Thanh Tiến Độ Sinh Tồn
Chương 10
Sau khi đã vào mật đạo, thanh tiến độ của Liêm Quân bắt đầu nhanh chóng lùi về, rất nhanh đã hạ xuống 500, triệt để bảo đảm an toàn. Thanh tiến độ của Thời Tiến cũng hạ, về 690.
Thời Tiến thấy thế tuy thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại nghiến răng nghiến lợi, đồng thời còn có vài suy đoán, nói trong đầu: “Thanh này của bảo bối nhà cậu, mỗi lần nguy cơ giải trừ liền lui về 500, 500 còn lại kia…”
Tiểu Tử cổ động tiếp lời: “Tiến Tiến có ý kiến gì?”
Thời Tiến liếc mắt nhìn Liêm Quân được Quẻ Tam đẩy phía trước, suy đoán: “500 còn lại kia có thể liên quan tới tình trạng thân thể Liêm Quân hay không?”
“Tui cảm thấy là Tiến Tiến đoán đúng rồi, Tiến Tiến thật thông minh! Tiến Tiến ổ yêu nị!” Tiểu Tử nhiệt liệt nịnh hót, nỗ lực dỗ Thời Tiến vui vẻ.
Tâm tình Thời Tiến thật vất vả mới tốt lại thiếu chút nữa bị câu thông báo buồn nôn này của Tiểu Tử phá hoại, vội véo chính mình một cái để bình tĩnh lại, hỏi: “Thân thể của bảo bối nhà cậu rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sinh bệnh à?”
Ngữ khí Tiểu Tử nghiêm chỉnh lại, trả lời: “Không phải, bảo bối có thân thể yếu bẩm sinh, khu thần kinh cũng có chút vấn đề.”
“Có ý gì?” Thời Tiến cau mày.
Tiểu Tử thở dài, nói tường tận: “Bảo bối là sinh non, thân thể vẫn luôn không tốt, hai chân bẩm sinh vô lực, mà khi đó không nghiêm trọng như hiện tại, hằng ngày vẫn có thể đi lại, cũng có thể làm ít rèn luyện cường thân cơ bản, chỉ là không thể vận động mạnh trong thời gian dài, hơn nữa hai chân sau khi vận động mạnh sẽ co giật khó chịu rất lâu. Kỳ thực nếu như cứ tiếp tục như vậy, lấy nghị lực cùng trình độ nỗ lực của bảo bối, từ từ luyện tốt thân thể chỉ là chuyện sớm hay muộn, nhưng mấy năm trước ‘Diệt’ xảy ra chút chuyện, bảo bối bị người ám toán, trúng một loại độc tố thần kinh kiểu mới, thiếu chút nữa là đi luôn, sau đó tuy rằng miễn cưỡng giải được độc, nhưng vẫn bị tổn thương căn cơ, thân thể triệt để sụp đổ.”
Thời Tiến càng nghe càng nhíu mày chặt hơn, tiếp tục hỏi: “Vậy chân của anh ta…”
“Hiện tại cũng có thể đi, nhưng không được mấy bước, hơn nữa bởi vì ảnh hưởng mà độc tố lưu lại, thần kinh cảm giác đau ở chân bảo bối trở nên đặc biệt mẫn cảm, cậu đã từng nghe chuyện cổ tích nhảy múa trên mũi đao chứ, bây giờ bảo bối đi đường đại khái chính là loại cảm giác đó.”
Nhảy múa trên mũi đao.
Thời Tiến không nhịn được liếc mắt nhìn Liêm Quân ngồi trên xe lăn phía trước lần nữa, trầm tư hồi lâu, lông mày đột nhiên chậm rãi buông lỏng ra, hỏi: “Tiểu Tử, trong thanh tiến độ có tồn tại nhân tố dẫn đến cái chết không thể tiêu trừ sao?”
Tiểu Tử bị hỏi đến sững sờ, trả lời: “Không tồn tại, không thì trận đánh này quá không công bằng đối với cậu và bảo bối.”
“Vậy thì dễ làm rồi!” Thời Tiến liền phấn chấn lên, vui vẻ nói rằng, “Nếu không tồn tại nhân tố không thể tiêu trừ, vậy chứng minh thân thể bảo bối nhà cậu vẫn có thể chữa, chỉ cần tìm đúng phương pháp, anh ta nhất định sẽ lại khỏe mạnh một lần nữa!”
Tiểu Tử lơ ngơ vài giây, sau đó cũng chậm rãi cười ngây ngô, nói rằng: “Đúng, đúng nha, thanh tiến độ sẽ không lừa người, nếu như 500 thanh tiến độ còn lại của bảo bối thật sự là phương diện thân thể… A a a, Tiến Tiến cậu thật tốt, Tiến Tiến ổ yêu nị, Tiến Tiến ổ có phải là có thể nhìn thấy nị cùng bảo bối sinh khỉ —— “
Ngữ khí Thời Tiến u ám: “Biết tự mình hại mình không?”
“… Tiến Tiến, sắp đi hết mật đạo.” Tiểu Tử sửa lời, vì chính mình sắp bị hoãn chết.
Thời Tiến ngẩng đầu nhìn qua, quả nhiên nhìn thấy đã đi đến cuối mật đạo, một cánh cửa sắt đang lẳng lặng đứng ở điểm điểm cùng.
Quẻ Tam đi mở cửa, Liêm Quân thì lại trượt ròng rọc của ghế tựa, để mình đối diện với Thời Tiến phía sau, hỏi: “Sao lại yên tĩnh như vậy, đang suy nghĩ gì?”
Thời Tiến nhìn về phía anh, quét mắt nhìn thân thể đơn bạc và sắc mặt tái nhợt của anh, tâm tình phức tạp thở dài, trả lời: “Đang nghĩ tháng này anh có thể phát tiền thưởng cho tôi hay không, tôi đã giúp anh bắt sống Quẻ Tứ đó.”
Liêm Quân không nghĩ rằng sẽ nghe được một câu trả lời như thế, trầm mặc vài giây, ngón tay gõ gõ tay vịn xe lăn, dứt khoát thuận theo lời nói của cậu, hỏi: “Cậu muốn dạng tiền thưởng gì, quyền lợi? Tiền tài? Hoặc là… tự do.”
Hả? Tiền thưởng thì ra không phải đơn thuần chỉ là tiền mặt, còn có thể có hàm nghĩa khác sao?
Thời Tiến nghi hoặc, không rõ hàm nghĩa ẩn giấu trong lời nói của Liêm Quân, vừa mới chuẩn bị xua tay nói anh đưa lương gấp bội là được rồi, nghĩ đến gì đó, liền nuốt lời nói trở về, xác nhận hỏi: “Cái tiền thưởng này, là tôi nói cái gì anh cũng cho, cũng đáp ứng đúng không?”
Cậu vừa hỏi vấn đề này, ngón tay Liêm Quân ngừng gõ tay vịn, Quẻ Tam cạnh cửa và Quẻ Nhị xuất hiện phía sau cửa cũng dừng nói, cùng nhau quay đầu nhìn lại.
Thời Tiến khó hiểu, hỏi: “Các anh làm sao vậy, tôi nói cái gì kỳ quái sao?”
“Không có.” Liêm Quân thu lại tâm tình, vung vung tay bảo Quẻ Tam và Quẻ Nhị thu tầm mắt lại, cam kết: “Cậu muốn cái gì? Chỉ cần cậu mở miệng, tôi đều đáp ứng.”
Được bảo đảm, Thời Tiến yên tâm, nói rằng: “Vậy tôi muốn —— “
Oành ——
Một tiếng nổ mạnh lớn đột nhiên truyền đến từ đằng xa, lời Thời Tiến nói bị nổ tới trôi ngược về, nghiêng đầu nhìn sang phương hướng âm thanh truyền tới—— nhưng cái gì cậu cũng không thấy, sau cửa mật đạo là một phòng y tế nhỏ bốn phía khép kín, trên tường không có cung cấp cửa sổ để cậu quan sát tình huống bên ngoài.
Liêm Quân cau mày, dặn dò Quẻ Nhị cùng Quẻ Tam đi xử lý tàn đảng của Quẻ Tứ còn đang nhảy nhót bên ngoài, di chuyển xe lăn tới gần Thời Tiến một chút, nói rằng: “Không cần phân tâm, Thời Tiến, cậu muốn cái gì.”
Biểu hiện của anh đối với vấn đề này chấp nhất một cách bất ngờ, hơi có tư thế không hỏi ra kết quả là không bỏ qua.
Thời Tiến ngoảnh đầu quay lại, lần thứ hai nỗ lực há mồm.
Ầm ầm ầm ——
Lại là tiếng nổ mạnh dày đặc liên tiếp truyền đến, hơn nữa phương vị những tiếng động này phát ra vậy mà lại hoàn toàn không giống nhau, Thời Tiến mất bình tĩnh, kinh ngạc thốt lên: “Vườn trái cây của chúng ta sẽ không bị tàn đảng của Quẻ Tứ nổ sạch luôn chứ, gối ôm của tôi vẫn còn để ở bên trong khu ký túc xá!”
Nhiều lần bị tiếng nổ mạnh cắt ngang cuộc hội thoại, Liêm Quân không còn kiên nhẫn, nhấc tay nắm lấy cánh tay Thời Tiến, dùng sức nhéo một cái dời lực chú ý của cậu về, trầm giọng hỏi: “Thời Tiến, rốt cuộc là cậu muốn gì?”
Tay anh quá lạnh, Thời Tiến bị lạnh đến giật mình một cái, rốt cục mới phát hiện tâm tình anh không đúng, nhịn xuống ý định thu tay về, nhíu nhíu mày, trở tay kéo tay anh xuống nắm chặt, nhẹ nhàng xoa xoa giúp anh sưởi ấm, trả lời: “Anh gấp cái gì, tôi chỉ là muốn cùng anh ăn cơm mỗi ngày, còn có sao tay anh lại lạnh như vậy, nhiệt độ ngày hôm nay không thấp mà.”
Cùng nhau ăn cơm mỗi ngày?
Liêm Quân sững sờ, nhìn tay mình được cậu ôn nhu xoa nắn, ánh mắt dao động vài giây, cánh tay căng thẳng chậm rãi thả lỏng, không dấu vết rút ngắn khoảng cách của hai người, hỏi giống như dụ dỗ: “Ý của cậu là, cậu muốn trở thành tồn tại như đám người Quẻ Nhất, nắm giữ quyền lợi ngang bằng bọn họ, lưu lại ở ngay bên cạnh* tôi? Hoặc là trở thành… cái gì đó so với bọn họ còn thân mật hơn?”
* raw là thiếp thân [贴身], từ này có thể hiểu là bên cạnh/ngay cạnh, cũng có thể hiểu là dán sát bên người (thiếp: sát bên).
Tại sao đột nhiên lại tới gần như vậy… Thời Tiến lùi về sau một bước, lắc đầu trả lời: “Không phải, tôi chỉ là đơn thuần muốn cùng anh ăn cơm, dù sao thức ăn của anh nhất định là ngon hơn so với ở ký túc xá. Ài, khẩu vị của sư phụ ở nhà ăn ký túc xá hơi nặng, nấu nhiều dầu nhiều muối, tôi là thật sự ăn không quen.”
Biểu tình của Liêm Quân đờ ra, tầm mắt rơi vào cái chân lùi về sau của cậu, hỏi: “… Chỉ có vậy?”
“Chỉ vậy thôi, chờ chút, có người đến.” Biểu tình của Thời Tiến nghiêm nghị, rút súng ra nắm trong tay, trước tiên đẩy Liêm Quân vô góc tường, sau đó mò tới cạnh cửa, tỉ mỉ nghe tiếng bước chân bên ngoài từ từ tới gần.
3 mét, 2 mét, 1 mét… Thời Tiến lên đạn, chăm chú nhìn chốt cửa bị vặn.
Cùm cụp, cửa mở, Thời Tiến lập tức chĩa súng qua, ngón tay móc vào cò súng.
“Đừng kích động, là tôi.” Quẻ Nhị nhấc tay làm bộ dáng đầu hàng, làm yên lòng Thời Tiến rồi tìm tìm bên trong, tìm thấy Liêm Quân đang trượt từ góc ra, báo cáo, “Đã xử lý xong tàn đảng, Quẻ Tứ quả nhiên cấu kết người ngoài, nỗ lực làm một chiêu trong ứng ngoài hợp, hiện tại người mai phục ở bên ngoài đã bị lực lượng cảnh sát một lưới bắt hết.”
Liêm Quân trượt xe lăn đi ra, không hề liếc mắt nhìn Thời Tiến cái nào, trả lời: “Không tệ.” Nói xong lướt qua hai người, tự mình trượt xe lăn rời khỏi.
Quẻ Nhị nghi hoặc, nhìn về phía Thời Tiến, làm khẩu hình: Cậu chọc Quân thiếu tức giận?
Thời Tiến đầu tiên là lắc đầu, sau đó lại gật đầu một cái, chần chờ trả lời: “Đại khái là vậy…”
Quẻ Nhị hứng thú, hỏi: “Cậu làm cái gì? Quân thiếu nhìn lạnh lùng, kỳ thực tính khí rất tốt, cậu có thể chọc giận anh ấy cũng coi như có bản lĩnh.”
Thời Tiến thở dài: “Tôi nói cho anh ta biết tôi kiêng ăn, muốn tới chỗ anh ta ăn cơm chùa… Yêu cầu này thật sự rất quá đáng sao?”
Quẻ Nhị: “…… Phụt.”
Thời Tiến liếc mắt nhìn hắn, bẻ ngón tay.
