Thánh Viện
Chương 84: Phân tích nan đề (bốn)
Bradley và Melina đột nhiên bị cố định tại chỗ!
Bọn họ cảm thấy thân thể giống như bị cái gì ngăn chặn, cơ hồ không thở nổi.
Bradley miễn cưỡng quay đầu, nhìn nam tử tóc đỏ ngạo nghễ đang giằng co với Hydeine, gian nan phun ra hai chữ, “Thần, uy.”
Máu loãng đột nhiên phun ra như suối từ miệng vết thương của Dilin. Sắc mặt cậu trắng xanh, khí thở ra nhiều hơn hít vào, hiển nhiên đã đến thời điểm sinh tử.
Bradley và Melina liếc nhau, trong lòng cùng ra một quyết định.
Kỳ thật tinh thần lực của ma pháp sư không phải không thể cạn kiệt, từ xưa có một chú ngữ có thể làm được điều này. Nhưng cái giá phải trả tương đối bi thảm. Tinh thần lực một khi đã cạn kiệt đến mức ấy, sẽ biến thành thương tổn vĩnh viễn. Nói cách khác, từ đó về sau, tinh thần lực của bọn họ sẽ giảm mạnh. Giống như cái chén đựng nước bị hổng một lỗ, không bao giờ có thể rót đầy nữa.
Nhưng thời điểm này, không còn thời gian tự hỏi về sau ra sao, ý nghĩ duy nhất trong đầu bọn họ chính là vô luận thế nào đều phải mang Dilin đi.
Chú văn rất nhanh niệm xong.
Tinh thần vốn khô cạn đột nhiên dâng đầy.
Thủy nguyên tố trôi nổi trong không khí tụ tập thành kết giới, giúp bọn họ chống lại thần uy áp chế. Tại khoảnh khắc tứ chi khôi phục tri giác, bọn họ lao nhanh về phía ma pháp trận Melina bố trí trước đó.
Thủy kết giới nhanh chóng sinh ra vết rách.
Đây là lần đọc chú ngữ nhanh nhất trong đời của Melina.
Ngay tại khoảnh khắc ma pháp trận không gian phát động, bà phát hiện Dilin mở mắt, nhìn thẳng về phía Hydeine.
Thủy kết giới sụp đổ.
Hơi nước ào ào rớt xuống như đá sỏi, vừa vặn ngăn trở tầm mắt cậu.
Nhoáng một cái, bọn họ đã trở về thành Dabe…
“Bọn họ đi rồi.” Nam tử tóc đỏ nói.
Hydeine không trả lời. Bởi vì chỉ cần hắn vừa mở miệng, máu loãng sẽ chảy ra. Bradley và Melina đứng cách nam tử tóc đỏ một đoạn còn bị áp chế đến không thể nhúc nhích, huống chi Hydeine trực diện đối kháng với gã! Lục phủ ngũ tạng trong thân thể cơ hồ xoắn thành một khối, hai chân như bị đổ chì, giờ phút này còn có thể đứng, hoàn toàn dựa vào ý chí của hắn.
Nam tử tóc đỏ nói: “Kỳ thật ta rất tán thưởng ngươi.”
Tơ máu từ khóe miệng chậm rãi chảy xuống.
“Bất quá, ta cũng thực chán ghét ngươi.” Nam tử tóc đỏ vừa dứt lời, đã thấy Hydeine cong đầu gối quỳ xuống.
Khóe miệng gã giương lên, “Xem ra kiêu ngạo của nhân loại cũng có hạn…” Hỏa tiễn xuyên qua ngực gã nhanh đến mức ngay cả bản thân gã cũng không thấy rõ ràng.
Nam tử tóc đỏ khiếp sợ cúi đầu.
Hydeine một tay chống đỡ, nháy mắt đã di động về sau hơn mười thước, sau đó từng chút từng chút chậm rãi đứng lên.
Lửa đỏ nhảy múa chung quanh hắn.
Vui vẻ và minh diễm.
