước của tôi và Cố Trì Quân trong kỳ nghỉ này, nhưng vẫn nói thẳng ra, “Đầu tiên đến nhà Cố Trì Quân ở một tuần, sau đó tới núi Alps, ở trên núi Cố Trì Quân có một căn nhà gỗ nhỏ, chúng con ở đấy cả mùa hè…”

Mẹ sắc bén nhìn tôi, “Người nhà của cậu ta con đều đã gặp rồi?”

Nhớ lại những chuyện xảy ra ở nhà họ Cố, tôi nhịn không được mà mỉm cười, “Vâng, đều gặp rồi ạ. Người nhà họ Cố cho dù là bác gái hay là anh chị em của anh ấy đều học rộng biết nhiều. Cả nhà đều là học giả nhưng lại không hề khô khan, con người rất tốt, rất thú vị, mẹ anh ấy là một tác giả khoa học viễn tưởng rất nổi tiếng, tiểu thuyết bác ấy viết rất thú vị.”

Vẻ mặt của mẹ khó đoán, nhìn không ra tâm tư gì, nhàn nhạt nói: “Thế à?”

“Mẹ không biết ạ?” Tôi hơi kinh ngạc, bọn họ quen nhau hơn mười năm, những chuyện này e rằng sớm đã rõ ràng rồi.

“Nghe nói qua một chút nhưng chưa gặp mặt.” Tôi nghĩ điều đó cho thấy không thân quen lắm.

Sau khi mẹ trả lời, ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, dường như đang bình ổn tâm tình, “Lúc con nói quan hệ của con và Cố Trì Quân là bạn bè, mẹ đã cho con sự tín nhiệm.”

Tôi rất cảm khái, lúc đó tôi tỏ thái độ với bà tôi tuyệt đối sẽ không vượt quá quan hệ bạn bè với Cố Trì Quân, lúc đó thực sự là phát ra từ nội tâm, chẳng ngờ tôii sẽ cùng Cố Trì Quân phát triển đến ngày hôm nay. Nói thật, tôi căn bản không khống chế được quan hệ giữa tôi và anh, tất cả đều là anh dẫn dắt, tôi không có sức chống cự, chìm vào đó, bà đánh giá tôi cao quá rồi.

“Con biết con đang làm gì.”

“Điều này cũng không trách con được,” Mẹ lắc đầu, dùng vẻ mặt lạnh lùng giải vây cho tôi, “Cố Trì Quân chỉ cần cậu ta có lòng, thu phục mười con thì cũng không thành vấn đề.”

“Vì thế… Mẹ cảm thấy chênh lệch giữa chúng con quá lớn, anh ấy lừa gạt tình cảm của con, rồi bạc tình bội nghĩa với con?” Tôi dứt khoát nói thẳng, “Cái khác không nói nhưng mẹ ạ, thậm chí nể mặt mẹ thì anh ấy cũng sẽ không làm chuyện này chứ?”

“Mẹ không nghĩ như vậy,” Mẹ phủ nhận, “Nhưng mẹ cho rằng hai đứa không phù hợp. Cậu ta lớn hơn con mười tuổi, cậu ta bây giờ có thể bên con, nhưng đợi sau này tuổi tác lớn rồi thì làm thế nào? Con và A Tu gần nhau hơn, tuổi tác tương đương nhau, quen biết nhiều năm, đôi bên vô cùng quen thuộc.”

Tôi nhịn không được mà nhếch miệng cười, ý cười châm biến căn bản không giấu, “Cũng đúng, nhị công tử của Lâm Thị đương nhiên là lựa chọn tốt hơn, cho dù là về gia thế hay là tài sản.”

“Sao con có thể nghĩ tới cái này?” Ánh mắt mẹ lạnh lùng, nhíu mày không vui nói, “Con gái của Lương Uyển Đình sao phải sống nhờ vào kẻ khác? Của mẹ đều là của con.”

Câu trả lời này thực sự vượt ngoài dự liệu của tôi. Sau đó nghĩ, tôi có chút bừng tỉnh đại ngộ. Nhà mẹ đẻ của bà có ít có nhiều tôi không biết nhưng tôi nghĩ, có giàu như nào thì với Lâm Thị mà nói đều không đáng là bao, sau khi bà lấy bác Lâm, đương nhiên không cần tự mình tiên tốn cái gì, mà bà dường như cũng không có người nhà nào gần gũi nữa, đại để cũng chỉ có thể để tiền lại cho tôi, điều bà không biết đó là tôi cũng chẳng cần nó.

Mẹ im lặng một lúc lâu rồi mới nói tiếp, “Hứa Chân, mẹ khuyên con là vì con là duy nhất của A Tu nhưng không phải là duy nhất của Cố Trì Quân. Đôi mắt này của mẹ chưa từng nhìn nhầm.”

Tôi nghĩ,kỳ nghỉ hè tôi không ở trong nước này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tôi khâm phục Lâm Tấn Tu, không biết anh ta diễn vở kịch đặc sắc nào trước mặt mẹ tôi, có thể khiến bà xuất hiện cảm tưởng “sâu sắc” này. Tôi là duy nhất của Lâm Tấn Tu? Điều này quả thực quá buồn cười.

Trên thế giới này có một loại người đáng ghét nhất, rõ ràng chẳng biết gì hết nhưng lại giả vờ rất hiểu biết, từ trước đến nay chưa từng bước chân vào cuộc sống của tôi lại ăn to nói lớn trước mặt tôi? Tôi phát giác đầu ngón tay của mình không khống chế được mà run nhẹ, nhưng khuôn mặt lại càng không chút biểu cảm.

Thấy tôi không lên tiếng, mẹ lại cầm cái túi bên cạnh ly cà phê đứng lên, “Mấy ngày hôm trước A Tu xuất viện, về tình về lý con cũng nên đi thăm thằng bé.”

Tôi nghĩ mẹ tôi nói rất có lý, vậy là một tiếng sau tôi lại một lần nữa đến biệt thự nhà họ Lâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện