Thanh Xuân Không Nuối Tiếc
Chương 20: Có mẹ hai lại còn được tặng thêm em gái?
Chiều hôm đó, Hàn Lãnh Hải về nhà, ăn cơm tối cùng cô. Hình như, rất lâu rồi, hai người mới lại ăn cơm cùng nhau. Tuy cô luôn ở nhà, nhưng lại không chạm mặt ba cô 2 tháng rồi. Thật buồn cười đúng không, cô còn gặp Hạ Thiên Vũ nhiều hơn ba cô haha.
Trong bữa cơm, cả hai cha con không nói gì, lặng lẽ ăn. Đến hơn nửa bữa, Hàn Lãnh Hải bỗng lên tiếng:
“Tiểu Tịch, nếu hiện tại, ba tái hôn, con… sẽ không phản đối chứ?”
Hàn Tiểu Tịch ngẩng mặt khỏi bát cơm, cô lạnh nhạt nói:
“Đương nhiên sẽ không, đó là quyết định của ba, con cũng không có quyền phán xét hay ngăn cản.”
Nói xong, cô lại tiếp tục ăn, cô không quan tâm lắm. Hàn Lãnh Hải thấy phản ứng của cô, thầm thở một hơi nhẹ nhõm, may là đứa con gái này của ông không phản đối, vì ông cũng không muốn dùng đến biện pháp thứ hai kia.
Suốt thời gian còn lại, bữa cơm lại rơi vào trầm mặc. Hàn Tiểu Tịch cảm thấy, hai người họ là cha con, nhưng có khi còn không gần gũi như cô với Hạ Thiên Vũ. Cô thầm thở dài.
Hai ngày hôm sau, Hàn Lãnh Hải bảo cô đi học về sớm, ông có chuyện cần tuyên bố. Thực ra trong lòng cô cũng đã đoán được hơn nửa chuyện ông muốn nói là gì rồi. Cô cũng không phản ứng lắm, chỉ gật đầu rồi đi học.
Rất nhanh cô cũng tan học. Về đến nhà, trước cửa có thêm 2 đôi giày, đều là giày cao gót. Cô cũng không ngạc nhiên, tiếp tục đi. Vào phòng khách, đập vào mắt cô là hình ảnh một nhà ba người đang ngồi xem ti vi, ăn hoa quả, cười nói vui vẻ, thật hạnh phúc quá.
Người phụ nữ như nhận ra sự xuất hiện của cô, liền quay lại phía cửa, ánh mắt nhìn cô thoáng qua vẻ âm trầm, nhưng rất nhanh, liền thay thành bộ dạng tươi cười, hiền dịu.
Cô cũng quan sát, người phụ nữ này khoảng hơn 30 tuổi, nhan sắc được bảo dưỡng rất tốt, trông trẻ hơn tuổi, nhưng đuôi mắt khi cười lại hiện lên vài nếp nhăn. Còn một người khác, là con gái, tầm tuổi cô, tóc cắt ngắn, mặc một chiếc váy đến đầu gối, ngũ quan có nét giống với Hàn Lãnh Hải. Đúng vậy, là giống ba cô, còn giống hơn cô. Người khác thường nói, cô giống với mẹ hơn ba, còn cô gái kia lại cự kỳ giống ba cô.
Chẳng cần phải nói, cô cũng biết, đó chính là Tiểu Tư mà ba cô từng nói qua điện thoại với ai đó. Cô vẫn chưa quên cuộc điện thoại kia, cô luôn nhớ, nó như một sự tác động khiến cô mạnh mẽ hơn, và lạnh lùng như ngày hôm nay.
Người phụ nữ kia, cười nói hiền dịu với cô:
“Tiểu Tịch, con về rồi sao? Mau vào nhà đi, cơm đã nấu xong, có thể ăn được rồi, con lên thay đồ rồi xuống ăn nhé.”
Gì đây, cô có cảm giác như bà ta mới là chủ của ngôi nhà này, còn cô chỉ là một người khách.
Hàn lãnh Hải và cô gái kia cũng quay sang nhìn về phía cửa, ông nói:
“Mau lên, rồi xuống ăn cơm, chúng ta còn phải nói chuyện nữa.”
Cô lãnh đạm trả lời:
“Vâng.”
Sau đó, cô đi qua chỗ người phụ nữ kia, gặp được ánh mắt mà cô cảm thấy hơi khó hiểu. Nó là gì nhỉ? Có sự ghen ghét, hận ý, và… sát khí? Hay cô quá nhạy cảm rồi?
Lên phòng thay đồ, rồi cô xuống phòng ăn, một nhà ba người đã ngồi sẵn ở đó, haiz cảm giác người thừa xuất hiện trong đầu cô.
