Thánh Vương
Chương 57: Hấp Huyết mã tặc
Hàn phong gào thét mãnh liệt.
Gió thổi đầy trời.
Con người chỉ cần cước đạp trong này một chút là trên người đã phủ một tầng cát vàng. Bây giờ tiết đã vào Đông nhưng trên bầu trời lại không xuất hiện nổi một bông tuyết nào.
Khí hậu ở vùng Tây Bắc khô hạn, liếc mắt một cái chỉ thấy toàn là cát vàng, cát phủ đầy đất không thấy thứ gì khác ngoài nó. Ngẫu nhiên chỉ có vài bụi cây dại lẻ loi phất phơ theo gió.
Một vài con quạ đen đậu trên một số táng cây kêu lên quác quác, khiến cho khung cảnh tăng thêm vẻ thê lương.
Phi!
Lý Hạc phun một bãi nước miếng, nước ngụm nước miếng kia vừa ra khỏi miệng đã bị gió lạnh đông cứng thành một cục, rớt xuống mặt đất vang lên tiếng răng rắc.
"Thời tiết ở Tây Bắc này quả là khắc nghiệt, hàn phong quá mạnh, nhổ một bải nước miếng liền bị đóng thành băng, nếu không phải khí công chúng ta thâm hậu, chỉ sợ bị chết rét ngay tức khắc, cũng không biết những người sống ở đây làm sao vượt qua được mùa Đông khắc nghiệt"
Một tên đệ tử tạp dịch vừa mở mồm thì gặp ngay trận gió cát thổi qua, trong miệng liền ngậm một đống cát, vội vàng phụt ra, mặt như đang ngậm phải thuốc đắng vậy.
Một hàng năm người, mạo hiểm vượt qua sa mạc cát vàng ở cái vùng đất Tây Bắc này.
Dương Kỳ tự nhiên cung ở trong số đó.
Năm tên đệ tử tạp dịch của Thiên Vị học viện này nhận được nhiệm vụ tiêu diệt đám hấp huyết mã tặc tại vùng Tây Bắc, lập tức chạy đến đây, muốn kiếm một vài điểm công trạng.
Đây là một tiểu đoàn thể, còn có một vài đoàn đội nhỏ phân tán ở nơi khác nữa, nhưng họ không đi cùng với nhóm Dương Kỳ. Trong Thiên Vị học viên, đám đệ tử chia ra rất nhiều đoàn đội riêng biệt, tìm kiếm lợi ích cá nhân, tình trạng kéo bè kết phái là rất phổ biến.
"Dương Kỳ, nhìn ngươi nhàn nhã như vậy, chắc chân khí phải hung hồn hơn chúng ta rất nhiều a"
Hoa Dần Hổ vẻ hâm mộ nhìn thoáng qua Dương Kỳ.
Chung quanh thân thể Dương Kỳ luôn có một cái lồng chân khí bao quanh, hình thành một tầng bảo hộ, ngăn trở bão cát giá lạnh. Trong năm người này chỉ có duy nhất Dương Kỳ là sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi, còn bốn tên kia thì cả người là bụi cát, nhìn giống ăn mày.
Kỳ thật bọn họ cũng có thể vận chuyển khí công bảo vệ lấy mình.
Bởi vì, tu vi bọn họ đều là ở tầng tám - xuất thần nhập hóa, nhưng tất cả đều muốn tiết kiệm chân khí, không giống Dương Kỳ không kiêng không nể, không sợ tiêu hao như vậy.
Vốn, khi bọn họ tiến nhập vào vùng Tây Bắc, đối với hành vi của Dương Kỳ, cả nhóm đều cảm thấy đó là hành động lỗ mãng, phải biết rằng muốn hoàn thành nhiệm vụ, đều quan trọng nhất là tiết kiệm chân khí, phòng khi gặp phải sự vây công của cường địch thì chân khí còn dư giả đủ để liều mạng.
Chứ hành vi vì chút bão cát hay lạnh giá mà lãng phí chân khí như Dương Kỳ vậy, quả thực là tự sát.
Nhưng từ khi bắt đầu đến giờ, Dương Kỳ thủy chung đều dùng khí công hộ thân, một điểm xuy xuyễn cũng không có, mặt không đỏ, hơi thở không gấp, bình bình đạm đạm, giống như mặt hồ ngày thu, cái này không thể không khiến người khác kinh ngạc.
Từ xưa cho tới giờ, họ vẫn chưa thấy qua người nào có chân khí hùng hồn như vậy cả.
"Đúng rồi, Dương Kỳ, mấy ngày nay chúng ta đã nhìn thấy ngươi tu luyện, nhưng vẫn chưa thấy ngươi xuất thủ qua một lần, không biết tu vi của ngươi như thế nào, không thử không biết, không bằng chúng ta diễn luyện? làm nóng người a?"
Một gã đệ tử khác tên là Hà Cát Lợi nảy sinh hứng thú nói.
Hắn là khí công tầng tám, thân phận cũng không tồi, là một tên con cháu quý tộc trong Thánh Tổ hoàng triều, là gia tộc lớn hơn loại tài chủ Dương gia thôn quê không biết bao nhiêu lần. Tại trong gia tộc hắn thậm chí có cao thủ vô thượng Đoạt Mệnh cảnh trấn giữ, bất quá hắn vẫn muốn đi vào Thiên Vị học viện học tập.
"Ân? Hiện tại không cần tranh luận mấy vấn đề này, ta ngữi được mùi máu tươi, tựa hồ có biến, đi theo ta!"
Dương Kỳ vèo một cái, đạp chân xuống đất, dũng mãnh xông lên, di chuyển trong cơn bão cát mù trời, ngay lập tức đã cách nhóm người kia một khoảng rất xa.
"Mùi máu tươi? Ta tại sao không ngửi được nhỉ?"
Bốn tên đệ tử tạp dịch khác đều lắc đầu ngoạt ngoạy, nhưng vẫn chạy theo.
Bốn người bay đi trong gió lạnh, chỉ chốc lát đã di chuyển hơn mười dặm, đi vào trong một khu giao dịch. Nhất thời mỗi người đều trợn mắt há mồm.
Trong khu giao dịch này không ngờ toàn là người chết, từng khối từng khối thây khô nằm trên mặt đất vẫn còn chảy những dòng máu màu đỏ, nam nữ già trẻ, thậm chí còn có trẻ con, đều bị người khác hút khô máu, toàn bộ của cải trong khu buôn bán đều bị vơ vét không còn.
Thây khô đầy đất, mỗi người đều mang bộ mặt dữ tợn, có người nhất quyết nắm lấy thứ gì đó, cả người cong lại, tựa như lúc sắp gặp phải một điều gì đó khiến cái chết rất đau đớn.
Bên trong khu chợ còn có một ít sói hoang lãng du qua lại ăn xác chết, hình ảnh này quả thật khiến người xem phải trung động, như chứng kiến một màn địa ngục nhân gian.
Dương Kỳ hít sâu một hơi khí lạnh.
Hắn tiến lên kiểm tra thân thể của một người thanh niên, phát hiện, trên cổ người đó có một vết thương, tựa hồ là dấu răng. Hình như bị người khác cắn nát cổ khi sống, huyết dịch toàn thân đã bị hút khô.
Gió lạnh vẫn thổi vù vù làm cảnh tượng toàn là thây khô trong khu chợ giống như quỷ khốc thần hào, khiến tim người cũng phải co quắp lại.
Vài tiếng sói hú thê lương vang vẳn đâu đó.
Một vài con sói vừa nhìn thấy người sống đã muốn xông lên kiếm ăn liền bị Hoa Dần Hổ đánh gục tại chỗ.
