[Thanh Vũ] Cứ Thế Theo Đuổi Cậu
Chương 29: Tại Sao Muỗi Đốt Tôi Lại Không Đốt Anh?
Con chó nhỏ bị mẹ Vương mang đi, Phùng Kiến Vũ cảm thấy có chút luyến tiếc. Thế nhưng chó nhỏ mới đẻ được một tháng, nếu để mẹ Vương nuôi thì nhất định nó sẽ không sống được, vừa vặn nhà bạn của mẹ Vương có chó mới sinh, nên tạm thời có thể nhận nuôi thêm chú chó nhỏ.
Vương Thanh nhìn ra được Phùng Kiến Vũ không vui liền dỗ dành cậu: "Mẹ tôi nói chờ tiểu Thặng có thể ăn được, sẽ mang về nhà nuôi mà".
"Ừ" Phùng Kiến Vũ chép miệng hai cái, bỗng dưng chộp được trọng điểm: "Đợi một chút, tiểu Thặng?".
Vương Thanh đắc ý nói: "Tôi đặt tên cho nó đấy, thấy thế nào?. Rất hợp đúng không?".
*Thặng là dư thừa =))) có người thiếu đánh đây mà
Phùng Kiến Vũ mười phần ghét bỏ: "Hợp cái gì mà hợp???. Có con chó nào lại đặt tên như vậy không!!!!. Không thể đặt tên nào dễ nghe hơn à?".
Vương Thanh ghé lên bàn nhìn cậu: "Con chó nhỏ bị bỏ lại. Cẩu Thặng. Thực tế là như vậy mà, bằng không cậu muốn tên gì?".
Phùng Kiến Vũ vuốt cằm suy nghĩ một hồi, trên đầu bỗng lóe lên ánh sáng: "Gọi là Tháp Tháp".
"Đó là tên cho chó sao?".
Vương Thanh vươn tay bóp bóp má cậu, gần đây thịt trên mặt Phùng Kiến Vũ nhiều lên, hắn càng ngày càng thích nhéo.
"Sao không phải?. Chó của Majin Buu tên này mà, hồi nhỏ anh có xem qua bảy viên ngọc rồng không?".
Vương Thanh hừ một tiếng: "Có xem qua, tôi thế nào lại không nhớ chó của hắn có tên?".
"Có, tại sao không có?. Chính là Tháp Tháp, vừa nhìn đã biết anh không phải fan của Bảy viên ngọc rồng" Phùng Kiến Vũ càng nói càng kích động, đứng lên lục lục giá sách. Cậu nhất định phải tìm ra chứng cứ: "Truyện tranh của tôi đâu nhỉ?. À phải rồi, ở nhà cũ..".
Vương Thanh kéo cậu ngồi xuống: "Được được được, cậu nói thế nào thì là thế đó".
Phùng Kiến Vũ lần này vừa vui mừng chưa được hai phút lại bắt đầu lo lắng: "Anh nói ba mẹ anh bận như vậy, có thời gian chăm sóc nó sao?. Ai, mẹ tôi nếu không bị dị ứng thì tốt quá rồi".
Vương Thanh xoa nhẹ đỉnh đầu Phùng Kiến Vũ: "Được rồi. Yên tâm đi, mẹ tôi thích chó như vậy, nếu không nuôi được cũng sẽ tìm cho nó một người chủ tốt".
Phùng Kiến Vũ suy nghĩ một chút rồi cũng vui vẻ trở lại: "Cũng đúng a~, nhờ cả vào dì".
Vương Thanh cũng cười theo cậu, giơ tay lên nhẹ nhàng bẹo bẹo má Phùng Kiến Vũ: "Ngốc nghếch".
Mẹ Phùng gõ cửa một cái gọi hai đứa con trai đang nghỉ ngơi ra ăn hoa quả. Chia mỗi người một miếng dưa hấu, một quả đào, một bát nho. Vương Thanh cầm miếng dưa hấu lên ngửi ngửi, cười hề hề ghé sát Phùng Kiến Vũ nói: "Sao tôi thấy dưa hấu có mùi chocolate?".
Phùng Kiến Vũ nhìn hắn như nhìn bệnh nhân tâm thần: "Vô nghĩa".