“Đừng đừng đừng, đừng động thủ, cậu… ài, Cậu…” Quẻ Nhị đè tay cậu lại, liều mạng nín cười, cuối cùng thực sự không nhịn được, phì cười vài tiếng, đưa tay vỗ vỗ vai cậu, than một câu “Cậu bé ngốc”, rồi đi.
Sắc mặt Thời Tiến đen như đáy nồi —— anh mới ngốc! Cả nhà anh đều ngốc!
…
Lúc hừng đông, rốt cục giải quyết xong xuôi trận nội loạn do Quẻ Tứ khơi mào, Quẻ Tứ bị bắt sống, tàn đảng của gã bị lôi ra toàn bộ, bên trong vườn trái cây Hoa Hoa bừa bộn khắp nơi, tổn thất tạo thành do bị nổ là vô số.
Khu ký túc xá Thời Tiến cư trú cũng bị nổ sụp, cậu muốn đi ngủ bù sau một đêm bận rộn, lại phát hiện vậy mà mình không có giường để ngủ.
Quẻ Nhị xách theo một cái túi đi ngang qua, thấy thế an ủi: “Đừng nghĩ nhiều, cố chống đỡ tiếp đi, ngày hôm nay chúng ta phải dời đi, lát nữa xe đến liền, cậu có thể ngủ ở trên xe.”
Thời Tiến quay đầu nhìn hắn, hỏi: “Dời đi? Đi đâu?”
“Đi Thành phố B, kỳ thực chúng ta phải đi từ nửa tháng trước rồi, nếu không phải vì giải quyết cái mầm họa Quẻ Tứ này sớm một chút đi, mọi người cũng sẽ không tiếp tục ở cái ổ nghèo trong hốc núi này, sau khi mà tất cả sự tình đều xử lý xong. Đối với người theo nghề này như chúng ta mà nói, ở lâu một chỗ chính là tối kỵ.” Quẻ Nhị giải thích, nghĩ đến cái gì đó, nói thêm, “Đúng rồi, tới thành phố B rồi chúng ta cũng không thể mặc quần áo vườn trái cây nữa, đi, đi lĩnh trang bị với tôi.”
Thời Tiến đáp một tiếng, cuối cùng lưu luyến nhìn ký túc xá từng ở không lâu trước mặt, ngoan ngoãn đi theo Quẻ Nhị.
Nửa giờ sau, mọi người vườn trái cây thay đổi một bộ trang bị và đạo cụ lên một chiếc xe nhà loại nhỏ được cải trang, chạy tới sân bay tỉnh Y.
Chỗ ngồi bên trong xe nhà là hình chữ “U”, Thời Tiến ngồi ở một bên chữ “U”, bên cạnh là Quẻ Nhị, đối diện là Quẻ Tam và Quẻ Ngũ mặt hàm hậu rất ít ra ngoài hành động, chuyển sang góc khác chữ “U”, ngồi ở chủ vị chính là Liêm Quân và người đàn ông nhã nhặn —— cũng chính là Quẻ Nhất.
Lúc này Quẻ Nhất đang cầm cái máy tính bảng nhấn tới nhấn lui, trên người ngoại trừ sắc mặt có chút tái nhợt, không nhìn ra dấu vết bị thương nào.
Bên trong xe rất yên tĩnh, không một ai nói chuyện. Thời Tiến không hiểu sao có chút bất an, hơi di chuyển cái mông, vừa định tán dóc với Tiểu Tử trong đầu để dời đi một chút lực chú ý, đã thấy Quẻ Nhất cầm máy tính bảng đứng lên, dùng dây cắm nối máy tính bảng với màn hình TV của xe.
TV mở lên, chiếu một hình ảnh được quay lại, Thời Tiến ngạc nhiên phát hiện, người trong hình lại là chính bản thân mình đang điên cuồng đạp xe đạp chạy như bay trên đường tối hôm qua.
Quẻ Nhất điều chỉnh tốt hình ảnh rồi quay người, mặt hướng về phía mọi người, tầm mắt đặc biệt dừng một chút trên người Thời Tiến, nói rằng: “Thừa dịp hiện tại nhàn rỗi, theo yêu cầu của Quân thiếu, chúng ta tổng duyệt* một chút biểu hiện của người mới Thời Tiến trong hoạt động thanh trừ kẻ phản bội tối hôm qua.”
* raw là ‘phục bàn’ [复盘]: “Phục bàn” là thuật ngữ trong cờ vây, nghĩa gốc là sau khi người chơi hạ xong bàn cờ, bố trí lại quá trình đánh cờ ở trên bàn cờ một lần nữa, nhìn xem chỗ nào hạ tốt, chỗ nào hạ không tốt, chỗ nào có thể có cách hạ khác hoặc thậm chí là cách hạ tốt hơn không v.v…. Việc đem quá trình đánh cờ trở về trạng thái cũ hơn nữa tiến hành nghiên cứu và thảo luận, phân tích, chính là “phục bàn”.