"Thủ đoạn của bọn Hấp Huyết này thật tàn nhẫn, không biết bọn chúng tu luyện là loại khí công nào. Loại khí công hút máu người sống để tu luyện luôn là thứ cấm kỵ trên toàn đại lục, mặc dù tu hành cực nhanh, so với khí công bình thường phải nhanh hơn gấp bội, nhưng một khi bị phát hiện thì đều bị thiên hạ truy sát. Không thể tưởng được ở vùng Tây Bắc này lại xuất hiện cả đám Hấp Huyết mã tặc như thế này, nếu không nhanh chóng diệt trừ thì không biết còn bao nhiêu người bị hại "
Hoa Dần Hổ lắc lắc đầu, thân phận của hắn cũng là một tên dòng dõi đại quý tộc, là con trai của một hầu tước trong Thánh Tổ hoàng triều, kiến thức phi phàm, ngồi xổm người xuống, phũi phũi mặt cát, nhìn thấy một dàn vó ngựa trên vết máu, liền quay đầu nhìn về phương xa.
Hắn sờ sờ vết máu, nói: "Những người này chết chưa quá nửa ngày, bởi vì thời tiết quá lạnh, huyết dịch đều đọng lại, hiện trường lưu lại không ít dấu chân ngựa, một đám mã tặc như vậy chỉ sợ có mấy ngàn người, tốc độ như gió, cho nên chúng giết số người trong cái chợ này không vượt quá một nén nhang, chúng ta men theo dấu chân ngựa thì nhất định có thể tìm thấy đám Hấp Huyết mã tặc đáng giận này. "
"Gã Hoa Dần Hổ này quả là lợi hại "
Dương Kỳ nghe phân tích của hắn, trong lòng ngộ ra, mặc dù thực lực của hắn rất mạnh, nhưng bàn về kiến thức hay thủ đoạn truy tung thì hắn có cưỡi 8 con ngựa cũng không đuổi kịp đám đệ tử đầy lịch lãm này.
Hắn am hiểu nhất là chiến đấu, còn đối với những chuyện đều không biết, nên hắn chỉ còn cách yên lặng học tập.
"Hoa huynh, nếu phải đi theo dấu chân ngựa, vậy chúng ta nhanh chóng xuất phát, đem đám Hấp Huyết mã tặc này giải quyết sạch sẽ"
Trong lòng mọi người đều căm phẫn, muốn trảm yêu trừ ma.
Dương Kỳ cũng cảm thấy đám Hấp Huyết mã tặc này thật sự là đại họa, chưa bị tiêu diệt thì thiên hạ không thái bình.
Lập tức, Hoa Dần Hổ dẫn đầu, men theo dấu chân ngựa đi ra khỏi khu chợ.
Bên ngoài khu chợ là một con đường lớn, trên bầu trời vùng Tây Bắc đều âm u, từng gò đất được hình thành, ngẫu nhiên có vài nhà dân được xây trên đó, nhưng chúng đều rách nát tơi tả.
Bất quá, vài ngàn năm trước vùng Tây Bắc này là một địa phương phồn hoa, nhưng dần về sau bão cát dần càn quét tới đây, nhà cửa bắt đầu đổ nát. Một ít người nào đó nếu có cơ hội tiến sâu vào vùng Tây Bắc thì có thể nhìn thấy được di tích của một số thành trì lớn còn lưu lại.
Đám người Dương Kỳ truy tung từ khu chợ được khoảng trăm dặm, khi đêm xuống sắc trời trở tối đen, bất quá người nào cũng là cao thủ cường giả, có thể nhìn thấu trong đêm, bầu trời trời u ám, tựa hồ có một ít bông tuyết rơi xuống.
"Phía trước là một tòa cổ thành hoang tàn"
Hoa Dần Hổ chỉ vào tường thành cao lớn phía trước, nói: "Phải cẩn thận, bên trong có thể có đám cao thủ Hấp Huyết mã tặc ẩn núp, thậm chí có mấy nghìn người rất có khả năng nghĩ ngơi trong ngôi cổ thành này"
Cổ thành - hiện diện trong đêm đen giá lạnh, trên mặt thành dường như còn ghi chép lại một vài chuyện ngàn năm tang thương bên trên nó.
Năm người đều thu liễm hơi thở, rất nhanh tiến tới gần, phát hiện, trước cửa thành không có một chút dấu vết nào, rõ ràng đã lâu không có người lui tới. Lại càng không có dấu chân ngựa, điều này chứng tỏ đám Hấp Huyết mã tặc không ẩn nấp bên trong.
"Truy theo? "
Hoa Dần Hổ trầm mặc một lát.
"Đuổi theo cũng khó, đám mã tặc này di chuyển nhanh như gió, sắc trời lại chuyển tối, ta xem ngay tại trong thành này nên tìm một chỗ nghĩ ngơi trước đã, sáng sớm ngày mai hẳn nói sau, ngươi xem đó, sắc trời u ám chắc đêm nay nhất định có bão tuyết nổi lên, chúng ta cũng không thể chống cự lại những cơn bão tuyết kinh khủng đó đâu"
Lý Hạc đưa ra đề nghị.
Mọi người nhìn nhau, cảm thấy như thế là hợp lý nhất.
Bão tuyết lớn như thế thì dù là ở một nơi bình thường, cao thủ khí công tầng tám cường hãn lưu lại cả đêm bên trong đó cũng chịu không nổi, huống chi đây lại là ở Tây Bắc, ban ngày nhổ một bải nước miếng đều biến thành cục băng, vì thế có thể tưởng tượng được cơn rét lạnh ập đến là lớn như thế nào?
Năm người thông qua cửa thành đổ nát đi vào trong cổ thành.
Toàn bộ con đường trong cổ thành đều trống trơn, gió xoáy thổi vù vù trên các ngã đường, tựa hồ là giống như quỷ môn quan nối với Địa ngục.
Các cửa hàng trong thành đã sớm không có bóng người, những biển hiệu cũng mục nát.
"Chúng ta tìm một chỗ..."
Lý Hạc còn chưa nói xong, đột nhiên một tiếng kẽo kẹt vang lên, cánh cửa sau lưng hắn đóng lại, một loại thanh âm làm lông tóc người khác dựng đứng hẳn lên.
"Ai! "
Trong đám năm người, ngoại trừ Dương Kỳ, tất cả đều giật mình, nhanh chóng quay lại. Bọn họ đều có cảm giác đã trúng mai phục.
Dát dát, dát dát...
Hình như là tiếng thét chói tai của quạ đột ngột vang lên trong đêm tối, lại tựa như ác ma dạ xoa xuất hiện, thanh âm thần bí từ bốn phía lan truyền đến, không biết phát ra từ nơi nào.
"Cẩn thận, cổ thành này có chút kỳ quái, kết thành phương trận, tựa lưng vào nhau. "
Hoa Dần Hổ vội vàng nói.
Hắn vừa dứt lời, đột nhiên phía sau hắn xuất hiện thân ảnh quỷ dị, giương nanh múa vuốt, hướng hắn đánh tới, quỷ phong âm trầm khiến người khác dựng tóc gáy.
Huyết ảnh quỷ bí kia tung một trảo hung mãnh, huyết dịch chảy đầm đìa trên năm đầu ngón tay, huyết khí công sắc bén phủ xuống, trực tiếp đánh tan hộ thân chân khí của Hoa Dần Hổ.
Mùi máu tươi nồng nặc khiến người khác có cảm giác hôn mê bất tỉnh.
Hoa Dần Hổ oa một tiếng, bị mùi máu tanh làm nôn mửa, phản ứng không kịp, mắt thấy bị huyết trảo đánh chết.
"Chết cho ta! "
Dương Kỳ xuất thủ như chớp, một luồng chân khí hóa thành một con sóng lớn hướng huyết ảnh kia đánh tới.
Huyết ảnh bỗng chốc bị đụng trúng, kêu lên một tiếng quái dị, bay ra ngoài, nhanh chóng biến mất trong trong cổ thành.
Đây là một chân khí hình người.
Hiển nhiên là do cường giả cấp bậc Khí Tông phát ra.
"Ai? Hấp Huyết mã tặc?"
Hoa Dần Hổ mạnh mẽ rống to: "Những ngày an nhàn của ngươi qua rồi, chúng ta là đệ tử Thiên Vị học viện, những tên yêu nghiệt các ngươi nhanh đi ra nhận lấy cái chết"
Hắn vừa rống to, vừa dụng khí công truyền âm: "Lần này chúng ta chỉ sợ lành ít dữ nhiều, chúng ta đã trúng mai phục của mã tặc, không tưởng được rằng bên trong đám hấp huyết mã tặc lại có cao thủ Khí Tông"
Gió thổi đầy trời.
Con người chỉ cần cước đạp trong này một chút là trên người đã phủ một tầng cát vàng. Bây giờ tiết đã vào Đông nhưng trên bầu trời lại không xuất hiện nổi một bông tuyết nào.
Khí hậu ở vùng Tây Bắc khô hạn, liếc mắt một cái chỉ thấy toàn là cát vàng, cát phủ đầy đất không thấy thứ gì khác ngoài nó. Ngẫu nhiên chỉ có vài bụi cây dại lẻ loi phất phơ theo gió.
Một vài con quạ đen đậu trên một số táng cây kêu lên quác quác, khiến cho khung cảnh tăng thêm vẻ thê lương.
Phi!
Lý Hạc phun một bãi nước miếng, nước ngụm nước miếng kia vừa ra khỏi miệng đã bị gió lạnh đông cứng thành một cục, rớt xuống mặt đất vang lên tiếng răng rắc.
"Thời tiết ở Tây Bắc này quả là khắc nghiệt, hàn phong quá mạnh, nhổ một bải nước miếng liền bị đóng thành băng, nếu không phải khí công chúng ta thâm hậu, chỉ sợ bị chết rét ngay tức khắc, cũng không biết những người sống ở đây làm sao vượt qua được mùa Đông khắc nghiệt"
Một tên đệ tử tạp dịch vừa mở mồm thì gặp ngay trận gió cát thổi qua, trong miệng liền ngậm một đống cát, vội vàng phụt ra, mặt như đang ngậm phải thuốc đắng vậy.
Một hàng năm người, mạo hiểm vượt qua sa mạc cát vàng ở cái vùng đất Tây Bắc này.
Dương Kỳ tự nhiên cung ở trong số đó.
Năm tên đệ tử tạp dịch của Thiên Vị học viện này nhận được nhiệm vụ tiêu diệt đám hấp huyết mã tặc tại vùng Tây Bắc, lập tức chạy đến đây, muốn kiếm một vài điểm công trạng.
Đây là một tiểu đoàn thể, còn có một vài đoàn đội nhỏ phân tán ở nơi khác nữa, nhưng họ không đi cùng với nhóm Dương Kỳ. Trong Thiên Vị học viên, đám đệ tử chia ra rất nhiều đoàn đội riêng biệt, tìm kiếm lợi ích cá nhân, tình trạng kéo bè kết phái là rất phổ biến.
"Dương Kỳ, nhìn ngươi nhàn nhã như vậy, chắc chân khí phải hung hồn hơn chúng ta rất nhiều a"
Hoa Dần Hổ vẻ hâm mộ nhìn thoáng qua Dương Kỳ.
Chung quanh thân thể Dương Kỳ luôn có một cái lồng chân khí bao quanh, hình thành một tầng bảo hộ, ngăn trở bão cát giá lạnh. Trong năm người này chỉ có duy nhất Dương Kỳ là sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi, còn bốn tên kia thì cả người là bụi cát, nhìn giống ăn mày.
Kỳ thật bọn họ cũng có thể vận chuyển khí công bảo vệ lấy mình.
Bởi vì, tu vi bọn họ đều là ở tầng tám - xuất thần nhập hóa, nhưng tất cả đều muốn tiết kiệm chân khí, không giống Dương Kỳ không kiêng không nể, không sợ tiêu hao như vậy.
Vốn, khi bọn họ tiến nhập vào vùng Tây Bắc, đối với hành vi của Dương Kỳ, cả nhóm đều cảm thấy đó là hành động lỗ mãng, phải biết rằng muốn hoàn thành nhiệm vụ, đều quan trọng nhất là tiết kiệm chân khí, phòng khi gặp phải sự vây công của cường địch thì chân khí còn dư giả đủ để liều mạng.
Chứ hành vi vì chút bão cát hay lạnh giá mà lãng phí chân khí như Dương Kỳ vậy, quả thực là tự sát.
Nhưng từ khi bắt đầu đến giờ, Dương Kỳ thủy chung đều dùng khí công hộ thân, một điểm xuy xuyễn cũng không có, mặt không đỏ, hơi thở không gấp, bình bình đạm đạm, giống như mặt hồ ngày thu, cái này không thể không khiến người khác kinh ngạc.
Từ xưa cho tới giờ, họ vẫn chưa thấy qua người nào có chân khí hùng hồn như vậy cả.
"Đúng rồi, Dương Kỳ, mấy ngày nay chúng ta đã nhìn thấy ngươi tu luyện, nhưng vẫn chưa thấy ngươi xuất thủ qua một lần, không biết tu vi của ngươi như thế nào, không thử không biết, không bằng chúng ta diễn luyện? làm nóng người a?"
Một gã đệ tử khác tên là Hà Cát Lợi nảy sinh hứng thú nói.
Hắn là khí công tầng tám, thân phận cũng không tồi, là một tên con cháu quý tộc trong Thánh Tổ hoàng triều, là gia tộc lớn hơn loại tài chủ Dương gia thôn quê không biết bao nhiêu lần. Tại trong gia tộc hắn thậm chí có cao thủ vô thượng Đoạt Mệnh cảnh trấn giữ, bất quá hắn vẫn muốn đi vào Thiên Vị học viện học tập.
"Ân? Hiện tại không cần tranh luận mấy vấn đề này, ta ngữi được mùi máu tươi, tựa hồ có biến, đi theo ta!"
Dương Kỳ vèo một cái, đạp chân xuống đất, dũng mãnh xông lên, di chuyển trong cơn bão cát mù trời, ngay lập tức đã cách nhóm người kia một khoảng rất xa.
"Mùi máu tươi? Ta tại sao không ngửi được nhỉ?"
Bốn tên đệ tử tạp dịch khác đều lắc đầu ngoạt ngoạy, nhưng vẫn chạy theo.
Bốn người bay đi trong gió lạnh, chỉ chốc lát đã di chuyển hơn mười dặm, đi vào trong một khu giao dịch. Nhất thời mỗi người đều trợn mắt há mồm.
Trong khu giao dịch này không ngờ toàn là người chết, từng khối từng khối thây khô nằm trên mặt đất vẫn còn chảy những dòng máu màu đỏ, nam nữ già trẻ, thậm chí còn có trẻ con, đều bị người khác hút khô máu, toàn bộ của cải trong khu buôn bán đều bị vơ vét không còn.
Thây khô đầy đất, mỗi người đều mang bộ mặt dữ tợn, có người nhất quyết nắm lấy thứ gì đó, cả người cong lại, tựa như lúc sắp gặp phải một điều gì đó khiến cái chết rất đau đớn.
Bên trong khu chợ còn có một ít sói hoang lãng du qua lại ăn xác chết, hình ảnh này quả thật khiến người xem phải trung động, như chứng kiến một màn địa ngục nhân gian.
Dương Kỳ hít sâu một hơi khí lạnh.
Hắn tiến lên kiểm tra thân thể của một người thanh niên, phát hiện, trên cổ người đó có một vết thương, tựa hồ là dấu răng. Hình như bị người khác cắn nát cổ khi sống, huyết dịch toàn thân đã bị hút khô.
Gió lạnh vẫn thổi vù vù làm cảnh tượng toàn là thây khô trong khu chợ giống như quỷ khốc thần hào, khiến tim người cũng phải co quắp lại.
Vài tiếng sói hú thê lương vang vẳn đâu đó.
Một vài con sói vừa nhìn thấy người sống đã muốn xông lên kiếm ăn liền bị Hoa Dần Hổ đánh gục tại chỗ.
"Thủ đoạn của bọn Hấp Huyết này thật tàn nhẫn, không biết bọn chúng tu luyện là loại khí công nào. Loại khí công hút máu người sống để tu luyện luôn là thứ cấm kỵ trên toàn đại lục, mặc dù tu hành cực nhanh, so với khí công bình thường phải nhanh hơn gấp bội, nhưng một khi bị phát hiện thì đều bị thiên hạ truy sát. Không thể tưởng được ở vùng Tây Bắc này lại xuất hiện cả đám Hấp Huyết mã tặc như thế này, nếu không nhanh chóng diệt trừ thì không biết còn bao nhiêu người bị hại "
Hoa Dần Hổ lắc lắc đầu, thân phận của hắn cũng là một tên dòng dõi đại quý tộc, là con trai của một hầu tước trong Thánh Tổ hoàng triều, kiến thức phi phàm, ngồi xổm người xuống, phũi phũi mặt cát, nhìn thấy một dàn vó ngựa trên vết máu, liền quay đầu nhìn về phương xa.
Hắn sờ sờ vết máu, nói: "Những người này chết chưa quá nửa ngày, bởi vì thời tiết quá lạnh, huyết dịch đều đọng lại, hiện trường lưu lại không ít dấu chân ngựa, một đám mã tặc như vậy chỉ sợ có mấy ngàn người, tốc độ như gió, cho nên chúng giết số người trong cái chợ này không vượt quá một nén nhang, chúng ta men theo dấu chân ngựa thì nhất định có thể tìm thấy đám Hấp Huyết mã tặc đáng giận này. "
"Gã Hoa Dần Hổ này quả là lợi hại "
Dương Kỳ nghe phân tích của hắn, trong lòng ngộ ra, mặc dù thực lực của hắn rất mạnh, nhưng bàn về kiến thức hay thủ đoạn truy tung thì hắn có cưỡi 8 con ngựa cũng không đuổi kịp đám đệ tử đầy lịch lãm này.
Hắn am hiểu nhất là chiến đấu, còn đối với những chuyện đều không biết, nên hắn chỉ còn cách yên lặng học tập.
"Hoa huynh, nếu phải đi theo dấu chân ngựa, vậy chúng ta nhanh chóng xuất phát, đem đám Hấp Huyết mã tặc này giải quyết sạch sẽ"
Trong lòng mọi người đều căm phẫn, muốn trảm yêu trừ ma.
Dương Kỳ cũng cảm thấy đám Hấp Huyết mã tặc này thật sự là đại họa, chưa bị tiêu diệt thì thiên hạ không thái bình.
Lập tức, Hoa Dần Hổ dẫn đầu, men theo dấu chân ngựa đi ra khỏi khu chợ.
Bên ngoài khu chợ là một con đường lớn, trên bầu trời vùng Tây Bắc đều âm u, từng gò đất được hình thành, ngẫu nhiên có vài nhà dân được xây trên đó, nhưng chúng đều rách nát tơi tả.
Bất quá, vài ngàn năm trước vùng Tây Bắc này là một địa phương phồn hoa, nhưng dần về sau bão cát dần càn quét tới đây, nhà cửa bắt đầu đổ nát. Một ít người nào đó nếu có cơ hội tiến sâu vào vùng Tây Bắc thì có thể nhìn thấy được di tích của một số thành trì lớn còn lưu lại.
Đám người Dương Kỳ truy tung từ khu chợ được khoảng trăm dặm, khi đêm xuống sắc trời trở tối đen, bất quá người nào cũng là cao thủ cường giả, có thể nhìn thấu trong đêm, bầu trời trời u ám, tựa hồ có một ít bông tuyết rơi xuống.
"Phía trước là một tòa cổ thành hoang tàn"
Hoa Dần Hổ chỉ vào tường thành cao lớn phía trước, nói: "Phải cẩn thận, bên trong có thể có đám cao thủ Hấp Huyết mã tặc ẩn núp, thậm chí có mấy nghìn người rất có khả năng nghĩ ngơi trong ngôi cổ thành này"
Cổ thành - hiện diện trong đêm đen giá lạnh, trên mặt thành dường như còn ghi chép lại một vài chuyện ngàn năm tang thương bên trên nó.
Năm người đều thu liễm hơi thở, rất nhanh tiến tới gần, phát hiện, trước cửa thành không có một chút dấu vết nào, rõ ràng đã lâu không có người lui tới. Lại càng không có dấu chân ngựa, điều này chứng tỏ đám Hấp Huyết mã tặc không ẩn nấp bên trong.
"Truy theo? "
Hoa Dần Hổ trầm mặc một lát.
