Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh

Chương 52: Một trong thập đại mỹ nhân



"Ngẩng đầu ưỡn ngực, giang hai tay ra." Bác sĩ khoác áo blouse trắng nói một cách lạnh lùng.  

An Hồng ngoan ngoãn làm theo yêu cầu, bác sĩ cầm chiếc thước dây quấn quanh ngực An Hồng, phun ra một con số: "88, người tiếp theo."

An Hồng cúi đầu tránh ra, Lâu Tĩnh Tĩnh ngắm bộ ngực cô, nhỏ giọng nói: "Trổ mã không tệ lắm."

"......" An Hồng đỏ mặt, "Đi đo chiều cao cân nặng thôi."

Đợt kiểm tra sức khỏe lúc nhập học hồi trung tuần tháng 9, An Hồng biết được tình trạng cơ thể mình ——cao 168 cm, nặng 44.5 kg.

Lâu Tĩnh Tĩnh chậc chậc khen ngợi: "Vóc người cậu cũng không tệ, tình hình này nhất định có thể cao hơn một mét bảy mươi." Cô cao 164 cm đã là không lùn, nhưng đứng bên cạnh người tay dài chân dài như An Hồng lại nhìn có vẻ thấp hơn nhiều.

"Có phải quá cao rồi không?" An Hồng có chút nhức đầu, hồi còn học cấp hai, cô phát triển chậm, cao không quá một mét năm mươi, lo lắng muốn chết. Lúc này mới qua hơn hai năm, cô lại lo mình sẽ quá cao. Qủa thực cũng đúng, chiều cao quá khổ mang đến cho cô rất nhiều phiền não, trước hết là quần áo rất khó mua bởi vì cơ thể cô quá gầy, mua size L thì không mặc vừa, mua size M thì lại bị ngắn.  

Cho nên, bộ đồ An Hồng mặc nhiều nhất đó chính là đồng phục thể thao vàng tím của Thất Trung, đồng phục rộng rãi mặc trên người cô lại càng tôn lên dáng vẻ thon thả. 

Vàng phối tím nhìn thật xấu. Rất nhiều học sinh không thích bộ đồng phục này, các nam thanh nữ tú yêu thích cái đẹp đều không muốn động đến, chỉ có An Hồng là mặc với tần số rất cao, bởi vì quần áo của cô quá ít, hơn nữa cô cũng không có đủ tinh lực hay điều kiện để thay đổi mỗi ngày một bộ.

Sau ngày khai giảng khoảng hơn hai tuần, An Hồng phát hiện mình và Lâu Tĩnh Tĩnh lại có thể nói chuyện nhiều như vậy, Lâu Tĩnh Tĩnh là một cô gái có bề ngoài và nội tâm khác biệt, nhìn thì nhu nhược nhưng lời nói lại ác ôn phúc hắc, cô thích nhất là đọc truyện tranh BL. 

Lần đầu Lâu Tĩnh Tĩnh cho An Hồng mượn truyện là bộ《 Tình yêu 》của Ozaki Minami, lúc An Hồng trùm chăn đọc truyện, cảm thấy mặt đỏ tới mang tai, tim đập nhanh, mắt trợ tròn. Mấy năm cấp hai đều là đọc shoujo manga, lần đầu tiên tiếp xúc với BL, cô thực sự bị choáng váng.  

Ở trong lớp cô liên tục ngơ ngơ ngẩn ngẩn! Nanjo Kosuki và Izumi, thậm chí An Hồng còn vì bọn họ mà rơi không ít nước mắt, thì ra là hai chàng trai tuấn tú có thể yêu nhau phóng khoáng như thế! Không thể không nói, dạng tình cảm này đối với An Hồng mang đến một sự đả kích không nhỏ.  

Lâu Tĩnh Tĩnh chẳng thèm để ý, lại cho An Hồng mượn mấy bộ truyện tương tự, An Hồng đắm chìm trong đó thiếu chút không dứt được. Không biết vì sao mỗi lần thấy mỹ thiếu niên được vẽ trong truyện, đầu cô sẽ liên tưởng đến bóng dáng Lộ Vân Phàm. Cái thằng bé thối tha đấy,  dáng vẻ xinh đẹp của nó đúng là kiểu vai chính trong shoujo manga, hôm nay đọc BL, An Hồng lại có suy nghĩ ác ôn rằng Lộ Vân Phàm thực sự là cũng có chút giống. 

Không biết bắt đầu từ lúc nào, quan hệ giữa An Hồng và Tần Nguyệt xảy ra chút thay đổi, mặc dù hai người vẫn hẹn cùng nhau đạp xe đi học, đi về nhà, nhưng mà An Hồng cảm thấy không còn giống như lúc trước. Có rất nhiều việc, cô không muốn chia sẻ cùng Tần Nguyệt, ví dụ như nội dung cuộc điện thoại giữa cô và Hàn Hiểu Quân hay những chuyện lý thú giữa cô và Lâu Tĩnh Tĩnh, cô cảm giác được Tần Nguyệt đối với cô cũng vậy. 

Trong điện thoại, Hàn Hiểu Quân kể cho An Hồng biết Tần Nguyệt có gọi điện cho anh mấy lần, hai người hàn huyên một hồi, thậm chí anh còn kể hết nội dung cho An Hồng, nhưng mà lúc Tần Nguyệt gặp An Hồng thì một chữ cũng không nói, An Hồng làm như không biết, trong lòng lại nghĩ đến lời nói của Lâu Tĩnh Tĩnh.  

An Hồng vẫn duy trì thành tích như hồi còn học cấp hai, xếp trong nhóm đầu của lớp, Toán Lý Hóa rất ưu tú, ngữ văn và tiếng Anh thì không được tốt, cô dồn 60% tinh lực để học từ mới, làm bài tập tiếng anh mới có thể giữ được thành tích trung bình. An Hồng cảm thấy hơi mệt mỏi, lúc này cô lại nghĩ đến bộ đề ngoại ngữ mà Lộ Vân Phàm cho cô hồi cấp hai, thằng nhóc này luôn có những quyển sách phụ trợ rất hay, An Hồng đến nhà sách Tân Hoa tìm nhiều lần cũng không thấy được những bộ đề hay như thế, không biết là thằng nhóc thối tha đấy đào đâu ra. 

An Hồng lặng lẽ trải qua cuộc sống của học sinh cấp ba, cùng Lâu Tĩnh Tĩnh vui chơi, nghe Tĩnh Tĩnh giảng giải một số câu đùa giỡn tục tĩu Nam-nam thì xấu hổ đỏ mặt, nhưng trong lòng lại vô cùng kinh ngạc tò mò.  

Cô vẫn cho là thời học sinh cấp ba của mình sẽ giống như hồi học tiểu học hay cấp hai, không có tiếng tăm gì, vậy mà giữa lúc bất tri bất giác, tất cả đều thay đổi. 

Một ngày trung tuần tháng mười, An Hồng đi đến trường, trong lúc cho balo vào ngăn bàn thì cô phát hiện ra một lá thư.

Cô lấy ra nhìn rất kỳ quái, Lâu Tĩnh Tĩnh ngồi một bên thấy được, hỏi: "Cái gì đấy?"

"Không biết." An Hồng lắc đầu, mở phong bì, lấy lá thư ra đọc, mặt cô lập tức đỏ lên, nội dung trên tờ giấy viết thư đầy màu sắc rõ ràng là một lá thư tình.  

Đại ý chính là: mình rất thích cậu, cậu rất xinh, rất thông minh, rất đặc biệt, hy vọng sẽ được gặp cậu bên cạnh khán đài xi măng ở sân bóng lúc 5h chiều. 

Ký tên là: một nam sinh lặng lẽ để ý đến cậu 

An Hồng trợn tròn mắt, cô đưa lá thư cho Lâu Tĩnh Tĩnh,: "Chắc là trò đùa của mấy bạn nam muốn trêu chọc mình."

Lâu Tĩnh Tĩnh đọc nội dung, liếc mắt nhìn cô một cái: "Tại sao lại muốn trêu chọc cậu?"

"Có một số người chính là như vậy, cố ý viết loại thư này cho học sinh nữ có dáng vẻ xấu xí trong lớp, sau đó tìm một nhóm nam sinh kéo đến xem người ta bị mất mặt, hồi còn học cấp hai là như thế." An Hồng nghiêm trang nói.

"Nữ sinh xấu xí?" Lâu Tĩnh Tĩnh cảm thấy kỳ quái, hỏi, "Cậu đang nói ai?"

"Nói chính mình chứ sao." An Hồng "Ha ha ha" cười, chỉ mình nói, "Da mình đen, mắt nhỏ, hàm răng cũng không đẹp, không phải là xấu xí à!"

Lâu Tĩnh Tĩnh ngơ ngác, lập tức đi đến trước mắt An Hồng, tỉ mỉ quan sát khuôn mặt cô. 

An Hồng có khuôn mặt trái xoan, làn da không trắng nhưng rất mịn màng, gương mặt hồng hào nhìn rất khỏe mạnh. Hàng mi dày cong vút, mắt một mí nhỏ dài, đuôi mắt hơi vểnh, con ngươi đen nhánh, ánh mắt tinh khiết. Mũi nhỏ thẳng, đôi môi đầy đặn hồng nhuận không khác gì bôi son. Lúc cô cười lên, mắt cong cong như vầng trăng lưỡi liềm, lộ hàm răng trắng đều trong miệng. Cô còn có mái tóc dài, đen nhánh mềm mại, tóc mái hất về bên trái, ngày nào cũng buộc cao thắt bím đuôi ngựa.

An Hồng là một cô gái khỏe mạnh và nhiệt tình, mặc dù hơi gầy nhưng dáng vẻ vừa cổ điển vừa hiện đại. Có lẽ có một số người không thích nhưng phần lớn mọi người sẽ thấy cô rất đặc biệt, một vẻ đẹp lạ. 

Lâu Tĩnh Tĩnh nói: "An Hồng, cậu có biết trong số đám nữ sinh năm nhất, bọn nam sinh đã bầu ra Thập Đại Mỹ Nhân không?"

"Không biết." An Hồng ngoan ngoãn mà lắc đầu, cô cũng không quan tâm những thứ này, đây đều là những chuyện không quan trọng đối với cô, cô nghĩ chắc chắn Tần Nguyệt sẽ có tên trong đó.

Lâu Tĩnh Tĩnh nói tiếp: "Vậy mình nói cho cậu biết, lớp bọn mình có hai người được bầu, một là hoa khôi lớp - Nguyễn Thư Vi, mà người khác, chính là cậu đó."

An Hồng há miệng lớn đến mức có thể nhét được một quả trứng gà, rất lâu không có phản ứng, cô lắc đầu không ngừng: "Làm sao có thể! Nhìn mình khó coi như thế này!"

Lâu Tĩnh Tĩnh không ý kiến, nói: "Có tin hay không là tùy cậu, à, cậu muốn đi gặp người viết thư tình không?" Cô trả lại thư tình cho An Hồng.

An Hồng lại lắc đầu: "Tất nhiên không đi, mình mới không có ngu như vậy."

Một lát sau, cô hỏi Lâu Tĩnh Tĩnh: "Cái đó, Tần Nguyệt cũng là một trong Thập Đại Mỹ Nhân đúng không?"

"Không phải là mình đã nói lớp bọn mình chỉ có hai người thôi à."

"Nhưng...... Nhưng mà, mình cảm thấy cậu ấy xinh hơn mình rất nhiều, từ nhỏ đã là một mỹ nhân rồi."

Lâu Tĩnh Tĩnh trợn to mắt, nói: "An Hồng, thẩm mỹ của cậu có vấn đề à? Cái gương mặt giống như bài mạt chược của Tần Nguyệt làm sao mà được coi là mỹ nhân!"

An Hồng nghẹn lời. Từ sau cấp hai, Tần Nguyệt hoàn toàn nẩy nở, hồi bé khuôn mặt như quả trứng, dần dần dáng vẻ có chút thay đổi, xương hàm hơi lớn, mặc dù rất gầy, ngũ quan thanh tú nhưng nếu nhìn chính diện thì khuôn mặt có vẻ hơi to, cho nên lúc chụp hình, Tần Nguyệt không bao giờ chụp thẳng mặt mà chỉ chụp góc 45 độ.

Nhưng mà An Hồng cũng chưa bao giờ nghĩ đây là khuyết điểm, trong ấn tượng của cô, Tần Nguyệt vẫn là một cô gái rất đẹp. 

Tất nhiên là An Hồng không đi đến sân bóng để gặp người bạn đã viết thư tình cho mình, cô nhanh chóng quên đi chuyện này. Không nghĩ đến, sau đó cô lại nhận được hai, ba lá thư từ những người khác nhau, từ sự kinh ngạc ban đầu đến lúc bình tĩnh suy nghĩ, An Hồng bắt đầu hiểu những gì Lâu Tĩnh Tĩnh nói có lẽ là thật. 

Cô ở trong nhà vệ sinh, khóa cửa lại, vụng trộm soi gương, nhìn ngắm khuôn mặt của chính mình. Lúc mỉm cười, lúc phớt lờ, lúc làm mặt quỷ, lúc bĩu môi, An Hồng phát hiện ra, hình như,...... Cô gái trong gương trở nên hơi xa lạ.

Một trong Thập Đại Mỹ Nhân? An Hồng nghĩ đến biệt danh này vẫn cảm thấy kinh ngạc, cô nghĩ đến lời Hàn Hiểu Quân nói trong kỳ nghỉ hè: ai nói vậy, anh thấy bây giờ em rất xinh.

Chẳng lẽ những gì Hàn Hiểu Quân nói là thật lòng?

An Hồng sờ gò má, soi gương nhe răng trợn mắt, trái tim "ầm ầm" nhảy nhót, mình đẹp hơn Tần Nguyệt? Như vậy, ở trong mắt Hàn Hiểu Quân thì giữa cô và Tần Nguyệt ai xinh hơn?

Kết thúc năm học lớp mười, danh tiếng của An Hồng trong khối đã thành như thế này: lạnh lùng, cao ngạo, mỹ nữ khí chất, rất nhiều người theo đuổi nhưng không động lòng một ai. 

Cô cứ thế mà trở nên thần bí, biệt danh cao quý, Lâu Tĩnh Tĩnh cười đến đau cả bụng, chỉ có cô mới biết, không phải là An Hồng cao ngạo dè dặt mà là cái gì cũng không biết!

Dần dần An Hồng cũng biết được ai là người theo đuổi mình vì có mấy nam sinh lớn gan, ngăn cô ngay ở cửa phòng học để thổ lộ, lần đầu tiên đối mặt với trường hợp như vậy, An Hồng bị dọa sợ, co chân ôm balo chạy biến đi ra ngoài, để lại học sinh nam đứng chơ vơ ở cửa phòng bị bạn bè cười nhạo. 

Cô kể những chuyện này cho Hàn Hiểu Quân qua điện thoại, Hàn Hiểu Quân im lặng nghe An Hồng nói xong, cuối cùng khuyên: "A Hồng, em vẫn còn nhỏ, đừng để ý mấy chuyện này, chuyên tâm học hành thì hơn."

An Hồng gật đầu liên tục, nói cho Hàn Hiểu Quân: "Em tuyệt đối sẽ không yêu đương gì trong thời gian học cấp ba!"

Thật ra thì cô đã nhiều lần suy nghĩ muốn nói cho Hàn Hiểu Quân: Hiểu Quân, em thích anh.

Tất nhiên là cô không có can đảm nói ra khỏi miệng.

Sau đó, Hàn Hiểu Quân nói cho cô một tin tức tốt: "Đúng rồi, A Hồng, mùa xuân năm nay anh sẽ về thành phố J cùng ông bà nội."

Đây sẽ là năm đầu tiên mà Hàn Hiểu Quân ở lại thành phố J vào dịp tết kể từ khi hai người biết nhau, lúc nghe được tin tức này, tim An Hồng muốn rớt ra ngoài. Sau khi cụp điện thoại, cô vọt vào phòng, rúc đầu vào trong chăn "Ha ha ha ha" cười thành tiếng.

Hiểu Quân sắp trở lại rồi! Lần này chỉ cách nửa năm là có thể gặp được anh! Thật tốt thật tốt thật tốt!

Rất nhanh, kỳ nghỉ đông đã đến, Hàn Hiểu Quân quả thật quay lại thành phố J cùng ông bà nội, anh gọi điện cho An Hồng hẹn đi hát karaoke vào buổi tối.  

An Hồng lật tung tủ quần áo, cuối cùng tìm được chiếc áo bông màu vàng đậm, một chiếc quần jean ống loe màu xanh, đeo khăn len màu xanh đen mà bà ngoại đan cho cô.

Cô đạp xe tới địa điểm mà Hàn Hiểu Quân đã hẹn lại kinh ngạc phát hiện ra còn có hai người khác đi cùng —— Tần Nguyệt và Đinh Ngôn.

Đinh Ngôn là bạn nối khố của Hàn Hiểu Quân, là một trong số ít bạn học của anh ở thành phố J vẫn giữ liên lạc.  

Hàn Hiểu Quân hẹn bọn họ, An Hồng một chút cũng không biết.

Hàn Hiểu Quân đi mua đồ ăn vặt và đồ uống, Đinh Ngôn nhìn thấy An Hồng, mắt sáng lên, anh khoa trương kêu to: "Đây là An Hồng hả? Oa! Mới mấy năm không gặp giờ thì nhận không ra luôn!"

An Hồng mỉm cười với anh, Đinh Ngôn cũng mới vừa học đại học năm nhất, bọn họ đã nhiều năm không gặp nhau. 

Lúc này, Hàn Hiểu Quân quay trở lại, An Hồng nghiêng đầu nhìn anh, anh mặc chiếc áo nỉ màu xám đậm có mũ, quần jean ống đứng màu lam nhạt, tóc đã dài hơn so với kỳ nghỉ hè, cắt gọn gàng, khuôn mặt vẫn đẹp như thế. 

Đã nhiều mùa đông An Hồng không được nhìn Hàn Hiểu Quân, lúc này nhìn thấy anh lại ngẩn người, không nói nên lời.

Tần Nguyệt nhận đồ ăn trong tay Hàn Hiểu Quân, nở nụ cười, cô mặc một cái áo khoác màu trắng, chất vải mỏng nhưng kiểu dáng rất đẹp,  cổ quàng khăn hoa, đôi mắt lấp lánh. An Hồng sững người nhìn Tần Nguyệt và Hàn Hiểu Quân nói chuyện với nhau, không nghe thấy Đinh Ngôn đang ở bên cạnh nói những cái gì.  

Hàn Hiểu Quân quay mặt nhìn An Hồng, mỉm cười bước đến, đưa tay xoa đầu cô, anh nói: "Em lại cao lên rồi hả? Bây giờ cao bao nhiêu?"

"168 cm." An Hồng nhỏ giọng trả lời, Hàn Hiểu Quân kinh ngạc nói: "Cao như vậy? Em còn chưa đến mười sáu đâu, cũng không cần cao thêm nữa, coi chừng về sau không ai thèm lấy."

Tần Nguyệt ở bên cạnh cười lên, nói: "Anh Hiểu Quân, anh yên tâm đi! Nam sinh theo đuổi An Hồng rất nhiều đấy, lần trước còn có một cậu bạn chiều cao cũng không chênh lệch lắm so với An Hồng, đã thổ lộ với cậu ấy."

An Hồng lạnh mặt nhìn Tần Nguyệt nói:"Đó là mấy nam sinh nhạt nhẽo, mình không có nhàm chán như vậy."

Tần Nguyệt có chút xấu hổ, gắt giọng: "Ôi trời~~ mình đùa chút thôi cậu đừng tức giận

Hàn Hiểu Quân cười "Được rồi được rồi, đừng ầm ĩ, chúng ta đi vào trong thôi."

Cả buổi tối An Hồng không yên lòng chút nào, Đinh Ngôn chăm sóc cô rất nhiệt tình, hỏi han, ân cần lấy đồ uống cho cô. An Hồng đến một bài hát cũng không bao giờ hát, cô chưa từng đi đến quán karaoke, ngồi trong phòng tối kiểu này, cô có chút khẩn trương, trong lòng lại có tâm sự nên càng không để ý. 

Hàn Hiểu Quân và Tần Nguyệt vừa nói cười, vừa thay nhau chọn những bài hát phổ biến, rất nhiều bài An Hồng chưa từng nghe qua, lại càng thêm bực mình.  

Tần Nguyệt còn lôi kéo Hàn Hiểu Quân song ca một bài hát. An Hồng nghe bọn họ hát ca khúc trong phim 《 Bá Vương Biệt Cơ 》 mấy năm trước, ca khúc chủ đề ——《 khi tình yêu đã thành chuyện cũ 》, trong lòng không khỏi chua xót.

Để chuyện cũ ở lại trong gió? Hàn Hiểu Quân, có phải anh cũng để chuyện cũ giữa chúng ta lại trong gió?

An Hồng thậm chí không nhớ nổi mình về nhà như thế nào.

Có một ngày tháng giêng, Hàn Hiểu Quân đột nhiên gọi An Hồng gặp mặt.

Trong cửa hàng KFC ở trung tâm thành phố, anh và An Hồng ngồi đối mặt nhau, An Hồng bối rối nhìn anh, mấy lần Hàn Hiểu Quân muốn nói lại thôi, An Hồng không nhịn được hỏi: "Hiểu Quân, anh muốn nói gì với em hả?"

Hàn Hiểu Quân ngẩng đầu lên nhìn An Hồng, cuối cùng quyết định mở miệng: "Là như vậy, A Hồng, Đinh Ngôn muốn anh giúp cậu ấy hỏi em một chút, em có đồng ý làm bạn gái cậu ấy không."

An Hồng hoàn toàn ngây ngốc, cô nhìn Hàn Hiểu Quân, đôi môi mấp máy nửa ngày cũng không nói ra lời. 

Ánh mắt Hàn Hiểu Quân từ đầu đến cuối vẫn rất ôn hòa, anh chậm rãi nói: "Anh đã nói với cậu ấy là em mới học lớp mười, vẫn còn nhỏ nhưng cậu ấy nói rất thích em, biết quan hệ giữa chúng ta rất tốt nên nhất định bảo anh phải hỏi em. Anh muốn...... Anh không thể quyết định thay em nên giúp cậu ấy chuyển lời."

An Hồng hỏi: "Hiểu Quân, anh cảm thấy em sẽ đồng ý à?"

"Chuyện này để em tự quyết định thôi."

"Em muốn nghe ý kiến của anh."

Những lời đối thoại này đã từ nhiều năm trước từng xuất hiện giữa bọn họ, bây giờ chỉ đổi ngược vị trí. 

Hàn Hiểu Quân nhìn An Hồng chăm chú, bình tĩnh nói: "Em muốn nghe ý kiến của anh hả? Được rồi, theo anh thì anh hi vọng em sẽ không đồng ý."

An Hồng cũng nhìn chăm chú vào Hàn Hiểu Quân, tảng đá trong lòng rơi xuống, có những lời này của Hàn Hiểu Quân là đủ rồi. 

Cô nói: "Vậy anh giúp em chuyển lời đến Đinh Ngôn, trong thời gian học cấp ba em sẽ không nghĩ đến chuyện yêu đương."

"Được." Hàn Hiểu Quân nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói, "Học xong năm nhất anh sẽ tìm đơn vị để liên hệ thực tập vào năm thứ hai, khoảng cuối năm là anh có thể trở về thực tập, sau đó sẽ ở lại luôn."

"A......"

"A Hồng, có chuyện, anh vẫn muốn nói với em."

"Chuyện gì?"

"Là...... Giữa anh và Tần Nguyệt không có gì cả, anh không muốn em hiểu lầm."

Nét mặt Hàn Hiểu Quân rất nghiêm túc, vào giờ khắc này, dường như An Hồng nghe được một tiếng "Ầm" trong tim.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện