Thành Thời Gian

Chương 71



Trong trường tôi vẫn còn không ít chuyện phải làm. Tôi đem vali tới ký túc xá thu dọn đồ đạc, lúc kéo vali rời đi tôi ngồi trong vườn hoa gọi điện thoại cho mẹ tôi, không ngờ điện thoại căn bản không có người nhận. Tôi không từ bỏ ý định mà gọi liên tiếp ba cuộc mới có tiếng nói chuyện.

“Mẹ ạ?”

Mẹ lạnh nhạt “Ừ” một tiếng, “Lúc trước từ chối không nhận điện thoại của mẹ, sao bây giờ lại nhớ đến tìm mẹ?”

Lời nói này thật chói tai, tôi cũng không để ý, ăn nói nhũn nhặn lên tiếng, “Mẹ, mẹ có thể gặp con không ạ?”

Bà trả lời tôi, “Mẹ đang đi nghỉ ở nước ngoài, nói trong điện thoại đi.”

Nghe kĩ ra thì thực sự có tiếng sóng đánh vào bờ. Tôi hít sâu một hơi, “Con gặp một chút chuyện, mẹ có thể giúp con không?”

Giọng nói của bà bình thản, “Mẹ nhớ trước đây con đã từng nói, từ trước đến nay chưa từng coi mẹ là mẹ của con.” Tôi làm sao không biết thái độ của bản thân trước đây vô cùng khó chịu, nhưng nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh, vẫn để bản thân bình tâm hỏi: “Không phải vì con mà vì nể mặt bố con, điều này có được không ạ?”

“Bố con?” Giọng nói của mẹ lạnh nhạt, “Ít nhắc đến ông ta với mẹ.” Lời của bả khiến tôi hoàn toàn rơi bào thùng băng, “Nói như vậy, mẹ không đồng ý?”

“Ngày trước mẹ đã cảnh cáo con không nên yêu đương với người trong giới showbiz chính là lo lắng chuyện này. Lúc con yêu đương với Cố Trì Quân thì hẳn là nên nghĩ tới sẽ có một ngày biến thành cục diện này,” Bà nói, “Con nên nếm thử xem hậu quả tự làm tự chịu, không phải mỗi chuyện đều có người đứng sau lưng con, thu dọn tàn cục cho con đâu.”

Tôi dường như có thể tưởng tượng ra bà ngồi ở biệt thự bên bờ biển, một tay cầm cốc cà phê, một tay chậm rãi nhận lấy điện thoại từ tay trợ lý, khóe miệng nhếch lên một nụ cười cao quý, mở miệng nói ra những ngôn từ lạnh lùng. Tôi im lặng gập điện thoại lại, ngồi trên ghế dài trong vườn hoa ngẫm nghĩ. Nói cũng lạ, khoảng khắc bị bà từ chối, tôi cũng không cảm thấy quá thất vọng, cũng không cảm thấy nản lòng, chỉ có điều bỗng nhiên hiểu ra, nguyên nhân bố tôi đưa tôi theo sống một mình. Bố lo lắng cho tôi, cho dù là lúc hấp hối cũng không nói cho tôi tin tức của mẹ. Đó là vì, trước nay ông đều biết, mẹ đẻ của tôi chính là một người mặt lạnh tim lạnh như vậy, sự thân thiết lộ ra với tôi trước đây, chẳng qua là biểu hiện giả dối mà thôi. Thực sự gặp phải chuyện, thì tuyệt đối không hy vọng ở bà.

Tôi lảo đảo đứng dậy, mới đi chưa được mấy bước liền bị một đám phóng viên không biết từ đâu đến vây lấy, một giây trước bọn họ dường như vẫn chỉ là người bình thường tham quan trường học, một giây sau nhìn thấy tôi thì lần lượt thay đổi mặt, máy quay máy ảnh đều lôi ra, vô số máy ảnh lóe lên, mắt tôi sắp mù rồi. Tôi hoàn toàn chưa từng ứng phó với trận thế đáng sợ này, hoàn toàn ngây ngốc, đầu óc lại lặp đi lặp lại nghĩ, đám phóng viên này rốt cuộc là từ đâu đi vào trường học? Tôi đã lẳng lặng xử lý, nhưng bọn họ vẫn truy đổi đến tận trường học, vô số các câu hỏi hướng về tôi.

