Thanh Xuân Không Nuối Tiếc
Chương 7: Tiệc sinh nhật
Cuối cùng bữa cơm cũng kết thúc. Thời gian kết quả thi được công bố cũng đã đến. Hàn Tiểu Tịch ở lại xem xong mới ra về.
Kết quả không ngoài dự đoán, Hạ Thiên Vũ đạt được số điểm cao nhất, còn cô ở vị trí thứ hai.
Với thứ tự trên bảng xếp hạng như vậy, cô và anh lại học cùng lớp với nhau.
Bầu không khí của tháng 9 thật mát mẻ, những cơn gió thoang thoảng khiến con người ta cảm thấy thật thư thái. Ngày đầu đến trường, Hạ Thiên Vũ đạp xe đưa cô đi. Nhớ lại hai lần trước, một mình cô sẽ cảm thấy cô đơn, anh không đành lòng.
Vì là buổi học đầu tiên, nhà trường vẫn chưa phát đồng phục, thế nên, học sinh mới sẽ được mặc đồ tự do.
Không hẹn trước, cô một người mặc chiếc áo sơ mi tím dáng oversize, cùng chiếc quần thô màu vàng nâu. Còn anh, mặc một chiếc áo sơ mi trắng, phối với một chiếc quần cùng màu với quần của cô.
Nhìn hai người như mặc đồ đôi vậy. Khuôn mặt cô được đánh một lớp son nhẹ, làn da trắng, xinh đẹp động lòng người. Còn anh, vẫn sắc mặt lạnh lùng, ngũ quan tinh tế, đẹp trai như mấy tiểu thịt tươi vậy.
Hai người đi cùng nhau dưới ánh nắng nhẹ nhàng, trông như một cặp tình nhân đang nắm tay nhau đi dạo vậy.
Vào đến lớp, vẫn như thói quen cũ, anh và cô ngồi cùng nhau, bên cạnh chiếc cửa sổ nhỏ.
Tiết đầu tiên là thời gian dành cho haocj sinh và giáo viên chủ nhiệm lớp làm quen và giới thiệu. Năm nay, chủ nhiệm lớp 10-A là thầy dạy Văn, tên Quý Hải Thành. Nổi tiếng với biệt danh Thành biến thái, vì sựu biến thái trong việc gia bài tập về nhà. Tuy nhiên, ông lại rất có kinh nghiệm trong việc dẫn lớp, luôn luôn đứng đầu trường, và có chất lượng học sinh tuyệt vời.
Ngày đầu đến lớp, thời gian trôi khá nhanh, cô lại làm quen được với nhiều bạn mới.
- -----------
Nồng nàn hoa sữa lúc thu sang, buổi tối, Hạ Thiên Vũ ngồi bên cửa sổ, thưởng thức hương hoa sữa, lòng thầm nghĩ: Sắp đến sinh nhật Tiểu Tịch rồi!
Chớp mắt đã một tuần trôi qua, về cơ bản cô và anh học tập bình thường, lúc đi, khi về cả hai đều cùng nhau như hình với bóng. Cảnh tượng buổi chiều, bóng dáng hai người, một nam một nữ ở độ tuổi thiếu niên đẹp nhất cùng ngồi trên một chiếc xe đạp, ánh nắng bao trùm lên khiến người ta nhìn vào thấy được sự tươi trẻ, kinh diễm.
Vừa đạp xe, anh vừa nói:
“Tiểu Tịch, tối nay sang nhà tôi ăn cơm nhé?”
“Ừm, hôm nay có việc gì sao?” cô hỏi.
“Đúng vậy, có việc rất quan trọng.” Môi anh khẽ cong lên, tạo thành một nụ cười đẹp động lòng người.
Hàn Tiểu Tịch đúng giờ hẹn liền đến nhà anh, cô mặc một chiếc váy màu trắng, mái tóc buông xõa tự do, trông cô xinh đẹp theo kiểu thuần khiết, trong sáng.
