Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh
Chương 37: Bạn yêu sớm sao
Lúc An Hồng thấy Lộ Vân Phàm, nó đã nhìn cô chằm chằm một hồi lâu.
Nhìn Lộ Vân Phàm, khắp người An Hồng nổi gai ốc, tâm tình trở nên rất tệ.
Lộ Vân Phàm nói cô xấu xí, thấy cô liền ghê tởm, cô vẫn luôn ghi nhớ những lời này ở trong đầu, mỗi lần nghĩ đến lại vô cùng buồn bực.
An Hồng biết mình không xinh đẹp, cũng bị học sinh nam đặt cho biệt danh khó nghe, nhưng chưa có ai đứng trước mặt cô nói rằng cô xấu xí, đối với thiếu nữ 14 tuổi mà nói chính là sự đả kích rất lớn.
Hơn nữa, Lộ Vân Phàm còn nói trước mặt các bạn rằng cô thích Thiệu Dục Hoa! An Hồng không dám tưởng tượng, sau ngày khai giảng sắp tới, cô sẽ bị cuốn vào vòng xoáy dư luận như thế nào.
Lộ Vân Phàm, cái thằng nhãi thối tha mà cô biết đến lần đầu vào ngày sinh nhật 10 tuổi ấy, tại sao sẽ làm cho người ta cảm thấy đáng ghét! Vậy mà ông trời còn để cho nó có một khuôn mặt ưa nhìn, thật là quá bất công!
Lộ Vân Phàm nhìn cô chằm chằm, đột nhiên đi vài bước về phía cô, vừa đi vừa nói: "Răng đậu đen! Sao bạn ở đây hả?"
An Hồng nghiêng đầu sang chỗ khác, không có ý định nói chuyện với nó.
Lộ Vân Phàm liền cười, quan sát cô, nói: "Hôm nay bạn lại còn mặc váy cơ đấy..., bạn tới xem phim sao?"
An Hồng tiếp tục không lên tiếng, làm như không nghe thấy, Lộ Vân Phàm có chút tức giận, đang muốn phát tác, chợt nhìn thấy một người thiếu niên đi về phía An Hồng.
Hàn Hiểu Quân mua vé xong liền trở lại, anh đi đến dưới gốc cây, nói với An Hồng: "Còn 40 phút mới đến giờ, chúng ta tìm một chỗ đi mua đồ uống đi."
Hàn Hiểu Quân mặc áo sơ mi kẻ ô ngắn tay màu xanh da trời, quần lửng cao bồi, lộ ra đôi bắp chân thẳng tắp, chân đi đôi giày bóng đá Nike màu xám tro, cả người cao lớn rắn rỏi, phong độ đẹp trai.
Vừa bắt đầu, anh cũng không có chú ý tới sự khác thường của An Hồng, chỉ là rất nhanh, anh liền phát hiện ra sắc mặt cổ quái của cô.
Tầm mắt cô đang tập trung ở một chỗ.
Hàn Hiểu Quân nhìn theo ánh mắt An Hồng, chỉ thấy cách đó không xa đang đứng một đứa bé trai xinh đẹp, mặc áo T shirt in hình chuột Mickey, một tay cầm popcorn, một tay cầm kem đang nhìn bọn họ. Mặt trời rất chói chang, cậu bé lại đang ngơ ngác nhìn hai người, kem bị tan ra, chảy xuống tay của nó.
Hàn Hiểu Quân khẽ cau mày, hỏi An Hồng: "Cậu ta là ai? Là bạn học của em sao?"
"Không phải." An Hồng cắn răng trả lời, "Cậu ta là đồ quỷ đáng ghét."
Lúc này, Lộ Vân Phàm đột nhiên tiến lại gần vài bước, nó nói: "An Hồng, bạn xem phim nào?"
An Hồng cười lạnh một tiếng, kéo tay Hàn Hiểu Quân nói: "Chúng ta đi đi, đừng để ý đến nó."
Tầm mắt Lộ Vân Phàm tập trung ở hình ảnh hai người đang nắm tay nhau, nó lớn tiếng hỏi: "Tại sao lại vội vã đi như vậy, bạn còn chưa giới thiệu đâu nhé, đây là ai vậy?"
Nó cười hì hì, nụ cười còn xinh đẹp hơn hoa, nó nghiêng mắt nhìn lên người Hàn Hiểu Quân.
Từ nãy giờ Hàn Hiểu Quân không nói gì, chỉ là đứng một bên nhìn bọn họ, tay anh vẫn nắm tay An Hồng.
Đột nhiên An Hồng dựa lên người Hàn Hiểu Quân, hai tay ôm lấy cánh tay trái của anh, đầu tựa lên vai anh, nói lớn: "Giới thiệu với bạn, đây là Hàn Hiểu Quân, bạn trai của mình!"
Thân thể của cô khẽ run, ánh mắt mơ hồ, cô cũng không biết tại sao mình lại muốn diễn một màn kịch trẻ con như vậy ở trước mặt Lộ Vân Phàm.
Qủa nhiên Lộ Vân Phàm ngạc nhiên ngây cả người, nụ cười của nó chợt tắt, lạnh lùng nói: "Làm sao có thể, đây là anh họ của bạn, là anh họ... Này, bạn đừng nghĩ sẽ lừa được tôi!"
Mồ hôi trên trán An Hồng chảy xuống, sau đó cô cảm thấy Hàn Hểu Quân buông cánh tay cô ra, sắc mặt cô lập tức trở nên trắng bệch.
Hàn Hiểu Quân đang muốn phủ nhận quan hệ này sao?
Bỗng nhiên, lúc cô còn chưa kịp phản ứng thì có một cánh tay vòng qua vai cô.
Hàn Hiểu Quân hơi dùng lực một chút, cả người An Hồng ngã vào trong ngực anh, cô ngẩng đầu lên nhìn lại, vẻ mặt Hàn Hiểu Quân thật dịu dàng, ánh mắt kiên định, anh khẽ mỉm cười, nói: "Em trai, tôi chính là bạn trai của cô ấy, em có ý kiến gì không?"
Lộ Vân Phàm ngây ngẩn cả người, ngay cả An Hồng cũng ngây ngốc.
Lộ Vân Phàm nói: "Không ngờ hai người lại diễn trò lừa gạt tôi, tôi không tin!"
Hàn Hiểu Quân nói: "Hả? Vậy như thế này, thì cậu có thể tin rồi."
Anh chậm rãi cúi đầu, nhắm mắt lại, hôn lên gò má An Hồng.
Bờ môi của anh rất mềm mại, trên người còn mang theo hơi thở đăc trưng của thiếu niên, lúc môi anh chạm vào má An Hồng, trong nháy mắt, cả người cô bất động, trong đầu trống rỗng quên cả hô hấp.
Sau đó, Hàn Hiểu Quân ngẩng đầu lên, ý vị sâu xa nhìn chăm chú Lộ Vân Phàm, khóe môi còn treo một nụ cười.
Khuôn mặt An Hồng đã biến thành màu gan heo.
Mặt Lộ Vân Phàm tái mét. Nó trợn mắt há hốc mồm, sửng sốt 1 phút liền gào lên:
"An! An Hồng!! Bạn yêu sớm saooooo ——— ———————!!"
Đây là lần đầu tiên Lộ Vân Phàm gặp Hàn Hiểu Quân.
Mãi cho đến hơn nhiều năm sau, Lộ Vân Phàm vẫn có thể nhớ lại tình cảnh lúc ấy, còn nữa, hình ảnh kia mang đến một cảm giác kinh động.
Trước đó, nó vẫn cho là An Hồng thích Thiệu Dục Hoa, đối với Thiệu Dục Hoa, nó vẫn luôn tỏ thái độ coi thường.
Nhưng là, khi cái người tên Hàn Hiểu Quân này xuất hiện trước mặt nó, nói mình là bạn trai An Hồng thì đây là lần đầu tiên Lộ Vân Phàm cảm thấy mình thất bại thảm hại.
Mặc kệ là phương diện nào, Hàn Hiểu Quân đều xuất sắc hơn so với nó.
Cho tới bây giờ, Lộ Vân Phàm vẫn không quan tâm đến khuôn mặt xinh đẹp này, ngược lại,nó vẫn muốn trở thành—— một thanh niên giống như Hàn Hiểu Quân, dáng người cao lớn, vẻ mặt trầm tĩnh, hai mắt biết cười tỏa ánh sáng ra bốn phía.
Nó không nghĩ tới, bên cạnh An Hồng lại tồn tại một người như vậy.
Đợi đến lúc Giang Bội mua xong vé xem phim, tìm được Lộ Vân Phàm thì bộ dáng của nó đã giống như một trái cà héo.
An Hồng và Hàn Hiểu Quân đã sớm rời đi, Giang Bội nhìn Lộ Vân Phàm, nói: "Đứng ngơ ngẩn dưới trời nắng làm gì, cũng không biết mà tìm bóng cây tránh nắng một chút, con nhìn kem trong tay xem, con đã lớn như vậy rồi mà có khác gì trẻ con hay không."
Lúc này Lộ Vân Phàm không chào đón cái từ "Đứa bé", nó lập tức giận dữ, hung hăng ném que kem đã chảy lên trên mặt đất, nói: "Ai là đứa bé! Con mới không phải đứa bé!! Con đã 12 tuổi!!"
Giang Bội nhìn bộ dáng tức giận đùng đùng của nó, vừa tức vừa buồn cười, nói: "Được rồi được rồi, tiểu tổ tông, con không phải là đứa bé, đã là một thiếu niên rồi, nhanh đi rửa tay, Nghiên Nhi đã đến, đang mua đồ ăn đó, chúng ta có thể vào sảnh rồi."
"Con không xem!! Muốn xem mọi người tự xem đi!!" Lộ Vân Phàm ném một câu nói, quay đầu mà chạy.
Nó chạy dưới ánh mặt trời, mồ hôi chảy ròng ròng, thì ra là, thì ra là, nó vẫn luôn nghĩ sai rồi, An Hồng không thích Thiệu Dục Hoa, người bạn ấy thích, rõ ràng chính là cái người tên Hàn Hiểu Quân ấy!
Lúc Tần Nguyệt trở lại thành phố J, Hàn Hiểu Quân đã ngồi trên tàu đi rồi.
An Hồng lôi kéo Tần Nguyệt trốn vào căn phòng điều hòa của mình, kể cho cô nghe chuyện xảy ra trong mùa hè.
Nhắc đến Lộ Vân Phàm, cô liền cắn răng nghiến lợi, nói đến Hàn Hiểu quân, thì lại vui mừng bừng bừng.
Dĩ nhiên, cô che giấu một màn "Bạn trai" kịch tính kia.
Sau lễ khai giảng năm ba, như An Hồng dự đoán, "Tình yêu" giữa cô và Thiệu Dục Hoa bị rất nhiều người truyền tới truyền lui, mọi người có suy nghĩ rằng An Hồng thích Thiệu Dục Hoa, giống như cóc mà đòi ăn thịt thiên nga. Cô chỉ là một nữ sinh tầm thường như vậy, còn Thiệu Dục Hoa, mặc dù không phải là siêu đẹp trai, nhưng thành tích tốt, là người hài hước, lại là lớp trưởng, dù sao cũng là một học sinh ưu tú, căn bản là An Hồng không xứng với cậu ta.
An Hồng đã sớm chuẩn bị tư tưởng, thật may là những lời đồn này cũng không quá kịch liệt, vẫn còn trong phạm vi chịu đựng của cô, chỉ là ở trong lớp, lúc chạm mặt Thiệu Dục Hoa, cô không có dũng khí nói chuyện cùng.
Có lúc ở trường học gặp phải Lộ Vân Phàm, giống như kẻ thù gặp nhau, đặc biệt đỏ mắt. Tần Nguyệt và La Lập Sơn phải dùng sức mới lôi kéo An Hồng đi, bọn họ đều sợ cô không kiềm chế được sẽ xông lên đánh vỡ đầu Lộ Vân Phàm. Lộ Vân Phàm chỉ là âm dương quái khí nhìn chằm chằm An Hồng, hai người cũng không nói chuyện với nhau.
An Hồng dồn hết sức lực cố gắng học hành, cô đã lên năm ba, thành tích cũng ở trong nhóm đầu, khoa học tự nhiên rất giỏi, Anh văn lại không được tốt. Cô bắt đầu điên cuồng học thuộc lòng từ mới, làm đề thì mẫu, cô tin tưởng rằng cần cù bù thông mình, mình có ưu thế về các môn khoa học tự nhiên, học ít lại cũng không sao, nhưng đối với môn tiếng Anh, nếu không cố gắng gấp bội, cô cũng không nghĩ ra biện pháp nào khác để nâng cao thành tích.
Thấm thoắt đã đến kỳ thi cuối kỳ năm ba, lần đầu tiên trường học đem bảng xếp hạng thành tích của năm ba dán lên bảng thông báo. An Hồng làm bài khá tốt, cô rất hưng phấn muốn biết mình xếp hạng mấy trong số 300 học sinh. Ngày công bố kết quả, cô và Tần Nguyệt lách đi vào nhìn, đó là danh sách 100 học sinh đứng đầu cùng thành tích đạt được, An Hồng và Tần Nguyệt đều có tên trong đó. An Hồng đứng thứ 75, Tần Nguyệt là 67, tổng điểm hai người chỉ cách nhau 8 điểm, đều cảm thấy rất hài lòng.
An Hồng không khỏi nghĩ xem một chút đứng hạng đầu là ai, liếc một cái liền cả kinh biến sắc —— Lộ Vân Phàm lại có thể cao hơn người đứng thứ hai 2 điểm, đứng đầu bảng thành tích năm ba.
Sự đả kích này thật là tới rất mãnh liệt, thế nào thì An Hồng cũng không nghĩ đến, thằng nhóc nhỏ hơn mình hai tuổi lại có thành tích tốt như vậy! Cô biết là nó nhảy lớp..., nhưng thật sự là không ngờ, lại có thể giỏi đến thế.
An Hồng không phải là một đứa trẻ không hiểu chuyện, trong lòng cô âm thầm đánh giá Lộ Vân Phàm lại một lần. Nó phách lối, nó kiêu ngạo, không ai bì kịp, nó ngang ngạnh ngỗ ngược, trên mặt luôn luôn là nụ cười hả hê, biện pháp giải đề bài ở lớp học hè môn toán học thực sự là đơn giản và dễ hiểu.
Thì ra là, nó thực sự có khả năng này.
Kỳ nghỉ đông cùng năm trước không có gì khác biệt. An Hồng đã nỗ lực học tập vất vả, muốn nghỉ ngơi thư giãn một chút.
Cô quyết định đi thăm cô giáo Hạ.
Cô gọi điện thoại cho cô giáo Hạ trước một ngày, hẹn 1h chiều hôm sau sẽ tới nhà cô, An Hồng mua một ít trái cây, cưỡi xe đạp bắt đầu đi.
Đến nhà cô giáo Hạ, cô vui vẻ đón tiếp, nói: "Ôi trời An Hồng, con đã cao đến vậy rồi" An Hồng ngượng ngùng cười cười, lấy xuống cái găng tay, khăn quàng cổ, đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Ngồi ở trong phòng khách nhà cô giáo Hạ, đang bóc cam ăn, không phải là cái tên Lộ Vân Phàm đáng ghét đó hay sao?!
Hai người liếc nhìn đối phương mấy lần, cũng không có nói chuyện.
Cô giáo Hạ nhiệt tình kêu An Hồng ngồi xuống, bắt đầu hỏi cô tình hình học tập, một già một trẻ nói chuyện rất vui vẻ. Lộ Vân Phàm vẫn ngồi bên cạnh ăn uống, nó không hề khách sáo một chút nào, ăn xong cam thì gặm mía, xong mía lại chuyển sang chocolate, hết chocolate thì quay qua cắn hạt dưa.
Âm thanh cắn hạt dưa "Hạp hạp" của nó rất to, cuối cùng cũng quấy rầy đến cuộc trò chuyện vui vẻ của hai người.
Cô giáo Hạ buồn cười nhìn Lộ Vân Phàm nói: "Lộ Vân Phàm, con đến nhà ta là để cắn hạt dưa sao?"
Lộ Vân Phàm cười híp mắt nói: "Cô giáo Hạ, hai người đang tán gẫu, con không muốn quấy rầy."
"Cái thằng nhóc này, không phải là con và An Hồng biết nhau hay sao, khi đó hai đứa vẫn hay cãi nhau trong phòng làm việc của ta đấy thôi."
An Hồng bĩu môi, nói: "Cô giáo, chuyện trước đây đã qua lâu như vậy, con đã sớm quên hết."
"Con cũng quên mất rồi!" Lộ Vân Phàm không chịu yếu thế nói.
"Hai cái đứa này ~~" Cuối cùng cô giáo Hạ cũng phát hiện bọn họ có cái gì không đúng, cười nói "Không phải là là đứa vẫn còn cãi vã đến bây giờ đấy chứ, đều lớn cả rồi."
Hai người đều không nói.
Cô giáo Hạ hỏi An Hồng: "Con định đăng ký nguyện vong thi cấp ba như thế nào?"
"Con vẫn chưa nghĩ ra, hoặc là Tam Trung hoặc là Thất Trung thôi ạ." An Hồng ngoan ngoãn trả lời, hai trường này đều yêu cầu rất cao, dựa trên thành tích của cô vẫn có thể nắm chắc.
"Tam trung không cần suy tính." Cô giáo Hạ nói, "Tam trung từ trước đến giờ nổi tiếng về Khoa Văn, không thích hợp với con. Thất Trung thì có thể cân nhắc, con có nghĩ tới việc đăng kí Nhị Trung không?"
"À?" An Hồng giật mình, Nhị Trung trung là trường điểm, tốt nhất thành phố J, mỗi năm đều lấy điểm rất cao.
"Từ trước đến giờ, khoa học tự nhiên ở Nhị Trung rất tốt, mấy người chủ nhiệm khoa đều vô cùng xuất sắc. Thành tích khoa học tự nhiên của con tốt như vậy, nếu có thể vào Nhị Trung, tương lai thi tốt nghiệp cũng chắc chắn hơn."
"Nhưng mà thành tích của con ở trung học Ngọc Lan chỉ đứng hạng 70, thi vào Nhị Trung, có phần không nắm chắc."
"Ồ...... Vậy thì có hơi khó một chút, Lộ Vân Phàm, con có đăng ký vào đó không?"
Lộ Vân Phàm nhổ vỏ hạt dưa trong miệng ra, mắt cũng không nhấc lên, nói: "Nhị Trung, con cũng không có sự lựa chọn nào khác."
Nhìn bộ dạng đắc ý của nó, An Hồng không chịu nổi.
Lúc An Hồng nói lời từ biệt, Lộ Vân Phàm cũng dọn dẹp núi vỏ hạt dưa trước mặt, đứng lên chào cô giáo Hạ, đi theo An Hồng xuống dưới nhà.
An Hồng đạp xe, phát hiện Lộ Vân Phàm cũng đi xe đạp đuổi theo.
Đầu nó đội một chiếc mũ len màu cafe, bên trên còn gắn một quả cầu bằng lông, trên cổ đeo khăn quàng cùng màu,nó mặc chiếc áo lông màu đỏ, làm nổi bật lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, nhìn rất đẹp.
Lộ Vân Phàm đi song song cùng An Hồng, hỏi cô: "Bạn đi đâu vậy?"
"Về nhà."
"À...... Mình muốn đi thuê mấy quyển truyện tranh, bạn có đi hay không?"
"Không đi."
"Bạn đã đọc qua《 Slamdunk 》cú nhảy thần thánh chưa?"
Trong lòng An Hồng khẽ động, khi đó, thanh thiếu niên cả nước đều đọc truyện《 Slamdunk 》, đọc đi đọc lại cũng chưa đã. Nhưng mà hai hiệu sách gần trung học Ngọc Lan lại không có truyện này, An Hồng vẫn luôn muốn xem nội dung tiếp theo, nghe Lộ Vân Phàm nói thì rất hứng thú.
Cô nói: "Gần trường không có cho thuê."
Lộ Vân Phàm cười với cô: "Mình biết một hiệu sách có truyện này! Chỉ là đi hơi xa một chút, mất nửa tiếng, bạn có đi không?"
"Xa vậy hả...... Thế thì thôi vậy." An Hồng suy nghĩ một chút, đạp xe cùng thằng nhóc thối tha này nữa tiếng, không phải là sẽ bị giày vò hay sao.
"Một đồng tiền có thể mượn 4 quyển đấy." Nó nói rất nhẹ.
"A!! Đi! Mình đi!"
Thật là không thể dùng tiền mà so đo.
Hai người đứng ở trong hiệu sách để chọn, An Hồng đang cầm mấy cuốn xem đến say mê, hiệu sách ở hơi xa nhưng sách lại mới, cô vô cùng vui vẻ.
Đang xem xét, Lộ Vân Phàm ở bên cạnh hỏi cô: "Trong《 Slamdunk 》, bạn thích nhất người nào vậy?"
"Mitsui Shou." An Hồng không chút nghĩ ngợi trả lời, trong lòng nghĩ đến dáng vẻ của Mitsui Shou, dần dần lại biến thành hình ảnh Hàn Hiểu Quân.
"Mitsui Shou thì có gì tốt, mình thích nhất tiền đạo Rukawa, đấy là một thiên tài."
An Hồng không lên tiếng.
"Này, bạn có cảm thấy mình rất giống Rukawa hay không? Mấy bạn nữ trong lớp đều nói mình như vậy."
An Hồng nghiêng đầu liếc nó một cái, Lộ Vân Phàm đang toét miệng cười đến rất vui mừng, khóe miệng cô co quắp một cái, nói: "Rukawa? Mình lại cảm thấy bạn lại rất giống Kasuragi, rất ngốc nghếch. Hơn nữa, Rukawa cao 1m87, bạn thì sao? Bạn được 1m67 sao?"
Bị đả kích, nó sưng mặt lên,"Hừ" một tiếng, cũng không nói chuyện nữa.
20 phút sau, An Hồng cùng Lộ Vân Phàm đều cầm truyện mà mình thích ra khỏi hiệu sách, vừa đi tới cửa, Lộ Vân Phàm liền hét lên thảm thiết:
"A a a ———— xe đạp của mình!!??"
Hai chiếc xe đạp dựng song song trước cửa hiệu sách, chỉ còn lại chiếc xe cũ hiệu Angel của An Hồng, chiếc xe đắt giá Giant Manufacturing của Lộ Vân Phàm đã không cánh mà bay, trên đất chỉ còn vứt lại một cái khóa đã bị mở ra.
Nhìn Lộ Vân Phàm, khắp người An Hồng nổi gai ốc, tâm tình trở nên rất tệ.
Lộ Vân Phàm nói cô xấu xí, thấy cô liền ghê tởm, cô vẫn luôn ghi nhớ những lời này ở trong đầu, mỗi lần nghĩ đến lại vô cùng buồn bực.
An Hồng biết mình không xinh đẹp, cũng bị học sinh nam đặt cho biệt danh khó nghe, nhưng chưa có ai đứng trước mặt cô nói rằng cô xấu xí, đối với thiếu nữ 14 tuổi mà nói chính là sự đả kích rất lớn.
Hơn nữa, Lộ Vân Phàm còn nói trước mặt các bạn rằng cô thích Thiệu Dục Hoa! An Hồng không dám tưởng tượng, sau ngày khai giảng sắp tới, cô sẽ bị cuốn vào vòng xoáy dư luận như thế nào.
Lộ Vân Phàm, cái thằng nhãi thối tha mà cô biết đến lần đầu vào ngày sinh nhật 10 tuổi ấy, tại sao sẽ làm cho người ta cảm thấy đáng ghét! Vậy mà ông trời còn để cho nó có một khuôn mặt ưa nhìn, thật là quá bất công!
Lộ Vân Phàm nhìn cô chằm chằm, đột nhiên đi vài bước về phía cô, vừa đi vừa nói: "Răng đậu đen! Sao bạn ở đây hả?"
An Hồng nghiêng đầu sang chỗ khác, không có ý định nói chuyện với nó.
Lộ Vân Phàm liền cười, quan sát cô, nói: "Hôm nay bạn lại còn mặc váy cơ đấy..., bạn tới xem phim sao?"
An Hồng tiếp tục không lên tiếng, làm như không nghe thấy, Lộ Vân Phàm có chút tức giận, đang muốn phát tác, chợt nhìn thấy một người thiếu niên đi về phía An Hồng.
Hàn Hiểu Quân mua vé xong liền trở lại, anh đi đến dưới gốc cây, nói với An Hồng: "Còn 40 phút mới đến giờ, chúng ta tìm một chỗ đi mua đồ uống đi."
Hàn Hiểu Quân mặc áo sơ mi kẻ ô ngắn tay màu xanh da trời, quần lửng cao bồi, lộ ra đôi bắp chân thẳng tắp, chân đi đôi giày bóng đá Nike màu xám tro, cả người cao lớn rắn rỏi, phong độ đẹp trai.
Vừa bắt đầu, anh cũng không có chú ý tới sự khác thường của An Hồng, chỉ là rất nhanh, anh liền phát hiện ra sắc mặt cổ quái của cô.
Tầm mắt cô đang tập trung ở một chỗ.
Hàn Hiểu Quân nhìn theo ánh mắt An Hồng, chỉ thấy cách đó không xa đang đứng một đứa bé trai xinh đẹp, mặc áo T shirt in hình chuột Mickey, một tay cầm popcorn, một tay cầm kem đang nhìn bọn họ. Mặt trời rất chói chang, cậu bé lại đang ngơ ngác nhìn hai người, kem bị tan ra, chảy xuống tay của nó.
Hàn Hiểu Quân khẽ cau mày, hỏi An Hồng: "Cậu ta là ai? Là bạn học của em sao?"
"Không phải." An Hồng cắn răng trả lời, "Cậu ta là đồ quỷ đáng ghét."
Lúc này, Lộ Vân Phàm đột nhiên tiến lại gần vài bước, nó nói: "An Hồng, bạn xem phim nào?"
An Hồng cười lạnh một tiếng, kéo tay Hàn Hiểu Quân nói: "Chúng ta đi đi, đừng để ý đến nó."
Tầm mắt Lộ Vân Phàm tập trung ở hình ảnh hai người đang nắm tay nhau, nó lớn tiếng hỏi: "Tại sao lại vội vã đi như vậy, bạn còn chưa giới thiệu đâu nhé, đây là ai vậy?"
Nó cười hì hì, nụ cười còn xinh đẹp hơn hoa, nó nghiêng mắt nhìn lên người Hàn Hiểu Quân.
Từ nãy giờ Hàn Hiểu Quân không nói gì, chỉ là đứng một bên nhìn bọn họ, tay anh vẫn nắm tay An Hồng.
Đột nhiên An Hồng dựa lên người Hàn Hiểu Quân, hai tay ôm lấy cánh tay trái của anh, đầu tựa lên vai anh, nói lớn: "Giới thiệu với bạn, đây là Hàn Hiểu Quân, bạn trai của mình!"
Thân thể của cô khẽ run, ánh mắt mơ hồ, cô cũng không biết tại sao mình lại muốn diễn một màn kịch trẻ con như vậy ở trước mặt Lộ Vân Phàm.
Qủa nhiên Lộ Vân Phàm ngạc nhiên ngây cả người, nụ cười của nó chợt tắt, lạnh lùng nói: "Làm sao có thể, đây là anh họ của bạn, là anh họ... Này, bạn đừng nghĩ sẽ lừa được tôi!"
Mồ hôi trên trán An Hồng chảy xuống, sau đó cô cảm thấy Hàn Hểu Quân buông cánh tay cô ra, sắc mặt cô lập tức trở nên trắng bệch.
Hàn Hiểu Quân đang muốn phủ nhận quan hệ này sao?
Bỗng nhiên, lúc cô còn chưa kịp phản ứng thì có một cánh tay vòng qua vai cô.
Hàn Hiểu Quân hơi dùng lực một chút, cả người An Hồng ngã vào trong ngực anh, cô ngẩng đầu lên nhìn lại, vẻ mặt Hàn Hiểu Quân thật dịu dàng, ánh mắt kiên định, anh khẽ mỉm cười, nói: "Em trai, tôi chính là bạn trai của cô ấy, em có ý kiến gì không?"
Lộ Vân Phàm ngây ngẩn cả người, ngay cả An Hồng cũng ngây ngốc.
Lộ Vân Phàm nói: "Không ngờ hai người lại diễn trò lừa gạt tôi, tôi không tin!"
Hàn Hiểu Quân nói: "Hả? Vậy như thế này, thì cậu có thể tin rồi."
Anh chậm rãi cúi đầu, nhắm mắt lại, hôn lên gò má An Hồng.
Bờ môi của anh rất mềm mại, trên người còn mang theo hơi thở đăc trưng của thiếu niên, lúc môi anh chạm vào má An Hồng, trong nháy mắt, cả người cô bất động, trong đầu trống rỗng quên cả hô hấp.
Sau đó, Hàn Hiểu Quân ngẩng đầu lên, ý vị sâu xa nhìn chăm chú Lộ Vân Phàm, khóe môi còn treo một nụ cười.
Khuôn mặt An Hồng đã biến thành màu gan heo.
Mặt Lộ Vân Phàm tái mét. Nó trợn mắt há hốc mồm, sửng sốt 1 phút liền gào lên:
"An! An Hồng!! Bạn yêu sớm saooooo ——— ———————!!"
Đây là lần đầu tiên Lộ Vân Phàm gặp Hàn Hiểu Quân.
Mãi cho đến hơn nhiều năm sau, Lộ Vân Phàm vẫn có thể nhớ lại tình cảnh lúc ấy, còn nữa, hình ảnh kia mang đến một cảm giác kinh động.
Trước đó, nó vẫn cho là An Hồng thích Thiệu Dục Hoa, đối với Thiệu Dục Hoa, nó vẫn luôn tỏ thái độ coi thường.
Nhưng là, khi cái người tên Hàn Hiểu Quân này xuất hiện trước mặt nó, nói mình là bạn trai An Hồng thì đây là lần đầu tiên Lộ Vân Phàm cảm thấy mình thất bại thảm hại.
Mặc kệ là phương diện nào, Hàn Hiểu Quân đều xuất sắc hơn so với nó.
Cho tới bây giờ, Lộ Vân Phàm vẫn không quan tâm đến khuôn mặt xinh đẹp này, ngược lại,nó vẫn muốn trở thành—— một thanh niên giống như Hàn Hiểu Quân, dáng người cao lớn, vẻ mặt trầm tĩnh, hai mắt biết cười tỏa ánh sáng ra bốn phía.
Nó không nghĩ tới, bên cạnh An Hồng lại tồn tại một người như vậy.
Đợi đến lúc Giang Bội mua xong vé xem phim, tìm được Lộ Vân Phàm thì bộ dáng của nó đã giống như một trái cà héo.
An Hồng và Hàn Hiểu Quân đã sớm rời đi, Giang Bội nhìn Lộ Vân Phàm, nói: "Đứng ngơ ngẩn dưới trời nắng làm gì, cũng không biết mà tìm bóng cây tránh nắng một chút, con nhìn kem trong tay xem, con đã lớn như vậy rồi mà có khác gì trẻ con hay không."
Lúc này Lộ Vân Phàm không chào đón cái từ "Đứa bé", nó lập tức giận dữ, hung hăng ném que kem đã chảy lên trên mặt đất, nói: "Ai là đứa bé! Con mới không phải đứa bé!! Con đã 12 tuổi!!"
Giang Bội nhìn bộ dáng tức giận đùng đùng của nó, vừa tức vừa buồn cười, nói: "Được rồi được rồi, tiểu tổ tông, con không phải là đứa bé, đã là một thiếu niên rồi, nhanh đi rửa tay, Nghiên Nhi đã đến, đang mua đồ ăn đó, chúng ta có thể vào sảnh rồi."
"Con không xem!! Muốn xem mọi người tự xem đi!!" Lộ Vân Phàm ném một câu nói, quay đầu mà chạy.
Nó chạy dưới ánh mặt trời, mồ hôi chảy ròng ròng, thì ra là, thì ra là, nó vẫn luôn nghĩ sai rồi, An Hồng không thích Thiệu Dục Hoa, người bạn ấy thích, rõ ràng chính là cái người tên Hàn Hiểu Quân ấy!
Lúc Tần Nguyệt trở lại thành phố J, Hàn Hiểu Quân đã ngồi trên tàu đi rồi.
An Hồng lôi kéo Tần Nguyệt trốn vào căn phòng điều hòa của mình, kể cho cô nghe chuyện xảy ra trong mùa hè.
Nhắc đến Lộ Vân Phàm, cô liền cắn răng nghiến lợi, nói đến Hàn Hiểu quân, thì lại vui mừng bừng bừng.
Dĩ nhiên, cô che giấu một màn "Bạn trai" kịch tính kia.
Sau lễ khai giảng năm ba, như An Hồng dự đoán, "Tình yêu" giữa cô và Thiệu Dục Hoa bị rất nhiều người truyền tới truyền lui, mọi người có suy nghĩ rằng An Hồng thích Thiệu Dục Hoa, giống như cóc mà đòi ăn thịt thiên nga. Cô chỉ là một nữ sinh tầm thường như vậy, còn Thiệu Dục Hoa, mặc dù không phải là siêu đẹp trai, nhưng thành tích tốt, là người hài hước, lại là lớp trưởng, dù sao cũng là một học sinh ưu tú, căn bản là An Hồng không xứng với cậu ta.
An Hồng đã sớm chuẩn bị tư tưởng, thật may là những lời đồn này cũng không quá kịch liệt, vẫn còn trong phạm vi chịu đựng của cô, chỉ là ở trong lớp, lúc chạm mặt Thiệu Dục Hoa, cô không có dũng khí nói chuyện cùng.
Có lúc ở trường học gặp phải Lộ Vân Phàm, giống như kẻ thù gặp nhau, đặc biệt đỏ mắt. Tần Nguyệt và La Lập Sơn phải dùng sức mới lôi kéo An Hồng đi, bọn họ đều sợ cô không kiềm chế được sẽ xông lên đánh vỡ đầu Lộ Vân Phàm. Lộ Vân Phàm chỉ là âm dương quái khí nhìn chằm chằm An Hồng, hai người cũng không nói chuyện với nhau.
An Hồng dồn hết sức lực cố gắng học hành, cô đã lên năm ba, thành tích cũng ở trong nhóm đầu, khoa học tự nhiên rất giỏi, Anh văn lại không được tốt. Cô bắt đầu điên cuồng học thuộc lòng từ mới, làm đề thì mẫu, cô tin tưởng rằng cần cù bù thông mình, mình có ưu thế về các môn khoa học tự nhiên, học ít lại cũng không sao, nhưng đối với môn tiếng Anh, nếu không cố gắng gấp bội, cô cũng không nghĩ ra biện pháp nào khác để nâng cao thành tích.
Thấm thoắt đã đến kỳ thi cuối kỳ năm ba, lần đầu tiên trường học đem bảng xếp hạng thành tích của năm ba dán lên bảng thông báo. An Hồng làm bài khá tốt, cô rất hưng phấn muốn biết mình xếp hạng mấy trong số 300 học sinh. Ngày công bố kết quả, cô và Tần Nguyệt lách đi vào nhìn, đó là danh sách 100 học sinh đứng đầu cùng thành tích đạt được, An Hồng và Tần Nguyệt đều có tên trong đó. An Hồng đứng thứ 75, Tần Nguyệt là 67, tổng điểm hai người chỉ cách nhau 8 điểm, đều cảm thấy rất hài lòng.
An Hồng không khỏi nghĩ xem một chút đứng hạng đầu là ai, liếc một cái liền cả kinh biến sắc —— Lộ Vân Phàm lại có thể cao hơn người đứng thứ hai 2 điểm, đứng đầu bảng thành tích năm ba.
Sự đả kích này thật là tới rất mãnh liệt, thế nào thì An Hồng cũng không nghĩ đến, thằng nhóc nhỏ hơn mình hai tuổi lại có thành tích tốt như vậy! Cô biết là nó nhảy lớp..., nhưng thật sự là không ngờ, lại có thể giỏi đến thế.
An Hồng không phải là một đứa trẻ không hiểu chuyện, trong lòng cô âm thầm đánh giá Lộ Vân Phàm lại một lần. Nó phách lối, nó kiêu ngạo, không ai bì kịp, nó ngang ngạnh ngỗ ngược, trên mặt luôn luôn là nụ cười hả hê, biện pháp giải đề bài ở lớp học hè môn toán học thực sự là đơn giản và dễ hiểu.
Thì ra là, nó thực sự có khả năng này.
Kỳ nghỉ đông cùng năm trước không có gì khác biệt. An Hồng đã nỗ lực học tập vất vả, muốn nghỉ ngơi thư giãn một chút.
Cô quyết định đi thăm cô giáo Hạ.
Cô gọi điện thoại cho cô giáo Hạ trước một ngày, hẹn 1h chiều hôm sau sẽ tới nhà cô, An Hồng mua một ít trái cây, cưỡi xe đạp bắt đầu đi.
Đến nhà cô giáo Hạ, cô vui vẻ đón tiếp, nói: "Ôi trời An Hồng, con đã cao đến vậy rồi" An Hồng ngượng ngùng cười cười, lấy xuống cái găng tay, khăn quàng cổ, đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Ngồi ở trong phòng khách nhà cô giáo Hạ, đang bóc cam ăn, không phải là cái tên Lộ Vân Phàm đáng ghét đó hay sao?!
Hai người liếc nhìn đối phương mấy lần, cũng không có nói chuyện.
Cô giáo Hạ nhiệt tình kêu An Hồng ngồi xuống, bắt đầu hỏi cô tình hình học tập, một già một trẻ nói chuyện rất vui vẻ. Lộ Vân Phàm vẫn ngồi bên cạnh ăn uống, nó không hề khách sáo một chút nào, ăn xong cam thì gặm mía, xong mía lại chuyển sang chocolate, hết chocolate thì quay qua cắn hạt dưa.
Âm thanh cắn hạt dưa "Hạp hạp" của nó rất to, cuối cùng cũng quấy rầy đến cuộc trò chuyện vui vẻ của hai người.
Cô giáo Hạ buồn cười nhìn Lộ Vân Phàm nói: "Lộ Vân Phàm, con đến nhà ta là để cắn hạt dưa sao?"
Lộ Vân Phàm cười híp mắt nói: "Cô giáo Hạ, hai người đang tán gẫu, con không muốn quấy rầy."
"Cái thằng nhóc này, không phải là con và An Hồng biết nhau hay sao, khi đó hai đứa vẫn hay cãi nhau trong phòng làm việc của ta đấy thôi."
An Hồng bĩu môi, nói: "Cô giáo, chuyện trước đây đã qua lâu như vậy, con đã sớm quên hết."
"Con cũng quên mất rồi!" Lộ Vân Phàm không chịu yếu thế nói.
"Hai cái đứa này ~~" Cuối cùng cô giáo Hạ cũng phát hiện bọn họ có cái gì không đúng, cười nói "Không phải là là đứa vẫn còn cãi vã đến bây giờ đấy chứ, đều lớn cả rồi."
Hai người đều không nói.
Cô giáo Hạ hỏi An Hồng: "Con định đăng ký nguyện vong thi cấp ba như thế nào?"
"Con vẫn chưa nghĩ ra, hoặc là Tam Trung hoặc là Thất Trung thôi ạ." An Hồng ngoan ngoãn trả lời, hai trường này đều yêu cầu rất cao, dựa trên thành tích của cô vẫn có thể nắm chắc.
"Tam trung không cần suy tính." Cô giáo Hạ nói, "Tam trung từ trước đến giờ nổi tiếng về Khoa Văn, không thích hợp với con. Thất Trung thì có thể cân nhắc, con có nghĩ tới việc đăng kí Nhị Trung không?"
"À?" An Hồng giật mình, Nhị Trung trung là trường điểm, tốt nhất thành phố J, mỗi năm đều lấy điểm rất cao.
"Từ trước đến giờ, khoa học tự nhiên ở Nhị Trung rất tốt, mấy người chủ nhiệm khoa đều vô cùng xuất sắc. Thành tích khoa học tự nhiên của con tốt như vậy, nếu có thể vào Nhị Trung, tương lai thi tốt nghiệp cũng chắc chắn hơn."
"Nhưng mà thành tích của con ở trung học Ngọc Lan chỉ đứng hạng 70, thi vào Nhị Trung, có phần không nắm chắc."
"Ồ...... Vậy thì có hơi khó một chút, Lộ Vân Phàm, con có đăng ký vào đó không?"
Lộ Vân Phàm nhổ vỏ hạt dưa trong miệng ra, mắt cũng không nhấc lên, nói: "Nhị Trung, con cũng không có sự lựa chọn nào khác."
Nhìn bộ dạng đắc ý của nó, An Hồng không chịu nổi.
Lúc An Hồng nói lời từ biệt, Lộ Vân Phàm cũng dọn dẹp núi vỏ hạt dưa trước mặt, đứng lên chào cô giáo Hạ, đi theo An Hồng xuống dưới nhà.
An Hồng đạp xe, phát hiện Lộ Vân Phàm cũng đi xe đạp đuổi theo.
Đầu nó đội một chiếc mũ len màu cafe, bên trên còn gắn một quả cầu bằng lông, trên cổ đeo khăn quàng cùng màu,nó mặc chiếc áo lông màu đỏ, làm nổi bật lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, nhìn rất đẹp.
Lộ Vân Phàm đi song song cùng An Hồng, hỏi cô: "Bạn đi đâu vậy?"
"Về nhà."
"À...... Mình muốn đi thuê mấy quyển truyện tranh, bạn có đi hay không?"
"Không đi."
"Bạn đã đọc qua《 Slamdunk 》cú nhảy thần thánh chưa?"
Trong lòng An Hồng khẽ động, khi đó, thanh thiếu niên cả nước đều đọc truyện《 Slamdunk 》, đọc đi đọc lại cũng chưa đã. Nhưng mà hai hiệu sách gần trung học Ngọc Lan lại không có truyện này, An Hồng vẫn luôn muốn xem nội dung tiếp theo, nghe Lộ Vân Phàm nói thì rất hứng thú.
Cô nói: "Gần trường không có cho thuê."
Lộ Vân Phàm cười với cô: "Mình biết một hiệu sách có truyện này! Chỉ là đi hơi xa một chút, mất nửa tiếng, bạn có đi không?"
"Xa vậy hả...... Thế thì thôi vậy." An Hồng suy nghĩ một chút, đạp xe cùng thằng nhóc thối tha này nữa tiếng, không phải là sẽ bị giày vò hay sao.
"Một đồng tiền có thể mượn 4 quyển đấy." Nó nói rất nhẹ.
"A!! Đi! Mình đi!"
Thật là không thể dùng tiền mà so đo.
Hai người đứng ở trong hiệu sách để chọn, An Hồng đang cầm mấy cuốn xem đến say mê, hiệu sách ở hơi xa nhưng sách lại mới, cô vô cùng vui vẻ.
Đang xem xét, Lộ Vân Phàm ở bên cạnh hỏi cô: "Trong《 Slamdunk 》, bạn thích nhất người nào vậy?"
"Mitsui Shou." An Hồng không chút nghĩ ngợi trả lời, trong lòng nghĩ đến dáng vẻ của Mitsui Shou, dần dần lại biến thành hình ảnh Hàn Hiểu Quân.
"Mitsui Shou thì có gì tốt, mình thích nhất tiền đạo Rukawa, đấy là một thiên tài."
An Hồng không lên tiếng.
"Này, bạn có cảm thấy mình rất giống Rukawa hay không? Mấy bạn nữ trong lớp đều nói mình như vậy."
An Hồng nghiêng đầu liếc nó một cái, Lộ Vân Phàm đang toét miệng cười đến rất vui mừng, khóe miệng cô co quắp một cái, nói: "Rukawa? Mình lại cảm thấy bạn lại rất giống Kasuragi, rất ngốc nghếch. Hơn nữa, Rukawa cao 1m87, bạn thì sao? Bạn được 1m67 sao?"
Bị đả kích, nó sưng mặt lên,"Hừ" một tiếng, cũng không nói chuyện nữa.
20 phút sau, An Hồng cùng Lộ Vân Phàm đều cầm truyện mà mình thích ra khỏi hiệu sách, vừa đi tới cửa, Lộ Vân Phàm liền hét lên thảm thiết:
"A a a ———— xe đạp của mình!!??"
Hai chiếc xe đạp dựng song song trước cửa hiệu sách, chỉ còn lại chiếc xe cũ hiệu Angel của An Hồng, chiếc xe đắt giá Giant Manufacturing của Lộ Vân Phàm đã không cánh mà bay, trên đất chỉ còn vứt lại một cái khóa đã bị mở ra.
Bình luận truyện