“Cô và Cố Trì Quân có quan hệ gì?”

“Nghe nói cô mạnh mẽ yêu cầu Cố Trì Quân rời khỏi màn ảnh?”

“…”

Mỗi một câu hỏi đều khiến người ta sụp đổ, đâu tôi đau muốn nứt ra, “Các người vào trường như thế nào?”

Có một nữ phóng viên cằm nhọn nở nụ cười, bỗng nhiên chen đến trước mặt tôi, đè thấp giọng giả vờ thần bí mà nhét cho tôi một tờ giấy, “Cô hứa, liên quan đến chuyện này, tôi muốn thỉnh giáo cô.” Tôi cúi đầu nhìn, vội vàng mở cuộn giấy trong tay, đó là một bản photo báo chí hơn ba mươi bảy năm trước, tuy trên giấy chỉ có mấy hàng chữ ngắn ngủi nhưng tôi lại giống như bị người ta ném vào hầm băng, “Cái xã hội biến thái này, vĩnh viễn đều là sợ cái gì thì đến cái đó.” Nữ phóng viên đó nhìn tôi, “Vì thế cô Hứa, có thể một mình cho tôi cơ hội phỏng vấn không?”

Tôi đẩy đám người ra, như con rối đi cùng cô ta tới chỗ yên tĩnh. Nữ phóng viên nói: “Hôm nay lúc tôi kiểm tra báo cũ vô tình bỗng nhiên phát hiện ra, cô Hứa, bố cô Hứa Chính Nghiêu ba mươi bảy năm trước bị tố cáo mưu sát người vợ đầu tiên Lương Uyển Linh, tôi rất muốn biết suy nghĩ của cô về chuyện này.” Cô ta nhìn tôi không chớp mắt, trong mắt lóe lên ánh sáng vô cùng thích thú. Đúng vậy, cô ta đương nhiên vui vẻ, đây là một tin sốt dẻo vô cùng lớn. Trên người tôi không có nhiều tư liệu có thể đào bới, nhưng bố tôi thì có.

“Theo tôi được biết, Lương Uyển Linh là con gái trưởng của công ty dược An Bình, nghe nói là của hồi môn rất nhiều, sau khi bà chết, bố cô thừa kế số tài sản lớn của bà, đúng không?”

“Nếu cô đã điều tra nhiều như vậy, vậy hẳn là biết vụ án đó không tồn tại, chuyện này cũng chưa từng được chính thức lập án,” Tôi cắn răng, hung hăng nhìn chằm chằm cô ta, “mà bố tôi cũng qua đời rồi.”

“Quả thực là như vậy,” Cô ta nhìn tôi cảm thông, “Nhưng mọi người luôn không để ý phỏng đoán một việc từ góc độ tệ nhất.”

Tôi cắn răng, “Cô muốn gì?”

“Thẳng thắn mà nói, tôi không hứng thú lắm với vụ án cũ đó, người có liên quan năm đó sớm đã không còn rồi, nhiều lắm chẳng qua là trà dư tửu hậu,” Cô ta hứng thú mở miệng, “Điều tôi hiếu kì là một chuyện khác. Tôi điều tra được, bố cô chỉ kết hôn một lần, đó là với Lương Uyển Linh, mà ghi chép về cuộc hôn nhân thứ hai của ông không tồn tại, đồng thời, trong hệ thống cũng không có ghi chép nhận nuôi cô… Tôi thực sự hiếu kì về lai lịch của cô.”

Tôi nghĩ mẹ tôi làm thật tuyệt tình, vì không để cho người khác điều tra ra sơ hở trước đây của bà, đến ghi chép kết hôn năm đó cũng tiêu hủy hết. Rõ ràng tôi còn nhớ kĩ, tôi tìm được giấy kết hôn và giấy khai sinh của tôi năm đó trong đống giấy của bố.

“Nếu cô đã thần thông quảng đại như vậy, chi bằng cứ đi điều tra xem mẹ đẻ tôi là ai, đến lúc đó chúng ta nói chuyện lại.” Tôi lạnh lùng liếc cô phóng viên, cũng chẳng có tâm tình dây dưa tiếp, quay người rời đi, đồng thời gọi điện thoại cho bảo vệ trường.

Nhưng tục ngữ nói họa không đi một mình, khó khăn lắm mới giải quyết được phóng viên phiền phức, lại bị mấy sinh viên nữa vây lấy. Tôi nhìn bọn họ hơi quen mắt, dường như là sinh viên năm nhất của học viện chúng tôi.

“Đúng thật là giỏi, phóng viên cũng đến tận trường rồi,” Cô gái dẫn đầu vênh mặt hỏi tôi, “Chị là Hứa Chân?”

Vừa nhìn đã biết không hay, tôi lười để ý đến bọn họ, xoay người muốn đi. Một cô gái khác bỗng nhiên đẩy tôi một cái, tôi vẫn ngây người thì bị bọn họ hất kem đầy người, bạn học gần xa đều nhìn qua, vẫn may trời lạnh, sinh viên ngồi học trên thảm cỏ không nhiều. “Con tiện nhân chân đạp hai thuyền, đã có Lâm Tấn Tu rồi còn quyến rũ Cố Trì Quân!” Bọn họ hùng hổ chất vấn tôi, “Cố Trì Quân là nhân vật công chúng, chị dựa vào cái gì khiến anh ấy từ bỏ sự nghiệp vì chị! Ích kỉ, vô sỉ, đê tiện!”

Tôi nghe đến mức sững sờ, nhìn thấy kem chảy xuống theo tóc tôi, chỉ nghĩ người con gái ấy lại là tôi?

“Học tỷ,” Tôi mờ mịt ngẩng đầu, nhìn thấy An Lộ nhanh chóng chạy về phía tôi. Cả người con bé mặc màu đỏ, làm việc giống như một con dao sắc bén, sầm mặt đi tới không nói lời nào, tát cho đứa con gái dẫn đầu một cái bạt tai, “Cút! Dựa vào mấy đứa tiện nhân chúng mày mà cũng dám động đến học tỷ!” Con bé bây giờ đã rất có khí thế, sau cái bạt tai đó đám con gái kia hoàn toàn không dám phản bác.

Con bé kéo tôi, “Học tỷ đi theo em.” An Lộ đưa tôi về kí túc xá, tôi tắm rửa thay quần áo, nói chuyện câu được câu chăng với nó, “Trước khi nhìn thấy ảnh, em thực sự không ngờ đến chị và Cố Trì Quân…”

Con bé than mấy tiếng, “Mấy tháng trước, đại khái là khoảng mấy ngày trước công diễn “Ba Chương Cam Kết”, Cố Trì Quân đến MAX thông báo, em gặp anh ấy ở ngoài sudio một lần, lúc đó anh ấy đang gọi điện thoại, vẻ mặt vô cùng dịu dàng, lúc đó em liền nghĩ, anh ấy nhất định đang nói chuyện với người rất yêu quý, bây giờ mới biết là chị.”

Tôi nói: “Cô đừng nói nữa.”

Vẻ mặt An Lộ tiu nghỉu, “Học tỷ, em biết chị không muốn nghe, nhưng em vẫn phải nói ra… Cho dù chị cảm thấy em đáng ghét. Chị và Cố Trì Quân đang qua lại, yêu đương bình thường, chuyện này hoàn toàn không mất mặt. Cố Trì Quân chịu vì chị mà rời khỏi màn ảnh, mỗi người em biết đều hết thảy cảm thấy vô cùng lãng mạn, đều nói Cố Trì Quân là người đàn ông tốt khó kiếm trên thế gian.” Anh thực sự là một người rất tốt.