Thấy cửa không mở, cô liền bước vào, trong nhà lại chẳng có ai, chỉ thấy một tờ giấy nhỏ, cô cầm lên. Chữ trong đó là của Hạ Thiên Vũ, có ghi: Hoa viên phía sau.
Cô đã quen với cách nói ngắn gọn của anh, nên có thể hiẻu được ngay.
Cô vô thức cất mảnh giấy vào trong túi, rồi tiến về phía hoa viên.
Vừa đẩu cửa bước ra, một tiếng pháo giấy nổ lên, khiến cô giật mình. Chưa kịp định thần lại, thì bài hát Happy birthday được ngân vang. Khi đã xác nhận được chuyện gì đang sảy ra, cô chợt thấy ấm lòng.
Từ đằng phía sau bước đến, trên tay anh cầm một chiếc bánh gato, đi về phía cô. Anh nói:
"Sinh nhật vui vẻ, Tiểu Tịch! "
Rồi Hạ Di Tâm và Diệp Linh Hồng đồng thanh nói:
"Tiểu Tịch! Chúc mừng sinh nhật. "
Đúng vậy, hôm nay là sinh nhật cô. Từ sau khi mẹ mất, cô cũng không còn tổ chức nữa. Vì vậy, cô đã sớm quên đi ngày này rồi. Chỉ là mọi năm, anh vẫn luôn bên cạnh cô, chúc sinh nhật cô. Năm nay, còn tổ chức sinh nhật cho cô nữa. Cô cảm động, bầu mắt nóng lên, giọt lệ khẽ rơi xuống.
Thấy cô khóc, anh cuống lên, nhưng Diệp Linh Hồng đã trấn tĩnh anh bằng một ánh mắt, sau nói cười, nói:
"Tiểu Tịch, ngày vui thế này sao lại khóc, con phải cười lên chứ. Tuổi 16 là độ tuổi đẹp nhất, dù cô biết con khóc vẫn rất xinh, nhưng khi cười con còn xinh hơn. Ngoan nào, thổi nến đi con. "
Hạ Di Tâm cũng cười haha:
"Chị cũng muốn được tổ chức sinh nhật bất ngờ như thế này, mà mẹ và thằng em trai này có chịu làm đâu. Chị ghen tị với em quá... "
Nghe Hạ Di Tâm nói vậy, cô cũng không khóc được nữa, thoáng chốc, mặt đã ửng đỏ.
Cô nhìn anh, chắp hai tay lại, khóe miệng cong lên, thầm ước. Sau đó, từ từ thổ tắt nến.
Tiếng vỗ tay vang lên, sau đó, Diệp Linh Hồng và Hạ Di Tâm lần lượt tặng quà cho cô.
Tiếp đó, bốn người ngồi quanh chiếc bàn đã được bày sẵn các món ngon cùng nhau ăn bữa cơm ấm áp này.
Sau khi ăn xong, Hạ Di Tâm phụ Diệp Linh Hồng dọn dẹp. Hàn Tiểu Tịch định giúp đỡ nhưng bị bà từ chối, bà nói:
"Hôm nay con là nhân vật chính, sao có thể để con làm những việc này, con cứ nhồi đó, một lát nữa cô lên nhé. "
Bà đã nói như vậy rồi, cô cũng chẳng nói thêm được gì đành ngoan ngoãn gật đầu, ngồi xuống chiếc bàn trà, thưởng trà hoa nhài. Vị hoa nhài tan dần trong khoang miệng, kết hợp với hương hoa sữa theo gió nhẹ thoang thoảng bay qua, khiến cô cảm thấy thật thoải mái.
Hạ Thiên Vũ ngồi ở phía đối diện, đưa cho cô một chiếc hộp trong suốt, nói:
"Quà cho cậu. "
Cô nhận lấy, nhìn vào bên trong rồi kích động hét lên:
"Aaaaa, Thiên Vũ, cảm ơn cậu, là hoa lavender sao? Thích quá, cảm ơn cậu nhé. "
Thấy cô vui vẻ, trong lòng anh cũng vui theo, miệng khẽ cười.