Nhưng phân nhiệt tình không phản chiếu trong cặp mắt trạm lam kia. Ánh mắt hắn lạnh như băng, “Lần này, ta thay Dilin trả lại cho ngươi.”
Nam tử tóc đỏ cúi đầu nhìn miệng vết thương bị lửa xuyên thủng. Bởi vì để trần nửa thân trên, cho nên miệng vết thương càng thêm rõ ràng, ngay cả tơ máu cũng không có, hơn nữa mắt thường có thể thấy nó chậm rãi khép lại.
“Nếu là nhân loại, như vậy sẽ chết?” Gã cười lạnh.
Hydeine nói: “Vừa rồi mới chỉ là bắt đầu.”
Hắn lấy từ túi không gian ra một ma pháp trượng, bắt đầu ngâm xướng chú ngữ.
Nam tử tóc đỏ lạnh lùng nhìn hắn, “Mất đi nguyên tố tinh linh, chuyển sang ngâm xướng để sử dụng cấm chú sao? Bất quá, ngươi cho rằng cấm chú lợi hại hơn nguyên tố tinh linh?”
Cát vàng bốn phía dựng thẳng thành bức tường, quay cuồng trong không trung vọt tới.
Cấm chú của Hydeine hoàn thành.
“Liệt diễm phần thành!”
Cấm chú ma pháp tối cao của hỏa hệ ma pháp sư.
Vô số lửa cháy từ trên mặt đất tụ lại, tạo thành biển lửa.
Nam tử tóc đỏ tùy ý để liệt hỏa thiêu đốt hai chân mình, tươi cười đùa cợt.
Kỳ thật liệt diễm phần thành mặc dù là cấm chú ma pháp, nhưng đặc biệt của nó là tính sát thương quy mô lớn, thích hợp để công thành đoạt đất, sử dụng để chiến đấu với một cao thủ thì hơi lộ vẻ yếu ớt.
Tường cát càng lúc càng gần.
Hydeine đứng dưới tường cát cao mấy chục thước, giống như một con kiến bất cứ lúc nào cũng có thể bị nghiền nát.
Trong mắt nam tử tóc đỏ hiện lên ánh tàn nhẫn, ý niệm giết chóc trong thân thể như muốn xông ra, cơ hồ kiềm chế không nổi.
Gã hung hăng cắn đầu lưỡi, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm về phía Hydeine, lại tựa hồ lướt qua hắn nhìn thành Dabe.
Tường cát rốt cục chôn vùi Hydeine.
Nam tử tóc đỏ thế nhưng không thở ra, gã đột nhiên cảm thấy nguy hiểm. Cảm giác này lâu rồi gã chưa nếm phải. Nếu không phải bản năng thân thể vẫn duy trì cảnh giới, gã thậm chí sẽ cho rằng đó là ảo giác.
Thân thể của gã khẽ nhúc nhích, mới vừa bước nửa bước về hướng Hydeine biến mất, gan bàn chân đột nhiên đau xót, hỏa diễm nóng rực cơ hồ đâm thủng chân.
Cảnh sắc bốn phía bỗng nhiên biến đổi.
Một nguyên tố tinh linh cao lớn ở trước mặt hắn vũ động, dáng múa yêu dã giống như khiêu khích không lời.
Hydeine đứng sau nguyên tố tinh linh, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt lại sáng khác thường.
Nam tử tóc đỏ chậm rãi dịch chân, thân thể có chút bất ổn, “Lửa giận tinh linh?”
Nguyên tố tinh linh tổng cộng phân làm hai loại.
Một là loại bình thường, từ nguyên tố biến thành tinh linh. Một loại khác là nguyên tố tinh linh có ý thức, sức mạnh của chúng rất lớn, cơ hồ gấp mười lần nguyên tố tinh linh bình thường. Nhưng đồng thời, chúng cũng có cá tính độc lập, thập phần khó chơi, thậm chí có đôi khi chủ động công kích người triệu hoán mình. Bất quá tại Mộng đại lục, có rất ít người có thể có nguyên tố tinh linh loại sau. Người có được thường chỉ có hai kết cục, một là chết cũng không nói ra nó tồn tại, hai là chết không thể nói ra nó tồn tại.