Vương Thanh đưa miếng dưa hấu tới miệng cậu: "Không tin thì nếm thử đi".
Phùng Kiến Vũ theo thói quen há mồm căn một miếng, ngoại trừ vị ngọt của dưa thì không hề thấy vị gì khác. Lúc này cậu cảm nhận sâu sắc việc mình đã bị tên kia đùa giỡn: "Đồ lừa đảo. Chocolate nào, anh mới là chocolate".
Vương Thanh bị cậu đá một cái cũng không tức giận, vừa ăn vừa cười hì hì. Hắn quay đầu thấy mẹ Phùng đang xem phim truyền hình, nhớ đến Phùng Kiến Vũ giấu giấu diếm diếm chuyện kia liền không nhịn được lên tiếng hỏi: "Dì ơi, dì biết mối tình đầu của Đại Vũ là ai không ạ?".
Mẹ con nhà họ Phùng bị hắn hỏi liền sững người nhìn nhau, sau đó giống như nghĩ ra chuyện gì rất thú vị, hai người đều không nhịn được mà cười thành tiếng.
"Nó nói mà con cũng tin sao?" mẹ Phùng cười đến chảy nước mắt: "Vậy mà cũng là mối tình đầu sao?".
Phùng Kiến Vũ cười cười uy hiếp mẹ: "Mẹ, không cho mẹ nói".
Vương Thanh nhanh nhanh ngồi vào bên cạnh mẹ Phùng vừa bóp vai vừa xoa bóp chân: "Dì, dì nói đi.. nói cho con biết đi".
"Được được được" mẹ Phùng vỗ vỗ chân hắn: "Nó lúc nhỏ còn ở cùng bà nội, bà nội Đại Vũ đặc biệt thích xem Tân Bạch Nương tử truyền kì, khi đó nó mới ba tuổi chứ mấy. Có hôm dì ở nhà trông nó, nó nói với dì "mẹ mẹ mẹ mẹ, sau này lớn con muốn kết hôn với Bạch nương tử". Trong lòng dì còn nghĩ thằng nhỏ này thật có tiền đồ, sau đó còn chưa kịp khen nó, nó đã khóc òa lên. Dì hỏi nó làm sao, nó bảo "mẹ mẹ, nếu lúc ngủ nàng biến thành rắn cắn con sao?" ".
"Ha ha ha ha ha ha ha!!!!".
Vương Thanh cười đến độ từ trên ghế salon trượt dài xuống đất. Phùng Kiến Vũ đi tới đạp một cước: "Không được cười!!".
Vương Thanh nắm nắm hai tay xoa xoa mặt: "Không được.. không được.. vẫn muốn cười. Ha ha ha ha ha ah".
Phùng Kiến Vũ đỏ mặt giơ chân đá một cái vào mông hắn, Vương Thanh kêu ai ôi, cười đến không đứng dậy nổi, chỉ có thể nằm bò ra đất mà tránh né.
"Cười nữa đem anh ném xuống tầng".
"Tôi nhịn, tôi nhịn... tôi không nhịn được...".
---------
Phùng Kiến Vũ tắm xong cầm nhang muỗi đi vào, Vương Thanh nằm trên giường nhìn cậu. Hắn dùng vẻ mặt ngây thơ nhìn Phùng Kiến Vũ, giả giọng trẻ con nói: "Tiểu Vũ ca, nếu nàng biến thành con rắn to thì phải làm sao?".
"Cho anh một cái tát" Phùng Kiến Vũ xông đến cho hắn một cái tát: "Không được nhắc đến nữa".
Vương Thanh cười đến cơ mặt cũng căng cứng hết cả: "Không nói nữa, không nhắc nữa, ai nhắc lại là con chó con. Ai da.. cậu còn bé sao lại đáng yêu như vậy a~".
Phùng Kiến Vũ ánh mắt sắc như đao ném tới, Vương Thanh lập tức chuyển chủ đề: "Cậu mang nhang muỗi vào làm gì?. Trong nhà có muỗi à?".
"Có a~~" Phùng Kiến Vũ vén áo lên cho hắn xem vết muỗi cắn trên vai: "Lúc tắm hôm qua còn không thấy, không biết cắn từ khi nào, lại không thấy ngứa".
