Chương 5: Đông Trướng Vị Lương (B)
Buổi tối đầu tiên. . .
Khi Thanh Vũ tỉnh lại đã là hoàng hôn. Bách Lý Dực vẫn ngồi bên cạnh nàng, nghe thấy nàng phát ra tiếng rên khe khẽ, lập tức quay đầu nhìn thẳng vào đôi mắt trong trẻo có chút mơ hồ của Thanh Vũ.
"Thanh Vũ, tỉnh rồi?" Bách Lý Dực hẳn nhiên là rất mừng rỡ. Trong nhất thời Tiểu Thanh Vũ không biết người Bách Lý Dực vừa gọi là ai nên không có phản ứng. Bách Lý Dực nhìn thấu đôi mắt mê man của nàng, liền giải thích, "Thanh Vũ, đây là tên của ngươi."
Tiểu Thanh Vũ như hiểu mà lại như không hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu. Đúng là đứa bé hiểu lòng người, Bách Lý Dực thấy nàng thật khả ái, đưa tay sờ hai gò má nàng, "Có thích tên ta đặt cho ngươi không ?"
Thanh Vũ gật gật đầu, biểu thị yêu thích. Bách Lý Dực nắm tay nàng từ trong chăn đỡ lên, thật giống như nhũ mẫu cẩn thận từng li từng tí, "Đến đây, muốn uống nước sao ?"
Đứa bé vừa mới ngủ dậy, cổ họng cũng thấy có một chút khô, liền gật đầu biểu thị đồng ý. Bách Lý Dực ra hiệu cho thị nữ đang quỳ bên dưới lấy một chén trà, đưa tay nhận lấy chén trà tự mình giúp nàng uống. Tuy là tuổi tác của Bách Lý Dực không tính là lớn, thế nhưng trước cũng được nhũ mẫu chăm sóc nên cũng biết phải chăm sóc Thanh Vũ như thế nào, cũng sẽ không quá khác biệt đi.
Sau khi uống đủ nước, Bách Lý Dực lại cho người truyền y công đến xem mạch cho đứa bé lần nữa. Đứa nhỏ này thể chất cũng không tệ, chỉ ngủ một giấc liền không có việc gì. Y công chỉ dặn dò cho nàng uống một hai thang thuốc là sẽ không sao. Bách Lý Dực mới yên tâm cho hắn lui đi.
Đến bữa ăn tối, Bách Lý Dực đến từ phương Bắc nên không có thói quen ăn bữa tối, nhưng vì lo lắng đứa bé kia không được ăn sẽ khó chịu nên cũng cùng nàng ăn một chút.
Trong ngày đầu đông lạnh, không biết tại sao các quý nhân, đại quan trong triều lại mở dạ yến vào ban đêm. So với bữa dạ yến trước Bách Lý Dực cũng không thiết tha. Vì lẽ đó Bách Lý Dực dùng bữa tối xong liền sai người cầm một bộ sách mang đến, khoác áo khoác ngồi ở đầu giường đọc sách.
Sau khi ăn cùng uống thuốc xong đứa bé cũng bắt đầu mệt mỏi rã rời, liền gối đầu lên đùi Bách Lý Dực ngủ ngon lành.
An thị nữ dẫn theo hai thị nữ đứng hầu ở một bên, bốn phía yên tĩnh. Lò lửa phả ra hơi ấm không tính là quá khó chịu trong phòng, cánh cửa sổ được chạm khắc tinh xảo chặn lại tiếng gió gào thét bên ngoài, trong phòng chỉ còn nghe thấy tiếng nến đang cháy xèo xèo.
Bách Lý Dực xem sách một hồi, cảm thấy miệng hơi khô, vô ý thức nuốt một ngụm nước bọt. An thị nữ thấy thế, mau chóng phái người đi pha một ấm trà nóng, bưng đến trước mặt Bách Lý Dực, "Công tử, mời dùng trà."
Bách Lý Dực ngẩng đầu nhìn nàng một chút, sau đó buông sách trong tay xuống, đưa tay tiếp lấy chén trà, uống một hớp, sau đó nhíu nhíu mày.
An thị nữ thấy thế liền thấp giọng dò hỏi, "Công tử, trà quá nóng hay sao ?" Bách Lý Dực không trả lời, chỉ cúi đầu chậm rãi uống chén trà nhỏ, sau đó đem chén trà đưa cho An thị nữ, "Trà hơi nhạt........"
An thị nữ nghe vậy nở nụ cười, "Hôm nay công tử quá mệt mỏi rồi, không nên uống trà quá đặc, uống vậy sẽ không ngủ được."
Bách Lý Dực gật gật đầu, tỏ ý đã hiểu. Liền tiếp tục cầm sách lên đọc, một lúc sau nàng lại mở miệng nói, "Tỷ tỷ có thể đi ngủ, không cần ở đây hầu hạ."
An thị nữ liếc mắt nhìn hắn một chút, "Công tử là muốn đi ngủ sao ? Đứa bé kia........."
Bách Lý Dực lắc đầu, "Ta ngồi đọc sách một chút, còn Thanh Vũ........" Nàng cúi đầu nhìn đứa nhỏ này một chút, dừng một chút lại nói, "Không cần phiền ngươi, tối nay nàng ngủ tại chỗ ta đi." Tiếng nói của nàng trong trẻo, giống như là tiếng nước suối.
An thị nữ có chút lo lắng nhìn Tiểu Thụy Vương, tuy rằng tuổi hai người còn nhỏ sẽ không phát sinh tiếng xấu gì truyền đi, nhưng là.........Hai đứa bé cùng ở một chỗ có ổn không ? Có điều, hiếm khi thấy công tử nhà mình cho người khác ngoại trừ nhũ mẫu được ở bên cạnh như vậy, nghĩ nghĩ một hồi, cũng là đồng ý.
An thị nữ đáp "Vâng, vậy bọn nô tỳ thắp đèn cho công tử, công tử nhớ ngủ sớm một chút."
Bách Lý Dực cầm sách, mọi chú ý đều đặt hết lên trang giấy kia, gật đầu một cái xem như là đáp ứng.
An thị nữ liếc mắt nhìn nàng một chút, phất tay ra hiệu cho chúng thị nữ thắp nến sáng lên, sau đó cùng các thị nữ khác lui ra ngoài.
Hai thị nữ trực đêm vẫn luôn túc trực bên ngoài phòng, An thị nữ cẩn thận dặn dò hai người này một hồi, mới quay lưng trở về phòng mình.
Bách Lý Dực lại xem sách một hồi, cảm thấy mắt hơi có chút mỏi, đi đứng có chút tê dại. Giơ chân duỗi tay một chút, liền quay đầu nhìn ngọn đèn đang được đốt trên bàn. Ánh nến có chút sáng lạn, mở mắt ra chút, Bách Lý Dực đang định tiếp tục xem sách một chút, vừa mới cầm lên quyển sách, bên chân liền truyền tới động tĩnh.
Hơi suy nghĩ một chút, Bách Lý Dực một tay cầm sách, một tay thăm dò xuống, xoa xoa gò má trắng mịn của đứa bé. Bởi vì tay Bách Lý Dực để ở bên ngoài khá lâu nên có chút lạnh. Khoảnh khắc vừa mới chạm tới gò má đứa bé, đứa bé liền phản xạ có điều kiện lùi về phía sau. Bách Lý Dực thấy nàng né tránh mình mới cuống quýt thu tay về, chỉ lo không cẩn thận làm nàng nhiễm lạnh.
Nhìn dáng vẻ ngủ say của đứa bé, Bách Lý Dực cảm thấy cứ thế này sẽ làm nàng nhiễm lạnh. Liền không muốn xem sách nữa. Đem sách đặt ở trên bàn, sau đó cởi áo khoác ném xuống cuối giường, liền trượt thân thể nằm xuống, sau khi nằm ổn định mới phát hiện ngồi ở đầu giường lạnh như thế nào.
Vì nàng đột nhiên nằm xuống, đứa bé không quen có chút nhíu nhíu mày, sau đó nghiêng thân thể. Bách Lý Dực thấy thế không dám động, chỉ lo mình sẽ làm đứa bé kia tỉnh lại. Một lát sau, Bách Lý Dực thấy đứa bé không có động tĩnh gì, mới chậm rãi buông lỏng thân thể, nằm ngang chuẩn bị ngủ.........
Nhưng chỉ là chưa bao giờ nghĩ tới, Bách Lý Dực vừa mới nhắm mắt lại đã bị đối phương ôm chặt. Bách Lý Dực mở mắt, liền nhìn thấy cánh tay đứa bé vững vàng khoát lên người mình, khuôn mặt nhỏ của đứa bé chôn ở trên vai nàng. Mà chân của đứa bé lại đặt lên trên đùi nàng.........