Hậu quả là, hiện nay Mộng đại lục không có mấy người biết nguyên tố tinh linh cũng phân loại.
Nam tử tóc đỏ nhìn chằm chằm Hydeine, đồng tử co rút, “Ngươi không sợ bị nó cắn trả?”
Hydeine nói: “Giết ngươi xong ta sẽ lo lắng vấn đề đó.”
“Giết ta?” Nam tử tóc đỏ ngửa mặt lên trời cười to, sau đó trầm giọng: “Ngươi thật sự là nhân loại cường đại nhất ta từng gặp, bất quá cũng chỉ như vậy. Ngươi cho rằng lòng bàn chân là nơi yếu ớt nhất của ta?”
Hydeine không trả lời, trả lời gã là công kích của lửa giận tinh linh.
Ngọn lửa trong đêm đen chói lòa đến mức khiến cho người ta không thể mở mắt.
Nam tử tóc đỏ nhìn chằm chằm ngọn lửa thấu trời, huyết sắc trong mắt rốt cục kiềm chế không nổi, hừng hực dấy lên…
“Ổn định.”
Dilin mơ hồ nghe thấy có người đi tới đi lui bên tai, vết thương trên bụng khiến cậu đau đến suýt ngất. Hầu kết cậu giật giật, mùi máu đầy miệng.
“Trò tỉnh rồi?” Thanh âm lạnh lùng của Melina vang lên.
“Không có việc gì.” Khuôn mặt tròn vo của Meron xuất hiện bên giường. Hiển nhiên, tại thời khắc mấu chốt ra tay cứu người chính là vị tư tế Quang Minh thần hội này. Quang Minh thần hội nổi tiếng nhất về thuật trị liệu quang hệ. Đây là một trong những nguyên nhân nó duy trì được ảnh hưởng trọng yếu tại đại lục.
Môi Dilin ngập ngừng, muốn mở ra, lại không có khí lực.
Melina nói: “Hydeine còn chưa trở về.”
Ánh sáng trong mắt Dilin lập tức tán đi, ngơ ngác nhìn cuối giường đến ngẩn người.
Melina đột nhiên thở dài: “Mọi người đỡ trò ấy đi.”
Meron ngăn cản: “Thương thế của cậu ta không thích hợp hoạt động.”
Melina nói: “Chẳng lẽ ông không nhận ra kỳ thật trò ấy muốn nhìn về phía tiền tuyến?”
Weiler ở bên hừ lạnh: “Chẳng phải đều là tường sao, nhìn bên kia không được à?”
“Ngu ngốc.” Melina mắng xong, tay nhẹ nhàng huơ huơ.
Thân thể Dilin di động, sau đó chậm rãi nằm xuống cuối giường. Dù cậu chỉ nhìn thấy tường, nhưng vẫn chớp chớp đôi mắt với Melina.
“Các ông đều ở trong này?” Pamela đi vào, “Ai đang coi vương tử Ningya?”
Weiler nói: “Hope ở đó, huống chi cậu ấy đã bất tỉnh, sao phải coi?”
Melina hỏi: “Các ngươi chuẩn bị rút lui?”
Pamela nói: “Chúng ta đã là nhóm cuối cùng. Nếu không phải hiện tại vương tử Ningya không thích hợp để di chuyển, các người đến nơi sẽ chỉ nhìn thấy một tòa thành rỗng.”
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai.
Sắc mặt Pamela đại biến, vội vàng lao ra, quát: “Có chuyện gì?”
“Có quái nhân chạy ra ngoài.”
Pamela nhất thời mất tăm.
Quái nhân.
Meron và Weiler liếc nhau, vội vàng nhảy qua cửa sổ ra ngoài.
Melina nhíu mày, cuối cùng quyết định ở lại. Hiện tại việc duy nhất bà cần làm là bảo đảm Dilin bình an.