Thời Tiến: “………”
Thời Tiến thấy thế tuy thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại nghiến răng nghiến lợi, đồng thời còn có vài suy đoán, nói trong đầu: “Thanh này của bảo bối nhà cậu, mỗi lần nguy cơ giải trừ liền lui về 500, 500 còn lại kia…”
Tiểu Tử cổ động tiếp lời: “Tiến Tiến có ý kiến gì?”
Thời Tiến liếc mắt nhìn Liêm Quân được Quẻ Tam đẩy phía trước, suy đoán: “500 còn lại kia có thể liên quan tới tình trạng thân thể Liêm Quân hay không?”
“Tui cảm thấy là Tiến Tiến đoán đúng rồi, Tiến Tiến thật thông minh! Tiến Tiến ổ yêu nị!” Tiểu Tử nhiệt liệt nịnh hót, nỗ lực dỗ Thời Tiến vui vẻ.
Tâm tình Thời Tiến thật vất vả mới tốt lại thiếu chút nữa bị câu thông báo buồn nôn này của Tiểu Tử phá hoại, vội véo chính mình một cái để bình tĩnh lại, hỏi: “Thân thể của bảo bối nhà cậu rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sinh bệnh à?”
Ngữ khí Tiểu Tử nghiêm chỉnh lại, trả lời: “Không phải, bảo bối có thân thể yếu bẩm sinh, khu thần kinh cũng có chút vấn đề.”
“Có ý gì?” Thời Tiến cau mày.
Tiểu Tử thở dài, nói tường tận: “Bảo bối là sinh non, thân thể vẫn luôn không tốt, hai chân bẩm sinh vô lực, mà khi đó không nghiêm trọng như hiện tại, hằng ngày vẫn có thể đi lại, cũng có thể làm ít rèn luyện cường thân cơ bản, chỉ là không thể vận động mạnh trong thời gian dài, hơn nữa hai chân sau khi vận động mạnh sẽ co giật khó chịu rất lâu. Kỳ thực nếu như cứ tiếp tục như vậy, lấy nghị lực cùng trình độ nỗ lực của bảo bối, từ từ luyện tốt thân thể chỉ là chuyện sớm hay muộn, nhưng mấy năm trước ‘Diệt’ xảy ra chút chuyện, bảo bối bị người ám toán, trúng một loại độc tố thần kinh kiểu mới, thiếu chút nữa là đi luôn, sau đó tuy rằng miễn cưỡng giải được độc, nhưng vẫn bị tổn thương căn cơ, thân thể triệt để sụp đổ.”
Thời Tiến càng nghe càng nhíu mày chặt hơn, tiếp tục hỏi: “Vậy chân của anh ta…”
“Hiện tại cũng có thể đi, nhưng không được mấy bước, hơn nữa bởi vì ảnh hưởng mà độc tố lưu lại, thần kinh cảm giác đau ở chân bảo bối trở nên đặc biệt mẫn cảm, cậu đã từng nghe chuyện cổ tích nhảy múa trên mũi đao chứ, bây giờ bảo bối đi đường đại khái chính là loại cảm giác đó.”
Nhảy múa trên mũi đao.
Thời Tiến không nhịn được liếc mắt nhìn Liêm Quân ngồi trên xe lăn phía trước lần nữa, trầm tư hồi lâu, lông mày đột nhiên chậm rãi buông lỏng ra, hỏi: “Tiểu Tử, trong thanh tiến độ có tồn tại nhân tố dẫn đến cái chết không thể tiêu trừ sao?”
Tiểu Tử bị hỏi đến sững sờ, trả lời: “Không tồn tại, không thì trận đánh này quá không công bằng đối với cậu và bảo bối.”
“Vậy thì dễ làm rồi!” Thời Tiến liền phấn chấn lên, vui vẻ nói rằng, “Nếu không tồn tại nhân tố không thể tiêu trừ, vậy chứng minh thân thể bảo bối nhà cậu vẫn có thể chữa, chỉ cần tìm đúng phương pháp, anh ta nhất định sẽ lại khỏe mạnh một lần nữa!”
Tiểu Tử lơ ngơ vài giây, sau đó cũng chậm rãi cười ngây ngô, nói rằng: “Đúng, đúng nha, thanh tiến độ sẽ không lừa người, nếu như 500 thanh tiến độ còn lại của bảo bối thật sự là phương diện thân thể… A a a, Tiến Tiến cậu thật tốt, Tiến Tiến ổ yêu nị, Tiến Tiến ổ có phải là có thể nhìn thấy nị cùng bảo bối sinh khỉ —— “
Ngữ khí Thời Tiến u ám: “Biết tự mình hại mình không?”
