Thanh Xuân Không Nuối Tiếc
Chương 5
Trong suốt 5 năm học, Hàn Tiểu Tịch và Hạ Thiên Vũ luôn có thành tích cao nhất trường. Phải nói rằng, anh và cô có chỉ số IQ cao, nhưng, ngoài cô ra, anh lại không nói chuyện hay tiếp xúc với người khác. Có trao đổi với giáo viên thì cũng rất lạnh nhạt, nhưng vẫn giữ vẻ kính trọng, đúng mực.
Còn về phần Hàn Tiểu Tịch, cô vẫn luôn luôn chăm chỉ học tập, hòa nhã với bạn bè, cô gần như cất nỗi đau mất mẹ trong lòng mình.
Tuy nhiên, vào một buổi tối trời mùa đông. Hạ Thiên Vũ ngồi trong phòng học, mới nhớ ra mình chưa trả lại vở bài tập cho cô. Quyển vở đó là bài giải mà cô nhờ anh xem giúp. Anh cầm từ chiều hôm qua vẫn chưa trả.
Anh vội mặc áo khoác rồi cầm quyển vở đó sang nhà Hàn Tiểu Tịch.
Anh bấm chuông một hồi, sau đó, bác Lâm ra mở cửa cho anh. Anh lễ phép chào bác rồi hỏi:
"Tiểu Tịch có ở nhà không ạ? Cháu muốn gặp bạn ấy một lát ạ."
Bác Lâm cười hiền hòa rồi tả lời:
"Tiểu thư đang trên phòng, cháu cứ lên đi."
"Cháu cảm ơn."
Anh đi nhanh lên phòng của cô. Vì từ thường xuyên đến đây, nên anh đã rất quen thuộc đường lối.
đến phòng cô, anh đưa tay lên gõ nhẹ vài tiếng. Thế nhưng, không có ai trả lời. Anh định đưa tay lên gõ tiếp, thì cửa phòng khẽ hé ra. Cửa không hề khóa.
Anh đẩy cửa bước vào, trong phòng không bật đèn, không gian tối như mực. Trong bầu không khí yên lặng, bỗng có tiếng thút thít, tiếng khóc nhỏ nhưng vô cùng thê lương.
Anh lần lên tường rồi mở công tắc đèn lên. Ánh sáng chiếu lên bóng người con gái nhỏ trong góc phòng.
Cô đang ôm trong lòng mình một vật gì đó, đầu cô cúi thấp, để mái tóc dài che hết mặt.
Thấy ánh sáng, lại nghe tiếng bước chân đến chỗ mình. Cô từ từ ngước mắt lên, thấy anh, cô lại cúi xuống, nước mắt tiếp tục rơi như mưa.
Hạ Thiên Vũ không nói gì, chỉ lặng lặng ngồi xuống bên cô, đưa tay ra sau lưng cô, vỗ nhè nhẹ.
Không ai biết được, hai người họ như vậy bao lâu, chỉ biết rằng, cuối cùng, cô đã chìm vào giấc ngủ trong vòng tay anh.
Sáng ngày hôm sau, tia nắng yếu ớt chiếu vào qua khung cửa sổ, Tiếng gõ cửa khiến hai người tỉnh giấc.
Cô và anh từ từ mở mắt ra, sau đó, anh nhìn cô, cô lại nhìn anh, và rồi...
"AAAAAAA SAO CẬU Ở ĐÂY?"
Hàn Tiểu Tịch hét lên, dường như, cô đã quên hết những chuyện tối hôm qua.
Hạ Thiên Vũ như chưa tỉnh ngủ, anh hời hợt trả lời:
"Hôm qua, mình sang trả cho cậu vở bài tập, sau đó, thấy cậu ngồi trong góc phòng, thế là mình ngồi cạnh cậu, rồi ngủ quên mất."
Đúng lúc đó, giọng nói của bác quản gia cất lên, đầy vẻ hoảng hốt:
"Tiểu thư, cô không sao chứ? Có cần tôi giúp gì không?"
Lúc này, Hàn Tiểu Tịch gần như hiểu rõ mọi chuyện, cô liền nói:
"Dạ, cháu không sao, cháu vừa... vừa rơi xuống đất, cháu không có việc gì đâu, bác cứ... cứ đi làm việc đi, cháu... lát nữa cháu xuống nhà sau ạ"
Đợi khi tiếng bước chân của bác quản gia đi xa, cô liền quay sang, trừng mắt với anh.
Còn về phần Hàn Tiểu Tịch, cô vẫn luôn luôn chăm chỉ học tập, hòa nhã với bạn bè, cô gần như cất nỗi đau mất mẹ trong lòng mình.
Tuy nhiên, vào một buổi tối trời mùa đông. Hạ Thiên Vũ ngồi trong phòng học, mới nhớ ra mình chưa trả lại vở bài tập cho cô. Quyển vở đó là bài giải mà cô nhờ anh xem giúp. Anh cầm từ chiều hôm qua vẫn chưa trả.
Anh vội mặc áo khoác rồi cầm quyển vở đó sang nhà Hàn Tiểu Tịch.
Anh bấm chuông một hồi, sau đó, bác Lâm ra mở cửa cho anh. Anh lễ phép chào bác rồi hỏi:
"Tiểu Tịch có ở nhà không ạ? Cháu muốn gặp bạn ấy một lát ạ."
Bác Lâm cười hiền hòa rồi tả lời:
"Tiểu thư đang trên phòng, cháu cứ lên đi."
"Cháu cảm ơn."
Anh đi nhanh lên phòng của cô. Vì từ thường xuyên đến đây, nên anh đã rất quen thuộc đường lối.
đến phòng cô, anh đưa tay lên gõ nhẹ vài tiếng. Thế nhưng, không có ai trả lời. Anh định đưa tay lên gõ tiếp, thì cửa phòng khẽ hé ra. Cửa không hề khóa.
Anh đẩy cửa bước vào, trong phòng không bật đèn, không gian tối như mực. Trong bầu không khí yên lặng, bỗng có tiếng thút thít, tiếng khóc nhỏ nhưng vô cùng thê lương.
Anh lần lên tường rồi mở công tắc đèn lên. Ánh sáng chiếu lên bóng người con gái nhỏ trong góc phòng.
Cô đang ôm trong lòng mình một vật gì đó, đầu cô cúi thấp, để mái tóc dài che hết mặt.
Thấy ánh sáng, lại nghe tiếng bước chân đến chỗ mình. Cô từ từ ngước mắt lên, thấy anh, cô lại cúi xuống, nước mắt tiếp tục rơi như mưa.
Hạ Thiên Vũ không nói gì, chỉ lặng lặng ngồi xuống bên cô, đưa tay ra sau lưng cô, vỗ nhè nhẹ.
Không ai biết được, hai người họ như vậy bao lâu, chỉ biết rằng, cuối cùng, cô đã chìm vào giấc ngủ trong vòng tay anh.
Sáng ngày hôm sau, tia nắng yếu ớt chiếu vào qua khung cửa sổ, Tiếng gõ cửa khiến hai người tỉnh giấc.
Cô và anh từ từ mở mắt ra, sau đó, anh nhìn cô, cô lại nhìn anh, và rồi...
"AAAAAAA SAO CẬU Ở ĐÂY?"
Hàn Tiểu Tịch hét lên, dường như, cô đã quên hết những chuyện tối hôm qua.
Hạ Thiên Vũ như chưa tỉnh ngủ, anh hời hợt trả lời:
"Hôm qua, mình sang trả cho cậu vở bài tập, sau đó, thấy cậu ngồi trong góc phòng, thế là mình ngồi cạnh cậu, rồi ngủ quên mất."
Đúng lúc đó, giọng nói của bác quản gia cất lên, đầy vẻ hoảng hốt:
"Tiểu thư, cô không sao chứ? Có cần tôi giúp gì không?"
Lúc này, Hàn Tiểu Tịch gần như hiểu rõ mọi chuyện, cô liền nói:
"Dạ, cháu không sao, cháu vừa... vừa rơi xuống đất, cháu không có việc gì đâu, bác cứ... cứ đi làm việc đi, cháu... lát nữa cháu xuống nhà sau ạ"
Đợi khi tiếng bước chân của bác quản gia đi xa, cô liền quay sang, trừng mắt với anh.
Bình luận truyện