“Sẽ có người phản ứng quá khích, không có cách nào khác, ai nói Cố Trì Quân là người của công chúng chứ,” An Lộ nhún vai, “Nhưng chị hoàn toàn không cần phải để tâm. Tin tức em cũng đang xem, kì thực cũng không có chỗ nói quá mức. Qua mấy tháng nữa, mọi người nhắc lại chuyện này, chỉ có thể nói hai từ “truyền kỳ”.”

Tôi mặc quần áo đi ra từ phòng tắm, tóc vẫn còn nhỏ nước, “An Lộ, cô vẫn chưa hiểu sao? Trong hai ba ngày chuyện này đã phát triển đến mức này, người nhằm vào không phải Cố Trì Quân mà là chị.”

An Lộ lục tung các kệ tìm máy sấy của tôi, không bình luận gì với lời này, xem ra nó cũng rõ ràng, “Người nổi tiếng yêu đương cũng không coi là chuyện lớn, nhưng từ lúc ảnh của chị bị lôi ra ánh sáng, tiêu điểm đã rơi trên người chị,” Tôi nhìn An Lộ, “cô hẳn là đã biết mẹ chị là ai rồi chứ?” Vẻ mặt An Lộ phức tạp, “Lúc trước không biết… bây giờ, cũng có nghe thấy.”

“Báo trí giống như phát cuồng đưa tin về chị, thậm chí kéo cả bố chị vào, nhưng không hề nhắc một chữ đến mẹ chị,” Tôi nói, “Với ngọn nguồn tin tức của những bài báo này, bọn họ có thể không biết thân phận của mẹ chị sao? Cho dù là bây giờ không biết, nhưng sớm muộn cũng sẽ biết. Lời đồn đại căn bản không ngăn được, nhưng bọn họ căn bản không để ý, còn theo đến tận trường.”

An Lộ không nói gì, cầm máy sấy giúp tôi sấy tóc. Tôi nghĩ điểm tốt nhất cô nàng đàn em này là hiểu ý người, lúc nên nói thì nói, lúc không nên nói thì im miệng, trước nay không nhiều chuyện không hỏi nhiều, cũng chẳng trách Lâm Tấn Tu đối xử với nó khác với người khác.

Tôi cực kỳ mệt mỏi, mạnh mẽ lấy tinh thần, “An Lộ, cô lái xe đến hả? Giúp chị một chuyện.” Tôi biết, thời gian này nếu như Lâm Tấn Tu không ở trường thì ở trụ sở chính của MAX, nếu không có giấy thông hành đương nhiên tôi không vào được MAX. Dưới sự dẫn đường của An Lộ, tôi đi thang máy ngắm cảnh lên tầng thượng.

Tôi nghĩ đây chính lại cái lợi của giàu có đẳng cấp, có thể đứng ở nơi cao nhất của thành phố ngắm nhìn toàn bộ thành phố. Tuy không có hẹn trước, nhưng thư kí của anh ta nghe nói là tôi, lập tức gọi tôi vào. Phòng làm việc của Lâm Tấn Tu vô cùng rộng rãi, ánh nắng tràn ngập, đơn giản mà thoải mái, lấy hai màu đen trắng làm chủ đạo, vừa nhìn liền thấy không khí kinh doanh đậm đặc. Có việc cầu người, tôi quy củ đứng trước bàn làm việc rộng bốn mét vuông đen nhánh của anh ta, chỉ cảm thấy người ngồi sau bàn rất có khí thế phán quan, rất khiếp người.

“Học trưởng.” Tôi khẽ gọi anh ta.

“Sao, hai ngày không gặp liền tiều tụy thành như vậy?” Tuy tôi cúi dầu nhưng có thể cảm nhận được anh ta đang nhìn tôi. Thực sự là biết rõ rồi còn cố hỏi, anh ta hẳn là biết rõ ngọn nguồn hơn hai hết. “Em đến tìm anh còn nhanh hơn anh dự đoán.” Lâm Tấn Tu mở miệng, lật một tờ văn kiện trên bàn, “Đến muộn nữa thì không kịp rồi…”

Tôi cảm thấy đầu tôi sắp nổ tung rồi, “Anh muốn cái giá gì?”

Lâm Tấn Tu khẽ thở ra một hơi, “Hứa Chân, anh muốn gì em luôn rất rõ ràng.” Là khoản nợ khó đòi như thế nào? Đầu tôi đau như muốn nứt ra, trước mắt là từng màn máu liên tiếp từng màn sương trắng, có một khoảng khắc đến tôi ở đâu cũng không rõ ràng, tôi thì thầm tự nói, “Em sẽ không ra nước ngoài cùng Cố Trì Quân, em sẽ chia tay cùng anh ấy…” Hoàn toàn nhìn không rõ khuôn mặt của Lâm Tấn Tu, tôi nghe thấy giọng nói của anh ta, “Điều này chưa đủ.”

Trong phòng họp mở thiết bị sưởi, thổi vào tóc và mặt tôi, tôi cảm thấy nước mắt sắp bị xông ra rồi “Đây là điều em có thể làm được,” Huyệt thái dương của tôi giật thình thịch, “Anh không thể yêu cầu em nhiều hơn.”

Anh ta nhìn chằm chằm tôi hồi lâu, “Hứa Chân, ngồi xuống sô pha.”

Chân tôi mềm nhũn, đến sức lực đi tới bên cạnh sô pha cũng không có, chậm chậm quỳ xuống, mệt mỏi lắc đầu, cảm thấy giống như có vô số những con muỗi trong suốt nhìn không thấy đang bay lượn xung quanh tôi, tầm nhìn mơ hồ, xâm nhập vào thân thể, tôi chỉ cảm thấy trong cuộc đời này, từ trước đến nay chưa từng đau lòng như vậy. Trong mờ mịt Lâm Tấn Tu đi tới bên tôi, tôi ôm chân anh ta, “Em cầu xin anh, học trưởng. Chỉ cần bố em, bố em…”

“Đứng lên.” Anh ta nửa ôm nửa dìu tôi tới sô pha, rồi thuận tay cầm ly cà phê của anh ta đặt vào tay tôi. Tôi nhìn thấy khuôn mặt của Lâm Tấn Tu xuất hiện sau lớp sương mù. Hai tay tôi nắm lấy cái ly, cảm thấy hơi ấm từ ly cà phê thêm đường và sữa dấy lên, lan tỏa toàn thân.

Tôi yên lặng nhìn khuôn mặt của Lâm Tấn Tu, bỗng nhiên cảm thấy rất lâu rồi tôi không nhìn thẳng anh ta. Không cần nói, bề ngoài của Lâm Tấn Tu cố nhiên không bằng Cố Trì Quân, nhưng trong đám đàn ông thì cũng coi như là đỉnh rồi, ánh mắt anh ta nhìn tôi có vẻ cực kì chăm chú, chăm chú nhìn ba giây liền khiến người ta có cảm giác mờ ám. Anh ta xuất thân quá tốt, cũng quá thông minh, lớn lên trong hào quang, con gái đều có ý với anh ta, vì vậy anh ta cảm thấy có những thứ bản thân sinh ra đã có hoặc sẽ có, vì thế anh vĩnh viễn không học được khoan dung, nhất định là tôi nhìn chăm chú anh ta quá lâu, Lâm Tấn Tu bỗng nhiên chuyển ánh mắt, lúc lâu sau nói: “Được, anh đồng ý với em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện