Thanh Xuân Không Nuối Tiếc

Chương 13



Sau khi tiệc đồ nướng kết thúc, vì không thích quá ồn ào, nên cô và anh quyết định đi dạo ven bờ biển.

Trên lớp cát vàng vẫn còn sót lại sự ấm áp của ánh nắng, bóng hai người một cao một thấp chiếu lên, đón nhận những cơn gió thoang thoảng thôi qua, cô nói:

“Giờ mình đã biết, tại sao mẹ lại thích biển rồi.”

Anh quay đầu, thắc mắc nhìn cô:

“Tại sao?”

Cô mỉm cười, đối mặt với anh:

“Nơi này khiến con người ta quên hết sự đời, bình bình an an mà tồn tại, lắng nghe tiếng sóng biển tấp vào bờ, thoảng qua cái mặn của muối, còn cả nhưng cơn gió nhè nhẹ nữa. Thật khiến người ta cảm thấy yên lòng.”

Nói xong, cô nhắm mắt lại, tận hưởng những thanh âm của làn sóng, cảm nhận từng cơn gió như chạm vào da thịt mình. Sau đó ngân nga:

“Tiếng gió bên tai như kể em nghe

Chuyện tình yêu ngọt ngào của chúng mình

Tiếng sóng vỗ khiến em cảm nhận được

Sự bình yên nơi anh

Anh đến cho em ánh nắng

Sự ấm áp như ánh mặt trời

Tiếng gió đưa em nhớ lại ký ức

Khi anh và em gặp nhau

Anh xuất hiện trong cuộc đời em

Ban đầu chỉ như một người bạn

Rồi không biết từ khi nào

Thứ tình cảm đó đã không phải

Như những gì em nghĩ

Mà nó đơn thuần là tình yêu…”

Nghe cô hát, anh cũng khẽ nhắm mắt lại, thưởng thức tiếng hát du dương, trong trẻo của cô.

Cô hát xong, như nghĩ ra điều gì đó, quay lại hỏi anh:

“Cậu biết hát không? Hát mình nghe đi?”

Anh lạnh lùng trả lời:

“Không được.”

“Tại sao?”

“Tôi chỉ hát cho bạn gái tôi nghe. Nếu cậu muốn nghe… vậy thì làm bạn gái tôi đi.”

Anh nói, mặt không biến sắc, mà còn có chút nghiêm túc. Còn cô thì đỏ mặt, cố nói:

“Đừng đùa như vậy, không hay đâu. Thôi chúng ta về phòng, Hoàng Bạch Phong còn hẹn với cậu kìa. Đi đi, đừng để người ta chờ đợi chứ.”

Nói xong, chạy thẳng đi luôn.

Nhìn bóng lưng cô, khóe miệng anh khẽ cong lên, ánh mắt ngập ý cười.

Ước chừng đã cách xa anh, cô dừng lại, thở hổn hển. Cô rõ ràng biết được, anh chỉ đang đùa mình, nhưng tim vẫn không kìm được mà đập mạnh, mặt cũng không khống chế được mà đỏ lên.

Cô lắc lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa, đi về phòng ngủ thôi.

Còn Hạ Thiên Vũ, như đã nói, anh đến phòng của Hoàng Bạch Phong. Cửa được mở ra, sau đó, người bên trong kéo tay anh, nhìn ngó bên ngoài rồi đóng sầm cửa lại.

Thấy cậu nhìn ra bên ngoài, anh lên tiếng:

“Cô ấy không đi theo.”

Anh hẳn là biết Hoàng Bạch Phong đang nghĩ gì, chỉ là sợ Hàn Tiểu Tịch sẽ đời đi theo anh đến đây thôi. Mà không trách cậu sao lại làm như thế được, bởi vì anh và cô lúc nào cũng như hình với bóng, suốt ngày quấn lấy nhau.

Nghe anh nói như thế, Hoàng Bạch Phong mới thở phào, quay người lại, ngồi đối diện với anh:

“Cậu thích Hàn Tiểu Tịch thật à?”

Anh không nhanh không chậm đáp:

“Có lẽ vậy.”

Hoàng bạch Phong kích động nói:

“có lẽ, có lẽ, tôi thất chắc chắn là như vậy mới đúng. Cậu tỏ tình chưa?”

“Chưa đến lúc.”

“Tại sao?”

“Còn quá nhỏ, chưa thể nói được, tôi chưa có khả năng bảo vệ cô ấy khỏi nguy hiểm, cũng như là sự trưởng thành.”

Hiếm khi anh nói một câu dài như vậy, Hoàng Bạch Phong ngẫm nghĩ một lúc rồi cũng nói:

“Ừm, đúng là như vậy, nhưng nhỡ đâu, Tiểu Tiểu Tịch bị người khác cướp mất thì sao? Dù gì thì cô ấy cũng xinh đẹp như vậy…”

Anh nói, giọng chắc nịch:

“Chắc chắn không có chuyện đó.”

Thấy sự tự tin trên mặt anh, người làm bạn như Hoàng Bạch Phong cũng thấy yên tâm. Về mị lực á? Đừng tưởng một thằng nhóc 16 tuổi như Hàn Thiên Vũ không có, trái lại còn cực mạnh là đằng khác. Ai nói anh 16 tuổi, phải nói là 26 tuổi mới đúng. Gương mặt tui trẻ nhưng không hề non nớt, suy nghĩ lại trưởng thành, chỉ là chưa có quyền lực trong tay thôi… nhưng thứ đó chỉ là vấn đề thời gian.

Nói chuyện với Hoàng Bạch Phong một lúc, anh quay về phòng của mình. Vì thuê phòng 2 giường nhưng lại chẳng có ai chịu ở chung, nên anh đành một mình một phòng. Và cô cũng vậy…

Nửa đêm, Hạ Thiên Vũ đang ngủ, nhưng chưa sâu, nghe tiếng gõ cửa, anh thầm nghĩ: Nửa đêm rồi, còn ai đến đây?

Nhưng anh vẫn ra mở cửa. Cửa được đẩy ra, người đứng bên ngoài khiến anh kinh ngạc. Người đó đang ôm một cái chăn, trên người mặc bộ đồ ngủ, mái tóc đen xõa sau lưng, ngũ quan xinh đẹp… đây chẳng phải là Hàn Tiểu Tịch hay sao?

Cô thấy anh nhìn mình suốt, mặt khẽ nóng lên, liền chui vào phòng anh, nói:

“Đừng đứng đấy nữa, người khác nhìn thấy bây giờ, mau đóng cửa phòng lại đi.”

Hạ Thiên Vũ lúc này mới hết ngạc nhiên, vôi đóng cửa lại, ngồi xuống chiếc ghế đối diện với cô, cất giọng hỏi:

“Sao cậu lại sang đây?”

Cô lè lưỡi, cười cười:

“Mình nhớ cậu mà.”

Nghe câu nói này của cô, Tim anh bỗng đạp mạnh một cái, sau đó nói:

“Đừng đùa. Nói thật đi?”

Cô tắt luôn nụ cười:

“Trêu một tí thôi đừng có làm mặt lạnh như vậy nữa…”

Anh cắt lời cô:

“Cậu cũng để khuôn mặt như tôi khi nói chuyện với người khác đấy.”

Cô ngơ ngác ngẫm nghĩ, anh nói đúng thật.

“Mình muốn ngủ ở đây một đêm, một mình một phòng đáng sợ lắm, mình không ngủ được, nhé?”

“Ngủ ở đây?”

Cô mặt dày nói như sợ anh không đồng ý:

“dù sao chúng ta cũng ngủ cùng một chỗ rồi còn gì, thêm mấy đêm nữa cũng không sao đâu. Đừng đuổi mình về phòng, mình sợ ma, nên không đi đâu…”

Anh suy nghĩ một lúc, lại nhìn khuôn mặt đầy vẻ cầu xin của cô, cuối cùng cũng mềm lòng nói:

“Ừm, được rồi.”

Cô nhảy cẫng lên, vui vẻ nói:

“Yeah, Hạ Thiên Vũ tốt nhất, cảm ơn nhé.”

Anh lạnh lùng nói:

“ngủ đi, muộn rồi.”

Cô ngoan ngoãn vâng dạ, sau đó, nhảy lên chiếc giường còn lại, làm ổ ở đó, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện