Chương 155: Anh không dám 2
Editor: Mẹ Bầu
Lộ Vân Phàm nhìn vào ánh mắt của Khổng Kỳ Đông. Người đàn ông, trung niên này vóc người không cao, lưng cũng có chút gù xuống rồi, tóc mai của ông cũng đã có tóc bạc, trên mặt cũng sớm có dấu vết của năm tháng. Nhưng mà ánh mắt của ông thì rất thành khẩn, cái nhìn sắc bén, cả người tản ra một loại cảm giác áp bách mãnh liệt, làm cho người ta hít thở không thông.
Lộ Vân Phàm hít sâu một hơi, suy xét một lát sau, môi với răng rốt cục hộc ra ba chữ: "Cháu đáp ứng."
***********************
Buổi sớm ngày hôm sau, An Hồng sớm rời khỏi giường, cùng ăn qua điểm tâm với ba Hàn mẹ Hàn và hai đứa trẻ. Cô chào hỏi mẹ Hàn rồi mang theo vài thứ ra cửa.
An Hồng đến nghĩa địa công cộng huyện W, bước lên từng bậc từng bậc bậc thềm. Cô đi đến trước một ngôi mộ nằm hướng Nam, đặt hoa tươi xuống, mỉm cười đối với chàng trai ở trên mộ bia, khóe môi cong lên: @MeBau*diendan@leequyddonn@ "Hiểu Quân, em tới thăm anh đây."
Không phải là tiết Thanh Minh, không phải là tiết đông chí, cũng không phải là Chủ nhật, trong nghĩa địa công cộng cũng không có người nào. An Hồng ngồi ở dưới đất, tựa vai vào trên mộ bia của Hàn Hiểu Quân. Cô châm cho mình một điếu thuốc, lại châm một điếu khác đặt lên trên khay ở trước mộ Hàn Hiểu Quân.
Cô lại mở ra hai lon bia, chậm rãi rót bia trong một lon xuống trên mặt đất.
Hắc... gần đây anh có khỏe không?" An Hồng uống bia, ngửa đầu nhìn lên trời xanh mây trắng, "Phong cảnh nơi này của anh thực rất không tệ, nhưng mà mỗi ngày anh đều nhìn núi nhìn cây như vậy, có phải là tương đối nhàm chán hay không?"
Cô trái lại tự nở nụ cười: di@en*dyan(lee^qu.donnn "Chú dì giờ đây sức khỏe cũng không tệ, anh có thể yên tâm, em sẽ thường xuyên đến thăm bọn họ. Còn có Quân Niệm và Quân Ức nữa, bọn họ đều thật nghe lời, vóc người cũng đã cao lớn không ít. Bất quá vì còn là trẻ con nên vẫn còn có chút nghịch ngợm. Đêm qua dì đã nói chuyện với em và hai tên tiểu quỷ này rất nhiều chuyện. Nói qua nói lại, dì lại nói đến anh. Dì nói dì hối hận vì khi anh tốt nghiệp tiểu học lại đưa anh trở lại quê để học sơ trung, làm hại bọn họ bị mất đến 7, 8 năm không thể ở chung được cùng với anh. Vì thế, hình như là chỉ trong nháy mắt, anh đã liền trưởng thành thành một cậu bé lớn. Cho nên, dì nói dì nhất định sẽ ở cùng bên cạnh với Quân Niệm và Quân Ức, nhìn bọn chúng học sơ trung, học trung học, không bỏ sót bất kỳ một giai đoạn nào trong quá trình bọn trẻ trưởng thành. Hiểu Quân, có phải là anh thấy ghen tị hay không? Khà khà. . . Em biết là anh sẽ không đâu, anh chưa từng bao giờ trách chú dì, có đúng hay không?"
An Hồng cúi đầu nhìn thấy cây Bách Thụ bên cạnh mộ của Hàn Hiểu Quân có một ít cỏ dại đã mọc dài ra. Cô bắt đầu đưa tay nhổ cỏ, một bên nhổ cỏ, một bên nói: "Hiểu Quân, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on gần đây tâm tình của em cực kỳ rối loạn, bởi vì. . . Em lại gặp lại Lộ Vân Phàm rồi."
Cô trầm mặc một lát, không biết nên nói tiếp như thế nào nữa, một lát sau cô mới lại mở miệng: "Hiểu Quân, anh có hận Lộ Vân Phàm không?"
"Kỳ thực cũng không phải hoàn toàn là lỗi của anh ấy. Em cũng có cái sai. Nếu như anh có thể tha thứ cho em, thì anh cũng tha thứ anh ấy đi. Lộ Vân Phàm anh ấy. . . Anh ấy đã bị mất một chân, sau này, anh ấy cũng chỉ còn lại có một chân nữa thôi. Mấy năm nay, anh chính là sống như vậy. . ."
"Lại nói tiếp rất khôi hài, trước đây không lâu, em còn nghĩ rằng em sẽ một lần nữa đến với anh ấy. Em còn lo lắng rằng anh sẽ tức giận, bất quá bây giờ, em và Lộ Vân Phàm đã không thể nào nữa rồi. Hiểu Quân, hôm nay em tới thăm anh, là muốn nói cho anh biết, em quyết định quên đi hoàn toàn triệt chuyện đó rồi, tựa như Trần Hàng đã nói vậy, sẽ không bao giờ suy nghĩ đến nó nữa. Kỳ thực nói rõ trắng ra với Lộ Vân Phàm cũng rất tốt, em nghĩ muốn em và Lộ Vân Phàm đều có thể buông xuống được. Tuy rằng anh ấy đã bị thiếu đi một chân, nhưng mà khi lắp chân giả vào, thì việc đi lại vẫn không có vấn đề gì, chỉ có điều, khi trời mưa xuống thì chân sẽ bị đau. Ai, anh nói xem, sự trừng phạt như vậy có phải là hơi nặng nề một chút hay không? Cái ngày mà anh rời đi đó, cũng chính là vào một ngày mưa, sau này mỗi ngày khi trời mưa dầm, thì anh ấy sẽ liền lại nghĩ tới chuyện ngày đó. . ."
An Hồng thở dài một hơi: "Kỳ thực, em tình nguyện người bị mất một chân kia chính là em, em cũng tình nguyện người phải rời đi không phải là anh, mà chính là em kia. Bất quá bây giờ nói đến điều này thì đã rất không có ý nghĩa nữa rồi, đúng không? Tóm lại. . . Cứ như vậy đi, em sẽ tiếp tục sống cho thật tốt… Sau khi trở về thành phố T, em sẽ phải làm việc cho giỏi, sau đó lại tìm bạn trai, kết hôn, sanh con. Em cũng không muốn phải sống một mình cô đơn cả đời."
"Hiểu Quân, anh sẽ vì em mà cố lên được không?" An Hồng cười. Cô lấy từ trong túi áo ra một vật, "Đây là chiếc nhẫn mà anh đã tặng cho em, em luôn luôn không bỏ được để trả lại cho anh. Thế nhưng vài ngày nay, em đã suy nghĩ, có lẽ anh ở bên kia cũng đã tìm được bạn gái mới của mình rồi, nhưng mà anh lại không có nhẫn để cầu hôn với cô ấy. Như vậy thì phải làm sao bây giờ đây! Cho nên hôm nay, em trả nó lại cho anh! Ang phải nhớ thật kỹ nhé, nếu anh thích bé gái đó, thì anh nhất định phải nói với cô ấy. Ngàn vạn lần không được do do dự dự không chịu mở miệng. Cái loại trò chơi anh đoán em đoán này, không một cô gái nào có thể hiểu được đâu. Nếu năm đó anh có thể dũng cảm nói với em rằng anh yêu thích em, thì như vậy, hết thảy tất cả những chuyện về sau này đều sẽ không phát sinh ra rồi. Cho nên, lá gan của anh nhất định phải lớn đó, điểm này, anh thực hẳn là phải học tập Lộ Vân Phàm một ít rồi."
An Hồng bị chính lời nói mình mà bật cười ra tiếng. Cô khoét xuống một cái hố nhỏ ở dưới cây bách thụ, chôn chiếc nhẫn vào trong đó, dùng bùn đất đắp lên trên: "Hiểu Quân, em rất nhớ anh, thật sự! Em đặc biệt đặc biệt tưởng nhớ đến anh! Nếu như anh còn còn sống, như vậy thì sẽ tốt đẹp biết bao nhiêu. Cho dù chúng ta không thể trở thành người yêu của nhau, không thể trở thành vợ chồng, thì chúng ta cũng sẽ là bạn tốt cả đời, làn anh em tốt nhất thân nhất cuộc đời này."
Thuốc lá ở trên khay đã cháy hết, An Hồng lại đốt thêm một điếu thuốc nữa: "Này, em đã nói chuyện với anh lâu như vậy rồi, anh hãy ứng lên một tiếng đi nào."
Một trận gió thổi qua, những chiếc lá bách thụ nhỏ bé trước mộ bia nhẹ nhàng lay động, phát ra tiếng vang "xào xạc".
Mái tóc dài của An Hồng cũng bị gió thổi bay bay nhè nhẹ. Cô nhìn chung quanh một chút, trên mặt tràn ra ý cười: "Hiểu Quân, em sẽ sống thật tốt, anh cứ yên tâm."
Cô phủi mông đứng lên: "Em đi trở về đây, lần sau em sẽ lại đến thăm anh."
Hàn Hiểu Quân ở trên bia mộ vẫn hơi hơi cười như trước. Khuôn mặt của anh nhìn thật trẻ trung. An Hồng vẫn không thể nào nén nhịn tiếp được nữa, nước mắt của cô tràn ra khỏi hốc mắt.
"Thật có lỗi, nói sẽ không khóc nữa, thế mà em lại vẫn cứ khóc."
Cuối cùng, cô lấy khăn lau ra, tỉ mỉ lau mộ bia và bụi đất ở trên mặt khay, cười với Hàn Hiểu Quân một lần nữa, sau đó rời đi khỏi nghĩa địa công cộng.
Buổi tối, An Hồng thu thập hành lý ở khách phòng, chuẩn bị sáng ngày hôm sau sẽ rời đi. Mẹ Hàn gõ cửa phòng của cô.
"Hồng Hồng."
"Dì à." An Hồng kéo tay mẹ Hàn qua, cùng ngồi xuống với bà ở trên mép giường.
Mẹ Hàn nhìn mặt An Hồng, nhẹ nhàng thở dài một hơi: "Hồng Hồng, con nói cho dì biết, vì sao lần này con lại đi tới đây vậy?"
"Không tại sao cả, chính là tới thăm chú dì một chút mà thôi, còn có Quân Niệm cùng Quân Ức nữa."
Bình luận truyện