Rõ ràng vừa còn ngủ ngon, trở mình một cái liền nằm xấu tính như vậy.
Bách Lý Dực đành đưa tay cùng chân của đứa bé kia xuống khỏi người mình, chính là vừa mới đặt chân với tay đứa bé xuống, đứa bé lại vô ý thức gác lên người nàng.
Bách Lý Dực cảm thấy có chút bất đắc dĩ, suy nghĩ một chút, liền đưa tay xuyên qua cổ đứa bé, để đứa bé gối lên cánh tay mình ngủ. Mà thân thể nàng đang nằm nghiêng, một cánh tay khác khẽ đặt lên hông đứa bé, liền đem cả người đứa bé ôm vào trong lòng. Được rồi, lần này đứa bé rốt cục không thể dùng chân đè nàng nữa.........Liền an tâm ngủ............
Ánh nến vẫn còn đang sáng, thời khắc nhắm mắt lại vẫn có thể nhìn thấy ánh sáng mờ mờ. Trong lòng còn ôm một đứa bé, còn có một mùi thơm ngát chưa quen thuộc phả vào mũi nàng, có điều, cảm giác này cũng không tệ. Bách Lý Dực lúc nhỏ cũng được nhũ mẫu ôm vào trong lòng ngủ, nhưng ngoại trừ cái ôm kia của nhũ mẫu, Bách Lý Dực không có ấn tượng là mình được người nào khác ôm. Đương nhiên, cũng sẽ không ôm người khác.........Đây là lần đầu tiên nàng ôm đứa bé này ngủ, hóa ra cảm giác khi ôm một người lại tốt như vậy, có thêm một người bên cạnh hóa ra lại ấm áp như vậy.......Vậy sau này phải ôm thật nhiều a........Bách Lý Dực mơ hồ nghĩ, trong đầu đều là chút suy nghĩ mông lung, dần dần cũng ngủ thiếp đi.........
Nếu như buổi sáng thức dậy không có cảm giác lạnh lẽo kia, hẳn Bách Lý Dực sẽ cho rằng đứa bé trong lòng nàng ngủ rất ngon đi, Đáng tiếc, lại không phải như vậy.........
Sáng ngày hôm ấy, Bách Lý Dực cảm thấy trên cánh tay mình có chút ướt ướt, giật tay, sờ sờ phát hiện ra ướt thật......Vừa cúi đầu nhìn, liền phát hiện ra trên khuôn mặt đứa bé kia còn chưa khô vệt nước mắt.
Nguyên lai, coi như tính khí trẻ con vô ưu vô lo thế nào đi nữa, nhưng khi mẹ mình không còn xuất hiện trong cuộc sống của mình nữa, làm gì có đứa trẻ nào có thể vô ưu vô lo được cơ chứ.
Bách Lý Dực mím mím môi, đã sớm để cho thị nữ trực ở ngoài bình phong kia giúp nàng thay y phục, đứng dậy liếc mắt nhìn đứa bé vẫn đang ngủ say kia, nhỏ giọng dặn dò các thị nữ vài câu, rón rén lui đi.
Sáng sớm trời rất lạnh, hơi thở vừa phả ra liền mịt mờ như sương trắng, nhưng Bách Lý Dực vẫn kiên trì bước đi.
Lão sư dạy võ cho Bách Lý Dực là Trình Mông, trước kia là bộ hạ của đại tướng quân Địch Long của Hoa Bắc Quốc, vốn dĩ võ nghệ của Bách Lý Dực cùng chúng hoàng tử Hoa Bắc Quốc đều do Cấm Quân chỉ dạy, nhưng sau đó vì Bách Lý Dực phải đến Đại Hạ, Hoa Vũ Đế liền an bài một vị tướng quân làm sư phó cho Bách Lý Dực. Dù sao, tuy rằng rời xa quốc thổ, nhưng một số điều tốt đẹp của quê hương vẫn nên học a.
Đầu tiên là đánh một bộ quyền, sau đó chính là ôn tập mấy bộ kiếm pháp......Cứ như vậy, một canh giờ rất nhanh trôi qua. Trong cái rét sáng sớm ấy Bách Lý Dực vẫn một thân đầy mồ hôi.
Lão sư Trình Mông kết thúc khóa học ngày hôm nay vô cùng cao hứng, "Công tử tiếp thu thật là nhanh, chậm nhất là trong vòng một tháng nữa có thể chuyển sang học kiếm pháp khác rồi....."