"Đuổi theo cũng khó, đám mã tặc này di chuyển nhanh như gió, sắc trời lại chuyển tối, ta xem ngay tại trong thành này nên tìm một chỗ nghĩ ngơi trước đã, sáng sớm ngày mai hẳn nói sau, ngươi xem đó, sắc trời u ám chắc đêm nay nhất định có bão tuyết nổi lên, chúng ta cũng không thể chống cự lại những cơn bão tuyết kinh khủng đó đâu"
Lý Hạc đưa ra đề nghị.
Mọi người nhìn nhau, cảm thấy như thế là hợp lý nhất.
Bão tuyết lớn như thế thì dù là ở một nơi bình thường, cao thủ khí công tầng tám cường hãn lưu lại cả đêm bên trong đó cũng chịu không nổi, huống chi đây lại là ở Tây Bắc, ban ngày nhổ một bải nước miếng đều biến thành cục băng, vì thế có thể tưởng tượng được cơn rét lạnh ập đến là lớn như thế nào?
Năm người thông qua cửa thành đổ nát đi vào trong cổ thành.
Toàn bộ con đường trong cổ thành đều trống trơn, gió xoáy thổi vù vù trên các ngã đường, tựa hồ là giống như quỷ môn quan nối với Địa ngục.
Các cửa hàng trong thành đã sớm không có bóng người, những biển hiệu cũng mục nát.
"Chúng ta tìm một chỗ..."
Lý Hạc còn chưa nói xong, đột nhiên một tiếng kẽo kẹt vang lên, cánh cửa sau lưng hắn đóng lại, một loại thanh âm làm lông tóc người khác dựng đứng hẳn lên.
"Ai! "
Trong đám năm người, ngoại trừ Dương Kỳ, tất cả đều giật mình, nhanh chóng quay lại. Bọn họ đều có cảm giác đã trúng mai phục.
Dát dát, dát dát...
Hình như là tiếng thét chói tai của quạ đột ngột vang lên trong đêm tối, lại tựa như ác ma dạ xoa xuất hiện, thanh âm thần bí từ bốn phía lan truyền đến, không biết phát ra từ nơi nào.
"Cẩn thận, cổ thành này có chút kỳ quái, kết thành phương trận, tựa lưng vào nhau. "
Hoa Dần Hổ vội vàng nói.
Hắn vừa dứt lời, đột nhiên phía sau hắn xuất hiện thân ảnh quỷ dị, giương nanh múa vuốt, hướng hắn đánh tới, quỷ phong âm trầm khiến người khác dựng tóc gáy.
Huyết ảnh quỷ bí kia tung một trảo hung mãnh, huyết dịch chảy đầm đìa trên năm đầu ngón tay, huyết khí công sắc bén phủ xuống, trực tiếp đánh tan hộ thân chân khí của Hoa Dần Hổ.
Mùi máu tươi nồng nặc khiến người khác có cảm giác hôn mê bất tỉnh.
Hoa Dần Hổ oa một tiếng, bị mùi máu tanh làm nôn mửa, phản ứng không kịp, mắt thấy bị huyết trảo đánh chết.
"Chết cho ta! "
Dương Kỳ xuất thủ như chớp, một luồng chân khí hóa thành một con sóng lớn hướng huyết ảnh kia đánh tới.
Huyết ảnh bỗng chốc bị đụng trúng, kêu lên một tiếng quái dị, bay ra ngoài, nhanh chóng biến mất trong trong cổ thành.
Đây là một chân khí hình người.
Hiển nhiên là do cường giả cấp bậc Khí Tông phát ra.
"Ai? Hấp Huyết mã tặc?"
Hoa Dần Hổ mạnh mẽ rống to: "Những ngày an nhàn của ngươi qua rồi, chúng ta là đệ tử Thiên Vị học viện, những tên yêu nghiệt các ngươi nhanh đi ra nhận lấy cái chết"
Hắn vừa rống to, vừa dụng khí công truyền âm: "Lần này chúng ta chỉ sợ lành ít dữ nhiều, chúng ta đã trúng mai phục của mã tặc, không tưởng được rằng bên trong đám hấp huyết mã tặc lại có cao thủ Khí Tông"
Bình luận truyện