Vương Thanh lấy ngón tay sờ sờ lên mấy vết đỏ, hắn không biết nên giải thích với Phùng Kiến Vũ như thế nào... cái này vốn không phải là muỗi đốt. Cái này chỉ một thời gian sau sẽ tự biến mất, tên khoa học gọi là tử ban... hay nói cho đơn giản là vết hôn á!!!.
"Anh gãi giúp tôi, tôi thấy không ngứa" Phùng Kiến Vũ vẫn không biết chuyện, một mực cho rằng mình bị muỗi cắn.
Vương Thanh ở sau lưng cậu gãi gãi vài cái, dần dần chuyển từ gãi sang xoa. Phùng Kiến Vũ cầm điện thoại di động của hắn muốn xem nốt nửa cuốn tiểu thuyết, không cẩn thận bấm nhầm lịch sử trò chuyện, bên trong hiện lên một dãy số lưu duy nhất một chữ "Đồng".
Phùng Kiến Vũ bĩu môi bấm tắt điện thoại của Vương Thanh, đứng dậy đi tắt đèn trong lòng vẫn còn chút khó hiểu: "Anh nói, muỗi sao lại cắn tôi không cắn anh?".
Vương Thanh giả giọng trẻ nhỏ: "Bởi vì cậu ngọt a~".
"Ngọt cái đầu anh, anh ăn thử chưa?".
"Cậu qua đây cho tôi cắn một miếng".
Trong bóng tôi, Vương Thanh kéo cậu lên giường đè xuống hôn một cái: "Thử rồi. Ngọt". Những lời này không biết làm thế nào chạm đến điểm cười của Phùng Kiến Vũ, làm cậu cười đến cả giường cũng rung lên.
"Còn một tuần nữa là đi học á".
Vương Thanh ôm cổ Phùng Kiến Vũ mà cọ tới cọ lui: "Sao thế, ngủ chung quen rồi không có tôi không ngủ được sao?".
"Thao" Phùng Kiến Vũ trở tay cho hắn một cái tát: "Chớ ôm tôi, anh không thấy nóng a?".
Vương Thanh đỉnh đỉnh vào mông cậu: "Tôi không nóng, người cậu mát".
"Anh không nóng tôi nóng".
"Cậu không nóng cậu không nóng. Được rồi, ngủ".
---------
Trương Viễn cuối cùng cũng được giải thoát khỏi trường bổ túc, hô hoán bằng hữu cùng ra ngoài chơi, vừa lúc Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ được nghỉ nửa ngày, cả hai liền vui vẻ nhập hội.
Bàn bạc nửa ngày, cuối cùng quyết định sẽ đi bơi trước, sau đó đi ăn thịt quay. Phùng Kiến Vũ vừa nghe đến thịt quay cả người liền kích động, nhanh chóng làm xong hết bài tập.
Trước khi ngủ, Phùng Kiến Vũ xác nhận một lần nữa những đồ cần mang theo đi bơi, rồi mới hài lòng lên giường nằm xuống cạnh Vương Thanh. Vương Thanh xoa xoa đầu cậu: "Cậu thế nào lại giống trẻ con như vậy?. Chỉ cần là ra ngoài chơi, bất luận cái gì cũng đều cao hứng như vậy".
"Làm sao anh hiểu được. À.. lâu lắm rồi tôi không đi bơi, anh nói xem liệu ngày mai tôi có bị chìm xuống đáy không?".
Phùng Kiến Vũ ngầng đầu nhìn hắn, đôi mắt to đen láy hướng lên, Vương Thanh nhìn thế nào cũng thấy thật đẹp. Không nhịn được cúi xuống cắn một cái vào mũi Phùng Kiến Vũ, đổi lại được tặng một cái tát thẳng vào mặt.
"Được rồi, cho anh nghe một bài hát, tôi đặc biệt thích".
Phùng Kiến Vũ bỗng nhiên xoay người đứng lên, Vương Thanh thấy cậu lục ra một hộp băng và một cái máy nghe nhạc kiểu cũ.
"Ở đâu ra vậy? Vương Thanh trợn mắt há mồm: "Không phải cậu có một cái MP3 rồi sao?".
"Không giống, cái này là album của thần tượng của tôi" Phùng Kiến Vũ từ trong ngăn kéo lấy ra hai cục pin: "Tôi cực kì thích bài hát trong này".