Như nghĩ ra điều gì đó, cô hỏi:
"Ơ, sao cậu biết mình thích lavender? "
Anh không nhanh không chậm, đáp lại cô:
"Cậu từng nói. "
"Khi nào vậy? "
"Hồi tiểu học."
"A... "
Cô không ngờ rằng, chỉ nói vu vơ như vậy mà anh vẫn nhớ những chi tiết nhỏ nhặt như vậy. Cô bỗng thấy tim mình đập nhanh. Vì điều này, ngay cả ba cô cũng không biết.
Nói đến ba mình, đã một tháng rồi cô chưa gặp ông. Mà chắc ông cũng chẳng nhớ hôm nay là sinh thần cô đâu.
Ngồi nói chuyện ở nhà Hạ Thiên Vũ đến gần 10 giờ cô mới về.
Mở cửa bước vào, bác Lâm nói cho cô biết, ba cô đã về. Nghe vậy, cô liền vui mừng, chạy đến phòng ông.
Gần đến cửa phòng, cô nghe thấy ông đang nói chuyện điện thoại, bất giác, cô đứng nhoài cửa... nghe trộm.
"Bạch Liên, anh lại nhớ em rồi, chuyến du lịch này thế nào? Anh phải bỏ rơi con gái mình để đi cùng em đó."
Dừng một hồi, ông nói tiếp.
"Anh biết rồi, sớm muộn gì anh cũng sẽ khiến em đường đường chính chính trở thành Hàn phu nhân, còn về Tiểu Tịch, nó chắc chắn sẽ không phản đối. Hơn nữa Tiểu Tư cũng bằng tuổi Tiểu Tịch, hai đứa nó sẽ là chị em tốt. "
"Đừng nói đến chuyện đó nữa, cái chết của bà ta không liên quan đến chúng ta."
"Anh đã nói em không cần phải lo rồi, nếu nó phản đối, thì anh cũng không cần đến nó nữa, chúng ta còn có Tiểu Tư mà, con bé vừa thông minh, lại xinh đẹp như vậy, đương nhiên anh thích con chúng ta hơn rồi... "
Đến đây, Hàn Tiểu Tịch không thể nghe được nữa, cô ngã quỵ xuống đất, nước mắt từ khóe mắt chảy ra.
Cô cố dùng hết sức, chạy về phòng mình. Khóa cửa lại, cô không bật đèn lên, cầm lấy tấm ảnh của mẹ cô, ôm vào lòng. Cô khóc nấc lên, cô khônh tin vào tai mình. Ba cô rất yêu mẹ, làm sao có thể có người bên ngoài, có con riêng? Hơn nữa, còn bằng tuổi cô.
Cái chết của mẹ cô lại không đơn thuần là tai nạn. Vậy ai đã ra tay? Tại sao trong ngày sinh nhật vui vẻ của cô bỗng chốc đã trở nên đau khổ như vậy? Những hạnh phúc mà trước đây cô nhìn thấy đều là giả tạo.
'Nếu con bé không đồng ý, anh cũng sẽ không cần nó.' Câu nói này cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô. Hóa ra cô còn không bằng đứa con riêng.
Ánh trăng ngoài cửa sổ hắt vào phòng, đó là nguồn sáng duy nhất chiếu lên thân hình nhỏ bé của cô, cơn gió lành lạnh thổi qua cửa sổ, khiến tóc cô rũ xuống che hết khuôn mặt.
Nước mắt cô rơi như mưa, tim cô đau nhói. Nhớ đến mẹ, cô lại càng khóc lớn hơn.
Giờ cô đã hiểu tại sao bà lại muốn cô mạnh mẽ, bà đã đoán trước được rằng, có ngày cô sẽ biết được sự thật đau khổ này.
Cô phải thật mạnh mẽ, phải đòi lại những gì là của cô, phải bắt những người gây nên cái chết của mẹ cô phải trả cái giá thật đắt.