Bách Lý Dực thu kiếm, ôm quyền hành lễ, "Đa tạ lão sư chỉ giáo."
Trình mông đưa tay vỗ vỗ vai Bách Lý Dực, "Được rồi, công tử cũng nên trờ về dùng bữa sáng a, sau đó còn phải cùng các hoàng tử khác đi nghe sư phụ giảng bài."
"Ừ."
Thị nữ bên cạnh tiến lên đỡ kiếm của Bách Lý Dực, sau đó cúi đầu đi theo phía sau nàng trở về nhà chính.
Lúc Bách Lý Dực trở lại, Thanh Vũ cũng đã tỉnh lại. Nàng vừa vào liền nhìn thấy đám thị nữ đứng ở hai bên, Thanh Vũ đang đứng trên giường, nhoài người nằm trên bả vai An thị nữ để nàng giúp mình mặc y phục. Nàng vừa nhìn thấy Bách Lý Dực con ngươi bỗng phát sáng lên.
Thị nữ đứng ở bên cạnh đỡ lấy áo khoác ngoài của Bách Lý Dực, cầm khăn nóng giúp Bách Lý Dực lau sạch hai gò má, sau đó lui về một bên. Bách lý Dực lúc này mới đi tới trước mặt Thanh Vũ.
An thị nữ giúp Thanh Vũ mặc xong y phục xong, quay đầu liền nhìn thấy thân ảnh đơn bạc của Bạch Lý Dực, trong nháy mắt nở nụ cười, "Buổi luyện võ buổi sáng kết thúc rồi sao công tử ?"
Bách Lý Dực gật đầu, tầm mắt lại đặt lên người Thanh Vũ. Ngày hôm nay nàng mặc y phục vô cùng vừa vặn, trong đêm qua Lâm tổng quản đã phái người mua một đống quần áo cho trẻ nhỏ mang đến, vóc người rất vừa vặn với nàng. Thanh Vũ mặc y phục màu phấn hồng này rất đáng yêu.
Bách Lý Dực duỗi ra cánh tay hướng về phía nàng, Thanh Vũ vịn lên bả vai An thị nữ liếc mắt nhìn Bách Lý Dực một chút, do dự giang ra cánh tay. Bách Lý Dực ung dung ôm nàng vào lòng, sau đó quay người ngồi trên giường.
An thị nữ kinh ngạc nhìn nàng một chút, sau đó đứng thẳng thân thể lên, đứng ở một bên cung kính đợi lệnh. Bách Lý Dực ôm Thanh Vũ, đưa tay sờ hai gò má của nàng, "Đợi chút nữa ăn cơm." Thanh Vũ nhìn nàng, gật gật đầu.
Trên môi Bạch Lý Dực lúc này chợt nở nụ cười, sau đó quay đầy hướng về An thị nữ nghiêm túc nói, "Y phục của Thanh Vũ để người trong phủ chuẩn bị, nguyên liệu vải này không thoải mái. Còn về gian phòng của nàng, tạm thời không cần sắp xếp, trước hết cứ để nàng ở đây với ta. Còn có, không được để người nào khi dễ nàng."
Hiếm thấy Bách Lý Dực nói nhiều như vậy. Đám thị nữ bên cạnh đều một mặt kinh ngạc, sau đó như dán mắt vào đứa bé trong lòng Bách Lý Dực kia. Mà An thị nữ cũng khó có thể tin nổi.....
Nhưng là. . . . . . Thôi thôi, bọn họ đều là nô tỳ, Đại vương nói cái gì chính là thế ấy đi, cũng chỉ là đứa bé, cũng chẳng phiền phức là bao.......Chính là không biết, vị tiểu đại vương này cũng có chút tính khí thất thường của trẻ nhỏ, giờ lại thêm một đứa nhỏ nữa bên cạnh, không biết công tử sẽ chiếu cố nàng kiểu gì a.....
Có điều, tiểu Đại Vương nhà nàng luôn là người có tấm lòng thiện lương như vậy, đối với đứa bé đáng thương kia mà nói, cũng coi như là việc tốt đi.......Huống chi, đứa bé kia cũng bị câm, người câm chính là không thể nói được gì.........
Hơn nữa.......
Hôm qua đưa bé kia nằm trong lòng An thị nữ còn sợ sệt, giờ đây nằm trong lòng Bách Lý Dực cũng đã ba ba hiện ra chút tính khí trẻ con......
Bên người Thụy Vương toàn là những người khác người a..........
Bình luận truyện