Phùng Kiến Vũ đeo tai nghe vào ấn tới ấn lui cuối cùng cũng tìm được bài hát, hưng phấn trèo lên giường đưa một bên tai nghe cho Vương Thanh.
Đại khái là nhạc từ những năm 90, nhạc dạo chậm rãi vang lên, còn có tiếng xào xào mang theo một chút âm sắc buồn man mác. Phùng Kiến Vũ nhẹ nhàng lên tiếng: "Khi đó tôi mới học tiểu học, đặc biệt thích bài hát của anh ấy, nghe rất êm tai. Đáng tiếc mấy năm nay đã không hát nữa".
Cậu theo giai điệu nhẹ nhàng mà ngâm nga.
Lúc tuyết trắng đang rơi
Em có nhớ tới anh không?
Nơi phương xa này, anh luôn cầu chúc cho em
Ở cạnh bên em bất kể là xuân hạ thu đông
Người anh yêu ơi,
Em có đang hạnh phúc không?
Hãy nhớ rằng, sau bao sóng gió đã qua
Vẫn còn một người vị tha như thế
*<Tuyết trắng đang rơi - 雪来的时候> Tô Hữu Bằng
Vương Thanh trong lòng nghĩ người ở bên cạnh hát còn nghe hay hơn: "Bao giờ tuyết rơi, cậu hát lại một lần nữa cho tôi nghe nhé".
Phùng Kiến Vũ nở nụ cười: "Được".
------
Buổi sáng đi học, Lý Đồng nghe nói hai người họ buổi chiều cùng nhau đi bơi, liền một mình ngồi cười cả buổi, cười đến Phùng Kiến Vũ nổi hết cả da gà.
Tan học Phùng Kiến Vũ vẫn cảm thấy Lý Đồng đang nhìn chằm chằm cậu. Vương Thanh phát hiện ra cậu khác lạ liền cười hề hề hỏi: "Nghĩ gì thế?".
Phùng Kiến Vũ tiến đến sát tai hắn nói: "Tôi nghĩ mối tình đầu của anh quá đáng sợ rồi".
Vương Thanh quay đầu nhìn lại. Lý Đồng ở ngay phía sau bộ dạng cười cười thập phần thần bí, hắn ôm lấy vai Phùng Kiến Vũ: "Đừng sợ".
Phùng Kiến Vũ liền tiến đến nói vào tai hắn: "Có đúng hay không quá dọa người rồi?".
Vương Thanh quay đầu lại nhìn cái nữa, vừa vặn thấy cô nàng hai tay che miệng biểu tình kích động, không biết là muốn khóc hay là đang muốn cười đây.
"Bỏ đi, tôi cũng thấy cô nàng không được bình thường".
Hai người đi thẳng đến trạm xe buýt, quay lại không thấy Lý Đồng mới thở phào nhẹ nhõm. Ngồi mất nửa giờ trên xe, cùng với Trương Viễn, Lý Bình và kí túc trưởng ăn một chút đồ rồi cả đám mới đi tới bể bơi.
Đến nơi rồi Phùng Kiến Vũ mới sáng tỏ mọi chuyện, hóa ra bọn họ không phải đi bơi, mà là mượn cớ đến đây ngắm mấy cô em chân dài. Trương Viễn giống như sắc lang hỏi cậu mấy cô em kia dáng người thế nào thế nào làm Phùng Kiến Vũ lúng túng muốn chết.
Vương Thanh tên lưu manh này sao còn chưa tới giải cứu cậu?!?.
"Làm gì thế?".
Nghe được giọng Vương Thanh, Phùng Kiến Vũ nhanh chóng quay đầu cầu cứu.
Vương Thanh mặc quần bơi màu đen lộ ra đôi chân dài và vòng eo nhỏ, hắn bây giờ chính là nổi bật nhất giữa mấy tên nhóc và mấy bác gái xung quanh. Phùng Kiến Vũ ánh mắt quét đến chỗ không nên nhìn, yên lặng che mặt dời đi chỗ khác.