Nhưng hãy cô yếu đuối lần cuối cùng...
Kết quả không ngoài dự đoán, Hạ Thiên Vũ đạt được số điểm cao nhất, còn cô ở vị trí thứ hai.
Với thứ tự trên bảng xếp hạng như vậy, cô và anh lại học cùng lớp với nhau.
Bầu không khí của tháng 9 thật mát mẻ, những cơn gió thoang thoảng khiến con người ta cảm thấy thật thư thái. Ngày đầu đến trường, Hạ Thiên Vũ đạp xe đưa cô đi. Nhớ lại hai lần trước, một mình cô sẽ cảm thấy cô đơn, anh không đành lòng.
Vì là buổi học đầu tiên, nhà trường vẫn chưa phát đồng phục, thế nên, học sinh mới sẽ được mặc đồ tự do.
Không hẹn trước, cô một người mặc chiếc áo sơ mi tím dáng oversize, cùng chiếc quần thô màu vàng nâu. Còn anh, mặc một chiếc áo sơ mi trắng, phối với một chiếc quần cùng màu với quần của cô.
Nhìn hai người như mặc đồ đôi vậy. Khuôn mặt cô được đánh một lớp son nhẹ, làn da trắng, xinh đẹp động lòng người. Còn anh, vẫn sắc mặt lạnh lùng, ngũ quan tinh tế, đẹp trai như mấy tiểu thịt tươi vậy.
Hai người đi cùng nhau dưới ánh nắng nhẹ nhàng, trông như một cặp tình nhân đang nắm tay nhau đi dạo vậy.
Vào đến lớp, vẫn như thói quen cũ, anh và cô ngồi cùng nhau, bên cạnh chiếc cửa sổ nhỏ.
Tiết đầu tiên là thời gian dành cho haocj sinh và giáo viên chủ nhiệm lớp làm quen và giới thiệu. Năm nay, chủ nhiệm lớp 10-A là thầy dạy Văn, tên Quý Hải Thành. Nổi tiếng với biệt danh Thành biến thái, vì sựu biến thái trong việc gia bài tập về nhà. Tuy nhiên, ông lại rất có kinh nghiệm trong việc dẫn lớp, luôn luôn đứng đầu trường, và có chất lượng học sinh tuyệt vời.
Ngày đầu đến lớp, thời gian trôi khá nhanh, cô lại làm quen được với nhiều bạn mới.
- -----------
Nồng nàn hoa sữa lúc thu sang, buổi tối, Hạ Thiên Vũ ngồi bên cửa sổ, thưởng thức hương hoa sữa, lòng thầm nghĩ: Sắp đến sinh nhật Tiểu Tịch rồi!
Chớp mắt đã một tuần trôi qua, về cơ bản cô và anh học tập bình thường, lúc đi, khi về cả hai đều cùng nhau như hình với bóng. Cảnh tượng buổi chiều, bóng dáng hai người, một nam một nữ ở độ tuổi thiếu niên đẹp nhất cùng ngồi trên một chiếc xe đạp, ánh nắng bao trùm lên khiến người ta nhìn vào thấy được sự tươi trẻ, kinh diễm.
Vừa đạp xe, anh vừa nói:
“Tiểu Tịch, tối nay sang nhà tôi ăn cơm nhé?”
“Ừm, hôm nay có việc gì sao?” cô hỏi.
“Đúng vậy, có việc rất quan trọng.” Môi anh khẽ cong lên, tạo thành một nụ cười đẹp động lòng người.
Hàn Tiểu Tịch đúng giờ hẹn liền đến nhà anh, cô mặc một chiếc váy màu trắng, mái tóc buông xõa tự do, trông cô xinh đẹp theo kiểu thuần khiết, trong sáng.
Thấy cửa không mở, cô liền bước vào, trong nhà lại chẳng có ai, chỉ thấy một tờ giấy nhỏ, cô cầm lên. Chữ trong đó là của Hạ Thiên Vũ, có ghi: Hoa viên phía sau.