“… Tiến Tiến, sắp đi hết mật đạo.” Tiểu Tử sửa lời, vì chính mình sắp bị hoãn chết.
Thời Tiến ngẩng đầu nhìn qua, quả nhiên nhìn thấy đã đi đến cuối mật đạo, một cánh cửa sắt đang lẳng lặng đứng ở điểm điểm cùng.
Quẻ Tam đi mở cửa, Liêm Quân thì lại trượt ròng rọc của ghế tựa, để mình đối diện với Thời Tiến phía sau, hỏi: “Sao lại yên tĩnh như vậy, đang suy nghĩ gì?”
Thời Tiến nhìn về phía anh, quét mắt nhìn thân thể đơn bạc và sắc mặt tái nhợt của anh, tâm tình phức tạp thở dài, trả lời: “Đang nghĩ tháng này anh có thể phát tiền thưởng cho tôi hay không, tôi đã giúp anh bắt sống Quẻ Tứ đó.”
Liêm Quân không nghĩ rằng sẽ nghe được một câu trả lời như thế, trầm mặc vài giây, ngón tay gõ gõ tay vịn xe lăn, dứt khoát thuận theo lời nói của cậu, hỏi: “Cậu muốn dạng tiền thưởng gì, quyền lợi? Tiền tài? Hoặc là… tự do.”
Hả? Tiền thưởng thì ra không phải đơn thuần chỉ là tiền mặt, còn có thể có hàm nghĩa khác sao?
Thời Tiến nghi hoặc, không rõ hàm nghĩa ẩn giấu trong lời nói của Liêm Quân, vừa mới chuẩn bị xua tay nói anh đưa lương gấp bội là được rồi, nghĩ đến gì đó, liền nuốt lời nói trở về, xác nhận hỏi: “Cái tiền thưởng này, là tôi nói cái gì anh cũng cho, cũng đáp ứng đúng không?”
Cậu vừa hỏi vấn đề này, ngón tay Liêm Quân ngừng gõ tay vịn, Quẻ Tam cạnh cửa và Quẻ Nhị xuất hiện phía sau cửa cũng dừng nói, cùng nhau quay đầu nhìn lại.
Thời Tiến khó hiểu, hỏi: “Các anh làm sao vậy, tôi nói cái gì kỳ quái sao?”
“Không có.” Liêm Quân thu lại tâm tình, vung vung tay bảo Quẻ Tam và Quẻ Nhị thu tầm mắt lại, cam kết: “Cậu muốn cái gì? Chỉ cần cậu mở miệng, tôi đều đáp ứng.”
Được bảo đảm, Thời Tiến yên tâm, nói rằng: “Vậy tôi muốn —— “
Oành ——
Một tiếng nổ mạnh lớn đột nhiên truyền đến từ đằng xa, lời Thời Tiến nói bị nổ tới trôi ngược về, nghiêng đầu nhìn sang phương hướng âm thanh truyền tới—— nhưng cái gì cậu cũng không thấy, sau cửa mật đạo là một phòng y tế nhỏ bốn phía khép kín, trên tường không có cung cấp cửa sổ để cậu quan sát tình huống bên ngoài.
Liêm Quân cau mày, dặn dò Quẻ Nhị cùng Quẻ Tam đi xử lý tàn đảng của Quẻ Tứ còn đang nhảy nhót bên ngoài, di chuyển xe lăn tới gần Thời Tiến một chút, nói rằng: “Không cần phân tâm, Thời Tiến, cậu muốn cái gì.”
Biểu hiện của anh đối với vấn đề này chấp nhất một cách bất ngờ, hơi có tư thế không hỏi ra kết quả là không bỏ qua.
Thời Tiến ngoảnh đầu quay lại, lần thứ hai nỗ lực há mồm.
Ầm ầm ầm ——
Lại là tiếng nổ mạnh dày đặc liên tiếp truyền đến, hơn nữa phương vị những tiếng động này phát ra vậy mà lại hoàn toàn không giống nhau, Thời Tiến mất bình tĩnh, kinh ngạc thốt lên: “Vườn trái cây của chúng ta sẽ không bị tàn đảng của Quẻ Tứ nổ sạch luôn chứ, gối ôm của tôi vẫn còn để ở bên trong khu ký túc xá!”
Nhiều lần bị tiếng nổ mạnh cắt ngang cuộc hội thoại, Liêm Quân không còn kiên nhẫn, nhấc tay nắm lấy cánh tay Thời Tiến, dùng sức nhéo một cái dời lực chú ý của cậu về, trầm giọng hỏi: “Thời Tiến, rốt cuộc là cậu muốn gì?”