---------------
(Vũ ơi là Vũ,không có tiền đồ, ngắm gái không ngắm chỉ ngắm vợ =))))
(Chang Changnóivậylàsao???. Gái ngực cóbựbằngvợVũkhông?, cótrắnghơnvợVũkhông?, có soái nhưvợVũkhông?. Có cơbụng, cóeo thon, cóchândàinhưvợVũkhông??. BởimớinóiVũnhìnvợVũlàđúngrồi!!!!!. Changđừng có ýkiến)
Vương Thanh nhìn ra được Phùng Kiến Vũ không vui liền dỗ dành cậu: "Mẹ tôi nói chờ tiểu Thặng có thể ăn được, sẽ mang về nhà nuôi mà".
"Ừ" Phùng Kiến Vũ chép miệng hai cái, bỗng dưng chộp được trọng điểm: "Đợi một chút, tiểu Thặng?".
Vương Thanh đắc ý nói: "Tôi đặt tên cho nó đấy, thấy thế nào?. Rất hợp đúng không?".
*Thặng là dư thừa =))) có người thiếu đánh đây mà
Phùng Kiến Vũ mười phần ghét bỏ: "Hợp cái gì mà hợp???. Có con chó nào lại đặt tên như vậy không!!!!. Không thể đặt tên nào dễ nghe hơn à?".
Vương Thanh ghé lên bàn nhìn cậu: "Con chó nhỏ bị bỏ lại. Cẩu Thặng. Thực tế là như vậy mà, bằng không cậu muốn tên gì?".
Phùng Kiến Vũ vuốt cằm suy nghĩ một hồi, trên đầu bỗng lóe lên ánh sáng: "Gọi là Tháp Tháp".
"Đó là tên cho chó sao?".
Vương Thanh vươn tay bóp bóp má cậu, gần đây thịt trên mặt Phùng Kiến Vũ nhiều lên, hắn càng ngày càng thích nhéo.
"Sao không phải?. Chó của Majin Buu tên này mà, hồi nhỏ anh có xem qua bảy viên ngọc rồng không?".
Vương Thanh hừ một tiếng: "Có xem qua, tôi thế nào lại không nhớ chó của hắn có tên?".
"Có, tại sao không có?. Chính là Tháp Tháp, vừa nhìn đã biết anh không phải fan của Bảy viên ngọc rồng" Phùng Kiến Vũ càng nói càng kích động, đứng lên lục lục giá sách. Cậu nhất định phải tìm ra chứng cứ: "Truyện tranh của tôi đâu nhỉ?. À phải rồi, ở nhà cũ..".
Vương Thanh kéo cậu ngồi xuống: "Được được được, cậu nói thế nào thì là thế đó".
Phùng Kiến Vũ lần này vừa vui mừng chưa được hai phút lại bắt đầu lo lắng: "Anh nói ba mẹ anh bận như vậy, có thời gian chăm sóc nó sao?. Ai, mẹ tôi nếu không bị dị ứng thì tốt quá rồi".
Vương Thanh xoa nhẹ đỉnh đầu Phùng Kiến Vũ: "Được rồi. Yên tâm đi, mẹ tôi thích chó như vậy, nếu không nuôi được cũng sẽ tìm cho nó một người chủ tốt".
Phùng Kiến Vũ suy nghĩ một chút rồi cũng vui vẻ trở lại: "Cũng đúng a~, nhờ cả vào dì".
Vương Thanh cũng cười theo cậu, giơ tay lên nhẹ nhàng bẹo bẹo má Phùng Kiến Vũ: "Ngốc nghếch".
Mẹ Phùng gõ cửa một cái gọi hai đứa con trai đang nghỉ ngơi ra ăn hoa quả. Chia mỗi người một miếng dưa hấu, một quả đào, một bát nho. Vương Thanh cầm miếng dưa hấu lên ngửi ngửi, cười hề hề ghé sát Phùng Kiến Vũ nói: "Sao tôi thấy dưa hấu có mùi chocolate?".
Phùng Kiến Vũ nhìn hắn như nhìn bệnh nhân tâm thần: "Vô nghĩa".
Vương Thanh đưa miếng dưa hấu tới miệng cậu: "Không tin thì nếm thử đi".
Phùng Kiến Vũ theo thói quen há mồm căn một miếng, ngoại trừ vị ngọt của dưa thì không hề thấy vị gì khác. Lúc này cậu cảm nhận sâu sắc việc mình đã bị tên kia đùa giỡn: "Đồ lừa đảo. Chocolate nào, anh mới là chocolate".
Vương Thanh bị cậu đá một cái cũng không tức giận, vừa ăn vừa cười hì hì. Hắn quay đầu thấy mẹ Phùng đang xem phim truyền hình, nhớ đến Phùng Kiến Vũ giấu giấu diếm diếm chuyện kia liền không nhịn được lên tiếng hỏi: "Dì ơi, dì biết mối tình đầu của Đại Vũ là ai không ạ?".
Mẹ con nhà họ Phùng bị hắn hỏi liền sững người nhìn nhau, sau đó giống như nghĩ ra chuyện gì rất thú vị, hai người đều không nhịn được mà cười thành tiếng.
"Nó nói mà con cũng tin sao?" mẹ Phùng cười đến chảy nước mắt: "Vậy mà cũng là mối tình đầu sao?".
Phùng Kiến Vũ cười cười uy hiếp mẹ: "Mẹ, không cho mẹ nói".
Vương Thanh nhanh nhanh ngồi vào bên cạnh mẹ Phùng vừa bóp vai vừa xoa bóp chân: "Dì, dì nói đi.. nói cho con biết đi".
"Được được được" mẹ Phùng vỗ vỗ chân hắn: "Nó lúc nhỏ còn ở cùng bà nội, bà nội Đại Vũ đặc biệt thích xem Tân Bạch Nương tử truyền kì, khi đó nó mới ba tuổi chứ mấy. Có hôm dì ở nhà trông nó, nó nói với dì "mẹ mẹ mẹ mẹ, sau này lớn con muốn kết hôn với Bạch nương tử". Trong lòng dì còn nghĩ thằng nhỏ này thật có tiền đồ, sau đó còn chưa kịp khen nó, nó đã khóc òa lên. Dì hỏi nó làm sao, nó bảo "mẹ mẹ, nếu lúc ngủ nàng biến thành rắn cắn con sao?" ".
"Ha ha ha ha ha ha ha!!!!".
Vương Thanh cười đến độ từ trên ghế salon trượt dài xuống đất. Phùng Kiến Vũ đi tới đạp một cước: "Không được cười!!".
Vương Thanh nắm nắm hai tay xoa xoa mặt: "Không được.. không được.. vẫn muốn cười. Ha ha ha ha ha ah".
Phùng Kiến Vũ đỏ mặt giơ chân đá một cái vào mông hắn, Vương Thanh kêu ai ôi, cười đến không đứng dậy nổi, chỉ có thể nằm bò ra đất mà tránh né.
"Cười nữa đem anh ném xuống tầng".
"Tôi nhịn, tôi nhịn... tôi không nhịn được...".
---------
Phùng Kiến Vũ tắm xong cầm nhang muỗi đi vào, Vương Thanh nằm trên giường nhìn cậu. Hắn dùng vẻ mặt ngây thơ nhìn Phùng Kiến Vũ, giả giọng trẻ con nói: "Tiểu Vũ ca, nếu nàng biến thành con rắn to thì phải làm sao?".
"Cho anh một cái tát" Phùng Kiến Vũ xông đến cho hắn một cái tát: "Không được nhắc đến nữa".
Vương Thanh cười đến cơ mặt cũng căng cứng hết cả: "Không nói nữa, không nhắc nữa, ai nhắc lại là con chó con. Ai da.. cậu còn bé sao lại đáng yêu như vậy a~".
Phùng Kiến Vũ ánh mắt sắc như đao ném tới, Vương Thanh lập tức chuyển chủ đề: "Cậu mang nhang muỗi vào làm gì?. Trong nhà có muỗi à?".
"Có a~~" Phùng Kiến Vũ vén áo lên cho hắn xem vết muỗi cắn trên vai: "Lúc tắm hôm qua còn không thấy, không biết cắn từ khi nào, lại không thấy ngứa".
Vương Thanh lấy ngón tay sờ sờ lên mấy vết đỏ, hắn không biết nên giải thích với Phùng Kiến Vũ như thế nào... cái này vốn không phải là muỗi đốt. Cái này chỉ một thời gian sau sẽ tự biến mất, tên khoa học gọi là tử ban... hay nói cho đơn giản là vết hôn á!!!.
"Anh gãi giúp tôi, tôi thấy không ngứa" Phùng Kiến Vũ vẫn không biết chuyện, một mực cho rằng mình bị muỗi cắn.
Vương Thanh ở sau lưng cậu gãi gãi vài cái, dần dần chuyển từ gãi sang xoa. Phùng Kiến Vũ cầm điện thoại di động của hắn muốn xem nốt nửa cuốn tiểu thuyết, không cẩn thận bấm nhầm lịch sử trò chuyện, bên trong hiện lên một dãy số lưu duy nhất một chữ "Đồng".
Phùng Kiến Vũ bĩu môi bấm tắt điện thoại của Vương Thanh, đứng dậy đi tắt đèn trong lòng vẫn còn chút khó hiểu: "Anh nói, muỗi sao lại cắn tôi không cắn anh?".
Vương Thanh giả giọng trẻ nhỏ: "Bởi vì cậu ngọt a~".
"Ngọt cái đầu anh, anh ăn thử chưa?".
"Cậu qua đây cho tôi cắn một miếng".
Trong bóng tôi, Vương Thanh kéo cậu lên giường đè xuống hôn một cái: "Thử rồi. Ngọt". Những lời này không biết làm thế nào chạm đến điểm cười của Phùng Kiến Vũ, làm cậu cười đến cả giường cũng rung lên.
"Còn một tuần nữa là đi học á".
Vương Thanh ôm cổ Phùng Kiến Vũ mà cọ tới cọ lui: "Sao thế, ngủ chung quen rồi không có tôi không ngủ được sao?".
"Thao" Phùng Kiến Vũ trở tay cho hắn một cái tát: "Chớ ôm tôi, anh không thấy nóng a?".
Vương Thanh đỉnh đỉnh vào mông cậu: "Tôi không nóng, người cậu mát".
"Anh không nóng tôi nóng".
"Cậu không nóng cậu không nóng. Được rồi, ngủ".
---------
Trương Viễn cuối cùng cũng được giải thoát khỏi trường bổ túc, hô hoán bằng hữu cùng ra ngoài chơi, vừa lúc Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ được nghỉ nửa ngày, cả hai liền vui vẻ nhập hội.
Bàn bạc nửa ngày, cuối cùng quyết định sẽ đi bơi trước, sau đó đi ăn thịt quay. Phùng Kiến Vũ vừa nghe đến thịt quay cả người liền kích động, nhanh chóng làm xong hết bài tập.
Trước khi ngủ, Phùng Kiến Vũ xác nhận một lần nữa những đồ cần mang theo đi bơi, rồi mới hài lòng lên giường nằm xuống cạnh Vương Thanh. Vương Thanh xoa xoa đầu cậu: "Cậu thế nào lại giống trẻ con như vậy?. Chỉ cần là ra ngoài chơi, bất luận cái gì cũng đều cao hứng như vậy".
"Làm sao anh hiểu được. À.. lâu lắm rồi tôi không đi bơi, anh nói xem liệu ngày mai tôi có bị chìm xuống đáy không?".
Phùng Kiến Vũ ngầng đầu nhìn hắn, đôi mắt to đen láy hướng lên, Vương Thanh nhìn thế nào cũng thấy thật đẹp. Không nhịn được cúi xuống cắn một cái vào mũi Phùng Kiến Vũ, đổi lại được tặng một cái tát thẳng vào mặt.
"Được rồi, cho anh nghe một bài hát, tôi đặc biệt thích".
Phùng Kiến Vũ bỗng nhiên xoay người đứng lên, Vương Thanh thấy cậu lục ra một hộp băng và một cái máy nghe nhạc kiểu cũ.
"Ở đâu ra vậy? Vương Thanh trợn mắt há mồm: "Không phải cậu có một cái MP3 rồi sao?".
"Không giống, cái này là album của thần tượng của tôi" Phùng Kiến Vũ từ trong ngăn kéo lấy ra hai cục pin: "Tôi cực kì thích bài hát trong này".
Phùng Kiến Vũ đeo tai nghe vào ấn tới ấn lui cuối cùng cũng tìm được bài hát, hưng phấn trèo lên giường đưa một bên tai nghe cho Vương Thanh.
Đại khái là nhạc từ những năm 90, nhạc dạo chậm rãi vang lên, còn có tiếng xào xào mang theo một chút âm sắc buồn man mác. Phùng Kiến Vũ nhẹ nhàng lên tiếng: "Khi đó tôi mới học tiểu học, đặc biệt thích bài hát của anh ấy, nghe rất êm tai. Đáng tiếc mấy năm nay đã không hát nữa".
Cậu theo giai điệu nhẹ nhàng mà ngâm nga.
Lúc tuyết trắng đang rơi
Em có nhớ tới anh không?
Nơi phương xa này, anh luôn cầu chúc cho em
Ở cạnh bên em bất kể là xuân hạ thu đông
Người anh yêu ơi,
Em có đang hạnh phúc không?
Hãy nhớ rằng, sau bao sóng gió đã qua
Vẫn còn một người vị tha như thế
*<Tuyết trắng đang rơi - 雪来的时候> Tô Hữu Bằng
Vương Thanh trong lòng nghĩ người ở bên cạnh hát còn nghe hay hơn: "Bao giờ tuyết rơi, cậu hát lại một lần nữa cho tôi nghe nhé".
Phùng Kiến Vũ nở nụ cười: "Được".
------
Buổi sáng đi học, Lý Đồng nghe nói hai người họ buổi chiều cùng nhau đi bơi, liền một mình ngồi cười cả buổi, cười đến Phùng Kiến Vũ nổi hết cả da gà.
Tan học Phùng Kiến Vũ vẫn cảm thấy Lý Đồng đang nhìn chằm chằm cậu. Vương Thanh phát hiện ra cậu khác lạ liền cười hề hề hỏi: "Nghĩ gì thế?".
Phùng Kiến Vũ tiến đến sát tai hắn nói: "Tôi nghĩ mối tình đầu của anh quá đáng sợ rồi".
Vương Thanh quay đầu nhìn lại. Lý Đồng ở ngay phía sau bộ dạng cười cười thập phần thần bí, hắn ôm lấy vai Phùng Kiến Vũ: "Đừng sợ".
Phùng Kiến Vũ liền tiến đến nói vào tai hắn: "Có đúng hay không quá dọa người rồi?".
Vương Thanh quay đầu lại nhìn cái nữa, vừa vặn thấy cô nàng hai tay che miệng biểu tình kích động, không biết là muốn khóc hay là đang muốn cười đây.
"Bỏ đi, tôi cũng thấy cô nàng không được bình thường".
Hai người đi thẳng đến trạm xe buýt, quay lại không thấy Lý Đồng mới thở phào nhẹ nhõm. Ngồi mất nửa giờ trên xe, cùng với Trương Viễn, Lý Bình và kí túc trưởng ăn một chút đồ rồi cả đám mới đi tới bể bơi.
Đến nơi rồi Phùng Kiến Vũ mới sáng tỏ mọi chuyện, hóa ra bọn họ không phải đi bơi, mà là mượn cớ đến đây ngắm mấy cô em chân dài. Trương Viễn giống như sắc lang hỏi cậu mấy cô em kia dáng người thế nào thế nào làm Phùng Kiến Vũ lúng túng muốn chết.
Vương Thanh tên lưu manh này sao còn chưa tới giải cứu cậu?!?.
"Làm gì thế?".
Nghe được giọng Vương Thanh, Phùng Kiến Vũ nhanh chóng quay đầu cầu cứu.
Vương Thanh mặc quần bơi màu đen lộ ra đôi chân dài và vòng eo nhỏ, hắn bây giờ chính là nổi bật nhất giữa mấy tên nhóc và mấy bác gái xung quanh. Phùng Kiến Vũ ánh mắt quét đến chỗ không nên nhìn, yên lặng che mặt dời đi chỗ khác.
---------------
(Vũ ơi là Vũ,không có tiền đồ, ngắm gái không ngắm chỉ ngắm vợ =))))
(Chang Changnóivậylàsao???. Gái ngực cóbựbằngvợVũkhông?, cótrắnghơnvợVũkhông?, có soái nhưvợVũkhông?. Có cơbụng, cóeo thon, cóchândàinhưvợVũkhông??. BởimớinóiVũnhìnvợVũlàđúngrồi!!!!!. Changđừng có ýkiến)
Bình luận truyện