Cô đã quen với cách nói ngắn gọn của anh, nên có thể hiẻu được ngay.
Cô vô thức cất mảnh giấy vào trong túi, rồi tiến về phía hoa viên.
Vừa đẩu cửa bước ra, một tiếng pháo giấy nổ lên, khiến cô giật mình. Chưa kịp định thần lại, thì bài hát Happy birthday được ngân vang. Khi đã xác nhận được chuyện gì đang sảy ra, cô chợt thấy ấm lòng.
Từ đằng phía sau bước đến, trên tay anh cầm một chiếc bánh gato, đi về phía cô. Anh nói:
"Sinh nhật vui vẻ, Tiểu Tịch! "
Rồi Hạ Di Tâm và Diệp Linh Hồng đồng thanh nói:
"Tiểu Tịch! Chúc mừng sinh nhật. "
Đúng vậy, hôm nay là sinh nhật cô. Từ sau khi mẹ mất, cô cũng không còn tổ chức nữa. Vì vậy, cô đã sớm quên đi ngày này rồi. Chỉ là mọi năm, anh vẫn luôn bên cạnh cô, chúc sinh nhật cô. Năm nay, còn tổ chức sinh nhật cho cô nữa. Cô cảm động, bầu mắt nóng lên, giọt lệ khẽ rơi xuống.
Thấy cô khóc, anh cuống lên, nhưng Diệp Linh Hồng đã trấn tĩnh anh bằng một ánh mắt, sau nói cười, nói:
"Tiểu Tịch, ngày vui thế này sao lại khóc, con phải cười lên chứ. Tuổi 16 là độ tuổi đẹp nhất, dù cô biết con khóc vẫn rất xinh, nhưng khi cười con còn xinh hơn. Ngoan nào, thổi nến đi con. "
Hạ Di Tâm cũng cười haha:
"Chị cũng muốn được tổ chức sinh nhật bất ngờ như thế này, mà mẹ và thằng em trai này có chịu làm đâu. Chị ghen tị với em quá... "
Nghe Hạ Di Tâm nói vậy, cô cũng không khóc được nữa, thoáng chốc, mặt đã ửng đỏ.
Cô nhìn anh, chắp hai tay lại, khóe miệng cong lên, thầm ước. Sau đó, từ từ thổ tắt nến.
Tiếng vỗ tay vang lên, sau đó, Diệp Linh Hồng và Hạ Di Tâm lần lượt tặng quà cho cô.
Tiếp đó, bốn người ngồi quanh chiếc bàn đã được bày sẵn các món ngon cùng nhau ăn bữa cơm ấm áp này.
Sau khi ăn xong, Hạ Di Tâm phụ Diệp Linh Hồng dọn dẹp. Hàn Tiểu Tịch định giúp đỡ nhưng bị bà từ chối, bà nói:
"Hôm nay con là nhân vật chính, sao có thể để con làm những việc này, con cứ nhồi đó, một lát nữa cô lên nhé. "
Bà đã nói như vậy rồi, cô cũng chẳng nói thêm được gì đành ngoan ngoãn gật đầu, ngồi xuống chiếc bàn trà, thưởng trà hoa nhài. Vị hoa nhài tan dần trong khoang miệng, kết hợp với hương hoa sữa theo gió nhẹ thoang thoảng bay qua, khiến cô cảm thấy thật thoải mái.
Hạ Thiên Vũ ngồi ở phía đối diện, đưa cho cô một chiếc hộp trong suốt, nói:
"Quà cho cậu. "
Cô nhận lấy, nhìn vào bên trong rồi kích động hét lên:
"Aaaaa, Thiên Vũ, cảm ơn cậu, là hoa lavender sao? Thích quá, cảm ơn cậu nhé. "
Thấy cô vui vẻ, trong lòng anh cũng vui theo, miệng khẽ cười.