Bữa cơm bắt đầu, Hàn Lãnh Hải đứng dậy, trịnh trọng nói:
“Tiểu Tịch đây là Chu Bạch Liên, bà ấy sẽ là mẹ hai của con, còn đây là Hàn Đồng Tư, bằng tuổi con, chỉ là kém vài tháng, sau này con hãy quan tâm đến em nhiều hơn nhé.”
Hàn Tiểu Tịch lạnh lùng nói:
“Dì Chu, Hàn Đồng tư, tôi là Hàn Tiểu Tịch.”
Thấy cô không nói gì nữa, Hàn Lãnh Hải ho khan vài tiếng, ngay sau đó, Chu Bạch Liên lên tiếng:
“Tiểu Tịch, đừng gọi là dì, gọi mẹ hai hay mẹ kế cũng được, nghe như vậy sẽ không xa cách lắm.”
Hàn Đồng Tư cũng phụ họa:
“Chị Tiểu Tịch, chị gọi em là Tiểu Tư hoặc Đồng Tư cũng được, dù sao, sau này, em cũng là em gái chị mà.”
Hàn Tiểu Tịch nhìn hai mẹ con, đang người tung kẻ hứng kia, ánh mắt lạnh lẽo, âm trầm, thứ ánh mắt mà còn là một thiếu nữ 17 tuổi không thể có được, cô nhếch môi, nụ cười lạnh:
“Xin bà hãy nhớ kỹ, Hàn Tiểu Tịch tôi chỉ có một người mẹ duy nhất là Triệu Nguyệt Ảnh, mà bà ấy cũng mất rồi. Gọi bà là dì đã là nể mặt bà lắm rồi, còn mẹ, tôi không có giả tạo được. Còn nữa, mẹ tôi cũng chỉ có một đứa con gái là tôi, thế nên, tôi cũng đâu có em gái, xin đừng tự nhận họ hàng thân thích bừa bãi.”
Hàn Lãnh Hải nghe cô nói mà tức đến đỏ cả mặt, ông giạn dữ quát:
“Hàn Tiểu Tịch, con đã nói sẽ không phản đối ba tái hôn mà, con như này là sao? Định phản à?”
Cô nhìn ông, vẫn giữ nụ cười trên môi, nhưng ánh mắt lạnh băng, châm chọc:
“Con chỉ là nói không có quyền ngăn cản ba tái hôn, đâu có nói sẽ vì thế mà gọi bà ta là mẹ, lại còn được tặng thêm một cô em gái thật xinh đẹp, đáng yêu như vậy nữa. Ôi, sao càng nhìn lại càng thấy em ấy giống ba thế nhỉ? Hay là… nhưng làm sao có chuyện đấy được. Bằng tuổi con mà đúng không?”
Vẻ mặt Chu Bạch Liên và Hàn Đồng Tư trắng bệch, cô cũng không thèm để ý, đứng dậy, bước về phòng.
Trong bữa cơm, cả hai cha con không nói gì, lặng lẽ ăn. Đến hơn nửa bữa, Hàn Lãnh Hải bỗng lên tiếng:
“Tiểu Tịch, nếu hiện tại, ba tái hôn, con… sẽ không phản đối chứ?”
Hàn Tiểu Tịch ngẩng mặt khỏi bát cơm, cô lạnh nhạt nói:
“Đương nhiên sẽ không, đó là quyết định của ba, con cũng không có quyền phán xét hay ngăn cản.”
Nói xong, cô lại tiếp tục ăn, cô không quan tâm lắm. Hàn Lãnh Hải thấy phản ứng của cô, thầm thở một hơi nhẹ nhõm, may là đứa con gái này của ông không phản đối, vì ông cũng không muốn dùng đến biện pháp thứ hai kia.
Suốt thời gian còn lại, bữa cơm lại rơi vào trầm mặc. Hàn Tiểu Tịch cảm thấy, hai người họ là cha con, nhưng có khi còn không gần gũi như cô với Hạ Thiên Vũ. Cô thầm thở dài.
Hai ngày hôm sau, Hàn Lãnh Hải bảo cô đi học về sớm, ông có chuyện cần tuyên bố. Thực ra trong lòng cô cũng đã đoán được hơn nửa chuyện ông muốn nói là gì rồi. Cô cũng không phản ứng lắm, chỉ gật đầu rồi đi học.
Rất nhanh cô cũng tan học. Về đến nhà, trước cửa có thêm 2 đôi giày, đều là giày cao gót. Cô cũng không ngạc nhiên, tiếp tục đi. Vào phòng khách, đập vào mắt cô là hình ảnh một nhà ba người đang ngồi xem ti vi, ăn hoa quả, cười nói vui vẻ, thật hạnh phúc quá.
Người phụ nữ như nhận ra sự xuất hiện của cô, liền quay lại phía cửa, ánh mắt nhìn cô thoáng qua vẻ âm trầm, nhưng rất nhanh, liền thay thành bộ dạng tươi cười, hiền dịu.