Bọn họ cảm thấy thân thể giống như bị cái gì ngăn chặn, cơ hồ không thở nổi.
Bradley miễn cưỡng quay đầu, nhìn nam tử tóc đỏ ngạo nghễ đang giằng co với Hydeine, gian nan phun ra hai chữ, “Thần, uy.”
Máu loãng đột nhiên phun ra như suối từ miệng vết thương của Dilin. Sắc mặt cậu trắng xanh, khí thở ra nhiều hơn hít vào, hiển nhiên đã đến thời điểm sinh tử.
Bradley và Melina liếc nhau, trong lòng cùng ra một quyết định.
Kỳ thật tinh thần lực của ma pháp sư không phải không thể cạn kiệt, từ xưa có một chú ngữ có thể làm được điều này. Nhưng cái giá phải trả tương đối bi thảm. Tinh thần lực một khi đã cạn kiệt đến mức ấy, sẽ biến thành thương tổn vĩnh viễn. Nói cách khác, từ đó về sau, tinh thần lực của bọn họ sẽ giảm mạnh. Giống như cái chén đựng nước bị hổng một lỗ, không bao giờ có thể rót đầy nữa.
Nhưng thời điểm này, không còn thời gian tự hỏi về sau ra sao, ý nghĩ duy nhất trong đầu bọn họ chính là vô luận thế nào đều phải mang Dilin đi.
Chú văn rất nhanh niệm xong.
Tinh thần vốn khô cạn đột nhiên dâng đầy.
Thủy nguyên tố trôi nổi trong không khí tụ tập thành kết giới, giúp bọn họ chống lại thần uy áp chế. Tại khoảnh khắc tứ chi khôi phục tri giác, bọn họ lao nhanh về phía ma pháp trận Melina bố trí trước đó.
Thủy kết giới nhanh chóng sinh ra vết rách.
Đây là lần đọc chú ngữ nhanh nhất trong đời của Melina.
Ngay tại khoảnh khắc ma pháp trận không gian phát động, bà phát hiện Dilin mở mắt, nhìn thẳng về phía Hydeine.
Thủy kết giới sụp đổ.
Hơi nước ào ào rớt xuống như đá sỏi, vừa vặn ngăn trở tầm mắt cậu.
Nhoáng một cái, bọn họ đã trở về thành Dabe…
“Bọn họ đi rồi.” Nam tử tóc đỏ nói.
Hydeine không trả lời. Bởi vì chỉ cần hắn vừa mở miệng, máu loãng sẽ chảy ra. Bradley và Melina đứng cách nam tử tóc đỏ một đoạn còn bị áp chế đến không thể nhúc nhích, huống chi Hydeine trực diện đối kháng với gã! Lục phủ ngũ tạng trong thân thể cơ hồ xoắn thành một khối, hai chân như bị đổ chì, giờ phút này còn có thể đứng, hoàn toàn dựa vào ý chí của hắn.
Nam tử tóc đỏ nói: “Kỳ thật ta rất tán thưởng ngươi.”
Tơ máu từ khóe miệng chậm rãi chảy xuống.
“Bất quá, ta cũng thực chán ghét ngươi.” Nam tử tóc đỏ vừa dứt lời, đã thấy Hydeine cong đầu gối quỳ xuống.
Khóe miệng gã giương lên, “Xem ra kiêu ngạo của nhân loại cũng có hạn…” Hỏa tiễn xuyên qua ngực gã nhanh đến mức ngay cả bản thân gã cũng không thấy rõ ràng.
Nam tử tóc đỏ khiếp sợ cúi đầu.
Hydeine một tay chống đỡ, nháy mắt đã di động về sau hơn mười thước, sau đó từng chút từng chút chậm rãi đứng lên.
Lửa đỏ nhảy múa chung quanh hắn.
Vui vẻ và minh diễm.