Như nghĩ ra điều gì đó, cô hỏi:
"Ơ, sao cậu biết mình thích lavender? "
Anh không nhanh không chậm, đáp lại cô:
"Cậu từng nói. "
"Khi nào vậy? "
"Hồi tiểu học."
"A... "
Cô không ngờ rằng, chỉ nói vu vơ như vậy mà anh vẫn nhớ những chi tiết nhỏ nhặt như vậy. Cô bỗng thấy tim mình đập nhanh. Vì điều này, ngay cả ba cô cũng không biết.
Nói đến ba mình, đã một tháng rồi cô chưa gặp ông. Mà chắc ông cũng chẳng nhớ hôm nay là sinh thần cô đâu.
Ngồi nói chuyện ở nhà Hạ Thiên Vũ đến gần 10 giờ cô mới về.
Mở cửa bước vào, bác Lâm nói cho cô biết, ba cô đã về. Nghe vậy, cô liền vui mừng, chạy đến phòng ông.
Gần đến cửa phòng, cô nghe thấy ông đang nói chuyện điện thoại, bất giác, cô đứng nhoài cửa... nghe trộm.
"Bạch Liên, anh lại nhớ em rồi, chuyến du lịch này thế nào? Anh phải bỏ rơi con gái mình để đi cùng em đó."
Dừng một hồi, ông nói tiếp.
"Anh biết rồi, sớm muộn gì anh cũng sẽ khiến em đường đường chính chính trở thành Hàn phu nhân, còn về Tiểu Tịch, nó chắc chắn sẽ không phản đối. Hơn nữa Tiểu Tư cũng bằng tuổi Tiểu Tịch, hai đứa nó sẽ là chị em tốt. "
"Đừng nói đến chuyện đó nữa, cái chết của bà ta không liên quan đến chúng ta."
"Anh đã nói em không cần phải lo rồi, nếu nó phản đối, thì anh cũng không cần đến nó nữa, chúng ta còn có Tiểu Tư mà, con bé vừa thông minh, lại xinh đẹp như vậy, đương nhiên anh thích con chúng ta hơn rồi... "
Đến đây, Hàn Tiểu Tịch không thể nghe được nữa, cô ngã quỵ xuống đất, nước mắt từ khóe mắt chảy ra.
Cô cố dùng hết sức, chạy về phòng mình. Khóa cửa lại, cô không bật đèn lên, cầm lấy tấm ảnh của mẹ cô, ôm vào lòng. Cô khóc nấc lên, cô khônh tin vào tai mình. Ba cô rất yêu mẹ, làm sao có thể có người bên ngoài, có con riêng? Hơn nữa, còn bằng tuổi cô.
Cái chết của mẹ cô lại không đơn thuần là tai nạn. Vậy ai đã ra tay? Tại sao trong ngày sinh nhật vui vẻ của cô bỗng chốc đã trở nên đau khổ như vậy? Những hạnh phúc mà trước đây cô nhìn thấy đều là giả tạo.
'Nếu con bé không đồng ý, anh cũng sẽ không cần nó.' Câu nói này cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô. Hóa ra cô còn không bằng đứa con riêng.
Ánh trăng ngoài cửa sổ hắt vào phòng, đó là nguồn sáng duy nhất chiếu lên thân hình nhỏ bé của cô, cơn gió lành lạnh thổi qua cửa sổ, khiến tóc cô rũ xuống che hết khuôn mặt.
Nước mắt cô rơi như mưa, tim cô đau nhói. Nhớ đến mẹ, cô lại càng khóc lớn hơn.
Giờ cô đã hiểu tại sao bà lại muốn cô mạnh mẽ, bà đã đoán trước được rằng, có ngày cô sẽ biết được sự thật đau khổ này.
Cô phải thật mạnh mẽ, phải đòi lại những gì là của cô, phải bắt những người gây nên cái chết của mẹ cô phải trả cái giá thật đắt.
Nhưng hãy cô yếu đuối lần cuối cùng...
Bình luận truyện