Cô cũng quan sát, người phụ nữ này khoảng hơn 30 tuổi, nhan sắc được bảo dưỡng rất tốt, trông trẻ hơn tuổi, nhưng đuôi mắt khi cười lại hiện lên vài nếp nhăn. Còn một người khác, là con gái, tầm tuổi cô, tóc cắt ngắn, mặc một chiếc váy đến đầu gối, ngũ quan có nét giống với Hàn Lãnh Hải. Đúng vậy, là giống ba cô, còn giống hơn cô. Người khác thường nói, cô giống với mẹ hơn ba, còn cô gái kia lại cự kỳ giống ba cô.
Chẳng cần phải nói, cô cũng biết, đó chính là Tiểu Tư mà ba cô từng nói qua điện thoại với ai đó. Cô vẫn chưa quên cuộc điện thoại kia, cô luôn nhớ, nó như một sự tác động khiến cô mạnh mẽ hơn, và lạnh lùng như ngày hôm nay.
Người phụ nữ kia, cười nói hiền dịu với cô:
“Tiểu Tịch, con về rồi sao? Mau vào nhà đi, cơm đã nấu xong, có thể ăn được rồi, con lên thay đồ rồi xuống ăn nhé.”
Gì đây, cô có cảm giác như bà ta mới là chủ của ngôi nhà này, còn cô chỉ là một người khách.
Hàn lãnh Hải và cô gái kia cũng quay sang nhìn về phía cửa, ông nói:
“Mau lên, rồi xuống ăn cơm, chúng ta còn phải nói chuyện nữa.”
Cô lãnh đạm trả lời:
“Vâng.”
Sau đó, cô đi qua chỗ người phụ nữ kia, gặp được ánh mắt mà cô cảm thấy hơi khó hiểu. Nó là gì nhỉ? Có sự ghen ghét, hận ý, và… sát khí? Hay cô quá nhạy cảm rồi?
Lên phòng thay đồ, rồi cô xuống phòng ăn, một nhà ba người đã ngồi sẵn ở đó, haiz cảm giác người thừa xuất hiện trong đầu cô.
Bữa cơm bắt đầu, Hàn Lãnh Hải đứng dậy, trịnh trọng nói:
“Tiểu Tịch đây là Chu Bạch Liên, bà ấy sẽ là mẹ hai của con, còn đây là Hàn Đồng Tư, bằng tuổi con, chỉ là kém vài tháng, sau này con hãy quan tâm đến em nhiều hơn nhé.”
Hàn Tiểu Tịch lạnh lùng nói:
“Dì Chu, Hàn Đồng tư, tôi là Hàn Tiểu Tịch.”
Thấy cô không nói gì nữa, Hàn Lãnh Hải ho khan vài tiếng, ngay sau đó, Chu Bạch Liên lên tiếng:
“Tiểu Tịch, đừng gọi là dì, gọi mẹ hai hay mẹ kế cũng được, nghe như vậy sẽ không xa cách lắm.”
Hàn Đồng Tư cũng phụ họa:
“Chị Tiểu Tịch, chị gọi em là Tiểu Tư hoặc Đồng Tư cũng được, dù sao, sau này, em cũng là em gái chị mà.”
Hàn Tiểu Tịch nhìn hai mẹ con, đang người tung kẻ hứng kia, ánh mắt lạnh lẽo, âm trầm, thứ ánh mắt mà còn là một thiếu nữ 17 tuổi không thể có được, cô nhếch môi, nụ cười lạnh:
“Xin bà hãy nhớ kỹ, Hàn Tiểu Tịch tôi chỉ có một người mẹ duy nhất là Triệu Nguyệt Ảnh, mà bà ấy cũng mất rồi. Gọi bà là dì đã là nể mặt bà lắm rồi, còn mẹ, tôi không có giả tạo được. Còn nữa, mẹ tôi cũng chỉ có một đứa con gái là tôi, thế nên, tôi cũng đâu có em gái, xin đừng tự nhận họ hàng thân thích bừa bãi.”
Hàn Lãnh Hải nghe cô nói mà tức đến đỏ cả mặt, ông giạn dữ quát:
“Hàn Tiểu Tịch, con đã nói sẽ không phản đối ba tái hôn mà, con như này là sao? Định phản à?”
Cô nhìn ông, vẫn giữ nụ cười trên môi, nhưng ánh mắt lạnh băng, châm chọc:
“Con chỉ là nói không có quyền ngăn cản ba tái hôn, đâu có nói sẽ vì thế mà gọi bà ta là mẹ, lại còn được tặng thêm một cô em gái thật xinh đẹp, đáng yêu như vậy nữa. Ôi, sao càng nhìn lại càng thấy em ấy giống ba thế nhỉ? Hay là… nhưng làm sao có chuyện đấy được. Bằng tuổi con mà đúng không?”
Vẻ mặt Chu Bạch Liên và Hàn Đồng Tư trắng bệch, cô cũng không thèm để ý, đứng dậy, bước về phòng.
Bình luận truyện