Tay anh quá lạnh, Thời Tiến bị lạnh đến giật mình một cái, rốt cục mới phát hiện tâm tình anh không đúng, nhịn xuống ý định thu tay về, nhíu nhíu mày, trở tay kéo tay anh xuống nắm chặt, nhẹ nhàng xoa xoa giúp anh sưởi ấm, trả lời: “Anh gấp cái gì, tôi chỉ là muốn cùng anh ăn cơm mỗi ngày, còn có sao tay anh lại lạnh như vậy, nhiệt độ ngày hôm nay không thấp mà.”
Cùng nhau ăn cơm mỗi ngày?
Liêm Quân sững sờ, nhìn tay mình được cậu ôn nhu xoa nắn, ánh mắt dao động vài giây, cánh tay căng thẳng chậm rãi thả lỏng, không dấu vết rút ngắn khoảng cách của hai người, hỏi giống như dụ dỗ: “Ý của cậu là, cậu muốn trở thành tồn tại như đám người Quẻ Nhất, nắm giữ quyền lợi ngang bằng bọn họ, lưu lại ở ngay bên cạnh* tôi? Hoặc là trở thành… cái gì đó so với bọn họ còn thân mật hơn?”
* raw là thiếp thân [贴身], từ này có thể hiểu là bên cạnh/ngay cạnh, cũng có thể hiểu là dán sát bên người (thiếp: sát bên).
Tại sao đột nhiên lại tới gần như vậy… Thời Tiến lùi về sau một bước, lắc đầu trả lời: “Không phải, tôi chỉ là đơn thuần muốn cùng anh ăn cơm, dù sao thức ăn của anh nhất định là ngon hơn so với ở ký túc xá. Ài, khẩu vị của sư phụ ở nhà ăn ký túc xá hơi nặng, nấu nhiều dầu nhiều muối, tôi là thật sự ăn không quen.”
Biểu tình của Liêm Quân đờ ra, tầm mắt rơi vào cái chân lùi về sau của cậu, hỏi: “… Chỉ có vậy?”
“Chỉ vậy thôi, chờ chút, có người đến.” Biểu tình của Thời Tiến nghiêm nghị, rút súng ra nắm trong tay, trước tiên đẩy Liêm Quân vô góc tường, sau đó mò tới cạnh cửa, tỉ mỉ nghe tiếng bước chân bên ngoài từ từ tới gần.
3 mét, 2 mét, 1 mét… Thời Tiến lên đạn, chăm chú nhìn chốt cửa bị vặn.
Cùm cụp, cửa mở, Thời Tiến lập tức chĩa súng qua, ngón tay móc vào cò súng.
“Đừng kích động, là tôi.” Quẻ Nhị nhấc tay làm bộ dáng đầu hàng, làm yên lòng Thời Tiến rồi tìm tìm bên trong, tìm thấy Liêm Quân đang trượt từ góc ra, báo cáo, “Đã xử lý xong tàn đảng, Quẻ Tứ quả nhiên cấu kết người ngoài, nỗ lực làm một chiêu trong ứng ngoài hợp, hiện tại người mai phục ở bên ngoài đã bị lực lượng cảnh sát một lưới bắt hết.”
Liêm Quân trượt xe lăn đi ra, không hề liếc mắt nhìn Thời Tiến cái nào, trả lời: “Không tệ.” Nói xong lướt qua hai người, tự mình trượt xe lăn rời khỏi.
Quẻ Nhị nghi hoặc, nhìn về phía Thời Tiến, làm khẩu hình: Cậu chọc Quân thiếu tức giận?
Thời Tiến đầu tiên là lắc đầu, sau đó lại gật đầu một cái, chần chờ trả lời: “Đại khái là vậy…”
Quẻ Nhị hứng thú, hỏi: “Cậu làm cái gì? Quân thiếu nhìn lạnh lùng, kỳ thực tính khí rất tốt, cậu có thể chọc giận anh ấy cũng coi như có bản lĩnh.”
Thời Tiến thở dài: “Tôi nói cho anh ta biết tôi kiêng ăn, muốn tới chỗ anh ta ăn cơm chùa… Yêu cầu này thật sự rất quá đáng sao?”
Quẻ Nhị: “…… Phụt.”
Thời Tiến liếc mắt nhìn hắn, bẻ ngón tay.
“Đừng đừng đừng, đừng động thủ, cậu… ài, Cậu…” Quẻ Nhị đè tay cậu lại, liều mạng nín cười, cuối cùng thực sự không nhịn được, phì cười vài tiếng, đưa tay vỗ vỗ vai cậu, than một câu “Cậu bé ngốc”, rồi đi.