Nhưng phân nhiệt tình không phản chiếu trong cặp mắt trạm lam kia. Ánh mắt hắn lạnh như băng, “Lần này, ta thay Dilin trả lại cho ngươi.”
Nam tử tóc đỏ cúi đầu nhìn miệng vết thương bị lửa xuyên thủng. Bởi vì để trần nửa thân trên, cho nên miệng vết thương càng thêm rõ ràng, ngay cả tơ máu cũng không có, hơn nữa mắt thường có thể thấy nó chậm rãi khép lại.
“Nếu là nhân loại, như vậy sẽ chết?” Gã cười lạnh.
Hydeine nói: “Vừa rồi mới chỉ là bắt đầu.”
Hắn lấy từ túi không gian ra một ma pháp trượng, bắt đầu ngâm xướng chú ngữ.
Nam tử tóc đỏ lạnh lùng nhìn hắn, “Mất đi nguyên tố tinh linh, chuyển sang ngâm xướng để sử dụng cấm chú sao? Bất quá, ngươi cho rằng cấm chú lợi hại hơn nguyên tố tinh linh?”
Cát vàng bốn phía dựng thẳng thành bức tường, quay cuồng trong không trung vọt tới.
Cấm chú của Hydeine hoàn thành.
“Liệt diễm phần thành!”
Cấm chú ma pháp tối cao của hỏa hệ ma pháp sư.
Vô số lửa cháy từ trên mặt đất tụ lại, tạo thành biển lửa.
Nam tử tóc đỏ tùy ý để liệt hỏa thiêu đốt hai chân mình, tươi cười đùa cợt.
Kỳ thật liệt diễm phần thành mặc dù là cấm chú ma pháp, nhưng đặc biệt của nó là tính sát thương quy mô lớn, thích hợp để công thành đoạt đất, sử dụng để chiến đấu với một cao thủ thì hơi lộ vẻ yếu ớt.
Tường cát càng lúc càng gần.
Hydeine đứng dưới tường cát cao mấy chục thước, giống như một con kiến bất cứ lúc nào cũng có thể bị nghiền nát.
Trong mắt nam tử tóc đỏ hiện lên ánh tàn nhẫn, ý niệm giết chóc trong thân thể như muốn xông ra, cơ hồ kiềm chế không nổi.
Gã hung hăng cắn đầu lưỡi, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm về phía Hydeine, lại tựa hồ lướt qua hắn nhìn thành Dabe.
Tường cát rốt cục chôn vùi Hydeine.
Nam tử tóc đỏ thế nhưng không thở ra, gã đột nhiên cảm thấy nguy hiểm. Cảm giác này lâu rồi gã chưa nếm phải. Nếu không phải bản năng thân thể vẫn duy trì cảnh giới, gã thậm chí sẽ cho rằng đó là ảo giác.
Thân thể của gã khẽ nhúc nhích, mới vừa bước nửa bước về hướng Hydeine biến mất, gan bàn chân đột nhiên đau xót, hỏa diễm nóng rực cơ hồ đâm thủng chân.
Cảnh sắc bốn phía bỗng nhiên biến đổi.
Một nguyên tố tinh linh cao lớn ở trước mặt hắn vũ động, dáng múa yêu dã giống như khiêu khích không lời.
Hydeine đứng sau nguyên tố tinh linh, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt lại sáng khác thường.
Nam tử tóc đỏ chậm rãi dịch chân, thân thể có chút bất ổn, “Lửa giận tinh linh?”
Nguyên tố tinh linh tổng cộng phân làm hai loại.
Một là loại bình thường, từ nguyên tố biến thành tinh linh. Một loại khác là nguyên tố tinh linh có ý thức, sức mạnh của chúng rất lớn, cơ hồ gấp mười lần nguyên tố tinh linh bình thường. Nhưng đồng thời, chúng cũng có cá tính độc lập, thập phần khó chơi, thậm chí có đôi khi chủ động công kích người triệu hoán mình. Bất quá tại Mộng đại lục, có rất ít người có thể có nguyên tố tinh linh loại sau. Người có được thường chỉ có hai kết cục, một là chết cũng không nói ra nó tồn tại, hai là chết không thể nói ra nó tồn tại.
Hậu quả là, hiện nay Mộng đại lục không có mấy người biết nguyên tố tinh linh cũng phân loại.
Nam tử tóc đỏ nhìn chằm chằm Hydeine, đồng tử co rút, “Ngươi không sợ bị nó cắn trả?”
Hydeine nói: “Giết ngươi xong ta sẽ lo lắng vấn đề đó.”
“Giết ta?” Nam tử tóc đỏ ngửa mặt lên trời cười to, sau đó trầm giọng: “Ngươi thật sự là nhân loại cường đại nhất ta từng gặp, bất quá cũng chỉ như vậy. Ngươi cho rằng lòng bàn chân là nơi yếu ớt nhất của ta?”
Hydeine không trả lời, trả lời gã là công kích của lửa giận tinh linh.
Ngọn lửa trong đêm đen chói lòa đến mức khiến cho người ta không thể mở mắt.
Nam tử tóc đỏ nhìn chằm chằm ngọn lửa thấu trời, huyết sắc trong mắt rốt cục kiềm chế không nổi, hừng hực dấy lên…
“Ổn định.”
Dilin mơ hồ nghe thấy có người đi tới đi lui bên tai, vết thương trên bụng khiến cậu đau đến suýt ngất. Hầu kết cậu giật giật, mùi máu đầy miệng.
“Trò tỉnh rồi?” Thanh âm lạnh lùng của Melina vang lên.
“Không có việc gì.” Khuôn mặt tròn vo của Meron xuất hiện bên giường. Hiển nhiên, tại thời khắc mấu chốt ra tay cứu người chính là vị tư tế Quang Minh thần hội này. Quang Minh thần hội nổi tiếng nhất về thuật trị liệu quang hệ. Đây là một trong những nguyên nhân nó duy trì được ảnh hưởng trọng yếu tại đại lục.
Môi Dilin ngập ngừng, muốn mở ra, lại không có khí lực.
Melina nói: “Hydeine còn chưa trở về.”
Ánh sáng trong mắt Dilin lập tức tán đi, ngơ ngác nhìn cuối giường đến ngẩn người.
Melina đột nhiên thở dài: “Mọi người đỡ trò ấy đi.”
Meron ngăn cản: “Thương thế của cậu ta không thích hợp hoạt động.”
Melina nói: “Chẳng lẽ ông không nhận ra kỳ thật trò ấy muốn nhìn về phía tiền tuyến?”
Weiler ở bên hừ lạnh: “Chẳng phải đều là tường sao, nhìn bên kia không được à?”
“Ngu ngốc.” Melina mắng xong, tay nhẹ nhàng huơ huơ.
Thân thể Dilin di động, sau đó chậm rãi nằm xuống cuối giường. Dù cậu chỉ nhìn thấy tường, nhưng vẫn chớp chớp đôi mắt với Melina.
“Các ông đều ở trong này?” Pamela đi vào, “Ai đang coi vương tử Ningya?”
Weiler nói: “Hope ở đó, huống chi cậu ấy đã bất tỉnh, sao phải coi?”
Melina hỏi: “Các ngươi chuẩn bị rút lui?”
Pamela nói: “Chúng ta đã là nhóm cuối cùng. Nếu không phải hiện tại vương tử Ningya không thích hợp để di chuyển, các người đến nơi sẽ chỉ nhìn thấy một tòa thành rỗng.”
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai.
Sắc mặt Pamela đại biến, vội vàng lao ra, quát: “Có chuyện gì?”
“Có quái nhân chạy ra ngoài.”
Pamela nhất thời mất tăm.
Quái nhân.
Meron và Weiler liếc nhau, vội vàng nhảy qua cửa sổ ra ngoài.
Melina nhíu mày, cuối cùng quyết định ở lại. Hiện tại việc duy nhất bà cần làm là bảo đảm Dilin bình an.
Bình luận truyện