Sắc mặt Thời Tiến đen như đáy nồi —— anh mới ngốc! Cả nhà anh đều ngốc!
…
Lúc hừng đông, rốt cục giải quyết xong xuôi trận nội loạn do Quẻ Tứ khơi mào, Quẻ Tứ bị bắt sống, tàn đảng của gã bị lôi ra toàn bộ, bên trong vườn trái cây Hoa Hoa bừa bộn khắp nơi, tổn thất tạo thành do bị nổ là vô số.
Khu ký túc xá Thời Tiến cư trú cũng bị nổ sụp, cậu muốn đi ngủ bù sau một đêm bận rộn, lại phát hiện vậy mà mình không có giường để ngủ.
Quẻ Nhị xách theo một cái túi đi ngang qua, thấy thế an ủi: “Đừng nghĩ nhiều, cố chống đỡ tiếp đi, ngày hôm nay chúng ta phải dời đi, lát nữa xe đến liền, cậu có thể ngủ ở trên xe.”
Thời Tiến quay đầu nhìn hắn, hỏi: “Dời đi? Đi đâu?”
“Đi Thành phố B, kỳ thực chúng ta phải đi từ nửa tháng trước rồi, nếu không phải vì giải quyết cái mầm họa Quẻ Tứ này sớm một chút đi, mọi người cũng sẽ không tiếp tục ở cái ổ nghèo trong hốc núi này, sau khi mà tất cả sự tình đều xử lý xong. Đối với người theo nghề này như chúng ta mà nói, ở lâu một chỗ chính là tối kỵ.” Quẻ Nhị giải thích, nghĩ đến cái gì đó, nói thêm, “Đúng rồi, tới thành phố B rồi chúng ta cũng không thể mặc quần áo vườn trái cây nữa, đi, đi lĩnh trang bị với tôi.”
Thời Tiến đáp một tiếng, cuối cùng lưu luyến nhìn ký túc xá từng ở không lâu trước mặt, ngoan ngoãn đi theo Quẻ Nhị.
Nửa giờ sau, mọi người vườn trái cây thay đổi một bộ trang bị và đạo cụ lên một chiếc xe nhà loại nhỏ được cải trang, chạy tới sân bay tỉnh Y.
Chỗ ngồi bên trong xe nhà là hình chữ “U”, Thời Tiến ngồi ở một bên chữ “U”, bên cạnh là Quẻ Nhị, đối diện là Quẻ Tam và Quẻ Ngũ mặt hàm hậu rất ít ra ngoài hành động, chuyển sang góc khác chữ “U”, ngồi ở chủ vị chính là Liêm Quân và người đàn ông nhã nhặn —— cũng chính là Quẻ Nhất.
Lúc này Quẻ Nhất đang cầm cái máy tính bảng nhấn tới nhấn lui, trên người ngoại trừ sắc mặt có chút tái nhợt, không nhìn ra dấu vết bị thương nào.
Bên trong xe rất yên tĩnh, không một ai nói chuyện. Thời Tiến không hiểu sao có chút bất an, hơi di chuyển cái mông, vừa định tán dóc với Tiểu Tử trong đầu để dời đi một chút lực chú ý, đã thấy Quẻ Nhất cầm máy tính bảng đứng lên, dùng dây cắm nối máy tính bảng với màn hình TV của xe.
TV mở lên, chiếu một hình ảnh được quay lại, Thời Tiến ngạc nhiên phát hiện, người trong hình lại là chính bản thân mình đang điên cuồng đạp xe đạp chạy như bay trên đường tối hôm qua.
Quẻ Nhất điều chỉnh tốt hình ảnh rồi quay người, mặt hướng về phía mọi người, tầm mắt đặc biệt dừng một chút trên người Thời Tiến, nói rằng: “Thừa dịp hiện tại nhàn rỗi, theo yêu cầu của Quân thiếu, chúng ta tổng duyệt* một chút biểu hiện của người mới Thời Tiến trong hoạt động thanh trừ kẻ phản bội tối hôm qua.”
* raw là ‘phục bàn’ [复盘]: “Phục bàn” là thuật ngữ trong cờ vây, nghĩa gốc là sau khi người chơi hạ xong bàn cờ, bố trí lại quá trình đánh cờ ở trên bàn cờ một lần nữa, nhìn xem chỗ nào hạ tốt, chỗ nào hạ không tốt, chỗ nào có thể có cách hạ khác hoặc thậm chí là cách hạ tốt hơn không v.v…. Việc đem quá trình đánh cờ trở về trạng thái cũ hơn nữa tiến hành nghiên cứu và thảo luận, phân tích, chính là “phục bàn”.
Thời Tiến: “………”
Bình luận truyện